Chương 30
Chương 30 : Tiểu Hạ sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng (3)
Hạ Phi Hàn vung một roi xuống, quét qua lưng Thất Thất, y phục mỏng manh của Thất Thất lập tức rách thành một mảng lớn, từng giọt máu dính trên roi vẩy trong không khí.Thất Thất đau buốt nằm sấp trên mặt đất, lại cắn môi không rên rỉ một tiếng.Thái hậu thỏa mãn nhìn Thất Thất cuộn mình dưới đất: "Hoàng nhi quả nhiên hạ thủ được."Mâu mắt Hạ Phi Hàn thêm lãnh, lại một roi vung xuống.Thất Thất thống khổ rên rỉ, trong không khí tràn ngập tiếng da tróc thịt bong. Những đòn roi rơi xuống liên tiếp không ngừng lên lưng, mặt của Thất Thất.Thất Thất chỉ biết che chắn, miệng lại quật cường không chịu cầu xin tha thứ.Hạ Phi Hàn chính là lạnh lùng vung roi xuống, xem là chuyện bình thường, chốc lát sau, trên roi dính đầy máu của Thất Thất. Hắn lúc này mới ném roi xuống mặt đất, quay đầu lại nhìn thái hậu: "Mẫu hậu, đêm đã khuya rồi,"Thái hậu nhìn Hạ Phi Hàn không nói gì, nàng biết, đứa con biết phải biết trái này thực đã không làm nàng mất mặt, vì vậy cũng không truy cứu lại nữa, liền dẫn người đi.Thất Thất đã đau đến bất tỉnh, lông mi dài khẽ run rẩy.Vết thương trên người đau buốt, những cũng không bằng vết thương trong lòng.Đôi giày xanh lơ của Hạ Phi Hàn đi tới bên người Thất Thất, thân mình ngồi xổm xuống đem nàng ôm vào trong ngực, ngón tay vuốt nhẹ qua khuôn mặt bị thương của Thất Thất: "Rất đau phải không?" Biết rõ nàng sẽ không trả lời, Hạ Phi Hàn vẫn hỏi. Ngón tay xoa nhẹ lên vết thương trên mặt nàng do roi tạo ra, cảm nhận được thân hình trong tay hắn run nhè nhẹ, mắt Hạ Phi Hàn nổi lên một chút mê mờ."Lí Thành Đức," Hạ Phi Hàn hướng không khí gọi, phía sau hắn lập tức xuất hiện một thân ảnh, chỉ thấy một bộ râu dương giác, nhân cung bộ dáng lão luyện cung kính quỳ xuống: "Hoàng thượng,""Đem Bắc Thương Kính thả ra, làm kín kẽ một chút. Chuyện tối nay nhất định phải điều tra rõ cho trẫm." Ngón tay thon dài thản nhiên mơn trớn đuôi lông mày nàng, nguyên lai nha đầu này gầy như vậy."Tuân lệnh," Lí Thành Đức gật đầu, biến mất tại chỗ tối của địa lao."Đau. . . . . ." Thất Thất cau mày, thì thào hô: "Như Ngọc. . . . . .Không cần nói cho nương biết. . . . . ."Hạ Phi Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, liếc qua thân hình mảnh mai một cái, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang khẽ run rẩy của nàng, nuốt vào những lời vô nghĩa kia của nàng.Bình phù sắp tới tay, sao có thể lỡ mất dịp tốt được.Tiêu Tương điện ——"Nương nương, nương nương!" Như Ngọc ở bên cạnh lo lắng gọi, trên mặt nàng rõ ràng có nước mắt lo âu.Thất Thất muốn ngồi dậy, cơn đau lại ập đến lan tràn khắp cơ thể, đau buốt đến tận xương tủy, ngay cả khí lực để kêu gào cũng không có.Đau đớn cốt yếu chính là tê tâm liệt phế, nàng nhìn thấy một roi lạnh lùng của Hạ Phi Hàn, không hề lưu tình vung lên người nàng.Khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành không một chút biểu cảm, hắn vung roi xuống xem như đồ vật, ánh mắt hắn thực lãnh, biểu cảm càng lãnh hơn nữa.Thất Thất thẫn thờ nhìn vẻ mặt Hạ Phi Hàn mỗi lần vung roi xuống. Nàng muốn tìm ra một chút nhu tình, dù cho một chút thương tiếc cũng cam.Nhưng mà cuối cùng nàng lại cúi đầu, gắt gao cắn môi, nàng không tìm thấy, nàng không tìm thấy dù chỉ chút ít đau lòng.Thất Thất cuộn mình thành một khối, mặc cho thân thể đau đớn, vùi đầu vào gối. Giống như chỉ có làm vậy, nàng mới có thể quên hết thảy những chuyện xảy ra đêm qua.Có đôi khi, đau đớn có thể làm cho người ta thanh tỉnh."Nương nương, người đừng như vậy, nô tỳ biết người rất đau, trên cơ thể người còn bị thương, hảo hảo nằm xuống đi," Như Ngọc nức nở, đau lòng dìu cơ thể Thất Thất nằm xuống.Thất Thất khàn giọng, mở miệng hỏi: "Tối qua ta trở về như thế nào?"Trong lòng nàng vẫn tồn tại một tia hy vọng xa vời."Là mấy cung tỳ khiêng nương nương trở về," Như Ngọc nhanh miệng nói, nhưng không nhìn thấy trong mắt Thất Thất chợt lóe lên một tia thất vọng.Cuối cùng một tia hy vọng biến thành tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro