Chương 49


Chương 49 : Thế giới của hắn, không hề hưng thịnh vinh hoa (2)


Mẫu phi không được sủng, hắn nhất định cả đời này là hoàng tử không được sủng.Năm ấy mười một tuổi, phụ hoàng liền lập Hạ Phi Lâm làm thái tử. Chỉ vì y trước mặt phụ hoàng đùa giỡn vài chiêu quyền cước, long nhan của phụ hoàng liền cực kì vui mừng hớn hở, lập tức hạ chỉ lập y làm thái tử. Mà hắn chỉ có thể giương mắt nhìn phụ hoàng yêu thương xoa đầu Hạ Phi Lâm, trong mắt đều là giọng mỉa mai cùng ánh mắt cao ngạo của Hạ Phi Lâm. (Trong ánh mắt hắn lần đầu tiên toát ra khát vọng, khát vọng phụ hoàng cũng có thể xoa đầu hắn như vậy, miệng không ngừng khen ngợi hắn.Mười hai tuổi, hoàng thúc ngẫu nhiên bắt gặt hắn ở phía sau viện đốn củi của hắn, liền kinh vi thiên nhân*, lập tức khẩn cầu phụ hoàng cho hắn lên núi. Bảo hắn là người có tài võ hiếm có. Hắn vốn tư chất thông minh, lại đối với việc tập võ cực kỳ chú tâm, bất quá qua hai năm, hắn liền đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Mà khoảng thời gian hai năm này, cũng làm cho hắn từ một hài đồng thành một thiếu niên tuấn mỹ vô cùng. Hắn thầm nghĩ, hắn trả hết, trả hết mọi cừu hận.Hoàng thúc nói với phụ hoàng, hắn ở trên núi thanh u ít lời, cũng không thích tranh chấp, không cần lo lắng hắn làm hại thái tử.
Đôi mắt đen nhánh của hắn che dấu sóng cả mãnh liệt, cuối cùng đã lừa được hoàng thúc.Lớn lên cùng với hắn, là một ngọc lưu ly thiếu niên như tiên. Hắn là Lạc Xuyên.Lạc Xuyên hơn hắn một tuổi, thiếu niên mười lăm tuổi rất lâu chưa đối diện khói lửa giang hồ, hắn đạm mạc, cả ngày làm chuyện của mình, lại có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tâm sự của hắn."Ngươi sẽ không cả đời ở đây." Đây là câu nói đầu tiên Lạc Xuyên nói với hắn. Lúc đó với y, áo trắng như tuyết, quanh người giống như lượn lờ sương mù trắng, đẹp không thể tả thành lời. Trên tay y ôm thảo dược vừa mới thu nhặt, đang muốn đi phơi nắng. Ngân châm trong tay hắn, bất động thanh sắc thu trở về, con ngươi lạnh như băng theo người y thản nhiên xẹt qua, bên môi khai ra một mạt độ cong hoàn mỹ.Quả thật, hắn sẽ không cả đời đứng ở nơi này, hắn muốn quay về nơi hắn thuộc về! Hạ Phi Lâm căn bản không xứng làm thái tử!
Lạc Xuyên rất ít nói chuyện, cả ngày ôm sách y, rồi thu nhập thảo dược, sau đó kiên nhẫn đem chúng chế thuốc, trị liệu cho động vật trong rừng.Đạm mạc như ngọc lưu ly.Lạc Xuyên vẫn đạm mạc, chỉ là ngẫu nhiên dùng khóe mắt dư quang nhìn hắn vài lần. "Cơ thể ngươi bị người hạ cổ độc, chống đỡ không quá ba mươi tuổi." Đây là câu nói thứ hai của Lạc Xuyên với hắn, tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, lại sâu thâm đến nhăn mày.Hắn không chút nào để ý cười lớn, nâng tay bắn ra ngân châm lóe hàn quang, mấy con họa mi đang bay múa trong không trung liền nhanh nhẹn rơi xuống đất.Rơi xuống đất không tiếng động.Lạc Xuyên nhẹ nhàng mà đem một con nâng lên, dùng ngân châm trên thân nó làm mấy châm, họa mi kia cư nhiên kỳ tích sống dậy, ở trong lòng bàn tay Lạc Xuyên nhảy ra, tròng mắt hắc hắc quay tròn nhìn hắn. "Giải dược chỉ có người đăng ngô vị hoàng đế mới có thể lấy được." Lạc Xuyên nói xong liền đem họa mi tuyệt trần rời đi, không nói thêm gì nữa, chỉ cấp cho Hạ Phi Hàn bóng dáng trắng toát.Ba năm sau, hoàng thúc nói phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, tới đón hắn xuống núi.Mà hắn ấp ủ mưu kế lặng yên mở đại võng đã lâu, chỉ còn chờ con cá tiến vào lưới.Hạ Phi Lâm bài bạc thành tính, lại thích thanh lâu nữ tử. Cứ như vậy, hắn dựa vào điểm ấy.Hắn bất động thanh sắc đem hai tuyệt sắc nữ tử sắp xếp bên người y, chỉ vì kế hoạch thống trị của hắn.Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, ngay cả lâm triều cũng lên không được. Thái tử lại lưu luyến hoa liễu, sống mơ mơ màng màng.
Mà hắn lại đột nhiên thay đổi, bắt đầu trở nên cần chính, thường xuyên tháp tùng bên Long tháp. Vả lại đại thần trong triều buộc tội thái tử, yêu cầu thánh thượng lập thái tử khác!Vây cánh của hoàng thúc dần dần về phe hắn, chỉ vì hắn một mình mang binh xuất chinh, sau một tháng, liền tiêu diệt được quân giặc.Trong lúc đó Hạ Phi Lâm như trước ra vào đổ phường cùng thanh lâu.Thậm chí còn ôm hai nữ tử tuyệt sắc đến trước mặt Hạ Phi Hàn khoe khoang!Hạ Phi Lâm một cước đá lên bụng hắn, vừa chuẩn vừa mạnh! Sau đó cười mỉa mai: "Như ngươi mà xứng ngôi vị thái tử? Phụ hoàng cho ngươi xuất binh, bất quá là xem mặt mũi ta mới cho ngươi đi, đó là bởi vì người nghĩ ta bị thương! Còn muốn ngôi vị hoàng đế, cũng không xem lại thân phận của mình, mẫu phi ta chính là hoàng hậu đương triều! Phụ hoàng thương ta như vậy, ngươi cho là bằng lời buộc tội của mấy tên đại thần, phụ hoàng sẽ phế ta đi sao?"Hạ Phi Hàn im lặng không lên tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa bụng, ngân quang trong tay hiện lên hàn quang.Bả vai bị ai đó giữ lại, ngẩng đầu, là Lí Thành Đức.Lí Thành Đức chậm rãi lắc đầu, bây giờ không phải là thời điểm.Hiện tại giết thái tử, danh bất chính ngôn bất thuận.Hạ Phi Lâm thấy hắn không nói lời nào, càng đắc ý đứng lên, vênh váo tự đắc cười nói: "Cũng là bộ dáng này của ngươi, nên mới làm cho chúng ta khi dễ ngươi trước đây! Năm ấy ngươi mười tuổi bị người vũ nhục, chính là người của bản thải tử, thế nào, tư vị này không tồi đi?! Ha ha ha ha. . . . . ." Hạ Phi Lâm hết sức khinh cuồng cười to, nữ tử bên người y cũng che miệng cười duyên dáng.Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Phi Lâm, đại chưởng nắm lại, tức giận trong mắt càng phát ra thâm trầm, con ngươi đen nhánh lại càng phát ra âm hiểm. Hắn bỗng nhiên buông nắm tay ra, bên môi tràn ra một mạt tươi cười lấy lòng: "Hoàng huynh nói phải, ta như thế nào có thể so với hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế này, tự nhiên là của hoàng huynh. . . . . . Ta, chỉ cầu hoàng huynh tha ta một mạng, nhất định phải tha ta một mạng. . . . . .""Hừ. . . . . ." Hạ Phi Lâm vừa trêu ghẹo nữ tử tuyệt sắc bên người vừa nói: "Nhìn một nam tử như hắn! Các ngươi còn nói hắn là nam tử sao. . . . . ." Hạ Phi Lâm ôm nữ tử rời đi, để lại thần tình hèn mọn cùng khinh thường.Lí Thành Đức giúp Hạ Phi Hàn đứng lên."Gia. . . . . ."Hạ Phi Hàn làm một thủ thế chớ có lên tiếng, Lí Thành Đức lập tức ngậm miệng.Đó là binh thư thứ nhất hắn học được.Khiếu hư dĩ ủy xà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro