Chương 56


Chương 56 : Nếu ngươi bình an, đó là tình thiên (5)


Thôn nơi Trương tẩu sinh sống là một địa phương non xanh nước biếc, thuộc Tây Ninh quốc. Phong cảnh nơi này tú lệ, chim bay hoa nở, mát mẻ thoải mái. Tuy rằng là giữa hè, nhưng Thất Thất một chút cũng không thấy oi bức, trái lại hoa lá cỏ cây rung động xào xạc nhờ gió hạ mát hiu hiu thổi có thể an định nhân tâm.Thất Thất đã không còn nôn nóng như ngày hôm qua, ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu rả rích, tiếng chim hót êm tai dễ nghe, trong không khí lưu chuyển mùi cỏ xanh tươi mát. Hạ Phi Hàn vẫn đang ngủ say, ngủ tựa hồ không ngon giấc, trong lúc ngủ mơ thì mày vẫn chau lại.Sáng sớm tinh mơ Thất Thất đã ở cạnh hắn, ngồi bên cạnh hắn yên lặng nhìn hắn, vươn tay vuốt lên mi tâm hắn.Phiền muộn không tên trỗi dậy, Thất Thất chỉ có thể trầm mặc."Cổ độc này của tướng quân ngươi là bị người ta hạ năm mười tuổi, nếu không có giải dược, nhất định số mệnh sống không quá ba mươi tuổi, chỉ là sợ hắn đã biết được đi, ngươi là thê tử sao lại không biết? Mà lần này hắn sốt cao chưa khỏi, lão hủ chỉ sợ hắn chống đỡ không nổi đến năm hai lăm tuổi . . . . . .""Ngươi là thê tử sao lại không biết?""Lão hủ chỉ sợ hắn chống đỡ không nổi đến năm hai lăm tuổi . . . . . .""Chống đỡ không nổi đến năm hai lăm tuổi . . . . . ."Mấy câu nói đó giày vò Thất Thất một đêm, thẳng đến khi trời sáng.Hạ Phi Hàn mở mắt, phượng mâu hẹp dài thoáng mê ly nhìn về phía Thất Thất. Thất Thất vội vàng đứng lên nói: "Vương, ngươi hẳn là đã khát nước, ta, ta đi lấy một chén nước cho ngươi. . . . . ."Nói xong liền đi lấy nước cho Hạ Phi Hàn.Hạ Phi Hàn im lặng nhìn Thất Thất, con ngươi đen nhánh sáng quắc động lòng người."Ta còn có bao nhiêu ngày?" Hạ Phi Hàn không hề báo trước lên tiếng hỏi.Thất Thất bỗng nhiên run run đứng lên, nước trong chén sánh ra, đổ lên mặt bàn, nàng vội vàng lấy tay áo lau đi, kết quả lại làm rơi mấy cái bát trên bàn, bát binh binh bàng bàng rơi trên mặt đất, tan thành nhiều mảnh."Vương, ngươi thân mình cốt hảo lắm, như thế nào lại hỏi vậy?" Thất Thất gắng gượng nở nụ cười, so với khóc con khó coi hơn. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống thu lượm mảnh vỡ trên mặt đất, thất thần một lúc, bàn tay đã bị một mảnh vỡ rạch thành vết thương. Máu đỏ sẫm liền chảy ra.Màu đỏ phủ lên vết thương trông cực kỳ chói mắt, Thất Thất cơ hồ nghẹn ngào khóc nức nở, không biết là bởi vì đau hay vì lí do khác.Thân mình đơn bạc bị một cái ôm ấm áp bao trùm, Hạ Phi Hàn ngồi xổm xuống, từ phía sau ôm lấy nàng, tóc đen như tơ lụa phất qua hai má nàng, thanh âm thấp thuần dễ nghe thủ thỉ bên tai nàng: "Thất Thất, đừng khóc, như thế không giống ngươi."Ngữ khí làm cho người ta run sợ, tay bị thương bị hắn kéo lại bên môi, Thất Thất kinh hô một tiếng, bàn tay liền bị môi ấm áp của hắn bao phủ, tinh tế liếm lấy. Môi hắn thực mềm, mà con ngươi đen nhánh của hắn giương lên nhìn nàng, trong mắt tựa hồ tản ra sương mù dày đặc, đẹp như ngọc lưu ly. . . . . ."Vương. . . . . ." Tiếng nói Thất Thất khản đặc, đôi mắt hắc bạch phân minh liền như vậy yên lặng nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, quên cả hô hấp. . . . . .Hạ Phi Hàn thấy miệng vết thương không chảy máu nữa liền đem nàng kéo đứng lên, vừa định nói gì, lại rất nhanh bị Thất Thất đánh gãy: "Thất Thất đi chuẩn bị nước tắm rửa." Nói xong vội lau một chút nước mắt trên mặt liền rời đi tựa hồ như đang bỏ trốn. . . . . .Tim đập mạnh như trống, mặt cũng đỏ đến dọa người. . . . . .Hạ Phi Hàn dường như có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Thất Thất, hai mắt mị lên, trước mắt tựa hồ bị phủ một tầng sa, khán bất chân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro