Chương 6
Chương 6: Ba tiểu không đoán (1)
Mộ Thất Thất cơ hồ đầu dán chặt trên mặt đất , nghe được câu này, bàn tay vốn dán chặt trên mặt đất một lần nữa muốn cong lên nắm chặt.Nữ nhân gọi được gọi là Vân Phi kia chảy ra hai hàng nước mắt : "Mộ Thất Thất , ta là Như Ngưng a! Ngươi không nhớ ta sao? Mộ Thất Thất... Ta là Như Ngưng a..." Nữ tử Vân Như Ngưng run rẩy lên tiếng , mặt mũi tràn đầy thương tâm ai oán.Nàng nhìn Mộ Thất Thất quỳ trên đất không có bất kỳ phản ứng nào , rốt cục nhịn không được khóc thút thítbả vai gầy run lên một cái , làm cho người ta thấy hết sức thương tâm.Hạ Phi Hàn nhăn mày lại : "Vân phi, ngươi lui ra, " tiếng nói vang ra rõ ràng mang theo tia không kiên nhẫn .Vân Như Ngưng nhìn Mộ Thất Thất một cái , ngoan ngoãn lui sang một bên ngồi xuống, dùng tay áo lau sạch nước mắt."Tuyên chỉ, " Hạ Phi Hànn có chút hăng hái nhìn Mộ Thất Thất, một tay chống cái cằm, một tay để trên bàn đối với thái giám nói ra ."Vâng " bên cạnh thái giám nghe vậy bắt đầu đọc thánh chỉ "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đông Hoàn sĩ phu Mộ Thư Vân chi nữ Mộ Thất Thất tài đức vẹn toàn , dung mạo xuất chúng, đặc biệt sắc phong làm Mộ Phi , thưởng cho ở trong hậu cung . Khâm thử " thái giám thu hồi giọng nói , đối với Thất Thất cúi đầu nói .Mộ Thất Thất sắc mặt trắng bệch, bàn tay một chút nắm chặt, cuối cùng rồi lại chậm rãi buông ra, trong nội tâm đắng chát không thôi. Tài đức vẹn toàn? Dung mạo xuất chúng? A, mỗi câu nàng nghe được đều thất có chút châm chọc ..."Mộ phi, còn không tiếp chỉ?" Thái giám âm thanh chói tai nhắc nhở.Mộ Thất Thất đứng lên , cúi đầu tiếp nhận thánh chỉ " Mộ Thất Thất tiếp chỉ "Lập tức, một phòng thái giám cung nữ toàn bộ đều quỳ xuống, trong miệng hô to: "Mộ phi nương nương Cát Tường, cung chúc Mộ phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..." Một loạt tiếng ầm ĩ không dứt nhất thời vang lên khắp Vị Ương điện , Thất Thất nhất thờiho ông biết phải làm thế nào , tâm tình bất an ngẩng lên nhìn Hạ Pi Hàn , chỉ thấy trong đôi mắt hắn có gì đó rất phức tạp , đôi môi khẽ nhếch lên không rõ tươi cười mà có chút thâm trầm ."Mộ Thât Thất , Mộ Thất Thất thật tốt quá , chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ ..." Vân Như Ngưng rốt cuộc ức chế không được tâm tình của mình liền tiến tới ôm lấy Mộ Thất Thất , vùi đầu vào mái tóc đên óng của Thất Thất , thanh âm kẹo ngọt dễ nghe phát ra .Mộ Thất Thất liều mạng hai tay nắm chặt tà áo để không ôm lại nữ tử kia , Như Ngưng sao lại đối tốt với nàng như vậy ?Đau lòng, thật sự đau quá !Như Ngọc một bên cười tươi rạng rỡ , nàng nhìn thoáng qua thị nữ cao ngạo vừa rồi , chỉ thấy nàng hiện tại đã là sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào . Như Ngọc mím chặt môi , hung hăng trừng mắt nhìn thị nữ đó .Thị nữ đó như phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Như Ngọc , thân thể khẽ run lên rồi nhanh chóng cúi đầu xuống .Hạ Phi Hàn nhìn hai nữ nhân túm tụm ôm nhau liền rời đi , trong nhất thời , trong cung điện chỉ còn Mộ Thất Thất và Vân Như Ngưng.Trong cung điện nhất thời yên ắng , chỉ có thanh âm hô hấp của hai người .Trầm mặc sau nửa ngày, Mộ Thất Thất rốt cục mở miệng : "Như ngưng, ngươi hận ta sao?"Vân Như Ngưng ngây ngốc một lát , gương mặt như hoa liền tươi cười , kéo bàn tay lạnh như băng của Thất Thất lên , mềm mỏng nói " Thất Thất , ta như thế nào lại hân ngươi "Mộ Thất Thất rút tay về , không nhìn nàng , mặt ngoảnh chỗ khác nói " Ta nghĩ ngươi hậnta cả đời""Không đâu , Thất Thất ngày đó là do ta tự nguyện đến đây , ta tuyệt không oán , không hối , không trách bất cứ ai " Vân Như Ngưng gấp gáp giải thích , nhu nhược xoa xoa bàn tay trắng bệch của Thất Thất , động tác thực nhẹ nhàng .Mộ Thất Thất rốt cục cũng quay lại nhìn mỹ nhân trước mắt nói "Thế nhưng mà ta đang tự trách chính mình"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro