Chương 61
Chươg 61 : Nếu ngươi bình an, đó là tình thiên (10)
Bóng đêm, đen như mực.Mưa làm không khí trở nên tinh sạch, sao trời sáng dị thường.Thất Thất nhu nhược dựa vào vách hố, liếm liếm môi khô khốc, bụng kêu to.Đã một ngày, không có một hạt cơm, tự nhiên sẽ đói.Thất Thất đã thử rất nhiều lần, muốn leo lên, lại bị tuột xuống, hơn nữa tay trái không dùng sức được. . . . . . Thất Thất gắt gao cắn môi, ủ rũ lắc lắc đầu, lại một lần nữa thử leo lên. Mệt mỏi."Thỏ con, lần này ta nhất định phải lên được, nếu không vương sẽ nóng nảy. . . . . ." Nàng thở ra một hơi dài, lại hít vào thật sâu, sau đó đem con thỏ giắt qua một bên hông mà bắt đầu leo, vì nước mưa mà bùn đất trở nên trắng mịn không ngừng rơi xuống, dưới chân không có nơi bám vững chắc, nhiều lần Thất Thất suýt rơi xuống, may mắn nàng dùng tay phải bắt được rễ cây, lúc này mới không ngã xuống. Cố gắng leo lên vách hố, Thất Thất tiếp tục hướng lên trên, càng ngày càng gần miệng hố, bỗng nhiên từ miệng hố nhảy ra một bóng người, Thất Thất sợ tới mức buông tay, sợ hãi kêu một tiếng, cả người lại nhanh chóng rơi xuống!"Thất Thất? Là ngươi sao?" Thanh âm thấp thuần từ miệng hố truyền đến, Thất Thất theo bản năng bưng kín miệng, đôi mắt đen nhánh bỗng dưng sáng lên, cổ họng lại không phát ra tiếng."Thất Thất?" Thanh âm phía trên tựa hồ đang xác định, lại thử gọi một tiếng."Vương. . . . . ." Thất Thất rốt cuộc nhịn không được, giọng nói khàn khàn hô một tiếng, cơ hồ trong nháy mắt, Hạ Phi Hàn không chút do dự nhảy xuống, gắt gao ôm lấy Thất Thất, hơi thở bất ổn: "Ngươi làm ta sợ muốn chết. . . . . ."Thất Thất ngửi thấy hương vị mát lạnh trên người hắn, bên môi hiện lên một mạt tươi cười ngây ngốc: "Vương, ngươi không nên tới, không nên tới. . . . . . Ngươi đang bị thương. . . . . .""Không đến để ngươi chết chỗ này sao?" Trong giọng nói của Hạ Phi Hàn dẫn theo tia nôn nóng, cánh tay thêm buộc chặt, hơi thở ấm áp của hắn phun bên tai Thất Thất, độ ấm của hắn làm cho nàng mê ly, ngữ khí của hắn làm cho nàng vui sướng không thôi."Nhưng mà. . . . . . Ngô. . . . . ." Thất Thất nhỏ giọng muốn cãi lại, lại bị môi của hắn bịt kín.Hạ Phi Hàn cơ hồ mang theo điên cuồng hôn nàng, làm cho Thất Thất cả người run lên. Hắn không ngừng dính sát mà dây dưa với Thất Thất, hai tay cũng thâm nhập vào áo quần ướt đẫm của Thất Thất, mang theo một tia điên cuồng."Vương. . . . . ." Thất Thất mê ly hô một tiếng, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, tay nhỏ bé để ở trước ngực hắn, hoàn toàn không có khí lực chống đỡ, chỉ có thể nhu nhược dựa vào người hắn, bất tri bất giác trầm luân. "Thất Thất. . . . . ."Từ xa truyền đến tiếng hô làm Thất Thất bừng tỉnh, Thất Thất sắc mặt đỏ lên đẩy Hạ Phi Hàn ra: "Vương, Trương tẩu cũng đến đây?"Ngón tay thon dài của Hạ Phi Hàn xoa đôi môi động lòng người của Thất Thất, gật gật đầu, ngón tay lập tức hướng về phía sợi tóc hỗn độn của nàng, thay nàng sửa lại một chút mới nói: "Chúng ta ra ngoài đi." Nói xong ôm lấy Thất Thất, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, liền rời đi khỏi cái hố to.Cách đó không xa là những vầng sáng phát ra từ đèn lồng, Trương tẩu cùng trượng phu của bà là Đại Nguyên cũng đến đây."Thất Thất, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi đúng là dọa chết ta." Trương tẩu tiến lên ôm cổ Thất Thất, bên cạnh bà là Đại Nguyên cầm theo đèn lồng, khuôn mặt chất phác mỉm cười."Trương tẩu, cám ơn ngươi." Thất Thất mỉm cười sáng lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành hiện lên một tia thần thái vui sướng.
"Các ngươi đều đến đây. . . . . . Ta. . . . . . Ta gây phiền toái cho các ngươi. . . . . ." Thất Thất cắn môi, lẩm bẩm nói."Thất Thất, chúng ta đều là lo lắng, không nên nói gì mà phiền toái, ngươi không có việc gì thì tốt rồi. . . . . . Hạ công tử mới vừa rồi gấp đến độ không thể gấp hơn rồi. . . . . ." Nói xong, mang theo một ý cười bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Phi Hàn."Hạ công tử, ngươi bị thương?" Trên mặt Đại Nguyên dẫn theo tia kinh hoảng: "Không phải là vừa rồi thời điểm tìm Thất Thất bị cái gì làm cho bị thương chứ?" Nói xong, hắn nhíu mày thật chặt, mi tâm lộ ra vẻ lo lắng.Thất Thất theo lời nói của Đại Nguyên nhìn về phía Hạ Phi Hàn, trong ánh đèn mờ ảo, nàng thấy áo choàng màu trắng của Hạ Phi Hàn dính nhiều vết máu, áo choàng cũng bị rách thành mấy lỗ hỏng. . . . . .Hạ Phi Hàn cười nhẹ, chỉ lắc lắc đầu. Cổ họng bỗng dưng tắc nghẹn, Thất Thất không nói, nhưng thân thủ lại dùng sức ôm chặt Hạ Phi Hàn. Nói không cảm động là giả, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn thân phận cao quý sẽ vì nàng, liều lĩnh chạy đến rừng rậm tìm nàng.
"Đi nhanh đi, ban đêm nơi này thường có dã thú lui tới, đến lúc đó muốn chạy cũng không được." Đại Nguyên nhắc nhở nói.Hạ Phi Hàn thấy Thất Thất đi khập khiễng, không khỏi nhíu mày, rốt cuộc vẫn là khom người ôm lấy nàng, đi nhanh theo Đại Nguyên và Trương tẩu.Trương tẩu thấy thế, không khỏi mím môi mỉm cười. Trêu chọc nói: "Thất Thất, vận khí của ngươi thật tốt, tướng công thương yêu ngươi như vậy, khi nào sẽ sinh ra tiểu oa nhi vui vẻ?"Thất Thất sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng đem đầu vùi trước ngực Thất Thất, môi ngập ngừng nhưng lại không nói gì.
Sau khi về lại thôn, Trương tẩu liền lập tức đi mời Lí đại phu tới.Bởi vì thời điểm Thất Thất ngã xuống hố thì cánh tay trái rơi xuống đất đầu tiên, cho nên vết thương cũ chưa khỏi lại có thêm vết thương mới, Thất Thất nhăn mày lại, ẩn ẩn đau đớn làm cho nàng rất không thoải mái."Phu nhân nên sinh dưỡng tốt, nếu không về sau sẽ thật sự phải phế đi. Còn có, hai ngày nay không được kích thích chuyện phòng the." Lí đại phu hé ra khuôn mặt không chút thay đổi đối Thất Thất và Hạ Phi Hàn nói, trong tay hạ bút nhanh nhẹn kê ra đơn thuốc.
Thất Thất mặt lại đỏ, chỉ cúi đầu không nói lời nào.Hạ Phi Hàn bên môi hiện lên một mạt ý cười hiệp xúc, phượng mâu dài nhỏ hơi giương lên."Phu nhân buổi tối có thể sốt, ta trước tiên kê phương thuốc này, có thể đun uống ngay bây giờ." Lí đại phu nói xong liền đem phương thuốc cho Hạ Phi Hàn."Lí đại phu, Thất Thất thật sự không có việc gì sao? Nàng lần trước chịu vết thương nghiêm trọng, xương tay cơ hồ vỡ vụn. . . . .". Trương tẩu lo lắng nói, khuôn mặt hiền lành nhìn về phía Thất Thất. Tay lạnh như băng bỗng nhiên bị một đôi tay lớn nắm giữ, Trương tẩu ngẩng đầu thấy là trượng phu Đại Nguyên."Trương tẩu là không tin y thuật của lão hủ sao?" Lí đại phu không chút hờn giận, khẩu khí kiên định.Đại Nguyên vỗ vỗ vai thê tử, chất phác nói: "Không cần lo lắng, Thấy Thất cô nương thiện tâm, sẽ sống lâu trăm tuổi."Trương tẩu gật gật đầu, đứng dậy tiễn Lí đại phu.Đến nửa đêm, Thất Thất quả thực phát sốt.Cách một lớp áo lót mỏng manh, Hạ Phi Hàn có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng nóng cháy của nàng. Hạ Phi Hàn nhíu mày, đứng dậy châm ngọn nên trên bàn, giọt nến nhất thời theo chân nến chảy xuống.Chỉ thấy trên trán Thất Thất chảy ra mồ hôi tinh mịn, thân mình cuộn lại thành một đoàn, trên mặt là mảnh hồng không bình thường, trong miệng thì thào hô nóng. (aizz, theo kinh nghiệm đọc truyện ngược của ta thì cảnh này chẳng khác gì cảnh trúng xuân dược ="=)"Thất Thất?" Hạ Phi Hàn gọi một tiếng.Thất Thất nửa tỉnh nửa mê, chăn chảy xuống, lộ ra thân mình gầy yếu: "Vương, Thất Thất nóng quá. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . ." (Ngón tay thon dài xoa trán nóng bỏng của nàng, môi mỏng mấp máy: "Ngươi thân mình bị sốt, ta đi lấy tiên dược cho ngươi. . . . . .""Vương. . . . . . Thất Thất không cần uống thuốc. . . . . ." Thất Thất dùng sức lắc đầu, vươn tay ôm lấy thắt lưng Hạ Phi Hàn, ý thức có chút hỗn loạn: "Thất Thất nóng quá, muốn ngủ một giấc. . . . . ."Ngón tay lạnh lẽo của Hạ Phi Hàn, Thất Thất chỉ cảm thấy một chút khô nóng rút đi, bỗng nhiên cảm thấy có chút lãnh, dường như theo bản năng, Thất Thất liền hướng lồng ngực Hạ Phi Hàn rúc vào, tay nhỏ bé nóng rực cách áo lót của hắn như trước có chút trêu ngươi.Hạ Phi Hàn gỡ tay Thất Thất ra, ôn nhu nói: "Không uống thuốc như thế nào khỏe lên?"Thất Thất kéo chăn cuốn ở trên người, cảm giác mát đánh úp lại làm cho nàng thanh tỉnh một chút, yết hầu có chút đau, không khỏi ho nhẹ vài tiếng.Chỉ chốc lát sau, Hạ Phi Hàn liền sắc xong thuốc cho nàng, một chén dược màu đen bốc khói đem tới trước mặt Thất Thất, hắn ôm lấy thân mình mềm nhũn của nàng, đem bát dược tới bên môi nàng, phượng mâu sáng quắc nhìn nàng: "Uống dược."Thất Thất ngửi được một cỗ hương vị khó chịu đến cực điểm, không khỏi nhíu mày, môi nho nhỏ chống đối kề cạnh bát, chính là không chịu uống dược.Hạ Phi Hàn cong môi, cúi đầu nhìn Thất Thất trong ngực, buông bát trong tay xuống, tiếng nói thấp thuần khàn khàn: "Thất Thất không cần câu dẫn ta. . . . . .""Ân?" Thất Thất nâng lên đôi mắt mê ly, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, môi hồng nhạt hơi mở ra, thở ra hơi thở ấm áp. . . . . .Hạ Phi Hàn cúi người, hôn lên môi nàng, lưỡi bá đạo tách răng của nàng ra, cùng nàng dây dưa."Ngô. . . . . ." Thất Thất hơi hơi thở dốc: "Vương, không cần. . . . . . Ta sẽ lây bệnh cho ngươi. . . . . .""Vậy uống dược. . . . . ."Thất Thất nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, có chút giận, nói: "Ta uống. . . . . ." Nói xong, mặt nhăn lại đem dược màu đen toàn bộ uống hết, hảo khổ!Sau khi uống dược, Hạ Phi Hàn đem bát đặt trên bàn, ôm lấy thân mình nhũn ra của Thất Thất lên giường."Vương, ngươi không nghĩ hồi cung sao?" Thất Thất mơ hồ hỏi, chui đầu vào ôm ấp của hắn, tìm vị trí thoải mái.Hạ Phi Hàn ôm chặt tấm lưng nàng, lập tức bên môi tràn ra ý cười nhạt tựa vô ngân: "Ngủ đi, thời điểm tới rồi tự nhiên có thể hồi cung.""Thất Thất không muốn trở về. . . . . ." Thất Thất ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Hạ Phi Hàn, thanh âm như nước: "Vương ở trong cung có nhiều phi tần, mỹ nhân, còn có tài nữ. . . . . . Nếu trở về. . . . . . Vương, sẽ quên Thất Thất. . . . . ."Ý cười bên môi Hạ Phi Hàn dần mở rộng, trong ngực hơi chấn động, rồi lại cúi đầu cười. . . . . . Miệng ấm áp đặt lên má Thất Thất, một chút, triền miên vô cùng: "Thất Thất. . . . . . Sẽ không. . . . . . Nếu ngươi nguyện ý, hậu cung của ta, chỉ có mình ngươi là đủ. . . . . ."Thất Thất nặng nề ngủ, Hạ Phi Hàn nói gì nữa, hay là thì thào lẩm bẩm, Thất Thất cũng không nghe được.Đêm, chưa hết.Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều. (nước sông ba nghìn gáo, ta chỉ nguyện múc một gáo)Thất Thất, cho ngươi khuynh tẫn thiên hạ được không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro