Chương 66



Chương 66 : Ai hẹn ai sinh tử, phải chăng sẽ giữ lời? (3)

Thái hậu nhìn hai thân ảnh đang rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Hoàng nhi, đây là vì sao?"Hạ Phi Hàn không nói, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của mình, thất thần."Mộ phi nương nương đến ——" giọng nói chói toi của thái giám vang lên, bên môi Hạ Phi Hàn bỗng nhiên tràn ra một mạt tươi cười sáng lạn, vội vàng hướng Thất Thất đi tới!Thất Thất đã thay một thân cung y hồng nhạt, tóc được thắt đơn giản, khuôn mặt chất phác nhỏ nhắn nhìn Hạ Phi Hàn liền thoáng lên một tia sáng rỡ, sau đó hơi cong cong môi, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng."Vương. . . . . ." Thất Thất nhìn thấy Hạ Phi Hàn, trong nháy mắt liền thất thần. . . . . ."Khụ khụ. . . . . ." Thái hậu ở một bên không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, cố tình làm cho Thất Thất chú ý."Thái hậu. . . . . ." Thất Thất bối rối nhìn về phía thái hậu, sau đó hướng bà cúi thân mình xuống, theo phản xạ nhích thân mình tránh khỏi Hạ Phi Hàn.Thái hậu thấy thế, hừ lạnh một tiếng cũng không ban một câu 'bình thân' cho Thất Thất, chỉ đối Hạ Phi Hàn nói: "Hoàng thượng, ai gia có chút mệt mỏi, triều thần khó đối phó, ngươi phải hao chút tâm tư rồi.""Nhi thần ghi nhớ, cung tiễn mẫu hậu." Hạ Phi Hàn nhìn thấy thái hậu được cung nhân vây quanh dìu rời đi, dí dỏm đối Thất Thất nói: "Mẫu hậu đi rồi."Thất Thất lúc này mới đứng dậy, mi mắt hơi nâng một chút, trong lòng bàn tay nho nhỏ mồ hôi thấm ướt một mảnh.Bàn tay bỗng dưng được một đôi tay lớn ấm áp nắm giữ, bên tai vang lên giọng nói ôn thuần như ngọc của Hạ Phi Hàn: "Thất Thất, mọi chuyện trong thời gian qua đã làm cho trẫm chịu nhục nhã không nhẹ. . . . . . Trẫm sẽ đòi lại sau này. . . . . . sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại. . . . . ."Thất Thất ngẩn ra, toàn thân chấn động mạnh một cái, đôi mắt bỗng dưng nhìn về phía Hạ Phi Hàn, lẩm bẩm nói: "Vương. . . . . . Đừng. . . . . . Phụ thân ta. . . . . ."Hạ Phi Hàn lấy ngón tay ngăn chặn môi Thất Thất, mị hoặc cười: "Thất Thất, hiện tại theo ta thượng triều." Nói xong, kéo Thất Thất, được một đám nội thị vây quanh, chậm rãi hướng Kim Loan điện đi tới.Hạ Phi Hàn mệt mỏi ngồi trên long ỷ kim hoàng sắc, con ngươi lạnh tựa hàn băng lạnh lùng đảo qua mỗi một triều thần phía dưới.Bên trái hắn, Thất Thất đang bất an ngồi cạnh, ngón tay nho nhỏ đan lại với nhau, mắt nhìn về phía Hạ Phi Hàn, bối rối không thôi.Đám thần tử im phăng phắc không dám hó hé tiếng nào phía dưới, bị Hạ Phi Hàn nhìn, cảm thấy ở sống mũi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Thật lâu sau, Hạ Phi Hàn mới thu lại ánh mắt âm lãnh, lãnh trầm mở miệng nói: "Nghe nói, mấy ngày trẫm không ở đây, có vài triều thần âm thầm quấy phá, muốn bức tử mẫu hậu trẫm?" Một câu, khiến cho chúng thần cùng soàn soạt quỳ xuống: "Hoàng thượng minh giám, chúng thần nào dám.""Dẫn lên đây cho trẫm." Hạ Phi Hàn rét lãnh ra lệnh một tiếng, thoáng nhìn Thất Thất mặt trắng bệch dường như không chịu nổi, liền vươn tay cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, Thất Thất kích động nhìn chung quanh, e sợ để người khác nhìn thấy.Long bào rộng thùng thình của Hạ Phi Hàn vừa vặn che khuất bàn tay hai người gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, lúc này mới làm cho Thất Thất dãn lỏng tâm trạng ra.Lí Thành Đức cùng mấy thị vệ đem thi thể Hạ Ngân Hiền tới, nháy mắt, mấy triều thần thay đổi sắc mặt, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt, gân xanh nổi lên!Vài thanh âm hút khí vào vang lên, các đại thần đều bắt đầu khe khẽ thảo luận.Hạ Phi Hàn lạnh lùng nhìn phản ứng của bọn họ, tà tứ cong môi: "Hoàng thúc liều lĩnh ngăn cản trẫm hồi cung, thậm chí phái ra thích khách, vài lần muốn hạ sát trẫm, ái khanh cảm thấy loại người này có thể lưu sao?"Phía dưới ồ lên, thần tử hai mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.Một lúc lâu sau, thẳng đến khi ánh mắt lạnh lùng của Hạ Phi Hàn sắp không che kín được sơn vũ dục sắc, Lí Thành Đức do dự hơi trầm ngâm, đang muốn tiến lên, lại nghe một tiếng nói trầm mạnh vang lên: "Bát vương gia phạm tội khi quân, nên tru sát!"
Lương Thượng Hải tiến lên từng bước, ôm quyền quỳ xuống trên mặt đất, làm một cái lễ.Các thần tử còn lại thấy thế, đều quỳ xuống thể hiện sự đồng lòng, nhưng mà người cúi xuống, có mấy người ánh mắt toát ra vẻ không cam lòng, trong lòng phẫn uất lại bị áp chế.Hạ Phi Hàn lúc này mới đứng dậy, kéo Thất Thất nói: "Tâm ý của các ái khanh, trẫm tự nhiên sẽ hiểu, bãi triều." Nói xong, liền đưa Thất Thất rời đi.Vị Ương điện, Long Tiên hương lượn lờ trong không trung, phía sau rèm vải thưa màu vàng, một thân ảnh đang trầm ngâm.
Hạ Phi Hàn nặng nề mở miệng nói: "Thất Thất hồi cung rồi sao?"Lí Thành Đức quỳ xuống: "Hoàng thượng, nương nương đã bãi giá về Tiêu Tương điện.""Thay trẫm truyền ý chỉ," Hạ Phi Hàn nhấc rèm vải lên, một thân ảnh với khuôn mặt tuấn tú lộ ra, trên gương mặt khuynh thành không có chút biểu tình: "Lệnh Đông Hoàn hoàng triều giao Mộ Chí Quân ra, nếu không, bảy ngày sau, trẫm sẽ xuất binh, tự mình đem quân đi chinh phạt."Lí Thành Đức sắc mặt khẽ biễn, chần chừ nói: "Hoàng thượng, Mộ phi. . . . . .""Trẫm tự mình nói rõ.""Tuân lệnh,"Mùa thu, gió thu thổi nhè nhẹ.Thất Thất được đưa về Tiêu Tương điện.Tiêu Tương điện xa hoa như trước, không có nhiều thay đổi, chỉ là cảnh thu ở Tiêu Tương điện đẹp không tả xiết."Nương nương ——" Như Ngọc nhìn thấy Thất Thất, nước mắt liền trào ra,từng giọt nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống, nhanh chóng tiến tới ôm Thất Thất!"Như Ngọc. . . . . ." Thất Thất nhỏ giọng nói, hai tay cũng ôm lấy Như Ngọc, bàn tay run nhè nhẹ xoa bả vai nàng không ngừng co giật vì nức nở khóc."Nương nương, người cuối cùng cũng đã trở lại, Như Ngọc hảo khổ. . . . . ." Như Ngọc nức nở, thất thanh khóc rống,Thất Thất vươn tay gạt đi nước mắt của nàng ta, cười nói: "Không phải ta đã trở lại rồi sao, đừng khóc. . . . . .""Nương nương, người vừa gầy. . . . . . Nhất định là do hoàng thượng đúng không? Hoàng thượng. . . . . . đối đãi với người không tốt? Các cung nhân một mực bàn tán nói gà nói vịt, nói nương nương phản bội hoàng thượng, hại chết hoàng thượng. . . . . ." Như Ngọc gạt lệ: "Nô tỳ không tin các nàng, cãi nhau với các nàng, Tiêu quý phi còn đánh nô tỳ vài bản. . . . . ." Như Ngọc ủy khuất nói, nước mặt tựa từng hạt châu rơi rơi xuống.Thất Thất ngẩn ra, tay cứng đờ."Như Ngọc. . . . . . Ta không có hại vương, ta không có phản bội hắn, không có. . . . . .""Nô tỳ đương nhiên biết nương nương không có, nương nương thiện lương như vậy, làm thế nào có thể hại người cơ chứ? Nô tỳ tin tưởng nương nương. . . . . ." Như Ngọc nở nụ cười: "Hiện tại nương nương cùng hoàng thượng đã bình an trở lại, xem các nàng còn dám huyên thuyên nữa không!"Thất Thất rũ mi mắt xuống, xoay người muốn tiến vào Tiêu Tương điện."Thất Thất ——" một thanh âm mềm mại ngọt tựa đường mật truyền đến.Thất Thất dừng bước, quay người lại, sắc mặt trắng bệch, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Như Ngưng.""Thất Thất, ngươi rốt cục đã trở lại!" Vân Như Ngưng tựa hồ thực vui vẻ, đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng động lòng người, nắm góc váy tiến tới bên người Thất Thất, hương thơm dễ chịu trên người nàng ta bay vào trong mũi Thất Thất, chỉ thấy Vân Như Ngưng một thân váy màu vàng, bên hông là đai lưng màu hồng buộc chặt, giữa đai lưng khảm một ngọc thạch màu đỏ tía, càng tôn lên da thịt trắng nõn của nàng ta, vòng eo mảnh khảnh đứng thẳng. Tay áo rộng thùng thình rũ xuống, lộ ra một cánh tay hồng hồng tựa sen. Đầu đầy trâm cài, tôn lên khuôn mặt tuyệt đẹp, tuy nhiều nhưng vẫn toát ra vẻ nhu mỳ, điềm đạm.Vân Như Ngưng luôn luôn xinh đẹp như vậy.Chỉ là nàng không hiểu, vì sao nàng ta luôn có thể đẹp đến kinh tâm động phách như vậy."Đúng vậy, ta rốt cục đã trở lại." Thất Thất lẩm bẩm, tay gầy yếu giãy dụa một lát, cuối cùng đặt lên bả vai nàng ta."Thất Thất. . . . . ." Vân Như Ngưng lời còn chưa dứt, trong mắt liền hiện lên hơi nước, mắt đẹp long lanh trong suốt động lòng người, không ai có thể so sánh được: "Thanh Thiển báo tin nói ngươi đã nhảy từ thành lâu xuống, ngươi làm ta thực sợ hãi. . . . . . Ta còn nghĩ ngươi đã. . . . . ." Như Ngưng khóc không thành tiếng, đến độ lê hoa đái vũ. "Ta không sao, thật sự không có việc gì. . . . . ." Thất Thất lắc lắc đầu, muốn giải thích, lại phát hiện chính mình không cách nào giải thích: "Như Ngưng, ta đã mệt, thật sự mệt mỏi. . . . . ."Trên mặt Vân Như Ngưng hiện lên tia xấu hổ, dùng cẩm khăn lau nước mắt, mới nói: "Thất Thất, ta không quấy rầy ngươi nữa, hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi,"Thất Thất gật đầu, nhìn theo bóng dáng Như Ngưng rời đi."Nương nương. . . . . ." Như Ngọc nhỏ giọng mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia lo lắng: "Nương nương suy nghĩ gì vậy?"Thất Thất hoàn hồn, khuôn mặt chất phác hiện lên tia bối rối: "Vừa rồi. . . . . . . Ta thấy được trong mắt Như Ngưng. . . . . ."Thất Thất dừng lại."Thấy gì cơ?" Như Ngọc truy vấn.Thấy được ghen tỵ rất đậm.Thất Thất mấp máy môi, chần chừ một lúc lâu cuối cùng vẫn là không nói nên lời. Chậm rãi lắc lắc đầu: "Không có gù, Như Ngọc, chúng ta vào đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro