C21

Trong quán cà phê.

" Sùng Quang, lần này anh có thể giúp em được không?"

Phương Ngữ Tư hôm nay mặc một chiếc váy mỏng, chiếc áo ngực cùng phong cảnh mê người bên trong hơi hơi lộ ra. Khi nói chuyện cùng Cao Sùng Quang, ả đưa tay nắm lấy tay anh ta, thân trên lắc nhẹ, cố ý làm rung bộ ngực.

Thành công hấp dẫn ánh mắt nam sinh.

Cao Sùng Quang theo bản năng muốn đáp ứng, nhưng mở miệng lại do dự một chút.

" Tư Tư, tuy rằng.... Anh rất thích em, nhưng dù sao Vương Dịch cũng là anh em lớn lên cùng anh từ nhỏ, cô Châu lại là cô gái mà cậu ấy thích, anh.....".

Phương Ngữ Tư thấy anh ta do dự, biểu tình lấy lòng trên mặt dần dần biến mất, ngược lại bất mãn với ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào ngực ả.

Còn nói cái gì mà thích ả, nói nửa ngày không phải là muốn vớt được chỗ tốt thôi sao!

Ả buông lỏng tay ra, sắc mặt quyết liệt.

" Chỉ cần anh giúp em, em sẽ ngủ với anh".

" Cái gì?!".

Cao Sùng Quang cả kinh, cà phê trong miệng suýt nữa phun ra.

" Em....."

" Như thế nào? Ngủ một lần không đủ sao? Vậy năm lần!"

" Không phải, không phải..."

Cao Sùng Quang từ ba năm trước đã bắt đầu theo đuổi Phương Ngữ Tư, theo đuổi lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, vốn dĩ cho rằng đời này sờ ả một cái thôi cũng là hi vọng xa vời, không nghĩ tới thịt đột nhiên lại tự dâng đến!

" Được!"

Vì nữ thần trong lòng anh, đâm anh em một tí cũng không thành vấn đề, dù sao người theo đuổi Vương Dịch nhiều như vậy, thiếu một Châu Thi Vũ, còn có ngàn vạn đại mỹ nữ ở phía sau lấp vào.

" Là năm lần đấy!"

......

"Chị Châu Thi Vũ, ngày mai chính là sinh nhật em, chị đã chuẩn bị điều bất ngờ cho em chưa?"

" Rồi, nhưng không biết em có thích hay không?"

" Là cái gì? Là thứ em chờ mong đúng không?"

Vương Dịch nằm trên sô pha lăn lộn, Vương Nguyệt nghe được ngữ khí ngọt ngào của cô đến nổi da gà.

" Vương Dịch, em có thể bình thường lại hay không, đừng ghê tởm như vậy!"

" Chị thì biết cái gì! Bọn em đã một ngày không gặp rồi!"

" Ồ, chị còn tưởng rằng đã một năm rồi cơ!"

" Vương Nguyệt ở cạnh em à?"

" Mặc kệ chị ấy, chúng ta tiếp tục nói chuyện.."

" Vậy em chờ mong cái gì?"

" Chỉ cần là chị Châu Thi Vũ tặng, em đều thích, nhưng thích nhất là chị mặc....."

Châu Thi Vũ theo bản năng cảm thấy cô muốn nói lời không hay, lập tức đánh gãy.

" Cái kia, tiệc cưới có người gọi tôi, tôi phải đi rồi"

" Ha ha ha ha ~"

Điện thoại bị nàng vô tình ngắt đi, Vương Nguyệt ở bên cạnh cười nhạo Vương Dịch.

Vương Dịch lại nhìn điện thoại suy nghĩ sâu xa.

Tiệc cưới.....

Khi nào cô có thể tổ chức một cái đây, nghĩ đến hình ảnh chị Châu Thi Vũ mặc áo cưới, cô đã có chút nhịn không được.

.

Đến trước một câu lạc bộ KTV cao cấp, Châu Thi Vũ đến sớm hơn thời gian đã định, trong tay xách theo một hộp quà phá lệ xinh đẹp.

Toàn bộ KTV đều được Vương Dịch bao trọn, từ cổng vào đã có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ của bửa tiệc, vì để hợp với buổi tụ hội này, hôm nay Châu Thi Vũ đã mặc một chiếc váy màu xanh biển cổ điển của Pháp và một cái thắt eo đơn giản phác họa dáng người hoàn mỹ của nàng.

nàng vừa ra khỏi thang máy liền thu hút hàng vạn ánh mắt tò mò nhìn lại.

Châu Thi Vũ đơn giản nhìn lướt qua, không thấy được Vương Dịch, chuẩn bị lấy di động ra gọi cô, nhưng có một người phục vụ đi tới.

" Là Châu Thi Vũ tiểu thư phải không ạ?"

" Đúng vậy"

" Tiểu thư Vương có phân phó, chỉ cần ngài tới, liền đưa ngài đến phòng 809"

" Được"

Châu Thi Vũ gật đầu rồi đi đến phòng 809.

Trong phòng, đủ mọi màu sắc ánh đèn lập lòe, một đám nam nữ trẻ tuổi ngồi vây quanh nhau chơi trò chơi vô cùng náo nhiệt.

" Ai, nhàm chán muốn chết, Vương tỷ đâu? Tại sao còn chưa tới?"

Không biết là ai, bỗng nhiên hô một giọng nói, ngay sau đó, bên cạnh có một nam sinh nói tiếp.

" Đã sớm tới, tôi vừa rồi còn thấy cậu ta".

" Ở đâu?"

" Đang ở buồng vệ sinh cùng Phương Ngữ Tư làm đại sự, các cậu đừng quấy rầy bọn họ"

Dứt lời, tay Châu Thi Vũ đang muốn mở cửa đột nhiên dừng lại.

" Thật hay giả?"

Một đám nữ sinh bát quái hỏi, nam sinh kia nhún vai.

" Lừa các cậu làm gì? Tôi mới từ bên trong đi ra, còn thấy hai thân thể của bọn họ dính vào nhau"

" Bạo vậy sao? Hoa khôi cũng bắt được, Vương tỷ thật lợi hại, tôi cảm thấy bọn họ nên sớm ở bên nhau, không lẽ hôm nay thừa dịp sinh nhật, công bố bạn gái luôn sao?".

" Khoan đã"

Trong đám người, có nữ sinh tò mò mà nhíu mày.

" Vương tỷ không phải đã có bạn gái rồi sao? Trong trường đều nói cậu ấy cùng cô Châu, còn có ảnh chụp nữa mà".

" Ha ha ha ha...."

Một đám nam sinh bỗng nhiên ôm bụng cười phá lên, giống như là nghe được một câu chuyện cười.

" Các cậu còn không biết rồi? Đó chỉ là vì Vương tỷ cùng mấy anh em uống rượu thua, cùng nhau chơi trò mạo hiểm mà thôi"

" Trò gì vậy? Nói cho rõ ràng, thật làm chúng tôi tò mò"

" Là chủ ý của Trương Huy, nói là đại học A chúng ta có một lão sư băng sơn mỹ nhân, ai cũng không có phản ứng, ai cũng chướng mắt, ngay cả giáo sư Lý cô ấy cũng không vừa mắt, nếu Vương tỷ có thể cưa cô ấy tới tay, thế chúng ta liền tâm phục khẩu phục, kêu cậu ấy một tiếng ' ba ba' luôn".

" Thật không? Vậy các cậu đã kêu cậu ấy ' ba ba' rồi sao, cậu ấy đã quen cô Châu một thời gian rồi"

" Cái đó không tính, chúng ta đánh cược hôm nay cậu ấy có thể đưa cô ấy đến đây, làm cho băng sơn mỹ nhân trước mặt mọi người hôn cậu ấy một cái, kêu cậu ấy là ông xã, thế mới tính là thắng!"

" Tôi thật sự chờ mong muốn xem!"

" Không nghĩ tới, cô Châu cũng quá ngốc đi, dễ dàng như vậy đã bị lừa, chắc có lẽ cô ấy nghĩ mình gặp được chân ái, Vương tỷ chỉ là chơi đùa một chút mà thôi"

"Cô Châu lớn hơn Vương Dịch những bốn tuổi, sao một chút đầu óc cũng không có, cũng không nghĩ tới Vương tỷ anh tuấn xinh đẹp như vậy, gia thế hiển hách như vậy, sẽ coi trọng một cô giáo như cô ấy?"

" Không phải đứa con gái nào cũng có mộng tưởng sao? Nói không chừng là kẻ muốn cho người muốn nhận, Vương tỷ khẳng định đã tiêu không ít tiền cho cô ấy"

" Ngày thường còn thích giả thanh cao...."

Ầm!

Ngoài cửa, món quà tinh xảo bị rơi xuống đất, người nhặt nó lên tay run nhè nhẹ. Châu Thi Vũ nhặt quà lên, ánh mắt hoảng loạn run rẩy.

Sẽ không.... Không phải là sự thật....

" Tôi lại nói cho các cậu một bí mật, kỳ thật cô Châu có điểm khó theo đuổi, Vương tỷ theo đuổi cô ấy rất phí sức, nghe nói còn tự tạo một vở kịch, tìm mấy tên lưu manh đi cưỡng gian cô Châu, sau đó vào thời khắc mấu chốt cậu ấy lại nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân! Sau đó cô Châu sẽ cảm động mà yêu cậu ấy"

" Thật sự a? Vương tỷ quá có thủ đoạn, tôi phải học tập cậu ấy"

" Ha ha ha ~"

Một đám nam nữ cười vô cùng vui vẻ, sắc mặt Châu Thi Vũ lại trắng bệch.

" Không phải sự thật, không phải sự thật!"

Nàng run rẩy nắm chặt món quà, cánh môi mấp máy, điên cuồng lắc đầu, sự phòng tuyến trong lòng muốn hỏng mất.

Nếu không phải sự thật, tại sao Vương Dịch lại là người đầu tiên tìm được nàng? Nếu không phải sự thật, vì cái gì nàng ở đại học A đã lâu, Vương Dịch tới bây giờ mới đột nhiên theo đuổi nàng? Nếu không phải sự thật, bọn họ làm sao biết được những chuyện này, biết cô thiếu chút nữa bị cưỡng gian...

" Vương tỷ, cậu tìm tôi!"

Trong phòng vệ sinh, nam sinh ở trước gương rửa tay, ánh mắt Phương Ngữ Tư tỏa sáng chạy tới.

Ả hôm nay cố ý an bài một ít kinh hỉ, nhưng không nghĩ tới kinh hỉ lớn nhất là Vương Dịch lại đột nhiên gọi ả đến gặp cô.

Chẳng lẽ...

Ả không dám tưởng tượng đến có chuyện tốt gì chờ mình, nhưng ý cười đã không thể che dấu hoàn toàn trên mặt.

" Ừm"

Vương Dịch rửa tay xong, rút ra một mảnh giấy thong thả ung dung mà xoa tay.

Mặt cô không biểu tình, nhưng Phương Ngữ Tư thấy cô như vậy.... Giống như muốn cùng ả ta nói chuyện quan trọng.

Hôm nay là sinh nhật của cô, ngày đặc thù như vậy, cô sẽ nói chuyện quan trọng nào cùng ả đây? Ả là biết tâm ý của ả, cho nên sẽ cự tuyệt. Hay là... Chấp nhận?

Không biết trong lòng ả rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng đề phòng ngừa vạn nhất, Phương Ngữ Tư vẫn là nói trước.

" Vương tỷ, tôi... Tôi thích cậu, có thể....".

" A, khéo vậy sao?"

Phương Ngữ Tư còn chưa nói xong, đã bị Vương Dịch đánh gãy.

" Cái gì?"

Ả tựa hộ có chút bất ngờ quá độ, nghe cô nói thế, cả người đều cực kì kích động.

" Vương tỷ, cậu vừa rồi là đáp ứng sao?".

" Cô không nghe rõ sao?"

" Không...."

" Vậy lại đây, tôi lặp lại lần nữa"

Phương Ngữ Tư kích động mà chạy đến, Vương Dịch cúi đầu. Phương Ngữ Tư nhìn động tác của cô, tâm động không ngừng, hơi hơi nhón chân, nhắm hai mắt lại.

Châu Thi Vũ hoảng loạn mà chạy đến phòng vệ sinh, chính là thấy được một màn như vậy.

Nữ sinh liếc mắt đưa tình mà cúi đầu, chuẩn bị cúi xuống hôn cô gái xinh đẹp.

Một tia lí trí cuối cùng cũng sụp đổ, sự tín nhiệm cho cô cũng hóa thành hư ảo, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, trên mặt Châu Thi Vũ không còn huyết sắc.

Như thế nào sẽ... Như thế nào lại như vậy...

Cho dù lúc nãy nghe được những lời của đám nam nữ kia nói, Châu Thi Vũ vẫn lựa chọn tin tưởng cô. Thẳng đến giờ phút này. Tận mắt nhìn thấy cô...

Nàng cảm thấy tim mình cực kì đau, giống như bị người bóp nát.

Nàng che mặt, quay người rời đi.

Vương Dịch nhìn gương mặt trước mặt, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác.

" Tôi nói, năm người kia đã chết, có phải nên đến phiên cô rồi không?"

Phương Ngữ Tư chợt nghe thấy câu nói đó, phảng phất như bị sét đánh, cả người sửng sờ tại chỗ.

Vương Dịch tùy ý đem giấy trong tay ném đi.

10 giờ rưỡi, Chị Châu Thi Vũ chắc đã đến...

Cô lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho nàng, lại thấy có một thân ảnh quen thuộc đang chạy trốn dưới lầu.

Chị Châu Thi Vũ?

Cô nhíu mày, Phương Ngữ Tư sớm đã phản ứng lại, vẻ mặt sợ hãi mà kéo tay áo cô.

" Vương tỷ, nghe tôi nói, sự việc kia không chút quan hệ nào với tôi cả...".

" Cút!"

Vương Dịch đẩy ả ta ra, thu hồi di động chạy xuống lầu.

"Mọi người, đem những gì các bạn đã học được hôm nay viết thành một bài báo cáo thực tiễn, thứ hai sẽ nộp lên, bây giờ mọi người theo thứ tự...."

Trước một viện bảo tàng cách đại học A không xa, giáo sư Lý đang chỉ huy một nhóm nghiên cứu sinh lên xe, ánh mắt thình lình thấy được một thân ảnh xinh đẹp màu xanh biếc chạy đến.

Cô Châu?

Cô gái bụm mặt, bởi vì chạy quá nhanh, làn váy nhẹ nhàng tung bay, thân hình giống như một con bướm nhẹ nhàng uyển chuyển.

Chạy tới gần, giáo sư Lý nhìn thấy nàng khóc, nước mắt đầy mặt chọc người thương tiếc, anh phân phó thật nhanh mọi người lên xe, trực tiếp chạy đến chỗ nàng.

"Cô Châu, cô Châu.. Cô làm sao vậy?"

Giáo sư Lý giữ nàng lại Châu Thi Vũ nước mắt đầy mặt, thấy không rõ cảnh vật xung quanh, càng thấy không rõ người phía trước.

Giáo sư Lý đã nhận chức nhiều năm, cũng âm thầm quan sát Châu Thi Vũ hai ba năm nay, chưa bao giờ thấy được nàng cười, càng không nói đến bộ dáng khóc thất thố này của nàng, trong lúc nhất thời cũng luống cuống, tri kỷ mà lấy khăn tay đưa cho nàng.

"Chị Châu Thi Vũ!"

Cùng với một thanh âm dễ nghe của thiếu niên truyền đến, Vương Dịch cũng đã chạy đến.

Bước chân lại bị cảnh tượng trước mặt bức ngừng lại. Châu Thi Vũ nghe được thanh âm của Vương Dịch, khóc càng lợi hại.

Giáo sư Lý một tay lôi kéo Châu Thi Vũ, một tay kia giúp nàng xoa khóe mắt.

Lại là anh ta!

Ánh mắt Vương Dịch căng thẳng, có chút khó coi, đi tới đẩy giáo sư Lý ra.

" Tránh ra!"

Khi cô nhìn đến khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Châu Thi Vũ lập tức bị dọa cho ngây ngẩn cả người.

"Chị Châu Thi Vũ, chị...."

Trên mặt của nữ sinh tràn đầy kinh ngạc, lo lắng cùng đau lòng, nhưng trong mắt của Châu Thi Vũ chỉ có dối trá khiến nàng cảm thấy đáng sợ.

Nàng đã từng đem cô thích trộm ở trong lòng, nhìn một cái cũng cảm thấy thật xa xỉ, thế nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ xem nàng như một món đồ chơi.

Nàng mở rộng lòng mình, lần đầu tiên chủ động tiếp nhận một người, thế nhưng lại là ác ma ngụy trang dưới ánh mặt trời.

Trước kia mỗi khi nàng nhìn thấy cô có bao nhiêu vui mừng, giờ phút này liền có bao nhiêu thống hận.

Vương Dịch sửng sốt một giây liền qua đi, đôi tay đỡ vai nàng, nhíu mày.

"Chị Châu Thi Vũ, chị làm sao vậy? Nói cho em biết, là ai ức hiếp chị? Có phải là anh ta..."

" Em cút ngay!"

Cô còn chưa nói xong, Châu Thi Vũ đã đẩy cô ra, giống như bị đồ vật ghê tởm đụng phải.

" Đừng chạm vào tôi!"

Nàng chưa bao giờ có ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô, cũng chưa từng đối đãi với cô bằng thái độ này.

Ánh mắt thống hận, biểu tình căm ghét, phảng phất như cô là một thứ cực kì dơ bẩn.

Vương Dịch có chút luống cuống, biểu tình lo lắng đã bị thay thế bằng vô tội cùng nghi hoặc.

"Chị Châu Thi Vũ, chị rốt cuộc làm sao vậy?"

Châu Thi Vũ cắn môi, nước mắt giống như mưa mà chảy xuống, Vương Dịch đau lòng đem nàng ôm vào lòng.

" Đừng khóc, rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho em biết đi!"

Hương vị bạc hà quen thuộc từ trên người cô tuyền đến, lực đạo kinh người mà ôm lấy nàng, thật ấm áp giống như trước đây, nhưng tâm của Châu Thi Vũ lúc này lại lạnh như băng.

Vài phút trước, cô còn ở nơi đó ôm lấy một nữ sinh lưu luyến không muốn chia lìa, còn chờ nàng xuất hiện, làm nàng xấu hổ trước mặt mọi người.

" Vương Dịch, em hôm nay bắt tôi phải đến đó, một hai phải chứng minh rằng mình thắng, mới bỏ qua cho tôi?"

Tiếng nói nàng hơi khàn, thanh âm nứt nở đứt quãng, Vương Dịch chỉ nghe được đại khái, trong đầu toàn là sương mù mù mịt.

" Cái gì?"

Châu Thi Vũ đẩy cô ra.

" Kỹ thuật diễn của em thật tốt!"

Vương Dịch nhăn chặt mày, tựa hồ đã ý thức được nàng có chút không thích hợp, lại không nghĩ rằng nàng sẽ đẩy cô ra, dùng ánh mắt quyến liệt nhìn cô.

" Đừng lại đến tìm tôi."

Châu Thi Vũ nói xong, xoay người liền rời đi.

" Châu Thi Vũ!"

Vương Dịch sao có thể cho phép nàng cứ như vậy rời đi, nhưng giáo sư Lý chứng kiến toàn bộ sự việc từ nãy giờ đã thoáng hiểu được chuyện gì.

Lúc trước ở nhà ăn của trường học, anh đã cảm thấy quan hệ của hai người họ rất thân thiết, hiện tại xem ra không còn nữa?

Vương Dịch vừa muốn đuổi theo, giáo sư Lý liền tiến đến ngăn cản cô.

" Bạn học à, nếu Châu Thi Vũ cô ấy...."

" Cút ngay!"

Vương Dịch đẩy anh ta ra, giáo sư Lý tự biết mình không thể ngăn được cô, liền cho đám nghiên cứu sinh một ánh mắt, cả đám thức thời xông lên cản người.

Một đám người ngăn trở thân ảnh của Châu Thi Vũ, lòng Vương Dịch nóng như lửa đốt, trong mắt đã có chút đỏ.

" Các người muốn chết có đúng không?"

Một đám sợ hãi nhìn bộ dáng hung dữ của Vương Dịch, nhưng lại ỷ vào người đông thế mạnh, tiếp tục cản trở cô.

Nữ sinh không lưu tình chút nào mà động tay, một đám học sinh la to, kinh động mấy cảnh sát ven đường, chờ cảnh sát lại đây giải tán đám đông, Châu Thi Vũ đã đi mất.

Châu Thi Vũ ngồi trên một chiếc xe taxi, lang thang không có mục tiêu mà chạy xung quanh, dọc đường đi đôi mắt đã sưng lên vì khóc quá nhiều.

Di động không ngừng reo lên, có vài người gọi đến, ai xung quanh cũng lo lắng, quan tâm nàng, nhưng trong lòng nàng một mảnh trống rỗng, đều bị người kia cọ rửa sạch sẽ.

Bác tài xế chở nàng đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ, cũng chứng kiến nàng khóc vài tiếng đồng hồ, cuối cùng sợ nàng khóc đến ngất xỉu, liền tìm cớ mà đưa nàng xuống trước một khách sạn.

Châu Thi Vũ mơ mơ màng màng đi vào, cảnh tượng trong đầu không ngừng xoay chuyển, có khi bọn họ mới gặp nhau, ở chung, yêu nhau, từng khoảnh khắc khi hai người sinh hoạt, cuối cùng là những lời mà mẹ nàng ngày đó đã tận tình khuyên bảo.

' Tướng mạo của cô ấy rất đẹp, gia thế hiển hách, tính tình lại tốt, mẹ sao lại không hài lòng? Chỉ là đầu năm nay những nhỏ đại tiểu thư đi tìm kích thích, chuyện gì đều có thể làm ra, mẹ chỉ sợ cô ấy đối với con.... Không phải thật lòng'

Nàng nhớ đến, khi đó nàng tự tin rằng Vương Dịch sẽ không như thế, hiện tại mặt bị vả đến đau đớn.

Đúng vậy, mọi phương diện cô đều ưu tú như vậy, như thế nào sẽ thích loại như nàng? Có lẽ từ đầu đến cuối chỉ có nàng mơ mộng, nàng vốn dĩ không xứng có được những điều đó. Nhưng vì cái gì, tim nàng bây giờ lại đau như vậy, không cam lòng như vậy....

Tối muộn, Châu Thi Vũ ngồi ở khách sạn mà nhìn di động đã kêu lên được nửa ngày, cuối cùng Vương Dịch cũng không gọi nữa, chỉ có ba mẹ nàng là còn gọi.

Nàng thẩn thờ mà cầm di động, sau đó nở nụ cười mà bước ra khỏi khách sạn.

" Vừa rồi khách phòng 703 muốn hồ nước ấm, đừng quên đó..."

Mới vừa ra khỏi thang máy, cô đụng phải thân mình của một người đàn ông.

Người đó xoay người nhìn nàng, đôi mắt nhất thời sáng ngời.

" Châu Thi Vũ?"

Châu Thi Vũ phảng phất như không nghe thấy có người nói chuyện, cũng không phát hiện là có người, tiếp tục đần độn mà đi ra ngoài, nhưng Trần Từ Thuật lại nhìn ra nàng khác thường.

Đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, thân mình suy yếu có chút run rẩy.

" Châu Thi Vũ, cô có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Trần Từ Thuật kéo nàng lại, Châu Thi Vũ khóc một ngày sớm đã không còn sức lực, bị hắn đột nhiên lôi kéo, cả người mềm mại ngã vào trong ngực hắn.

" Này..."

Mỹ nhân trong ngực, Trần Từ Thuật có bao nhiêu cao hứng, nhưng cao hứng chưa được một giây, đã bị một thanh âm đánh gãy.

" Châu Thi Vũ!"

Vương Dịch từ cục cảnh sát ra tới, gọi một chiếc xe theo Châu Thi Vũ, cuối cùng theo định vị mà chạy đến khách sạn này, nơi nào nghĩ được, vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng này.

" Chị đang làm gì!"

Biểu tình cô chấn động, ánh mắt hung bạo mà nhìn Trần Từ Thuật đang ôm Châu Thi Vũ, cả người đều giống như một con chó sói tức giận Trần Từ Thuật đã bị cô dọa.

" Đây đều là hiểu lầm, anh chỉ là ngẫu nhiên..."

Châu Thi Vũ vốn đã khóc đến đờ người, nhưng nghe được thanh âm của Vương Dịch, cả người giống như được tái sinh, đáy mắt một lần nữa sáng rọi, nàng nỗ lực đứng vững thân mình, đánh gãy lời nói của Trần Từ Thuật.

" Chúng tôi đang làm gì, em còn không thấy sao?"

Vương Dịch cả ngày lo lắng cho nàng, bị câu nói này của nàng làm cho lạnh thấu tim.

Nàng có ý gì?

Biểu tình nữ sinh thay đổi, Trần Từ Thuật cũng có chút phát ngốc.

Này... Là tình huống như thế nào?

Không biết vì sao, Châu Thi Vũ nhìn biểu tình không thể tưởng tượng được của Vương Dịch lúc này lại cảm thấy thực thoải mái, dù cho nàng biết cô đang giả vờ.

Phanh!

Giây tiếp theo, thời gian cho Trần Từ Thuật phản ứng đều không có, đã bị Vương Dịch một quyền đánh tới.

Châu Thi Vũ bị cô mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực, hung hăng mà đè ở trên tường.

" Chị nói cái gì? Lại nói một lần nữa!"

Khuôn mặt nữ sinh hung ác, ngữ khí như muốn ăn thịt người, nghiễm nhiên là đã nổi giận.

Trước đây dưới loại tình huống này, Châu Thi Vũ chỉ biết yếu thế mà quy phục, nhưng việc đã đến nước này, Châu Thi Vũ chỉ hi vọng mình thật sắc bén, rạch nát cái khuôn mặt dối trá của cô.

" Tôi nói tôi cùng anh ta đã ở bên nhau, em về sau đừng lại đến tìm tôi...Ô..."

Châu Thi Vũ còn chưa nói xong, đã bị Vương Dịch hung hăng chặn môi lại.

Nữ sinh hôn như che trời lắp đất, môi lưỡi nóng bỏng mà chặn đi ngôn ngữ của nàng, hàm răng sắc bén cắn môi nàng để trả thù.

"Ô ô ô... Em cút..."

Châu Thi Vũ liều mạng phản kháng, nhưng lại bị nữ sinh kiềm chế mạnh mẽ.

" Châu Châu, Châu Châu, em rốt cuộc đã làm gì sai, chị nói đi, em sửa, cái gì em cũng sửa, đừng cáu kỉnh..."

Trần Từ Thuật bị cô đánh đến nhe răng trợn mắt, lại nhìn thấy cô ức hiếp Châu Thi Vũ, gọi mấy người bảo vệ đến kéo cô ra.

" Cút ngay!"

" Vương Dịch, em bình tĩnh một chút!"

Trần Từ Thuật vừa phẫn nộ vừa sợ hãi nhìn Vương Dịch, môi Châu Thi Vũ bị cô gặm cắn đến sưng lên, khuôn mặt lại thấm đẫm nước mắt.

" Vì cái gì, rốt cuộc vì cái gì..."

Chẳng lẽ thắng một ván này đối với cô quan trọng như vậy sao? Cô rốt cuộc xem tình cảm của nàng là gì?

" Vương Dịch, em buông tha tôi đi, tôi không muốn chơi cùng em nữa."

" Chơi?"

Vương Dịch nghe thấy từ này, cảm giác trái tim như bị nàng bóp nát.

" Chị đang nói cái gì? Ai mẹ nó cùng chị chơi!"

Việc đã đến nước này, cô còn giả vờ, nếu cô thích giả vờ như vậy, nàng liền cùng cô tiếp tục.

" Được, là tôi chơi cùng em, tôi hiện tại không muốn chơi nữa được không?"

" Chị nói cái gì?"

Động tác giãy giụa của Vương Dịch dừng lại, không hề chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt cũng dần ảm đạm xuống.

Không biết là sợ hãi, hay là thứ gì khác..

" Tôi nói, chúng ta chia tay, tôi chưa từng yêu em, cho tới nay chỉ muốn chơi cùng em mà thôi!"

Nàng khàn giọng hô to trước mặt cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của nữ sinh mà nở nụ cười, nụ cười phá lệ thê lương.

" Thật không? Cô Châu thích chơi như vậy sao? Thế hiện tại vì cái gì lại không muốn nữa?"

" Bởi vì tôi chơi chán rồi."

Châu Thi Vũ tươi cười nhìn cô, cho rằng cô muốn gở mặt nạ dối trá xuống.

Cả người nàng bắt đầu run rẩy, từ đáy lòng không cách nào chấp nhận được vẻ mặt bị đả kích đó của cô, cơ hồ theo phản xạ mà kéo người bên cạnh lại.

Lúc này nàng không có lí trí, cái gì đều không có.

" Tôi chuẩn bị đổi khẩu vị."

" Chết tiệt!"

Nữ sinh như bị chọc giận đến cực điểm, cô đẩy năm sáu người đang sơ hở giữ mình lại, lập tức nhằm vào cánh tay đang kéo Trần Từ Thuật kia của nàng.

Châu Thi Vũ bị bộ dạng này của cô dọa sợ, theo bản năng buông ra, Trần Từ Thuật cũng nghiêng người sang một bên, mấy người bảo vệ ở phía sau xông lên giữ chặt cô, bởi vì quán tính, thân mình nữ sinh lui lại một chút, đầu liền đụng vào thang máy cứng rắn bằng đá cẩm thạch.

"Vương Dịch !"

Con ngươi Châu Thi Vũ trừng lớn, trong mắt toàn là lo lắng.

"Chị Châu Thi Vũ, chị..."

Vương Dịch duỗi tay muốn kéo nàng, nhưng bị đập vào phía sau đầu, thần chí mơ hồ, cảnh vật trước mắt đều mơ màng, thực nhanh liền ngất đi.

" Mau đưa đến bệnh viện."

Bệnh viện Trung ương Giang Thành, trong phòng bệnh 309.

Vương Nguyệt cùng ba mẹ đang ngồi nhìn cô vẫn hôn mê, cúi đầu gọt quả táo.

" Nguyệt Nguyệt, chuyện rốt cuộc như thế nào?"

" Người tên Châu Thi Vũ chắc là con biết phải không? Con bé đó khi nào lại trở thành bạn gái của em gái con? Bọn họ...."

" Được rồi, ba mẹ à, hai người đừng nói nữa, đừng làm ồn Tiểu Vương."

" Cụ thể con cũng không biết, bọn họ ngày hôm qua khi gọi điện thoại vẫn còn rất tình cảm, ai biết hôm nay liền tan rồi, kế hoạch đem Châu Thi Vũ giới thiệu cho đám bạn tốt của nó..."

" Châu Thi Vũ!"

Vương Nguyệt nói được một nửa, Vương Dịch bỗng nhiên tĩnh lại.

" Ai, con gái bảo bối à, con rốt cuộc cũng tỉnh..."

" Con hù chết mẹ cùng ba con rồi."

Ba mẹ Vương vội vàng chạy đến bên cạnh cô hỏi han, Vương Dịch giống như là không nghe thấy, cầm lấy điện thoại gọi cho nàng.

" Châu Thi Vũ đâu?"

' Cuộc gọi bạn đang gọi...'

Điện thoại, Wechat, mọi phương thức liên lạc đều bị kéo đen, chỉ có một tin nhắn được gửi vào hai giờ trước.

---------Vương Dịch , chúng ta chia tay.

" Ha!"

Vương Dịch nhìn mấy chữ kia, bỗng dưng nở nụ cười, môi bị cô cắn đến chảy máu cùng đôi mắt đỏ bừng.

Chia tay... Được ah! Nhưng đó là nếu cô chết!

" Con gái? Con gái?"

Mẹ Vương thấy bộ dạng này của cô, có chút bị dọa sợ, con gái của bà lúc này cười lên thật sự rất giống ma quỷ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro