Chương 30

Buổi trưa trời làm một trận mưa, hạt mưa đem hoa sen nở rộ tối hôm qua đánh cho thất linh bát lạc, chưa kịp nở rộ liền bị tàn phá. Cũng may củ sen vẫn còn tốt, vẫn có thể mọc ra tâm sen.

Trời mưa đến gấp gáp, Vương Dịch ngồi ở cửa ra vào, một mình nhìn mưa.


Lúc nhỏ nàng cũng ngồi nhìn mưa như thế này. Nàng là thân truyền đệ tử, mặc dù là tiểu sư muội, thân phận lại không giống với các sư huynh sư tỷ, nàng cùng sư phụ ở cùng một chỗ, có một cái tiểu viện tử của riêng mình. Mùa hạ đến, bên trên núi Thanh Thành luôn mưa không ngừng, nàng nâng má ngồi ở dưới mái hiên ngắm mưa. Có khi ngồi hết nửa ngày, quên luyện công, sư tỷ tới níu lấy lỗ tai của nàng xách nàng trở về.

Khi đó miệng nàng la hét không muốn luyện công, không muốn học pháp thuật, cũng lén lút nghĩ tới nếu mình không làm trừ yêu sư thì sẽ làm cái gì. Nàng đã thấy qua nhiều tiểu thuyết, muốn làm hiệp khách, áo tơi mũ rộng vành, trúc trượng mang giày, cầm kiếm đi thiên nhai. Về sau nàng phát hiện áo tơi đâm người, mang giày ngượng nghịu chân, giấc mộng hiệp khách theo đó vỡ tan.

Sự tình lúc trước nghĩ tới làm cho nàng không khỏi bật cười, nàng cũng có thời điểm ngây ngô như vậy. Sư phụ cùng các sư huynh sư tỷ một mực nuông chiều nàng, dỗ dành nàng, mãi tới lúc nàng khai khiếu, tiếp nhận mình có thiên phú bẩm sinh cùng sứ mệnh cao cả, sau đó nàng liền hạ sơn. Hôm nàng xuống núi, toàn bộ núi Thanh Thành người đều đến đưa tiễn, chỉ có sư phụ không đến. Sư tỷ nói với nàng, sư phụ đến sợ nàng sẽ khóc.

"Ta không có khóc đâu!" Nàng khi đó nói với sư tỷ, "Là sư phụ khóc mới đúng." Sau đó quay người đi liền khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, nhưng nàng sợ bị người thấy sẽ chế giễu nàng, một đường đi về phía trước không quay đầu lại.


Thư báo bình an trước đó vài ngày đã sai người đưa đến núi Thanh Thành, nhưng sơn trưởng nước xa, cũng không biết khi nào mới có thể đưa tới.


Núi Thanh Thành có phải cũng đang đổ mưa không? Sư phụ hiện tại đang làm cái gì? Các sư huynh sư tỷ phải chăng đã về tới trên núi? Tiểu sư muội không còn về nhà rồi, nàng chọn một con đường của mình, chỉ sợ sẽ không còn trở lại bên cạnh bọn họ.


Vương Dịch ngửa đầu nhìn trời, lộ ra một điểm tiếu dung.


"Châu Thi Vũ", nàng nói "Nàng nhìn, trời đã muốn tạnh."


Mưa lúc chạng vạng tối đã ngừng lại, trong viện tích lấy vài vũng nước nhàn nhạt thật sâu, Vương Dịch ăn cơm xong, chống lên cửa sổ, nhìn thấy dây leo ngoài hàng trúc đã bò cao cở nửa người. Nàng tính toán không biết có nên trồng một chút hoa hay không, chỉ tiếc không biết Châu Thi Vũ thích loại hoa nào. Hay là đều trồng lên đi, không biết xung quanh có loại hoa đó hay không, mấy ngày nữa nàng sẽ đi tìm một chút.

Vương Dịch trong lòng suy nghĩ, đột nhiên phát hiện bốn phía yên tĩnh trở lại.


Tiếng ve huyên náo cùng tiếng ếch kêu trong viện đột nhiên ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng chân trần đạp ở trong vũng nước, nhỏ vụn tiếng chuông xuyên phá màn đêm, từng âm thanh phản phất như u hồn xâm nhập vào trong tai. Vương Dịch bị những động tĩnh này chế trụ đứng trước cửa sổ, đợi đến khi lấy lại tinh thần, quay người lại liền nhìn thấy Châu Thi Vũ lảo đảo đi đến.

..... Là nhân thân của Châu Thi Vũ.


Vương Dịch không nhớ rõ mình đã bao lâu không thấy hình dạng này của nàng, hoảng hốt, giống như đã cách cả một đời. Nàng vội vàng nghênh đón, nhưng duỗi ra tay chỉ là hơi nâng lấy nàng, chỉ sợ nàng ngã sấp xuống, lại không dám thật sự đụng vào nàng. Vừa tới gần đã ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Châu Thi Vũ, không biết đã uống bao nhiêu mới say thành bộ dạng này.


"Làm sao uống nhiều như vậy."


Châu Thi Vũ không có trả lời, một đường lảo đảo đi tới bên giường, ngã xuống. Vương Dịch không biết là yêu cũng có thể say rượu, vội vàng đem nước nóng đến, muốn dùng khăn lau trán cho nàng. Nhưng vừa quay đầu lại bị một đôi mắt làm cho đứng yên tại chỗ. Châu Thi Vũ chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra, không nháy mắt nhìn xem nàng.


"Ngươi vì cái gì không đến hống ta?" Nàng nói, cặp mắt kia bởi vì say rượu mà đỏ bừng, bên trong nổi lên một tầng nhàn nhạt hơi nước, mi mắt rung động nhè nhẹ, "Ta không phải đã dạy qua người làm sao hống ta sao?"

"...... Nàng nói cái gì?"

"Ta đã dạy qua ngươi." Châu Thi Vũ nói, vẫn như cũ nhìn qua nàng, "Ngươi biết."


Tay như đang miêu tả lại, lòng bàn tay từ trên môi nàng nhẹ nhàng lướt qua. Môi trên, môi dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa. Cặp mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn qua nàng. Ngươi biết làm sao hống ta a?


Vương Dịch ngẩn người, qua thật lâu, mới ép buộc mình thanh tỉnh lại.

Nàng uống say.

Vương Dịch nhìn qua cặp mắt bởi vì say rượu mà lộ ra tia óng ánh.

Nàng uống say, cho nên không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết mình đang làm cái gì.

Nhưng ta biết.

Nàng biết rõ, nàng trải qua một thời gian dài kiềm chế khát vọng, nàng biết nàng không thể nghe theo yêu cầu của một người say rượu thần trí không rõ, bởi vì nàng biết, Châu Thi Vũ đang say. Ngàn năm đại mãng uống bao nhiêu rượu mới có thể say thành bộ dáng như vậy, bất kỳ hầm rượu nào trong huyện thành này trước mặt nàng đều như nước lã, nàng rốt cục đã uống bao nhiêu mới có thể say thành dạng này, uống bao nhiêu mới nguyện ý lại một lần nữa hóa thành hình người xuất hiện ở trước mặt nàng. Vương Dịch đã tiếp nhận chuyện chân thân Châu Thi Vũ sẽ ở bên cạnh bầu bạn với mình, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn khao khát gặp lại nhân thân Châu Thi Vũ, dạng này, nàng có thể thấy ánh mắt mà Châu Thi Vũ chỉ dành cho riêng nàng, Châu Thi Vũ sẽ đối nàng cười, nàng sẽ dùng hai tay của mình vuốt ve Châu Thi Vũ, ôm lấy nàng.


Nhưng mà...


Tha thứ ta.

Tha thứ ta.


Nàng ở trong lòng nghĩ.


Sau đó nàng chậm rãi cúi xuống, Châu Thi Vũ đối với nàng là bảo vật trân quý nhất trên thế gian. Nàng nhẹ đặt một nụ hôn xuống lòng bàn tay Châu Thi Vũ. Nhẹ nhàng giống như lông vũ, giống chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Thời khắc này, nàng giống như đang chạm vào điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, mềm mại đến tận xương tủy.

Nàng hô hấp cũng không dám, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến thời khắc yên tĩnh này, nếu như trong tương lai cằn cỗi của nàng có thể lưu lại một tia đáng giá cuối cùng, mang theo lưu luyến cùng đẹp đẽ, thì đó nhất định là hiện tại. Nàng hôn lòng bàn tay của Châu Thi Vũ, nàng muốn đem mặt vùi vào trong tay nàng, nàng muốn đem cả người giao phó nàng, nếu như có thể, nàng vĩnh viễn cũng không muốn rời đi.

Thẳng đến khi nàng nghe được Châu Thi Vũ thanh âm, "Không phải nơi đó."


Vương Dịch ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng, nàng biết Châu Thi Vũ đang nói cái gì, nhưng nàng không thể. Nàng đã trộm được trân bảo, không thể lại tham lam.


"Nàng uống say rồi."


Châu Thi Vũ lập tức nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy lời của nàng nói rất buồn cười. Nàng cười khanh khách, lung lay từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống Vương Dịch. Nàng cười, buông thõng mi mắt, hướng phía nàng vươn tay, giống như trước nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng. Sau đó nụ cười nàng biến mất, ánh mắt có chút hoảng hốt nhìn theo ngón tay đang chạm lên mặt nàng, lông mày, đôi mắt, mũi, xương hàm, ngón tay của nàng từng tấc từng tấc lướt qua, thẳng đến lúc lần nữa nâng lên mặt Vương Dịch.

"Cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như ngươi." Châu Thi Vũ nói.

Cặp mắt kia giống như bởi vì say rượu, lại giống như vì nguyên nhân gì khác mà lộ ra tia đỏ bừng.

"Cũng cho tới bây giờ chưa thấy nhìn nào giống như ngươi, chọc cho ta giận đến như vậy mà ta vẫn nguyện ý tha thứ."

Châu Thi Vũ đẩy Vương Dịch ra xa, xoay người ngủ.


Ngoài cửa sổ mưa to một lần nữa rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro