Chương 37
"Trở về rồi? Mấy ngày nay nàng đã đi đâu?"
"Ân." Châu Thi Vũ trả lời. Một tiếng này đáp xong, liền nghiêng đầu nhìn qua lều trúc rách rưới.
"A, tìm người đến tu sửa một chút..." Vương Dịch nói, trong lúc nhất thời có chút phát sầu. Phải lấy lý do giải thích với người khác như thế nào đây? Nhà làm sao lại thành cái dạng này? Đang nghĩ ngợi, liền thấy Châu Thi Vũ vung tay lên, lều trúc vừa rồi còn rách rưới trong nháy mắt hồi phục nguyên trạng. Nàng thật sự ghen tị với pháp thuật của Châu Thi Vũ, lại "Oa" một tiếng.
Châu Thi Vũ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy dáng dấp của nàng, đột nhiên cười một tiếng, "Làm sao cầm nhánh hoa này a? Cho ta sao?"
Vương Dịch hết sức kinh ngạc, trong lúc nhất thời có chút quên phản ứng. Châu Thi Vũ trong thời gian nàng không nhúc nhích đi tới, cũng không nhìn nàng, trực tiếp lấy đi nhánh hải đường trong tay nàng, thưởng thức một phen, lại đưa trở về.
"Không tệ, thật đẹp mắt." Nàng nói, sau đó hỏi Vương Dịch, "Không cài lên cho ta sao?"
Vương Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay đem hoa kẹp lên tóc của nàng.
"Đẹp không?" Châu Thi Vũ nhìn vào mắt của nàng, mỉm cười hỏi.
Vương Dịch gật gật đầu.
"Vì cái gì không nói cho ta biết nàng sắp chết?"
Vương Dịch cứng đờ, Châu Thi Vũ cười như không cười nhìn nàng, chờ lấy câu trả lời của nàng.
"Nàng biết rồi?"
"Ân." Châu Thi Vũ nói, thanh âm nhẹ nhàng, "Vừa mới biết. Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, lúc trước vì cản nàng bất quá nói với nàng mấy câu, làm sao sau khi trở về nàng liền sinh bệnh nặng, ta còn chỉ coi đó là do trong lòng nàng không chịu nổi, không biết được nguyên lai nàng thật sự là chịu không nổi. Núi Thanh Thành các ngươi thật sự là không cho đệ tử đường lui a."
"Đây không phải là do núi Thanh Thành sai..."
"Là do ta sai." Châu Thi Vũ nói, "Là ta phá đạo tâm của nàng, hại nàng đoản mệnh."
Vương Dịch kinh ngạc nhìn Châu Thi Vũ, nàng làm sao cũng không ngờ Châu Thi Vũ sẽ dùng thái độ như vậy nói ra chuyện này. Đúng, Châu Thi Vũ sớm đã biết chuyện này, nhưng từ lúc vừa rồi gặp mặt nàng ấy không mảy may biểu hiện khổ sở, cũng không có một tia thẹn thùng tự trách, thần sắc ngữ khí lỗ mãng tựa như là... tựa như là không quan tâm.
Lúc trước vắt hết óc vì hôm nay chuẩn bị những lời kia giống như cũng không có tác dụng, nhưng nàng vẫn chọn nói ra, "Đạo tâm của ta không phải bị nàng phá, là bị chính ta phá. Là chính ta từ bỏ đạo."
"Lời này nàng dùng để tự lừa mình sao? Nếu không phải ta nói với nàng những lời kia, nếu không phải ta ở trên Linh Sơn kích nàng, đạo tâm của nàng cũng sẽ không phá. Mọi thứ đều có nhân quả, tự chính nàng chỉ là một phần, phần còn lại đều là do ta."
Vương Dịch trong nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, Châu Thi Vũ tựa hồ sớm đã ngờ tới, nở nụ cười, "Ta biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng là đang sợ ta cảm thấy áy náy, muốn đem hết thảy tự mình gánh. Nàng đúng thật là si tình."
"Nàng có phải là đồ ngốc không?" Châu Thi Vũ vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mặt nàng, một màn ôn nhu giả dối chìm ở nơi đáy mắt, Vương Dịch nhìn thế nào cũng nhìn không thấu, "Đã đến nước này còn nghĩ cho ta."
Vương Dịch nhìn gương mặt yêu diễm kia, nàng không biết Châu Thi Vũ có nên là dạng này hay không, nhưng cũng nghĩ không ra nàng muốn Châu Thi Vũ phản ứng như thế nào. Có lẽ Châu Thi Vũ nên là dạng này, thời điểm các nàng vừa gặp mặt, Châu Thi Vũ chính là thế này. Nàng cũng thích Châu Thi Vũ dạng này, không cần cảm thụ một điểm nào tình cảm thuộc về loài người gọi là hối hận.
Thế này cũng tốt.
Thế này cũng tốt.
Vương Dịch mở miệng muốn nói chuyện, nhưng không hiểu vì sao nước mắt lại rơi xuống trước.
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Vì cái gì không quan tâm tới ta?
Ánh mắt Châu Thi Vũ có chút lung lay, sau một khắc lại khôi phục như lúc ban đầu, "Làm sao khóc rồi? Hối hận sao?"
Vương Dịch rủ xuống mi mắt, nói, "Người không nhất định phải sống lâu như vậy. Ta vốn là đã chết ở bụi cỏ ven đường hai mươi năm về trước rồi. Là sư phụ đem ta mang về núi Thanh Thành, nuôi ta lớn lên. Hai mươi năm này đều là do ta trộm được, ta tới thế gian này đi qua một lần, cảm thụ qua rất nhiều ôn nhu, gặp qua xuân hoa thu nguyệt, gặp qua rất nhiều sự tình tốt đẹp trên thế gian, lại gặp nàng. Cả đời này ta đã không có gì tiếc nuối, nhất là..."
"... gặp nàng."
"Ta chỉ tưởng là..." Vương Dịch nói, "Nàng cũng cảm thấy như vậy."
Châu Thi Vũ rốt cục không có đáp lời, Vương Dịch không nghe được lời chất vấn của nàng, giương mắt nhìn nàng. Châu Thi Vũ cũng đang nhìn nàng, một khắc bốn mắt nhìn nhau, Châu Thi Vũ bên môi nở ra một nụ cười, "Ta cũng cảm thấy như vậy nha."
"Ta cũng cảm thấy như vậy nha." Châu Thi Vũ nói, "Nàng là... một thứ rất thú vị."
Một thứ... rất thú vị.
Vương Dịch lại nghe được câu này.
Tựa hồ rất lâu về trước nàng đã từng nghe qua câu này, nàng cũng đã quên mất lý do từ đầu Châu Thi Vũ tìm đến nàng.
"Nàng có phải còn đang giận ta hay không?"
"Cái gì?"
"Nàng có phải đang gạt ta hay không?"
".... Cái gì?"
"Nàng có phải đem hết mọi chuyện trên Linh Sơn đều quên rồi không?"
"Không có a."
"Nàng có phải còn đang giận ta hay không?"
"Nàng không phải vốn đã hi vọng ta như vậy sao?" Châu Thi Vũ nói, bên miệng vẫn cười, đáy mắt ôn nhu. "Nếu không lúc đó ta hỏi nàng có trở về không nàng cũng không trả lời ta a."
"Nàng tức giận?"
"Không có a." Châu Thi Vũ nói, "Ngược lại là nàng, có phải là thất vọng không? Hiện tại thế nào, hối hận chưa?"
"Nàng hi vọng ta hối hận không?"
"Ân." Châu Thi Vũ nhẹ gật đầu, "Chí ít có thể chứng minh nàng không phải kẻ ngu."
"Nàng có phải hay không..." Nàng nói, tựa như ngoại trừ câu này sẽ không nói câu khác, thanh âm nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ dành Châu Thi Vũ, đáy mắt rưng rưng nước mắt mà nhìn Châu Thi Vũ, "...còn đang giận ta?"
Châu Thi Vũ rốt cục xoay người đi.
Châu Thi Vũ xoay người, Vương Dịch một phát bắt được tay của nàng, lại chỉ nhận được một lời nghiêm nghị, "Thả ta ra!"
"Châu Thi Vũ..."
"Ta nói nàng thả ta ra!" Mãng xà phẫn nộ hất tay của nàng, quay đầu. Bộ dáng của nàng vừa phẫn nộ vừa ủy khuất, trên mặt đầy nước mắt, hô hấp bởi vì thút thít mà có chút phát run, đôi mắt gắt gao nhìn Châu Thi Vũ.
"Nàng đừng nóng giận..."
"Ta nóng giận? Ta nóng giận..." Châu Thi Vũ nở nụ cười, "Nàng quan tâm sao?"
"Ta đương nhiên..."
"Vậy nàng tại sao muốn gạt ta? Nàng vì cái gì một câu cũng không nói? Nàng biết rất rõ ta căn bản không biết đạo tâm của nàng đã phá, nàng tại sao còn muốn đối với ta như vậy?"
"Ta... ta sợ nàng..."
"Nàng sợ? Ta biết nàng sợ nha, cho nên ta đây không phải đang thành toàn cho nàng sao? Nàng nhìn, ta tuyệt không quan tâm, như thế này nàng đã hài lòng chưa? Nàng không phải muốn thanh thản ra đi hay sao? Ta thành toàn nàng"
"Nàng đừng nóng giận..."
Châu Thi Vũ quay đầu không muốn nhìn thấy nàng, phất tay tạo thành một kết giới trong suốt, đem Vương Dịch ngăn ở bên ngoài. Vương Dịch duỗi tay ra muốn bắt lấy tay của Châu Thi Vũ liền bị kết giới kia cản lại, một tất cũng không thể xuyên qua.
"Ta biết sai..."
"Nàng biết cái gì? Nàng cái gì cũng không biết." Châu Thi Vũ xoay người lại, "Nếu như nàng biết, liền nên sớm nói cho ta biết chuyện này, mà không phải để cho ta giống đồ đần cùng nàng cược ước hẹn một năm. Ta còn đang suy nghĩ vì cái gì lúc trước ngăn nàng lại nói với nàng những lời kia về sau nàng liền bệnh nặng, vì cái gì một trận phong hàn mà uống gần một năm thuốc thang thân thể lại càng ngày càng kém, vì cái gì trên người nàng luôn có một cỗ mùi vị giống như đang dần chết đi, vì cái gì nàng luôn mang theo Trảm Yêu Kiếm, rõ ràng ta đung một cái liền sẽ thụ thương nàng vì cái gì nàng còn chưa từng rời khỏi người ta. Nàng biết, mỗi ngày ta lưu lại bên cạnh nàng chẳng tốt lành gì ngoại trừ hại chết nàng. Nàng biết cái gì? Nàng biết cái gì hả Vương Dịch?"
"Ta sai rồi..."
"Ta hận nàng."
Kết giới hóa thành một bức tường tuyết trắng, người bên kia rốt cuộc đã không thấy đâu, âm thanh bên kia rốt cuộc đã nghe không được, một thế giới biến thành hai nửa, người cùng yêu bị ngăn cách ở hai đầu, ánh mắt không có cách nào giao hội vẫn y nguyên nhìn qua thật lâu mà không thấy nhau, ánh nắng ngày xuân rốt cuộc đã không còn cách nào sưởi ấm trái tim các nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro