Hồi 1

                                                                                  'Tớ thích cậu! '

Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.

Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ.

 Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn.

 Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.

Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi...

À không, là cậu và tớ đã thay đổi.

Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra.

 Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ.

 Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.

Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi.

 Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.

Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ.

 Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây.

 Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn "ảo tưởng sức mạnh" đó chứ?

 Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không?

 Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?

Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy.

 Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không.

 Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!

Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu

Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!

***

Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?

Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.

Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!

Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.

Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?

Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.

Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác...nhỉ?

Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.

Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!

Tớ vội nhớ đến cậu

Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu

Buổi bế giảng năm nào

Vội chia cắt đôi ta

Hai năm gặp lại

Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta

Còn cậu?

Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?

Hay cậu đã vội quên?

Xem ta như người dưng chưa từng quen?...

#Miêu 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro