Chap 8

Ánh sáng lạnh lẽo từ những tấm kính phản chiếu lên bề mặt bàn làm việc đen bóng. Trong không gian tối giản và hiện đại ấy, tiếng gõ phím cơ lách cách đều đặn vang lên, hòa cùng âm thanh nhỏ của máy lạnh hoạt động nhẹ nhàng.

Bàn làm việc trải dài gọn gàng, không một vết bừa bộn, chỉ có một chiếc laptop đặt chính giữa, bên cạnh là vài cây bút thanh lịch cùng quyển sổ ghi chép da mềm màu đen. Mùi hương gỗ tuyết tùng thoảng nhẹ, hòa quyện với chút hương cà phê đậm đặc trên tách cà phê mới pha.

Lee Heeseung ngồi thẳng lưng, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào màn hình máy tính. Mỗi ngón tay anh như những cánh chim mạnh mẽ và dứt khoát khi nhấn từng phím, truyền tải sự quyết đoán không khoan nhượng của một CEO quyền lực.

Bỗng nhiên, điện thoại đặt cạnh tay anh rung lên, ánh sáng từ màn hình bật sáng giữa căn phòng tối. Anh không vội nhìn ngay mà tiếp tục gõ phím, cố hoàn thành nốt công việc đang dở.

Tin nhắn đến từ Zhong Chenle, dòng chữ hiện lên khiến anh không khỏi khựng lại:

"Tao nghe bảo nay Jaeyun nhà mày làm đồ án hay sao á.
Nghe ngóng thấy bảo kết quả ổn lắm đó.
Có gì thưởng cho vợ yêu chút đi."

Anh nhẹ nhàng nhấc điện thoại lên, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trên màn hình. Bàn tay dừng động tác, ngón cái lướt nhẹ qua tin nhắn, cảm giác bất an và chút bối rối lướt qua trong lòng.

Đồ án sao...?

...Hóa ra là hôm đó.

Lẩm bẩm một hồi xong, như bị tác động bởi một lực vô hình, Heeseung đứng dậy thu dọn laptop, áo vest rồi sải bước đi thẳng tới bãi đỗ xe.

..............................................................

Vừa đóng cửa xe lại, điện thoại anh rung nhẹ.

Jaeyun:
"Nay tôi mới hoàn thành xong đồ án nên sẽ ăn tối với bạn.
Anh cứ ăn trước đi.
Có thể tối nay tôi về muộn, không cần đợi tôi."

Heeseung siết nhẹ tay lái.

Hốc mắt anh hơi trũng, gương mặt thoáng một biểu cảm khó đọc - Một chút chạnh lòng? Một chút hụt hẫng? Và một chút... giận dỗi....

Anh dựa đầu vào ghế, nhắm mắt vài giây rồi khởi động xe.

...............................................................

Jaeyun loạng choạng bước vào nhà sau bữa tiệc, đầu còn hơi ong ong vì bị Haechan hyung với Jongseong dụ uống mấy ly. Cậu đưa tay vò mái tóc mềm xù lên, vừa mệt vừa buồn cười với chính mình. Cả người nặng trĩu, Jaeyun chỉ muốn đổ dài ra giường.

Leo lên phòng, cậu mở cửa cái cạch rồi lập tức lao thẳng về phía chiếc giường êm ái, úp mặt ngay xuống gối. Được vài giây, cảm giác lạ khiến cậu khựng lại. Ánh đèn vàng dịu hắt xuống bàn học, nơi có một chiếc hộp nhỏ đặt ngay ngắn tự lúc nào.

"Gì vậy...?" Jaeyun lẩm bẩm, đôi mắt vẫn mơ màng nhưng tò mò đủ để kéo cậu ngồi dậy.

Cậu bước đến bàn, cầm hộp lên. Nó nhẹ, nhưng được gói cẩn thận. Jaeyun mở nắp, đôi mắt lập tức mở to.

Bên trong là một chiếc vòng tay gắn đá pha lê trắng. Thiết kế tối giản nhưng từng mặt cắt lại bắt ánh sáng, lấp lánh dịu dàng mà sang trọng đến kỳ lạ. Jaeyun bất giác nuốt nước miếng, món đồ không phô trương, nhưng đủ tinh tế để khiến người ta dừng lại nhìn thêm vài giây.

Đẹp thật... Mà...ở đâu ra vậy?

Trong đầu cậu chỉ vô thức xuất hiện một cái tên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro