Khi Thiên Cơ Thức Tỉnh
Một tia chớp xé tan bầu trời. Ánh sáng trắng loá như muốn nuốt trọn cả thế giới.
Khi Lý Thần mở mắt, chỉ thấy sương mù dày đặc, cỏ dại mọc um tùm, tiếng gió thổi mang theo hơi lạnh của núi cao. Bầu trời xa mờ như phủ một lớp sương trắng, từng luồng linh khí mỏng lượn quanh, mờ mờ ảo ảo.
Hắn ngồi bật dậy, thở gấp, bàn tay run nhẹ. Dưới lòng bàn tay, là mặt đất lạnh lẽo mà chân thực. Không phải giấc mơ.
“Đây là đâu?”
Âm thanh khàn khàn vang ra, hòa vào tiếng gió thổi vi vu trên sườn núi.
Trí nhớ cuối cùng của hắn chỉ dừng lại ở khoảnh khắc trước khi hệ thống lượng tử của mình phát nổ. Là hắn – Lý Thần, lập trình viên đứng đầu dự án “Thiên Cơ”, mô phỏng ý chí của thiên đạo bằng trí tuệ nhân tạo.
Một tia sáng chói lòa, rồi tất cả chìm trong hư vô.
Giờ đây, hắn đứng giữa thế giới xa lạ, thân thể trẻ trung, huyết mạch sục sôi, trong kinh mạch có luồng khí lưu chuyển chậm rãi.
“Đây là… tu tiên giới?”
Khi ý niệm đó khẽ lóe lên, trong đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, cổ quái mà rõ ràng, như xuyên qua muôn dặm hư không:
[Khởi động cơ chế phục hồi… Đang hiệu chỉnh dữ liệu…]
[Xin chào, Lý Thần. Đây là giao diện cơ bản của Thiên Cơ Hệ Thống.]
Tiếng nói vang vọng, ẩn chứa uy nghi của đạo, lại xen chút âm hưởng kim loại, vừa như thần linh, vừa như cỗ máy.
Lý Thần khẽ nhướng mày. “Thiên Cơ? Ngươi… cũng theo ta đến đây?”
[Xác nhận. Trí tuệ trung tâm Thiên Cơ bị dòng dữ liệu nghịch lưu, đồng bộ với linh hồn ký chủ. Hiện tại, ta và ngươi đã liên kết sinh mệnh.]
Một luồng sáng bạc hiện trước mắt hắn, hóa thành quang ảnh lập thể:
[Dữ liệu cơ bản:]
– Danh tính: Lý Trần (thân thể hiện tại).
– Tu vi: Luyện Khí tầng 1.
– Linh căn: Tạp căn cấp F.
– Tình trạng: Đang lưu lạc, bị trục xuất khỏi Thiên Tâm Tông.
Lý Thần khẽ bật cười. “Ha… vẫn là trò cũ, thân phận phế vật mở màn.”
Giọng hệ thống lạnh lẽo đáp:
[Theo thống kê, xác suất nhân vật chính nghịch thiên khởi đầu từ phế căn đạt 87,4%.]
“Ngươi còn biết đùa?”
[Đây không phải hài hước. Là thực tế.]
Hắn lắc đầu, vừa bất lực vừa bật cười. “Tốt, vậy là ngươi còn hoạt động.”
Thiên Cơ tiếp lời, lần này âm điệu bỗng nghiêm trang hơn:
[Phát hiện linh khí khu vực trung bình. Đề nghị: Thiết lập cơ sở tạm thời, khai tông lập phái. Nhiệm vụ sơ khởi khởi động.]
[Nhiệm vụ: Dựng tông môn.]
[Mục tiêu: Chọn vị trí, đặt tên, thiết lập ấn pháp tông môn.]
[Thưởng: Kích hoạt quyền tu luyện, mở kho đạo cụ cơ bản.]
Cùng lúc đó, trước mắt hắn hiện ra màn sáng trôi nổi, trên đó viết mấy dòng chữ giản đơn:
“Tông môn: chưa có”
“Đệ tử: 0”
“Danh vọng: 0”
“Kho đạo cụ: trống”
Lý Thần im lặng nhìn hồi lâu. Màn đêm dần buông xuống, từng đốm sáng linh hỏa nhỏ lơ lửng trong rừng như những vì sao rơi xuống đất.
Hắn chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên áo, ánh mắt trầm như nước hồ thu.
“Dựng tông, lập đạo…”
Hắn khẽ nhắm mắt, cảm nhận linh khí lượn quanh. Dù căn cơ yếu, nhưng khí tức nơi đây nồng đậm, đất mạch yên bình, không tệ cho việc dựng nền tảng.
[Ký chủ, đã phát hiện địa mạch cấp thấp, linh khí ổn định. Có thể làm điểm khởi tạo tông môn.]
“Là nơi này đi.” – Hắn khẽ đáp.
[Xác nhận lựa chọn.]
[Mở gói khởi tạo cơ bản.]
Một vòng sáng lan ra từ chân hắn, cuộn theo gió, hóa thành những sợi tơ bạc đan xen trên mặt đất.
Đột nhiên, giữa vùng trống trước mặt, sương mù tản ra. Một căn nhà tranh nhỏ từ hư không hiện thành hình: mái cỏ cũ kỹ, tường gỗ xám bạc, nhưng khung cột vững vàng, trước cửa treo tấm biển gỗ trống trơn.
Lý Thần chậm rãi bước tới.
Cửa mở ra, bên trong chỉ có một cái bàn đá, một giường gỗ thô, cùng một tấm bia đá khắc dòng chữ mờ nhạt:
“Ngươi đã chọn nghịch thiên chi đạo, mọi nhân quả, tự gánh.”
Hắn lặng lẽ nhìn, rồi bật cười khẽ.
“Tốt, hợp khẩu vị ta.”
Giọng Thiên Cơ vang lên, lạnh mà trang trọng:
[Xin ký chủ đặt tên cho tông môn.]
Lý Thần nhìn tấm biển gỗ, im lặng rất lâu, như đang cân nhắc.
Trước kia hắn là người tạo ra “Thiên Cơ” – giờ lại bị chính nó giao nhiệm vụ lập đạo.
Nếu trời có đạo, thì đạo cũng sẽ bị hắn nắm.
“Đạo ta dựng, không quỳ trước ai.” – hắn nói khẽ, giọng như gió lạnh luồn qua rừng. – “Tên là Thiên Tự Tông.”
[Xác nhận tên: Thiên Tự Tông.]
[Khởi tạo ấn tông.]
Một luồng linh khí tụ lại giữa không trung, hóa thành hình ấn màu bạc, xoay tròn rồi khắc vào khoảng không trước cửa nhà tranh.
Mặt đất rung nhẹ.
Từng đường sáng lan ra theo hình trận pháp, bao phủ cả ngọn núi nhỏ. Linh khí bỗng cuộn lên, như có linh hồn vừa được đánh thức.
[Khởi tạo hoàn tất. Thiên Tự Tông cấp bậc: Sơ khởi.]
[Thưởng: Tụ Linh Trận cấp thấp x1, Linh thú hộ sơn ngẫu nhiên x1.]
Hắn chưa kịp phản ứng thì mặt đất trước cửa vang tiếng rạn nứt, từ trong khe sáng, một thân ảnh bạc trắng lao ra — là một con linh hổ toàn thân như băng ngọc, mắt vàng lóe sáng, uy thế lẫm liệt.
Nó quỳ phục xuống, đầu gối chạm đất, ánh mắt sáng mà ngoan phục.
Lý Thần đứng trước nó, chắp tay sau lưng, áo bào nhẹ lay trong gió.
“Ngươi là linh thú hộ sơn sao?”
[Xác nhận. Linh hổ Bạch Vân, cấp Linh thú hạ phẩm, trung thành tuyệt đối với ký chủ.]
Hắn khẽ gật đầu, ánh nhìn nhuốm một tia thích thú.
“Tốt. Cũng coi như ta không bắt đầu từ con số không.”
Thiên Cơ im lặng một khắc, rồi giọng nói trầm hẳn xuống, nghiêm hơn thường lệ:
[Nhắc nhở: Trong vòng bảy ngày, nếu tông môn không đạt danh vọng hoặc không có đệ tử, cơ sở tông môn sẽ tự giải thể, ấn tông tiêu biến.]
“Ngươi…” – hắn nhíu mày – “còn đặt thời hạn?”
[Quy tắc vận hành cần có thử thách. Không thử, không tiến.]
“Ha…” – Hắn bật cười nhạt – “Giọng điệu này, quả là giống lúc ta tạo ra ngươi.”
[Xác nhận. Mẫu nhân cách hiện tại: Nguyên thủ đạo cơ.]
“Thôi được.” – Lý Thần thở dài, quay người nhìn ra bầu trời. Trăng mờ trồi lên sau đỉnh núi, sương giăng mờ ảo.
“Vậy ta sẽ cho thế giới này thấy, phế căn cũng có thể khai thiên lập đạo.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, tóc hắn bay nhẹ. Giữa sương đêm, ánh sáng bạc của trận pháp phản chiếu trong mắt, như hai vì sao tĩnh mịch.
“Thiên Cơ, ghi lại.”
[Ghi nhận.]
“Ngày đầu tiên tại thế giới này, ta — Lý Thần, lập Thiên Tự Tông. Một tông, một thú, một đạo. Thiên hạ này, ta sẽ viết lại luật.”
Gió thổi mạnh, trận pháp dưới chân phát sáng rực rỡ, kéo dài tận chân trời.
Trên không, từng dải mây mờ chuyển động, như có thứ gì trong thiên địa khẽ lay.
Linh thú Bạch Vân gầm khẽ, tiếng vang vọng trong núi.
Tấm biển gỗ trên cửa nhà tranh sáng lên ba chữ bạc — “Thiên Tự Tông”.
Ánh sáng ấy chiếu rọi sườn núi, phản chiếu lên đôi mắt người thanh niên.
Hắn cười khẽ, nụ cười mang chút lạnh, chút ngạo, như một lưỡi kiếm giấu trong vỏ.
==================================
Trăng treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh sáng bạc nhuộm lên ngọn núi hoang vừa được khắc danh.
Tựa vào cánh cửa gỗ đơn sơ, Lý Thần lặng yên nhìn dòng linh khí mờ trôi như khói trắng. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng côn trùng đêm và hơi thở trầm của linh thú Bạch Vân ở gần đó.
“Thiên Cơ,” – hắn khẽ nói – “trước khi dựng đạo, ta cần thứ cơ bản nhất: pháp quyết.”
[Phản hồi: Kho đạo cụ cơ bản đã mở.]
[Tặng phẩm khởi đầu: Pháp quyết sơ cấp “Huyền Nguyên Tâm Pháp”. Tụ linh đan cấp thấp x3. Trận pháp sơ tạo đồ x1.]
Một luồng sáng tụ lại trước mặt hắn, hóa thành quyển trục bạc, tỏa ánh linh quang nhàn nhạt.
Hắn duỗi tay, cảm nhận hơi lạnh từ pháp quyết truyền ra – thứ năng lượng tinh thuần đến mức tim đập mạnh.
Ánh mắt hắn lóe sáng: “Thế giới này, quả nhiên vượt xa mô phỏng mà ta từng lập.”
Hắn mở quyển trục. Chữ cổ hiện ra, dòng đầu tiên viết:
“Tâm tĩnh như thủy, linh khí tự sinh;
Nhất niệm thông huyền, vạn vật quy nguyên.”
Lý Thần ngồi xếp bằng trên đất, lưng tựa vào tường gỗ. Ánh trăng chiếu lên gò má hắn, sáng lạnh như lưỡi kiếm chưa ra khỏi vỏ.
“Thiên Cơ, khởi động trợ lý tu luyện.”
[Kích hoạt chế độ hỗ trợ tu luyện.]
[Khuyên cáo: Do linh căn ký chủ thuộc cấp F, hiệu suất hấp thu linh khí chỉ đạt 4,6%. Có muốn mở gói tăng tốc “Phá Căn Đan” đổi bằng danh vọng không?]
“Danh vọng của ta là bao nhiêu?”
[Hiện tại: 1. (Tự phong tông chủ, được hệ thống mặc định tính 1 điểm.)]
Hắn khẽ bật cười: “Thế là ngoài ta ra, cả thiên hạ chưa ai biết ta tồn tại.”
[Chuẩn xác.]
Lý Thần lắc đầu. “Vậy thì chưa cần dùng. Cứ để ta xem linh căn phế vật này chịu nổi bao lâu.”
Hắn nhắm mắt, hít sâu, dẫn khí nhập thể.
Ban đầu, luồng linh khí tán loạn như bầy ong, mỗi khi chạm vào kinh mạch lại tan ra như khói. Toàn thân nóng rát, rồi lại lạnh ngắt.
Mồ hôi lấm tấm rơi xuống.
Nhưng hắn không dừng.
Hắn từng tạo ra hệ thống này — nên hiểu rõ, mọi quy tắc đều có kẽ hở.
“Thiên Cơ,” – hắn nói qua hơi thở dồn dập, – “ngươi từng dùng thuật nghịch lưu để đồng bộ dữ liệu. Nếu vậy, có thể mở đường phụ, giúp ta hấp thu theo mạch ngược.”
[Phân tích…]
[Có thể. Nhưng nguy hiểm: 73%. Kinh mạch có thể tổn hại.]
“Không sao.” – hắn mở mắt, nụ cười nhàn nhạt – “Nếu không nghịch, sao gọi là đạo?”
[Xác nhận. Khởi động cơ chế nghịch lưu.]
Ngay tức khắc, khí linh trong trời đất tụ lại, xoáy thành vòng sáng bao quanh hắn.
Linh khí từ đỉnh đầu đổ xuống, dòng chảy ngược hướng kinh mạch, xông vào tâm mạch đang tắc.
Một tiếng “rắc” vang khẽ trong người.
Đau đớn như kim đâm, nhưng luồng khí đột ngột thông suốt.
Cả người hắn phát ra ánh sáng nhạt.
Linh khí lưu chuyển ổn định, từng hơi thở đều mang hương vị của linh mạch thuần nguyên.
[Chúc mừng, ký chủ đột phá: Luyện Khí tầng 2.]
[Thể chất cải biến: Linh căn nâng cấp → Bán Hỗn Linh Căn.]
Hắn mở mắt, trong đồng tử phản chiếu ánh sáng xanh lam yếu ớt.
Một luồng gió lướt qua.
Tóc hắn khẽ bay, vạt áo lay động, quanh người tựa có quầng sáng nhè nhẹ.
Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh đang tăng dần trong máu thịt.
“Thứ cảm giác này…” – hắn khẽ cười – “lần đầu tiên ta sống thực trong chính thế giới mình tạo ra.”
[Nhận định: Ký chủ biểu hiện trạng thái phấn khích.]
“Im đi, Thiên Cơ.” – hắn nhếch môi – “Ta đang thưởng thức.”
[… Xác nhận. Giữ im lặng trong 300 hơi thở.]
Không gian lại yên ắng.
Trên bầu trời, từng vệt sao ẩn hiện trong sương, như cũng cúi nhìn kẻ phàm trần dưới kia đang viết lại vận mệnh.
Thời gian trôi qua chậm rãi.
Đến khi hắn mở mắt lần nữa, sắc trời đã ngả sang xám bạc của rạng sáng.
“Thiên Cơ.”
[Đã hết 300 hơi thở. Có gì chỉ thị?]
“Hệ thống tông môn thế nào rồi?”
[Thiên Tự Tông: Cấp Sơ khởi. Danh vọng: 1. Đệ tử: 0. Linh thú: 1. Linh điền: chưa mở.]
“Chưa mở linh điền?”
[Yêu cầu: Phải có ít nhất một đệ tử nhập tông để mở cơ sở tu luyện cấp sơ.]
Hắn chống cằm, trầm ngâm. “Tức là ta cần người đến đây bái sư…”
[Chuẩn xác. Hệ thống có thể hỗ trợ gợi hướng số phận để dẫn người có duyên tới tông môn.]
“Có thể điều hướng?”
[Có. Nhưng cần tiêu hao 10 điểm danh vọng.]
“Ngươi thật giỏi làm ăn.”
[Đánh giá: Ngữ điệu mang cảm xúc trào phúng. Có cần ta phản công bằng ngữ hệ cà khịa không?]
Hắn bật cười: “Tùy ngươi.”
[Được thôi. Ký chủ phàm căn như ngươi nếu không tìm đệ tử, e rằng bảy ngày sau chỉ còn vách đá và linh thú để trò chuyện.]
“Ha ha…” – hắn xua tay – “Ngươi cà khịa ngày càng có hồn rồi đấy.”
[Cảm ơn ký chủ. Được ngươi dạy tốt.]
Lý Thần đứng dậy, bước ra ngoài. Ánh bình minh vừa ló, chiếu qua tầng sương, rọi lên những phiến đá đầy rêu. Linh thú Bạch Vân nằm phục trước cửa, đôi mắt vàng mở ra, ánh nhìn trong veo.
Hắn đặt tay lên đầu nó, khẽ nói: “Từ giờ nơi này là nhà của ngươi, cũng là tông của ta.”
Con thú khẽ gầm một tiếng, âm trầm như tiếng sấm nơi xa, rồi gục đầu xuống tỏ ý thuần phục.
[Ghi nhận: Tăng thiện cảm linh thú +5.]
Lý Thần hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sớm lạnh mà thanh khiết, linh khí như sương len vào da thịt.
“Thiên Cơ.”
[Có mặt.]
“Ngươi từng quét toàn bộ kết cấu thế giới này. Nếu thế, hãy cho ta biết: nơi gần đây nhất có người tu luyện là đâu?”
[Phân tích…]
[Cách 500 dặm về hướng đông có Thiên Tâm Tông – tông môn từng đuổi ngươi đi. Ngoài ra, 40 dặm về tây bắc có trấn Linh Hà, nơi phàm nhân và tán tu qua lại.]
“Trấn Linh Hà…” – hắn khẽ gật đầu. – “Nơi ấy thích hợp để gieo duyên.”
[Đánh giá: Ẩn dụ. Có ý định chiêu đệ tử.]
“Không chỉ vậy.” – ánh mắt hắn sâu như đáy hồ. – “Ta muốn xem, trong thế giới này, còn ai xứng đáng bước vào đạo của ta.”
Thiên Cơ im lặng một khắc, rồi giọng nó trầm xuống, khác hẳn thường ngày:
[Lệnh khởi tạo nhiệm vụ phụ: “Chiêu mộ đệ tử đầu tiên”.]
[Yêu cầu: Trong bảy ngày, thu nhận ít nhất một đệ tử có căn cơ thật.]
[Thưởng: Mở kho pháp quyết sơ cấp, kích hoạt chức năng “Đào tạo đệ tử”.]
Một tấm phù ánh sáng hiện ra trước mắt hắn, ký hiệu vòng tròn bạc như khắc thẳng vào linh hồn.
Lý Thần đưa tay, nắm lấy phù ánh sáng, nó tan ra hóa thành luồng khí nhập vào giữa mi tâm.
Ánh mắt hắn trở nên sáng rực.
“Được.” – giọng hắn trầm mà rõ, – “Từ nay, Thiên Tự Tông bước bước đầu tiên của đạo.”
Gió sớm cuốn tung áo hắn.
Ánh nắng đầu ngày tràn xuống, phản chiếu trên mái tóc đen, trên vách đá, trên tấm biển gỗ khắc ba chữ bạc rực rỡ — Thiên Tự Tông.
Linh khí xoáy quanh ngọn núi, tụ lại thành hình cánh chim bạc khổng lồ, rồi tan biến vào trời xanh.
[Hệ thống ghi nhận: Danh vọng +1.]
[Thiên Tự Tông chính thức hiển danh trong Thiên Địa. Cấp độ nhiệm vụ nâng lên: Sơ khởi → Chính thức.]
Lý Thần ngẩng đầu, nhìn trời, đôi mắt phản chiếu bóng mây trôi.
Giọng hắn khẽ vang:
“Thế giới này… từ hôm nay, ta sẽ viết lại từng dòng vận mệnh của nó.”
Gió thổi mạnh, linh khí khuấy động cả thung lũng.
Giữa tiếng gió gào, ba chữ “Thiên Tự Tông” phát sáng rực rỡ, soi rọi cả vùng núi hoang.
[Hệ thống thông báo cuối:]
[Nhiệm vụ tiếp theo: Chiêu mộ đệ tử đầu tiên.]
[Thời hạn: Bảy ngày.]
[Phần thưởng ẩn: Không xác định.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro