🐳 Đoản 2 🐳
Địa Lung - Vân Tiêu
Chín tầng mây trắng, một con Thương Long bay qua, xuyên thấu tầng tầng mây mù.
Thương Long tên là Ngao Nghiễm. Thân là yêu tộc, cách đây không lâu y vừa kết giao với một người bạn đặc thù nhân tộc, hôm nay y đồng ý cho hắn hưởng thụ cảm giác bay lượn trên không trung.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác bay lượn, nam nhân cảm thấy vừa kích thích vừa tự do, nắm sừng rồng của Ngao Nghiễm vui không biết mệt, bảo y bay nhanh hơn chút, nhanh hơn chút nữa. Trường phong cuồn cuộn, Ngao Nghiễm theo ý hắn bay nhanh hơn, thân rồng cuốn từng phiến từng phiến mây trắng thành tiên cảnh đẹp tựa phồn hoa. Cả hai phiêu lãng trên không trung, vô cùng khoái hoạt.
Nam nhân ngồi trên thân rồng, ngắm nhìn thiên không mênh mông vô tận, nói với Ngao Nghiễm: "Sau này đợi thiên hạ thái bình rồi, trên trời dưới đất, ta chắc chắn sẽ khiến nơi đây đẹp như tiên cảnh, để chúng ta muốn đi đâu thì đi."
Ngao Nghiễm nghe những lời này, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, nếu như tương lai có thể phò tá nam nhân này khiến thiên hạ thái bình, hóa thành thân rồng ở bên cạnh bảo vệ hắn, cùng tiến cùng lui, chẳng phải rất tốt đẹp sao... Y kiềm nén niềm vui trong lòng: "Việc thiên hạ không ai nói chắc được, nhưng ngày sau, ta nhất định giúp ngươi."
Hai người bay một hồi lâu, rốt cuộc dừng chân trên một đám mây lớn. Ngao Nghiễm là một con rồng vừa thành niên, thân hình tuy lớn nhưng vẫn chưa tính là cự long, nhìn qua thì mạnh mẽ uy nghiêm, đồng thời cũng toát ra chí khí quân tử dịu dàng đặc trưng, khiến nam nhân đang tựa trên thân rồng không nhịn được vươn tay vuốt ve Ngao Nghiễm. Thân rồng màu bạc mang theo kim lân lất pha lất phất, dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm chói mắt. Ngao Nghiễm cũng bị nam nhân sờ đến là thoải mái, phát ra thanh âm hừ hừ.
Nam nhân lười biếng hỏi y: "Ngao Nghiễm, sau này ngươi có dự tính gì không?"
"Ta muốn giành lại tự do cho tộc của ta, để Long tộc sau này không vì chữ "yêu" mà bị xua đuổi nữa."
Nam nhân nở nụ cười, nói: "Suy nghĩ của ngươi đúng là rất ngây thơ."
Ngao Nghiễm dùng đầu khều khều nam nhân: "Sao lại ngây thơ chứ? Trên đời này ai quy định là yêu quái thì nhất định phải là tà vật? Năm ấy phụ thân một lòng trợ giúp nhân tộc, nhưng lại bị kết tội toàn bộ tai hoạ đều do ông ấy gây ra, từ đó bị đuổi khỏi cố thổ không được trở về, ta không cam lòng..."
Ngao Nghiễm hóa thành hình người, vươn tay nắm ống tay áo nam nhân, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn nói: "Suy nghĩ này đối với ngươi mà nói thì là ngây thơ, nhưng nếu không phải vì quen biết ngươi, ta cũng sẽ không nghĩ như vậy. Ngươi là người bạn nhân tộc đầu tiên của ta, cũng là duy nhất. Bởi vì ngươi giúp ta thấy được khả năng này, nếu ngươi chịu giúp ta lần này, ngày sau ngươi muốn ta làm gì, ta nhất định đồng ý với ngươi!"
Ngao Nghiễm ánh mắt kiên định, ngữ khí chắc chắn, tâm ý dứt khoát lập tức bắn trúng tim nam nhân. Con rồng mà hắn thích quả nhiên khác với mọi người, vừa dũng khí vừa cứng cỏi. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt Ngao Nghiễm, hứa với y: "Sau này ta nhất định giúp Long tộc được thế nhân tín nhiệm, trả lại sự tự do bay lượn dưới trời xanh mây trắng cho ngươi."
Ngao Nghiễm nghe xong, cực kì vui vẻ, ngẩng đầu dùng sừng rồng cọ cọ trán nam nhân.
Nam nhân không hiểu ý nghĩa của hành động này, hỏi y thế là ý gì? Ngao Nghiễm lập tức đỏ bừng mặt trả lời: "Đây chính là phương thức để Long tộc thể hiện niềm vui của mình... Là biểu đạt với người mình thích..."
Nam nhân nở nụ cười, nâng cằm Ngao Nghiễm, hỏi dò y: "Vậy rồng nhỏ của ta có cọ sừng với ai khác nữa không?"
"Không có! Ngoại trừ phụ thân, chỉ có một mình ngươi..." Ngao Nghiễm còn chưa nói xong, nam nhân đã tiến tới phong bế đôi môi mà hắn nghĩ là đang giảo biện kia. Ngao Nghiễm bị hôn liền ngốc ra, còn chưa kịp đáp trả. Nam nhân cũng chỉ liếm liếm môi y, sau đó rời đi, nói với Ngao Nghiễm: "Đây là phương thức biểu đạt của nhân tộc đối với người mình thích, hôm nay ta dạy ngươi, sau này đừng quên cách thể hiện đó."
Ngao Nghiễm nhìn hắn, ra sức gật gật đầu, nam nhân lại bổ sung: "Chỉ với ta thôi." Ngao Nghiễm liền lập tức ngẩng đầu, nhẹ dán môi lên môi nam nhân, cười trả lời hắn: "Chỉ với một mình ngươi."
Vừa học đã hành thật quá đột ngột, nam nhân nhất thời mất đi phòng bị, cái gọi là sợi dây lý trí cứ vậy đột nhiên đứt phựt, lần thứ hai kề sát Ngao Nghiễm: "Vậy bây giờ ta sẽ dạy ngươi, phương thức biểu đạt với người yêu."
Nam nhân lại hôn Ngao Nghiễm, cường độ sâu sắc mà bất đồng, đầu lưỡi như thể đang thưởng thức, liếm lên răng Ngao Nghiễm, ra hiệu y mở miệng. Ngao Nghiễm cũng thuận theo, tùy ý nam nhân tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi mình triền triền miên miên, xen giữa răng môi, y phát ra tiếng thở dốc dễ chịu.
Nam nhân hôn dần bá đạo hơn, tay cũng bắt đầu không an phận, luồn vào trong áo Ngao Nghiễm, từng bước phát họa theo xương quai xanh của y lướt xuống, sau đó đến nhũ điểm trước ngực nhẹ nhàng vân vê. Ngao Nghiễm bị sờ đến thoải mái, quần áo trượt xuống cánh tay, lộ ra làn da trắng như tuyết. Ngồi trên mây cảm giác rất mới mẻ, cơ thể Ngao Nghiễm không vững được, áng mây này lại càng ngày càng mềm, y vươn tay ôm cổ nam nhân, nhẹ nhàng kêu: "Đâm vào".
"Đâm vào" là từ của nam nhân, từ trong miệng Ngao Nghiễm phát ra lại dắt theo tình điệu, tựa như trút một loại huyễn thuốc cực mạnh xuống người nam nhân, trầm mê không thoát, khiến hắn khát vọng chịu không nổi.
Nam nhân hôn tai Ngao Nghiễm, dụ dỗ: "Gọi thêm mấy tiếng, gọi thêm mấy tiếng cho ta nghe đi?"
"Đâm vào... Đâm vào..."
"Ngươi yêu thích ta sao?"
Thanh âm nam nhân trầm thấp lại khiêu gợi vờn bên tai Ngao Nghiễm, Ngao Nghiễm cảm giác nửa thân dưới của mình mềm nhũn đến sắp hóa rồng luôn, chôn đầu trong cổ nam nhân im lặng gật đầu. Nam nhân cười, trêu đùa y: "Gật đầu là ý gì? Ta cũng không hiểu, Long nhi của ta sao không chịu nói chứ?"
Ngao Nghiễm miệng thầm run rẩy, nói với hắn:"...Lòng ta yêu ngươi, duy một mình ngươi."
Nam nhân liền vui vẻ, hôn một cái lên đôi mắt ngập nước của Ngao Nghiễm: "Vậy Long nhi của ta đừng kêu đau đấy."
Dứt lời, nam nhân cúi đầu liếm nhũ điểm Ngao Nghiễm, bàn tay đặt trước ngực trượt xuống hạ thân, thăm dò bên trong quần, nắm lấy dương cụ Ngao Nghiễm.
Thân rồng thể hàn, cảm giác lạnh lẽo lại mẫn cảm hơn thường nhân rất nhiều, mà tay nam nhân lại vô cùng ấm áp, khi hắn vuốt ve vị trí mẫn cảm nhất của Ngao Nghiễm, Ngao Nghiễm cảm giác toàn thân đều muốn hóa thành hơi nước, hòa làm một thể với đám mây dưới thân rồi.
Ngao Nghiễm không nhịn được kẹp chặt hai chân, muốn ngăn cản động tác của nam nhân, nhưng trong lòng lại khát vọng cảm giác được nam nhân đụng chạm, trên dưới kì kèo, vô cùng xấu hổ.
Nam nhân như hiểu được tâm tư Ngao Nghiễm, càng thêm càn rỡ đùa bỡn y, nghĩ thầm, Long nhi của hắn thực sự rất đáng yêu, khiến hắn vừa muốn cưng chiều vừa muốn bắt nạt. Nam nhân cố ý đùa y, nói: "Ngươi còn kẹp ta như vậy, ta liền bắt ngươi hóa thành thân rồng, đổi trò khác mà yêu thương ngươi."
Ngao Nghiễm nghe xong có chút hoảng sợ, lập tức buông lỏng thân thể. Nam nhân khen ngợi: "Long nhi của ta thật nghe lời mà." Sau đó hắn đặt cơ thể y nằm ngửa trên mây, gác một chân y lên cánh tay mình.
Nam nhân vươn tay cuộn một đám mây, thi pháp khiến nó trở nên mềm mại đàn hồi, nhào nặn trong tay mấy lần cái, sau đó tiến vào hậu đình Ngao Nghiễm, dùng ngón tay mình bắt đầu mở rộng.
Dị vật vừa mới xâm nhập cảm giác hơi khó chịu, đám mây phân bố trong nội đình, sền sệt mà mềm mềm, tay nam nhân cọ xát tràng vách xung quanh, từ từ an ủi tiểu dâm long sắc mặt hồng hào trước mặt hắn: "Long nhi của ta bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong ấm áp cực kì, thậm chí còn mềm mại hơn, con rồng nhỏ nhà ngươi quả nhiên là thủy tố." Nam nhân vừa nói vừa chen thêm ngón tay thứ hai, tùy ý thăm dò mảnh ôn nhu hương này.
Ngao Nghiễm ngẩng đầu phát ra tiếng kêu chưa từng có, thanh âm thành niên nam tính của y lọt vào tai nam nhân vừa mềm vừa ngọt, dụ hoặc hắn liếm liếm môi, nói với Ngao Nghiễm: "Quả nhiên, long tính vốn dâm."
Lúc ngón tay thứ ba tiến vào, tính khí Ngao Nghiễm đã ưỡn đến mức không cao được nữa, mã nhãn cọ vào bụng hắn đang chảy nước, bộ dạng sắp tước vũ khí. Ngao Nghiễm muốn đưa tay ra giải quyết nhưng bị nam nhân nắm lại. Hắn nói với y: "Đừng động đậy, tiến vào ngay đây."
Ngao Nghiễm nghe lời, gật đầu đồng ý với hắn, đợi ngón tay thứ ba khuếch trương gần ổn rồi, nam nhân liền đổi thành tính khí của mình, nhắm ngay hậu đình ướt át kia, chậm rãi đẩy vào.
Kích thước của nam nhân so với ba ngón tay phải lớn hơn một vòng, vừa tiến vào đã khiến nơi đó vừa chặt vừa căng, vô cùng khó chịu. Ngao Nghiễm nức nở một tiếng, dùng tay ngăn dòng nước mắt sắp chảy ra. Nam nhân hỏi y: "Đau không? Có bị đau không?" Nhưng Ngao Nghiễm đã hứa với hắn sẽ không kêu đau, liền lắc đầu bảo hắn biết mình không đau, muốn hắn chậm một chút.
Nam nhân cúi người, đem một chân còn lại của Ngao Nghiễm gác lên trên tay, một bên tiến vào một bên bảo y thả lỏng.
Tính khí trong huyệt trừu động một lần lại một lần, Ngao Nghiễm bắt đầu cảm nhận được khoái cảm sau cơn đau, từ từ thoải mái, thân thể từng trận từng trận vảy dần xuất hiện, làn da xinh đẹp như đang phát sáng. Tính khí nam nhân bị cảnh đẹp này kích thích lớn hơn một vòng, dùng sức tiến vào sâu hơn: "Bị ta yêu thương thư thái vậy sao? Vảy cũng hiện ra rồi."
"A... Ngươi... Đừng nhìn..."
Nam nhân sao có thể không nhìn, con rồng của hắn là con rồng đẹp nhất trên đời này. Hắn cúi đầu hôn một cái lên gương mặt lân phiến của Ngao Nghiễm: "Đừng che lại, ngươi rất đẹp."
Hai người xem mây là đệm làm việc hoan du, bầu trời không một bóng người khiến tiếng va chạm khi cả hai giao hòa nghe nổi bật rõ ràng. Dần dần thích ứng, hai người càng thêm thuận buồm xuôi gió. Mỗi khi nam nhân đỉnh chỗ mẫn cảm trong huyệt chính là lúc Ngao Nghiễm cảm thấy thoải mái nhất, thời điểm rút ra lại có chút trống vắng bất mãn, Ngao Nghiễm liền học được cách nâng eo nghênh hợp nam nhân, như đang cầu xin hắn đừng rời đi.
Nam nhân thực sự hết cách với con rồng của hắn, đành hạ thấp người, lồng ngực dán vào nhau, lần xâm nhập tiếp theo đẩy toàn bộ tính khí vào, Ngao Nghiễm bị đỉnh đến rên rỉ không ngừng.
Quần áo của dâm long này đã bị lột gần như sạch sẽ, rơi trên tầng mây, nhưng nam nhân ngoại trừ hạ thân thì rõ ràng vẫn là bộ dạng áo mũ chỉnh tề. Ngao Nghiễm đột nhiên cảm thấy không phục, bàn tay ôm cổ nam nhân lung tung cởi y phục của hắn, có thể làm loạn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nam nhân cũng để y tùy ý cởi, nghĩ thầm dù gì cũng chẳng bao lâu, y sẽ chẳng còn khí lực làm càn nữa đâu.
Sau khi tính khí toàn bộ tiến vào, nam nhân không còn đỉnh có tiết tấu như trước nữa, nhiều lần đều đâm tới rất sâu. Ngao Nghiễm nằm trong lồng ngực hắn liên tục rên rỉ, bàn tay quấn lấy lưng hắn cũng không nhịn được lộ ra móng tay nhọn, vẽ trên lưng nam nhân từng vết từng vết rạch. Nhưng nam nhân không để ý chút nào, bản thân ôm eo Ngao Nghiễm, động tác càng dùng sức đáp lại y.
"A... Ưm... Đâm vào... Đâm vào"
"Thoải mái không? Ngao Nghiễm của ta."
Như đã kích thích được bản tính của rồng, Ngao Nghiễm thản nhiên nói: "Ừm... Thoải mái... Bên trong... A... Thật thoải mái..."
"Vậy tiếp theo càng thoải mái."
Nam nhân đỉnh thêm hơn trăm cái, nơi giao hòa bị ma sát đến đỏ ửng dính dấp, có lẽ vì cơ thể cả hai đều không phải phàm nhân, chỉ lần đầu tiên mà giằng co cũng rất lâu. Không biết đã mấy canh giờ trôi qua, Ngao Nghiễm cảm giác cổ họng mình kêu đến mất tiếng, mới nhận ra bản thân sắp đến rồi, run run rẩy rẩy nói: "Đâm sâu chút... A... Ta muốn bắn..."
Nam nhân nhíu chặt lông mày: "Vậy thì cùng nhau."
Nam nhân bắn ra, cúi đầu hôn Ngao Nghiễm, nuốt lấy nước bọt cùng tiếng rên rỉ của y, bá đạo ôm lấy con rồng của hắn. Ngao Nghiễm dương cụ cũng bắn ra chất lỏng bạch trọc lên người cả hai, toàn thân mệt đến không nhấc tay nổi, cùng nam nhân nằm ườn trên mây trắng miên man. Nam nhân ôm lấy y điều chỉnh hô hấp, y cũng vùi vào cổ nam nhân thở hổn hển, lúc giao hòa mới bắt đầu tuy có hơi đau, nhưng tiếp sau lại cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có. Ngao Nghiễm trộm cười, bản thân vô cùng yêu thích nam nhân này, không nhịn được cong khóe môi.
Nam nhân thấy y đang cười liền hỏi: "Có chuyện gì mà cười vui như vậy?"
Ngao Nghiễm lắc đầu một cái: "Gần gũi ngươi, vậy nên rất vui vẻ."
Nam nhân cũng vô cùng hài lòng, học theo Long tộc cọ cọ sừng Ngao Nghiễm, lại hôn một cái, sau đó đùa bỡn: "Vui vẻ như vậy, hay chúng ta làm thêm một lần nữa?"
Ngao Nghiễm vội vàng che cái miệng của nam nhân này lại: "Không cho làm nữa! Thật sự... Quá... quá kích thích rồi..."
Thấy đùa bỡn thành công, nam nhân đồng ý với y: "Vậy để lần sau, lần sau thử làm dưới biển xem sao, nhất định trơn tựa như nước..."
Ngao Nghiễm nháy mắt đỏ bừng mặt, bịt miệng nam nhân càng chặt hơn: "Đừng có nói nữa, ngươi mồm mép quá đi!"
Nam nhân cười loan ánh mắt, hôn tay Ngao Nghiễm bày tỏ bản thân không nói đùa : "Nếu không cho trêu, vậy có cho ta nói chính sự không?"
"Chuyện gì?"
Nam nhân búng tay một cái, xuất hiện một túi gấm, từ trong lấy ra hai viên thải thạch, đưa một viên cho Ngao Nghiễm: "Ta tình cờ đào lên dưới chân núi Linh sơn, thật ra cũng chỉ là hai viên thải thạch song sinh bình thường, cũng không phát lực gì cả, nhưng ta thấy nó rất đẹp, liền muốn tặng cho ngươi."
Ngao Nghiễm nhận lấy viên thải thạch, nhìn thật kĩ, sau đó nuốt vào trong bụng. Nam nhân trợn to mắt: "Ngươi nuốt nó làm gì?!"
Ngao Nghiễm không hiểu: "Nuốt vào bụng mới có thể bảo quản tốt được. Đây là đồ ngươi tặng cho ta, ta không thể làm mất."
Ngao Nghiễm nghĩ thầm: "Chỉ có nuốt vào bụng, mới có thể có cảm giác hai hòa làm một, mới có cảm giác vĩnh viễn ở bên cạnh hắn."
Nam nhân tâm liền mềm nhũn, thật sự không tìm được từ để diễn tả bản thân yêu thương y biết bao nhiêu, cuối cùng học theo y nuốt thải châu vào, đáp lại bằng cách chân thành nhất. Hắn nắm chặt tay Ngao Nghiễm, xuyên qua khe hở liên kết với y, trán cả hai dán vào nhau.
***
Cho đến hôm nay, Ngao Nghiễm bị vùi sâu dưới đáy biển Đông Hải, viên thải châu từng nuốt vào bụng theo thời gian đã chân chính hòa làm một với bản thân, việc đã đến nước này, y có muốn nôn ra cũng nôn không được.
Viên thải châu đó đã vĩnh viễn trở thành vết nhơ của y.
Đông Hải mỹ danh Long cung, thật ra chỉ là lao tù. Ngao Nghiễm vĩnh viễn bị nhốt trong vùng biển hắc ám này, trở thành tù nhân của nam nhân kia. Mỗi lần nam nhân đến"thăm" y, Ngao Nghiễm luôn cảm giác được viên thải châu trong bụng mơ hồ nhói đau. Sau khi làm xong, Ngao Nghiễm đã chẳng còn khí lực đứng thẳng, chỉ dựa vào dây xích trên người mà tựa vào Thần Châm. Ngao Nghiễm nhìn nam nhân xoay người rời đi, dùng chút khí lực cuối cùng hỏi hắn:
"Viên thải châu kia... ngươi còn giữ không?"
Nam nhân trầm mặc một lát rồi đáp: "Đã sớm vứt đi rồi."
Nhìn bóng lưng nam nhân càng đi càng xa, Ngao Nghiễm cảm giác thải châu trong bụng càng thêm đau đớn, đau đến nỗi y phải rơi lệ...
Nhưng y không nhìn thấy, nam nhân kia tay ôm bụng mình, bi thống khôn tả...
Charloxing
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro