CHƯƠNG 8: NGUY HIỂM

Ngươi nghĩ ai cũng háo sắc của nam nhân như ngươi đó à!.
Y vừa nói xong mấy bà cô kia lại kể thêm:
“Nhưng đặc biệt là thái tử Sở Diệp có một sở thích, chính là thích nam nhân đó!.
Hạ Tiêu Thần trợn mắt, không ngờ hắn còn bắt thông tin nhanh nhẹn hơn mình, y gượng gạo không dám nhìn thẳng Thiên Diệp.
Hắn bỗng kéo tay y đứng dậy, kêu:

“đi, ta dẫn người trà trộn vào cung”.

Y bất ngờ hả một tiếng đã bị kéo đi, tối đến, y hóa trang thành nữ nhân trong đoàn múa, còn Thiên Diệp lại mạo danh một tên công tử họ Tôn đường đường chính chính đi vào dự yến tiệc Sở Diệp chiêu đãi.

Y tức cái mình dùng truyền âm hỏi hắn:

“Sao ta phải cải nữ nhân còn ngươi lại đường đường chính chính vào dự yến tiệc thế hả?.

Thiên Diệp nhàn hạ, nói:

‘Không trách ta được, là người muốn đi giết cái tên thái tử kia, chịu thiệt một chút!
Mà trông người giả nữ cũng rất hợp đó, rất bổ mắt ta, ta giúp người việc lớn, sau này có cơ hội người lại trả ơn cho ta’.

Hạ Tiêu Thần nhìn ánh mắt háo sắc của hắn dáng lên người mình như keo năm linh hai thì rất khó chịu, không nhịn được mà hăm dọa hắn:

‘Nếu ngươi còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi’.

Một lúc sau, thái tử Sở Diệp bước ra, cầm ly rượu nói lớn:

“Hôm nay, bản thái tử nạp thêm một phi tần, nên đã mở yến tiệc chiêu đãi, mọi người cứ ăn chơi thoải mái, không say không về”.

Đám công tử hò reo nhiệt liệt chúc mừng, vũ công cũng tiến lên bắt đầu nhảy múa, trong đó có Hạ Tiêu Thần, y chỉ cần nhìn sơ qua cách nhảy múa của mấy nữ nhân kia đã thuộc như dân trong nghề, điểu nhảy uyển chuyển cùng đường cong thu hút ánh nhìn đó, đã được Sở Diệp để mắt đến.

Trong lúc nhảy múa thì y cũng có đánh mắt đưa tình với hắn, làm Thiên Diệp ghen đến lòng lộn, hắn bóp nát cái ly thầm nghĩ:

‘Đôi mắt đó ta phải tự tay moi ra’.

Buổi biểu diễn kết thúc, mấy nữ tử khác cùng y định lui xuống, thì Sở Diệp lại mở miệng, gọi:

‘Nữ nhân bên kia, qua đây”.

Hạ Tiêu Thần xoay người bước đến chỗ hắn:

“Thái tử”.

Vừa nói đã bị hắn kéo vào lòng, tay lại vuốt ve eo của y:

“Nào, uống rượu”.
Hạ Tiêu Thần nhìn qua Thiên Diệp chút rồi đưa tay từ chối:

“Ta không biết uống rượu”.

Sở Diệp cười lớn trực tiếp bế y lên:
“Các vị, mọi người vui chơi thoải mái, ta muốn cùng nữ nhân này vui sướng một chút”.

Ánh mắt Thiên Diệp tràn ngập sát khí cố kiềm lại, một nữ hầu đi qua hắn cũng biến mất.

Bên này Sở Diệp đã bế Hạ Tiêu Thần lên tận giường, ánh mắt thèm khát nhìn từ trên xuống dưới cơ thể y bắt đầu cởi y phục:

“Nàng muốn ta cởi giúp hay tự cởi?.

Hạ Tiêu Thần cười khẩy:
“Cởi cái đầu ngươi, gia gia ngươi trước mắt ngươi lại không nhận ra à! Không xem ngày mà gặp phải ta, xem như ngươi xui xẻo”.

Y giơ tay chắp ấn, kết quả lại không thể ngưng tụ linh lực, y ngơ ngác lần nữa chắp ấn vẫn không được:

‘Sao lại như vậy chứ, linh lực của mình đi đâu hết rồi?.

Y thử lại thêm mấy lần nhưng vẫn không được. Sở Diệp mới thong thả,  kêu:

“Ngươi đừng cố chống cự nữa làm gì, ta sớm biết ngươi là nam nhân, nhưng ta thích lại chính là loại nam nhân như ngươi”.

Hắn liếm môi dựa gần Hạ Tiêu Thần giải thích:

“Từ khi bước vào căn phòng này ngươi đã trúng xuân dược của ta, còn có vài loại dược giúp ngươi thoải mái, có phải ngươi cảm giác không còn chút lực, cơ thể nóng rần rất khó chịu không, đúng đúng đúng chính là như vậy!.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hatieuthan