Phần Đặc Biệt I - Chương 16: Lời Khai Của Carol
"Đủ rồi!" Carol quát, "Xin... Đừng nói xấu chồng quá cố của tôi nữa." Nàng cắn răng nghiến lợi trả lời, "Không phải là bọn tôi không muốn có con, chỉ là..." Nàng nghẹn ngào một chút, "Bác sĩ nói vấn đề là do tôi..." Nàng nói đến chỗ này ngừng lại, bởi vì nàng cũng chỉ có thể nói tới đó mà thôi, "Mr. Phong, ngài thanh tra, tôi mong các anh có giữ bí mật chuyện này, nếu như những gì tôi nói hôm nay bị rò rỉ ra với giới truyền thông..."
"Đã hiểu... Đã hiểu..." Phong Bất Giác ngắt lời cô, "Nếu chuyện này xảy ra, thì gia tộc tài phiệt lớn nhất Assali sẽ đến gặp chúng tôi để tính sổ. Lúc đó ... ông Schofield có khả năng cao là mất cả bát cơm lẫn lương hưu, còn tôi ... 80% sẽ được cho vào vali và ném xuống Địa Trung Hải."
Mồ hôi trên trán Schofield túa ra, hắn vội vàng nghiêm mặt nói: "Tôi xin cam đoan với danh dự của cảnh sát và tư cách cá nhân, thưa bà, lời nói của bà sẽ không bao giờ được truyền ra ngoài."
Phong Bất Giác vẫn như cũ bình tĩnh nói tiếp: "Dù sao ... Vì có một lý do như vậy, nên tôi nghĩ ... Tôi đã hiểu lầm bà." Hắn lật ngược những lời mình vừa nói một cách thờ ơ và nói với Carol, "Tất cả những gì tôi nói cho đến lúc này đều chỉ là suy đoán, chứ không phải buộc tội. Mong bà bỏ qua cho."
"Tôi nghĩ rằng rất khó để người bình thường không bận tâm đến những gì ngài nói!" Carol trả lời.
"Bà có mọi lý do để tức giận, tôi hiểu." Phong Bất Giác trả lời, "Nếu tôi là bà, lúc này hẳn đang nghĩ trong lòng ——'Lẽ ra Dennis nên mặc kệ tên khốn này ở ven đường'..."
Carol cũng không trả lời, nhưng nét mặt của nàng đã thừa nhận mình bị nhìn thấu.
"Vậy chúng ta hãy quay trở lại vấn đề thứ nhất đi." Phong Bất Giác cười, "Bà xem, việc bà loại bỏ suy luận của tôi khiến tôi lúc này vô kế khả thi, trừ phi bà nói cho tôi một nghi phạm, một người có động cơ tiềm ẩn, nếu không việc điều tra sẽ bị gián đoạn."
Nghe đến đây hẳn tưởng mọi người cũng đã hiểu, thật ra cách của Giác ca chính là... đầu tiên thông qua việc vu khống và nói bậy để chọc giận người bị thẩm vấn, sau đó tuyên bố mình lâm vào thế bí, yêu cầu bên kia có thể cho biết thêm một số thông tin mà trong những lúc thẩm vấn bình thường sẽ không nói đến.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là một chữ "lừa dối". Phản ứng của người vô tội và hung thủ khi bị cáo buộc hiển nhiên sẽ khác nhau, mà khi hai loại người trên phát hiện ra tên thám tử trước mặt rất ngu ngốc và vô dụng, cũng sẽ có thay đổi suy nghĩ khác nhau.
Chưa kể, thứ tự người đi vào phòng cũng đã được Giác ca sắp xếm cẩn thận, bởi vì còn có một mánh khóe khác... Chiêu kinh điển như 'có người nào đó đã khai tên ngươi' là một ví dụ điển hình, tuy nhiên chuyện đó để nói sau...
Schofield thân là một cái điều tra viên có thâm niên, hiển nhiên cũng biết trò xiếc tách ra thẩm vấn này, chỉ có điều với vụ án này, hắn có rất nhiều điều kiêng kỵ. Dưới tình huống không có chứng cứ, nếu dùng thủ đoạn này của công an để đối phó với những công dân chưa có tiền án tiền sự thật sự rất không thích hợp... Cho dù cuối cùng cũng phá án được, người ta cũng sẽ không nể hắn, còn nếu không phá án được, vậy thì càng hậu hoạn khôn lường.
Mà "hậu hoạn" này cũng đơn giản như việc bị thượng cấp phàn nàn... Như lời Phong Bất Giác nói, nhà bà Carol chính là tộc tài phiệt lớn nhất Assali, và trước chữ lớn còn phải thêm một chữ nhất nữa.
Gia tộc này có quyền lực như thế nào ở đất nước này? Lấy một ví dụ đi: Ví dụ, lúc nửa đêm, bạn đang luixe trong một con hẻm và vô tình giết chết một thành viên nào đó trong nhà bọn hắn. Vậy, bạn sẽ bị kết án bảy năm tù, bán nhà để đền tiền bồi thường, đền đến táng gia bại sản, mất vợ con, ăn xong bảy năm tù đi ra không còn gì cả. Rồi một đêm khi bạn đang qua đường khi đèn người đi bộ xanh, một người nào đó trong nhà người ta đua xe vừa hay tông bạn chết. Sau đó, người đó chỉ bị kết án ba năm tù, một năm án treo, và sau một năm, anh ta không cần phải ngồi tù nữa vì đã có biểu hiện tốt. Dù số tiền bồi thường khá nhiều, nhưng chừng đó cũng chỉ đủ để mua một cái bánh của chiếc xe thể thao đó.
Tổng kết lại, nếu Schofield không những không bắt được hung phạm mà còn tát lên mặt từng người trong nhà này, về cơ bản anh ta sẽ có thể nghỉ hưu sớm. Hắn cũng không cần lo đến chuyện tìm công việc nào khác, người ta chỉ cần dùng một số thủ đoạn liền có thể bôi đen uy tiếng của ngươi trên các phương tiện truyền thông quốc gia, muốn nói rằng trước khi thành cảnh sát ngươi là một Ngưu Lang cũng được.
Bởi vậy, vị thanh tra này cũng không dám nghĩ tới chuyện dùng cách này.
Nhưng hắn không ngờ, người thứ ba Phong Bất Giác lại dám đề xuất chiến thuật tương tự với thẩm vấn như thế này, lại còn xung phong đứng ra thi hành.
Schofield đương nhiên sẽ không từ chối đề nghị của Giác ca, dù gì thì người gây thù cũng không phải cảnh sát bọn hắn, chưa kể Phong Bất Giác là một thám tử có tiếng, hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không, nếu nhỡ bản án thật sự không phá được, các ngươi cũng chỉ có thể hỏi hắn...
"Được rồi..." Sau một lúc do dự, Carol rốt cục cũng nhả lời, "Nếu như phải chọn một người có động cơ... Tôi đoán... Đây thật sự chỉ là suy đoán..."
"Đừng lo, tôi sẽ không nói cho người khác biết rằng bà đã tố cáo ai đó đâu." Phong Bất Giác thấy đối phương đã mắc câu liền tranh thủ tiếp thêm viên thuốc an thần cho bên kia.
"Có lẽ là Odetta..." Đôi mắt của Carol nhìn qua một bên.
"Phụ nữ quả thật là một loại sinh vật đáng sợ..." Vẻ mặt Phong Bất Giác bất động thanh sắc, nhưng trong lòng tại thì thầm, "Từ lúc vào nhà, hai người các ngươi đều vẫn cười cười nói nói, sau khi vụ án phát sinh cũng là cô ấy luôn chăm lo bên cạnh ngươi, nhưng kết quả vẫn là nói ra tên cô ấy..."
"Hả? Sao bà nghĩ vậy?" Phong Bất Giác hỏi ngay lập tức, đồng thời, hắn cũng nháy mắt với Schofield và ra hiệu cho vị thanh tra kia không được ngắt lời.
"Tôi không biết... Có lẽ là bởi vì di sản của lão gia Colston..." Carol trả lời, "Dennis là con trai trưởng, không phải có mối uy hiếp lớn nhất đối với mẹ kế như cô ta ư? Chưa kể... Chưa kể..." Cô tính nói rồi lại thôi.
"Chưa kể, một người phụ nữ 28 tuổi cưới một người đàn ông 55 tuổi, hẳn là vì tiền a." Phong Bất Giác nói hộ lời đối phương nói không ra ra.
Carol không có đáp lời, chỉ cúi đầu không nói.
"Đừng lo, tôi hiểu mà." Phong Bất Giác trả lời, "Rất cám ơn những thông tin của bà, tôi sẽ bàn luận với thanh tra một lần nữa về toàn bộ vụ án." Hắn nói đến đây đã đứng dậy, đưa tay làm cái động tác mời để tiễn khách.
...
Sau khi phu nhân Carol rời đi, Phong Bất Giác liền yêu cầu Dempdi ở ngoài cửa dẫn nghi phạm tiếp theo vào, sau đó liền thuận tay khép cửa lại.
"Ngài thật quá sắc sảo, Mr. Phong." Không đợi Giác ca quay người, Schofield đã nói, "Có thể nói cả những thứ mà tôi không dám nói ra."
"Nói thẳng đi... Ta vừa nãy rất bỉ ổi đúng không?" Phong Bất Giác cười tự giễu.
"Không không không..." Schofield cười xua tay, biểu tình là thật sự đồng tình.
"Đôi khi, để đạt được mục đích thẩm vấn..." Phong Bất Giác dùng giọng không quan tâm nói, "việc bị người khác ghét bỏ là không thể tránh khỏi." Hắn quay trở lại bàn đọc sách, "Cho dù đối phương là nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm; cũng không quản tới sự giàu nghèo, phẩm chất, và danh tiếng của họ; Tổng thống cũng thế, tên ăn mày cũng thế, cha xứ cũng thế, lưu manh cũng vậy, mục đích của thám tử chỉ có một —— Moi ra thông tin từ miệng bọn hắn, chứ không phải là lấy được cảm tình của bọn hắn."
"Ừm..." Schofield gật đầu, rất ra dáng học hỏi.
Phong Bất Giác nói tiếp: "Cho nên... Tiếp theo, ta vẫn sẽ giữ phong độ như thế này, nói ra mấy lời càng lúc càng cay nghiệt, mong anh có thể chuẩn bị tâm lý."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro