Phần Đặc Biệt I - Chương 18: Lời Khai Của Colston (Hạ)

"Hừ..." Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng, "Là ông giả bộ..." Lời này ngay cả hắn cũng không tin, nhưng hắn vẫn chỉ vào chân Colston, "Để có thể bố trí căn phòng kín này, để thoát khỏi danh sách nghi phạm... Từ ba năm trước, ông đã bắt đầu giả bộ chân đi không tiện, cần gậy trong sinh hoạt hàng ngày."

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy..." Colston kinh hãi, giả thuyết này thật không thể tưởng tượng nổi... Kiếm đâu ra người sẽ vì mưu sát con mình mà cố ý giả làm người què trong ba năm? Giờ giả bộ bị trật chân ba ngày trước khi giết người cũng có hiệu quả tương đương a.

"Nhưng trên thực tế... Hành động của ông vẫn rất nhanh nhẹn. Với thân thủ quân nhân giải nghệ của ông, việc giết người rất đơn giản." Phong Bất Giác nói tiếp, "Còn về động cơ... Ta nghĩ hôm nay mọi người trong nhà này đều đã thấy... Trong cuộc cãi lộn giữa ông và Dennis, ông đã bắn hai phát súng, điều này nói rõ ông đã không thể nhịn được hắn từ lâu, nếu không vì ngại dùng súng giết sẽ rất dễ bị tra ra, ông hẳn sẽ không nhắm trần nhà a.

"Ngươi!" Colston rốt cục vẫn bị chọc giận, trở thành một phần của danh sách bị trào phúng của Giác ca, hắn giận không kìm được mà la lên, "Đồ khốn! Con mẹ nó ngươi đang nói cái quái gì vậy!"

"Sao vậy... Sau khi bị ta vạch trần lại thẹn quá hóa giận sao..." Phong Bất Giác vẫn giữ thần sắc phách lối, còn nói thêm, "Còn chưa nói, ông nghĩ suy luận 'thiên y vô phùng' này của ta có lỗ hổng nào không? (Hckt: Thành ngữ "Thiên y vô phùng" / "Áo trời không kẽ hở" ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, v.v. cực kì nghiêm ngặt , không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.)

"Này... Suy luận này của ngươi thủng trăm ngàn lỗ a..." Schofield tiếp tục châm biếm ở trong lòng, bởi vì lời của Giác ca thực sự quá tào lao, vị thanh tra này hoàn toàn không có ý định mở miệng hát đệm.

"Ngươi..." Colston sau khi thốt ra vài câu thô tục, dường như đã hơi tỉnh táo lại, dù gì ông vẫn là một người nói lý, "Vậy thì để ta trả lời, tình trạng cơ thể của ta, các ngươi có thể đi hỏi Dr. Powell." Hắn trừng mắt nhìn Phong Bất Giác, "Nếu như ngươi cho rằng bác sĩ cũng bị ta mua được, ta có thể đưa ngươi giấy khám bệnh của bệnh viện tốt nhất dưới phố để chứng minh, đi kèm với giấy bảo hiểm của ta."

Phong Bất Giác lập tức giả bộ tỏ ra rất xấu hổ, lắp bắp trả lời: "Hả... Thì... ra là thế..."

Colston lại nói, "Vậy, giờ ngươi còn nghĩ, ta giết người là chuyện đơn giản không?"

Phong Bất Giác sờ lên cằm, trầm ngâm nói: "Nhưng việc ông cãi nhau ầm ĩ với Dennis hôm nay là sự thật a..." Hắn lại làm như bừng tỉnh đại ngộ, "A! Đúng! Hung thủ khẳng định là Dr. Powell! Sau khi ông và Dennis cãi lộn ầm ĩ, liền về phòng với Powell và âm mưu bí mật giết người, hắn là người thực hiện, mà ông là kẻ chủ mưu."

"Lúc ấy ta chỉ để Powell đo huyết áp, tiện thể tiêm thuốc cho ngày hôm nay." Colston trả lời, "Đây là chuyện ta phải làm hằng ngày." Hắn dừng một chút, "Chưa kể, tại sao Dr. Powell tại muốn thay ta đi giết người? Hắn cũng không phải sát thủ, chẳng lẽ ta chỉ cần chọn đại một người làm trong biệt thự mà nói, 'Ta cho ngươi một khoản tiền, thay ta giết người' thì người đó liền sẽ động thủ sao?"

"Chuyện này khó nói a..." Phong Bất Giác nói, quay người đưa lưng về phía đối phương, chậm rãi đi về phía bàn đọc sách. Giờ khắc này, ánh mắt của hắn thay đổi, ngữ khí cũng thành lạnh lùng, "Nếu quyết tâm muốn giết một người, liền sẽ có cách." Hắn thử nói thăm dò, "Điều này phụ thuộc vào mức độ mâu thuẫn giữa ông và Dennis a..."

"Nó là con của ta! Giữa chúng ta có thể có mâu thuẫn gì?" Colston hỏi ngược lại, "Cho dù... Cho dù có một chút tranh chấp, cũng không thể sinh ra sát tâm!"

"A? Vậy xin hỏi... Mấu chốt cuộc tranh chấp ngày hôm nay của các ngươi là gì?" Phong Bất Giác hỏi.

"Đây là chuyện nhà ta." Colston bình tĩnh trả lời.

"Chuyện nhà?" Phong Bất Giác cười khẩy, "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu như chỉ với hai chữ này liền có thể né tránh vấn đề, vậy hơn nửa vụ án mạng trên thế giới này không có khẩu cung a." Hắn bắt đầu lừa đối phương, "Từ lúc ông và cùng Dennis cãi lộn, nổ súng, đến khi hắn bị giết, bị phát hiện, khoảng cách chỉ có hơn một giờ."

"Lão gia Colston, ông cũng là người có học thức, hẳn ông hiểu rõ, cho dù là ai đến điều tra vụ án này, cuối cùng ông cũng là không thể nào né tránh vấn đề này —— Rốt cục ông và Dennis vì sao mà cãi lộn? Nếu giờ ông nói cho ta nghe, chuyện này cũng chỉ có hai người ta và thanh tra Schofield biết. Sau khi vụ án được phá giải, sẽ không còn ai nhắc lại. Nhưng nếu như ông kiên trì không nói, khiến cho vụ án bị kéo dài thêm... Rồi một ngày, ông sẽ buộc phải trả lời trong hộp nhân chứng hoặc ghế bị cáo trên tòa. Đến lúc đó sẽ có bồi thẩm đoàn, có phóng viên, cùng một nhóm thường dân đi xem náo nhiệt. Công tố viên đặt câu hỏi cho ông có lẽ sẽ là một công tố viên có thành kiến với người giàu, sẽ khiến ông nói thêm những điều không tốt cho ông. Tất cả các câu trả lời của ông sẽ được tòa án ghi lại và thậm chí xuất hiện trên báo."

"Đủ rồi!" Colston cứ thế đã bị Phong Bất Giác đẩy chao đảo, cảm thấy kiêng kỵ với tình trạng được đối phương nói tới, khiến lão già này không thể không quyết định, "Đã vậy..." Ánh mắt ông ta lần lượt quét qua Phong Bất Giác và Schofield, "Ta có thể nói, nhưng các ngươi phải đảm bảo, không một lời nào được truyền đến tai người khác, nhất là những người trong nhà ta."

"Ta cam đoan, thưa ngài." Schofield ở bên nói tiếp, "Ta là một người kín tiếng."

Phong Bất Giác cũng nói: "Yên tâm, những lời này tuyệt đối sẽ không ở yên trong căn phòng này."

Đến đây, Giác ca cuối cùng đã đạt được mục đích... Mặc dù hắn chưa từng nghi ngờ Colston, sở nói vòng vèo thành một vòng tròn lớn như thế chính là vì để vị gia chủ này chính miệng nói ra... nội dung cuộc cãi vã với Dennis.

Mặc dù lúc trước Patton đã mật báo cho Phong Bất Giác nghe, nhưng Giác ca cũng không hề hoàn toàn tin tưởng người làm vườn kia. Cho nên, hắn muốn nghe lời do chính bản thân Colston nói.

Đương nhiên, dù cho giờ phút này nội dung Colston nói khác với những gì Patton đã nói, cũng không thể chứng minh Patton nói dối. Dù sao thì Dennis cũng đã chết, Colston muốn nói gì cũng được, hắn cũng không biết chuyện Patton đi tìm Phong Bất Giác. Còn chưa kể loại tình huống thứ ba —— Hai người đều nói dối, khi đó mọi thứ liền trở nên phức tạp hơn...

"Dennis muốn độc chiếm di sản của ta." Colston nói suôn sẻ, đây chính là câu trả lời của ông.

"Ừm... Vậy là vì muốn độc chiếm..." Phong Bất Giác biết mà còn hỏi, "Là đang nói về... Một phần nội dung di chúc của ông? Mà nội dung của phần này khiến Dennis không hài lòng lắm có đúng không?"

"Đúng, là di chúc của ta." Colston trả lời, "Nhưng ngoại trừ ta và luật sư của ta, không ai biết nội dung di chúc là gì." Hắn dừng lại mấy giây, "Tất nhiên Dennis cũng không biết, nhưng hắn cho rằng... Trong di chúc của ta có chia di sản cho người 'không thích hợp', thế là... chúng ta liền rùm beng."

Đoạn này khá là khớp với lời của Patton, chỉ là từ ngữ mập mờ, rõ ràng là đã bỏ bớt đi cái tên Odetta.

Nhưng mà... Phong Bất Giác như cảm thấy, trong lời khai của Colston còn có một số ẩn tình...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro