Phần Đặc Biệt I - Chương 19: Lời Khai Của Jack (Thượng)

Sau khi tiễn Colston, trong Phong Bất Giác ngồi về ghế sau bàn đọc sách, trầm tư suy nghĩ.

Schofield cũng không đi quấy rầy hắn, vị thanh tra cũng đang suy nghĩ về những thông tin mới lấy được kia.

"Vào lúc này, tôi thực sự ghen tị với Nero Wolfe (một thám tử nổi tiếng được viết bởi Reiters Stade, là một người béo phì, không muốn ra ngoài, thích trồng lan và là thám tử tư vấn chuyên nghiệp thu phí tư vấn cao.)" Một lát sau, Phong Bất Giác mở miệng nói.

"Ừm... Tôi nghĩ nếu ngài muốn, ngài cũng có thể trở thành một vị 'thám tử tại chỗ' xuất sắc." Schofield nói.

"Ta đương nhiên có thể." Bản tính tự luyến của Phong Bất Giác lại phát tác, không chút khiêm tốn mà nói, "Ta nói 'ghen tị', chứ không phải là ghen tị với tài năng của nhân vật này, ta chỉ ghen tị việc hắn không cần phải tham gia công tác thu thập tình báo rườm rà này."

Schofield nhún vai nói: "Chuyện này cũng không thể nào. Mặc dù chỉ có 9 nghi phạm trong vụ án này, nhưng thông tin mà Mark hỏi trong quá trình thẩm vấn thông thường ... không đủ để khóa chặt hung thủ."

"Hiện tại về cơ bản có thể loại trừ có ba người... Gia chủ Colston Lovecraft, quản gia Henderson, và nữ hầu Oliver." Phong Bất Giác lẩm bẩm, "Bọn họ một người không có năng lực gây án, một người không có đảm lượng gây án, còn người cuối thì vấn đề về hình thể..."

"Hình thể?" Schofield hỏi.

"Hẳn anh cũng đã để ý..." Phong Bất Giác trả lời, "Bác gái Oliver kia chỉ cao khoảng 1m6, mà cân ngặng lại phải tầm Dennis. Với cơ thể cao lớn vạm vỡ như vậy, cho dù có thể miễn cưỡng bỏ ra cửa sổ, cũng không thể nào leo lên thành cửa để hoàn thành bố cục phòng kín từ bên ngoài.

"À... Ừ... Hiểu rồi." Schofield hiển nhiên là vừa mới hiểu, hắn lại nghĩ mấy giây, sau đó nói tiếp cái đề tài này: "Bất quá... Tại sao ngài không có loại bỏ người làm vườn khỏi danh sách tình nghi? Lúc phu nhân Carol phát hiện thi thể, không phải là Mr. Patton đang ở trong phòng của ngài nói chuyện với ngài sao?"

"Vậy thì sao?" Phong Bất Giác nhẹ nhàng trả lời, "Biết đâu trước khi đến phòng ta, hắn vừa mới gây án xong? Theo tôi, không ai trong biệt thự này có chứng cứ ngoại phạm chắc chắn." Hắn bổ sung, "Kể cả bản thân ta cũng không có. Cho nên... Ngài thanh tra, anh phải để ý kỹ, mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng là ta gây án."

"Sao ngài lại có thể..." Schofield cười nói, "Ngài căn bản không có động cơ, chưa kể không phải là mr. Dennis giúp đỡ ngài sao?"

"Biết đâu ta bị điên?" Phong Bất Giác nghiêm túc hỏi, "Anh thấy ta không giống ư?"

Trong khi Schofield do dự suy nghĩ xem có nên nói thật những lời trong lòng là "Quả thật có hơi giống" ra, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Dempdi ở ngoài cửa nói: "Thanh tra, Mr. Jack Lovecraft đã tới."

Schofield tranh thủ nói, "Hảo, mời anh ta vào đi."

Jack đẩy cửa bước vào, sải bước đi tới giữa phòng, Dempdi ở phía sau đóng cửa lại. Hắn quay đầu liếc nhìn cửa một cái, sau đó dùng thái độ thờ ơ mà nhìn Phong Bất Giác và Schofield nói, "Đây là gì? Thẩm vấn sao?"

"Không, chỉ là có một số chuyện muốn hỏi anh." Phong Bất Giác mỉm cười trả lời.

"A!" Jack cười, bệ vệ ngồi xuống ghế, nhấc chân lên bắt chéo, "Thưa ngài thám tử lừng danh tiếng tăm lừng lẫy, ngài muốn hỏi ta cái gì?"

"Trước khi cảnh sát đến, có vẻ như anh vẫn chưa từng nghe qua tên của tôi a?" Phong Bất Giác nói.

"Đúng vậy, ta không hay đọc báo." Jack trả lời, "Dù có đọc, cũng không hề để ý tới mục hình sự."

"Ừm... Tôi đoán là anh thích đọc những thứ giải trí hơn." Phong Bất Giác nói một câu phiếm.

"Đúng ~ Ta đã từng là ca sĩ chính của một bang nhạc rock." Jack nhìn chằm chằm quyển sổ trên tay Phong Bất Giác, kéo dài âm trả lời, "Ta cũng đã nói chuyện này với một tên cảnh sát khác, sao vậy? Điều này cũng là phạm pháp sao?"

"Đương nhiên là không phạm pháp." Phong Bất Giác trả lời, "Nhưng nếu... một ca sĩ chính như anh bị áp đảo mà giết anh trai của mình..."

"Này! Này! Ngươi đang nói cái quái gì vậy!" Jack la lên.

"Thế nào?" Phong Bất Giác bản muốn ăn đòn lại xuất hiện, "Là vì anh rất không thích từ 'áp đảo', hay là có ý kiến về chuyện mưu sát? Hoặc là vì cả hai?"

"Ngươi có bằng chứng gì không?" Jack trả lời, "Nếu không có chứng cứ, thì đó chính là vu khống!"

"Bằng chứng ư..." Phong Bất Giác cười lạnh, "Ha ha...'Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không có súng'." Hắn thuật lại không thiếu một chữ mà trả lời, "Chỉ câu nói này... Chính là câu cuối cùng anh nói với Dennis. Rất nhiều người đều nghe được, kể cả tôi."

"Vậy thì sao?" Jack hỏi lại, "Ai nghe cũng biết, đó chỉ là câu nói đùa mà thôi."

"Nếu người không chết, thì đó chỉ là câu nói đùa." Phong Bất Giác đặt tay phải lên trên bàn, bốn cái ngón tay gõ theo tiết tấu lên mặt bàn, "Nhưng giờ người đã chết, mọi thứ liền thay đổi... Kết hợp với tình hình lúc đó, tôi có thể hiểu ý của anh thành ——'Nếu như ta có súng, ta sẽ không bắn trần nhà'."

"Nói bậy bạ! Nực cười!" Jack bật dậy khỏi ghế, "Ngươi mà là thám tử lừng danh cái gì!" Hắn quay đầu nhìn Schofield, "Cảnh sát! Ngươi cứ thế mà xem hắn vu oan người vô tội như thế này?"

"Tôi cũng cảm thấy... Anh là người đáng nghi nhất." Schofield khoác lên mình khí chất của thanh tra và trừng mắt nhìn anh ta với vẻ nghiêm nghị. "Trong tất cả những kẻ tình nghi, anh là người duy nhất có thể chất tương tự với nạn nhân, còn về mặt tâm lý mà nói, những người mạnh mẽ càng có dũng khí để ra tay hơn không phải sao?"

"Ngươi..." Jack nhất thời nghẹn lời.

"Ngươi đã từng là ca sĩ chính của một bang nhạc rock... Phong Bất Giác lập tức nói tiếp, "Vậy ta nghĩ, ngươi rất quen thuộc với những thứ như dây đàn a..." Hắn dừng một chút, "Mà, vừa hay... Hung khí cũng là một loại dây thép."

"Ngươi biết gì không... Nếu không có cảnh sát ở đây, ta đã tới đánh ngươi." Jack dùng giọng điệu cực kì khó chịu phun ra một câu.

"Hừ... Ta khuyên ngươi không nên làm gì thiếu suy nghĩ." Phong Bất Giác nhíu mày, đắc ý trả lời, "Đôi chân lăng lệ của ta cũng không thể ngăn cản bởi một cái bàn."

"Các vị... chúng ta hãy quay lại thảo luận mang tính xây dựng đi." Schofield ở bên cạnh không thể không khuyên một câu, bởi vì hành động của hai vị trước mắt này đã hơi có chút khí chất lưu manh đầu đường xó chợ...

"Hừ..." Jack hừ một tiếng, lần nữa ngồi xuống, nói với Phong Bất Giác: "Vậy ngươi nói, vì sao ta muốn giết anh trai của ta? Không lẽ chỉ vì hôm nay lỡ miệng? Đến giờ ta vẫn không biết tại sao hắn cãi lộn với lão ba, thì tại sao ta phải đi giết người?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro