5
Thật may mắn khi cuối tuần là một ngày đẹp trời. Nắng không gắt, vừa đủ để người ta muốn nằm phơi mình giữa góc vườn nhỏ, cho nắng chạm tới từng tấc da bằng một cái ôm nhẹ ấm áp hết mức có thể.
Theo kế hoạch, hôm nay là ngày phù hợp để Thiên dọn dẹp nốt đồ đạc trong thùng còn tồn đọng khi vừa mới chuyển đến. Kiểm tra lại toàn bộ đồ vật trong thùng và những món đồ đang nằm bất kì đâu trong căn nhà bé xinh, Thiên đã định dành cả buổi sáng để làm việc này sau khi lỡ thức dậy sớm.
Trải qua hai giờ đồng hồ phân loai sắp xếp mớ hành lí của mình, vị trí trong và ngoài thùng giấy của một số thứ đã được thay đổi. Có món từ ngoài đi vào thùng, có món được bế từ trong thùng ra tận ngoài kệ sách, có món sẽ hoán đổi vị trí với một người bạn lâu năm khác của nó để gặp lại bạn cũ, hoặc làm quen những người bạn mới.
Về lí thuyết thì việc dọn dẹp đồ đạc vào một ngày bình yên như thế này sẽ diễn ra một cách lặng lẽ từ tốn. Nhưng nhân vật còn lại trong nhà không cho phép không khí yên lặng quá ba phút. Ở góc nhà đã tồn tại cảnh tượng một con ma hát nhạc chế linh tinh nhằm mục đích chòng ghẹo người đàn ông đang chăm chú làm việc chính.
Tuy vậy thỉnh thoảng hồn ma hơi chút ồn ào kia cũng nhúng tay vào khi người kia cầm đồ nặng để giúp đỡ vài cái. Tưởng rằng mọi thứ sẽ trơn tru trót lọt từ đầu đến cuối, nhưng mỗi tội trong một phút vụng về, hắn trượt tay đánh đổ mất một thùng đồ. Vài vật dụng lăn tứ tung trên sàn. Duy cũng theo sau tìm đồ vật bị văng xa giúp hắn.
Bỏ lại gần hết đồ vào trong thùng, hắn chợt nhận ra con ma vốn phải ở đây lại đứng ở góc nhà, trên tay đang soi xét vật gì đó. Lại gần mới thấy, thứ anh cầm là một chiếc điện thoại nắp gập cũ kĩ màu đỏ trầm. Trông kiểu dáng kèm theo vài vết xước mờ nho nhỏ thì có lẽ là dòng điện thoại của tầm sáu, bảy năm về trước. Hình như là chiếc điện thoại ngày xưa bà chị gái ném bừa cho anh dùng. Có lẽ nó vừa bị bay ra khỏi thùng giấy khi nãy.
Duy không nói gì, có phần trầm lặng xoay nhẹ điện thoại trên tay, ngắm nghía qua lại như đang muốn tìm hiểu thêm về nó. Bất chợt, anh lên tiếng hỏi:
"Thích màu đỏ này ghê, cho tôi cầm vài hôm được chứ?"
Không có lí do gì để từ chối, hắn đồng ý. Dẫu sao theo hắn nhớ thì chiếc điện thoại đó đã hỏng từ lâu, có vẻ là sau khi bà chị hắn kể bà ấy nhỡ tay hất rơi nó từ tầng năm. Buồn nữa là, không cửa tiệm nào sửa được. Hắn cũng không nhớ bên trong chiếc điện thoại có gì nữa. Nhưng nếu đã không nhớ thì chắc là không có gì quan trọng mấy. Vậy nên hắn cũng không cố chấp tìm cách sửa làm chi.
Hồn ma nhận được sự chấp thuận, mỉm cười chạy vào phòng ngủ. Khi trở ra thì điện thoại trên tay cũng biến mất. Hẳn là cất nó đi rồi. Vẫn theo lộ trình cũ, anh lại nghêu ngao mấy bài nhạc tự viết. Thế này cũng xem như là cổ vũ khích lệ tinh thần làm việc bằng phương pháp sử dụng âm nhạc mà phải không?
Quốc Thiên không phiền, hắn chắc chắn. Hắn có thể nhận ra bản thân mình cảm thấy vị hồn ma có cái thân to xác tâm tính trẻ con đang bay bay vòng quanh mình là một điều thú vị và có phần khá vui vẻ trong cuộc sống. Không cần nghĩ ngợi, hắn cứ luôn tự động dung túng cho một con ma phiền phức đáng yêu luôn hoạt động cơ miệng trong căn nhà nhỏ xinh mới mua của mình. Hắn biết điều đó. Và hắn cũng không có ý định thay đổi.
Hắn chỉ mất nửa tuần để chấp nhận rằng đời sống thường nhật của mình sẽ luôn có tiếng hát điên khùng của vật thể lạ biết phát ra âm thanh vốn không nằm trong mớ hành lí khi chuyển nhà của hắn. Một tuần là dư sức để hắn quá quen với cái cảnh này. Thử nghĩ đến một ngày thay vì bất ngờ nhảy bổ ra từ phía sau bức tường rồi kìm lấy cổ hắn, con ma này bỗng nhiên lại hoá thành kẻ đa sầu đa cảm im lặng, chán đời chui vào một xó ngồi không mà xem. Lúc đấy người khủng hoảng sẽ là hắn mất.
Chắc hắn giống như bị thần kinh rồi. Chẳng thể hiểu nổi mấy cái suy nghĩ lởn vởn trong đầu mình những ngày qua nữa.
Xác nhận qua vật dụng được bỏ vào những cái thùng trên sàn thêm lần nữa, Thiên bắt đầu đóng gọn lại để chuẩn bị di chuyển chúng đến phòng khác. Duy vờ ngồi xổm xuống đất, chăm chú nhìn người kia xoay cuộn băng dính một lần, ấn chặt vào mép nắp thùng giấy, kéo dài ra roẹt roẹt rồi cắt phăng đầu còn lại nhanh gọn lẹ. Cứ lặp đi lặp lại như vậy đến khi dán xong toàn bộ số thùng giấy, anh cũng ngồi chống cằm nhìn đối phương đóng hết thùng này đến thùng khác.
Với cái tính cẩn thận của Thiên, để dán hết số thùng giấy được sử dụng một cái đều và hoàn hảo nhất trong khả năng thì cũng đã mất ngót nghét chừng mười lăm phút. Việc cần làm tiếp theo là chuyển số thùng giấy này đến nơi chứa chúng. Cái kho nhỏ ngoài vườn đã dùng để làm nhà cho chiếc xe và những món đồ lặt vặt không thấm nước, bao gồm cả đồ làm vườn. Nơi duy nhất còn lại có thể chứa đồ đạc hiếm khi dùng trong thùng là căn gác mái nhỏ bên trên.
Nhẹ nhàng kéo những nấc thang nhỏ dẫn lên gác mái xuống, Thiên nhấc từng lượt đồ bước lên. Duy cũng kè kè theo sau, trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng giúp đỡ, đề phòng mọi bất trắc phát sinh. Phải nói vị thần bảo hộ này làm việc vô cùng nghiêm túc, quyết không đùa cợt nữa để yên cho người kia làm việc. Nếu còn nhây nhây thêm một lát anh sợ rằng nhỡ vài phút sau người ta xanh cỏ xong lại hận thù chạy đến cạo đầu anh thì chết.
Gác mái vốn phải bám bụi dày đặc, nhưng may mắn rằng Quốc Thiên đã thử quét sơ qua vào ngày đầu tiên đến đây. Thế nên hiện tại mở cánh cửa vuông nhỏ bé ra cũng chỉ thấy những hạt bụi phát ra ánh sáng trắng nhẹ đang trôi lững lờ trong không khí một cách nhẹ nhàng phất phơ. Thêm một điểm cộng cho người thiết kế căn nhà vì đã lắp một ô cửa kính nhỏ để ánh nắng chiếu vào không gian chật chội này từ một phía. Không gian này quá đỗi phù hợp để làm cảnh quay cho một thước phim lãng mạn êm ái hay một bức vẽ xoa dịu thị giác người xem.
Một thùng rồi lại hai thùng. Cứ như thế căn gác nhỏ hẹp đã được chất gần đầy. Thùng này phải chồng lên thùng kia bởi có những góc không đủ rộng và cao để đặt vào vừa. Lại có đoạn cũng đủ để xếp hai, ba thùng to nhỏ kích thước khác biệt lên nhau. Không gian hẹp lại để nhiều đồ đạc kéo theo vấn đề về góc khuất. Đến tầm này Thiên không còn đủ khả năng để nhận thấy được toàn bộ những chỗ còn trống để đưa thùng vào. Và tất nhiên, những lúc hơi khó khăn như thế này là thời điểm hoàn hảo cho thế lực siêu nhiên không có thực thể duy nhất trong nhà bắt đầu làm việc.
Duy vọt lên gác mái trước khi hắn kịp nhấc đồ đạc lên tay, rồi lại vòng xuống theo sau lưng hắn. Đợi đến khi hắn thò được đầu lên gác, anh sẽ lanh lẹ chỉ cho hắn vị trí cần xếp đồ vào. Một người một ma làm việc ăn ý, thoáng chốc đã gần xong, dưới nhà chỉ còn một thùng vật dụng cuối cùng. Thấy vậy, anh thư thả trôi lên gác theo chiều dốc ngược đầu. Trông cái dáng vẻ thong dong cười cười này thì hẳn trong đầu lại tìm cách bày trò chọc phá cái người đang chảy từng giọt mồ hôi hai bên thái dương vì dọn nhà. Một lần nữa anh lại co người, giả đò ngồi gần phần tường chứa ô cửa sổ nhỏ. Đồng thời anh cũng chắn ngay trước khoảng trống duy nhất còn lại, vừa đủ để nhét thùng giấy cuối cùng.
Chọn chỗ khéo thật. Buộc người kia phải nhướn mày nhìn anh rồi thở dài, leo lên gác, quỳ hai gối sang hai bên người anh. Mắt nhìn về phía khoảng trống, một tay bê thùng đồ nhỏ vòng ra sau lưng hồn ma để đặt nó xuống, tay còn lại chống xuống sàn gỗ đỡ lấy cả cơ thể.
Bịch.
Cuối cùng thì cũng yên vị trên sàn, kết thúc công cuộc dọn dẹp trong sáng nay. Lúc này căn gác mới thật sự có vẻ nhỏ bé đúng nghĩa, hẹp đến mức khiến người ta khó mà cử động tay chân hết cỡ được.
Trong khi Quốc Thiên còn đang phải khom lưng để tránh va đầu vào phần trần thấp, hai tay chống bên eo kẻ đang nửa ngồi nửa nằm bên dưới, con ma lọt thỏm chính giữa ấy chờ đợi đã lâu, lẹ làng dùng ngón trỏ khẩy nhẹ đầu mũi hắn một cái, báo hiệu cho hắn biết khoảng cách hiện tại của cả hai đang quá gần nhau. Hai gương mặt chỉ cách nhau độ một gang tay. Ánh nắng bên ngoài cửa kính nhỏ gần đó bừng nhẹ lên, đủ để hắn nhìn rõ được lông tơ trên gương mặt có đôi phần trẻ con kia, lờ mờ thấy những hạt bụi còn vương trong không khí. Cảm nhận được cả nhịp thở đều đặn có thể thật mà cũng có thể giả của đối phương.
Không rõ trò đùa ban đầu của anh có bao gồm cả phân cảnh gây ngượng ngùng nhẹ này không, hay vốn chỉ muốn làm khó hắn chút ít để được thấy biểu cảm thở dài chiều theo ý anh mà không một lời phàn nàn. Ấy thế nhưng điều hắn nên làm bây giờ có lẽ là cần thoát khỏi cảnh này trước đã, trước khi hắn không kìm được làm ra hành động nào đó khác thường mà bản thân không biết chắc. Dưới ánh nhìn chằm chằm thẳng với mắt hắn từ phía đối diện, lòng hắn ngày càng bối rối, gấp rút hơn giữa cái im lặng đang bao trùm lấy gác mái chật hẹp này.
"Hôn anh đi."
Đương lúc hắn chuẩn bị lùi lại, thủ phạm khiến hắn rơi vào cảnh quẫn bách lại lên tiếng, đánh thẳng vào tâm trí đang chập chờn sập nguồn của hắn. Thở chậm một hơi, cơ thể đột nhiên như mất đi quyền kiểm soát, không chút nghĩ ngợi, dùng hành động đáp lại yêu cầu của đối phương.
Như một bản năng.
Nắng gần trưa đã bắt đầu gắt lên, nhưng người trên tầng gác trong ngôi nhà nhỏ không trông thấy được và cũng chẳng mảy may bận tâm đến. Bởi cả hai đang nhắm mắt, thả lỏng bản thân để đắm chìm vào xúc cảm vừa chạm trên đôi môi.
Theo một cách si mê, tận hưởng nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro