3

Thiên, một trong những du học sinh tại Hogwarts, thuộc năm nhất Gryffindor, đang hối hả chạy vào lớp Biến hình với cái chân vừa lành được vài ngày.

Phù, vừa kịp giờ.

Cô McGonagall lững thững bước vào lớp, theo sau là phù thủy sinh mặc trang phục nhà Gryffindor lạ lẫm, nhưng lại có phần quen thuộc.

Có vẻ buổi học hôm nay, lớp Biến hình có sự tham gia của một người đặc biệt. Cô McGonagall thông báo rằng: trong tiết này, để dễ dàng giúp các học sinh năm nhất tiếp cận thêm về biến hình, cô đã mời một học sinh xuất sắc trong môn này từ năm ba đến tham gia. Phải, đó là gương mặt của vị truy thủ lần trước đã để lại cho cậu hộp kẹo Bertie Bott rồi chạy vọt đi mất mà không cho cậu biết lấy cái tên anh.

Thiên nhìn chăm chú vào gương mặt Á Đông hiếm thấy trong trường giống như mình. Trong lòng tò mò tự hỏi rốt cuộc người kia là ai.

Chàng trai đứng cạnh giáo sư tự giới thiệu. Hoá ra là đàn anh cùng nhà sư tử, học trên hai khoá. Tài năng ở môn Biến hình phải gọi là đỉnh nóc, kịch trần nên được mời đến dự một buổi, mong rằng sẽ tạo động lực và giúp đỡ cho đám năm nhất còn lơ mơ.

Bỗng dưng, ánh mắt anh liếc xuống Thiên ở bàn đầu, rực sáng kèm theo một nụ cười tươi hết mức có thể.

Như được dặn từ những tiết trước, danh sách những món không được mang vào lớp Biến hình bao gồm cả cỏ bạc hà mèo. Theo lẽ thường thì tất nhiên sẽ không ai lại đem chúng vào đây. Thế nhưng xui rủi thay, bạn nhỏ Thiên vừa phát hiện vài cọng bạc hà mèo kẹp trong sách của mình. Phải mất một lúc cậu mới nhớ ra, nồi độc dược hôm qua mình điều chế thử có sử dụng loại nguyên liệu này. Có lẽ cậu đã sơ suất để lẫn vào đây mất.

Phải làm gì với mớ này đây?

Chưa kịp xử lí mấy cọng cỏ, ngay phía trước, dưới lời của giáo sư, vị khách mời nhoắng cái đã tự biến mình thành một con mèo mướp lông cam nhỏ nhắn để thị phạm. Mèo Duy duỗi người "gừ gừ" vài tiếng, hạ hai chân sau ngồi xuống bàn, nở nụ cười nhếch mép đầy tự tin.

"Á."

"Dễ thương quá."

"Bồ có thấy gì không?"

Vài cô bé năm nhất bắt đầu rục rịch, thầm thì với mấy đứa bạn ngồi bên cạnh.

Không may là, khoảng cách hiện tại giữa Thiên và mèo mướp đủ gần để mèo có thể đánh hơi được sự hiện diện của loại mà cỏ họ mèo yêu thích. Chúng làm ảnh hưởng đến phép Biến hình một cách nhanh chóng. Lông mèo cứ dài ra ngắn lại liên hồi, chuyển từ cam sang đen rồi lại xám tro, con người co rút vài ba lần. Đến khi những biến đổi dần ổn định lại về dạng mèo mướp lông cam bình thường ban đầu, mèo Duy nhảy vọt về phía bàn của Thiên với vẻ hưng phấn, đôi mắt mở to lấp lánh và chiếc mũi khịt khịt tìm cỏ bạc hà mèo.

Nhóc Gryffindor ngồi bên cạnh nhanh chóng hiểu được tình huống hiện tại, tay thoăn thoắt vung đũa phép, nâng đám cỏ bay lên không trung. Nhưng có vẻ đây không phải một học sinh có thể nắm chắc Bùa chú sau vài tiết học. Vậy nên cỏ bạc hà mèo chớp mắt đã bay lơ lửng khắp lớp học, di chuyển khắp nơi từ trái sang phải rồi lại xoay vòng tròn hay đi theo hình đa giác bất kì. Mèo mướp nhỏ không ngừng đuổi theo, nhảy liên tục từ bàn này qua bàn khác. Thậm chí nhảy lên vai giáo sư McGonagall làm cô giật mình trượt chân, hoảng loạn không kịp trở tay.

Móng mèo quờ quạng, đạp bay những gì có trên mặt bàn. Bút lông và giấy da rơi lộp bộp xuống sàn. Những tờ giấy mỏng bay lên rồi hạ xuống mọi chỗ trong phòng. Có hẳn một chùm giấy đáp cả lên đầu giáo sư. Khắp nơi đều là cảnh tượng hỗn loạn.

Cuối cùng thì, bạn mèo đã nhanh chân chộp được một lá, hít một hơi thật sâu. Mèo Duy nằm thẳng cẳng trên bàn, mắt híp lại, dụi dụi đầu vào chiếc lá.

Không còn cách nào khác, Thiên lao tới ôm chặt mèo mướp vào lòng, nhân lúc mèo ta đang nhắm mắt gừ gừ thoải mái thì lấy chiếc lá đi. Trong khi ấy, cô McGonagall đã đứng dậy được và khôi phục lại lớp học với vẻ gọn gàng ban đầu. Trong vòng tay ghìm chặt của cậu suốt khoảng mười lăm phút, bạn mèo dần bình tĩnh lại. Anh đã trở về lại được dạng người theo cách không quá trúc trắc.

Gửi lời xin lỗi đến cô McGonagall, khoảng thời gian còn lại của tiết học, anh vẫn tiếp tục thực hiện hoàn hảo vai trò của mình. Cuối giờ, sau năm phút bị giáo sư nhắc nhở khiển trách, Thiên và đám học sinh năm nhất thở phào nhẹ nhõm khi được thả về.

Là người cuối cùng ra về, ngay khi vừa bước chân ra khỏi phòng, Thiên bắt gặp hình bóng kia đang đứng đợi ngay bên cạnh cửa lớp.

Đó là sự khởi đầu chính thức cho quan hệ bạn bè những năm tiếp theo của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro