(Thiên Hàng) Không đội trời chung
Tên gốc: 不對盤
Couple: 天生亦对 Thiên Sinh Diệc Đối - Dư Cảnh Thiên x Tôn Diệc Hàng
Author: serenadeinmorn
Translator: rainfoxy
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/29560971
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, chỉ được đăng tại wattpad fwr_foxwithrain, vui lòng không mang đi nơi khác. Cảm ơn sự trợ giúp đắc lực của Google Translate vì không biết chữ tiếng Trung nào.
—————————
Ngay khi năm 2021 bắt đầu, 119 chàng trai đã lũ lượt kéo vali tới Đại Xưởng, và chỉ sau một đêm, tất cả thực tập sinh đều biết được giữa Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng có sự "đối kháng". Không chắc từ trong ngoặc đó được thể hiểu là "thù địch" hay "tán tỉnh" nữa.
Hai con người ở tâm scandal này, một bên là thực tập sinh tiến tới chung kết show sống còn tại Hàn Quốc siêu hot, một bên là lão làng luyện tập chăm chỉ suốt bảy năm. Khi hai con người này đứng cảnh nhau sẽ có tia lửa xẹt xẹt trông bầu không khí. Mặc kệ những ánh mắt xăm soi từ những thực tập sinh còn lại, một người vẫn luôn tươi cười, còn người kia bảo trì trầm mặc, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm thấy mùi thuốc súng trong không khí.
Sự kì lạ này đã kích thích tính hóng dưa của những con người thanh niên trong Đại Xưởng. Các thực tập sinh nhanh chóng thu xếp quần áo, lại vừa bận rộn hóng náo nhiệt.
Cửa phòng kí túc xá của Tôn Diệc Hàng đang mở, vì vậy cả đám xúm xụp lại ở khung cửa và nhòm vào. Giữa phòng, một nhóm người đang ngồi thành vòng tròn trên mặt đất. Người duy nhất đang đứng nói: "Ma sói, hãy mở mắt ra."
Chàng trai tóc nâu xoăn mở mắt, chớp quét một lượt những người ngồi xung quanh, rồi dừng lại và nhếch miệng cười.
Dư Cảnh Thiên thực sự đang chơi ma sói trong kí túc xá của Tôn Diệc Hàng? Hôm nay mới là ngày gặp đầu tiên, sao có thể thân thiết như vậy? – từ quần chúng ăn dưa
Khi quyết định lần cắn đầu tiên, Dư Cảnh Thiên kiên quyết chỉ vào người đối diện mình, và người đó lại tình cờ đang ngồi quay lưng lại với cửa ra vào. Vì vậy danh tính người bị hại vẫn còn là một ẩn số, cả đám đành kiên nhẫn đợi tới bình minh. Quản trò tiết lộ danh tính bí ẩn: "Tôn Diệc Hàng đã bị cắn vào đêm qua. Không để lại lời nhắn."
Chắc chắn có gì đó không ổn giữa hai người này – từ quần chúng ăn dưa. Đám đông lập tức li khai khỏi song cửa để ra xa bàn tán.
Hành vi không rõ ràng, dù mỗi cử chỉ của hai con người kia đều bị chú ý nhưng cả đám vẫn chưa thể đưa ra kết luận gì. Vì vậy, hội ăn dưa quyết định chặn đường nhằm phỏng vấn Tôn Diệc Hàng khi thấy anh đang đi ra hành lang.
Nhưng chưa kịp hỏi gì thì một cơn gió đã thấy một cơn gió sượt qua. Dư Cảnh Thiên đang đi nhanh tới, đặt tay lên vai Tôn Diệc Hàng: "Này, Tôn lão sư" cùng nụ cười nhăn nhở.
Tôn Diệc Hàng sửng sốt quay lại: "Tại sao lại gọi tôi là lão sư?"
"Vì anh lớn tuổi rồi." – Dư Cảnh Thiên đáp.
Và từ đó, vô số tin đồn giữa hai đối thủ lan nhanh trong dàn thực tập sinh. Từ đối thủ tới tán tỉnh nhau đủ cả. Và chúng còn tới cả tai Xuân PD. Cô không thể để những tin vịt tràn lan trong Đại Xưởng trước cả khi chương trình chưa bắt đầu được. Vì vậy Xuân PD đã cất công tìm ra thủ phạm là hội ăn dưa và bắt họ chép phạt chín lần: "Không được tung tin đồn nhảm, không được tung tin vịt, cùng nhau đoàn kết để duy trì môi trường văn minh trong Đại Xưởng." Vì sao lại chín lần ư? Bơi con số chín là con số quyền lực trong Đại Xưởng. Có vẻ Xuân PD đã lấy cảm hứng từ chín ghế xuất đạo. Và thực sự có hiệu quả, mấy đứa nhỏ dường như không đi tung tin đồn nữa mà lại quay về mép cửa tiếp tục nhiệm vụ rình Tôn Diệc Hàng và Dư Cảnh Thiên trong phòng ăn.
Kết quả, phát hiện của bọn họ quả không sai. Sự độc ác khi làm ma sói tối hôm trước đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một bé cún mái tóc nâu xoăn đang quấn lấy Tôn Diệc Hàng.
Nhà ăn không hề đông người nhưng Dư Cảnh Thiên vẫn ngồi sát người kia. Tay áo được xắn lên và đôi đũa liên tục gắp đồ ăn vào bát người lớn hơn. Miệng liếng thoắng: "Cái này ngon lắm, ăn thử đi", "Tôn lão sư, lấy rau ở đĩa của em này"
Đám người ăn dưa rơi vào trầm tư. Nhưng đột nhiên cảm giác được ánh mắt nóng bỏng từ một phía khác của bàn ăn. Quay qua liền bắt gặp Yang Yang Yang với ánh mắt cầu cứu như muốn mọc cánh bay khỏi căn phòng có cặp đôi đang thồn cẩu lương kia.
Sau khi đã bình ổn tâm trạng, đồng chí Yang Yang Yang đã tự giác phân phát dưa cho mọi người: "Lúc đó tôi cảm thấy như mình không ngồi cạnh họ mà nhưng tàng hình luôn vậy."
Đây không phải điều kì lạ duy nhất. Bạn cùng phòng của Dư Cảnh Thiên đã tới hội ăn dưa để báo cáo: Dư Cảnh Thiên luôn chạy đến kí túc xá của người kia. Kết quả cậu ta quen hết tất cả bạn cùng phòng của Tôn Diệc Hàng. Bình thường ở phòng của mình, Dư Cảnh Thiên chỉ ngồi giao lưu với mọi người, lắng nghe và thỉnh thoảng đưa ra vài nhận xét. Nhưng nếu Tôn Diệc Hàng đi ngang qua thì sẽ là một câu chuyện khác.
Có một lần, đêm đó cả bọn đóng cửa phòng để tâm sự về tương lai, lo lắng không biết mình có được khán giả yêu mến hay không. Bầu không khí u sầu tĩnh mịch, Dư Cảnh Thiên thậm chí còn đang nước mắt lưng tròng. Nhưng một giây tiếp theo, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện mơ hồ, có người đi qua. Loáng thoáng như vậy nhưng Dư Cảnh Thiên đứng bật dậy ngay khi thấy bóng dáng người ngoài cửa: "Tôn Diệc Hàng! Anh đang làm gì vậy?"
"Im lặng, hạ giọng xuống!", kèo theo đó là tiếng sột soạt của ni lông đồ ăn vặt. Bầu không khí ủ rũ kia bị Dư Cảnh Thiên phá hỏng, lúc đi ra ngoài cậu còn không quên đóng cửa lại. Trước khi cánh cửa khép hoàn toàn, bạn cùng phòng kia còn thấy khóe môi nhếch lên. Đèn hành lang phản chiếu ánh mắt cậu ấy, sáng như sao hôm, không thể nhìn thấy một nỗi buồn nhỏ nhoi. Điều đó làm cho những người trong phòng không khỏi nghi ngờ sự buồn bã nãy giờ là cậu đang diễn trò.
Hơn nữa, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện từ ngoài cửa. Dư Cảnh Thiên hỏi: "Anh nghĩ mình xếp hạng nào?"
"Ba người đầu tiên"
"Nếu anh đứng thứ ba, vậy em phải giành hạng hai...". Giọng điệu cao ngạo đầy tự tin.
Sau khi ăn xong dưa từ người bạn cùng phòng cung cấp, hội ăn dưa lại có những nghi ngờ mới: "Có phải Dư Cảnh Thiên đã lắp radar lên người Tôn Diệc Hàng không? Đi đâu cũng thấy hai người họ ở cùng nhau", "Họ đã quen nhau từ trước hay sao? Quen như nào vậy?"
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, mọi người đổ dồn mắt về phía Yang Yang Yang – thành viên mới kết nạp của hội, cũng là người thân cận với hai người kia nhất.
Yang Yang Yang: "Tôi cũng không biết gì cả?"
...
Khi Xuân PD nghe tin đồn mới này là lúc đang ghi hình sân khấu sơ khảo, lúc đó Xuân PD chỉ muốn cho hơn một trăm con người kia chép lại câu không tung tin vịt chín lần.
"Mối quan hệ giữa Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng không đơn giản". Có tiếng xì xào
"Vẫn còn những tin đồn tràn lan giữa các chàng trai này?". Xuân PD cảm thán.
Đỉnh điểm là khi cô thấy logo hai công ty quen thuộc hiện trên màn hình lớn. Đúng là những xì-căng-đan luôn được ban tổ chức tận dụng một cách triệt để.
...
Khi Dư Cảnh Thiên thấy hai logo cạnh nhau, anh thở dài cười khổ. Đúng như những gì họ nói, show sống còn luôn có cách để tạo nhiệt, còn gì dễ lên hot search hơn việc hai thực tập sinh hot cạnh tranh với nhau chứ?
Hai người từ Truyền thông Nguyên Tế Hoa vẫn đang khởi động để giảm bớt căng thẳng trước giờ lên sân khấu. Bỗng một đôi chân dài quét qua mắt Tôn Diệc Hàng, may anh tránh được, suýt chút nữa khuôn mặt anh cùng đế giày da kia hôn nhau thắm thiết rồi.
"Suýt chút nữa em đá vào anh". Anh nhìn nam tử trước mặt, người kia vô tư quay đầu lại đáp: "Phải soái"
Tôn Diệc Hàng công nhận, người trước mắt anh cao ráo, chân dài, xương cốt linh hoạt, mỗi cử động đều mang vẻ tự nhiên, thu hút sự chú ý của mọi người. Anh không ngờ màn nhào lộn kia chỉ là khởi đầu.
Trong thời gian chờ đợi tiếp theo, Dư Cảnh Thiên không có luyện tập, chỉ loanh quanh trước mặt anh. Lúc Tôn Diệc Hàng đang tập lại một động tác, thì đôi chân dài kia một lần nữa đứng chắn trước anh. Dư Cảnh Thiên nhờ anh giúp đỡ giãn cơ. Anh lười biếng ấn bừa mấy cái, đổi lại vẫn được người kia khen ngợi.
Có được khen cũng không quên chuyện chính, Tôn Diệc Hàng nhìn quanh kiếm Yang Yang Yang nhưng không thấy ai.
"Chắc anh ấy đi vệ sinh", cậu em cao hơn nói.
Tôn Diệc Hàng đành kệ, quay lại ngâm nga giai điệu bài hát lần cuối cùng. Tầm mắt anh dừng ở người con trai đang thư thả đứng trên cái logo lớn. "Không cần luyện tập sao? Em có vẻ tự tin với năng lực của mình nhỉ?"
Dư Cảnh Thiên nhìn anh, thản nhiên đáp: "Em không thể cho anh nghe được bài hát của em. Anh bịt tai vào để em luyện tập"
Dù được mọi người gắn cho mác "chín chắn và thận trọng", lần đầu tiên từ khi vào Đại Xưởng, Tôn Diệc Hàng muốn từ bỏ sự dịu dàng này và bổ đầu người cao hơn kia xem bên trong có gì.
"Tôn lão sư, anh định trả lời câu hỏi của PD như nào. Em sẽ copy y hệt?"
"Em rỗi hơi hả?". Tôn Diệc Hàng không quan tâm đáp lại, tay vuốt phẳng bộ quần áo trên người.
Dư Cảnh Thiên nhảy khỏi cái logo, cầm áo khoác da mặc lên người, lộ ra khí thế nhưng lời nói vẫn không hề nghiêm túc: "Em nói thật, chúng ta nên có cùng ý kiến, kiểu như anh vào lớp B thì em phải vào lớp A"
Anh còn nhớ lúc phỏng vấn với phóng viên, Dư Cảnh Thiên thực sự đã nói "Nếu Tôn Diệc Hàng đứng thứ ba thì tôi phải đứng thứ hai" trước hàng chục phương tiện truyền thông và máy quay, khiến anh không khỏi đau đầu. Ai vào B chứ, mục tiêu của tôi là A.
...
Đứng trước hơn một trăm thực tập sinh và huấn luyện viên, sau khi anh nói tham vọng của mình là đạt điểm A, Dư Cảnh Thiên mỉm cười, giả vờ ngượng ngùng và trả lời: "Thực ra, tôi cũng muốn đạt điểm A." Chỉ là giả bộ ngượng ngùng, dù sao con người này mấy phút trước cứ nhìn chằm chằm anh và khăng khăng sẽ copy theo những gì anh trả lời.
Tôn Diệc Hàng không ngờ mình vẫn còn căng thẳng ở giai đoạn đầu, sau khi luyện tập hàng nghìn lần, lúc này có thể sẽ nhẹ nhõm hơn. Ít nhất thì tinh thần chỉ tập trung vào màn biểu diễn sắp tới.
Sau đó, Tôn Diệc Hàng dường như đã quen với việc cuộc sống luôn có một con cún to xác đu bám từ lúc nào không hay.
...
"Nei Nei Nei Nei Nei Nei Nei Nei" được chơi lặp đi lặp lại trong phòng tập. Sau khi đám đông ướt đẫm mồ hôi nghỉ giải lao uống nước, Tôn Diệc Hàng phi tới trước mặt người đang nhàn nhã ngồi trong góc: "Cậu không thuộc nhóm này, quay về luyện tập đi"
Trước khi người quay phim tới, Dư Cảnh Thiên vẫn không hề có động tĩnh: "Em đang nghỉ ngơi. Em sẽ quay lại sau"
Lúc đầu, mọi người còn đùa rằng cậu đến đây để "làm gián điệp thám thính tình hình đội đối thủ", nhưng cậu em trai này thực sự rất đeo bám và chạy đến đây bất cứ khi nào cậu ấy rảnh rỗi, kết quả là bây giờ mọi người đã quen với việc bị cậu theo dõi trong lúc luyện tập. Nhiều lần, các thực tập sinh nhóm "Hero" còn phải đến và bắt cậu về. Có lần, thậm chí staff còn nhầm lẫn cậu là thành viên nhóm "Sunny Rainbow Little White Horse"
Dư Cảnh Thiên vẫn muốn nán lại thêm một lúc nhưng trợ giảng đã đi vào và chất vấn: "Dư Cảnh Thiên, sao cậu lại ở đây?"
"Em đi ngay đây". Và cậu ta biến mất nhanh như lúc xuất hiện, trước khi đi không quên quay lại wink với Tôn Diệc Hàng.
Phía sau Tôn Diệc Hàng, vài thực tập sinh túm lại nhẹ giọng nói: "Tôi biết ngay mùi thuốc súng từ họ ngay từ đầu như thế nào mà."
"Sao, giải thích xem nào"
"Sự chú ý của Dư Cảnh Thiên chỉ đặt vào Tôn Diệc Hàng"
...
Sự "đối kháng" giữa Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng hoàn toàn chỉ là tin đồn, nhưng nếu nói không phải thì cũng không ai trong Đại Xướng chịu bác bỏ.
___END___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro