Chương 1-3
Tôi cùng Lâm Thi Nhuỵ bị ôm nhầm khi mới được sinh ra, cô ta trở thành thiên kim tiểu thư được nâng trong lòng bàn tay, còn tôi thì bị ném vào thùng rác.
Năm 17 tuổi, tôi được đón về nhà, cả nhà vẫn như trước chiều chuộng cô ta.
Cô ta nói: "Thiên kim thật thì thế nào, bố mẹ và anh trai đều chỉ nghe lời tôi, từng phút đều muốn đuổi cô ra khỏi nhà"
Tôi cười mỉm : "Sống lại một đời, cô cho rằng tôi sẽ không có tiến bộ sao?"
01.
Sau khi tôi quay trở lại nhà họ Lâm, họ không muốn rời xa cô ta, nói dối với bên ngoài rằng năm đó họ sinh ra một cặp song sinh.
Ra vậy, tôi và Lâm Thi Nhuỵ là song sinh khác cha khác mẹ.
Chúng tôi được sinh ra trong cùng 1 phòng, mẹ cô ta thì ném tôi vào thùng rác, mà bố mẹ tôi thì chiều chuộng cô ta như một nàng công chúa nhỏ.
Khi tôi được lái xe đón vẫn đang phải mặc bộ quần áo không vừa người, bố mẹ và anh trai đều đứng phía sau làm chỗ dựa cho cô ta, như thể tôi mới là người xâm phạm.
Rõ ràng là họ đem tôi về, nhưng lại trách tôi phá hoại gia đình hạnh phúc của họ. Tôi ở Lâm gia chiến đấu một mình, cuối cùng bị cô ta dồn vào đường cùng.
Kiếp trước, tôi quỳ gối cầu xin bố mẹ cứu bà nội, nhưng lại bị cô ta châm ngòi ly gián, buộc phải đi vay nặng lãi.
Nhưng cô ta vẫn không buông tha cho tôi, còn phát tán những hình ảnh bẩn thỉu của tôi lên mạng, cuối cùng, tôi bị mẹ ruột của cô ta đánh chết trên đường đi gặp bà ngoại lần cuối.
Kiếp này tôi đối với Lâm gia đã không còn hy vọng gì, nhưng Lâm Thi Nhuỵ thì nhất định phải trả lại những gì cô ta nợ tôi.
Vậy nên thời điểm tài xế đến đón tôi, tôi thậm chí còn không cho anh ta vào cửa, rất nhanh điện thoại đổ chuông, nhưng tôi phớt lờ, sau khi làm xong một bộ giấy tờ mới bắt máy.
Đó là điện thoại của bố ruột tôi, nhưng tôi đã ngắt lời ông ta khi ông giới thiệu bản thân.
Tôi lạnh lùng nói: " Tôi được bà nội nhặt từ thùng rác về, không có bố mẹ."
Ông ta vẫn muốn giải thích qua điện thoại, nhưng tôi đã cúp máy và chặn số ngay sau đó, ông ta chỉ có thể đến thẳng nhà, tự mình mang tôi về nhà họ Lâm.
Vì để tôi tin tưởng mình không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, họ đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng tôi, đó là điều chưa từng xảy ra ở kiếp trước, quả nhiên những đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.
Tôi vừa tiến vào nhà, Lâm Thi Nhuỵ đã chạy tới, nhiệt tình ôm lấy tôi và nói: Chào em, đây là lần đầu tiên gặp mặt, chị là chị gái của em, Lâm Thi Nhuỵ".
Nhìn xem, trên đời có loại người vô liêm sỉ như thế đấy, tu hú chiếm tổ mà mặt dày không chịu nổi.
02.
Tôi giả vờ khó hiểu hỏi cô ta: " Chúng ta thật sự là chị em sinh đôi sao? Tại sao chúng ta không giống nhau chút nào thế?"
Mẹ tôi sợ cô ta nghi ngờ nên vội vàng nói : " Các con vốn là song sinh khác trứng, ngay từ đầu đã không giống nhau rồi."
Tôi lại nhìn họ 1 lượt: "Nhưng con giống bố, vì sao chị ấy không giống ai trong nhà".
Vẻ mặt mẹ tôi cứng đờ, không nói nên lời.
Cô ta với họ không có quan hệ huyết thống, có quỷ mới giống được.
Nhưng anh trai tôi, Lâm Vũ Sâm là người bao bọc em gái, chỉ bao bọc mỗi Lâm Thi Nhuỵ.
Thấy cô ta ngượng ngùng, anh ta dùng giọng điệu không hay ho mắng tôi : "Lâm Đồng Đồng, cô còn không để yên? Mới chân ướt chân ráo về mà còn nhiều chuyện như vậy?"
Tôi nước mắt lưng tròng, tôi quay đầu hỏi bố: "Không phải bố nói anh trai rất thích con sao?"
Không phải chỉ là diễn xuất thôi à?
Lâm Vũ Sâm cười lạnh nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ nhận một người em gái, cô tốt nhất nên thành thật một chút đi."
Hắn nói một cách quang minh chính đại, đại khái cảm thấy mình đại diện cho chính nghĩa, hoàn toàn không để ý bố tôi đang trừng mắt.
Tôi quay đầu hỏi mẹ: " Mẹ, mẹ cũng nghĩ thế à?"
Mẹ tôi vẻ mặt mất tự nhiên nói : " Làm sao thế được, con và Nhuỵ Nhuỵ đều là con gái của mẹ."
Thật sự là một người mẹ tốt bụng rộng lượng, coi đứa con gái của kẻ đã bỏ rơi con gái của mình như con ruột.
Tôi cảm động nhào vào vòng tay mẹ, giả vờ như không cảm giác được sự cứng đờ của bà, tôi nhìn thấy sự hoảng sợ và oán độc trong mắt Lâm Thi Nhuỵ.
Đừng khẩn trương, đây mới chỉ là khởi đầu.
Dì Trương làm một bàn lớn đồ ăn, tôi ăn rất vui vẻ, Lâm Thi Nhuỵ lại hiển nhiên không thèm ăn chút nào.
Phòng tôi được bố trí bên cạnh phòng cô ta, tuy nhỏ hơn một chút nhưng so với phòng bảo mẫu tôi từng sống ở kiếp trước thì tốt hơn nhiều.
Vừa tắm xong tôi đã nghe tiếng mẹ gõ cửa phòng bên cạnh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là tới an ủi con gái bảo bối của bà.
Trong lòng không một gợn sóng, tôi nghiêm túc nghiên cứu báo cáo của mình, lúc sau Lâm Thi Nhuỵ gõ cửa 2 lần có lệ rồi đi thẳng vào phòng tôi.
03.
Cô ta ra vẻ chị gái hỏi tôi: "Đồng Đồng, mẹ vừa mang cho chị một chén sủi cảo thì là, em có muốn ăn cùng không?"
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh từ "một chén", chắc để khiến tôi hâm mộ ghen tị, sau đó nói những lời khó nghe cho mẹ tôi ngoài cửa nghe thấy.
Nhưng tôi lại chỉ từ chối:"Tôi bị dị ứng với thì là, cô tự ăn đi".
Mẹ tôi kinh ngạc bước vào và nói :"Con cũng dị ứng thì là?"
Tôi gật đầu và nói:"Con đã bị như vậy từ khi còn nhỏ. Bác sĩ nói rằng nó có thể là do di truyền."
Bà lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, mẹ bị dị ứng với thì là, nhưng Nhuỵ Nhuỵ vẫn luôn thích ăn sủi cảo thì là."
Nét mặt của Lâm Thi Nhụy thay đổi, cô ta hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt suy tư của mẹ.
Bát sủi cảo thì là này khiến cô ta cảm thấy mình được sủng ái nên đến trước mặt Lâm Đồng Đồng khoe khoang,không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại.
Cô ta vội vàng nói: "Mẹ mau đi thôi, đừng quấy rầy em gái học bài."
Nhưng mẹ tôi vừa cảm thấy thân thiết đối với tôi, ngược lại, bà lại gần xem bài vở trên bàn tôi, ngạc nhiên hỏi: "Sao con lại làm bài năm ba cao trung vậy?
Tôi và Lâm Thi Nhụy đều 17 tuổi, mà cô ta năm nay vừa mới lên lớp 11.
Tôi bình tĩnh nói :"Bởi vì vấn đề hộ khẩu con nhập học muộn 1 năm, sau đó nhảy hai lớp cho nên hiện tại đã học năm ba trung học."
Bà ta thậm chí ngay cả việc tôi nhảy cấp vài năm cũng không biết, có thể thấy rằng trước đây bà ta không hề muốn tìm tôi.
Lâm Thi Nhuỵ không thể che giấu sự ghen tị và nói: " Em đã học trường trung học số 17 nhỉ? Trình độ trường đó không thể so sánh với trường trung học số 1 của chị, bây giờ chuyển trường, cẩn thận theo không kịp".
Mẹ tôi cười nói:" Sẽ không, bố con cũng là một học sinh giỏi dù nhảy hai lớp, Đồng Đồng cũng giống như ông ấy."
Lâm Thi Nhụy méo mặt, tôi giả vờ như không nhìn thấy, ngượng ngùng nói: "Con không phải là học sinh giỏi, chỉ là điều kiện không tốt, phải tiết kiệm học phí cùng các khoản chi tiêu linh tinh."
Lúc này mẹ tôi mới để ý thấy chiếc cặp sách của tôi đã được giặt sạch sẽ, đã chuyển sang màu trắng, bên cạnh khóa kéo có dấu vết của việc sửa chữa, cái này không ăn nhập gì với căn phòng sang trọng này.
Mặc dù bố tôi cũng chuẩn bị quần áo mới cho tôi, nhưng ông ấy cũng không cẩn thận đến mức chuẩn bị cặp sách mới, hoặc có thể ông ấy không ngờ rằng tôi thậm chí còn không có một chiếc cặp sách tử tế.
Lâm Thi Nhụy vội vàng nói: "Chị còn có một cái cặp sách mới được anh trai tặng, chị đưa nó cho em dùng, em sẽ không chán ghét chứ?"
Cô ta mở miệng ra là nồng nặc mùi trà xanh, chẳng trách kiếp trước mình rơi vào tay Lâm Thi Nhụy, hiện tại cũng không cần phải để ý nữa.
Tôi tỏ vẻ chờ đợi, ngượng ngùng nói: "Nhưng anh trai sẽ buồn đúng không? Dù sao anh cũng tặng cho chị mà."
Mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa: "Nhụy Nhụy, nếu đó là quà của Vũ Sâm tặng, con hãy giữ nó. Ngày mai mẹ sẽ đưa Đồng Đồng đi mua một cái mới."
Lâm Thi Nhụy sắc mặt không tự chủ được tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro