Chương 6: Nữ tử Cổ Linh Đạo

Chương 6: Nữ tử Cổ Linh Đạo

Sân đình Đoài Giang chìm trong khói đen đặc quánh, oán khí cuộn trào, bốc lên từ khe nứt giữa lòng đất. Ba bóng hình mờ ảo dần hiện rõ giữa tử địa, ánh mắt đỏ rực như đèn âm phủ xuyên qua màn sương dày, khóa chặt Phủ Vân và Huyền Dạ trong vòng vây không còn đường thoát.

Kẻ đứng đầu xưng là Hắc Quỷ Sứ, cao gầy như cây khô cháy, khoác áo đen rách bươm, mặt đeo mặt nạ xương trắng loang lổ vết máu khô. Hai hốc mắt trống trên mặt nạ ló ra đôi đồng tử đỏ rực, sáng quắc như than cháy, phả ra hơi lạnh buốt.

Bên cạnh là Quỷ Linh Nữ, thân hình mảnh dẻ ẩn trong tấm áo tân nương đỏ thắm, tóc dài xõa kín mặt, chỉ lộ đôi môi tím tái cong lên đầy quỷ quyệt. Một tay ả vung vẩy chiếc roi đen láy được dệt từ tóc người. Tay còn lại nắm giữ một đầu sợi xích to bản, đầu kia của nó cắm ngập vào tận xương cốt của một con Quỷ thú mà ả đang cưỡi trên lưng.

Con thú đó chính là Huyết Thiết Quỷ, một gã khổng lồ, thân hình như tượng đồng đen bóng nhưng rạn nứt khắp nơi. Từ các kẽ hở đang lúc nha lúc nhúc đám Quỷ trùng ngọ nguậy, gặm nhấm máu huyết tanh hôi cùng đám thịt da lở loét, thối rữa.

Hắc Quỷ Sứ cười khàn, âm thanh rền rĩ:
“Đồng Nhãn… giao nó ra, ta sẽ ban cho ngươi cái chết êm ả nhất!”

Hắn giơ cao cây trượng xương trắng, khói đen tụ lại từ đầu trượng, hóa thành một con Nghiệp Quỷ khổng lồ, thân xương khô dính đầy thịt thối, từng mảng da rách treo lủng lẳng. Móng vuốt dài bổ thẳng xuống Phủ Vân, cuốn theo luồng gió tanh hôi nồng nặc.

Cùng lúc đó, Quỷ Linh Nữ đã buông lơi xích sắt, khẽ nhếch môi, đôi môi tím tái mấp máy phát ra tiếng cười khanh khách ghê rợn. Ả vung vẩy sợi roi giữa không trung, nó uốn lượn như rắn sống, phát ra tiếng rít the thé của oan hồn bị giam cầm rồi quật mạnh xuống da thịt nứt nẻ của Huyền Thiết Quỷ. Con quỷ thú gầm gừ như điên dại, hắn vung xích sắt quật mạnh xuống đất, một góc sân đình vỡ tan tành, mảnh vụn bay tứ tung, khói bụi cuốn theo oán khí tràn ngập không gian. Hắn mang theo ả nữ chủ nhân lao vọt tới. Mỗi bước chân, mặt đất rung chuyển, xích sắt kéo lê trên đất, để lại những vệt máu đen sì loang lổ. Từ các mắt xích, từng bàn tay quỷ nhỏ bé trồi lên, móng sắc nhọn bấu vào đất, kéo theo tiếng rên rỉ thê lương của những linh hồn bị xiềng xích lại.

Phủ Vân nghiến răng, tay kết thủ ấn nhanh như gió, bảy đạo phù đỏ xoắn ốc bay ra từ tay áo, lao thẳng vào con Nghiệp Quỷ của Hắc Quỷ Sứ. Phù chú cháy rực, đâm xuyên thân quỷ, khiến nó gầm lên thảm thiết, thân hình nứt toác, lửa xanh trong mắt tắt lịm. Nhưng khi mảnh xương vỡ rơi xuống đất, chúng không tan đi mà hóa thành bầy quỷ nhỏ hơn, thân hình méo mó như trẻ sơ sinh bị bóp nghẹt, nhảy cẫng lên cắn xé chân Phủ Vân.

“Sinh sinh bất diệt… nghiệp báo trùng sinh…” ông vừa chống đỡ vừa lẩm bẩm, ánh mắt tối sầm khi nhận ra sức mạnh của Hồng Môn đã vượt xa dự đoán.

Huyền Dạ lao tới, kiếm gỗ mộc đàn vung ngang chém vào Huyết Thiết Quỷ. Lưỡi kiếm va vào da đồng đen bóng, tóe lửa xanh nhạt rồi gãy vụn như cành khô, mảnh gỗ rơi lả tả xuống đất. Xích sắt của Huyết Thiết Quỷ lập tức quật tới, trúng vai trái Huyền Dạ, hất y ngã xuống. Máu trào ra từ vết thương cũ, da thịt bong tróc, lộ xương trắng bên dưới. Oán khí từ xích sắt xâm nhập, như hàng ngàn con dòi sống cắn xé dưới da, khiến Huyền Dạ gầm lên đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu nhuộm máu.

Phủ Vân biết đã không còn đường lùi. Bốn kẻ Hồng Môn nay đã tạo thành vòng vây tử thần, khói đen và oán khí bao trùm, ép chặt không gian lại. Ông quỳ xuống, đặt Đồng Nhãn lên mặt đất, vừa vận lực liền khiến hai mạch máu ở cổ tay nổ tung, máu tươi tuôn trào như suối thấm vào con mắt pha lê đen tuyền trên Đồng Nhãn.

Đồng Nhãn rung mạnh, con mắt bên trong mở to, một màn tử quang hình thành rồi lan rộng. Ở bên trong, Phủ Vân vẫn không ngừng tụng niệm, máu tươi vẫn ào ạt đổ vào khiến Đồng Nhãn càng lúc càng sáng rực, như đang tích tụ cho đòn đánh sau cùng.

Huyết Đăng Nhân nãy giờ đứng xem, giờ hắn giơ cao Huyết Đăng, ánh sáng đỏ từ quả tim người đập thình thịch đối chọi lại tử quang của Đồng Nhãn. Hai luồng sáng va chạm, không gian rung chuyển, mặt đất nứt thêm một khe sâu, khói đen phun trào như suối độc. Tử quang ngay lập tức không thể lan rộng thêm nữa, Phủ Vân lảo đảo, máu từ khóe mắt trái chảy thành dòng, thấm đỏ cả gò má.

Hắc Quỷ Sứ cười lớn, giọng khàn khàn như quạ kêu trên đồng mồ:
“Vô ích thôi!”

Hắn đập trượng xuống đất, khói đen phun trào dữ dội, tụ thành một con Nghiệp Quỷ khổng lồ khác, cao gấp ba người thường, thân xương khô phủ đầy thịt thối rữa, móng vuốt dài như dao bổ xuống Phủ Vân.

Uỳnh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khói bụi vừa tan thì Nghiệp Quỷ kia cũng không còn hiện rõ. Chỉ là, vòng sáng tử quang bao quanh Phủ Vân cũng theo đó mà hình thành một vết nứt, tử quang ảm đạm chỉ còn chút le lói, chập chờn như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Quỷ Linh Nữ lại ken két cất lên giọng cười ghê rợn, ngọn roi trên tay lần nữa vụt mạnh vào da thịt Huyết Thiết Quỷ. Đám oan hồn nữ phụ tỏa ra, rồi len lỏi vào từng khe nứt trên cơ thể, khiến đám Quỷ Trùng càng thêm điên cuồng cắn xé. Tên Huyết Quỷ gào thét vang trời, nhưng không hề có một tia phản kháng, lao ầm ầm về phía vết nứt trên quần tử quang.

“Nguy rồi.”
Huyền Dạ cắn răng, chống tay bật dậy, lao tới muốn dùng thân mình kiềm hãm con dã thú. Tiếc là sức y đã cạn, Huyết Thiết Quỷ gầm lên, móng vuốt quét trúng vai y, xé toạc da thịt, máu phun ra, y ngã xuống bất động giữa vũng máu đen đặc sệt.

“Huyền Dạ!” Phủ Vân hét lên, giọng khàn đặc vỡ òa. Ông đứng dậy, tay siết chặt Đồng Nhãn, máu từ mắt và tay vẫn đang không ngừng chảy thành dòng, thấm đỏ cả tấm vải áo choàng.

Cơ thể khổng lồ của Huyết Quỷ chồm tới, đè chặt thân xác Huyền Dạ lún sâu vào mặt đất. Gương mặt lở loét, nhung nhúc độc trùng của hắn kề sát vào gầm gừ, phả ra từng luồng hơi như mùi tử thi thối rữa.

Vẫn chễm chệ trên lưng quỷ thú, Quỷ Linh Nữ cất lên giọng the thé.
“Có thể cản một đòn của Huyết Thiết Quỷ, xem ra ngươi cũng khá.”

Rồi bất chợt, ả cất giọng cười ghê rợn của mình, vung roi siết chặt vào cổ con quỷ thú khiến cặp mắt hắn long lên, như muốn rơi ra khỏi hai cái hốc khô không khốc. Cùng với đó, đám Quỷ trùng từ các lỗ trên gương mặt tên Huyết Thiết Quỷ trở nên kích động, thi nhau bò lổn ngổn ra ngoài, treo lủng lẳng trước mặt Huyền Dạ.

“Ta ban cho ngươi được trở thành Huyết Quỷ thứ hai của ta.” Quỷ Linh Nữ rít lên, âm thanh ghê rợn như tiếng móng tay cào lên nắp quan tài.

Nói rồi ả không ngừng niệm một thứ cổ ngữ quái dị. Đám quỷ trùng vừa nghe càng loạn động, vài con đã rơi lộp bộp xuống da thịt Huyền Dạ, lập tức ngoằn ngoèo bò trườn tìm nơi cư trú mới. Đúng lúc này, đôi mắt Huyền Dạ sáng bừng, tám phù văn được viết sẵn trên cơ thể đồng loạt chói lòa, rồi từ đó bốc lên một đạo Nghiệp Hỏa bao trùm cơ thể.

Vài con quỷ trùng nhanh nhảu lập tức bị đốt thành bột mịn, nghiệp hỏa không ngừng lan rộng, chớp mắt đã bùng lên dữ dội. Huyết Thiết Quỷ hoảng hốt, toan vội phóng người trốn tránh nhưng lúc này mới phát hiện thì ra chính bản thân mới đang bị Huyền Dạ tóm chặt.

Quỷ Linh Nữ thấy tình hình nguy cấp, chẳng thiết tha gì đến tên đồng bọn trung thành, lập tức phóng người về sau. Thật nhanh, ngọn lửa đã bao trùm hai cơ thể, bốc lên cuồn cuộn, chói lòa như dung nham dưới mặt đất đang phun trào.

“Huyền Dạ! Không!”
Phủ Vân gào lên, đôi mắt đã giàn giụa máu tươi. mặc cho Đồng Nhãn vô tình vẫn tham lam hấp thụ. Ông biết, Huyền Dạ đã tính toán hy sinh bản thân để loại bớt kẻ thù, tranh thủ thời gian và mở cho ông một con đường sống.

Huyết Đăng Nhân cười khẩy, giơ cao Huyết Đăng:

“Kết thúc đi!”

Vòng vây lần nữa được thiết lập, chúng chẳng chút quan tâm đến tên đồng bọn đang cháy bừng bừng, giơ vũ khí lao nhanh đến.

Đôi mắt Phủ Vân lúc này chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ thẫm, bàn tay siết chặt Đồng Nhãn hét lớn.
“Được, vậy thì tất cả cùng chôn với Âm Môn.”

Đồng Nhãn trên tay ông ngừng rung động, như đã sẵn sàng cho một đòn sau cuối. Chỉ thấy nó bắt đầu điên cuồng hấp thu oán khí xung quanh, vòng sáng tử quang bảo hộ cũng đã thu lại. Không khí trở nên đặc quánh, thậm chí đến cả ngọn lửa đang bao trùm hai thân xác cũng dừng bập bùng, toàn bộ không gian đều như bất động, chuẩn bị tan biến thành hư vô.

“Rắc!” Một tiếng nứt vỡ khô khốc vang lên. Trước những ánh mắt trợn trừng, kéo đầy tơ máu của tất cả chứng nhân, Đồng Nhãn, thứ tưởng chừng như bất diệt, đã xuất hiện một vết nứt toác trên bề mặt. Tiếng rít gào vọng ra như của hàng tỷ linh hồn, cả một vùng Đoài Giang rộng lớn như đang bị Đồng Nhãn làm cho lung lay, sụp đổ.

Ngay lúc ấy, một tiếng đại chung vang vọng giữa không trung, sắc lạnh như kim châm. Âm thanh không chỉ là tiếng chuông, mà như tiếng kêu than của vạn linh hồn bị trấn áp, vừa đau đớn vừa mãnh liệt, vang xa hàng dặm, chấn động cả không gian tử địa đang cô đặc.

Một điều kỳ diệu xảy ra, vạn vật trong vùng tử địa, bao gồm cả đám Nghiệp Hồn đều bừng tỉnh. Hay nói đúng hơn là tất cả đều trở ngược lại những hành động còn đang dang dở của mình, thậm chí đến đám Nghiệp Hỏa trên người Huyền Dạ cũng không ngoại lệ.

“Được, vậy thì tất cả cùng chôn với Âm Môn.” Câu nói đầy tráng khí của Phủ Vân lần nữa được vang lên. Khác chăng, lần này, khi ông vừa dứt tiếng, không gian đã có thêm một tiếng ngân vang, được đại chung truyền đến.

Sóng âm lan tràn khắp vùng tử địa. Hắc Quỷ Sứ, Quỷ Linh Nữ và cả Huyết Đăng Nhân bị đánh bật ngược trở ra. Lũ Nghiệp Hồn khựng lại, gầm rít khó chịu, thân hình co rút vào bóng tối. Đồng Nhãn trên tay Phủ Vân rung động rồi cũng lặng im, máu huyết theo vết thương chảy ngược về cơ thể Phủ Vân, chỉ có vết nứt trên con ngươi Đồng Nhãn là vẫn đang tồn tại, chứng tỏ nó chẳng hề phụ thuộc và dòng chảy thời gian đang xuôi ngược. Đám lửa trên người Huyền Dạ cũng bị nó thổi tắt, lộ ra hai thân hình một to, một nhỏ toàn thân cháy xém, đen kịt, chầm chậm tách rời.

Từ đầu làng, một bóng người mặc áo chùng lam xuất hiện, bước đi vững chãi giữa khói đen, tay cầm một đại chung đồng khắc đầy phù văn cổ.

“Cổ Linh Đạo!” Phủ Vân thều thào, đôi mắt y hé mở, nhận ra nguồn gốc của tiếng chuông dù cơ thể gần như kiệt sức, máu vẫn đang chầm chậm trở về cơ thể nhưng hai mắt vẫn phủ đầy huyết lệ.

Người phụ nữ tiến tới gần, khuôn mặt che nửa bởi tấm lụa trắng, chỉ lộ đôi mắt xám tro sâu thẳm như vực thẳm âm phủ. Nàng vung tay áo, đại chung rung mạnh, một luồng ánh sáng xanh quét qua sân đình, hút hàng chục Nghiệp Hồn vào khe nứt, tiếng gào thét của chúng tan biến trong làn khói xanh.

Huyết Đăng Nhân hét lên:
“Cổ Linh Đạo! Chớ xen vào!”

Hắn giơ Huyết Đăng, ánh sáng đỏ rực bùng phát, Hắc Quỷ Sứ và Quỷ Linh Nữ cũng vung pháp khí trên tay lao đến, tiếng rít gào như muốn xé rách không gian.

Người phụ nữ tâm không loạn, nàng duỗi thẳng tay, từ ống tay áo trườn ra một chuôi kiếm làm từ bạch ngọc, trắng ngần tinh khiết. Thân thể nàng lay động né tránh ngọn roi tóc đang xé gió lao đến, nhưng ngay lập tức, Quỷ trượng đã như chớp giật theo sau. Chuôi kiếm bạch ngọc vung mạnh, vẫn không ai có thể nhìn thấy lưỡi kiếm, thế nhưng xoẹt một tiếng, chiếc trượng xương trắng đã bị chia thành hai phần ngọt lịm.

“Đó… đó là kiếm gì?” Hắc Quỷ Sứ hốt hoảng thét gào.

Vẫn còn một mũi tấn công thứ ba, ánh sáng đỏ của Huyết Đăng đông kết lại thành một tia sắc lẹm, như mũi tên đầy máu nhằm hướng người phụ nữ lao vụt tới. Đúng lúc này, Phủ Vân nhân cơ hội, phát động Đồng Nhãn phóng ra một tia tử quang ngăn chặn huyết tiễn, đồng thời ném một lá bùa đỏ từ tay áo, bùa cháy rực, tạo bức tường lửa ngăn cách ba kẻ Hồng Môn. Ông lao tới đỡ Huyền Dạ, kéo y đứng dậy, máu huyết hai người nhuộm đỏ đạo bào.

“Rút!” ông quát, giọng khàn đặc, gần như vỡ òa.

Ngay tức khắc, một tiếng chuông lại ngân vang lần cuối, khói xanh lan tỏa như tấm màn che giấu ba người khi họ rút lui về phía Tây. Huyết Đăng Nhân gầm lên giận dữ, vung đèn định đuổi theo, nhưng bức tường khói xanh ngăn hắn lại, buộc chúng chỉ có thể đứng nhìn bóng ba người khuất dần trong màn sương dày đặc.

Tiếng gào rít của Nghiệp Hồn dần tan, để lại không gian tử địa chìm trong im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng gió rít qua những mái nhà đổ nát và tiếng máu đen tí tách rơi từ ngọn roi của Quỷ Linh Nữ.

***

Phủ Vân lảo đảo dẫn đầu, trên lưng là thân xác Huyền Dạ chỉ còn thoi thóp. Tay trái ông siết chặt Đồng Nhãn, tay phải ôm lấy vai trái rách toạc, máu đỏ tươi lẫn đen kịt rỉ qua kẽ ngón tay, thấm đẫm áo choàng rách bươm. Mỗi bước chân ông nặng nề, lê trên nền đất cháy xém, để lại vệt máu loang lổ, đôi mắt mờ đi bởi máu khô chảy từ khóe mắt trái, tầm nhìn chỉ còn một màn sương đỏ mờ mịt.

Người phụ nữ áo chùng lam - Cổ Linh Đạo - đi phía sau, đại chung đồng trong tay rung nhè nhẹ, phát ra làn khói xanh mỏng, xua tan oán khí bám theo từ tử địa. Nàng bước vững chãi, ánh mắt xám tro quét qua hai người đàn ông phía trước, không chút dao động trước cảnh máu me và đau đớn.

Họ băng qua cánh đồng hoang tàn, nơi cỏ lau khô héo ngả nghiêng trong gió lạnh, rồi chui vào khu rừng rậm rạp bên rìa Đoài Giang. Cây cối um tùm, cành lá đan xen chằng chịt, che khuất ánh trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời đen kịt. Sương mù trôi lững thững giữa các thân cây, mang theo hơi lạnh buốt thấu xương. Tiếng côn trùng rả rích chợt im bặt khi bóng ba người tiến sâu vào rừng, chỉ còn tiếng lá khô xào xạc dưới chân và tiếng thở nặng nhọc xen lẫn tiếng rên đau đớn của Huyền Dạ.

Đến một khoảng trống giữa rừng, nơi dòng suối nhỏ chảy róc rách qua những tảng đá phủ rêu xanh, Phủ Vân ngã quỵ xuống bên một phiến đá lớn. Ông chống tay lên đá, đặt vị đồng môn trên lưng xuống, máu từ vai và mắt nhỏ xuống từng giọt, loang ra như mạng nhện đỏ sẫm. Người phụ nữ áo chùng lam bước tới, đặt đại chung xuống đất, sóng âm cuối cùng từ tiếng chuông tan vào không khí, xua đi chút oán khí còn sót lại quanh họ. Nàng tháo tấm lụa trắng che mặt, để lộ dung nhan thanh tú nhưng nhợt nhạt, đôi môi tím tái gần như không huyết sắc, đôi mắt xám tro sâu thẳm như vực âm phủ quét qua hai người đàn ông trước mặt.

“Hai người vẫn sống sót, thật chẳng dễ dàng,” nàng lên tiếng, giọng trầm lạnh giữa khu rừng tĩnh lặng, như tiếng chuông đồng gõ vào đêm đen.

Phủ Vân ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào nàng: 
“Ngươi rốt cuộc là ai? Cớ gì lại cứu chúng ta?”

Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xám tro lóe lên tia sáng mờ ảo: 
“Uyển Dao, con gái Đạo Chủ Cổ Linh Đạo. Chúng ta đều có chung mục tiêu là ngăn chặn các Âm Môn khai mở.” 

Huyền Dạ, dù đau đớn, vẫn nghiến răng hỏi, máu rỉ qua kẽ môi:
“Cổ Linh Đạo? Chẳng phải các ngươi trước nay đều chọn ẩn dật, không màng chuyện nhân gian ư?” 

Uyển Dao quay sang y, ánh mắt thoáng tia thấu hiểu, rồi khẽ gật đầu, giọng trầm xuống: 
“Không sai, nhưng không có nghĩa là để mặc cho nhân gian đồ thán. Huống hồ, vật trong tay ngươi..” Nàng khẽ liếc nhìn xuống Đồng Nhãn vẫn đang bị Phủ Vân nắm chặt, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ thở dài.

Phủ Vân siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên từng khúc, giọng ông khàn đặc như bị bóp nghẹt: 
“Ta biết!”

Uyển Dao không phản bác, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi quỳ xuống cạnh Huyền Dạ, rút từ tay áo một túi vải nhỏ, bên trong là bột thảo dược màu xanh thẫm. Nàng rắc bột lên vết thương của y, gần như là phủ lên toàn cơ thể đen kịt chỉ còn thoi thóp. Lập tức, làn khói mỏng bốc lên tanh tưởi, da thịt ngừng tan rã, bắt đầu khép lại chậm rãi. Huyền Dạ nghiến răng, gầm lên đau đớn, nhưng đôi mắt y đã có thêm một tia sức sống.

Nàng quay sang Phủ Vân, đưa tay chạm vào vết cào trên vai ông. Một lá bùa xanh bay ra từ tay áo, cháy rực, hóa thành lưới ánh sáng quét qua, oán khí từ vết thương tan đi, máu đen ngừng chảy, dù vết rách vẫn còn đỏ tươi. Phủ Vân khẽ nhăn mặt, nhưng không phản kháng, chỉ lẩm bẩm: 
“Cảm tạ…”

Uyển Dao đứng dậy, ánh mắt lạnh băng quét qua khu rừng: 
“Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây. Mấy kẻ Hồng Môn kia đã  hao tổn rất nặng sau khi mở ra Âm trận, chúng cần thời gian để tụ khí.”

Rồi nàng ngẩng mặt lên nhìn về một phương hướng xa xăm, nét mặt đăm chiêu, lo lắng, buộc miệng nói:
“Chỉ là…”

Phủ Vân nghe vậy liền đoán hỏi:
“Ngươi đang nghĩ về Âm Môn thứ tư?”

Uyển Dao vẫn không ngoái lại, tiếp tục phóng tầm mắt lên những vì sao, như đang cố tìm kiếm một lời mách bảo nào đó. Nàng bình thản đáp:
“Âm Môn thứ tư… Trước đến nay đều chưa từng có người biết đến. Cổ Linh Đạo chúng ta cũng không có tin tức gì.”

“Đúng vậy. Cho đến lúc này, ta tin cũng không ai trên đời biết nó ở đâu, kể cả đám người Hồng Môn.” Phủ Vân âm trầm đáp.

“Ngươi chắc chứ?” Uyển Dao lúc này mới quay lại nhìn Phủ Vân, nghi hoặc hỏi.

Ông khẽ gật đầu khẳng định, nhưng rồi lại nói thêm:
“Nhưng không lâu nữa, chúng sẽ biết.”

Uyển Dao chau mày, đồng tử xoay chuyển như đang chiêm nghiệm hàng loạt thông tin, sau một lúc ánh mắt sáng bừng, dò hỏi:
“Ý ngươi là, manh mối chỉ có khi khai mở ba Âm Môn đầu tiên?”

“Đúng vậy.” Nói rồi Phủ Vân lấy từ trong người ra ba ống xương trắng, hai đầu được bịt cẩn thận bằng bùa chú. Ông giải thích “Đây là ba hồn khí của Âm Môn, sở dĩ ta và Huyền Dạ bất chấp sinh tử lao vào cạm bẫy của đám Hồng Môn chính là vì để thu thập chúng.”

“Thì ra là vậy.” Uyển Dao gật gù, ánh mắt có phần kính phục, tiếp tục nói. “Có khí môn này, chúng ta sẽ có thể đi trước bọn Hồng Môn một bước.”

Phủ Vân im lặng, ánh mắt chìm vào bóng tối. Máu khô vằn vện trên Đồng Nhãn đang bị nó hấp thu từng chút một, con mắt bên trong khẽ rung, như đồng thuận với lời nàng. Tiếng suối róc rách hòa cùng tiếng gió rít qua tán cây, mang theo hơi lạnh rợn người. Uyển Dao ngồi xuống cạnh phiến đá, đại chung đặt trước mặt, khói xanh lượn lờ như tấm màn bảo vệ ba người trong màn đêm đen. Tiếng chuông nhỏ trên đai lưng nàng khẽ vang, ngân len lỏi qua từng khe lá, như lời nhắc nhở rằng thời gian của họ đang cạn dần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi