Chương 9: Từ bỏ & Đến Cairo (1)
Ismoye đã nhận ra, rõ ràng là không phải hắn. Sự thật trần trụi như vậy rồi. Người đó rất giống hắn nhưng lại mang đến cho nàng sự lạ lẫm và lại rất xa lạ. Sự xa lạ đó rõ ràng đã nói lên tất cả rồi nhưng nàng vẫn cố chấp, vẫn ngu muội.
Nàng đã lạc vào một ảo tưởng, tự lừa mình với hy vọng tìm thấy hắn trong những dấu vết của lịch sử. Những giấc mơ về quá khứ không thể mang lại cho nàng thực tại mà nàng khao khát. Người đó, dù có giống đến đâu, cũng không thể là Ramesses của nàng.
Nên từ bỏ thật rồi, nên chấp nhận sự thật. Nàng ôm lấy đầu, nắm chặt tóc, cuộn tròn người. Rốt cuộc là nên từ bỏ cái ảo mộng đã từng làm nàng lạc lối, tìm về hiện tại.
"Ta muốn nàng luôn hạnh phúc, nhất là khi ở bên cạnh ta, Ismoye".
Giọng nói ấm áp đó, chỉ khi ở trong mơ nàng mới nghe được những lời nói đó, nàng có chút nghẹn lại.
Thật sự nhớ hắn.
Rất nhớ...
Lần này đến Ai Cập, nàng biết mình sẽ lại nhìn thấy hắn, nhưng chỉ là thi hài của hắn. Cơ thể ấy, từng mạnh mẽ và sống động, nay chỉ còn là một xác ướp không hơn không kém, trải qua ba ngàn năm, giờ đây chỉ còn là một thi thể.
Nội tâm nàng như đấu tranh. Khi nhìn thấy thi hài đó, có lẽ nàng nên buông bỏ những đoạn ký ức ấy, lãng quên đi và bước tiếp. Nhưng lòng nàng vẫn nặng trĩu, vẫn chưa thể dứt bỏ.
"Thật đáng thương..." một giọng nói yếu ớt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Ismoye giật mình, nàng ngồi trên giường, cảnh giác nhìn quanh. Căn phòng lúc này bỗng trở nên u ám lạ thường, ánh đèn mờ nhạt không thể xua tan bóng tối đang bao phủ. Không gian như đang chìm vào một chiều không gian khác.
"Thật đáng thương và... ngu xuẩn" giọng nói lại vang lên lần nữa nhưng trong ngữ điệu lại mang theo vài phần chế giễu.
"Đừng nói nữa, 'Ismoye'," nàng lên tiếng, giọng nàng run nhẹ nhưng cương quyết, vạch trần kẻ đã nói.
Bóng hình từ từ ẩn hiện phía sau bức tường khuất bóng. Ismoye nhìn nàng ta, đôi mắt không còn hiện lên vẻ sợ hãi như trước đây, mà chỉ đầy nỗi buồn không tên, như thể đôi mắt ấy đã thấy qua hàng ngàn kiếp sống và cảm nhận hết thảy những nỗi đau.
"Người đó không phải, đó là hậu đại của hắn" nàng nói, giọng bình thản nhưng đầy chắc chắn.
"Sự trả thù của ngươi là vô nghĩa, có lẽ hắn đã ở đâu đó rất xa rồi, đến nỗi không thể tìm thấy hay với đến" nàng thở dài nặng nề, đôi mắt dường như vô hồn nhìn về phía bức tường, nơi nàng tin rằng nàng ta đang ở đó.
Dứt lời của Ismoye, căn phòng bỗng chốc im lìm, không gian im lặng đến nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập và nhịp thở của mình. Sự im lặng bao trùm, như muốn nuốt chửng mọi cảm xúc và suy nghĩ.
"Sao nào, có phải ngươi cũng đã nhận ra ngay từ đầu rồi đúng không?" Ismoye hỏi, giọng trầm lắng, đôi mắt nàng dõi theo từng cử động của bóng hình kia.
Dường như bị nói trúng tim đen, nàng ta hiện ra, đôi mắt đầy tia máu giận dữ nhìn chằm chằm vào Ismoye, ánh nhìn ấy sắc lạnh và hằn học, chứa đựng nỗi đau và oán hận tích tụ suốt bao năm tháng. Ismoye chỉ đáp lại bằng một nụ cười khổ, nụ cười đầy sự thấu hiểu và bi thương.
Ismoye nói, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy chua xót, "Ta đoán đúng rồi đúng khô..."
"Không... không, rõ ràng là hắn, là hắn!" Nàng ta hét lên chói tai, cắt đứt lời của Ismoye. 'Ismoye' nắm chặt lấy tóc mình, bịt chặt tai như muốn xua tan mọi lý lẽ, mọi sự thật đang dồn ép vào tâm trí nàng. Tiếng nói của nàng ta không ngừng lặp lại, như một điệp khúc đau thương.
"Ngươi và ta đều hiểu điều đó, 'Ismoye'. Đừng tự lừa dối mình nữa," Ismoye nói, đôi mắt nàng thoáng qua một tia thương hại, nhìn sâu vào nỗi đau của nàng ta.
"Câm miệng" Nàng ta gào lên, cơ thể không nghe lời, khụy xuống trong nỗi tuyệt vọng.
Ismoye nhìn nàng ta, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác thương xót. Thật đáng thương cho nàng ta, chờ đợi một người mà thậm chí còn không phải người đó. Sự thù hận muốn trả thù mà không trả được, đó là nỗi đau không thể nguôi ngoai. Hình ảnh nàng ta trong cơn điên loạn vì yêu thương và hận thù, thật bi ai.
"Ha.." Ismoye cười nhạt, có lẽ chính nàng cũng giống nàng ta, chờ đợi người đó rồi nhận ra hắn không phải người nàng cần tìm, sự tuyệt vọng đó khó thể nói nên lời.
"Ta sẽ đến Ai Cập, 'Ismoye'." Nàng lên tiếng, quyết tâm vang lên trong giọng nói.
Nghe được cái tên quen thuộc phát ra từ miệng Ismoye, nàng ta cơ hồ khó có thể tin, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Ánh mắt Ismoye cũng nhìn lại nàng ta, trong đôi mắt màu xám hơi hỗn độn.
Nàng ta định mở miệng nói gì đó, nhưng Ismoye đã nhanh hơn một bước, cắt ngang nàng ta.
"Không phải hoài nghi, thời đại đó đã qua rồi, ta chỉ đến đó để hoài niệm nhũng thứ đã qua."
"Ngươi nên chấp nhận... không phải sao? Người mà cả ta và ngươi yêu sớm đã biến mất cùng với cái thời đại xa xăm đó, và Amon, hắn cũng không phải người mà ta với ngươi tìm"
Nàng ta không nói gì, tựa hồ như đã hiểu những lời mà Ismoye nói. Sự thật quá đáng thương, nhưng cũng là một sự giải thoát. Trong đôi mắt nàng ta, ánh lên nỗi đau và sự chấp nhận, như một cánh cửa đã mở ra sau bao năm đóng kín.
"Ta vốn đã từ bỏ hi vọng!" Nàng ta lên tiếng, giọng nói có chút yếu ớt, không còn sự cố chấp như hồi nãy.
"Ta đã chờ đợi hắn suốt hàng ngàn năm, chờ đợi trong tuyệt vọng, chờ đợi đến mất hi vọng." Trong lời nói phát ra âm thanh chút nghẹn ngào.
"Nếu đã từ bỏ hà cớ gì lại còn lưu luyến?"
Nàng ta lắc đầu, "Không phải ta lưu luyến, mà là không thể"
"Tại sao?" Ismoye hoài nghi nhìn nàng ta.
Nàng ta nhìn nàng, nở một nụ cười yếu ớt.
"Vì ngươi..."
Ismoye sửng sốt trước câu trả lời, vì nàng? Nhưng tại sao là vì nàng? Lý do gì cơ chứ? Trong lòng nàng dâng lên hàng loạt câu hỏi, nhưng chưa kịp thốt ra, nàng ta đã nói tiếp.
"Ta đã nói ngay từ lần đầu gặp nhau, ta chính là ngươi và ngươi chính là ta. Ta chỉ là một phần linh hồn bị khuyết của ngươi, mà ngươi...đã được đầu thai, sống một cuộc sống mới, mà một linh hồn vất vưởng như ta không thể đầu thai."
Ismoye ngẩn người trước những thông tin đó, sự khó tin hiện lên trong đôi mắt nàng. Nàng cố gắng đè nén cảm xúc, giữ bình tĩnh, nhưng trái tim như bị bóp nghẹt.
Nàng ta nhìn nàng rồi nở nụ cười nhạt, bình tĩnh nói.
"Ta đã chờ thời khắc này rất lâu... Chờ ngươi đến gặp ta, để báo thù.."
Âm thanh của nàng ta nhiễm chút bi thương, nàng ta bước đến, giữ chặt lấy cánh tay Ismoye, đôi mắt xám đục vô hồn nhìn nàng, đầy những u ám và đau khổ.
"Nhưng có lẽ sự chờ đợi về thời khắc này là vô ích." Nàng ta tựa đầu vào vai Ismoye, mái tóc dài rũ xuống trên gương mặt trắng toát của nàng ta.
"Ta sẽ cho ngươi gặp hắn lần cuối." Ismoye lên tiếng.
Nàng ta đang tựa đầu vào vai Ismoye bị bất ngờ trước lời nói đó, liền ngẩn đầu lên nhìn, trong đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên, tựa hồ như không tin.
"Nhưng ta không thể giết hắn như ngươi muốn." Lời nói mang theo vài phần chắc chắn.
Nàng ta nhìn nàng ánh nhìn mang theo vài phần hoài nghi, trong đôi mắt phản chiếu sự khó tin.
"Tại sao?" Giọng điệu nàng ta có chút khẩn trương.
"Vì hắn đã chết rồi!" Giọng nói lạnh lẽo của nàng vang lên.
'Ismoye' nhìn nàng, những cảm xúc tức thời như bị đóng băng. Đúng vậy, hắn đã chết từ ngàn năm trước rồi, những gì và Ismoye muốn cho nàng ta thấy chỉ là xác ướp của hắn.
"Ngươi muốn ta đến xem xác ướp của hắn?" Giọng nàng ta hơi run lên
Ismoye gật đầu, "Đúng vậy"
"Nhưng trước khi đó..." Ismoye ngập ngừng nhìn nàng ta.
"Có thể kể cho ta về cuộc sống trước kia không?"
Nàng ta có hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý.
"Được".
-o0o-
Hai tháng trôi qua như gió thoảng, mùa hè chậm rãi đến với thành phố Berlin, mang theo những tia nắng ấm áp và những cơn gió nhẹ nhàng vờn qua từng tán lá. Những kì thi căng thẳng đã đến và rồi lại qua đi nhanh chóng như dòng nước chảy, để lại phía sau là cảm giác nhẹ nhõm và bình yên.
Mùa hè ở Berlin là một bản giao hưởng của ánh sáng và sắc màu. Những con đường lát đá cổ kính, những công viên xanh mướt, và dòng sông Spree uốn lượn mềm mại đều rực rỡ dưới ánh nắng vàng. Hàng cây bạch dương dọc theo lối đi bung nở, rắc nhẹ những cánh hoa trắng tinh khiết xuống mặt đất, tạo nên bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên.
Ismoye ngồi bên khung cửa sổ mở rộng, lắng nghe những âm thanh của mùa hè Berlin. Đôi mắt nàng lơ đãng nhìn ra khoảng trời xanh biếc, trong tâm trí suy nghĩ vụn vặt lẩn khuất như những đám mây trôi lững lờ.
-Ngày hôm đó...
'Ismoye' nhìn nàng với ánh mắt đượm buồn, như chất chứa cả ngàn năm bi thương.
"Ta có thể kể cho ngươi nhưng không thể kể tất cả" nàng ta nói, giọng nói như tiếng thở dài của quá khứ xa xăm.
Ismoye nghi hoặc, đặt ra một dấu hỏi lớn trong lòng. Điều gì mà nàng ta không thể kể? Những bí mật nào đang bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian?
"Như ngươi đã biết" nàng ta bắt đầu, giọng nói như những nốt nhạc buồn vang lên trong không gian
"Ta đã ở đây cả ngàn năm, lâu đến nỗi mà từng nền văn minh mới xuất hiện rồi suy tàn và sụp đổ. Những kí ức mà ta có ngày càng bị mài mòn rồi mờ đi..." Ánh mắt nàng ta chùng xuống, nhìn vào đôi bàn tay mờ ảo của chính mình.
Ismoye nhìn nàng ta, hình ảnh yếu ớt mờ mờ ảo ảo hiện lên trước mắt. Trong lòng nàng dâng lên chút khó tin về bản thân mình trước đây.
"Cuộc sống trước đây của ta và ngươi như thế nào?... Ngươi là người Ai Cập hay là người ngoại lai?" Nàng hỏi, giọng điệu mang theo sự băn khoăn sâu thẳm.
Nàng ta im lặng hồi lâu, ánh mắt xa xăm như lạc vào một miền ký ức xa vời. Ismoye cảm thấy khẩn trương, lòng đầy khao khát muốn tìm hiểu về cuộc đời trước kia của mình.
"Ta nhớ rằng ta là người Hittite" nàng ta bắt đầu, giọng nói trầm buồn, "Là con riêng của vua Muwatalli II với một quý tộc cấp thấp."
"Muwatalli II..." Ismoye lẩm bẩm, cái tên ấy vang lên trong đầu nàng.
"Ta được đưa đến Ai Cập kết hôn để thay thế cho trưởng nữ chính thống." Nàng ta nói, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, như đang cố nén một nỗi đau sâu kín.
"Ngươi kết hôn với Ramesses II?"
Nàng ta lắc đầu, đầu hơi cúi xuống, vẻ buồn bã hiện rõ trên gương mặt.
"Không phải, ta kết hôn với Seti"
Ismoye ngạc nhiên, đồng tử dãn to ra.
"Ngươi...ngươi là kết hôn với thân phụ của Setepenre?" Nàng có chút khó tin, giữ chặt lấy cánh tay nàng ta. Đáp trả nàng là cái gật đầu chắt nịt của nàng ta.
Đây là mối quan hệ gì vậy chứ?
"Lúc ta kết hôn với Seti, khoảng hai tuần sau thì Pharaoh băng hà, mọi người cho rằng là do ta đã hại hết ông ta... nhưng ta quả thật một chút cũng không làm gì" nàng ta kể lại, giọng nói đầy oan ức, như muốn giãi bày tất cả những nỗi niềm chất chứa trong lòng.
"Còn có người từ đâu nói ta đầu độc Pharaoh, họ liền muốn đem ta chọc mù mắt rồi đóng cọc phơi thây trên sa mạc" cơ thể nàng ta bất giác run lên, ký ức tăm tối ùa về như bão sa mạc. Những hồi ức đó khiến nàng ta không thể kiềm chế được, nỗi sợ hãi, oan ức tràn ngập trong lòng.
Nàng ta run lên "Không ai bảo vệ ta, không thể minh oan. Nhưng họ không thể làm gì ta vì ta là người được Hittite đưa sang để kết hôn, họ không dám làm càn dù tiên vương đã chết." giọng đầy tuyệt vọng.
"Ta tuyệt vọng lắm, hằng ngày phải nhìn thấy những âm mưu đằng sau mỗi con người đó khiến ta thấy ghê tởm, ta đã từng nghĩ nếu mình chết đi thì sao?..."
"Nhưng ta đã không làm vậy...." Ánh mắt vô hồn nhìn Ismoye.
"Đến một ngày khi ta gặp hắn." Nói đến đây, trong đôi mắt thoáng qua một tia sáng.
'Hắn?!', có lẽ nàng ta đang nói đến Setepenre. Ismoye chăm chú lắng nghe, nàng không khỏi cảm thấy đáng thương cho số phận của nàng ta.
"Chàng trai anh tuấn, mái tóc đen tuyền, đôi mắt màu đen huyền ảo. Ta gặp hắn ở một ao sen, lần đầu gặp ta không biết hắn là ai nhưng hắn ngược lại rất biết rõ ta. Trong ánh nhìn của hắn rất khó để đoán hắn nghĩ gì."
"Hắn là người duy nhất bảo vệ ta, lúc đó hắn còn chưa lên ngôi, ta thân là vợ của tiên vương dù cho ngưỡng mộ, ái mộ hắn cũng chỉ để trong lòng, không thể quá phận." âm thanh lúc này có chút chua xót.
"Đến khi hắn lên ngôi, ta vẫn là vợ của tiên vương cũng coi như là mẹ kế của hắn, lấy thân phận đó mà ở bên cạnh hắn."
"Rồi sau đó... hắn giết ta..." nàng ta nói, trong đôi mắt chứa đầy nỗi buồn hơn là thù hận.
"Ta chỉ có thể nhớ được nhiêu đó thôi..." nàng ta nói.
Ismoye cảm nhận được sự đau khổ của nàng ta, cuộc đời trước đây của nàng quả thật quá bi kịch rồi, nàng trước đây có lẽ chỉ có hắn là ánh sáng trong thế giới vốn tăm tối đó.
"Ta..."
Nàng hơi hơi nhắm mắt, hàng mi dài che đi cặp mắt xám tro, nàng hít một hơi thật sâu, im lặng hồi lâu.
"Ngươi là muốn nói gì sao?" Nàng ta lên tiếng.
Ismoye do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ngươi có biết nam nhân nào trong kí ức của ngươi có đôi mắt màu hổ phách không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro