221. Q6 - C24: Lưỡng Phương thành, Tiêu gia
Bàn Tử?
Mọi người thu hồi ánh mắt, rồi đồng loạt nhìn về phía nam tử anh tuấn kia.
Bởi vì hắn đứng sau Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y nên bị hào quang của họ che lấp, bây giờ mới có người phát hiện ra hắn.
Vừa rồi Hạ Nhân Nhân quả thật gọi hắn là Bàn Tử, bọn họ không nghe lầm đó chứ?
Người trước mắt mặc một bộ y phục màu xanh, dung mạo khí khái bất khuất tuấn lãng, dung mạo sắc nét như điêu khắc, thân hình cao lớn thon dài, vốn không thể đánh đồng với tên mập như quả cầu thịt kia được.
Mọi người sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử chăm chú, ánh mắt thoáng ngu ngơ trong phút chốc...
"Ha ha." Vũ Bàn Tử xoa đầu, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì có chút không thích ứng được: "E hèm, Nhân Nhân, ta đã tới trình diện rồi, có phải ra về được rồi đúng không?"
Dứt lời, Vũ Bàn Tử xoay người bỏ chạy, nhưng mà một bàn tay thon dài như ngọc duỗi ra, hung hăng xách hắn đến trước mặt.
"Bàn Tử, ngươi chạy cái gì mà chạy? Tới đây gặp cha ta đã."
Nói xong cũng không thèm để ý Vũ Bàn Tử đang giãy dụa, cưỡng ép hắn đến trước mặt Hạ Lâm Thiên đang ngây người, đắc ý nhíu mày: "Cha, ta nói không sai chứ? Vũ Bàn Tử thật sự đã giảm béo thành công."
Hừ, để xem sau này người còn gì để nói!
"Chuyện này, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?" Hạ Lâm Thiên ngây người chớp mắt, không dám tin hỏi lại.
"Hạ... Hạ thúc thúc." Vũ Bàn Tử nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt nhìn Hạ Lâm Thiên một cái: "Cái này, tiểu chất quả thật là Vũ Bàn Tử, không biết mấy ngày nay Hạ thúc thúc có khỏe không?"
Mẹ nó! Vì sao bây giờ hắn lại có cảm giác giống như con rể đang gặp cha vợ vậy? Thua thiệt lớn, lần này thua thiệt lớn rồi!
"Mẹ kiếp, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?"
Hạ Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại, bàn tay đề nặng bờ vài Vũ Bàn Tử, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, dienxdafnllequysdoon nhưng vẫn không quên nặn ra nụ cười lấy lòng.
"Vũ Bàn Tử, mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã gầy thành bộ dạng này rồi, không phải là cha ngươi bạc đãi ngươi đó chứ?" Hạ Lâm Thiên ngạc nhiên đánh giá Vũ Bàn Tử, càng nhìn càng cảm thấy quái dị, chẳng lẽ là...
Nghĩ đến lời nói mấy ngày nay Hạ Nhân Nhân nói với hắn thì đột nhiên ngẩn ra, liếc mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
Nếu nàng ta thật sự có thể luyện chế được đan dược này thì tất nhiên trình độ cũng rất bất phàm, trong tay lại càng có phương thuốc mà người thường không có được, dù như thế nào thì nữ tử này đều không đơn giản...
Tại mọi người sợ hãi than gian, Dạ Nhược Ly hòa Cung Vô Y sớm đã nhập tọa.
"Nhược Ly, miếng bánh ngọt này không tệ, nàng nếm thử đi."
Cung Vô Y không coi ai ra gì, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho nữ tử bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng cắn hơn nửa miếng bánh rồi ăn hết nửa còn lại, khóe miệng còn mang đầy ý cười thỏa mãn.
Vốn dĩ Hạ Lâm Thiên còn muốn đi lên chào hỏi với Dạ Nhược Ly, nhưng nhìn thấy thế giới của hai người bọn họ không cho bất kỳ ai quấy rầy nên chỉ có thể tạm thời áp chế cảm giác gấp gáp trong lòng.
Đột nhiên Hạ Lâm Thiên kéo Vũ Bàn Tử kéo vào trong nhà, mà Vũ Bàn Tử lại chỉ có thể cẩn thận dè dặt đứng đợi bên cạnh, Lý Minh thấy cảnh tượng này thì khẽ run lên, cảm thấy có chút không ổn.
"Ha ha, Vũ công tử, chúc mừng chúc mừng."
Lý Minh cười lớn hai tiếng rồi chắp tay lại, chợt liếc mắt ra hiệu cho Lý Thiến đang đứng kế bên.
"Nghe nói Lý công tử ái mộ tiểu nữ, không biết Lý công tử có muốn kết lương duyên với tiểu nữ không? Cũng có thể khiến cha mẹ an lòng."
Nếu là lúc trước thì hắn sẽ không bán đứng hạnh phúc của nữ nhi, bởi vì Hạ Lâm Thiên sẽ không cho phép Hạ Nhân Nhân kết giao với Vũ Bàn Tử, Bát Phương thành vẫn sẽ giữ vững trạng thái như cũ.
Nhưng hôm nay Vũ Bàn Tử giảm cân thành công, Hạ Lâm Thiên cũng sẽ không ngăn cản nữa, dù có ra sao thì hắn vẫn phải phá hoại hôn sự này!
"Cha!"
Lý Thiến biến sắc, nàng quả thật đã nhìn nhầm rồi, nếu là lúc trước nàng còn hiểu được địch ý của phụ thân, nhưng hôm nay...
Đôi mắt đẹp thoáng liếc nhìn nam tử mặc hồng y tuấn mỹ như yêu nghiệt kia, Lý Thiến cắn môi mỏng đỏ mọng, nói: "Ta sẽ không gả cho hắn!"
"Càn rỡ!"
Lý Minh hét lớn một tiếng, ngắt lời Lý Thiến: "Thiếu gia Vũ gia tuấn lãng, khí khái anh hùng, thiên phú ngất trời, có chỗ nào không xứng với ngươi? Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, lập tức lui xuống cho ta."
Thân thể mềm mại của Lý Thiến run rẩy một chút, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, bộ dáng lúc này của nàng lập tức khiến bản tính sói trong người của những kẻ khác nổi lên.
"Vũ công tử, ngươi quyết định thế nào?"
Lý Minh hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn Hạ Lâm Thiên đang tái xanh mặt rồi tỏ vẻ đắc ý.
Vũ Bàn Tử một lòng say mê nữ nhi hắn nên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Đồng thời mọi ánh cũng đều nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Vũ Bàn Tử, trong lòng cũng có chút hâm mộ...
"Lý Thiến không xứng với hắn."
Dạ Nhược Ly nhìn cảnh tượng này, xoa nhẹ bàn tay, mắt nhếch lên, bờ môi nở nụ cười: "Hơn nữa, từ khi chàng vào cửa ánh mắt của Lý Thiên không hề rời khỏi chàng."
"Phu nhân, nàng để ý vi phu sao?" Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo nữ tử bên cạnh vào trong lòng, đưa môi về phía trước, hơi thở cực nóng phà vào tai Dạ Nhược Ly, giọng nói yêu mị đầy mê hoặc.
"Vậy... Vi phu phế hai mắt của nàng ta có được không?"
Lúc này, Dạ Nhược Ly áp vào ngực Cung Vô Y, hiển nhiên có thể nghe rõ nhịp đập trái tim hắn, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn mấy phần nên vội vàng né qua bên cạnh.
"Yêu nghiệt, chàng thật là tàn nhẫn."
Nhưng mà nàng lại rất thích...
"Vi phu chỉ dịu dàng với tiểu Dạ nhi, người khác đều là vi khuẩn nên tất nhiên không thể lưu tình, hơn nữa..." Cung Vô Y dừng lại rồi nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt phượng cũng đầy ý cười: "Vi phu chỉ cho phép tiểu Dạ nhi nhìn chằm chằm vào mình, nếu những nữ nhân khác nhìn thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị phế hai mắt đi!"
Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn và khát máu nhưng khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y vẫn mang theo nụ cười yêu nghiệt tuyệt thế như vậy.
"Cái gì? Cưới Lý Thiến?"
Vào lúc này phía trước liền vang lên giọng nói kinh ngạc của Vũ Bàn Tử.
Hạ Nhân Nhân hơi sững sờ, nhìn Vũ Bàn Tử ngây người bất giác nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt trong suốt thoáng có chút ảm đạm khó ai phát hiện.
Nhưng mà đột nhiên Vũ Bàn Tử lại nhanh chân lui về phía sau, vội vàng lắc đầu: "Không được, chuyện này tuyệt đối không được, Lý Thiến từng nói ta đã đánh mất tư cách theo đuổi nàng ta rồi, ta cũng đã đồng ý, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ta đã nói là không theo đuổi nàng ta nữa, vậy thì nhất định phải làm."
Dù những lời này hắn chỉ để ở trong lòng nhưng dù sao hắn cũng đã quyết định rồi.
Buông tay chính là buông tay, Vũ Bàn Tử hắn nói được thì làm được, huống chi hắn chợt phát hiện mình cũng không quá thích Lý Thiến, lúc trước nói thích chẳng qua vì nàng ta là đệ nhất mỹ nữ mà thôi.
Xem ra tìm thê tử không thể chỉ nhìn bề ngoài mà còn phải quan sát phẩm chất...
Mọi người đều sửng sốt, không có bất kỳ ai dám tin Vũ Bàn Tử thật sự từ chối, không phải hắn rất thích Lý Thiến sao?
"Vũ Bàn Tử, ngươi nói cái gì?" Lý Thiến nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét trừng Vũ Bàn Tử.
Nàng không muốn gả là chuyện của nàng nhưng Vũ Bàn Tử công khai từ chối lời đề nghị liên hôn của phụ thân, khiến nàng mất thể diện, từ trước đến giờ chỉ có Lý Thiến nàng cự hôn chứ không thể cho kẻ khác từ chối nàng.
Vũ Bàn Tử liếc mắt nhìn Lý Thiến, khinh thường nói: "Đúng là trước kia ta thích ngươi, nhưng ta chợt phát hiện ngươi cũng không có gì tài giỏi, cái danh đệ nhất mỹ nhân chỉ là bao cỏ bên ngoài thôi, lòng dạ bên trong lại như rắn rết, thật không biết lúc trước mắt ta bị cái gì mà lại nhìn trúng nữ nhân ác độc như ngươi!"
Mọi người nghe vậy đều trừng mắt chậc lưỡi, sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử.
Không phải tên gia hỏa này thường xuyên bám dính lấy Lý Thiến không buông sao? Sẽ không phải hắn bị đánh tráo rồi chứ?
Hạ Nhân Nhân run lên bần bật, ánh mắt nhìn Vũ Bàn Tử thoáng vui mừng.
"Ha ha, tiểu tử Vũ gia, ngươi có thể thoát khỏi sự mê hoặc." Hạ Lâm Thiên vỗ vai Vũ Bàn Tử, cười lớn hai tiếng, vừa lòng nói: "Như thế ta cũng yên tâm giao con gái cho ngươi."
"Làm gì có, làm gì có, Hạ thúc thúc quá khen rồi."
Vũ Bàn Tử khiêm nhường chắp tay, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy lời nói của Hạ Lâm Thiên có chút kỳ lạ, diễn*dafn;lle#quysdoon nhưng lại không biết nó kỳ lạ ở chỗ nào.
"Lý gia chủ, mọi người, một khoảng thời gian nữa các ngươi hãy tới uống rượu mừng của nữ nhi ta và Vũ Bàn Tử đi."
Tối nay, tâm trạng của Hạ Lâm Thiên rất tốt, nét mặt đầy vẻ tươi cười.
Chỉ cần Bàn Tử không còn béo nữa thì gả con gái cho hắn cũng không tệ, nếu không tên mập này đè xẹp nữ nhi bảo bối của hắn thì đến lúc đó hắn phải đi tìm ai để than khóc đây?
Đùng! Rượu mừng?
Vũ Bàn Tử đột nhiên trừng to mắt, thật là quá đột ngột.
"Chuyện này, Hạ thúc thúc..."
"Thế nào? Vũ Bàn Tử, chẳng lẽ ngươi không muốn cưới nữ nhi của ta sao?" Hạ Lâm Thiên híp mắt, thâm hiểm nhìn chăm chú Vũ Bàn Tử.
Không muốn, có chết hắn cũng không muốn!
Vũ Bàn Tử vội vàng tìm người để cầu cứu trong đám đông, đột nhiên nhớ lại nương và lão gia tử nhà hắn không tới tham gia bữa tiệc tối nay, có vẻ bọn họ đã sớm tính toán xong màn diễn này rồi nên mới không tới.
"Vũ Bàn Tử? Xem ra ngươi thật sự không muốn đúng không?"
Giọng nói đầy ý uy hiếp vang lên khiến Vũ Bàn Tử rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, cười lấy lòng nói: "Làm gì có, làm gì có, cưới được Hạ Nhân Nhân ta cầu còn không được, sao lại không muốn chứ? Vừa rồi ta chỉ đang suy nghĩ coi lúc nào thành thân thì sẽ tốt thôi."
Hạ Lâm Thiên nghe vậy thì mới nở nụ cười vừa lòng.
Mà Hạ Nhân Nhân lại đỏ bừng mặt, trừng mắt oán trách Vũ Bàn Tử.
Cái nhìn này khiến tim Vũ Bàn Tử lập tức đập lệch một nhịp, không ngờ Hạ Nhân Nhân cũng có phong thái của tiểu nữ nhân như vậy, chợt nghĩ lại ngày hôm qua nàng xoa gò má hắn, khuôn mặt tuấn tú bất giác đỏ lên...
"Ha ha, Hạ gia chủ, chúc mừng chúc mừng!"
Mọi người thấy vậy thì liền đứng dậy chúc mừng, hoàn toàn ngó lơ sắc mặt Lý Minh đang xanh mét.
Hai nhà Vũ Hạ liên hôn thì nhất định Lý gia sẽ không còn đất dung thân...
Bỗng nhiên, ngoài đại sảnh yến hội đột nhiên vang lên một giọng nói: "Hạ thúc thúc, Nhân Nhân đã sớm được định là nữ nhân của ta, sao ông lại có thể gả nàng cho người khác được?"
Hạ Lâm Thiên và Hạ Nhân Nhân nghe thấy câu nói này thì đều biến sắc.
Mọi người nhìn về phía tiếng động thì liền thấy một nam tử mặc y phục xanh, ý cười đầy mặt đang bước dưới ánh trăng, nhưng đôi mắt chim ưng lại cực kỳ lợi hại.
"Tiêu Hà!" Hạ Nhân Nhân biến sắc, ánh mắt nhìn Tiêu Hà không che giấu được lửa giận: "Tiêu Hà, ngươi tới nơi này làm cái gì? Nơi này không phải chỗ loại người như ngươi có thể đến."
Hạ Nhân Nhân nắm chặt tay, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến thân thể mềm mại run rẩy.
Vũ Bàn Tử chưa từng thấy Hạ Nhân Nhân như vậy, thế là ánh mắt hắn nhìn Tiêu Hà cũng dần dần không có thiện ý.
"Tiêu Hà? Hắn họ Tiêu, chẳng lẽ là người của Tiêu gia ở Lưỡng Phương thành?"
"Tiêu gia có địa vị cao ở tầng tám này, nhưng sao người của Tiêu gia lại đến Bát Phương thành?"
"Xem ra công tử Tiêu gia nhìn trúng Hạ Nhân Nhân rồi, có lẽ cuộc liên hôn giữa hai nhà lần này không thành rồi."
Mọi người đều lắc đầu thở dài, chỉ có Lý Minh là vui mừng...
"Nhân Nhân, bản công tử nhất kiến chung tình với ngươi, ngươi đã sớm là nữ nhân mà bản công tử nhìn trúng, cuộc đời này ngươi chỉ có thể gả cho bản công tử."
Tiêu Hà mở quạt xếp ra, nở nụ cười như đã nắm chắc tình thế trong tay.
Dạ Nhược Ly ngồi trên ghế, nhẹ nhấp một ngụm nước trà, nhưng không hề gấp gáp xuất đầu lộ diện mà chỉ lẳng lặng quan sát màn kịch trước mặt...
"Tiêu Hà, ngươi ngậm miệng!" Hạ Nhân Nhân đè nén thân thể mềm mại đang run rẩy, tức giận trừng Tiêu Hà: "Cho dù bổn tiểu thư có chết cũng sẽ không gả cho tên mặt người dạ thú như ngươi! Ngươi muốn cưới bổn tiểu thư cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể cưới một cái xác thôi!"
Tiêu Hà thu nụ cười lại, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Nhân Nhân: "Nhân Nhân, ngươi nên biết ta đã rất khoan dung với ngươi rồi, nếu như đổi thành nữ nhân khác thì bây giờ đã là một cái xác!"
Dù hắn chỉ là con thứ của Tiêu gia nhưng không phải người mà gia tộc bình thường có thể chống lại!
"Nhân Nhân." Vũ Bàn Tử duỗi tay nắm lấy cánh tay Hạ Nhân Nhân, kéo nàng ra phía sau mình, rồi chợt nhìn về phía Tiêu Hà: "Cướp vị hôn thê của người khác chính là tác phong làm việc của đại thế lực ở Lưỡng Phương thành sao? Có bổn đại gia ở đây, ta muốn xem thử ai dám to gan động vào Nhân Nhân!"
Thân thể Hạ Nhân Nhân nhẹ run lên, ngạc nhiên nhìn bóng người mặc y phục xanh đứung chắn trước mặt mình.
Tuy Vũ Bàn Tử giảm béo thành công, cơ thể cũng không còn quá to lớn nhưng hắn ở trong mắt Hạ Nhân Nhân chưa từng cao lớn vĩ đại như giờ phút nà...
Lý Thiến cũng kinh ngạc nhìn Vũ Bàn Tử, vốn dĩ nàng cho rằng diện mạo tên mập này xấu xí, lại là một người tầm thường cho nên mới không thèm liếc nhìn hắn một cái, ai ngờ hắn lại dũng cảm như vậy.
Đến lúc này Lý Thiến mới không thể không thừa nhận nàng quả thật đã nhìn sai rồi.
"Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách bảo vệ Nhân Nhân sao?" Tiêu Hà khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi vung quạt xếp lên, trong phút chốc luồng gió sắc bén bắn về phía Vũ Bàn Tử.
"Bàn Tử!"
Hạ Nhân Nhân biến sắc, hai tròng mắt cũng đầy vẻ tức giận.
"Tiêu Hà, ngươi dám động đến hắn thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Tiêu Hà nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, ngay cả nữ tử này là người hắn nhìn trúng thì cũng chỉ là thú vui nhất thời thôi, dienxdafn*lle~quýdoon hơn nữa thứ hắn muốn chỉ là thân thể nàng.
Về phần nàng tha thứ hay không thì có liên quan gì đến hắn?
Vũ Bàn Tử nghiêng đầu tránh thoát đòn tấn công của Tiêu Hà, cắn răng nói: "Nhân Nhân, nàng đừng sợ, bổn đại gia sẽ bảo vệ nàng, loại người cưỡng đoạt dân nữ nhân như hắn bổn đại gia đã nhìn thấy nhiều rồi."
"Nhưng mà Bàn Tử, tay ngươi đang run kìa." Hạ Nhân Nhân liếc mắt nhìn Vũ Bàn Tử, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
"Ha ha." Vũ Bàn Tử che giấu cười gượng hai tiếng: "Ngón tay bổn đại gia chỉ bị rút gân thôi, nàng không cần lo lắng, bổn đại gia sẽ không sợ tên khốn này, cũng sẽ không để hắn làm nàng bị thương."
"Bàn Tử..."
Hạ Nhân Nhân thấy Vũ Bàn Tử đang sợ hãi muốn chết mà lại còn cố gắng đứng chắn trước mặt nàng thì trong mắt đầy vẻ cảm động.
"Tiêu công tử!" Hạ Lâm Thiên cũng biến sắc, rốt cuộc chịu không nổi nữa nên bước lên nói: "Ngươi..."
Đôi mắt chim ưng lợi hại của Tiêu Hà liếc qua Hạ Lâm Thiên, rồi ngắt lời hắn: "Hạ thúc thúc, ta nể mặt Nhân Nhân nên mới gọi ngươi một tiếng Hạ thúc thúc, ngươi đừng thật sự cho rằng mình có thể đứng ngang hàng với ta, tối nay ngươi chưa được ta đồng ý mà đã gả Nhân Nhân cho hắn ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, may mắn ta tới kịp, nếu không Hạ gia ngươi tuyệt đối không thể gánh được lửa giận của ta!"
Hắn không muốn nữ nhân mình thích bị nam tử khác làm bẩn, nếu không hắn sẽ hủy hai cái gia tộc này!
Hạ Lâm Thiên nắm chặt tay, trên khuôn mặt xanh mét đầy lửa giận và hổ thẹn, nếu không phải mình đề xuất muốn liên hôn thì sẽ không kéo cả Vũ gia xuống nước.
Haiz, hắn thật có lỗi với Vũ gia!
"Nhưng mà..." Tiêu Hà dừng một chút rồi cười lạnh nói: "Dù nam nhân này chưa làm bẩn nữ nhân của bản công tử thì ta cũng sẽ không buông tha hắn!"
"Ầm!"
Nói xong một luồn khí cường đại lan tỏa ra xung quanh rồi đánh về phía Vũ Bàn Tử lưu loát như nước chảy.
Mọi người cảm nhận được khí thế cường đại của Tiêu Hà thì đều có chút ngạc nhiên.
"Thần Hoàng cao cấp? Không ngờ Tiêu công tử lại là Thần Hoàng cao cấp?"
"Trời ơi, trẻ tuổi như vậy mà đã là Thần Hoàng cao cấp, đúng là quá biến thái."
"Hắn không hổ là người của Tiêu gia..."
Đối mặt với lời tâng bốc của mọi người, Tiêu Hà có chút đắc ý, ở Tiêu gia hắn chỉ là con thứ, nhưng lại là Đệ Nhất trong số đám con thứ, thiên phú tất nhiên cũng không tệ, cũng là đứa con thứ duy nhất đột phá Thần Hoàng ở tuổi ba mươi.
Trong vài năm qua thực lực của hắn cũng đã sớm đạt tới Thần Hoàng cao cấp, sắp tới đỉnh phong rồi.
Nhưng mà vào lúc này bên cạnh lại xuất hiện một luồng khí thế mạnh mẽ, hai luồng khí chạm vào nhau đã gây ra tiếng vang mãnh liệt, khiến tất cả mọi người ở đại sảnh yến hội run rẩy.
"Là ai?"
Tiêu Hà thu tay, nheo đôi mắt chim ưng lại, mắt cũng trở nên sắc bén.
"Yêu nghiệt, chàng cảm thấy bánh ngọt này thế nào?"
Giọng nói vang lên thình lình khiến mọi người đều nhìn chăm chú, chợt tất cả đều nhìn thấy hai bóng người ngồi trong góc khuất...
"Tiểu Dạ nhi đút tất nhiên không tệ." Cung Vô Y há mồm ngậm chặt đồ ăn cùng với ngón tay của Dạ Nhược Ly, đôi mắt phượng đầy ý cười: "Vi phu thật sự muốn tiểu Dạ nhi đút cho vi phu ăn cả đời."
Dạ Nhược Ly rút ngón tay lại rồi nghẹn lời liếc nhìn Cung Vô Y.
"Vừa rồi là các ngươi nhúng tay vào sao?" Tiêu Hà híp mắt lại, lúc nhìn về phía Dạ Nhược Ly thì ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc.
Nữ tử này tuyệt sắc khuynh thành, đúng là hiếm có, đáng tiếc trên thân thể nàng đã có mùi của nam nhân khác, mà từ trước tới giờ hắn đều không thích nữ nhân đã bị người khác hưởng dụng qua!
Dạ Nhược Ly không thèm nhìn Tiêu Hà mà chỉ khẽ mỉm cười: "Yêu nghiệt, chàng có nghe thấy tiếng chó sủa không?"
"Chó? Vi phu không nghe thấy, tiểu Dạ nhi, nàng chắc chắn đó là chó sao?" Cung Vô Y nhếch môi cười yếu ớt, trong mắt đầy ý hài hước: "Vì sao vi phu lại cảm thấy đó là một con heo vậy?"
"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly híp mắt lại, mặt đầy ý cười nhìn Cung Vô Y.
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly híp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Vô Y vội vàng xuất hiện ý cười lấy lòng: "Phu nhân nói là cái gì thì chính là cái gì, dù hắn là heo thì vi phu cũng sẽ biến hắn thành chó."
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Hà.
"Các ngươi muốn chết!" Tiêu Hà nhanh chóng giơ quạt xếp lên rồi lao về phía hai người.
"Phiền phức!"
Dạ Nhược Ly nhíu mày, trong mắt thoáng có chút không kiên nhẫn, sau đó mọi người liền thấy nàng tùy tiện vung tay lên rồi thân thể Tiêu Hà lập tức bị văng ra xa, hung hăng té ra ngoài phòng.
Mọi người đều há miệng thành hình chữ O, trợn mắt há mồm nhìn Dạ Nhược Ly.
"Lão... Lão đại quá biến thái!"
Vào lúc này lòng sùng bái của Vũ Bàn Tử đối với Dạ Nhược Ly càng lúc càng không thể biểu đạt bằng ngôn từ, nếu như có một ngày Dạ Nhược Ly nói hắn nàng đã bước vào cảnh giới Thần Tôn thì hắn cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Lý Thiến nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, trong mắt thoáng có chút ghen tị và hận thù, rồi lại không thể không thừa nhận nữ nhân này quả thật rất lợi hại.
Nhưng mà nàng ta không nên đắc tội với người Tiêu gia, nếu nam tử kia biết Tiêu gia cường hãn cỡ nào thì tất nhiên sẽ rời bỏ nàng ta, không ai lại muốn đối địch với Tiêu gia vì một nữ tử cả...
Mắt Lý Thiến chớp lên, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh.
Đáng tiếc nàng đã tính sai rồi, Cung Vô Y thân là Bán Chí Tôn và Cửu U Vương, hoàn toàn có thể vượt qua khỏi tầng tám này.
"Khụ khụ!" Tiêu Hà ho khan hai tiếng rồi bò dậy, đôi mắt chim ưng âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly: "Chuyện hôm nay Tiêu Hà ta sẽ khắc cốt ghi tâm!"
Nói xong hắn phất tay áo, xoay người rời khỏi đại sảnh yến hội.
Con ngươi Lý Thiến xoay vòng, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà nhanh chóng đuổi theo...
Trăng trong như nước, trầm tĩnh đầy tự nhiên.
Trước cửa lớn của Hạ gia, Tiêu Hà lau hết vết máu ở khóe miệng, phun một ngụm nước bọt xuống đất, nói: "Mẹ nó, Hạ Nhân Nhân, còn có cả nữ nhân kia nữa, các ngươi chờ đó cho bản công tử!"
Vào lúc này phía sau lại vang lên một âm thanh thanh thúy.
"Tiêu công tử, xin chờ một chút!"
Bước chân Tiêu Hà hơi khựng lại, quay đầu nhìn nữ tử đang đuổi theo mình, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Tiêu công tử." Lý Thiến cắn môi mỏng, trong đôi mắt thoáng có chút tàn nhẫn: "Ta muốn xin Tiêu công tử giúp đỡ đối phó một người, nếu Tiêu công tử tình nguyện giúp ta, ta tình nguyện ủy thác thân thể cho Tiêu công tử."
Tuy nam nhân này không có dung mạo bằng hồng y nam tử kia nhưng bối cảnh lại lớn mạnh, nếu có thể kết giao với hắn, như vậy...
"Có chuyện gì thì nhanh nói đi!"
"Ta muốn xin Tiêu công tử giúp ta giết bạch y nữ tử đó, nhưng đừng làm tổn thương nam nhân nàng bên cạnh."
Lý Thiến nàng thật sự nổi tâm tư với hồng y nam tử kia!
Đôi mắt đẹp thoáng có chút âm hiểm, Lý Thiến nhếch môi cười khẽ, thân thể mềm mại áp sát về phía Tiêu Hà.
Trong suy nghĩ của nàng, dung mạo nàng ăn đứt Hạ Nhân Nhân, Tiêu Hà đã có thể nhìn trúng Hạ Nhân Nhân thì sẽ không có lý do từ chối lời mời mọc của nàng...
"Rầm!"
Nhưng mà lúc Lý Thiến sắp tới gần Tiêu Hà thì Tiêu Hà chợt né qua bên cạnh kheiens thân thể mềm mại của nàng ta lập tức ngã xuống mặt đất.
Tình huống đột ngột này khiến Lý Thiến sửng sốt, nàng bò lên rồi tỏ thái độ xấu hổ và giận dữ nói: "Tiêu công tử, ngươi..."
"Xin lỗi, dù ngươi có được dung nhan tuyệt thế và cái tiếng đệ nhất mỹ nữ của Bát Phương thành thì bản công tử cũng không có hứng thú với loại nữ nhân như ngươi, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy ghê tởm rồi."
Lý Thiến sửng sốt, từ khi nào nàng phải chịu sự nhục nhã này?
Tiện nhân Hạ Nhân Nhân có gì hơn nàng?
"Hơn nữa..." Tiêu Hà cười âm lãnh một tiếng, duỗi ngón ra nâng cằm của Lý Thiến lên: "Gương mặt tròn đúng là xinh đẹp, đáng tiếc từ trước tới giờ bản công tử không thích nữ nhân tự động dâng đến cửa, loại nữ nhân như vậy có khác gì nữ tử thanh lâu? Chỉ khiến người khác cảm thấy ngươi hạ tiện thôi, ngươi nói có phải không? Lý Thiến tiểu thư!"
Trước khi tới đây hắn đã điều tra mấy đại thế lực của Bát Phương thành rồi nên tấ nhiên sẽ hiểu được tác phong thường ngày của Lý Thiến.
Lý Thiến xấu hổ và giận dữ cắn môi, trong đôi mắt đẹp cũng ngân ngấn nước.
"Nhớ kỹ, đừng tới bám lấy bản công tử lần nữa, nếu không chắc chắn trong Bát Phương thành này sẽ có rất nhiều người muốn trải qua đêm xuân với ngươi một lần!" Tiêu Hà buông lỏng tay ra, dùng khăn lau các đốt ngón tay, khinh thường lướt qua mặt Lý Thiến rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng mà Tiêu Hà vừa mới đi được mấy bước bỗng nhiên dừng bước lại.
Gương mặt tuấn tú của hắn thoáng chốc tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy cuồn cuộn, Tiêu Hà bất giác nắm chặt quả đấm, toàn thân vô lực, ánh mắt cũng dần dần mơ hồ.
Bỗng nhiên cảnh tượng Dạ Nhược Ly duỗi tay đánh hắn bay ra ngoài lại xuất hiện trước mắt hắn lần nữa, thân thể Tiêu Hà không khỏi run lên, nữ nhân kia đã động tay động chân với hắn, nhưng hắn lại không hề phát hiện!
Tiêu Hà nhìn Hạ gia ở phía sau rồi gắng gượng đi về phía trước.
Nếu dễ dàng buông tha cho hắn thì nàng không phải Dạ Nhược Ly, lúc đó nàng chỉ mượn chưởng phong để rắc thuốc bột không mùi không màu mà Diệu Nhi chế tạo ra trong lúc nhàm chán lên cơ thể hắn thôi.
Từ nay về sau huyền khí trong thân thể hắn sẽ từ từ bị cắn nuốt, cho đến khi hóa thành hư vô, hơn nữa mỗi lần bị cắn nuốt thì hắn sẽ cảm thấy đau đớn khó nhịn, mất hết sức lực.
Còn về phần vì sao không giết hắn, nguyên nhân là vì không muốn gây phiền phức cho Vũ gia.
Nàng và Cung Vô Y quả thật không cần sợ Tiêu gia, nhưng nếu sau khi bọn họ đi rồi, Tiêu gia lại báo thù hai nhà Vũ Hạ thì sao? Dù nàng có lãnh huyết vô tình thì cũng không muốn mang lại họa diệt môn cho người khác.
Hôm sau, trời vừa hừng sáng Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y đã rời khỏi Bát Phương thành, thấy hai người rời đi, cả nhà Vũ Bàn Tử nhất và Hạ Nhân Nhân đều cảm thấy không nỡ, nhưng họ cũng hiểu là không thể ngăn cản.
Đi đến vùng ngoại ô, Cung Vô Y bỗng nhiên dừng lại, Dạ Nhược Ly thấy vậy thì quay đầu hỏi: "Yêu nghiệt, sao vậy?"
"Nhược Ly, nàng đến Lưỡng Phương thành trước đi, ta có chút chuyện muốn xử lý một chút, nhưng ta sẽ nhanh chóng đến đó gặp nàng." Cung Vô Y nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, trong đôi mắt phượng đầy ý cười.
"Được."
Dạ Nhược Ly ngây người một chút, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân mà liền gật đầu đồng ý.
"Tiểu Dạ nhi, nàng không hỏi ta lý do sao?"
"Nếu chàng muốn nói cho ta biết thì tất nhiên sẽ nói."
Cung Vô Y nghe vậy thì ý cười càng đậm, gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt đầy vẻ cảm động.
"Thì ra tiểu Dạ nhi tin tưởng vi phu như vậy, vi phu cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn kêu Hắc Linh đến mộ Thần Tôn này, vốn dĩ nên làm từ sớm nhưng bởi vì không bỏ được tiểu Dạ nhi cho nên mới kéo dài tới bây giờ."
"Nhưng không phải muốn vào mộ Thần Tôn thì phải có lệnh bài..."
"Tiểu Dạ nhi, ta chính là phu quân của nàng, chuyện người khác không thể làm không có nghĩa là ta không thể!" Cung Vô Y nhếch môi cười, cúi người xuống hôn lên môi Dạ Nhược Ly rồi thâm tình nói: "Tiểu Dạ nhi, thời gian đã tới, nàng đến Lưỡng Phương thành chờ ta trước, với tốc độ của ta thì tất nhiên sẽ có thể đến nơi trước khi Hỗn Độn khai chiến, mặt khác..."
Cung Vô Y mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một sợi dây chuyền Hồng Bảo Thạch.
Bảo thạch này màu đỏ tươi rất đẹp, giống như màu máu tươi, khiến người ta sởn tóc gáy.
"Cái này được chế tạo bằng Cửu U hồng tinh, ta đã sáp nhập linh hồn vào trong đó, nếu nàng gặp nguy hiểm thì cho dù là ở cách xa vạn dặm thì ta cũng có thể chạy tới bên cạnh nàng, hơn nữa..." Ý cười hài hước xuất hiện trong đôi mắt phượng, Cung Vô Y nhếch môi cười: "Ngươi nếu nàng muốn vi phu hồn phi phách tán thì chỉ cần bóp nát bảo thạch này là đủ."
Lúc trước Cửu U Ma Long dùng cái này để khống chế linh hồn hắn, nhưng mà chuyện này không nên nói cho nàng biết sẽ tốt hơn, hắn không muốn nàng lại đau lòng vì hắn một lần nữa.
Trái tim Dạ Nhược Ly run lên bần bật, vội vàng rút tay lại.
"Yêu nghiệt, ta không thể nhận!"
Đương nhiên nàng không thể tổn thương yêu nghiệt, nhưng nếu Hồng Bảo Thạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì yêu nghiệt sẽ hồn phi phách tán!
"Tiểu Dạ nhi, vi phu tin tưởng nàng sẽ bảo vệ linh hồn của vi phu thật tốt."
Cung Vô Y cười dụ hoặc, nhẹ nhàng đeo Hồng Bảo Thạch lên cổ Dạ Nhược Ly.
Hồng Bảo Thạch nằm ở cần cổ trắng nõn, tỏa ra ánh sáng màu đỏ khiến người ta kinh tâm động phách, khiến Cung Vô Y ngây ngẩn trong lúc nhất thời, chợt khóe môi hắn lại nhếch lên lần nữa.
"Tiểu Dạ nhi, Cửu U hồng tinh này hết sức xứng với nàng."
"Yêu nghiệt, chàng yên tâm." Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, sắc mặt kiên định nói, "Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để bất kỳ ai đụng tới Cửu U hồng tinh này!"
"Từ trước tới giờ vi phu đều rất tin tưởng nàng."
Cung Vô Y nhẹ nhàng mỉm cười, duỗi tay kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng rồi lại cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của nàng, nụ hôn này giống như dài cả một thế kỷ vậy, cho đến thật lâu sau hắn mới buông nữ tử trong lòng ra.
"Tiểu Dạ nhi, chờ ta, không quá nửa tháng ta sẽ trở lại bên cạnh nàng."
"Được, vậy ta xuất phát trước."
Dạ Nhược Ly dứt lời thì nhìn Cung Vô Y một cái thật sâu rồi xoay người đi về phía Lưỡng Phương thành.
Cung Vô Y nhìn Dạ Nhược Ly rời đi đầy thâm tình, cho đến khi bóng dáng màu trắng chậm rãi biến mất thì mới đi về hướng ngược lại.
Trước đó, hắn còn có chút chuyện muốn làm...
Ý cười lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt Cung Vô Y âm trầm đáng sợ.
Cũng trong đêm này, thực lực đệ nhất mỹ nhân của Bát Phương thành bị phế, dung mạo bị hủy, hai mắt mất đi ánh sáng, diễn*dafnlê;quysdoon hào quang ngày xưa không còn nữa, lúc Lý Minh truy hỏi là ai làm nàng ta bị thương thì nàng ta lại đau khổ và tuyệt vọng há to mồm, nhưng lại không thể nói ra được chữ nào.
Cùng lúc đó, Hạ gia và Vũ gia cũng tiến hành liên hôn.
Lý Minh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nên liền ngăn cản hai nhà liên hôn, muốn bắt cóc Hạ Nhân Nhân nhưng lại bị Hạ Lâm Thiên phát hiện, hành động này lập tức chọc giận hai nhà Hạ Vũ, bởi vậy cuộc đại chiến ở Bát Phương thành cũng bắt đầu mở màn.
Mà khoảng thời gian này người trong thành luôn cảm thấy bất an nên đóng cửa không ra ngoài, cho đến khi Lý gia bị diệt, Bát Phương thành mới khôi phục lại cảnh thái bình.
Từ nay về sau, Bát Phương thành chỉ có hai gia tộc xưng bá, rốt cuộc không còn chiến sự nữa, kết cục này đều khiến tất cả mọi người vui vẻ...
Núi Bát Linh dài đến mấy ngàn thước, đây là đường tắt thông giữa Bát Phương thành và Lưỡng Phương thành, nhưng ngọn núi này cực kỳ hung hiểm, huyền thú tung hoành, cạm bẫy vô số, người không có thực lực cường đại thì không thể đi qua ngọn núi này.
Lúc này trong núi Bát Linh có một bạch y nữ tử đang tiến bước về phía trước.
"Đi qua ngọn núi này thì có thể tới được Lưỡng Phương thành."
Đột nhiên bạch y nữ tử dừng bước lại, vuốt cằm ngẩng đầu nhìn lên trời, than thở: "Đáng tiếc trước khi lên đường không hỏi xin bản đồ từ chỗ Vũ Bàn Tử, như vậy sẽ không phải đi lòng vòng suốt một ngày vẫn không ra được."
Trong núi Bát Linh có cấm chú nên không thể vận khinh công bay lên được, nếu không cũng sẽ không lạc đường trong ngọn núi giống như mê cung này.
"Grào!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Lúc Dạ Nhược Ly quay đầu lại thì cái cây bên cạnh có một con Huyền thú thân hổ đầu sư tử bước ra, lúc này nó đang giương nanh múa vuốt trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, rồi không nói hai lời, thân thể cao lớn liền nhào về phía nàng.
" Grào!"
Một tiếng rống to kinh thiên động địa, kinh hãi đến mức lá cây cũng rụng xuống rồi bay tán loạn.
Nói thật loại huyền thú cấp bậc này Dạ Nhược Ly không hề để trong mắt nên nàng liền tốc chiến tốc thắng.
Dạ Nhược Ly xoa các đốt ngón tay, đang muốn ra tay thì sau lưng có một mũi tên bay tới, đâm vào Huyền thú nhanh như chớp, Dạ Nhược Ly chỉ nghe một tiếng phập rồi thân thể cao lớn của nó dần ngã xuống đất.
"Lại là Huyền thú thân hổ đầu sư tử, loại Huyền thú này thích nhất là tấn công người qua đường nhưng không hề có lý do, cũng may ta tới đúng lúc, ha ha, cô nương, ngươi không bị thương chứ?"
Giọng nói đầy hào khí vang lên ở phía sau, Dạ Nhược Ly nhịn không được quay đầu nhìn nam tử đứng sau lưng mình.
Chỉ thấy nam tử này tuấn lãng phi phàm, da thịt màu lúa mạnh khỏe mạnh, đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc nét như được trạm khắc, hắn khoác chiếc áo rộng làm bằng vải lanh [1], nhưng vẫn không che giấu được khí thế uy mãnh và thân hình rắn chắc.
[1] Vải lanh là một loại vải được làm từ sợi của cây lanh. Đây là loại vải được ưa chuộng để may quần áo do sự mát mẻ và thoải mái trong thời tiết nóng
Dạ Nhược Ly chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi liền thu hồi ánh mắt.
"Không sao."
"Ha ha, như vậy thì tốt, đúng rồi, ngươi đi vào Bát Linh sơn một mình sao? Ngươi là một cô nương, ở chỗ này rất nguy hiểm, nếu không để ta đưa ngươi rời khỏi đi."
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì im lặng một chút rồi khẽ gật đầu, nói: "Như thế cũng tốt."
Nàng đang lo tìm không được đường ra, bây giờ có người tình nguyện dẫn đường thì sao nàng lại từ chối? Nhưng mà nam tử này đột nhiên xuất hiện giữa đường cho nên Dạ Nhược Ly vẫn bảo trì cảnh giác.
"Ha ha, cô nương, ta tên Tiêu Ảnh, không biết có thể biết danh tính của cô nương không." Giọng Tiêu Ảnh cao vút hào hùng, hắn cười lớn hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn đậm chất nam tính, cả người đều tỏa ra hơi thở của nam nhi.
"Dạ Nhược Ly."
Chỉ là một cái tên mà thôi, Dạ Nhược Ly cũng không muốn giấu.
"Dạ Nhược Ly sao?" Tiêu Ảnh vuốt cằm, nói: "Đúng là tên hay, tương phùng tức là duyên, ta cứ gọi ngươi là cô nương cũng cảm thấy khó chịu, hay là ta gọi ngươi là Nhược Ly đi, mà ta lớn tuổi hơn ngươi nên ngươi có thể gọi ta một tiếng Tiêu đại ca."
Tuy rằng Dạ Nhược Ly không thể hoàn toàn tin tưởng Tiêu Ảnh nhưng nam nhân này hào sảng như vậy nên nàng cũng có ấn tượng tốt.
"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
"Ha ha, Nhược Ly, ngươi muốn đi đâu, đại ca ta tiễn ngươi một đoạn."
"Lưỡng Phương thành."
" Lưỡng Phương thành?" Tiêu Ảnh kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi đến là vì trận chiến vào mấy ngày sau sao? Vừa đúng lúc ta cũng muốn về Lưỡng Phương thành, đã như thế chúng ta cùng đồng hành đi."
"Được."
...
Lưỡng Phương thành là thành trì lớn nhất ở tầng tám, hơn nữa Tiêu gia trong thành chính là bá vương của tầng tám này.
Mấy ngày nay Tiêu gia phát thiếp mời tới anh hùng khắp mọi nơi, kêu gọi cường giả tầng tám cùng chống chọi với Hỗn Độn, vì vậy bây giờ cường giả ở Lưỡng Phương thành nhiều vô số, cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều đến vì thiếp mời anh hùng.
Lúc này, Tiêu Ảnh dừng bước chân ở ngoài cửa thành, xoay người nhìn Dạ Nhược Ly, nói: "Nhược Ly, chúng ta tách ra tại nơi này đi, ha ha, ta nghĩ chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi."
Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười rồi chắp tay: "Cáo từ."
Dứt lời, hai người liền tách ra ở đây rồi đi về hai hướng khác nhau...
"Rốt cuộc cũng tới Lưỡng Phương thành, có lẽ bây giờ yêu nghiệt đã hoàn thành công việc và đang chạy tới đây rồi: “ Dạ Nhược Ly vuốt cằm, khẽ ngẩng đầu suy nghĩ sâu xa, "Bây giờ vẫn nên đến khách điếm trước."
Bây giờ Lưỡng Phương thành kín người hết chỗ, cũng may Dạ Nhược Ly may mắn, khách điếm chỉ còn duy nhất một phòng, tuy rằng gian phòng này không tốt lắm nhưng ít nhất cũng có chỗ để nghỉ ngơi.
Dạ Nhược Ly thấy thời gian còn sớm nên khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện lên...
Đến khi mặt trời lặn thì Dạ Nhược Ly mới giật mình nhận ra mình đã tu luyện rất lâu, nàng chợt đứng dậy, điều chỉnh lại đầu tóc rồi liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài...
Buổi chiều ở Lưỡng Phương thành hào nhoáng không nói nên lời.
Dạ Nhược Ly bất tri bất giác đi đến cuối ngã tư đường, nàng chậm rãi dừng bước chân lại, ngón tay khẽ vuốt Cửu U hồng tinh trên cổ, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.
"Yêu nghiệt..."
Rõ ràng mới tách ra có mấy ngày mà nàng đã nhịn không được mà bắt đầu nhớ nam tử kia rồi.
Nhưng mà nàng cũng hiểu được, yêu nghiệt có chuyện quan trọng phải làm, nếu người của Cửu U giới tới được mộ Thần Tôn thì sẽ trở thành thế lực mạnh nhất đối với bọn họ, cho nên nàng không thể ngăn cản.
"Thực lực, xem ra thực lực của ta vẫn không đủ."
Ba mươi tuổi đạt Thần Tôn trung cấp, đối với người khác thì thiên phú như vậy là rất biến thái, nhưng nàng lại cảm thấy không đủ.
"Là ngươi?"
Đột nhiên, một âm thanh đầy hận thù vang lên.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Hà cảm thấy rất ngột ngạt, từ khi trở lại Lưỡng Phương thành, huyền khí trong cơ thể hắn biến mất rất khó hiểu, hơn nữa thực lực dần dần giảm xuống, đêm nào cũng đau đớn khó nhịn, toàn thân mệt mỏi, thậm chí là không thể hấp thu được huyền khí nữa.
Tiêu Hà biết chuyện này là do nữ tử này giở trò quỷ!
Nếu như không phải hắn thông minh, khoảng thời gian này không tiếp xúc với trưởng bối Tiêu gia, nếu không tất nhiên sẽ bị nhìn ra điều khác thường, nếu bị người khác biết hắn không còn thiên phú nữa thì cái danh xưng Đệ Nhất dòng thứ của Tiêu gia sẽ không thuộc về hắn nữa.
Hơn nữa sẽ mất đi mọi thứ vốn có!
"Không ngờ chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp!" Tiêu Hà liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, đôi mắt chim ưng cực kỳ lợi hại, cũng kèm theo sát khí nồng nặc.
Tuy rằng nữ tử này quả thật rất mạnh, nhưng hắn là người của Tiêu gia, nàng ta sẽ không dám ra tay với hắn ở Lưỡng Phương thành.
Dạ Nhược Ly cũng chưa từng nghĩ người đầu tiên mình gặp ở Lưỡng Phương thành lại là Tiêu Hà, đúng như hắn nói, đây cũng được coi là oan gia ngõ hẹp...
"Nếu ngươi cầu xin tha thứ thì có lẽ bản công tử sẽ tha cho ngươi một mạng."
Khóe miệng Tiêu Hà nở nụ cười lạnh, dienxdafnllequysdoon khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.
"Cầu xin tha thứ?" Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng: "Ngươi xứng sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú đại biến, Tiêu Hà nắm chặt tay, ánh mắt càng lúc càng lợi hại.
“ Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ lặp lại một lời hai lần!"
Lúc này ở ngã tư đường đã đầy người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Hà và Dạ Nhược Ly, có vài người nhận ra Tiêu Hà nên liền tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Đối địch với người Tiêu gia sao? Nữ tử này chắc không muốn sống yên ổn nữa rồi.
Tuy rằng Tiêu Hà chỉ là con thứ, nhưng vẫn mang họ Tiêu, không phải là người mà ai cũng có thể mạo phạm!
Nhưng mà cũng có người không biết thân phận Tiêu Hà nên mới hỏi thăm người bên cạnh, đương lúc nghe nói Tiêu Hà là người Tiêu gia thì lại không ai dám can đảm nghị luận nữa, nhưng họ lại nhìn Dạ Nhược Ly như nhìn kẻ ngu.
Nữ tử này trông có vẻ đã biết Tiêu Hà, vậy mà lại dám nói chuyện với hắn như thế, như vậy không phải kẻ ngu thì là gì?
"Thật náo nhiệt, nơi này xảy ra chuyện gì? Các ngươi tập trung lại chỗ này làm cái gì?"
Thình lình có một âm thanh vang lên ngắt ngang lời nghị luận của mọi người, khi tất cả bọn họ nhìn về phía tiếng động thì liền thấy một nam tử mặc trường bào bằng vải lanh đi tới.
"Nam nhân này là ai? Sao lại mặc nghèo rách như vậy?"
Trông thấy nam tử xuất hiện, có vài người tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi nghe lời người bên cạnh nói thì bọn họ lập tức trợn tròn mắt...
"Đồ ngu, ngươi biết hắn là ai không? Hắn là tôn tử Tiêu Ảnh của Tiêu gia chủ, là dòng chính của Tiêu gia, phụ thân hắn là ứng cử viên mạnh mẽ cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo đó, nhưng mà bình thường tính tình hơi cổ quái, quanh năm cứ mặc một bộ trường bào bằng vải lanh, thường xuyên ra ngoài, hàng năm chỉ quay về vào lúc này thôi."
"Cái... Cái gì? Dòng chính Tiêu gia? Vậy không phải thân phận tôn quý hơn Tiêu Hà sao?"
"Đó là đương nhiên, Tiêu Hà chỉ là dòng thứ thôi, sao có thể so với dòng chính?"
Tầm mắt Tiêu Ảnh hơi đổi hướng rồi chợt nhìn bạch y nữ tử, khóe môi nở nụ cười thoải mái.
"Tiêu Ảnh thiếu gia?" Tiêu Hà ngây người một chút, muộn như vậy rồi vì sao Tiêu Ảnh lại xuất hiện ở nơi này? Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, tự ý đi về phía trước, "Tiêu Ảnh thiếu gia, nữ tử này không để Tiêu gia vào mắt cho nên ta mới..."
Dù Tiêu Ảnh không ở Tiêu gia thường xuyên nhưng lại cực kỳ bao che gia tộc, nếu có người coi khinh Tiêu gia hắn thì tất nhiên hắn sẽ ra tay.
Nhưng mà Tiêu Ảnh lại tỏ vẻ không nghe thấy lời Tiêu Hà nói mà tự ý đi về phía Dạ Nhược Ly, cười sang sảng nói: "Ha ha, Nhược Ly, Tiêu đại ca nói không sai chứ, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro