225. Q6 - C28: Khôi phục cơ thể

"Đại nhân..."

Cảm nhận được lực áp bách nên La gia chủ ngây người một chút, quay đầu lại thì thấy một góc áo trắng lóe lên, một bóng dáng nhanh chóng lao về phía hai người đang bị đại trưởng lão áp chế.

"Ầm!"

Tay áo phất nhẹ lên, chưởng phong sắc bén lập tức đánh về phía đại trưởng lão khiến ông ta vốn đã kinh sợ nên không phản ứng kịp, thân thể liền hung hăng bắn ra phía sau, cực kỳ khó chịu ngã trên đất.

Đại trưởng lão bị đánh đến mơ màng, không hiểu rõ nguyên nhân nhìn nữ tử mặc bạch y trắng như tuyết.

Bạch y bay trong gió, nữ tử đứng trước mặt Bắc Ảnh Phong, khuôn mặt tuyệt mỹ không biểu cảm, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ tức giận, mà toàn thân nàng đầy khí thế mạnh mẽ, trong lòng đại trưởng lão kinh sợ.

Bóng lưng quen thuộc khiến Bắc Ảnh Phong giật mình, không dám tin ngẩng đầu nhìn lại, mấp máy môi dưới, cổ họng nức nở hai tiếng.

"Đại tỷ..."

Lúc này giọng nói của hắn khô khốc khàn khàn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng giữa địa lao yên tĩnh này.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, lửa giận của Dạ Nhược Ly bình ổn xuống như kỳ tích.

Nàng chậm rãi xoay người, mắt nhìn thanh niên vết thương đầy người, thân hình chợt lóe lên phi đến bên cạnh hắn, duỗi tay đỡ lấy hắn, đau lòng nói: "Tiểu Phong nhi, ta tới muộn để đệ chịu khổ rồi..."

"Đại tỷ!"

Bắc Ảnh Phong lảo đảo nhào vào lòng Dạ Nhược Ly, ôm chặt lấy nữ tử này, gương mặt nhiễm đầy máu tươi thoáng có chút kích động.

Đại tỷ tới rồi, thật tốt...

Dạ Nhược Ly hơi khép hờ mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Bắc Ảnh Phong, khóe miệng nở nụ cười mềm nhẹ.

Dù tiểu Phong nhi đã sớm trưởng thành nhưng vẫn vĩnh viên là một đứa bé hồng hào, cần bảo vệ trong lòng nàng, mà nàng cũng tình nguyện giành hết mọi thứ cho hắn.

Cung Vô Y khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa lớn âm u của của địa lao, môi nhẹ nhếch lên nhìn đôi tỷ đệ.

Nhưng mà lúc liếc nhìn đám người trong địa lao thì mắt phượng thoáng âm trầm, nhưng hắn vẫn không ra tay, vì Cung Vô Y biết rõ Dạ Nhược Ly cần có chỗ để phát tiết lửa giận.

Đại trưởng lão bò từ trên mặt đất dậy, hung tợn trừng Dạ Nhược Ly, tức giận gào lên: "Ngươi là ai? Dám ngang ngược ở La gia, đúng là tự tìm chết!"

Hiển nhiên đại trưởng lão còn chưa nắm rõ tình hình, trong lòng ông ta thì sao nữ tử này có thể dùng một chưởng để đánh bại mình được? Tất cả là vì ông ta không phòng bị thôi, mà La gia có vô số cao thủ, không phải nơi một kẻ ngu có thể đắc tội!

"Im miệng!"

Không đợi đại trưởng lão tiếp tục nói thêm gì cả, La gia chủ vội vàng lên tiếng ngắt lời, vẻ mặt nịnh hót đi lên nói: "Ha ha, đại nhân, chuyện này là hiểu lầm."

Dạ Nhược Ly không để ý La gia chủ mà chỉ lấy ra một viên đan dược đưa cho Bắc Ảnh Phong dùng xong liền xoay người nhìn La gia chủ, khóe miệng bất giác nhếc lên, nở nụ cười lạnh.

"Hiểu lầm? Nếu như ta diệt La gia của ngươi thì có phải cũng là hiểu lầm không?"

Nói xong Dạ Nhược Ly giơ bàn tay lên, một thanh kiếm đầy lôi điện màu tím xuất hiện trong bàn tay nàng, lôi điện lóe sáng phát ra tiếng vang tách tách. Khí thế thô bạo tỏa ra theo từng bước chân của nàng, giống như có chứa đủ lực phá hủy La gia.

Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn La gia chủ, nữ tử này là ai, tại sao lại có thể khiến La gia chủ sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ lần này bọn họ thật sự gặp phải người không thể chọc rồi sao?

Đại trưởng lão hung hăng rùng mình một cái, lui về phía sau hai bước, rõ ràng bọn họ đã tìm hiểu bối cảnh của nam tử này rồi, diễn*dafn~llequysdoon phía sau hắn cũng không có bất kỳ thế lực nào, nhưng nữ tử này từ đâu ra?

"Đại... Đại nhân..." La gia chủ nuốt nước miếng, trên mặt thoáng có chút kích động: "Chuyện này là không biết không có tội, chúng ta không hề biết vị công tử này là đệ đệ ngươi, xin nể tình chúng ta không biết mà tha thứ cho La gia lần này đi."

"La gia? Từ nay về sau ở tầng hai này không còn La gia nữa!"

"Đùng!"

"Rầm ầm ầm!"

Dạ Nhược Ly nói xong chữ cuối cùng thì giơ cao Lôi Thần kiếm trong tay lên, trong phút chốc Lôi Điện rớt xuống, Lôi Điện màu tím dày đặc lao xuống địa lao, đám người đứng ở đây đều bị Lôi Điện đánh trúng cháy thành than trong nháy mắt.

Lúc Lôi Điện rơi xuống, mọi người không ngừng né tránh, tất cả đều khủng hoảng đối mặt với cảnh tượng này.

Nhưng mà từ đầu tới cuối Dạ Nhược Ly đều bình thản nhìn một màn trước mắt, không hề tỏ vẻ thương xót, giống như những người táng thân dưới Lôi Điện không phải con người vậy.

Không được bao lâu Lôi Điện đã rút lui, để lại một đống xác chết...

"Đại tỷ." Bắc Ảnh Phong hơi nhếch môi, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, khuôn mặt lại chứa đựng ý cười ngây ngô: "Rốt cuộc lần này ta có thể giúp tỷ được chút chuyện rồi ..."

Dứt lời, Bắc Ảnh Phong vận đan điền, mở miệng ra, một viên đá tỏa sáng rực rỡ bị hắn phun ra ngoài.

Hắn đặt Linh Tâm thạch trong đan điền cho nên người La gia tìm khắp toàn thân hắn cũng không tìm được gì.

Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, nhìn kỹ gương mặt kiên định trước mặt, đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sau đó nàng lấy một chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt hắn...

Diện mạo vốn có của hắn cũng dần dần hiện ra, một gương mặt với dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, giống như thần tiên, khóe miệng cũng nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như một dòng sông xanh.

"Tiểu Dạ nhi."

Đột nhiên một đôi tay xuất hiện ở bên cạnh, cầm lấy cánh tay đang lau mặt Bắc Ảnh Phong của nàng, Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt.

"Tiểu Dạ nhi, nàng chưa bao giờ làm như vậy với vi phu."

Giọng điệu Cung Vô Y đầy vẻ uất ức khiến Dạ Nhược Ly cảm thấy mình phạm vào tội ác, giống như mình là kẻ khốn kiếp vứt bỏ chồng con vậy.

Dạ Nhược Ly không chịu nổi ánh mắt này của Cung Vô Y nên vội vàng thu tay lại, nhìn thiếu nữ bên cạnh rồi hỏi: "Tiểu Phong nhi, không giới thiệu nàng cho ta sao?"

Khóe miệng Dạ Nhược Ly nhếch lên, khuôn mặt đầy ý cười.

Đứa bé này rốt cục cũng đã lớn ...

"Nàng..." Bắc Ảnh Phong hơi ngẩn ra, nhìn về phía thiếu nữ, mắt lóe sáng khác thường: "Đông Phương Oánh, nàng là bằng hữu ta gặp ở tầng năm, mà lần này nàng xông vào La gia là vì muốn cứu ta."

"Phong nhi." Dạ Nhược Ly vỗ bờ vai Bắc Ảnh Phong, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nữ tử  không màng nguy hiểm nguyện ý xông vào hiểm cảnh vì đệ, đệ phải quý trọng."

Lúc mới vào địa lao Dạ Nhược Ly đã nhìn thấy Đông Phương Oánh che trước người Bắc Ảnh Phong. Cảnh tượng này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, bởi vậy nàng cũng rất có hảo cảm với nữ tử không ngại chết vì Bắc Ảnh Phong.

Đông Phương Oánh đỏ mặt, sắc mặt có chút co rút, thật lâu sau nàng mới thở sâu, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu.

"Tỷ tỷ, tỷ chính là nữ tử mà Phong ca ca thường xuyên nhắc tới sao? Phong ca ca rất sùng bái tỷ cho nên ta vẫn rất hiếu kỳ tỷ là kỳ nữ thế nào, không ngờ lại nhanh chóng gặp được tỷ như vậy."



"Oánh nhi, lần đầu gặp mặt ta cũng không có gì cho ngươi, ở đây có chút đan dược coi như là quà gặp mặt." Dạ Nhược Ly mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình ngọc.

Đông Phương Oánh cầm lấy bình ngọc Dạ Nhược Ly đưa, vui vẻ cười: "Vậy Oánh nhi liền đa tạ tỷ tỷ."

Nhưng Bắc Ảnh Phong lại sửng sốt vì hành động của Dạ Nhược Ly, trong mắt hắn dù đại tỷ không phải người luôn đẩy người khác ra xa ngàn dặm nhưng cũng sẽ không đối xử nhiệt tình như vậy với người lạ mới gặp mặt lần đầu, nhưng thế này là thế nào ?

Đương nhiên Bắc Ảnh Phong không biết, Dạ Nhược Ly nhiệt tình như vậy hoàn toàn là vì hắn.

"Đan dược này ngươi có thể dùng ngay lập tức, về sau tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn bây giờ gấp mười lần cho đến khi đạt tới Thần Tôn, mà khi ngươi đạt tới Thần Tôn rồi thì hãy tới tìm ta, ta sẽ cho ngươi đan dược để tiếp tục tu luyện."

Với gia thế của Đông Phương Oánh thì có đan dược trân quý nào mà nàng chưa từng gặp qua?

Vì vậy ban đầu nàng cũng không cho rằng đan dược này tốt hơn những loại đan dược trong gia tộc, dienxdafnllequysdoon sở dĩ nàng vui mừng như thế là vì đây là đồ do tỷ tỷ của Phong ca ca tặng, dù đại tỷ tặng nàng một tinh thạch tầm thường thì nàng cũng cảm thấy vui vẻ như vậy.

Nhưng khi nghe xong công hiệu của đan dược thì Đông Phương Oánh hoàn toàn sửng sốt, ngây người nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt.

Luyện đan sư trong gia tộc cũng chỉ có thể luyện chế được đan dược đạt tới Thần Hoàng thôi, nhưng đan dược lại có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện đến Thần Tôn lên gấp mười lần sao?

Hơn nữa sau khi tới Thần Tôn thì đến tìm nàng, lúc đó còn lấy được đan dược tốt hơn nữa ư?

Bàn tay nắm chặt bình ngọc của Đông Phương Oánh run nhè nhẹ, nàng thở sâu một hơi rồi nói: "Tỷ tỷ, lễ vật này quá quý giá, ta không thể nhận, tỷ vẫn nên lấy lại đi."

"Đã cho ngươi thì đó là của ngươi."

"Nhưng mà..."

Đông Phương Oánh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên Bắc Ảnh Phong lại lên tiếng ngắt lời nàng.

"Đại tỷ đã tặng ngươi lễ vật thì ngươi hãy nhận đi."

Đông Phương Oánh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bắc Ảnh Phong.

Phong ca ca nói như thế, có phải chứng minh trong lòng hắn đã tiếp nhận nàng rồi không? Đông Phương Oánh nghĩ vậy nên trong lòng ngọt ngào như được ăn mật vậy, dung nhan xinh đẹp cũng đầy ý cười vui vẻ.

Nhìn thấy Đông Phương Oánh liếc mắt về phía mình thì Bắc Ảnh Phong vô thức xoay đầu qua.

Nhưng lúc này hình ảnh vừa rồi nàng quên mình che chở trước người hắn, những lời nói nàng đã nói trong hoàn cảnh lúc đó lại xuất hiện trong đầu khiến lòng hắn cũng gợn sóng...

"Đúng rồi." Dạ Nhược Ly chấn động hỏi: "Thiên Hoàng đâu? Không phải ta dặn hắn bảo vệ an toàn cho đệ sao, bây giờ hắn đang ở đâu? Vì sao không ở bên cạnh đệ?"

"Thiên Hoàng bị thương rồi."

"Bị thương? Với thực lực thuộc cấp bậc Thần Tôn của Thiên hoàng thì người có thể khiến hắn bị thương chỉ có ở mấy tầng trên, chẳng lẽ..."

"Ừ.” Bắc Ảnh Phong khẽ gật đầu rồi thở dài một tiếng: "Trong lúc vô tình ta nghe được tin tức trong tay lão quái vật có Linh Tâm thạch, vì muốn lấy được Linh Tâm thạch mà ta đã đồng ý với lão ta sẽ lên mấy tầng trên để lấy đồ cho hắn, nhưng vì cấm địa quá nguy hiểm, Thiên Hoàng vì bảo vệ ta mà bị thương nên ta tìm một chỗ ở tầng hai để hắn ở lại chữa thương rồi tự mình đi tìm kiếm những người khác, mà ở tầng hai này người có thể làm ta bị thương cũng không nhiều, ai ngờ lại đụng phải cái nơi quỷ quái như La gia này, trúng quỷ kế của bọn họ!"

Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, trong mắt Bắc Ảnh Phong lại thoáng trở nên rét lạnh.

"Tiểu Dạ nhi." Cung Vô Y ôm vai Dạ Nhược Ly, môi nở nụ cười mê hoặc người khác: "Lần này để Phong nhi đi với chúng ta đi, để tránh gặp phải chuyện tương tự."

"Để Phong nhi đi cùng sao?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, ánh mắt thoáng có chút lo lắng.

Đi đến tầng chín, ngay cả tính mạng của mình nàng còn không dám cam đoan, sao có thể dẫn theo Bắc Ảnh Phong đi mạo hiểm?

"Vi phu biết nàng lo lắng cái gì, nhưng mà...” Cung Vô Y nhẹ nhàng mỉm cười rồi cúi đầu nhìn nữ tử bên cạnh, mị hoặc nói: "Tiểu Dạ nhi, nàng yên tâm, ta đã lệnh cho Hắc Linh dẫn người đến tầng chín trước rồi."

Lúc này vẻ mặt của Bắc Ảnh Phong cũng đầy mong đợi nhìn Dạ Nhược Ly.

Hắn và đại tỷ xa nhau đã mấy chục năm, chỉ mới gặp lại nhau có vài năm ngắn ngủn, mà trong vài năm nay phần lớn thời gian hắn đều ở trong Thanh Minh phủ, nếu có thể thì hắn không muốn rời khỏi đại tỷ.

"Được." Dạ Nhược Ly trầm mặc nửa ngày rồi vẫn gật đầu đồng ý.

Dù có như thế nào thì chỉ có ở bên cạnh nàng Bắc Ảnh Phong mới được an toàn nhất, có nàng ở đó thì quyết không cho phép ai làm hắn bị thương dù chỉ một chút.

Bắc Ảnh Phong hơi híp mắt, lông mi thon dài che đi vẻ kiên định trong mắt.

Hắn tuyệt đối không để mình trở thành vướng ngại của đại tỷ!

"Phong ca ca, tỷ tỷ." Đông Phương Oánh cắn môi hồng giống như đã hạ quyết tâm, ngửa đầu nói: "Ta muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian, nhưng mà ta tin chắc rằng chúng ta nhất định sẽ nhanh gặp lại."

Rời khỏi nhà đã lâu rồi, lần này nàng nhất định phải trở về một chuyến, có vài chuyện nếu chưa được giải quyết thì chỉ có thể trở thành trở ngại ngăn cản nàng theo đuổi Phong ca ca thôi.

Bắc Ảnh Phong nghe vậy thì ngây người một chút, nhưng hắn cũng không nói thêm gì.

Sau khi nói tạm biệt xong thì mỗi người liền đi một ngả, Dạ Nhược Ly đi ra khỏi La gia thì một ngọn lửa hừng hực bốc lên, cả La gia liền bị biến mất không dấu vết chỉ trong nháy mắt, mà tất cả người của La gia cũng không thể trốn thoát được.

"Tiểu Phong nhi, có phải đệ nên nói cho ta biết chuyện giữa đệ và Oánh nhi rồi không?" Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn Bắc Ảnh Phong, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, nhưng trong con ngươi đen nhánh lại đầy ý cười.

"Đệ cũng lớn rồi, đã đến lúc nên tìm một nữ tử làm bạn."

"Đại tỷ, tỷ hiểu lầm rồi." Bắc Ảnh Phong gãi gãi đầu, ngại ngùng cười: "Ta và nàng chích là bằng hữu, hơn nữa nàng vì không muốn liên hôn nên mới trốn khỏi gia tộc."

"Liên hôn?" Đầu tiên Dạ Nhược Ly sửng sốt rồi tiện tay vỗ vai Bắc Ảnh Phong, "Đệ yên tâm đi, đệ là đệ đệ của Dạ Nhược Ly ta nên đệ là người có tư cách nhất trong bất cứ ai."

"Đại tỷ, ta đã nói chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ta và nàng..."

Bắc Ảnh Phong mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ than thở, nhưng mà trong đầu lại bất giác hiện lên nụ cười xinh đẹp đáng yêu của Đông Phương Oánh.

"Đi thôi, chúng ta đi đón Thiên Hoàng, sau đó liền đến tầng chín trước..."

Tới tầng chín cũng nghĩa là ngày quyết chiến cuối cùng không còn xa nữa.

Sau đó hai người liền tìm đến nơi Thiên Hoàng chữa thương, bởi vì Thiên Hoàng bị thương không nhẹ nên chút đan dược mà Bắc Ảnh Phong mang theo vốn không thể chữa khỏi cho hắn được.

Mà lúc Dạ Nhược Ly tìm được Thiên Hoàng thì hắn lại bị ngất xỉu vì bị trọng thương trong một thời gian dài, thế là Dạ Nhược Ly căn cứ vào vết thương của hắn để luyện chế đan dược, đến khi Thiên Hoàng khôi phục khỏe mạnh mới rời đi...

Mấy người vừa rời đi thì một bóng người mặc y phục xanh đen đột nhiên đáp xuống đất, đứng ở trong sơn động lúc đầu bọn họ ở.

"Kỳ quái, rõ ràng sư phụ ta đã tới đây, ta cũng cảm nhận được Linh Tâm thạch ở đây, hay là ta lại đến muộn một bước rồi?” Lão quái vật lắc đầu, chợt nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm trong chốc lát rồi lại trợn mắt lên "Bọn họ rời khỏi tầng hai rồi sao? Sư phụ, sao ngươi có thẻ bỏ lại đồ đệ này được, ta còn có nhiều vấn đề chưa hiểu rõ mà."

Lão quái vật than thở rồi có chút uất ức nói: "Thôi, ai kêu nàng là sư phụ của mình, ta cũng đã ở tầng hai này mấy trăm năm rồi, cũng đến lúc rời khỏi đây rồi, dù sao lão quái vật ta cũng đã quyết định từ nay về sau sẽ làm cánh tay đắc lực cho sư phụ."

Tiếng nói vừa dứt thì bóng dáng lão ta lóe lên, bóng người già nua biến mất khỏi sơn động...

Thông Thiên tháp, tầng chín.

Huyền khí nồng nặc ập vào mặt, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, nói: "Với huyền khí nồng nặc như nơi này thì việc tu luyện sẽ tốn ít công sức mà lại được lợi rất nhiều, thậm chí huyền khí nơi này chỉ yếu hơn Thanh Minh phủ."

Đột nhiên Bắc Ảnh Phong ngẩn ra, mặt lộ vẻ thích thú: "Đại tỷ, hình như ta cảm nhận được rồi..."

" Cảm nhận được rồi?" Dạ Nhược Ly thu hồi ánh mắt rồi liếc nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bắc Ảnh Phong: "Tiểu Phong nhi, chúc mừng đệ, lát nữa đệ liền đi bế quan đi, ta tin tưởng không tới mấy ngày đệ sẽ có thể trở thành Bán Thần Tôn."

Bắc Ảnh Phong khe khẽ mỉm cười, nhưng mà thực lực như vậy vẫn không đủ.

"Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thôi." Cung Vô Y quay đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng đầy ý cười nói: "Đám Hắc Linh đã sớm đến đây đợi rồi, ha ha, vi phu còn có một bất ngờ muốn tặng cho nàng."

Thông Thiên tháp này cực lớn, nhất là khoảng cách giữa các tầng, bởi vậy người Cửu U giới phải mất mấy tháng mới tới được tầng chín này.

Gió nhẹ lướt qua, trường bào họa tiết trăng lưỡi liềm bay nhẹ trong gió, đầu bạc như tuyết, Thiên Hoàng cúi đầu nhìn hai bàn tay, dung nhan tuấn mỹ như tiên thoáng xẹt qua một chút cảm xúc không dễ dàng phát giác...

Trong phòng ngủ tinh xảo xa hoa, bạch y nam tử biếng nhác dựa trên ghế bành, tay nhẹ nhàng lay động quạt xếp, khuôn mặt tuấn tú như ngọc nở một nụ cười ôn nhuận.

"Thiếu chủ, thiếu chủ..."

Bên ngoài, một hắc y nhân cấp tốc chạy vào, hắn chắp tay, nói: "Thiếu chủ, nữ tử ngài kêu ta để ý đã tới tầng chín, ngài xem..."

"Sao?" Bạch y nam tử thu hồi quạt xếp, ngồi dậy, hai tròng mắt ôn nhuận lóe sáng đầy phấn khởi: "Vậy nàng ta đang ở đâu ngươi có biết không?"

"Bẩm báo thiếu chủ, nàng ta đang đi về hướng Dạ Y môn."

"Dạ Y môn?" Bạch y nam tử nhẹ nhàng mỉm cười, tròng mắt thoáng lóe sáng: " Dạ Y môn mới thành lập mấy tháng trước, hơn nữa còn có một luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong đó sao? Dạ Y môn này mới thành lập đã tỏa sáng, vì vậy cũng trêu chọc người Lận gia, ha ha, xem ra kế tiếp có kịch hay để xem rồi."

Không biết nữ tử đó có thể mang tới rung động lớn cho hắn thế nào, hắn cũng có chút mong đợi...

"Cái gì? Đuổi con mẹ nó ra ngoài! Dựa vào cái gì mà muốn lão tử chuyển ra khỏi Diệt thành này? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lận gia thì giỏi lắm sao? Luyện đan sư Siêu Tuyệt Phẩm giỏi lắm sao? Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử khăng khăng không đi thì ngươi có thể làm gì lão tử?"

Trong Dạ Y môn, Tống Liệt cao ngạo hất cằm, liếc xéo cái người đang đứng trước mặt, giọng điệu có chút cuồng vọng khinh thường.

"Tống Minh Chủ, ngươi nguôi giận trước đã, để ta nói lý do đi." Lão tổ tông bất đắc dĩ than thở, tính tình lão gia hỏa này quá nóng nảy, ngay cả Ngũ Huyền đại nhân cũng không để vào mắt, dám chống lại lời hắn nói, như vậy sao có thể hy vọng lão ta sẽ bình tĩnh nói chuyện với mình được?

"Lận gia chủ, các ngươi vẫn nên về đi, chúng ta tuyệt đối không rời khỏi nơi này!"

Lão tổ tông phất tay áo, dienxdafnllequysdoon tuy rằng giọng điệu tốt hơn Tống Liệt nhưng vẫn không hề khách sáo mà hạ lệnh đuổi khách.

"Các ngươi thật sự không đi?" Lận Quan khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm nói: "Hi vọng các ngươi suy nghĩ cho kỹ, hơn một kẻ Thần Phẩm đỉnh phong như người không có tư cách coi thường Lận gia ta!"

Lận Quan cắn chặt hàm răng, hung tợn lên tiếng nói.

Từ khi Dạ Y môn đáng chết này tới Diệt thành, chỉ dựa vào một luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong mà dám ngang nhiên tranh đoạt chuyện làm ăn với Lận gia, hơn nữa còn dùng đan dược đổi lấy dược liệu.

Nhưng mà hiển nhiên trong tay tên luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong này nắm giữ không ít phương thuốc hắn chứ từng gặp qua nên Lận gia bọn họ mới thua thiệt đến thương tích đầy mình.

Bây giờ đã không còn là tranh chấp giành lợi ích nữa mà là Dạ Y môn đã làm mất mặt mũi Lận gia hắn nên sao hắn có thể bỏ qua được?

"Luyện đan sư Siêu Thần Phẩm sao? Luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì giỏi lắm sao? Lão tử đã từng gặp qua luyện đan sư Chí Tôn phẩm rồi, sao có thể sợ Lận gia của ngươi?"

Lão gia hỏa coi thường nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.

"Ha ha!" Lận Quan ngửa đầu cười lớn hai tiếng giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười vậy: " Luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Ngươi đang nằm mơ ư? Cả tòa tháp này không có ai là Chí Tôn phẩm, không biết ngươi gặp được ở đâu?"

Trong tòa tháp này ngoại trừ Hỗn Độn ở tầng mười ra thì tầng chín là tầng cao nhất. Mà trong tầng chín này chỉ có hai luyện đan sư là mạnh nhất, một người thuộc về hắn, người khác là luyện đan sư đứng đầu Đông Phương Thế Gia.

Tuy rằng hai người đều là Siêu Thần Phẩm nhưng không thể nghi ngờ là luyện đan sư Đông Phương Thế Gia mạnh hơn hắn ta nhiều.

"Có tin hay không thì tùy ngươi." Tống Liệt nhếch môi khinh thường nói: "Không nghe nói qua luyện đan sư Chí Tôn phẩm thì chỉ có thể chứng minh ngươi không có kiến thức, ngươi không phải người có tư cách gặp nàng!"

"Ngươi..."

Lận Quan biến sắc, phất ống tay áo, dung nhan xanh mét nói: "Nếu hai bên đã là luyện đan sư thì hãy dùng luyện đan thuật để quyết định đi? Người thua sẽ rời khỏi Diệt thành này, vĩnh viễn không được bước vào đây một bước! Ha ha, không phải ngươi quen luyện đan sư Chí Tôn phẩm sao? Có bản lĩnh thì mời người đó tới tham gia thi đấu thay ngươi đi."

Nói xong lời cuối cùng thì sắc mặt Lận Quan càng khinh thường hơn.

Ở trong lòng hắn, cái gọi là luyện đan sư Chí Tôn phẩm chỉ do lão già này bịa ra để lấy thể diện trước mặt hắn thôi, đáng tiếc lời bịa đặt này lại quá ngu ngốc!

Tống Liệt đang muốn há mồm đồng ý thì đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc ở đại quảng trường, vì vậy chỉ có thể nuốt lời nói vào bụng. Hắn không muốn vì mình hành động theo cảm tính mà liên luỵ đến nha đầu kia nữa.

"Ta sẽ cho các ngươi thời gian suy xét, ba ngày sau các ngươi nhất định phải cho ta ta đáp án! Lựa chọn cùng ta tỷ thí hay là bị đuổi ra khỏi đây, ha ha!"

Lận Quan phất tay áo, cười lớn hai tiếng rồi xoay người rời đi, bóng dáng dần dần biến mất dưới ánh nắng buổi trưa...

"Ta nhổ vào, tên khốn đáng chết, nếu như hắn rơi vào trong tay ta thì ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Đúng là tức chết ta mà!" Tống Liệt tức đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể đập Lận Quan một trận.

Lão tổ tông cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như Nhược Ly nha đầu ở đây thì sao Lận gia có thể kiêu ngạo như vậy được?

Từ đầu tới cuối Hắc Linh đều duy trì gương mặt lạnh lùng, khí lạnh âm trầm tỏa ra quanh người, hắn hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với những lời bới móc của Lận gia...

"Nơi này đã xảy ra chuyện gì ? Minh Chủ, sao ngươi lại tức giận đầy bụng như vậy? Có người trêu chọc ngươi hay sao?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài phòng, Tống Liệt nhất thời sửng sốt, liếc mắt nhìn qua, sau khi thấy mấy bóng người bước vào đại sảnh thì ánh mắt đầy kích động.

"Nha đầu, rốt cuộc ngươi tới rồi, nếu còn không trở về thì có lẽ ngươi sẽ không gặp được ta nữa?"

Nhìn thấy người tới Tống Liệt giả bộ lau nước mắt, mặt đầy uất ức nói.

"Xảy ra chuyện gì?"

Ý cười biến mất khỏi khuôn mặt tuyệt sắc, Dạ Nhược Ly ngưng trọng nói.

"Nên để ta nói sẽ tốt hơn."

Lão tổ tông đi lên, kể lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Dạ Nhược Ly nghe, nghe lão tổ tông kể lại thì Dạ Nhược Ly mới dần dần thu lại biểu cảm vừa rồi, sắc mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

"Được, ta hiểu rồi, nếu như người Lận gia mà còn tới nữa thì các ngươi phái người tới thông báo cho ta, yêu nghiệt, chúng ta đi."

Con ngươi đen nhánh của Dạ Nhược Ly đầy khí lạnh, xoay người đi về phía sương phòng, cũng đã đến lúc nàng giúp Phong Thần luyện chế cơ thể rồi.

Dù sao ở mộ Thần Tôn này, lực sát thương của Thần khí đôi với linh hồn sẽ nhiều hơn, chỉ có thật sự sống lại thì mới được xưng tụng là một cường giả Bán Chí Tôn thật sự.

Dạ Nhược Ly đi bộ ra khỏi cửa, nhìn thẳng đến ngọn núi cách nơi này không xa, hỏi: "Yêu nghiệt, sao Tống Liệt và lão tổ tông lại ở chỗ này, chẳng lẽ đây là kinh ngạc chàng dành cho ta sao?"

"Cái này chỉ là một trong số đó."

"Còn cái khác nữa sao?"

"Bây giờ Kim thần cũng đang tới nơi này, hắn sẽ nhanh chóng tới nơi thôi, còn có..." Cung Vô Y hơi dừng lại rồi nhếch khóe môi, liếc nhìn Dạ Nhược Ly chằm chằm: "Tiểu Dạ nhi có đoán ra hàm ý của ba chữ Dạ Y môn này không?"

"Dạ Y môn?" Dạ Nhược Ly vuốt cằm, trong mắt lóe sáng kỳ lạ: "Y* tương đương với Y*, cho nên môn phái này là dùng tên của chúng ta để đặt?”

* Y (医)trong Dạ Y Môn tương đương với chữ Y (衣) trong Cung Vô Y. Chữ Dạ là lấy từ tên Dạ Nhược Ly nên Dạ Y Môn là tên được ghép từ tên của hai người.

Gương mặt tuấn tú của Cung Vô Y đầy ý cười, hắn hơi cúi đầu đặt một nụ hôn xuống trán Dạ Nhược Ly.

"Không sai, bởi vì môn phái là nàng và ta."

Dạ Nhược Ly giương mắt nhìn, một gương mặt tuấn mỹ dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt nàng, lúc này trong đôi mắt phượng của Cung Vô Y đầy ý cười, nhịn không được nên duỗi tay ôm nàng vào trong ngực.

"Tiểu Dạ nhi, đoạn đường này nàng thu hút không ít ánh mắt người khác, nhưng mà vi phu tin tưởng trên đời này người có thể sóng vai đi với nàng, có thể đứng ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng chỉ có một mình vi phu, cho nên chúng ta nhất định phải cùng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, mỉm cười nhìn nhân thế phồn hoa."

Ngón tay Dạ Nhược Ly bất giác chạm vào Cửu U hồng tinh trên cổ rồi hơi nhếch môi lên, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ kiên định.

"Nhất định... Sẽ có một ngày như vậy."

Nàng tin tưởng nàng sẽ nhanh chóng có khả năng cùng yêu nghiệt đứng trên đỉnh đại lục này, đặt ra quy luật chí cao vô thượng cho đại lục này.

Cung Vô Y đã dặn dò Hắc Linh chuẩn bị tốt phòng trong Dạ Y môn rồi nên hai người liền tự ý đi đến sương phòng, rồi Dạ Nhược Ly liền bắt đầu bế quan, luyện chế thân thể cho Phong Thần...

"Các ngươi suy xét thế nào rồi?"

Ba ngày sau, trong đại sảnh Dạ Y môn, Lận Quan lại làm khách không mời mà đến thêm lần nữa, hắn cười lạnh nhìn hai người Tống Liệt và lão tổ tông.

"Quyết định tỷ thí với ta hay là quyết định bị đuổi ra khỏi Diệt thành này?"

"Đuổi?" Tống Liệt nhếch môi, khinh thường cười một tiếng: "Nếu như Lận gia muốn dùng vũ lực thì sợ rằng đã sớm ra tay rồi, sao lại còn đứng ở đây đàm phán với chúng ta? Ngươi cho rằng lão tử là đồ ngu sao?"

Lận Quan hơi biến sắc, hắn híp mắt lại, trong mắt đầy khí lạnh.

Không sai, nếu đánh với Dạ Y môn thì chỉ mất nhiều hơn được, huống chi trong Dạ Y môn cũng có ba vị Thần Tôn đỉnh phong, trừ phi phụ thân tình nguyện ra tay, nhưng bây giờ phụ thân vẫn đang đóng cửa bế quan, sao có thể ra ngoài vì chút chuyện nhỏ như vậy được?

"Thì ra đường đường là Dạ Y môn mà lại nhát gan như thế, ngay cả một cuộc tỷ thí cũng không dám đồng ý, ha ha, như vật mà còn dám nói láo mình quen luyện đan sư Chí Tôn phẩm?"

Lận Quan ngửa đầu cười lớn hai tiếng, giữa lông mày đầy ý chế giễu.

Vào lúc này một giọng nói cuồng ngạo vang lên từ bên ngoài phòng: "Tỷ thí sao? Sao Dạ Y môn chúng ta lại có thể không đồng ý được? Chỉ cần ngươi đừng hối hận là được!"

Nghe thấy giọng nói này thì Lận Quan liền liếc mắt nhìn qua, lúc thấy bạch y nữ tử đi dưới ánh mặt trời thì ánh mắt lại càng âm lãnh hơn, diễn*dafn~llequysdoon khóe miệng nở nụ cười lạnh.

"Ngươi là kẻ nào? Bản gia chủ đang nói chuyện với người quản lý Dạ Y môn, một vãn bối như ngươi lắm miệng làm gì?"

Bởi vì Dạ Nhược Ly nhỏ tuổi nên đương nhiên Lận Quan cho rằng nàng là người trong tộc của Tống Liệt hoặc là Bắc Ảnh lão tổ tông.

"Lận gia chủ, có phải ngươi lầm rồi không?" Lão tổ tông liếc mắt nhìn Lận Quan, thản nhiên nói: "Ở Dạ Y môn, nàng mới là người chấp chưởng thật sự, là Môn chủ của Dạ Y môn chúng ta!"

"Cái gì?"

Trong lòng Lận Quan kinh sợ, nheo hai mắt lại, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

Nữ tử này là Môn chủ Dạ Y môn? Rốt cục nàng có năng lực gì? Lận Quan cũng từ từ thu lại ý khinh thường vừa rồi.

"Môn chủ đã có gan đồng ý cuộc tỷ thí này rồi thì ta liền chờ Môn chủ đến, nhưng ta sẽ cho Môn chủ một khoảng thời gian để chuẩn bị, nửa tháng sau sẽ là ngày tỷ thí của chúng ta."

Nói xong Lận Quan phất ống tay áo, nâng bước đi ra ngoài phòng, rồi nhanh chóng biến mất khỏi ánh mắt mọi người.

"Nha đầu, ngươi thật sự đồng ý cuộc tỷ thí này sao? Nhưng mà, ngày đó..." Tống Liệt nhíu mày, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Tuy rằng nha đầu này có thể luyện chế đan dược Chí Tôn phẩm nhưng rõ ràng là rất khó khăn, nói không chừng sẽ gặp phải tình huống giống ngày đó, khi ấy nàng lại phải chịu đau đớn...

"Không sao, ta đang có đan dược muốn luyện chế, huống chi..." Dạ Nhược Ly ngừng lại, trong con ngươi đen nhánh lóe sáng khó hiểu: "Chỉ có khi Dạ Y môn chúng ta nắm chắc cái tầng chín này trong tay thì mới có thể chiếm được ưu thế lớn trong trận chiến cuối cùng."

Tống Liệt đang muốn nói gì, nhưng rồi vẫn ngậm miệng lại.

"Mặt khác, hãy giúp ta tìm mấy dược liệu ghi trên này."



Bàn tay nàng vung lên, một luồng sáng trắng bắn về phía Tống Liệt.

Tống Liệt nâng tay bắt lấy luồng sáng đó, mở tay ra nhìn lướt qua tờ giấy Tuyên Thành rồi nói: "Được, ta hiểu rồi, tuy rằng dược liệu này cực kỳ hiếm có, nếu ở đại lục Thần Chi thì tuyệt đối không tìm được. Nhưng ở tầng chín này thì không đến nông nỗi tuyệt chủng, trong vòng nửa tháng ta sẽ tìm được, nha đầu ngươi cứ yên tâm đi."

" Minh Chủ Liên Minh luyện đan làm việc thì có gì mà không yên tâm."

Hiếm khi Dạ Nhược Ly có ý trêu ghẹo Tống Liệt.

Đan dược này được xếp vào danh sách Thần đan trong cuốn sách Chí Tôn phẩm, tên là Chí Tôn Thần đan, sau khi dùng đan dược này thì những cường giả từ Bán Chí Tôn trở xuống đều có thể gia tăng huyền khí lên cả ngàn năm.

Nhưng nếu muốn đột phá Bán Chí Tôn thì không phải cứ dựa vào đan dược là sẽ thành công. Mà nếu Phong Thần muốn Linh Hồn lực đột phá được Bán Chí Tôn thì chỉ có thể đợi sau khi luyện chế thân thể xong mới có thể thật sự bước vào Bán Chí Tôn.

Ngược lại người có được cơ thể, có nghĩa là Linh Hồn lực có hi vọng đột phá để tiến vào Bán Chí Tôn, nhưng lại mãi không đột phá được.

Vốn dĩ nàng muốn tiến hành luyện chế đan dược sớm, đáng tiếc lại không thể thu thập đủ dược liệu ở đại lục này, chỉ có khi tiến vào tầng chín này thì mới có hi vọng.

Dạ Nhược Ly nói xong lời đó thì liền xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

Suốt ba ngày gần đây không có ngày nào không luyện chế đan dược nên nàng có chút mệt mỏi, vì vậy mới muốn đi nghỉ ngơi trước...

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, trong nửa tháng này Tống Liệt đã tìm được những dược liệu mà nàng cần, mà Kim thần cũng đã tới Dạ Y môn, bây giờ rốt cuộc hai người cũng có thể cùng đồng hành với nhau, điều này cũng làm cho Dạ Nhược Ly vui mừng.

Lúc này ở đại quảng trường sớm đã có đông quần chúng tụ tập.

Mọi người ở Diệt thành đều biết hai bên sẽ tỷ thí, vì vậy sáng sớm liền vây quanh quảng trường. Mà Lận gia cũng đến rất sớm, người chậm chạp mã chưa đến là đám người Dạ Y môn.

Thật ra không phải Dạ Nhược Ly cố ý đến muộn mà là đêm qua vận động mệt mỏi nên ngủ một giấc đến hừng đông, đám người Tống Liệt cũng rất biết điều không đến quấy rầy, cho nên chờ nàng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Trong mấy năm Cung Vô Y rời đi, gần như đêm nào Dạ Nhược Ly cũng tu luyện, đề cao cảnh giác giờ giờ phút phút, mà chỉ có khi yêu nghiệt bên cạnh thì nàng mới có thả lỏng thần kinh, an tâm chìm vào giấc mộng.

Vì vậy lúc đám người Dạ Nhược Ly đến quảng trường thì mọi người đã sớm mất bình tĩnh rồi...

"Dựa vào cái gì mà bây giờ mới tới, ta còn cho rằng bọn họ chưa lâm trận đã bỏ trốn nữa."

"Có dũng khí đến cũng tốt, nhưng mà trong Dạ Y môn cũng chỉ có một luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong, tuy rằng không biết hắn ta lấy đâu ra được những phương thuốc chưa ai gặp nhưng nếu dựa vào thực lực thì không phải đối thủ của đại sư Lận Tâm của Lận gia."

"Hơn nữa hình như Môn chủ của Dạ Y môn là một bạch y nữ tử, tuổi của nàng ta không lớn. Thật không biết đám người này đang làm trò quỷ gì lại cho một nữ nhân cầm đầu!"

Dù Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly sóng vai cùng đi, nhưng Tống Liệt và lão tổ tông lại đi ở phía sau Dạ Nhược Ly, bởi vậy mới khiến người khác cảm thấy là do Dạ Nhược Ly cầm đầu.

Dạ Nhược Ly nhắm mắt làm ngơ hết mấy lời nghị luận này, nàng tự ý đi đến trung tâm quảng trường.

Lận Quan nliếc mắt nhìn bọn họ, khóe miệng nở nụ cười lạnh khinh thường, mà lão giả tóc trắng xóa đứng bên cạnh hắn rõ ràng đó là Lận Tâm đại sư của Lận gia.

"Ha ha, xem ra có kịch hay để xem rồi, bổn thiểu chủ tới thật đúng lúc."

Một giọng nói ôn nhuận như nước chảy vang lên, lướt qua trái tim của mọi người, mang tới một cảm giác khoan khoái cho bọn họ.

Bạch y nam tử đứng dưới ánh mặt trời, tay rung quạt xếp, gương mặt tuấn tú như ngọc, khóe miệng nở nụ cười ôn nhuận, hai tròng mắt ôn hòa nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, một lát sau mới thu hồi ánh mắt.

Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, vì sao bạch y nam tử này lại khiến nàng rất không thoải mái, giống như nàng là con mồi của hắn vậy.

Cung Vô Y siết chặt eo Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú âm trầm hẳn đi, đôi mắt phượng liếc nhìn bạch y nam tử, dung nhan yêu nghiệt cũng thoáng trở nên lạnh lẽo.

"Là Bạch Thiên Phong của Bạch gia, trời ơi, Thiên Phong thiếu chủ lại có thể đến nơi này."

"Không phải ta đang nằm mơ đó chứ? Uy danh của Bạch gia ở tầng chín này ngang hàng với Đông Phương Thế Gia, trong hai gia tộc này có mấy cường giả Bán Chí Tôn phàm cấp, mà người mạnh nhất trong hai gia tộc đã đạt tới Linh cấp rồi."

"Bạch Thiên Phong thiếu chủ là tầng Đệ Nhất Thiên Tài ở tầng chín này, cũng là người tình trong mộng của nhiều nữ tử, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này."

Nghe mọi người nghị luận, Dạ Nhược Ly mới biết được thân phận của bạch y nam tử này

"Thiên Phong thiếu chủ." Lận Quan hơi ngẩn ra, nhanh chóng tiến lên, chắp tay lại nói: "Không biết thiếu chủ đến nơi này có gì chỉ giáo?"

Bạch Thiên Phong thu hồi quạt xếp rồi ôn nhuận cười một tiếng: "Ta chỉ nghe nói nơi này có kịch hay nên tới xem thôi, các ngươi không cần để ý tới ta, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm đi."

Dứt lời đã có người mang ghế dựa ra cho Bạch Thiên Phong.

Bạch Thiên Phong phất vạt áo rồi nhanh chóng ngồi xuống, biếng nhác dựa vào lưng ghế, khóe môi vẫn nở nụ cười ôn nhuận.

"Dạ, Thiên Phong thiếu chủ." Lận Quan chắp tay cung kính, rồi nhìn về phía đám người Dạ Nhược Ly, nói: "Lận gia ta phái Lận Tâm ra thi đấu, không biết Dạ Y môn phái ai tham gia thi đấu?"

"Dạ Y môn do ta tự mình dự thi."

Khi lời này vang lên thì mọi người đều kinh ngạc nhìn nữ tử áo trắng.

Nàng tự mình tham gia thi đấu sao? Rốt cục nữ tử này có thân phận gì? Một cuộc tỷ thí quan trọng như vậy mà lại giao cho nàng, Dạ Y môn không sợ thua thảm hại sao? Phải biết là Lận Tâm đại sư chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm đó.

Nữ tử này làm sao có được thực lực đánh bại Lận Tâm đại sư?

"Ngươi chắc chứ?" Lận Quan cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết ngươi có muốn đánh cược với ta, nếu Dạ Y môn thua, chẳng những phải cút ra khỏi Diệt thành này mà còn phải giao hết phương thuốc dân gian của Dạ Y môn  cho ta không?"

"Được."

Dạ Nhược Ly không chút do dự đồng ý.

Quyết đoán như vậy khiến Lận Quan sinh nghi, trừ phi trong lòng đã có dự tính, nếu không sao có thể đồng ý dễ dàng như thế? Hay là nàng đáp vậy chỉ để lừa gạt mình thôi?

Qua hai lần gặp mặt, Lận Quan liền cảm thấy nữ tử này không hề đơn giản.

"Nhưng nếu Lận gia ngươi thua thì nhất định phải trần truồng rời khỏi Diệt thành, không được mang theo bất cứ vật gì của Lận gia, bao gồm cả quần áo của các ngươi cũng phải để lại!"

Đặt cược ác độc như thế khiến mọi người trợn tròn mắt, kinh sợ nhìn nữ tử lạnh nhạt trước mắt.

Nàng chẳng lẽ có đặc thù đam mê hay sao? Cư nhiên nhượng này nhóm người thân thể trần truồng ly khai...

"Ha ha, nữ tử này càng lúc càng thú vị."

Bạch Thiên Phong nhếch khóe môi, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, nhưng mà lúc nhìn thấy Cung Vô Y bên cạnh nàng thì ánh mắt thoáng trở nên âm trầm, diễn;dafnllequys~dôn đôi mắt ôn nhuận cũng lóe sáng khác thường.

"Dù thế nào thì con mồi ta nhìn trúng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta..."

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai thế lực bắt đầu tỷ thí.

Bởi vì trước khi Lận Tâm luyện chế đan dược, Lận Quan đã nói với lão ta nữ tử này không đơn giản, kêu lão sử dụng toàn bộ thực lực để tỷ thí cho nên Lận Tâm sẽ không lưu tình!

Đồng thời Dạ Nhược Ly cũng vung bàn tay trắng nõn lên, Long Phượng thần đỉnh lập tức hiện dưới ánh mặt trời.

Nàng lấy dược liệu mình nhờ Tống Liệt tìm trong khoảng thời gian này ra, sắc mặt Dạ Nhược Ly dần dần trở nên ngưng trọng, mà lúc nàng nâng tay lên thì ngọn lửa lập tức nổi lên trong lòng bàn tay.

Ngọn lửa đỏ tươi làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc, giờ phút này biểu cảm nghiêm túc của nàng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, ngay cả thở cũng nhẹ đi mấy phần, Bạch Thiên Phong nhẹ lay động quạt xếp, miệng đầy ý cười nhìn Dạ Nhược Ly, giống như muốn biết nàng có thể mang tới kỳ tích cho mọi người hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro