Chương 572: Trả giá thật lớn
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!
Rốt cuộc, Khang Thành Hoàng Đế nhìn thẳng tới hướng Hàn Vân Tịch.
Vừa mới xong nàng còn muốn làm lễ ra mắt với hắn, hắn còn không cho nàng sắc mặt để nhìn. Bây giờ, cuối cùng đã đến thời điểm muốn cầu cạnh nàng, nếu nàng không bưng ra cái giá thật cao thì Tam Tự của nàng từ nay trở đi sẽ không được kêu là Hàn Vân Tịch nữa.
Nhớ năm đó, thời điểm nàng còn không có được thịnh sủng của Long Phi Dạ, tất cả đều phải dựa vào chính mình cũng dám trực tiếp gọi Thiên Huy Hoàng Đế, huống chi là lúc này?
Biết rất rõ ràng Khang Thành Hoàng Đế đang nhìn mình, Hàn Vân Tịch lại làm như không thấy, trong thùy mắt chỉ có ly trà, bất động thanh sắc.
Khang Thành Hoàng Đế biết, nếu muốn giữ Tần Vương ở lại thì trước tiên phải bình tức được nữ nhân đang tức giận này.
Nếu sớm biết Đoan Mộc Bạch Diệp ngu dốt như thế, vừa mới xong, hắn cũng sẽ không lạnh nhạt với Hàn Vân Tịch. Bây giờ thật sự là hối hận cũng không kịp.
Khang Thành Hoàng Đế rất nhanh thu tầm mắt lại, nói, "Nhị vị, thái tử không tiếc lời, là do Tây Chu ta thất lễ. Xin hai vị nhìn ở trên cái mặt mỏng này của trẫm, chớ chất chứa oán hận ở trong lòng, làm xấu đi tâm tình đi nước ngoài lần này."
Một câu " Tây Chu ta thất lễ", cũng không phải, mặc dù không phải là nói xin lỗi rất rõ ràng, nhưng thân là chi chủ một nước mà có thể nói ra lời như vậy, quả thực không dễ dàng.
Cuối cùng Long Phi Dạ cũng mở miệng, "Từ trước đến giờ Bản vương không so đo với tiểu nhi lỗ mãng, Khang Thành Hoàng Đế nặng lời."
Đây là cho Khang Thành Hoàng Đế mặt mũi, nhưng cũng rất rõ ràng đang mắng Đoan Mộc Bạch Diệp. Nhưng Đoan Mộc Bạch Diệp có thể làm như thế nào đây?
Đoan Mộc Bạch Diệp nghĩ, nếu như Long Phi Dạ có thể ở lại như vậy, bị chửi một câu 'Tiểu nhi lỗ mãng' hắn cũng chấp nhận. Ai biết, Long Phi Dạ đã tha thứ cho hắn mà mặt Hàn Vân Tịch lại âm trầm, tức giận nói, "Vốn là muốn ở lâu mấy ngày, nhân cơ hội này đi du lãm sa mạc rạng rỡ của Tây Chu, bây giờ hoàn toàn không có tâm tình!"
Lần này, rốt cuộc Đoan Mộc Bạch Diệp đã được mở mang trí tuệ. Mặc dù hắn phi thường không cam lòng nhưng cũng vội vàng châm trà cho Hàn Vân Tịch, "Tần Vương Phi, miệng của tại hạ từ trước đến giờ không biết che đậy, nếu có chỗ đắc tội, xin hãy thứ lỗi."
Rốt cuộc là người trong cuộc đang nói khiểm! Đồ vô dụng!
Tâm tình Hàn Vân Tịch lạnh nhạt, cũng giống như Long Phi Dạ, không để ý tới Đoan Mộc Bạch Diệp rốt cuộc cũng đã thông suốt.
Khang Thành Hoàng Đế biết, còn phải qua Hàn Vân Tịch cửa ải này. Hắn thuận thế nói, "Tần Vương Phi, trẫm đều nghe nói chuyện trong Hồng Lư, đúng là do thái tử thất lễ. Không bằng như vậy, đổi lại ngày mai, để cho thái tử cùng ngươi cùng Tần Vương du lãm thật tốt, coi là tạ tội?"
Khang Thành Hoàng Đế vừa mới nói xin lỗi thì dùng là "Nhị vị", tất nhiên bao hàm sự áy náy đối với Hàn Vân Tịch. Bây giờ, nếu đã nhượng bộ đến mức này, thêm nữa cũng là cho Tần Vương bước trước, Hàn Vân Tịch cũng nên biết đủ mà dừng.
Nhưng Hàn Vân Tịch giả bộ ngu, tức giận nói, "Khang Thành Hoàng Đế, ngươi cũng không khỏi quá thiên vị con của ngươi! Phụng bồi chúng ta đi du lãm, đây đâu phải là cách người bị trừng phạt, rõ ràng còn tưởng là thưởng. Không có cửa như vậy! Thật là khi dễ người quá đáng!"
"Vân Tịch, không được vô lễ!" Long Phi Dạ lập tức khiển trách.
Hàn Vân Tịch thở phì phò, "Điện hạ, Thần Thiếp nói sai sao? Rõ ràng là Khang Thành Hoàng Đế đang bao che, thiên vị! Đi theo du lãm mà cũng coi như trừng phạt? Chuyện này mà cũng dám nói ra để cho người ta đánh giá? Hóa ra, nếu Diệp thái tử không khi dễ chúng ta thì Tây Chu sẽ không có người nào theo chúng ta đi du lãm hay sao?"
Long Phi Dạ lại không nói gì, chỉ đúng nhẹ nhàng thở dài.
"Tóm lại, hôm nay Thần Thiếp sẽ rời đi. Thần Thiếp không bao giờ đến Tây Chu nữa!" Một tay của Hàn Vân Tịch ôm ngực, một tay kia quệt ngang miệng một cái rồi cũng ôm ngực, rất có phong thái cố tình gây sự. Đúng, nàng đang cố ý, cố tình gây sự.
Nếu như đây là trường hợp chính thức, Hàn Vân Tịch bưng ra thân phận Tần Vương Phi nói lời như vậy, vô lý quậy nháo như thế, tất nhiên có mất thể thống. Nhưng đây là trường hợp âm thầm gặp mặt, Hàn Vân Tịch một nữ nhân trong nhà mà làm ầm ĩ như thế, ngược lại cũng sẽ không mất thân phận.
Khang Thành Hoàng Đế dĩ nhiên nhìn ra được Hàn Vân Tịch là cố ý, mà hết lần này tới lần khác Tần Vương đều làm một bộ dáng vẻ không thể làm gì nàng, hắn còn có thể thế nào?
"Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm, cấm túc thái tử ba tháng, phạt bổng lộc một năm. Không có trẫm cho phép, ai cũng không cho phép tự tiện vào Đông Cung!" Khang Thành Hoàng Đế chỉ có thể nhịn đau quyết tâm.
"Phụ hoàng!" Đoan Mộc Bạch Diệp gấp!
Khang Thành Hoàng Đế trợn mắt nhìn, "Người đâu, còn không đưa thái tử về!"
"Phụ hoàng, Nhi Thần biết sai! Biết sai! Phụ hoàng, ngài tha cho Nhi Thần lần này đi!"
"Phụ hoàng... Phụ hoàng!"
Đoan Mộc Bạch Diệp bị kéo tới cửa còn dùng sức kêu, dùng sức cầu xin tha thứ. Ba tháng, đối với hắn mà nói là quá kinh khủng, thời gian quá dài.
Ở trong sự tình tranh đấu Hoàng Vị, trong chuyện diệt trừ dị kỷ, hắn nhất quán lòng dạ ác độc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bây giờ hắn lại bị giam lỏng trong ba tháng, đủ để cho những thế lực lúc trước đã bị hắn giẫm đạp đến sít sao, lại một lần nữa ngẩng đầu. Đám người kia phản kích, ắt sẽ càng ngoan tuyệt.
Hắn có thể không sợ sao? Hắn có thể không sợ, trong vòng ba tháng thật sự bị mất vị trí thái tử hay sao?
Lần này, Hàn Vân Tịch thấy thật sự tốt.
"Khang Thành Hoàng Đế anh minh, con trai giống như cho làm ngươi mất thể diện đến bậc này thì nên phạt nặng, giết gà dọa khỉ!" Hàn Vân Tịch cười.
Khang Thành Hoàng Đế có thể không cười nổi, càng không đợi được, rảnh rỗi phiếm vài câu rồi lấy lí do có tấu chương gấp cần xử lý rồi Ly khai. Trước khi Khang Thành Hoàng Đế rời đi còn truyền Sở Tướng quân tới chiêu đãi.
Sở Tướng quân mới đến thì biết được sự tình thái tử bị cấm chân ba tháng, đang cùng Đông Cung suy nghĩ cứu vãn như thế nào thì nhận được mệnh lệnh từ Khang Thành Hoàng Đế, ly trà trong tay suýt nữa rơi xuống.
Hắn không nghĩ tới sẽ nhanh chóng phải đối mặt Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch như vậy, càng không có nghĩ tới là hắn muốn đi tiếp đãi Long Phi Dạ bọn họ.
Diệp thái tử là cái gương nhìn thấy được ở trước mắt, thêm những bí mật về U Tộc, Sở Tướng quân tha cho là có nhiều va chạm xã hội, trải qua không ít mưa gió trong đời người mà lúc này cũng cảm thấy khẩn trương!
Sau khi hắn đi tới, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đang đi thuyền du hồ, Long Phi Dạ tự mình chèo thuyền, cũng không có người làm phục vụ. Nói cách khác, hai vợ chồng bọn họ nói chuyện gì, không có người nào có thể nghe trộm được.
Thời điểm Sở Tướng quân giúp Đoan Mộc Bạch Diệp bao Đào Nhiên cư, tất nhiên đã cài vào nội gián. Đáng tiếc, bây giờ hắn cũng không dò ra được cái gì, chỉ có thể ngồi chờ ở ven hồ.
Hắn biết, mục tiêu của Long Phi Dạ không phải là Diệp thái tử, mà là Sở gia. Chẳng qua, hắn thật sự không đoán ra, rốt cuộc Long Phi Dạ dự định đối phó với Sở gia như thế nào.
Lúc này, thuyền của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch liền dừng lại ở trong hồ.
"Điện hạ, Thần Thiếp vô lý quậy nháo như thế, có phải đã ném hết mặt mũi của ngài đi chứ?" Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Long Phi Dạ thiêu mi nhìn nàng, hiếm thấy khen người, "Càng ngày càng thông minh."
"Còn chẳng phải là theo chàng học được sao." Hàn Vân Tịch hiếm thấy biết nịnh hót.
Long Phi Dạ liếc mắt quan sát nàng, không trả lời, chỉ đáp lại nàng một nụ cười. Phải biết, gia hoả tích tự như kim này bây giờ đã cười, lúc trước muốn hắn mở miệng nói chuyện còn khó khăn. Cũng không biết từ lúc nào, Hàn Vân Tịch cũng có thói quen quen với nụ cười của hắn.
"Đường Ly cùng Sở Tây Phong đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Đi Thiên Phật Quật dò đường." Long Phi Dạ đáp.
"Dò được cái gì không?" Hàn Vân Tịch liền vội vàng hỏi.
"Sở Tây Phong dò la mấy ngày nay vẫn không thấy tin tức. Hôm qua Đường cũng vừa mới rời đi, cũng không biết có thể đi vào hay không." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Thiên Phật Quật đối với bọn hắn mà nói, còn trọng yếu hơn rất nhiều việc thu thập được U Tộc. Sở gia biết được chỗ của Vạn Độc Chi Mộc mà đã nhiều năm như vậy cũng không bắt được vào tay, điều này đã đủ để chứng minh, Thiên Phật Quật là nơi vô cùng khó khăn.
Hàn Vân Tịch có loại dự cảm, lần này bọn họ sẽ đợi ở Bạch Thành Tây Chu một khoảng thời gian.
Thời điểm mặt trời lặn, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cập bờ.
Sở Tướng quân lập tức thay một khuôn mặt tươi cười chào đón, nên lễ độ, cân nhắc, tất cả đều có, hắn không nói một chữ nào liên quan tới U Tộc hay bất cứ chuyện gì tới Sở gia. Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch làm như không phát sinh chuyện gì, trở về Hồng Lư Tự cùng Sở Tướng quân.
Lúc gần đi, Sở Tướng quân nói, "Tần Vương, ngày mai hoàng thượng đã an bài thiết yến sau lúc tảo triều. Đến lúc đó, Sở mỗ sẽ đến đón ngài vào cung."
Long Phi Dạ gật đầu một cái, đến nay vẫn không nói một lời.
Sở Tướng quân làm cái chắp tay, xoay người rời đi. Nhưng hắn đi ra đến cổng lớn của Hồng Lư Tự, cuối cùng lại không nhịn được, lộn trở lại.
Lúc trước đã thương nghị qua cùng U tộc trưởng, Long Phi Dạ không tìm bọn hắn nói, bọn họ chỉ có thể chủ động tìm Long Phi Dạ nói chuyện. Nếu không, bọn họ sẽ một mực thuộc về vị trí bị động.
Bây giờ, thừa dịp thời điểm không có người để nói cho rõ ràng. Nếu không, trời mới biết Long Phi Dạ ngày mai vào cung, hắn sẽ nói cái gì cùng Khang Thành Hoàng Đế?
Tựa hồ như Long Phi Dạ đã dự liệu được Sở Tướng quân sẽ lộn trở lại, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng vẫn ngồi ở chỗ cũ, không động.
Sở Tướng quân vừa vào cửa liền tỏ ý toàn bộ người làm lui ra. Thời điểm một mình đối mặt Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, mặt hắn vô cùng âm trầm.
Tuy nhiên, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng vị nhưng bất động, cái này làm cho Sở Tướng quân cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
"Tần Vương, ngươi nên biết được lão phu có ý gì?" Sở Tướng quân đi thẳng vào vấn đề.
Long Phi Dạ lạnh lùng đáp lại, "Không biết!"
"Vậy ngươi thả Vu Di trở lại là có ý gì?" Sở Tướng quân chất vấn.
Long Phi Dạ đáp, "Đối với Bản vương mà nói, một tên Sở Thiên Ẩn là đủ rồi."
"Ngươi!" Sở Tướng quân phát cáu, "Ngươi định làm gì Thiên Ẩn, ngươi muốn như thế nào đây?"
Long Phi Dạ không đáp, cười lạnh nói, "Lúc trước có người nói cho Bản vương, bí thuật của U Tộc là Ngự Tiễn Thuật, bắn ra mũi tên không cần cung, uy lực vô cùng. Lúc ấy Bản vương còn chưa tin, thật không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có thể lãnh giáo."
Lời vừa nói, Sở Tướng quân sợ!
Hắn và U tộc trưởng, còn có cả Vu Di, vẫn luôn không suy nghĩ ra vì sao Long Phi Dạ biết Ngự Tiễn Thuật chính là bí thuật của U Tộc? Làm như thế nào chỉ bằng vào một cái Ngự Tiễn Thuật liền khẳng định Sở gia là U Tộc? Phải biết, Ngự Tiễn Thuật là cơ mật của U Tộc, không phải là chuyện để người không có phận sự hay một tên vô danh tiểu tốt có thể biết.
Nếu không phải là người có thể tin tưởng, có thể gánh vác cùng trách nhiệm nặng nề, tuyệt đối sẽ không có tư cách được tập Ngự Tiễn Thuật. Chẳng cần nói đâu xa, đến nay, chính Sở Thanh Ca cũng không biết bí mật của gia tộc, cũng sẽ không biết đến Ngự Tiễn Thuật!
Hôm nay Long Phi Dạ đã nói như vậy, nhất định là có người cho hắn biết. Nhưng là ai có thể nói cho hắn biết chuyện này đây?
Sở Tướng quân tuyệt đối nắm chặt, nhất định không phải là người trong U tộc. Mà người trong tộc cũng không dám tiết lộ chuyện này. Nhưng nếu đã không phải trong U tộc, vừa vặn cũng chỉ có một người.
Người này là người ngoài duy nhất trên thế giới này biết được bí mật của U Tộc- Cố Bắc Nguyệt!
Lại liên tưởng tới lúc trước Cố Bắc Nguyệt cự tuyệt U tộc trưởng cứu Sở Thiên Ẩn, lại cự tuyệt trợ sản cho Sở Thanh Ca, sự nghi ngờ của Sở Tướng quân càng nặng hơn.
Hắn sẽ không ngốc đến mức trực tiếp hỏi Long Phi Dạ là ai tiết lộ điều bí mật này. Mà coi như hắn có hỏi, Long Phi Dạ cũng sẽ không nói.
"Tần Vương, ngươi giữ cho U Tộc ta một cái mặt mũi, không bằng chúng ta dứt khoát một chút. Tối nay, ước hẹn ở Đào Nhiên cư, ngươi nói chuyện cùng U Tộc tộc trưởng, như thế nào?" Sở Tướng quân hạ thấp giọng.
Hàn Vân Tịch vẫn cho là cha của Sở Thiên Ẩn chính là U tộc trưởng, không nghĩ tới U tộc trưởng là một người khác.
"Sở Tướng quân, thời gian không còn sớm, xin trở về đi." Long Phi Dạ lạnh giá cự tuyệt.
Thái độ này làm cho Sở Tướng quân càng bất an, hắn nói, "Tần Vương điện hạ, chuyện trong cung điện dưới lòng đất là do Thiên Ẩn lỗ mãng, lão phu ở chỗ này bồi lỗi với nhị vị. Trên đời có cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, điện hạ cũng là vì Mê Điệp Mộng, dường như có thể hợp tác cùng U Tộc, cộng mưu đại nghiệp. Ta tin tưởng U Tộc sẽ không khiến điện hạ thất vọng. Mong rằng điện hạ cân nhắc một chút."
Long Phi Dạ không chậm trễ chút nào liền cự tuyệt, "Sở Tướng quân, không tiễn."
Sở Tướng quân cũng đã nói trắng ra như vậy, Long Phi Dạ vẫn kiên quyết không đổi quyết định sao? Không thể không nói, thái độ này khiến cho Sở Tướng quân hoàn toàn sợ hãi.
Vừa rời khỏi Hồng Lư Tự, hắn trực tiếp đi tìm U tộc trưởng. Sau khi U tộc trưởng biết chuyện, càng cảm thấy không nghĩ ra Long Phi Dạ muốn làm cái gì? Một khi đã không suy nghĩ ra thì càng không tốt, càng bất an, càng dễ dàng xung động.
Có thể nói, thái độ của Long Phi Dạ đã ép cho một tộc trưởng, một quốc gia chỉ chủ cũng sắp phát điên, không dám ngồi yên chờ chết.
Đêm đó, hai người lại cùng nhau lẻn vào Hồng Lư Tự gặp Long Phi Dạ.
Lần này, Long Phi Dạ sẽ nhả sao? Đừng nói, Hàn Vân Tịch cũng suy nghĩ không ra...
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro