~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ đi mấy má!
Toàn bộ năm chục ngàn đại quân của Sở Tướng quân đang trú đóng tại Quận Phong Lâm đều xuất ra, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ứng đối được sao?
Cũng không biết cái nhìn của Long Phi Dạ là thế nào, ít nhất, Sở Tướng quân cảm giác mình vẫn nắm vững phần thắng.
Lấy năm chục ngàn địch năm ngàn, tất sẽ bị thiên hạ chỉ trích, cho dù thắng, cũng thắng không anh hùng. Cửu kinh sa trường, chiến vô bất thắng, từ trước đến giờ Sở Tướng quân luôn coi trọng sĩ diện hão. Chẳng qua là lần này, hắn cũng mặc kệ phải trả bất cứ giá nào. Bất kể bỏ ra giá cả cao bao nhiêu, trong vòng một ngày, hắn phải tiêu diệt hết tinh binh của Long Phi Dạ!
Sở Tướng quân vừa đưa ra mệnh lệnh này một cái, toàn quân lập tức được đại chấn tinh thần. Bên trong thành cùng hai mươi lăm ngàn nhân mã ẩn ở bên ngoài hai bên thành cùng nhau điều động. Cuối cùng thì nhiều người thế lớn, rất nhanh quân của Sở gia liền chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Nhưng ngay tại thời điểm Sở Tướng quân đắc ý vì chính mình đưa ra quyết sách chính xác, hắn hoảng sợ phát hiện một chuyện.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đâu?
Tựa hồ từ khi lưỡng quân bắt đầu khai chiến thì đã không thấy hai người bọn họ!
"Người đâu?"
Sở Tướng quân cũng dừng mũi tên trong tay lại, ở tình thế quân ta quân địch tấp nập ở dưới thành tìm kiếm bóng dáng Long Phi Dạ. Chỉ tiếc, hắn không tìm được.
Sở Vân Ế ở một bên cũng đang tìm kiếm, đáng tiếc cũng không thấy.
Tình thế thật tốt, nhưng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch không thấy đâu khiến cho bọn họ không thể cao hứng nổi, ngược lại còn thấp thỏm lo âu.
"Tướng quân, cẩn thận!"
Bỗng nhiên, một đạo mũi tên bắn ra từ phía sau Sở Tướng quân. Sở Tướng quân nhìn men theo mũi tên, lúc này mới phát hiện một Hắc Y cao thủ, trong ngực đang ôm một nữ nhân, từ dưới thành vọt lên, trường kiếm đâm tới chính diện hắn! Hắc Y cao thủ không phải ai khác, chính là Long Phi Dạ. Mà nữ nhân hắn ôm trong ngực cũng không phải người xa lạ, chính là Tần Vương Phi Hàn Vân Tịch!
Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, muốn giết địch thì trước hết phải giết tướng. Bọn họ chính là hướng về phía Sở Tướng quân mà tới!
May mắn vì được nhắc nhở, Sở Tướng quân liền vội vàng lui về phía sau. Cùng lúc đó, toàn bộ Ngự Tiễn Thủ sau lưng hắn tề phát ra mấy mũi tên.
Chỉ lát nữa là Long Phi Dạ sẽ leo lên thành lâu, bị cản lại như vậy, chỉ có thể dùng kiếm ngăn đỡ mũi tên, mượn lực đạp xuống trên tường thành, lăng không đi lên.
Sau khi Sở Tướng quân lấy lại tinh thần, cũng lập tức rút tên ra, bắn, sự chú ý của hắn hoàn toàn ở trên người Long Phi Dạ. Ai biết, Hàn Vân Tịch lại nhắm vào ngực hắn, đánh ra một mũi Độc Châm Lê Hoa lệ vũ!
"Cẩn thận!"
Sở Vân Ế kêu lên, hung hăng đẩy Sở Tướng quân một cái. Độc Châm này vừa vặn đánh vạt ra, đánh vào trên vai Sở Vân Ế.
Trời mới biết Hàn Vân Tịch dùng loại độc gì, Sở Vân Ế lập tức quỳ xuống đất, một chút khí lực cũng không có.
Cũng là lên đến tận mái nhà ở trên thành luỹ, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch mới phát hiện Sở Vân Ế bị mù một mắt, hai người hết sức tò mò, có thể động thủ khiến cho một con mắt của Sở Vân Ế bị mù chính là chuyện không dễ dàng! Rốt cuộc là người nào ra tay?
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là thời điểm hiếu kỳ, bọn họ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
"Đại ca!" Sở Tướng quân kinh hãi, thế nào cũng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch còn giấu một món tay nghề như vậy.
Sở Vân Ế phi thường quả quyết, hung hăng đẩy hắn ra, "Đừng để ý ta! Giết bọn hắn! Ta có chết, U Tộc liền do ngươi thống lĩnh!"
Sở Tướng quân giận tới mức lấy tới một bó mũi tên to, hướng về phía Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, đồng loạt bắn tới. Không khỏi không thừa nhận, Tiễn Thuật của Sở Tướng quân cùng Sở Vân Ế chẳng thể phân biệt được, từng mũi tên đều uy lực vô cùng, ép cho Long Phi Dạ không thể không lui về phía sau.
Thêm nữa, đám Ngự Tiễn Thủ xung quanh không ngừng tập kích, Long Phi Dạ bị buộc phải ra khỏi thành lầu ra, không còn chỗ nào để mượn lực đặt chân.
Phải biết, một khi không có chỗ mượn lực, muốn ở giữa không trung né tránh nhiều mũi tên như vậy thì là chuyện không hề dễ dàng.
Thấy vậy, Sở Tướng quân cùng đám Ngự Tiễn Thuật, tất cả đều gấp rút thế công, hùng hổ dọa người, khí thế hung hăng.
"Hàn Vân Tịch, giao Giải Dược ra. Nếu không, bản tướng cho các ngươi phải chết ở dưới thành!" Sở Tướng quân tức giận cảnh cáo.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch không những không lo lắng tình cảnh của Long Phi Dạ, vô cùng phách lối phản bác ngược lại, "Có bản lĩnh thì tự mình tới lấy!"
"Nữ nhân ngu xuẩn!" Sở Tướng quân lấy đà một cái, nhảy lên tường thành. Hắn đứng ở trên thành tường, chộp tới một bó mũi tên thật to, không một chút do dự bắn ra tất cả. Mà đám Ngự Tiễn Thủ xung quanh cũng phối hợp với hắn, đều phát tiễn.
Trong lúc nhất thời, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch bị gần trăm mũi tên bao vây, Long Phi Dạ lại không có chỗ mượn lực né tránh, tình cảnh kham ưu!
"Hưu..."
Bỗng nhiên, một đạo mũi tên bắn vào bả vai Long Phi Dạ.
Sở Tướng quân mừng rỡ, điên cuồng phát tiễn, cũng không cho Long Phi Dạ một chút cơ hội để thở dốc. Long Phi Dạ bị thương ở bả vai trái, chính là đang dùng tay trái để ôm Hàn Vân Tịch, hắn chỉ có thể tiếp tục lui ra, lui ra khỏi thành lâu.
Sở Tướng quân đuổi tới, tất cả Ngự Tiễn Thủ cũng đều đuổi tới, đem ép Long Phi Dạ đến sít sao. Long Phi Dạ căn bản không có đường nào để né tránh, chỉ có thể không ngừng hạ xuống dưới đất.
Sở Tướng quân cười lạnh không dứt, "Tần Vương, ngươi ngàn vạn lần không nên mang nữ nhân ra chiến trường! Loại đồ chơi này sẽ chỉ làm hỏng việc! Giao nàng ra, bản tướng có thể tha cho ngươi một mạng!"
Long Phi Dạ một mực lui về phía sau, không nói tiếng nào, trên cánh tay chảy máu không ngừng. Hàn Vân Tịch lại tức giận mắng Sở Tướng quân, "Nữ nhân thế nào? Mẹ ngươi không phải phụ nữ sao? Mẹ ngươi là đồ chơi sao?"
Nàng vừa mắng, một bên còn bắn ra Độc Châm. Đáng tiếc, tất cả đều bị Sở Tướng quân tránh thoát.
"Không biết phải trái! Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức giao Giải Dược ra, không làm Tần Vương thêm mệt mỏi!"
Trong lòng Sở Tướng quân chỉ nhớ tới Giải Dược, cũng không phát hiện khóe miệng Long Phi Dạ xẹt qua một tia cười lạnh, hắn vẫn tiếp tục đuổi tới.
"Sở Tướng quân, đánh cược một lần thì thế nào? Đánh cược Tần Vương có thể giao ta ra hay không!"
Hàn Vân Tịch kiêu ngạo, cười miệt, khích tướng Sở Tướng quân. Sở Tướng quân thấy vậy thì càng đuổi theo chặt hơn, "Không giao cũng phải giao!"
Hắn đưa ra một ánh mắt, để cho Ngự Tiễn Thủ xung quanh lập tức bày trận ở giữa không trung, hai bên trái phải thành lâu, tạo thành vị thế bao vây đối với Long Phi Dạ.
Sở Tướng quân chiếm cứ phía trên, cao cao tại thượng dùng một mũi tên, nhắm thẳng vào Hàn Vân Tịch.
"Tần Vương, nếu còn không giao nữ nhân này ra, bản tướng muốn ngươi mãi mãi cũng không có cơ hội hối hận!"
Hắn thật là xảo trá, vừa nói, cũng không cho Long Phi Dạ cơ hội trả lời, nghiêng mũi tên một cái, trực tiếp bắn về phía con mắt của Long Phi Dạ.
Vừa lúc đó, một mũi thầm châm cũng không biết từ nơi nào bay tới, vô thanh vô tức, chỉ trong nháy mắt đã bắn vào cánh tay của Sở Tướng quân.
Mũi châm bắn ra ngay ngắn, cũng không đi vào trong da thịt, Sở Tướng quân chỉ cảm thấy cánh tay bị đau xót, tiện tay sờ qua nên cũng không sờ thấy cái gì.
Rất nhanh thì Sở Tướng quân đã lấy lại tinh thần, hắn biết mình vừa bị đánh lén! Lực lượng trên mũi châm này không nhỏ, cho nên, có thể trong nháy mắt không vào sâu trên cánh tay hắn, nhưng làm sao có thể vô thanh vô tức đánh tới?
Chỉ có thể nói là, vừa xong, hắn đã quá lơ là!
Nghĩ điểm này một cái, Sở Tướng quân bỗng nhiên kinh hãi, nhìn hướng Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ, chỉ thấy đôi trai gái này đều cười, khinh miệt, châm chọc. Hắn nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy phi thường nhức mắt.
Rốt cuộc, Sở Tướng quân cũng ý thức được hắn bị mưu hại, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cố ý dẫn hắn xuống thành lâu, thu hút hết sự chú ý của hắn! Long Phi Dạ bị thương là cố ý bị thương, Hàn Vân Tịch kiêu ngạo cũng là giả bộ.
"Hèn hạ!"
Hắn lập tức buông tha, tiếp tục công kích Long Phi Dạ, vội vàng giẫm đạp một Ngự Tiễn Thủ, mượn lực bay lên Thành Lâu. Mà những Ngự Tiễn Thủ còn lại thì tiếp tục tập kích hai người Long Phi Dạ.
Chẳng qua, Sở Tướng quân không có bắn tên, Long Phi Dạ dễ dàng hơn nhiều. Dù là cánh tay bị thương thì vẫn có thể tự do ứng đối. Hơn nữa, lúc này Đường Ly đang tránh ở một bên cũng không ngừng đánh lén Ngự Tiễn Thủ, ép cho đám Ngự Tiễn Thủ cuối cùng cũng chỉ có thể lui về.
Long Phi Dạ nhanh chóng rơi xuống đất, mượn lực trên đất một cái, lại vọt lên trên. Nhưng Hàn Vân Tịch lại cản, rất nghiêm túc nói, "Chớ lộn xộn, phải lập tức xử lý thương thế của chàng, nếu không vết thương sẽ rất phiền toái. Sở Tướng quân trúng độc gì, trừ ta ra thì cũng không ai biết, chàng yên tâm đi."
Hàn Vân Tịch làm sao có thêt không nóng nảy vì Long Phi Dạ bị thương? Chẳng qua, vừa mới xong là nàng phối hợp với Long Phi Dạ, dẫn Sở Tướng quân đi xuống, để cho Đường Ly đang tránh ở một bên ra tay động thủ.
Thầm châm do Đường Ly bắn ra là do nàng cho, tất nhiên là có ngâm độc. Chất liệu cùng chất lượng của thầm châm đều bị nàng chế ngự, ngâm độc cũng không đến nỗi trí mạng, nhưng là đủ cho Sở Tướng quân một bài học.
Long Phi Dạ vốn là còn muốn đi lên chém giết, thấy ánh mắt của Hàn Vân Tịch nóng nảy tích cực, hắn giật nhẹ khóe miệng, tựa như buồn cười, nhưng lại chịu đựng. Hắn cũng không để Hàn Vân Tịch nói nhiều, rất tự giác ngồi xuống tại chỗ.
Hàn Vân Tịch liền vội vàng lấy ra vải thưa cùng dược liệu, giúp hắn xử lý vết thương.
Hàn Vân Tịch có nghiên cứu qua mũi tên Sở gia của, Ngự Tiễn Thủ của Sở gia sử dụng mũi tên Đặc Chế, nhìn hình dáng đặc thù của đầu mũi tên, một khi bị thương sẽ khiến cho miệng vết thương rất khó khép lại. Bàn tay của Long Phi Dạ không thể bị tổn thương, thế cục đã loạn như vậy, chuyện kế tiếp còn quan trọng hơn.
Cứ như vậy, lưỡng quân kịch liệt chém giết, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch lại không coi ai ra gì, ngồi ở phía dưới cửa thành xử lý vết thương.
Ánh mắt của Hàn Vân Tịch chuyên chú, nghiêm túc, giống như một tiểu Lão Thái Bà cẩn thận tỉ mỉ, nhưng thủ pháp xử lý vết thương đầy chuyên nghiệp, đúng chỗ. Mắt Long Phi Dạ cụp xuống, nhìn động tác trong tay Hàn Vân Tịch, mặt không có biểu tình. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khóe miệng đang mím chặt của hắn rõ ràng lại hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười, tâm tình không tệ.
Đường Ly cùng Sở Tây Phong trông coi ở bên cạnh, cũng rất bất đắc dĩ. Dáng vẻ này của Tần Vương giống như là lần đầu tiên mang binh đi đánh giặc hay sao? Ngược lại, hai người bọn họ cũng không quá tin tưởng thì huống chi là phải cần người khác tin!
Nhưng đây đúng là lần đầu tiên Long Phi Dạ mang binh đánh giặc, lại đánh tới cửa thành của quân địch rồi ngồi xử lý vết thương.
Chuyện này mà truyền đi, phỏng chừng thể diện của Sở Tướng quân muốn vứt xuống sàn nhà luôn rồi!
Lúc này, Sở Tướng quân đã không có thời gian để ý tới nhiều như vậy, một Độc Châm kia của Đường Ly khiến cho toàn bộ cánh tay của hắn như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, nhột nhột khó chịu, đau đớn vô cùng. Hắn cũng rất khó cầm mũi tên chứ chưa nói gì là bắn tên.
Hắn đã giao toàn bộ quân vụ cho mấy phó tướng, còn mình và Sở Vân Ế trở lại doanh trướng dưới cổng thành để chữa trị.
Đáng tiếc, tờn bộ Đại Phu cùng Độc Y đi theo đại quân cũng không biện pháp phá giải loại độc hai huynh đên họ bị trúng. Thậm chí, ngay cả bị trúng độc gì cũng không điều tra được. Chỉ có thể dùng Dược, làm tê dại cánh tay của Sở Tướng quân, giảm bớt cảm giác đau đớn cùng ngứa, để cho hắn dễ chịu hơn một ít.
Còn dễ chịu hơn là không thể dễ chịu. Nhưng sau khi cánh tay tê rần, tay trái của Sở Tướng quân hoàn toàn không cầm nổi mũi tên. Đối với hắn mà, đây chắc hẳn mới là chuyện khó khăn nhất!
Sở Thiên Ẩn rơi vào trong tay Long Phi Dạ, Sở Vân Ế đã mù một mắt, nếu như cánh tay trái của Sở Tướng quân lại bị phế bỏ, vậy thì U Tộc thật sự sẽ vô chủ.
Sở Tướng quân có biết bao nhiêu sợ hãi cánh tay của mình sẽ bị phế bỏ. Hắn nắm tay cánh tay, đau đến mức không ngừng đụng vào trên vách tường, cũng sắp mất lý trí.
"Hàn Vân Tịch, chính là do con tiện nhân kia hạ độc!"
"Ta muốn giết hắn! Giết nàng!"
Vào lúc này, Sở Tướng quân phỏng chừng cũng điên cuồng thống hận Hàn Vân Tịch như nữ nhi của hắn, Sở Thanh Ca. Đáng tiếc, chỉ có căm hận, còn vì sao hận thì lại không có giống nhau!
Bởi vì tiếp theo đây, Hàn Vân Tịch còn làm ra một món không nhỏ, để cho ngực hắn tràn đầy phẫn hận cũng muốn tung nổ.
Vốn là tình thế dưới cổng thành đang tốt, năm chục ngàn đại quân hoàn toàn ngăn chặn năm ngàn tinh binh của Long Phi Dạ, nhưng sau khi Hàn Vân Tịch giúp Long Phi Dạ xử lý xong vết thương, lại cùng Tần Vương giết địch.
Tần Vương không động thủ, người động thủ là Hàn Vân Tịch. Chỉ trong chốc lát, nàng liền độc sát rất nhiều Ngự Tiễn Thủ trên cửa thành.
Hai người này không phải là ở dưới cổng thành xử lý vết thương sao? Tại sao lại giết địch? Tần Vương không động thủ, Hàn Vân Tịch làm thế nào động thủ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro