GIÁ TRỊ SỬ DỤNG THẬT SỰ CỦA CÁI BÀN LÀM VIỆC
Hai năm nay, hình thức ở chung hàng năm của Jimin và Chaeyoung luôn bị vây quanh trong vòng tuần hoàn luân phiên thế này: 'Giai đoạn tuần trăng mật – Giai đoạn không được tự nhiên – Giai đoạn tuần trăng mật, mà nguyên nhân chính đều được cô ban tặng.
Nói đến tính cách của Chaeyoung, nếu dùng từ ngữ tích cực một chút để hình dung, thì chính là 'Ôn hòa'; còn nếu dùng từ ngữ tiêu cực một chút mà nói thì sao, thì chính là 'Nguội'. Vợ chồng mà, mỗi ngày cùng sống chung với nhau dưới một mái hiên cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, làm sao tránh khỏi chuyện động tay động chân chứ, mà sau khi cô và anh có ma sát nhỏ, phản ứng của cô chính là: Không có phản ứng......
Ăn cơm đọc sách ngủ, Chaeyoung làm từng bước một, cho dù rõ ràng là hai người đang giận nhau, cô vẫn có thể cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, sáng sớm trước khi Jimin ra khỏi nhà cô có thể bình thản ung dung đeo cà vạt cho anh, đến buổi tối cô cũng có thể gọi điện thoại cho anh hỏi anh có về ăn cơm hay không, cứ như vậy vài ngày sau, người đầu tiên bại trận nhất định đều là Jimin. Nhìn cô cứ như một người máy nguội lạnh như vậy, trong lòng anh lại bùng lên một ngọn lửa vô danh, cuối cùng đám lửa đó cũng bùng lên ý tưởng hứng thú trong đầu là: 'Phải ăn cô!'.
Sau khi ăn cô, tất cả hờn dỗi đều tiêu tán thành vô hình ở trên giường. Đàn ông mà, dục hỏa thuận rồi nên cái gì cũng thuận.
Cứ như vậy, giai đoạn không được tự nhiên chấm dứt, hai người lại tiến vào giai đoạn tuần trăng mật.
Cho nên lúc này đây, sau khi anh bắt nạt Chaeyoung, cô cũng không còn như người máy nữa, mà là thật sự bị anh làm khóc rồi, điều này quả thực là một bước nhảy vọt! Jimin ngoài miệng thì nói 'Chaeng, thực xin lỗi', nhưng kỳ thật trong lòng lại đang rất kích động ~~ thực rõ ràng, chuyện lần này, chính là một chuyện quan trọng! Một loại tán thành! Là một bước ngoặt trong quan hệ vợ chồng của bọn họ!
Vì thế, trong trạng thái tâm lý ngập tràn những điều tích cực hướng về phía trước, anh cũng tùy theo mà đến 'Giai đoạn tuần trăng mật' này, càng phát ra nùng tình mật ý (tình ý mặn nồng) cùng với cô.
Dưới bối cảnh của loại nùng tình mật ý đó, Jimin thậm chí còn có lương tâm nhớ tới Ye Eun. Nghĩ đến ngày đó anh làm Tiểu Eun bị thương, Park thiếu gia của chúng ta lại hiếm khi mới quật khởi lòng anh hùng thương hương tiếc ngọc.
Vì thế, gọi điện thoại, giải thích, mời ăn cơm bồi tội.
– Cuộc điện thoại này đương nhiên không phải gọi cho Ye Eun.
Jimin là một người khôn khéo cỡ nào chứ, đối với tâm lý của mọi người đều nắm rõ như lòng bàn tay, biết rõ dựa vào tập tính hoang dã như cô thì quả quyết sẽ không đem chuyện này để trong lòng, cho nên, đối tượng anh gọi đến không phải Tiểu Eun, mà là Jinyoung.
Trên thế giới này, người có thể đem chuyện 'Jimin bóp tay Ye Eun' thành chuyện nghiêm trọng như 'Hoa Kỳ đánh Iraq' , Park Jinyoung, tất nhiên cũng chỉ có Jinyoung mà thôi.
Vì thế, một ngày nào đó, Jimin đang ở trong văn phòng công ty quyết định thật nhanh gọi hai cuộc điện thoại cho Jinyoung, lời trao đổi trong cuộc gọi đó chính là mời anh đi uống rượu, quả nhiên, trong điện thoại, Jinyoung công thức hóa vải ra hai chữ: Không rảnh. Sau đó liền cúp điện thoại.
Jimin ý tứ thâm sâu nhìn cái điện thoại bị cắt đứt trong tay.
Thực rõ ràng, vị nhị thiếu gia của Park gia kia đang phát giận với anh.
Wonjae ở một bên yếu ớt lên tiếng: "Park nhị thiếu có thể đang tức giận, có muốn tôi qua đó một chuyến không?"
"Không cần."
Anh coi như không có việc gì nở nụ cười, buông điện thoại, chậm rãi mở miệng nói: "Người như Jinyoung này là phải dỗ dành......"
Anh rất hiểu, đối với Jinyoung, chỉ có thể ra tay mềm nhẹ, không thể cứng rắn được.
......
Wonjae của chúng ta nói rất đúng, Jinyoung quả thật đang tức giận bừng bừng với Jimin.
Chuyện này lại nói tiếp, kỳ thật Jimin cũng có chút oan.
Ngày đó đúng là anh bóp tay Ye Eun, cũng xác thực làm cô ấy bị thương một chút, tuy nhiên, Shin tiểu thư của chúng ta là một người kiên cường như thế nào chứ, cổ tay bị thương chẳng phải là chuyện to lớn gì, hàng năm cô bị thương lớn thương nhỏ cũng nhiều lắm rồi, không sao, vẫn còn có thể nhảy được.
Cho nên, Shin tiểu thư của chúng ta không thèm đem cái chuyện nhỏ nhặt này để trong lòng, cô cứ gào thét khẩu hiệu nên vì sự nghiệp tin tức mới của Hàn Quốc mà cống hiến, thế nên một lần nữa cô ấy lại lao đầu vào trận địa tin tức này.
Cứ như vậy, sau một trận đấu tranh anh dũng, sau một vòng lăn đánh mới, vốn chỉ là một vết thương cũ nhỏ bé trên tay Ye Eun đó giờ đây lại bị thêm một vết thương mới nữa, rốt cục nó cũng bị sưng lên thành cái bánh bao nhân thịt heo.
Jinyoung vào một ngày nào đó nhìn thấy cổ tay phải của cô sưng to như vậy, quả thực cũng có hướng máy móc làm xu thế, anh hoảng hốt vội vàng ôm lấy cô đi đến bệnh viện.
Không nghĩ tới bệnh viện cũng không phải là một nơi thanh tịnh gì, bên trong đó còn có kẻ xấu, khi Yoon Sik vừa thấy bộ dáng nóng như lửa đốt của Jinyoung, thì bác sĩ Baek này chỉ e thiên hạ không loạn, càng thêm ra sức rao hàng.
Trong toàn bộ quá trình kiểm tra, bác sĩ Baek luôn dùng biểu tình ngôn ngữ chân tay kịch liệt đau đớn để đàn áp, thường thường thâm trầm nói với Jinyoung một câu 'Vết thương này của cô ấy rất khó lành đó~~~', hơn nữa khi Ye Eun không chịu tiêm lại cứ tru lên thảm thiết như tiếng giết heo quả thực là đen kịt cả bầu trời, tất cả những điều này cộng lại, thực sự khiến cho tâm can tì phế thận [1] của Jinyoung tất cả đều đảo ngược lại một lần.
[1] Tâm can tì phế thận là ngũ tạng: năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Tâm là tim, can là gan, tì là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả thận.
Trong lòng anh thật là luyến tiếc a a a ~~~ dưới cơn giận dữ đó, anh liền đem tất cả tội danh đều đổi lên đầu Jimin.
– Ồ, anh có thể không luyến tiếc mà xuống tay với Tiểu Eun, anh không thương tiếc Tiểu Eun của tôi nhưng mà tôi lại coi cô ấy là bảo bối đó!
Anh nổi giận đùng đùng, quyết tâm không thèm để ý đến Jimin nữa.
Ai ngờ Jimin này lại rất có kiên nhẫn, sau khi bị anh cự tuyệt hai lần lại vẫn có thể kiên trì mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại đến, chỉ nói rằng muốn cùng anh đi ra ngoài uống rượu, trong lòng anh buồn bực nửa ngày, Jimin à, chỉ bằng cá tính âm u từng trận gió thổi của anh thì sẽ có tích cực nhiệt tình hướng về phía trước như vậy sao?
Jimin giống như nổi lên hưng trí, kiên trì không ngừng gọi điện thoại, vào một ngày nào đó, Jinyoung rốt cục cũng nói với anh 'Lần sau đi, em mời', anh lập tức nói 'Tốt, vậy ngày mai nhé!'.
Sau khi Jinyoung cúp điện thoại rốt cục không thể nhịn được nữa, ở trong lòng nghiến răng nửa ngày: Người đàn ông này chẳng lẽ là người nước ngoài sao? Không biết người Hàn Quốc chúng tôi khi cự tuyệt người khác thì thích tùy tiện khách khí một chút ư?
Jinyoung hiển nhiên không đem chuyện này để trong lòng.
Thế nên ngày hôm sau anh đã phạm phải một sai lầm mà đời này anh chưa bao giờ phạm phải.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tiểu Eun bay tới công ty Jinyoung.
– đương nhiên không phải vì thể hiện tình yêu mà đến thăm anh.
Người thích ở bên ngoài náo nhiệt như Tiểu Eun lại có thể ngoan ngoãn đến công ty tìm anh, vậy khẳng định chỉ có một nguyên nhân: Cuối tháng, phiếu phiếu (chi phiếu) của cô bị hết cả rồi, tiêu hết, cho nên, cô không có tiền......
Vô luận là làm một chuyện gì cô đều coi trọng ba chữ: Lực và mĩ (sức mạnh và vẻ đẹp). Cho dù là rất muốn phiếu phiếu, Tiểu Eun cũng có trình độ riêng, còn nếu dùng loại vẻ mặt cầu xin rên rỉ một câu 'Lão công ~~ nuôi dưỡng em đi ~~' thì tuyệt đối không phải phương thức hợp với thẩm mỹ của cô.
Các bước mà Tiểu Eun của chúng ta thực hiện là như thế này: Bước đầu tiên, đi vào văn phòng; bước thứ hai, cùng Jinyoung tâm sự, nói chuyện gì không quan trọng, mấu chốt là phải đem lực chú ý của anh chuyển dời lên người cô là được; bước thứ ba, bắt lấy anh!
Sự thật chứng minh, trong nguyên tắc của Jinyoung hiển nhiên có một lỗ hổng là Ye Eun, ban đầu anh còn có thể dùng nguyên tắc kiên trì mà vùi đầu vào công việc, mười phút sau anh liền tâm viên ý mã [2]......
[2] Tâm viên ý mã là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.
Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư tưởng không không.
Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.
Bàn tay đột nhiên kéo lấy Tiểu Eun, nhanh chóng đẩy ngã cô lên bàn làm việc, ngón tay của anh chậm rãi dao động trên người cô, một đường xuống phía dưới.
"Hôm nay lại chủ động như vậy, phải không?"
Tiểu Eun cũng không phản bác, cô muốn anh phải mê mẩn. Vì phiếu phiếu, hy sinh một chút thịt thịt cũng đáng thôi.
Anh cúi người hôn cô, ngón tay dao động đến bên hông cô, muốn tháo nút thắt cởi bỏ quần dài của cô, đột nhiên chạm vào cái gì đó trong túi cô, Jinyoung ngừng lại động tác, lấy nó ra mới thấy rõ, là một cái ví lép xẹp.
Anh không nghĩ nhiều, khẽ cười, hỏi: "Tiền đủ dùng không?" Cuối tháng rồi, người này thì cả ngày gây rắc rối nên mới có thể tiêu tiền thật nhanh?
Cô mở to hai mắt đen lúng liếng nháy mắt mấy cái với anh: "Không đủ thì anh cấp nha ~~~?"
"......"
Con mẹ nó! Rất đáng yêu!
Lý trí của Jinyoung nhất thời biến mất, nhanh tay kéo quần dài của cô xuống, vén cao cái áo len của cô lên, sau đó cả người liền đè ép lên.
"Anh cấp......" Bàn tay tham tiến vào trong đồ lót của cô, giọng nói của anh thực mê hoặc lòng người: "Em muốn bao nhiêu, anh đều cấp......"
Giữa lúc trong văn phòng anh đang lửa nóng bừng bừng đó, thì điện thoại nội bộ bỗng nhiên vang lên, Jinyoung hoàn toàn phản ứng theo bản năng nhận điện thoại, nói một câu: "A lô ~~~?"
"......"
Trợ lý chỉ nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia của Jinyoung mang theo tình sắc mười phần, không khí ám muội, trăm chuyển ngàn hồi......Trợ lý bị dọa đến 'Đoàng' một tiếng liền rớt điện thoại.
Lúc này anh mới tỉnh táo, vội vàng hoàn hồn: "Ai vậy? Tôi là Park Jinyoung!"
"Park, Park tiên sinh......Có người, có người tìm anh......"
"Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh."
Anh bất chấp tất cả, phủi tay liền treo điện thoại. Nói đùa à, bây giờ anh đang bận rộn thế này, nếu mà có người đến thật thì chẳng phải là nghẹn chết anh hay sao.
Hơi thở của Tiểu Eun cũng đã rối loạn, anh đặt cả người cô nằm lên bàn, vùi đầu trước ngực cô rồi cắn xuống. Đến giờ thì anh đã biết giá trị sử dụng thật sự của cái bàn làm việc này, ừm, đủ lớn, đủ thoải mái, thân mình của cô cũng nhỏ nhắn, ôm cô trên bàn thế này, cũng không làm loạn đống tài liệu trên đó.
Lôi kéo tay cô cởi bỏ khóa kéo quần dài của mình, anh cắn môi cô, thấp giọng mời: "......Làm đi, được không?"
Đáy mắt của Tiểu Eun bị anh biến thành một lớp sương mù, cố mở miệng nói quanh co một tiếng.
Anh nở nụ cười,"Anh coi như em đồng ý nhé......"
Lời còn chưa dứt, ngón tay của Jinyoung đã giơ ra, kéo quần lót của cô xuống.
Cùng lúc đó, một tràng tiếng đập cửa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro