Cuối năm, doanh nghiệp nào cũng dùng toàn bộ sức lực để thu hút người tiêu dùng với nhiều chương trình giảm giá lớn, mọi người mua hàng tết rộn ràng nhốn nháo, cả thành phố đông đúc người đang đắm chìm trong cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ náo nhiệt.
Trên đường cao tốc ở trung tâm thành phố, những chiếc xe đủ kiểu dáng xếp thành hàng dài hỗn loạn khiến đường phố tắc nghẽn, chật như nêm như cối, tất cả lái xe đều không thể không kiên nhẫn mà dùng tốc độ chậm chạp thong thả. Thời điểm này, những chiếc xe thể thao hiện đại nhất cũng phải trơ mắt mà nhìn những chiếc xe nhỏ bất ngờ chạy vụt qua.
Chiếc Skyper C8 của Jimin kia thực bất hạnh cũng đang nằm trong đống hỗn loạn đó.
Nâng cổ tay nhìn giờ, lại nhìn dòng xe cộ dài dằng dặc trước mắt, bàn tay nắm tay lái của anh không nhịn nổi đến khớp xương cũng đang rung rung.
Trong mắt người đàn ông hung hăng hiện lên ý muốn trả thù: Shin Ye Eun, trở về tôi sẽ xử lý cô......
Đúng vậy, rõ ràng hôm nay phải đi làm khách, mà bây giờ lại đang lưu lạc trong đống kẹt xe trên đường cái này, đó đều là được Ye Eun ban tặng. Trên đời này chỉ sợ sẽ không tìm được người nào da mặt dày như cô, mời người ta đến ăn cơm mà ngay cả đồ ăn cũng phải để khách đi mua.
Việc này phải nói đến chuyện của một giờ trước –
Jimin mang theo Chaeyoung vừa đến trước cửa nhà Jin Young, chợt nhìn thấy Ye Eun cầm một cái thìa từ trong nhà chạy ra ồn ào: "Ai dà không tốt không tốt rồi! Hôm nay đồ ăn không đủ, anh Jimin giúp em đi mua đồ ăn được không?"
Jimin từ nhỏ đã được người hầu nuôi lớn, ngày thường chỉ mua vũ khí mua súng mua phụ nữ, chỉ có điều chưa từng mua đồ ăn. Vừa nghe thấy cô nói muốn anh đi mua đồ ăn, đột nhiên cả người lại dâng lên cảm giác phi thường kì quặc. Một câu từ chối 'Không đi' vừa muốn nói khỏi miệng, thì bỗng Jin Young xuất hiện, nhíu mày với anh nói: "Anh lại đây một chút."
Có năng lực nhỉ, dĩ nhiên lại dám nói chuyện điều kiện với anh?
Jimin nhất thời cảm thấy hứng thú, bước chân chậm rãi thong thả đi đến.
Hai anh em nói chuyện, mọi thứ khách sáo xã giao đều bị bỏ qua, Jin Young đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói đi, muốn thế nào anh mới bằng lòng đi mua đồ ăn?" Anh và Ye Eun đều không thể ra ngoài, anh bi ai phát hiện, người rảnh rỗi có thể sai bảo chỉ có vị đại thiếu gia này......
Thì ra là như vậy à......Jimin sờ sờ cằm, mặc dù anh không có hứng thú với chuyện mua đồ ăn, nhưng lại cực kỳ có hứng thú với việc loại thịt bò như Jin Young này cũng bị bắt nạt. Vì thế, bạn Jimin cười tủm tỉm đã mở miệng: "Vậy phải xem thành ý của Jin Young này thế nào đã......"
Nằm trong dự kiến.
Jin Young mặt không đổi sắc vươn một ngón tay lên: "Một trăm triệu, thanh toán bằng tiền mặt, thanh toán một lần."
"Năm trăm triệu."
Biến! Sao anh không đi ăn cắp đi!
"Hai trăm triệu!"
"Bốn trăm triệu."
"Ba trăm triệu! Giá cuối cùng!"
"Thành giao."
Hai người đàn ông cùng đi ra vui vẻ thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ôm thắt lưng Chaeyoung liền xoay người đi.
"Đi, cùng anh đi mua đồ ăn."
Bên kia, Ye Eun đang gắt gao ôm chặt Jin Young: "Anh yêu! Anh thật lợi hại! Anh dùng biện pháp gì mà anh ấy lại đồng ý thế?"
Anh không đáp, ôn hòa cười:"Về sau những việc như đi mua đồ ăn này, để anh đi là được rồi......"
Cô tinh thần rất tốt: "Không được! Muốn Jimin đi mua mới thích!"
Trong lòng anh đang chảy máu: Tiểu thư à, sở thích này anh không có khả năng chơi cùng em vài lần đâu. Để khiến vị đại thiếu gia kia đi mua đồ ăn, giá phải trả là rất lớn đó, hơn nửa tháng tiền mồ hôi nước mắt a, cứ như vậy mà chảy vào tay tên tư bản kia......
Vì thế, cứ như vậy, sau đó mới có cảnh Jimin và Chaeyoung bị kẹt xe giữa đường.
Anh ở trong lòng đem Jin Young và Ye Eun róc xương lóc thịt mất trăm lần, sớm biết rằng mua đồ ăn lại phiền toái như thế này thì có cho anh ba trăm vạn nữa cũng đừng mong anh có thể đáp ứng.
Từ từ di chuyển cùng tốc độ với con rùa, rốt cục cũng ra khỏi quốc lộ.
Sau đó, vấn đề mới lại đến.
Chẳng qua, không phải anh phát hiện vấn đề, mà là Chaeyoung.
Dù cô rất ít khi ra khỏi nhà nên cũng không biết nhiều đường, nhưng đã vòng đi vòng lại vài vòng rồi thấy không thích hợp chút nào. Vậy nên khi anh dừng lại trước cái đèn đỏ này lần thứ ba, cô rốt cục không nhịn được.
Nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Chúng ta hình như là đã đi ngang qua cái đèn đỏ này ba lần rồi......"
"......"
Jimin hé ra khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết. Một tay tựa lên cửa kính xe chống cằm, mím môi không nói lời nào.
Chaeyoung lập tức luống cuống.
Cô không muốn sống nữa! Tự nhiên lại đi hoài nghi anh không biết nhìn đường! Anh là Park Jimin cơ mà, sao lại có thể không biết đường chứ! Jo chủ tịch đã dạy, chủ nghĩa hoài nghi là không tốt đâu.
Đèn đỏ đếm ngược từng giây một, khi đếm ngược đến con số '5', chỉ nghe thấy Park thiếu gia ở một bên chậm rãi mở miệng.
"......Chaeyoung, nói cho em biết một chút, anh chưa từng đi mua đồ ăn."
Ngụ ý là: Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia anh đi mua đồ ăn, căn bản không biết chợ rau ở nơi nào.
"......"
Trên trán Chaeyoung lăn xuống vài giọt lớn mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
"Vậy anh còn lái xe?!" Đại ca anh không biết đường còn muốn chạy đi đâu hả......
"Anh chỉ không biết đường, cũng không phải sẽ không lái xe."
Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện đi trên đường, chợ rau thôi mà, trước kia không phải nơi nơi đều có sao?! Nhưng anh lại không dự đoán được là, vài năm nay chính phủ hoạt động oanh oanh liệt liệt, thành phố được quy hoạch, quản lý đô thị ngày ngày dọn dẹp đường cái, cảnh sát hàng đêm càn quét những chợ buôn bán phi pháp, thị trường nông mậu trước kia đã sớm thành lịch sử bị nhét vào bảo tàng rồi.
Cho nên nói, đồng chí Park Jimin, thời đại thay đổi rồi, chợ rau cũng không phải dễ tìm như vậy......
Chaeyoung thấy trước mặt đầy dây đen nhìn anh: "Vậy tại sao vừa rồi anh không hỏi Tiểu Eun?"
Anh hừ ra một câu khinh thường từ đáy lòng.
Hỏi cô ấy? Để làm trò đùa! Đường đường là Park thiếu gia, ngay cả mua chút đồ ăn cũng không thể, Ye Eun mà biết được chẳng phải sẽ bị tiểu vương bát đản đó cười chết sao!
Nghĩ một chút, anh vòng tay lái, đỗ xe ở ven đường, lôi điện thoại di động ra.
"Anh muốn làm gì?"
"Gọi điện thoại cho Wonjae."
Anh ấn dãy số, giọng nói chậm rãi vang lên: "Chúng ta đơn giản là đi siêu thị của Park gia, cách nơi này xa một chút, tốn chút thời gian cũng được."
Cô gật gật đầu: "Như vậy cũng được......"
Tưởng rằng anh đã quyết định tiến hành biện pháp này rồi, nhưng lại thấy động tác của anh bỗng nhiên ngừng lại.
Cô nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay anh quên cái gì đó......"
Cô vội vàng nói: "Quên mang tiền à? Không sao, trong ví của em có."
"Không phải tiền," Giọng nói lười biếng của anh lại vang lên: "Hôm nay trên người anh không mang súng......"
Chaeyoung :"......"
Đại ca, anh thật sự muốn dùng tâm tình này đi mua đồ ăn sao......
Anh nâng tay lên chống cằm, biểu tình có chút buồn rầu, "Siêu thị nhiều người như thế anh không quen......Quên đi, bây giờ gọi cho Wonjae thanh toán hết những người trong siêu thị, không cần gây trở ngại cho chúng ta đi vào lấy hàng hóa chạy lấy người......"
Cô lập tức giằng lấy điện thoại trong tay anh, cả người đều bị người ngoài hành tinh như anh làm lúng túng.
"Em nói! Chúng ta phải đi mua đồ ăn, không phải là đi cướp bóc......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro