Chương 15: Thuận Tiện Tống Tiền
Thiếu nữ ngây ra, vẻ mặt không thể tin nổi. Nàng không ngờ mình lại bị một tên tiểu khất cái đoạt mất chủy thủ, còn bị khống chế.
Điều càng khiến nàng kinh ngạc là tên khất cái này lại to gan đến mức dám trước mặt bao người chiếm tiện nghi của nàng!
“Chất nữ của ta từ nhỏ kiêu ngạo, có chỗ thất lễ, mong tiểu công tử bỏ qua.”
Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vang lên. Phượng Cửu ngước mắt, ánh mắt khẽ lóe. Người nói là trung niên nam tử. Hắn không uy hiếp mà lại xin lỗi, kiềm chế cơn giận, giữ vẻ mặt ôn hòa. Thật bất ngờ!
“Kiêu ngạo thì có thể tùy tiện lấy mạng người sao? Nếu ta không né nhanh, giờ chắc đã tới Diêm Vương điện báo danh rồi.”
Phượng Cửu lạnh lùng liếc hắn, môi nở nụ cười nhạt: “Có đi không có lại mới là thất lễ. Ta cũng muốn đáp lễ vị tiểu thư xinh đẹp này.” Nói xong, chủy thủ ở cổ thiếu nữ đè xuống một chút. Máu tươi lập tức chảy ra, nổi bật trên làn da trắng nõn.
“Á!”
Thiếu nữ đau đớn tỉnh táo, nhưng không dám động đậy vì lưỡi dao kề cổ. Nàng hoảng loạn: “Ngươi... đừng làm bậy!”
“Ôi, xin lỗi! Vừa rồi bị ngươi bắn tên dọa, giờ tay còn run, không cẩn thận làm ngươi chảy máu.”
Thấy cảnh này, sắc mặt trung niên nam tử trầm xuống, vẻ ôn hòa biến mất. Hắn nhìn Phượng Cửu, giọng cứng rắn: “Ngươi muốn gì?”
Phượng Cửu cười tươi: “Ta chẳng muốn gì, chỉ nghĩ nếu có ít vàng bạc áp kinh, chắc tay sẽ bớt run.”
Nghe vậy, trung niên nam tử dịu mặt, ra hiệu cho một thanh niên bên cạnh. Thanh niên bước tới, tháo túi nhỏ bên hông, lấy ra hai đĩnh vàng.
“Hai đĩnh vàng này để tiểu công tử áp kinh, đủ không?”
Phượng Cửu liếc chiếc túi nhỏ – túi Càn Khôn, vật hiếm có giá trị. Bọn họ không tầm thường! Nàng chuyển mắt nhìn hai đĩnh vàng, khinh khỉnh: “Bố thí khất cái à? Hai đĩnh vàng mà đòi an ủi ta?”
Sắc mặt thanh niên tối lại, liếc tên khất cái bẩn thỉu, nghĩ thầm: “Ngươi chẳng phải khất cái sao?” Nhưng hắn không nói, lấy thêm bốn đĩnh vàng: “Vậy đủ chưa?”
Lăng Mặc Hàn liếc đống vàng, lặng lẽ quay đi. Vàng bạc chỉ mua được vật thế tục, không sánh nổi tinh tệ dùng trong tu luyện. Tên khất cái này chỉ đòi vàng, đúng là tầm thường.
Phượng Cửu chẳng bận tâm người khác nghĩ gì. Nàng nhìn đống vàng, mắt lấp lánh, nói: “Coi như không đánh không quen, ta thả nàng, nhưng các ngươi không được động thủ nữa.”
“Được.” Trung niên nam tử trầm giọng đáp.
“Ngươi nói sao?” Phượng Cửu kề sát thiếu nữ, cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro