Chap 14

Lee Min Hyun không nhìn ra vui giận trong đôi mắt của Kim Taehyung, từ ngày bước vào thế giới này đến nay, đụng độ anh ta mấy lần cô chỉ thấy biểu tình lãnh cảm của anh ta.

Không biết Kim Taehyung nhìn nhận việc này thế nào, trong lòng cô có hơi căng thẳng, không phải sợ hãi, bởi vì cô cũng đâu có làm chuyện gì sai trái, chỉ là thấy ánh mắt của Kim Taehyung cô không bình tĩnh nổi.

"Đi thôi." Kim Taehyung không nói lời nào lại chỉ nói ra hai từ này khiến Lee Min Hyun lẫn mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì.

Anh lại nhìn qua ông chủ Seok nói: "Chuyện còn lại nhờ chú xử lý."

"Được." Ông chủ Seok hiểu ý Kim Taehyung, lại bắt đầu phân phó người của mình.

Kim Taehyung nói xong rời đi, Lee Min Hyun cũng lủi thủi đi theo: "Kim Taehyung."

Nhân vật chính đều đi hết chuyện ở đây để ông chủ Seok giải quyết, trên sân khấu đã có người thông báo dừng buổi tiệc.

Khách khứa có một số người không hiểu chuyện gì xảy ra, người này lại truyền tai người kia sự việc đang xảy ra.

Bên trên hai người đàn ông nhìn tình cảnh rối ren phía dưới, người mặc tây trang nói: "Sự tình có chút phức tạp, cậu luôn nhìn phía dưới có phát hiện ra điều gì không?"

"Ở góc độ của tôi, người phụ nữ kia đã đẩy Kang Ahn Young." Người đàn ông da ngăm đen trả lời.

"Ồ, thật sự là vậy à?"

Người đàn ông lại nói: "Có điều hành động của cô ta không đúng lắm, biểu tình cũng có vẻ kinh sợ."

"Cậu nói vậy thế thì chuyện này có ẩn tình rồi, người kia sẽ giải quyết thế nào đây." Người đàn ông mặc tây trang cầm ly rượu trong tay, mắt lại nhìn về phía người đàn ông đang đi ra khỏi hội trường, phía sau là người phụ nữ đang đuổi theo cùng đám phóng viên tác nghiệp.

Bọn họ khó khăn lắm mới đến được buổi tiệc, lại tình cờ chứng kiến sự việc có một không hai này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội cập nhật tin tức, cho nên người đã đi bọn họ lại không tha cho Kim Taehyung và Lee Min Hyun, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo đặt ra câu hỏi: "Tổng giám đốc Kim, vợ anh đẩy người bị thương anh tính giải quyết chuyện này thế nào?"

"Cô Min Hyun cô tính cứ thế mà đi không chịu trách nhiệm sao?"

Hai người liên tục bị đám phóng viên công kích, Lee Min Hyun mím môi không có câu trả lời, Kim Taehyung sắc mặt lạnh như băng, chỉ nói một từ: "Cút."

Đám phóng viên đang nhao nhao bỗng giật mình, không chỉ bởi vì giọng nói của Kim Taehyung mà còn là ánh mắt như dao cắt của anh.

Bọn họ mặc dù muốn lấy chút tin tức nhưng cũng quan tâm mạng sống của mình, không hiểu sao chỉ một ánh mắt liếc qua thôi đã khiến người ta run sợ, đôi mắt này giống như mắt của mãnh thú dọa nạt con mồi, làm nó phải cong đuôi bỏ chạy.

Mấy người đứng gần Kim Taehyung tự giác lùi lại ba bước, nhường đường cho anh đi.

Thế nhưng Kim Taehyung đi chưa được mấy bước thì có hai người đàn ông đi đến chặn đường của anh nói: "Tổng giám đốc Kim, vợ anh cố tình đẩy phu nhân nhà chúng tôi nên tổng giám đốc đề nghị anh giao cô ta cho anh ấy."

Mọi người lại được tiếp tục xem kịch, ai nấy đều bày ra bộ dạng háo hức, nhất là đám phóng viên, bọn họ không hỏi được hai nhân vật chính còn không thể đứng đây hóng chuyện sao.

Lee Min Hyun nghe lời nói của người đàn ông trước mặt cơ thể rét lạnh, tại sao hết người này đến người kia đều không tha cho cô? Rõ ràng cô còn chưa làm gì cơ mà.

Lee Min Hyun theo bản năng nhìn sang Kim Taehyung một cái, không biết người đàn ông này sẽ xử sự ra sao?

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: "Mang đi đi."

"Hả, tổng giám đốc Kim vậy mà đồng ý giao vợ cho người khác sao?"

"Không giao thì thế nào, cô ta làm sai thì phải chịu tội, không biết tổng giám đốc Won sẽ xử lý cô ta ra sao, tôi tò mò quá."

Mặc kệ đám người xôn xao, hai người đàn ông được sự cho phép của Kim Taehyung tiến tới chỗ Lee Min Hyun, còn cô vì lời nói của anh mà sững người. Người đàn ông này thế mà lại giao cô cho người khác.

Khi hai người đàn ông chạm đến cô Lee Min Hyun mới bừng tỉnh, cô không để bọn họ bắt mình đi mà bước đến chỗ Kim Taehyung đứng trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: "Anh cứ thế giao tôi cho bọn họ sao?"

"Nếu không thì sao? Việc xấu cô làm tự cô chịu." Kim Taehyung lạnh giọng nói.

"Tôi nói rồi, có người hại tôi, anh nghe tôi nói được không?" Lee Min Hyun có thể không giải thích với công chúng nhưng trước mặt người đàn ông này cô phải nói rõ ràng.

"Ồ, vậy cô nói xem kẻ nào hại cô?" Kim Taehyung thản nhiên hỏi.

"Tôi không biết." Lee Min Hyun ủ rũ trả lời, lúc trước Oh Min Hyun đáng ghét như vậy hẳn có không ít người hận cô, muốn nhân cơ hội này muốn hãm hại không phải là không thể nhưng khổ nỗi cô không biết ai.

"Không biết đồng nghĩa với việc không chứng minh được bản thân trong sạch." Kim Taehyung không nể tình nói.

"Anh..." Lee Min Hyun mím môi, thật sự không phản bác được.

Phải rồi, bây giờ nếu cô không đưa ra được chứng cứ sẽ không ai tin tưởng cô, huống chi cô chỉ có một mình, mà xung quanh ai cũng muốn cô rơi vào hố tử thần.

Sắc mặt của Lee Min Hyun có chút nhợt nhạt, cô cắn răng suy nghĩ cách giải nguy cho mình, thế nhưng hai người đàn ông kia lại không cho cô thời gian, mỗi người một bên xách cô đi.

Lee Min Hyun không phản kháng, chỉ nhìn chăm chăm vào Kim Taehyung nhưng anh không có chút động đậy gì, ánh mắt của cô chuyển đi, bất chợt lại nhìn thấy cái gì đó ở trên trần nhà, cô vui sướng dãy dụa: "Khoan đã, mau buông tôi ra."

"Kim Taehyung, tôi có thể chứng minh mình trong sạch." Cô nhìn thẳng vào mắt anh gào lên.

Hai người đàn ông lại không quan tâm đến cô, cứ thế lôi cô đi, Kim Taehyung cũng không màng đến lời nói của cô.

Đúng là mình không tự cứu mình thì không ai cứu cả, ánh mắt của Lee Min Hyun chùng xuống, nhìn thấy cánh cửa phía trước cô đột nhiên vịn chặt vào hai người đàn ông làm lực đỡ nâng hai chân lên đạp vào cánh cửa, dùng cánh cửa làm bàn đạp nâng cơ thể lên lộn một vòng trên không trung, sau đó thoát thả tay ra, cơ thể nhẹ nhàng hạ xuống đất, cách Kim Taehyung ba bước chân.

Hai người đàn ông kia kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ phút chốc cô có thể thoát khỏi kìm giữ của bọn họ.

"Cú nhào lộn tuyệt đẹp." Người đàn ông mặc tây trang tấm tắc khen ngợi.

Người đàn ông bên cạnh hai mắt lóe lên cũng nói: "Không tệ."

"Không ngờ vợ của lão đại lại lợi hại như vậy, ai nói cô ta nhu nhược chứ."

Lee Min Hyun đứng dây đi hai bước tới trước mặt Kim Taehyung một lần nữa nói to: "Tôi nói tôi có thể chứng minh, anh không nghe thấy sao?"

Giọng điệu của Lee Min Hyun có chút tức giận, Kim Taehyung lại chỉ thờ ơ nói: "Làm thế nào chứng minh?"

Cô giơ tay lên chỉ về phía bên phải nói: "Camera, chỉ cần xem camera liền biết tôi có cố tình đẩy Kang Ahn Young hay không."

Người nào đó trong đám đông nghe lời của Lee Min Hyun nói trong lòng căng thẳng, cô ta không để cô được như ý nguyện lại đứng ra nói: "Oh Min Hyun đẩy ngã Kang Ahn Young, ai cũng nhìn thấy còn phải coi lại camera."

"Đúng đấy, ở đây mấy trăm con mắt đều nhìn thấy cô đẩy Won phu nhân, cô nhận tội đi thôi, đừng cố bao biện cho mình nữa." Mọi người ùa nhau vào nói.

Cô gái kia cảm thấy có hiệu quả lại tiếp tục kích động mọi người: "Oh Min Hyun muốn xem camera có khác nào nói tất cả chúng ta là người mù."

"Lời này có lý, Oh Min Hyun, cô có ý gì đây? Anh Kim, đừng nghe lời cô ta, mau để người đưa cô ta đi thôi, ở đây chỉ làm mất mặt anh" Kim Areum cũng góp vui.

Lee Min Hyun không để ý Kim Areum mà nhìn cô gái vừa lên tiếng, lại là một người cô không biết nhưng theo linh cảm của cô, người này có thù oán với Oh Min Hyun, bởi vì cô cảm nhận được hận ý trong ánh mắt kia.

Bắt gặp ánh mắt của Lee Min Hyun cô ta có chút sửng sốt nhưng ỷ có nhiều người ở đây cô ta nhanh chóng lấy lại khí thế, nhìn cô nhoẻn miệng cười, một nụ cười độc địa.

Lee Min Hyun trong lòng đã đoán được ai là kẻ hại mình rồi cô lạnh tanh nói: "Coi camera nếu như không phát hiện ra điều gì bất thường, tôi sẽ nhận toàn bộ lỗi lầm về mình, thế nào?"

"Nói đến thế rồi cô còn muốn coi cơ à, coi cũng không ra cái gì nhận tội cho nhanh, cô đừng làm mất thời gian của mọi người." Kim Areum bĩu môi nói.

Mọi người cũng đồng thanh: "Phải đấy, xem cái gì nữa, sự thật đã rõ ràng thế rồi còn gì."

Lee Min Hyun không quan tâm đến bọn họ cô chỉ nhìn Kim Taehyung, chỉ cần một tiếng nói của anh là đủ, những người khác thế nào không quan trọng.

Anh cũng nhìn cô, thần sắc như thường khiến cô không nhìn ra ý anh thế nào. Thời gian cứ thế trôi qua cuối cùng Kim Taehyung mới nhả ra hai chữ: "Được thôi."

Lee Min Hyun thở nhẹ một hơi, ông chủ Seok lại dẫn bọn họ vào phòng kỹ thuật, bao gồm hai vệ sĩ của Won Young-chul, phải có vệ sĩ của nam chính chứng kiến như vậy anh ta mới không có lời nào để nói.

Phòng kỹ thuật tuy không nhỏ nhưng cũng không thể cho nhiều người bước vào, ngoài ông chủ Seok, Kim Taehyung, Lee Min Hyun, Kim Areum và hai vệ sĩ kia ra còn lại không ai được phép vào trong.

Mọi người đứng bên ngoài thập thò ngoài cửa, không biết kết quả ra sao. Bên trong người đáng lẽ ra phải hồi hộp thì lại rất bình tĩnh.

Ông chủ Seok nhìn Lee Min Hyun không khỏi tấm tắc trong lòng, từ lúc chứng kiến màn nhào lộn của cô ông cũng có nhìn khác hẳn, mặc dù không biết cô có giống như lời của mấy người kia nói không. Thế nhưng ông cũng đã sống hơn nửa đời người đâu thể trông mặt mà bắt hình dong hay nghe lời công chúng nói mà tin ngay được.

"Ông chủ, mọi người muốn xem thời gian nào?" Một nhân viên trong phòng kỹ thuật hỏi.

"Hừm, tôi cũng không biết sự việc diễn ra từ lúc nào, xem từ giữa buổi tiệc đi." Ông chủ Seok trầm ngâm nói.

Lee Min Hyun lại lên tiếng: "Tôi nhớ không nhầm tầm tám giờ thì phải."

"A, sao cô có thể biết?" Kim Areum nghi hoặc.

"Lúc đó tôi đang đói bụng nên có nhìn thoáng qua đồng hồ." Lee Min Hyun nhún vai nói, vừa dứt lời bụng cũng theo đó kêu lên nhưng cô tuyệt đối không xấu hổ, đói bụng là chuyện thường tình của con người.

"Hừ, cô chỉ biết có ăn thôi sao." Kim Areum không bỏ qua cơ hội mỉa mai.

Lee Min Hyun chỉ thở dài nói: "Biết sao giờ tôi cũng là con người mà, dây dưa với các cô đến giờ này không có cái gì vào bụng nó cũng phải biểu tình chứ."

"Hừ, tôi thấy cô còn ăn hai cái bánh ngọt cô còn nói không ăn gì." Kim Areum không phục.

"Cô gái, có ai ăn hai cái bánh nhỏ mà no bụng không? Vậy thì người ta ăn cơm để làm gì?" Lee Min Hyun xì một tiếng.

Kim Areum còn muốn phản bác lại cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của ai đó, cô hơi liếc sang, không phải ai khác chính là Kim Taehyung, lần này cô ta im bặt không dám nói nữa.

Ông chủ Seok khụ khụ hai tiếng nói: "Các cậu nghe rồi chứ, bắt đầu xem từ tám giờ tối."

Cậu nhân viên bắt đầu làm thao tác trên máy tính, rất nhanh màn hình xuất hiện cảnh Lee Min Hyun và Kim Areum đang giằng co nhau, cũng không thể thiếu sự góp mặt của Kang Ahn Young.

Mọi người nhìn chăm chăm vào màn hình, gần đến khúc Lee Min Hyun sắp "đẩy" Kang Ahn Young ai cũng nhìn rất chăm chú, thế nhưng sự tình diễn ra nhanh chóng lại có nhiều người che lấp không nhìn rõ cái gì, thế nào cũng chỉ giống như Lee Min Hyun đẩy Kang Ahn Young

Chưa gì hết Kim Areum lên tiếng: "Đã rõ rồi nhé, tôi nói rồi mà xem camera cũng thế thôi, chính cô đẩy Ahn Young còn không chịu nhận, bây giờ thế nào, cô tính làm sao đây?"

Lee Min Hyun mặc kệ Kim Areum lại nói: "Anh quay lại khúc tôi nhào người về phía Kang Ahn Young cho tôi."

"Cái gì? Cô còn muốn xem nữa sao?" Kim Areum cao giọng nói.

Cậu nhân viên nhìn ông chủ Seok, ông lại gật đầu một cái: "Theo ý cô ta đi."

Được lệnh của ông chủ cậu nhân viên kia quay lại hình ảnh, Lee Min Hyun coi lại thật kỹ sau đó phát hiện ra cái cô lập tức kêu dừng.

Nhân viên theo bản năng dừng màn hình, ông chủ Seok nghi hoặc hỏi: "Cô nhìn ra được điểm gì rồi sao?"

"Phóng to một chút sẽ nhìn rõ hơn." Lee Min Hyun nói.

Màn hình phút chốc được phóng to lên, lúc này không những Lee Min Hyun mà bốn người đàn ông cũng nhìn thấy bàn tay phía eo Lee Min Hyun.

Ở đây ngoại trừ Kim Areum còn chưa hiểu chuyện gì thì ai cũng là người tinh tường, bọn họ thấy rõ chính bàn tay đó đã tác động lên eo của Lee Min Hyun khiến cô ngã nhào về phía trước, biến thành động tác đẩy Kang Ahn Young.

"Chính là cô ta." Lee Min Hyun chỉ tay vào cô gái đứng bên phải mình.

Hai vệ sĩ của Won Young-chul nhìn nhau, ông chủ Seok nhìn Kim Taehyung hỏi: "Cậu tính làm sao?"

"Cắt hình, gửi cho người kia, đồng thời viết một bài báo." Kim Taehyung lạnh giọng phân phó.

Ông chủ Seok gật đầu: "Được, tôi đã biết."

Ông lại nhìn hai vệ sĩ tủm tỉm hỏi: "Các cậu cũng nhìn rõ rồi đấy, còn muốn bắt người sao?"

"Chúng tôi phải gọi điện hỏi ý kiến của tổng giám đốc." Một trong hai vệ sĩ trả lời.

Ông chủ Seok đồng ý: "Chuyện nên làm."

Tên vệ sĩ kia nói là làm lại gọi điện cho Won Young-chul. Lúc này hắn vẫn còn ở bên ngoài phòng cấp cứu lo lắng lên xuống, nhận được điện thoại của vệ sĩ hoàn toàn không có cảm xúc.

"Chuyện gì?"

"Thưa tổng giám đốc, chuyện là Oh Min Hyun không chịu theo chúng tôi, cô ta đề nghị xem camera kết quả là cô ta không cố tình đẩy phu nhân, là một người khác đẩy cô ta." Tên vệ sĩ kia trình bày sự việc.

"Còn có việc này sao, không cần biết thế nào ai đẩy vợ tôi dù cố ý hay vô tình đều phải đưa đến trước mặt tôi, biết không?" Won Young-chul nói xong liền cúp máy, giờ phút này hắn không quan tâm nhiều việc chỉ lo lắng người bên trong.

Cả tiếng đồng hồ trôi qua cũng không thấy gì cả người hắn dần dần rét, hai tay siết chặt, nếu vợ con hắn xảy ra chuyện gì hắn nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai hại vợ con hắn.

Bên này vệ sĩ lại quay sang Lee Min Hyun nói: "Phiền cô theo chúng tôi một chuyến."

"Cái gì, mọi chuyện không phải rõ ràng rồi sao, tại sao tôi còn phải đi?" Lee Min Hyun trố mắt hỏi.

"Tôi không biết, đây là phân phó của tổng giám đốc, cô không đi cũng phải đi." Vệ sĩ vô cùng kiên quyết, lời của ông chủ là mệnh lệnh.

Lee Min Hyun cau mày, tại sao giải thích mọi chuyện rồi cũng không xong thế này, tên nam chính kia có nói lý lẽ không vậy?

Cô hít sâu một hơi nhìn Kim Taehyung, giờ chỉ có anh ta mới cứu được cô thôi.

"Anh xem cũng xem rồi đấy, tôi cũng bị người hại, anh lại nỡ lòng nào để tôi bị bọn họ đem đi sao?" Lee Min Hyun lần đầu mền giọng với Kim Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro