chap 87

Lee Min Hyun lên đến lầu ba liền gõ cửa phòng 301, Kim Taehyung ở bên trong nghe thấy nhíu mày không vui, anh không muốn người khác làm phiền mình nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra anh chưa kịp nhìn là ai đến thì đã bị ôm chầm lấy.

“Taehyung, em đến đón anh rồi đây.” Có thể ôm được anh cô vô cùng mãn nguyện, bao đêm nhớ nhung đều gói gọn trong vòng tay này.

Kim Taehyung hơi sững sờ một chút, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, vòng tay qua lưng kéo cô vào lòng.

“Vất vả cho em rồi.”

“Không vất vả, em muốn gặp anh càng sớm càng tốt.” Lee Min Hyun dụi dụi vào cổ anh, cô ở nhà chỉ thêm sốt ruột chi bằng mau chóng đến đây.

Hai người ôm nhau không nói hết được nhớ thương, NamJoon ở bên cạnh tuy không muốn làm phiền nhưng vẫn phải nhắc nhở: “Chúng ta nên về trước thì tốt hơn.”

Nghe vậy Lee Min Hyun mới rời khỏi người anh nói: “Đúng vậy, ông xã, chúng ta về nhà thôi, em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.”

Cô thấy anh thật gầy phải bồi bổ mới được.

“Ừm, vậy phiền bà xã rồi.” Kim Taehyung cười dịu dàng nói.

Tuy đây không phải lần đầu tiên NamJoon nhìn thấy cảnh này nhưng lại cảm thấy có chút dị ứng, hắn quen một Kim Taehyung lạnh lùng, kiêu ngạo rồi, đột nhiên ôn nhu, dịu dàng thế này đúng là khiến người ta khó thích ứng.

Lee Min Hyun cầm tay anh vui vẻ bước xuống cầu thang, thế nhưng vừa bước xuống bọn họ lại bị vây quanh bởi một đám người.

Sắc mặt của Lee Min Hyun trở nên khó coi: “Các người có ý gì?”

“Xin lỗi thiếu phu nhân, Kim thiếu vẫn chưa thể đi.” Viên cảnh sát nói.

“Tại sao? Cảnh sát các người nói một đường làm một nẻo à?” Lee Min Hyun lạnh lùng chất vấn.

“Không phải như vậy, cấp trên của chúng tôi vừa báo lại để cho an toàn vẫn nên để Kim thiếu ở lại mấy ngày, làm xong các thủ tục kiểm tra, nếu không có phát hiện gì bất thường mới được về.” Viên cảnh sát vô cùng nghiêm túc.

Lee Min Hyun chợt cười lạnh: “Phải không? Nếu tôi không muốn thế thì sao? Các người có quyền gì bắt chồng tôi ở lại?”

“Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh của cấp trên, tôi không thể làm trái.” Viên cảnh sát tỏ ra khó xử.

“Mệnh lệnh của cấp trên hay là ý tứ của anh và tay viện trưởng này?” NamJoon đột nhiên lên tiếng.

Viên cảnh sát hơi biến sắc, hắn nhạy bén phát ra mùi nguy hiểm, lại cố gắng bình tĩnh nói: “Anh nói cái gì tôi không hiểu.”

“Không hiểu, vậy để tôi đưa đoạn video này cho cấp trên của các anh nhé?” NamJoon lấy ra một chiếc ipad, sau đó ấn vào màn hình mấy cái, một đoạn video hiện ra, tái hiện lại cảnh hối lộ mà nhân vật chính là viện trưởng và viên cảnh sát.

Hai người kia nhìn mà đần người, sắc mặt thay đổi liên tục, bọn họ không hiểu NamJoon quay bọn họ từ khi nào?

“Ồ, sự thật hóa ra là vậy, NamJoon, đưa đoạn video này cho bên phía cảnh sát đồng thời bán cho mấy nhà báo đáng tin cậy.” Lee Min Hyun không nhanh không chậm nói.

“Đừng, thiếu phu nhân xin đừng làm vậy, tôi sai rồi, là tôi thấy tiền hoa mắt, mong cô bỏ qua cho tôi, tôi không thể mất chức, tôi còn phải nuôi vợ con.” Viên cảnh sát nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

“Hừ, nuôi vợ con, đừng có lấy lý do cũ mèm này ra nữa, hành động của anh đáng bị tố cáo trăm lần, làm cảnh sát không làm gương cho công dân còn đi ăn hối lộ, anh nghĩ mình đáng làm cảnh sát sao?” Lee Min Hyun dường như không muốn tha, những con người này nên bị lên án trước toàn thể xã hội.

Viên cảnh sát sốt ruột đi được lại nói: “Tôi biết làm vậy là không đúng, tôi chỉ muốn, chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh cho vợ con thôi, lương cảnh sát của chúng tôi không được bao nhiêu cả.”

“Nếu anh đi làm vì tiền thì không thiếu những công việc lương cao nhàn hạ mà còn ít nguy hiểm, còn nếu đã chọn làm cảnh sát, anh phải có trách nhiệm với chức trách của mình, anh lại còn bảo muốn kiếm thêm chút đỉnh cho vợ con, lý do này thật sự khó có thể chấp nhận.”

Lee Min Hyun rất tôn trọng nghề cảnh sát, bởi vì có bọn họ trật tự an ninh của xã hội mới được bảo vệ nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận hành vi nhận hối lộ làm hại công dân, những người chỉ biết lợi ích của mình cô sẽ không bao giờ bỏ qua.

“Thiếu phu nhân, tôi biết mình có nói gì cũng là bao biện, tôi chỉ xin cô một điều cô đưa bằng chứng cho cấp trên của tôi thôi được không? Đừng đưa ra trước công chúng, vợ con tôi nhìn thấy sẽ bị đả kích mất.” Bọn họ rất tự hào về hắn, hắn sao có thể khiến bọn họ thất vọng được.

Lee Min Hyun nhìn khuôn mặt khổ sở của hắn hừ nhẹ: “Biết có kết cục thế này sao từ đầu còn làm?”

“Tôi…” Viên cảnh sát cúi mặt xấu hổ, lúc nhận hối lộ hắn cũng rất do dự thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hai tay của hắn lúc đó không tự chủ được chìa ra cầm lấy phong bao, hắn biết có hối hận cũng đã muộn màng, chỉ mong hình ảnh của mình được giữ trong mắt vợ con.

Thấy hắn cũng có vẻ ăn năn hối lỗi Lee Min Hyun nhàn nhạt nói: “Bỏ đi, tôi chỉ đưa đoạn video cho cấp trên của anh, hy vọng anh có thể nhận ra lỗi của mình mà sửa chữa.”

“Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân.” Viên cảnh sát thở nhẹ một hơi, tuy mất việc có chút đáng tiếc nhưng thế này đã là tốt lắm rồi.

Lee Min Hyun giải quyết xong lại nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng không còn vẻ hung dữ như lúc nãy nữa.

“Ông xã, mình về thôi.”

“Được.” Kim Taehyung tùy ý cô, từ đầu đến cuối anh vẫn để cô làm chủ không có ý kiến dị nghị gì.

Hai người tiến về phía trước một giọng nói ồm ồm lại vang lên: “Ai nói các người được đi rồi?”

Lee Min Hyun nhìn tên viện trưởng ánh mắt sắc bén trở lại, đang muốn lên tiếng thì Kim Taehyung lại nhẹ nhàng nói: “Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi.”

Anh vừa dứt lời bốn phương tám hướng xuất hiện một đám người bao vây lấy đám bảo vệ ở đây.

“Này, chuyện này, sao có nhiều người như vậy?” Một tên nhân viên cả kinh, viện nghiên cứu của bọn họ từ khi nào lại có người ẩn nấp mà bọn họ không biết, hơn thế nữa không phải là một người mà rất nhiều người.

Viện trưởng lúc này đổ mồ hôi hột, ông ta không lường trước được chuyện này.

Lee Min Hyun cũng kinh ngạc không kém, cô lại hỏi nhỏ bên tai anh: “Taehyung, đám người này là sao?”

“Lúc anh bị đưa vào đây NamJoon đã bí mật đưa người vào.” Kim Taehyung giải thích.

Lee Min Hyun chặc lưỡi, xem ra cô lo lắng cho anh là thừa rồi, với năng lực của anh sao làm sao không thể tự bảo vệ mình chứ?

NamJoon ra lệnh cho đám người, bọn họ không nói hai lời đi lên bắt lấy đám bảo vệ, bọn họ muốn phản kháng lại không có cơ hội, bởi vì người của Kim Taehyung đều dùng súng kiềm chế bọn họ.

“Kim thiếu, anh dám dùng vũ khí sao?” Viện trưởng căm phẫn nói.

“Thì đã sao? Ông có thể làm gì tôi?” Kim Taehyung cười nhạt lại nắm tay cô lướt qua người ông ta đi thẳng về phía cổng.

Viện trưởng nhìn bóng dáng anh chỉ có thể ẩn nhẫn mà không thể làm gì.

Ra đến cổng đã có sẵn một chiếc xe đến rước bọn họ, lúc ngồi vào xe Cô nhìn anh hỏi: “Bọn họ không làm gì anh chứ?”

“Yên tâm, bọn họ không đụng được đến anh.” Kim Taehyung vuốt tóc cô nói.

“Biết anh lợi hại rồi nhưng em vẫn không tránh được lo lắng, Taehyung, hay là chúng ta thử đến nơi kia đi?” Lee Min Hyun đề nghị, nơi mà cô nói đến là vùng đất Miên mà Jimin từng nhắc đến.

Nghe lời cô nói Kim Taehyung phút chốc trầm tư, anh không muốn hy vọng quá nhiều vào điều này.

“Để sau rồi nói.” Cuối cùng Kim Taehyung nhàn nhạt nói một câu.

Lee Min Hyun không biết anh suy nghĩ cái gì nhưng anh lại năm lần bảy lượt tránh đi vấn đề này làm cô suy nghĩ miên man.

“Taehyung, lúc anh bị đưa đi em đã rất sợ hãi.” Lee Min Hyun tựa vào vai anh nói.

“Xin lỗi, đã khiến em phải lo lắng, anh hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.” Kim Taehyung dịu giọng nói, anh không nghĩ cô lại lo lắng cho mình đến vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

“Vâng, anh phải bảo vệ bản thân thật tốt, em cũng vậy, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ anh, không ai được phép cướp anh đi nữa.” Lee Min Hyun có chút trịnh trọng nói.

Khóe miệng của Kim Taehyung khẽ giương lên, không thể không nói nghe được lời này anh đã rất hạnh phúc.

“Vậy anh trao tính mạng của anh cho bà xã bảo quản nhé!” Kim Taehyung hôn nhẹ lên tóc cô.

“Không thành vấn đề.” Lee Min Hyun sảng khoái đáp, cô sẽ bảo vệ những người thân yêu của mình không một ai có thể làm tổn thương họ.

Chiều hôm đó các trang báo đều lên tin đính chính lại video hóa sói của Kim Taehyung khiến ai xem cũng hoang mang khó tin, có người tin tưởng có người lại không tin.

“Tôi nói mà, trên đời này làm gì có chuyện người hóa sói, thấy chưa, chỉ là video ghép mà thôi.” Một người bình luận.

Sau đó là hàng trăm hàng ngàn người có những bình luận khác nhau về vụ việc.

“Ai mà biết đâu, lỡ may Kim thiếu cố tình giấu diếm người ngoài thì sao, tôi thấy video kia rất thật.”

“Đồng ý, đồng ý, video như thế sao có thể là ghép, mắt mù mới không nhìn thấy.”

“Các người cứ thích đổ oan cho người khác, các người đã tận mắt thấy người ta hóa sói chưa?”

“Kim thiếu nếu là sói thì đã cắn chết các người rồi.”

Lee Min Hyun nhìn những bình luận này chỉ cười nhạt một tiếng sau đó lại soạn một tin có nội dung như sau: “Kẻ nào nói chồng tôi là sói kẻ đó chính là sói hoặc là mắt đã mù rồi.”

“A, phu nhân của Kim thiếu lên tiếng kìa.”

Một người lại phản hồi bình luận của Lee Min Hyun: “Cô là con điếm nào thế? Nói ai mắt mù hả?”

Lee Min Hyun tính rep lại thì có một comment xuất hiện: “Kẻ nào gõ phím để lại đôi tay.”

Lee Min Hyun không khỏi nhìn người đàn ông của mình sau đó liên tục comment thả tim: “Yêu yêu.”

“Mợ nó, hai vợ chồng các người có cho dân chúng bình yên không, lên đây cũng rắc được cơm chó.” Một nickname Jimin rep lại.

Sau đó lại có một icon cười khinh nhanh chóng hiện lên.

Bên này vui nhộn là thế ở căn cứ nào đó Park Beom-Jun đã đập nát một chiếc laptop cùng điện thoại.

“Chết tiệt, sao lại thành ra thế này, không phải tôi nói các người không được thả hắn ra sao? Các người nhận tiền xong làm ăn cái kiểu quái gì vậy?” Park Beom-Jun tức giận chửi rủa, bàn tay cầm tay điện thoại như muốn bóp nát.

“Park thiếu, tôi, tôi thành thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức nhưng Kim thiếu cho người dùng súng khống chế, người của tôi không thể làm gì hắn, số tiền kia tôi sẽ gửi lại cho cậu.” Bên này viện trưởng tuy tiếc nuối lại không thể làm gì, từ lúc Kim Taehyung bị đưa đi hắn đã cấu kết với Park Beom-Jun rồi.

Park Beom-Jun nghe vậy càng thêm phẫn nộ: “Khốn thật, ông nghĩ trả lại tiền thì xong sao?”

“Tôi cũng hết cách rồi, Park thiếu, người này thật sự lợi hại, tôi xém nữa bị anh ta giết rồi.” Viện trưởng sờ sờ cổ mình, những vết bầm tím vẫn còn nguyên xi chưa có phai đi.

“Đồ vô dụng.” Park Beom-Jun hỏi xong một câu liền ném điện thoại đi.

Daejeon đã sớm sợ hãi xanh mặt, lúc đọc báo mạng ông ta cũng không nghĩ sự việc lại biến thành như vậy, Kim Taehyung này quả là khó chơi.

“Ông còn điều gì muốn nói.” Park Beom-Jun từng bước đi về phía Daejeon, ánh mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống người.

“Thiếu gia, tôi, tôi cũng không lường trước được điều này.” Daejeon không dám nhìn hắn, đầu cũng cúi xuống thật thấp.

“Câu này thật quen thuộc, nếu đã không lường trước được tôi sẽ cho ông đi gặp diêm vương.” Park Beom-Jun hung tợn nói.

“Đừng, thiếu gia, tôi xin…”

“Đoàng.”

Daejeon còn chưa nói xong một viên đạn đã xuyên thẳng trán ông ta, thân thể không còn đứng vững đổ rầm xuống đất.

Hai tên đàn em dưới trướng Park Beom-Jun nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình một chút nhưng rất nhanh cũng thích ứng được chuyện này.

Đối với bọn hắn mà nói những chuyện này đã quen rồi.

Tập đoàn Kim Gia.

“Tổng giám đốc, phiền anh xem hợp đồng này giúp tôi.”

“Tổng giám đốc, đây là hạch toán của tháng này mời anh xem.”

“Tổng giám đốc, đối tác bên Anh phản hồi lại kế hoạch của dự án mới muốn gặp anh bàn bạc kỹ hơn.”

“Tổng giám đốc, dự án Thủy Cung gặp vài vấn đề tổng giám đốc Jimin muốn anh đến công trường xem.”

Hết người này đến người kia chạy phòng phòng tổng giám đốc báo cáo tình hình, còn rôm rả hơn phụ nữ đi chợ.

Kim Taehyung bận tay liên tục, xử lý hồ sơ này đến dự án kia, Lee Min Hyun ngồi bên cạnh nhìn thấy mà vừa thương vừa cảm thán trong lòng, ai nói làm tổng giám đốc súng sướng chứ, nhìn xem chồng cô từ sáng đến giờ có được nghỉ ngơi đâu, thậm chí quá trưa rồi mà vẫn còn làm việc, cô muốn lên tiếng nhắc nhở anh một câu lại chẳng có cơ hội xen vào.

Mỗi lần tính lên tiếng là có người gõ cửa phòng chạy vào báo cáo.

Mấy hôm trước nhân viên trong công ty đã nghỉ một số nên công việc dồn dập khiến người làm chủ như Kim Taehyung phải tăng ca thường xuyên, thậm chí còn không về nhà.

Lee Min Hyun chỉ được ngủ với anh một đêm lúc về, mấy ngày liên tiếp chỉ ôm chăn ngủ một mình, cô chán nản nên đã quyết định đến công ty của anh.

Ai bảo cô rảnh rỗi không có việc gì làm.

Có điều cô không ngờ anh lại bận đến mức này, muốn nói chuyện với anh một câu cũng không có cơ hội.

Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên, Lee Min Hyun nghe máy: “Alo.”

“Chào chị, đồ ăn chị gọi đến rồi ạ.” Người gọi đến là một shipper, thấy anh không thể ra ngoài cô đã gọi đồ ăn bên ngoài.

“Được, phiền anh chờ một chút tôi xuống ngay bây giờ.” Lee Min Hyun cúp máy liền đi ra khỏi phòng.

Kim Taehyung đang xem tài liệu lại liếc mắt nhìn cô một cái thuận miệng hỏi: “Em đi đâu?”

“Đồ ăn mang đến rồi em xuống lấy, anh coi sao dừng tay ăn uống nhé!”

“Để anh gọi người xuống lấy, em không cần vất vả.” Kim Taehyung vừa nói vừa bấm điện thoại.

Lee Min Hyun lại lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu, ai cũng bận rộn mà, em ngồi ở đây lâu cũng thấy chán muốn vận động một chút.”

Dứt lời không để anh kịp gọi cô đã nhanh chóng ra khỏi cửa, Kim Taehyung thấy thế lại tiếp tục công việc.

Shipper là một chàng trai trẻ tuổi, thấy cô đến thì vô cùng niềm nở: “Chị là chị Oh phải không ạ?”

“Là tôi.” Lee Min Hyun gật đầu.

“Vâng, đồ ăn của chị đây ạ, chúc chị ngon miệng.” Shipper đưa đồ cho cô giọng điệu vô cùng niềm nở.

Lee Min Hyun cầm lấy đang định xoay người rời đi thì một giọng nói gọi giật cô lại: “Thiếu phu nhân.”

Lee Min Hyun chợt dừng bước quay đầu lại, trước mặt cô là một cô gái chừng 19, 20, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu nhưng khuôn mặt có chút mờ mịt, âm u, hơn nữa hơi thở trên người cô bé có chút lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro