Chương 16-18 (Hoàn)
Thiếu gia và con gấu – Mạc Mạc Vô Văn
Edit: Mèo
Chương 16. Nói rõ ràng
Trì Quan ngủ như chết, đại khái là vì vẫn có thể cảm nhận được độ ấm quen thuộc của Mông Khanh nên không hề phòng bị. Cậu có cảm giác vừa mơ một giấc xong, vừa mở mắt trời đã sáng rồi, mà mình thì đang ở trên lưng Mông Khanh.
Trì Quan: "???"
Trì Quan phản ứng một lúc, chậm rãi chống tay ngồi thẳng lên, nghi ngờ hỏi: "Huynh đang luyện tập buổi sáng à?"
Kể từ khi biết Mông Khanh cũng là nhân sĩ giang hồ, cậu đều sẽ nhớ những câu chuyện mà người kể chuyện hay nói. Cậu cho rằng đây chính là hoạt động "Luyện tập buổi sáng" mà nhân sĩ giang hồ mỗi sáng sớm hay làm, còn khá là khâm phục nói: "Hoá ra mỗi ngày cứ vừa sáng là huynh ra ngoài, kỳ thực là đi luyện tập à? Có điều tại sao trên lưng lại cõng ta? Vật nặng để tập á?"
Dứt lời cậu lại tự xù lông: "Ta có nặng vậy ư?"
Mông Khanh: "..."
Có lúc Mông Khanh thật nhìn không thấu trong đầu Trì Quan đang nghĩ những thứ linh tinh gì.
Mông Khanh đang ôm mông cậu, dùng tay vỗ một phát: "Tinh thần tốt như vậy, xem ra ngày hôm qua không nên buông tha cho em."
Mặt Trì Quan một phát đỏ bừng, mãi sau mới nhớ ra đêm qua hai người đã làm chuyện tốt gì.
Mông Khanh thấy người trên lưng không đáp lời, cũng không trêu cậu nữa, ôn nhu nói: "Trên người có chỗ nào khó chịu không?"
"...Không có." Trì Quan núp trên lưng Mông Khanh, nhỏ giọng đáp.
Mông Khanh nhếch khoé miệng. lúc này mới giải thích: "Chúng ta đã rời cái thôn kia rồi. Tối hôm qua nhân lúc em vẫn đang ngủ ta cõng em rời đi."
Trì Quan chớp mắt: "Tại sao?"
"Ta nghi rằng chúng ta đã sớm bị theo dõi." Mông Khanh nói, "Tối qua là cơ hội tốt. Nếu bọn chúng phát hiện ra chúng ta đang làm, sẽ tránh ra xa một chút, việc canh phòng cũng lơi lỏng hơn, ta bèn nhân cơ hội mang em đi trốn bọn chúng."
Trì Quan: "...."
Mong Khanh đợi một lúc mà không thấy Trì Quan đáp lời, nghĩ là cậu đã ngủ, kỳ quái nói: "Vợ ơi? Ngủ rồi sao?"
Trì Quan giờ tay vỗ đầu Mông Khanh đánh bốp: "Ai là vợ huynh chứ!"
Mông Khanh bị đau, lòng nghĩ: Lực tay của vợ vẫn còn rất lớn.
Trì Quan lại muốn đánh nữa, Mông Khanh vội vã nghiêng đầu, uỷ khuất nói: "Đau đau đau, vợ à chồng nói gì sai sao?"
"Huynh hãy thành thật cho ta, tối hôm qua có không phải là huynh lập mưu đúng không." Trì Quan nổi trận lôi đình, "Huynh dám nói một chữ đúng coi! Ta tuyệt giao với huynh luôn!"
Mông Khanh: "...." Vậy rốt cuộc hắn nên nói đúng hay là không đúng?
Mông Khanh biết Trì Quan hiểu lầm, thả người xuống, mặt đối mặt mà giải thích cho cậu: "Không phải, chuyên như vậy sao có thể lập mưu được? Thích chính là thích, nếu không thích sao ta có thể miễn cưỡng được?"
Trì Quan thấy Mông Khanh đầy mặt chân thành, yên lặng nhìn mình, ôn nhu và chuyên chú trong đôi mắt như sắp hoà tan người rồi.
Hoài nghi và bất an trong lòng cậu lúc này mới hơi buông ra, bĩu môi nói: "Vậy... Vậy bây giờ đã trốn được rồi ư?"
"Tạm thời trốn được, có điều ta cũng không chạy được bao xa, bọn chúng muốn đuổi tới cũng rất dễ dàng. Nhưng mà không cần lo lắng, chỉ cần bọn chúng đuổi theo, ta sẽ phát hiện." Mông Khanh nói, "Đói bụng không? Ăn chút gì nhé?"
Trì Quan ừm một tiếng, được săn sóc mà ngồi trên đùi Mông Khanh, còn hắn thì trực tiếp ngồi xuống đất, lấy túi nước và lương khô đưa cho cậu.
Trong lòng Trì Quan thở dài, mới ăn ngon được một bữa, lại quay lại ăn lương khô, quả nhiên thế sự vô thường mà.
Ăn uống xong xuôi, lại tìm một dòng suối nhỏ đơn giản rửa mặt một phen, Mông Khanh lại cõng Trì Quan lên lưng, vận khinh công nhanh chóng lao về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Trì Quan thấy thứ "Khinh công" này, hiếu kỳ vô cùng. Vốn cậu muốn nói không cần Mông Khanh cõng, cứ để mình tự đi cũng được, bây giờ không nói nữa, ôm cổ Mông Khanh sung sướng hét lên: "Thật lợi hại! Gió lớn quá –!"
Mông Khanh: "...."
Lỗ tai Mông Khanh suýt nữa bị chấn động đến điếc, bất đắc dĩ nói: "Đừng hét bên tai ta."
"Có thể bay cao hơn không?" Trì Quan hỏi.
"Cái đó phải mọc ra cánh," Mông Khanh cười nói, "Tốc độ này đã làm ngài hài lòng chưa, thiếu gia của ta?"
"Ừ," Trì Quan vênh mặt lên, nghiêm túc nói: "Cũng tàm tạm."
Nhất thời Mông Khanh cười đến không dừng được, chỉ cảm thấy mình đúng là nhặt được một bảo bối. Hắn xốc lại người trên lưng, lao nhanh khỏi sơn cốc, đi về phía thôn trấn kế tiếp.
Lần này gặp được thôn dân tính cách đều rất thật thà chất phác, cũng rất hiền lành. Thấy hai người họ một đường phong trần mệt mỏi đi tới, cậu trai trên lưng kia vừa gầy vừa đáng yêu, nhất thời sinh lòng thông cảm, tưởng hai người là đang trốn tai hoạ, bèn mang đồ ăn đồ dùng của mình cho hai người, để bọn họ không phải lo lắng mà ở lại.
Nhất thời Trì Quan lệ nóng doanh tròng: Trên đời này vẫn có nhiều người tốt!
Hai người ở trong một ngôi nhà để không tại góc làng. Ngôi nhà này rất nhỏ, nhưng hai người chen chúc tí cũng không sao. Mắt thấy màn đêm buông xuống, Trì Quan ăn no rồi lại buồn ngủ. Quãng đường này gập ghênh trắc trở, đúng là cậu gầy hơn trước môt chút, cằm nhọn hơn, dáng vẻ đấy nhìn càng đáng thương hơn.
Mông Khanh đau lòng cậu, bèn dỗ cậu ngủ sớm chút. Trì Quan trước khi nhắm mắt còn nói: "Đừng có không nói một tiếng nào đã cõng ta chạy trốn nha."
Vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở đất lạ, còn đang ở trên lưng Mông Khanh hít gió lạnh, cảm giác đó đúng là chẳng ra làm sao cả.
Mông Khanh bật cười, hôn khoé miệng cậu một cái, lại không nhịn được mà liếm liếm như gấu ngốc, lúc này mới nói: "Được."
Trì Quan nắm tay Mông Khanh, rất nhanh liền an tâm ngủ thiếp đi. Mông Khanh dém kín chăn cho cậu, ngồi dựa vào đầu giường cũng nhắm mắt nghỉ tạm một lúc. Mãi cho đến tận khuya, ngoài cửa sổ phát sinh dị thường, hắn mới mở mắt ra.
Cũng may mà Trì Quan đã sớm ngủ, bởi vậy mới chưa phát hiện khí thế của Mông Khanh đột nhiên biến hoá.
Người đàn ông thường ngày hàm hậu, dáng vẻ cười ôn nhu biến mất hầu như không còn, thay vào đó là đáy mắt không che giấu ánh sáng lạnh lẽo, khí thế quanh thân hạ thấp xuống, khiến người ta đến thở cũng không dám.
Chỉ cảm thấy có lẽ một khắc sau hắn sẽ giơ tay chém xuống, lấy mạng của ngươi.
Mông Khanh khe khẽ kéo tay mình đang được Trì Quan nắm lấy ra, lại cúi đầu hôn mi tâm cậu một cái.
Chỉ có lúc nhìn Trì Quan, ý lạnh trên người Mông Khanh hầu như mới tiêu tán một ít, trở nên như một người bình thường.
Mông Khanh quay người bước ra khỏi nhà gỗ, yên lặng đi tới hậu viện.
Nhà gỗ này vốn là ở góc hẻo lánh nhất của thôn trang, vị trí vô cùng bí mật, cách những nhà khác cũng khá xa. Trong đêm khuya mơ hồ có thể nghe được tiếng chó sủa, có lẽ là bị người lạ xông vào làm kinh động, khá là hung hăng.
Nhưng rất nhanh, con chó giữ nhà đó không hiểu vì sao mà bị chủ nhân quát dừng, có tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, lại một lát nữa, chút âm thanh ấy cũng không còn, bốn phía rất nhanh liền yên tĩnh lại.
Trong hậu viện an tĩnh, hai người đàn ông đứng đối diện.
Một người đội mũ rộng vanh, cầm bội kiếm, toàn thân áo đen, thân hình cao to, eo hẹp vai rộng, rất có phong độ đại hiệp – chính là đại hiệp áo đen mà lúc trước Trì Quan gặp trong quán trà.
Một người khác không cần nhiều lời, tất nhiên là Mông Khanh.
Mông Khanh lạnh lùng: "Quả nhiên là ngươi, rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi sao?"
Người đàn ông bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: "Huynh đã phát hiện ra đệ, đệ còn có thể không đi ra ư?"
"Nếu ta không dùng một chiêu giả, khiến ngươi không thể không đuổi theo, hẳn là ngươi còn chưa định lộ mặt chứ gì?"
Người đàn ông thở dài: "Đệ không có ý định thương tổn bọn huynh, chẳng qua chỉ là phụng mệnh đi theo bảo vệ thôi, huynh cần gì phải trốn?"
Y lại nói: "Nếu đụng phải những người của A Dương kia thì phải làm sao giờ? Bọn chúng cũng không dễ nói chuyện như đệ đâu."
Mông Khanh: "Nói nhảm ít thôi, nói rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người kia trầm mặc chốc lát, đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu nói: "Đại ca, đệ thỉnh cầu huynh trở lại Thính Phong các, tiếp nhận chức các chủ."
Ánh mắt Mông Khanh lạnh lẽo, sát khí tràn ngập quanh thân, gằn từng chữ: "Ta đã nói là ta không có liên quan gì đến Thính Phong các nữa."
"Thính Phong các bị gài bẫy." Người kia làm lơ, lẩm bẩm, "Sau khi huynh rời Thính Phong các, Các chủ đã phái ba đội nhân mã đi tìm huynh, sau đó lại nhận mấy nhiệm vụ, một trong đó chính là giết sạch người Trì gia, vu oan cho Hoàng thái tử..."
Mông Khanh nở nụ cười khát máu, chuỷ thủ trong tay trượt xuống lòng bàn tay, phản chiếu ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ: "Quả nhiên là các ngươi làm."
Người đàn ông kia cũng là cô nhi, hầu như là cùng lúc được Các chủ Thính phong các nhặt về, xem như là từ nhỏ lớn lên cùng Mông Khanh. Quan hệ của hai người không giống như những người khác trong Thính Phong các, miễn cưỡng có thể coi là huynh đệ.
Chí ít trong một mặt y coi Mông Khanh là đại ca.
Y biết rõ tính cách của Mông Khanh, thấy hắn bày ra gương mặt này, trong lòng run lên, vội vã giải thích: "Nhiệm vụ này đệ không tiếp nhận, không liên quan gì tới đệ."
"Chỉ cần là người dưới trướng Thính Phong các, thì làm sao có thể thoát khỏi liên quan tới ngươi?"
Người kia cau mày: "Đại ca, huynh nghe ta giải thích đã."
Mông Khanh lạnh lùng nhìn y, một lúc sau mới nói: "Được, ngươi nói di."
"Ngươi nói đi."
Hai âm thanh một trước một sau vang lên, Mông Khanh sững sờ, quay phắt lại, chỉ thấy Trì Quan khoác áo ngoài, đứng sau hàng giậu ở hậu viện, yên lặng nhìn bọn họ.
Trong lòng Mông Khanh nhất thời hoảng hốt, vội vàng giấu chuỷ thủ trong lòng bàn tay đi, khuôn mặt cũng đổi: "Sao em lại tỉnh rồi?"
"Buổi tối uống canh nhiều quá." Trì Quan sâu xa liếc mắt nhìn hắn, vừa nhìn đại hiệp áo đen đang quỳ một chân kia, "Ta muốn biết chân tướng, ngươi nói rõ ràng đi."
___________________
Thiếu gia và con gấu – Mạc Mạc Vô Văn
Edit: Mèo
Chương 17. Chân tướng
Bên trong nhà gỗ nhỏ hẹp, một cái bàn vuông, một cái ghế tựa, ba người ngồi đối diện, trước mặt là ba chén trà lạnh.
Ánh nén chiếu vào giấy dán cẳ, bóng người khẽ nhúc nhích.
Người áo đen nhấp ngụm trà nhuận họng, hít sâu một cái nói rõ ràng mọi chuyện.
Thính Phong các thành lập mấy chục năm, danh tiếng trong hoàng thất quý tộc và địa vị trong giang hồ không dễ lung lay. Bọn họ tới không hình đi không bóng, chỉ cần nhận tiền là sẽ làm việc ổn thoả, chưa bao giờ có sai lầm, cũng dùng người rất đáng tin.
Phàm là người có thể lập quan hệ lâu dài với Thính Phong các, địa vị thân phận nhất định không bình thường, tương truyền minh chủ giang hồ hiện gờ cũng có quan hệ qua lại bí mật với họ.
Ở chỗ Thính Phong các này, dường như thế gian không có ai sạch sẽ. Bọn họ thấy kẻ tiểu nhân dối trá nhiều vô số kể, từ lâu đã không có hy vọng hão huyền gì với lòng người, tất nhiên cũng không có gì gọi là lòng thương xót.
Bất kể là hoàng tử được bách tính ca tụng nhân đức, hay là nhân vật được mọi người trong giang hồ tôn kính ngưỡng mộ, đều không tốt đẹp như bề ngoài. Lâu dần, người Thính Phong các cũng không tin trên đời còn có người nào tâm tư trong sáng nữa.
Nếu thật sự có người tâm tư trong sáng, chẳng qua cũng bởi vì không có năng lực hô mưa gọi gió thôi.
Các chủ đương nhiệm của Thính Phong các học Đan, là một ông lão tuổi đã cao, nhưng người ngoài cũng không biết được hình dáng và tuổi thật của ông ta. Đối với người ngoài mà nói, hết mọi thứ của Thính Phong các đều thần bí khó lường.
Lão nhân coi trọng duy nhất hai người, một là Mông Khanh, có thể nói là vẫn được coi như con ruột mà nuôi lớn; hai là người áo đen, chỉ có điều thực lực của y không bằng Mông Khanh, do đó Mông Khanh vẫn được coi là người thừa kế của Các chủ đời kế tiếp.
Ai cũng không ngờ tới, vị có khả năng trở thành Các chủ nhất này, hai năm trước lại để lại một phong thư cho Các chủ, sau đó một mình rời đi.
Thính Phong các biết rất nhiều bí mật, không ai có thể toàn vẹn mà rời đi, hoặc là chết trong khi làm nhiệm vụ, hoặc là tự sát mà chết. Nếu có người thoát được thì sẽ bị tất cả mọi người trong Thính Phong các truy sát. Từ khi Thính Phong các thành lập tới nay, chưa từng có người sống sót trốn thoát.
Mông Khanh biết rõ phương pháp truy đuổi người của Thính Phong các. Hắn không có ràng buộc, cũng không có quá nhiều liên hệ với người khác. Hắn không ngừng di chuyển, không ngừng thay đổi thân phận, lúc này mới có thể chạy trốn suốt hai năm mà không bị phát hiện.
Người áo đen chính là một trong những người truy sát Mông Khanh, nhưng y lại có tâm tư riêng, một lòng muốn sớm tìm được đại ca hơn những người khác, sau đó đưa hắn về chịu đòn nhận tội. Y tin với sự thương yêu mà Các chủ dành cho đại ca, chỉ cần hăn trở lại là nhất định có thể thoát tội chết.
Mà đồng thời còn đang đuổi giết Mông Khanh, còn một đội nhân mã nữa, người dẫn đầu tên là A Dương. Gã là đối thủ một mất một còn của Mông Khanh, vì gã cũng là người được đề cử cho chức Các chủ đời kế tiếp.
A Dương không phải là cô nhi được Các chủ nhặt về, mà nghe đâu là con út của một vị có thân phận không hề tầm thường trong giang hồ. Vị kia một lòng muốn chiếm Thính Phong các làm của riêng, bèn hao hết tâm tư đem con trai út vào Thính Phong các, muốn tranh vị trí Các chủ. Kỳ thật tâm tư của vị đại nhân này đã sớm bị Các chủ phát hiện, nhưng ông cảm thấy không đáng kể. Thính Phong các dưới tay ai cũng không quan trọng, cho dù dưới tay ai, đều phải là một thanh lợi kiếm không ai dám đụng vào. Kiếm này ra khỏi vỏ tất thấy máu, uy vọng vĩnh viễn bất diệt.
Cho nên chỉ cần A Dương có suy nghĩ tàn nhẫn này, Thính Phong các giao cho gã cũng không sao.
Lúc Mông Khanh vẫn còn ở đó, danh tiếng A Dương vẫn luôn bị áp xuống. Bây giờ Mông Khanh tự mình bỏ đi, không khác nào tự tìm chết, nhân mã của A Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Mà trong lúc mấy nhóm nhân mã đang điên cuồng tìm kiếm Mông Khanh, từng người muốn lập công trước mặt Các chủ, Thính Phong các lại nhận ba nhiệm vụ. Ba nhiệm vụ này định giá vô cùng cao, theo đó, độ khó của nhiệm vụ cũng không thấp.
Nhiệm vụ thứ nhất, đến từ Thái tử đương nhiệm. Nội dung nhiệm vụ là trợ giúp Thái tử đương nhiệm tiêu trừ thế lực phế Thái tử lén thành lập, chủ yếu là giết chết mấy nhân vật lãnh đạo trong thế lực đó.
Nhiệm vụ thứ hai đến từ phế Thái tử. Nội dung là sát hại nhân mã đã từng trợ giúp Thái tử, khiến mất lòng người.
Nhiệm vụ thứ ba, đến từ phế Thái tử và Thái tử; phế Thái tử yêu cầu giết nhân vật mấu chốt – Trì gia, mà Thái tử lại yêu cầu bảo vệ Trì Quan để dùng như nhân chứng.
Đầu óc Trì Quan quả thật không xoay chuyển được: "Thái tử... Thái tử nếu yêu cầu bảo vệ ta, vậy không phải là hắn đã biết được kế hoạch của phế Thái tử sao? Nếu hắn đã biết, tại sao lại không cho chúng ta biết trước?"
Người áo đen liếc cậu một cái: "Bằng đầu óc này của ngươi, tất nhiên là không nghĩ ra nguyên nhân rồi."
Mông Khanh giải thích: "Thái tử đấu rất nhiều năm với phế Thái tử rồi, em có nhớ Thái tử đã kéo phế Thái tử xuống thế nào không?"
Trì Quan mờ mịt: "Ta, ta chỉ nghe nói năm đó hắn bị phế Thái tử tính kế, suýt nữa chết, sau được cha ta cứu, phụ thân từng bước một giúp hắn kéo phế Thái tử xuống ngựa..."
"Năm đó lúc hắn còn là hoàng tử đã cố ý." Mông Khanh nói, "Lúc đó ta còn chưa bắt đầu tham dự nhiệm vụ, chỉ nghe nói qua Thái tử vốn là thuê sát thủ của Thính Phong các, chuẩn bị đầu tiên là giả chết để dụ dỗ đối phương lộ mặt, bắt được chứng cứ thì giết ngược lại. Kết quả nửa đường được người cứu, kế hoạch liền lâm thời sửa lại."
Mông Khanh cũng không ngờ tới, năm đó nghe tiền bối nói tới nhiệm vụ, hóa ra lại chính là Trì gia lão gia tử xuất thủ cứu người, khiến hoàng tử sửa lại kế hoạch. Hoàng tử vốn cũng cần người có tài lực ra tay chống đỡ, vì vậy bèn tương kế tựu kế, sau khi biết nhân cách của Trì lão gia liền cố ý ngụy trang thành dáng vẻ Trì lão gia ưa thích, thành công mua chuộc lòng người.
Cũng mãi đến khi Trì Quan nói tới chuyện giữa Trì gia và Thái tử, hắn mới phản ứng lại, hóa ra người xuất thủ năm đó chính là Trì gia.
Trì Quan ngây ngẩn nhìn hắn, dường như không thể hiểu được: "Ngụy trang..."
Trong lòng Mông Khanh thở dài, xoa xoa đầu Trì Quan: "Thái tử và phế Thái tử đấu nhau nhiều năm như vậy, phế Thái tử vẫn không cam lòng, muốn đoạt lại vị trí Thái tử. Lần này cả hai người họ đều ra giá cao với Thính Phong các, muốn triệt để kéo đối phương vào vực sâu, đều dùng đến thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn."
Mà những thủ đoạn này đều bất hạnh đổ lên một nhà Trì gia.
Đôi mắt Mông Khanh tối tăm, thực sự không muốn nói với Trì Quan những chuyện độc ác này, nhưng hắn không thể không giải thích rõ ràng với cậu, bởi vì Trì Quan có quyền biết được chân tướng.
"Nói đơn giản thế này, chính là phế Thái tử muốn giết sạch người Trì gia rồi vu oan lên đầu Thái tử. Nếu đến người đã từng bồi dưỡng mình mà Thái tử còn có thể đuổi tận giết tuyệt, vậy thì y sẽ triệt để mất lòng người, tất nhiên cũng sẽ lưu lại một ấn tượng lãnh khốc vô tình nơi hoàng đế, phế Thái tử sẽ có cơ hội. Mà không biết Thái tử biết được tin tức này từ đâu, y cũng không ngăn cản kế hoạch của phế Thái tử, mà tương kế tựu kế, chờ sau khi phế Thái tử hạ thủ, y sẽ cầm chứng cứ và người được bảo vệ đưa đến trước mặt Hoàng đế để phản cáo phế Thái tử một phen. Như vậy phế Thái tử sẽ triệt để bị hủy, không thể tranh đoạt vị trí Thái tử nữa."
Mông Khanh nhìn về phía người áo đen: "Nếu ta đoán không sai, hẳn là phế Thái tử hạ mệnh lệnh không để bất kỳ ai sống sót, mà Thái tử thì lại sai người cầm cái gọi là "Thủ dụ của Thái tử" giả đi truy sát Trì Quan, đồng thời còn để cho em ấy chạy thoát, thậm chí còn giả vờ tạo ra cục diện người Trì gia đã chết hết để tránh nhân thủ phế Thái tử lại đuổi theo đúng không?"
Cho nên bức Trì Quan rơi xuống sườn núi, rơi vào trong nước, lại lặng lẽ cứu người lên. Nếu như nhân mã của phế Thái tử cũng đuổi lại đây, tất nhiên sẽ cho là Trì Quan không sống nổi.
Mà chờ Trì Quan tỉnh lại, nếu như muốn quay về thành Tứ Huyền báo thù, tất nhiên sẽ tìm đến Thái tử. Nhân thủ của Thái tử nhất định sẽ tiếp ứng cậu, sẽ hộ tống cậu an toàn đến hoàng cung. Chỉ cần cậu nói chuyện giết hại Trì gia cho hoàng đế, Thái tử sẽ thắng. Dù sao đến Mông Khanh cũng nghĩ được, nếu như thật sự muốn giết người, sao có thể có khả năng nói rõ ràng là ai phái mình ra như thế? Đây căn bản là làm chuyện thừa thãi, hoàng đế lại là người đa nghi như vậy, tất nhiên sẽ càng nghĩ sâu xa hơn.
Đến lúc đó, Thái tử lại làm bộ oan ức phối hợp điều tra, lại đem chứng cứ đã chuẩn bị kỹ từ lâu ra, là có thể triệt để định tội phế Thái tử.
Huống chi vốn dĩ chuyện giết người chính là do phế Thái tử làm, cũng không oan uổng cho gã.
Chuyện này chỉ có thể tính là là mượn đao giết người.
Trì Quan phản ứng một hồi lâu, mới nghĩ rõ ràng lợi và hại trong đó, nhất thời trầm mặc.
Người áo đen thừa nhận lời Mông Khanh, lại nói: "Bởi vì ba nhiệm vụ này cần quá nhiều nhân thủ, cho nên những người được phái ra tìm huynh đều tạm thời rút về. Đệ so với người khác thì chậm hơn một chút, lại may mắn tìm được huynh trước tiên. Đệ bèn tiêu hủy sạch sẽ dấu vết của huỳnh, để người của A Dương không tìm được huynh. Đồng thời đệ cũng vừa vặn nhận được nhiệm vụ tiếp ứng Trì Quan."
Người áo đen liếc nhìn Trì Quan một cái: "Đệ liền thẳng thắn đưa Trì Quan tới chỗ huynh, muốn huynh mang Trì Quan về thành Tứ Huyền. Chỉ cần giúp Thái tử việc này, để nhiệm vụ thành cônglà huynh có thể lấy công chuộc tội..."
Mông Khanh thở dài: "Ngươi thực sự là quản việc không đâu."
Người áo đen mấp máy môi.
Từ đó tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, Trì Quan không muốn trở về báo thù, cũng không có cầu viện Mông Khanh. Mông Khanh càng không thể đoán được thân phận của Trì Quan, hai người bèn trải qua cuộc sống tạm bợ qua ngày ở thôn Khách Hà.
Thái tử và Thính Phong các đều hướng về người quan trọng là người áo đen, muốn y chữa khỏi vết thương cho Trì Quan rồi đưa trở về để tiếp tục tiến hành kế hoạch. Dù sao bên phế Thái tử vẫn cho là người Trì gia đã chết sạch, luôn tạo áp lực với Thái tử, Thái tử kéo dài không được quá lâu.
Người áo đen hết cách rồi, đành phải chủ động đứng ra. Y sợ trực tiếp gặp Mông Khanh sẽ bại lộ mục đích thật, cho nên mới chờ sau khi Mông Khanh rời đi thì đến trước mặt Trì Quan lung lay một vòng,
Trì Quan sẽ phải quay về nói chuyện, Mông Khanh sẽ biết là họ đã bại lộ, tất nhiên sẽ mang Trì Quan rời đi. Y chỉ cần làm bộ truy đuổi phái sau, Mông Khanh sẽ mang theo Trì Quan đi trốn.
Có lẽ quý thiếu gia Trì Quan này sẽ không chịu được ngày tháng lang bạt kỳ hồ, sẽ muốn quay về thành Tứ Huyền.
Người áo đen vạn vạn không ngờ tới, hai người này thế mà lại phát triển thành quan hệ như vậy, càng không ngờ tới Mông Khanh sẽ trực tiếp dụ mình đi ra.
Y kéo dài theo dõi, có lẽ sẽ không bị Mông Khanh phát hiện, chỉ khi nào truy ra người, tất nhiên sẽ bại lộ tung tích.
Mông Khanh nói: "Người Thính Phong các chưa bao giờ chủ động bại lộ trước mặt người khác. Ngươi nghỉ ngơi trên đường lại chọn tiến vào trà lâu người đông như mắc cửi, điều này đã đủ khiến ta thấy kỳ quái."
Tuy rằng không phản ứng lại ngay lập tức, nhưng lúc Trì Quan kể lại chuyện cũ, hắn đã phát hiện vấn đề trong đó rất nhanh.
Hắn vốn đang suy nghĩ phải làm thế nào để tự nhiên dụ đối phương đi ra, nhất định phải là nhân lúc chưa kịp chuẩn bị mà trốn khỏi phạm vi truy tìm, chờ đối phương sốt ruột mà tìm người, tất nhiên sẽ bại lộ dấu vết. Không ngờ hắn và Trì Quan lại dưới sự ảnh hưởng của rượu mà phát triển quan hệ, đây tuyệt đối là cơ hội có một không hai.
Người Thính Phong các không có hứng thú nghe trộm người khác ân ái, đặc biệt đối tượng lại là người người đàn ông. Huống hồ đối phương còn lựa chọn tiến vào trà lâu để bại lộ thân phận, hắn đã hoài nghi đó là người quen, do đó mà theo suy đoán của mình tìm ra không quá ba người.
Đã là như thế, đúng là rất tiện để chạy trốn.
Thừa dịp đối phương lẩn đi xa, tránh việc nghe được âm thanh chuyện riêng tư, hơn nữa theo tư duy thông thường sẽ không nghĩ đến việc có người lại chạy trốn ngay sau khi làm chuyện như vậy. Do đó hắn mới thuận lợi đào tẩu, đồng thời thành công dụ người đi ra.
"Ngươi nói Thính Phong các bị gài bẫy, lại là xảy ra chuyện gì rồi?" Mông Khanh híp mắt.
Người áo đen nói: "Bọn đệ gần đây mới vừa nhận được tin tức của Các chủ, khiến chúng ta tạm thời không cần trở về. Tuy rằng Các chủ không nói rõ, nhưng nhất định là xảy ra vấn đề rồi. Trước đó đệ đã cảm thấy kỳ quái, nhiệm vụ của Hoàng thái tử và phế Thái tử sao lại nhận cùng lúc, điều này không phù hợp với quy củ của chúng ta. Lúc đó đệ đã có dự cảm xấu, giờ thì dự cảm kia đã thành sự thật rồi. Thính Phong các tuyệt đối là bị gài bẫy, Các chủ đang gặp nguy hiểm."
Mông Khanh trầm mặc, hồi lâu sau hắn quay đầu hỏi Trì Quan: "Muốn báo thù không?"
Trì Quan muốn nói là không muốn, nhưng nhớ tới dáng vẻ hấp hối của cha mẹ, nhớ tới Tr phủ bị đối cháy đến hầu như không còn gì, máu chảu thành sông trong sân, sự thù hận vẫn bị đè nén liền không có cách nào khống chế được.
Hiện tại cậu đã biết tất cả mọi chuyện, cậu vẫn không phải là đối thủ của người Hoàng thất như cũ, cho dù là phế Thái tử hay là Thái tử, cậu đều không phải là đối thủ, Mà hai kẻ kia cho dù là ai thắng đi nữa, đều là đạp lên máu và thi thể người khác là chuyện đương nhiên.
Tàn ác biết bao, đáng hận biết bao.
Trì Quan nhắm mắt: "Muốn."
Mông Khanh liền quay đầu nhìn về phía người áo đen: "Ngươi đi ra ngoài chờ ta."
Ngươi áo đen dừng một lúc, nhìn Trì Quan một cái, đi ra ngoài.
Trì Quan tựa hồ ý thức được cái gì, hai mắt chăm chú nhìn Mông Khanh.
Mông Khanh cân nhắc mở miệng: "Ta..."
"Ta không cho phép." Trì Quan run rẩy nói, "Chỗ nào huynh cũng đừng hòng nghĩ đi!"
Mông Khanh ngừng một lát, quả nhiên ở thời điểm mấu chốt Trì Quan vẫn đủ mẫn cảm.
Mông Khanh ôm lấy người, hôn lông mày cậu, lại xuôi xuống hôn mắt, mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi.
Họ trao cho nhau cái hôn lâu dài mà dịu dàng, không chút ham muốn, mà chỉ có ỷ lại và ôn nhu vô hạn.
Hai mắt Trì Quan ươn ướt: "Ta không muốn báo thù đâu, huynh đừng đi."
Mông Khanh nói: "Các chủ đã cứu mạng ta, ta phải báo ân."
"Huynh đã nói là mình không còn quan hệ gì với nơi đó rồi."
"Phải..." Mông Khanh dừng một chút, "Là ta đã nuốt lời, nhưng hãy tin tưởng ta, ta sẽ quay về."
Lần này Trì Quan không khóc, cậu nhìn Mông Khanh một hồi lâu: "Nếu như ta liều mạng ngăn cản huynh, huynh vẫn sẽ đi ư?"
Mông Khanh cười khổ: "Không biết."
Trì Quan gật đầu, Mông Khanh còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy tay áo đột nhiên trống rỗng. Hắn sững sờ, Trì Quan đã đoạt lấy chuỷ thủ hắn giấu ở trong tay áo, mũi dao sắc bén kề lên cổ.
Sắc mặt Mông Khanh đột nhiên thay đổi: "Trì Quan!"
Trì Quan nhìn hắn: "Đừng đi."
Mông Khanh lập tức nói: "Ta không đi."
"Thật chứ? Huynh không gạt ta?"
"Ta chưa bao giờ lừa em cả." Mông Khanh nói, "Ta không đi đâu, em bỏ dao xuống đi."
Đồng tử Trì Quan khẽ run: "Ta cái gì cũng đã không có rồi, không thể lại mất đi huynh nữa."
Mông Khanh trong lòng đau xót, Trì Quan như vậy khiến hắn khổ sở. Hắn thà tình nguyện thấy cậu gào khóc, khóc xấu một tí cũng chẳng sao.
"Ta biết, ta biết mà." Mông Khanh gật đầu, "Ta không đi nữa, ta đáp ứng em."
Trì Quan chậm rãi thả chuỷ thủ xuống. Mông Khanh thu dao lại, rồi ôm người vào ngực: "Em học từ đâu ra những cái này vậy? Muốn hù chết ta sao?"
Trì Quan ôm Mông Khanh, một hồi lâu mới nói: "Nếu như vị Các chủ kia thật sự xảy ra chuyện, cả đời này huynh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình đúng không?"
Mông Khanh dừng một lát, không lên tiếng.
Trong lòng Trì Quan mâu thuẫn như cầm cái cưa, kéo qua kéo lại. Hồi lâu cậu mới nhắm mắt lại, mất tinh thần nói: "Thôi, huynh cứ đi đi."
"Trì Quan?"
"Ta không muốn bởi vì ta mà huynh phải bỏ lỡ thứ quan trọng." Trì Quan lẩm bẩm, "Ta đã bỏ lỡ rồi, không muốn huynh cũng như vậy."
___________
Lời tác giả: Cam đoan HE
Lời editor: Cũng cam đoan HE.
Dài quá ;;;;_____;;;; Chương 18 còn dài hơn nữa, nên có gì tui chia đôi ra post nhé
Thiếu gia và con gấu – Mạc Mạc Vô Văn
Edit: Mèo
Chương 18a.
Một mình Trì Quan ở lại trong làng, Mông Khanh ở cùng cậu cho đến khi cậu bất an mà thiếp đi, sau đó mới rời đi cùng người áo đen.
Hôm sau, khi Trì Quan tỉnh lại, trong phòng rất yên tĩnh. Không có Mông Khanh, gian nhà nhỏ hẹp có vẻ vô cùng rộng lớn trống trải. Trong lòng cậu vẫn ôm chút hi vọng nào đó, thấp giọng gọi một tiếng: "Gấu ngốc ơi?"
Không lời đáp lại.
Trì Quan ngơ ngác mà nhìn lên trần nhà một lúc, sau đó vùi vào chăn khóc lớn lên.
Lần này, không có ai vì nghe thấy tiếng khóc của cậu mà vội vã tìm đến, cũng không có ai vì không muốn cậu khóc mà dốc hết sức dỗ dành cậu.
Hoá ra không còn tên gấu ngốc kia nữa, mình sẽ cô quạnh và hoang mang đến thế, lại sợ hãi và khổ sở như vậy
Cái này không liên quan với chuyện liệu có bị chết đói hay không, cũng không liên quan đến việc liệu có sống tiếp thật tốt không. Chỉ đơn giản là cậu không muốn mất đi người ấy, chỉ như vậy mà thôi.
Độ ấm đã sớm thành thói quen, vòng ôm đã sớm thành thói quen, bộ râu tua tủa chọc vào mặt lúc hôn đã sớm thành thói quen, những cái này cậu đều không muốn buông ra.
Trì Quan hiểu: A, hoá ra mình đã yêu gấu ngốc rồi.
Trì Quan vùi vào chăn khóc đến khàn giọng, viền mắt sưng đỏ. Sau đó cậu mới ngồi lên rửa mặt, đi nhà bếp lấy cơm mà Mông Khanh đã chuẩn bị xong cho mình. Cậu không hâm nóng lại, nghĩ một chút liền trực tiếp ăn, kết quả trưa hôm đó bị đau bụng.
Mông Khanh đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều lương khô, còn có thôn dân nhiệt tình đưa đồ ăn tới. Nhưng trừ lương khô ra thì Trì Quan cũng chỉ biết nhìn những thứ đồ ăn tươi kia mà không biết xử lý ra sao.
Cậu không đổi sắc mặt mà nhìn chúng, cuối cùng vẫn cầm lương khô lên gặm.
Cậu trốn trong phòng không ra, cứ đợi như vậy ba ngày, Mông Khanh vẫn chưa trở về.
Ngày thứ tư, Trì Quan học giặt quần áo, quét tước nhà cửa, xử lý đồ ăn bị hỏng vì trời quá nóng.
Ngày thứ năm, Trì Quan đến chỗ các thôn dân hỏi thăm xung quanh có chỗ nào tuyển người không. Cậu đi đến một trấn nhỏ bên cạnh, phụ bán sách ở một tiệm sách cũ. Người đọc sách trên trấn nhỏ này cũng không nhiều, Trì Quan rảnh đến phát chán, bèn tự mình xem.
Có chút cố sự trong sách nhìn rất quen, Trì Quan bừng tỉnh nhớ ra, hình như phu tử đã từng dạy.
Nhất thời Trì Quan cảm thấy rất oan ức, núp trong một cửa tiệm nho nhỏ khóc òa lên.
Cậu vừa khóc, người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn lại, người trong trấn nhỏ rất tốt bụng, vây quanh cậu hỏi han ân cần. Trì Quan có nỗi khổ không nói được, đành phải khóc lóc lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nắm chặt sách.
Có người suy đoán: Có lẽ là bởi vì sách bán không được, đứa nhỏ này sợ bị đánh đuổi, cho nên quá thương tâm.
Vì vậy mọi người liền tốt bụng mà mua sách, cũng có bác gái không biết chữ, nói là mua về cho cháu. Vì vậy lúc ông chủ ra ngoài trở về, đã thấy sách bán rất tốt, cảm thấy Trì Quan đầy mặt phúc khí, giống như có thể chiêu tài, bèn vô cùng phán chấn mà tăng lương cho cậu, cho ăn ngon uống mát.
Trì Quan học phơi sách, bán sách, rỗi rảnh không có gì làm thì đi theo ông chủ học viết câu đối, viết thiếp mừng thọ. Trước đây không chịu học cho giỏi, ngược lại bây giờ lại chịu nghiêm túc học, chỉ có điều cũng không biết rốt cuộc thì học còn có thể có ích lợi gì.
Trước đây cha hi vọng mình đi con đường làm quan, không buôn bán nữa. Có lẽ bản thân mình không thể như người nhà mong muốn, bây giờ có muốn cũng không thể nữa. Cậu vốn là một người chết, coi như không phải là người chết, bị đảng Thái tử lợi dụng xong, phỏng chừng cũng sống không được bao lâu.
Thành Tứ Huyền cậu không về được nữa, đường làm quan tất nhiên cũng là đứt đoạn mất.
Trì Quan ngơ ngơ ngác ngác qua ngày, không có gì làm thì đọc sách, viết chữ, đây là những việc trước đây căn bản cậu không nghĩ đến, bây giờ lại phát hiện những điều hữu dụng trong đó.
Lúc chìm ở trong sách có thể quên mất rất nhiều chuyện trong hiện thực,hiệu quả thực có ý tứ tiêu sầu như say rượu.
Thời gian trôi rất nhanh, giữa hè cứ như vậy trôi qua.
Đảo mắt qua thu, liền vào đông.
Lúc tuyết lớn đổ xuống, Trì Quan dùng tiền kiếm được mua đệm chăn, một dây thịt phơi khô và một đôi ủng dày.
Cậu mặc quần áo mùa hè không mặc được mà Mông Khanh mua cho cậu, bán hết câu đối cuối cùng trong cửa hàng, cầm thịt khô rồi ngồi xe lừa về trong thôn.
Trong thôn có một người bán hàng rong, mỗi ngày đều đánh xe lừa vào trấn, chạng vạng thì quay về.
Trì Quan ngồi xe lừa của hắn, tới tới lui lui, hai người liền trở thành bằng hữu.
Gần cuối năm, cửa tiệm trong trấn đều đóng cửa, cửa hàng sách cũng không bán nữa. Mấy ngày nay Trì Quan không cần đi nữa. Cậu đã viết câu đối rất khá, tuy rằng cậu chỉ phụ trách viết, người ra câu đối là ông chủ, nhưng nét chữ thanh tú của cậu rất được mọi người yêu thích.
Cậu xuống xe ở cửa thôn, đi bộ về nhà.
Đầu tiên bỏ thịt khô vào bếp, lại vào phòng nhóm lửa lên, cởi áo khoác phủi sạch tuyết rồi treo ở móc sau cửa, sau đó mở cửa sổ ra đề gian nhà thoáng hơn chút.
Cậu xắn tay áo lên, buộc tóc lại – cậu đã biết buộc tóc rồi, không bao giờ để xõa lung tung như lúc đầu nữa.
Cậu đi nhà bếp đun nước, đôi vai nhỏ gầy đơn bạc mấy ngày nay vì gánh nước mà từ từ cứng lại – Lúc bắt đầu gánh cậu còn có thể làm đổ thùng đựng nước, thường phải đi năm, sau chuyến mới có thể đổ đầy vại, bây giờ cũng đã rất nhuần nhuyễn rồi.
Cậu rửa rau sạch sẽ, sau đó cắt nhỏ gừng, tỏi rồi đi nhào bột. Trì Quan định làm một bát mì cho mình ăn, đây là món duy nhất cậu học được gần đây.
Rửa mặt được một nửa, cậu nghe ngoài cửa có động tĩnh.
Ngón tay Trì Quan đông lạnh đến đỏ bừng, trên hai má và chóp mũi đều là bột mì trắng, trên ngón tay cũng vậy. Cậu vừa lấy khăn lau tay, vừa chạy ra ngoài cửa, còn tưởng là là trưởng thôn đến.
Trưởng thôn là người tốt, Trì Quan ở đây rất nhiều chuyện đều không thể thiếu sự hỗ trợ của trưởng thôn. Một ngày trước trưởng thôn có nói sẽ đưa đến cho cậu chút rượu. Cũng gần đến tết rồi, cậu tưởng là trưởng thôn đến, vừa cười nghênh đón đi ra ngoài, vừa nói: "Trưởng thôn đến rất đúng lúc quá, cháu đang làm mì..."....
Tiếng nói im bặt đi trong tuyết lớn.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo đen đội mũ rộng vành, trên hông đeo bội kiếm, một tay cầm bầu rượu đang quay đầu nhìn mình
Dù cho gần nửa năm không gặp, Trì Quan vẫn cứ liếc mắt là đã nhận ra người đến.
Người đàn ông lấy mũ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc, trong mắt hắn mang theo độ ấm và nhung nhớ. Có lẽ là nhìn thấy Trì Quan xắn tay áo, dáng vẻ lạnh cóng trong tuyết khiến đôi tai và hai má đỏ ửng, liền đau lòng đến mức không nói ra được.
Hắn đi lên trước vài bước: "Vợ à, ta đã trở về."
Trì Quan nhất thời xù lông: "Huynh còn biết trở về sao? !"
Mông Khanh vội vàng tiến lên ôm lấy người: "Vợ, ta cũng muốn nhanh chóng trở về, có điều sự tình lại quá khó giải quyết... Vợ à hãy nghe ta nói, ta đã giúp em báo thù rồi."
Trì Quan tát Mông Khanh một cái, bôi bột mì khắp mặt mũi Mông Khanh: "Huynh buông ta ra! Lẽ ra huynh đừng có quay lại! Ta coi như huynh đã chết ở bên ngoài rồi!"
"Phi phi phi!" Mông Khanh không lưu ý chuyện bị đánh chút nào, ôm vợ mà hôn, "Ta không nỡ chết ở bên ngoài, chết cũng muốn bò về."
"Lâu như vậy..." Trì Quan giãy dụa không ra, vừa cảm thấy oan ức, phẫn nộ lại rất mừng rỡ, quả thực không biết nói cái gì cho phải, nước mắt xoạch một cái lăn xuống, "Huynh cũng không thèm viết một lá thư? Để ta biết huynh bình an là được rồi? !"
"Ta không dám." Mông Khanh ôm cậu, vừa hôn vừa an ủi, "Ta sợ khiến cho bọn họ biết đến sự tồn tại của em, nên nào dám tùy tiện viết thư về."
Mông Khanh cởi áo khoác, bọc người lại: "Sao lại mặc ít như thế? Cảm lạnh thì làm thế nào bây giờ?"
"Không cần huynh lo!"
"Em đang nấu mì? Em biết nấu mì ? Vợ ta sao lại có khả năng như vậy ?"
"... Đừng tưởng rằng nói như vậy ta sẽ cao hứng." Trì Quan cảm thụ được nhiệt độ quen thuộc, nhung nhớ quen thuộc rốt cục đến muộn mà trào lên trong tim. Cậu ôm chặt người ta một cái, hung hăng nhào vào ngực hắn, "Huynh... Bị thương sao?"
"Không có." Mông Khanh nở nụ cười, ôm người trở về phòng, đóng kỹ các cửa, "Tướng công của em rất lợi hại, ai cũng đừng mong tổn thương ta."
Trì Quan ở khoảng cách gần mà đánh giá khuôn mặt này, Mông Khanh gầy một chút, tóc dài, nhưng cũng không thấy chỗ nào bị thương, trái tim cậu lúc này mới thả xuống.
Trì Quan mãi sau mới phát hiện: "Ai là tướng công của ta?"
"Ta đó."
"Phi!"
Mông Khanh: "...."
Mông Khanh cong môi nở nụ cười, kéo người qua ôm vào ngực: "Tối hôm đó không phải em đã gọi mấy lần rồi sao?"
Trì Quan đột nhiên đỏ bừng mặt: "Đó là bị huynh ép!"
Mông Khanh đang muốn trêu chọc vài câu, lại phát hiện thân thể Trì Quan có phản ứng, hắn hơi kinh ngạc: "Sao mới vậy đã.. Vợ, em hãy thành thật nói đi, sau khi ta đi em giải quyết thế nào vậy?"
Trì Quan: "...."
Trì Quan mặt đỏ ửng, không nói lời nào.
Mông Khanh nhíu mày: "Không giải quyết hả?"
Trì Quan nhất thời xù lông: "Huynh còn chưa rõ sống chết! Ta làm sao còn có loại tâm tình này chứ!"
Mông Khanh không thể nói ra đây là loại cảm giác gì, tóm lại là cõ chỗ nào đó trong lòng được lấp đầy, nội tâm vô cùng vui sướng. Hắn nhất thời không còn tâm tư nào mà nói rõ những chuyện đã xảy ra, trước hết cứ thân mật với vợ đã, có chuyện gì nói sau!
Nửa năm này, nhất định hắn phải bù lại!
Trì Quan đang quẫn bách, đã bị Mông Khanh ôm lấy ném lên giường.
"Này?"
Mông Khanh cởi áo ra đè xuống: "Có lời gì thì sau khi làm hẵng nói."
Trì Quan quả thực không dám tin, gào khóc nói: "Ta còn chưa tha thứ cho huynh mà!"
Mông Khanh cúi người chặn môi đối phương lại, hàm hồ nói: "Ừ ừ, chờ xong việc em muốn trừng phạt ta thế nào thì tuỳ."
Mông Khanh nhấc hai chân Trì Quan lên, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Hay là giờ trừng phạt ta luôn? Muốn làm thế nào?"
Trì Quan: "...."
Cái con gấu ngốc này không cần mặt mũi nữa rồi!!
Đêm tuyết lớn, trong phòng một mảnh xuân sắc dạt dào. Mông Khanh nói được là làm được, mãi cho tới khi trời tối rồi lại sáng, hắn mới ôm Trì Quan đi ngủ.
________________
Thiếu gia và con gấu – Mạc Mạc Vô Văn
Edit: Mèo
Chương 18b.
Trì Quan cực kỳ mệt mỏi, nhưng thân thể vẫn thấy bất mãn, có lẽ là rời người này quá lâu, nên quá mức nhớ nhung. Cậu bất an tiến vào ngực người đàn ông, chỉ có cảm nhận được vòng ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cậu mới có thể ngủ yên giấc.
Mông Khanh đau lòng mà ôm Trì Quan, nhìn những thay đổi trong phòng gần đây, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là một mình cậu đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Mông Khanh thở dài một tiếng, ôm người thật chặt, lồng ngực trống vắng bây nay rốt cuộc cũng được thoả mãn, hắn cũng không muốn buông người này ra nữa.
Hai người ngủ mãi đến chiều, Trì Quan là bị đói bụng tỉnh.
Cậu mơ mơ màng màng muốn dậy kiếm ăn, Mông Khanh kéo cậu, đầu tiên ôn nhu hôn một cái khiến môi Trì Quan lại sưng lên lần nữa, lúc này mới nói: "Em ngủ tiếp đi, ta đi làm cơm."
Câu nói này, thật giống như đã rất lâu rồi không có ai nói qua.
Viền mắt Trì Quan đỏ lên, cuối cùng cũng ôm Mông Khanh khóc lớn lên.
Chờ cho đến khi Trì Quan tỉnh táo lại, Mông Khanh mới nói:"Đã lâu không nghe thấy em khóc như thế này, hoài niệm thật đấy."
Trì Qua thút thít: "Huynh có biêt sau khi huynh đi ta đã trải qua những ngày thế nào không, ta đi làm thuê cho người ta, mỗi ngày mệt gần chết mà chỉ kiếm được chút tiền. Nếu không có trưởng thôn tiếp tế thì đến cơm ta cũng ăn không đủ no đâu."
"Ta đã học xong việc giặt quần áo, quét nhà, cũng không làm vỡ chén nữa, ta còn biết nấu mì nữa."
Mông Khanh đau lòng ôm lấy cậu: "Vợ thật là lợi hại, sau này có thể dựa vào vợ nuôi rồi."
Trì Quan: "..." Ta khóc thảm như thế này mà huynh chỉ nói một câu thế thôi sao? Muốn ly dị đó hả?
Mông Khanh nhìn vẻ mặt Trì Quan, nhất thời nở nụ cười: "Yên tâm đi, sau này đã có ta ở đây rồi, em chỉ cần tiếp tục tháng ngày làm thiếu gia cho tốt, mọi chuyện đã có ta."
Trì Quan: "...." Này còn tạm được
Mông Khanh rời giường rửa mặt rồi nấu cơm cho Trì Quan.
Đang lúc muốn bưng cơm vào phòng, lại có tiếng một ông lão: "Là đại ca của Trì tiên sinh sao?"
Mông Khanh quay đầu, ông lão cũng nhận ra hắn: "Quả nhiên là cháu, cháu đã về rồi à?"
"Vâng." Mông Khanh cười chào, "Nấy hôm nay may mà có mọi người chiếu cố Trì Quan."
"Không có gì không có gì." Ông lão nhìn trong phòng, lại nhìn hắn rồi chần chờ nói, "Hôm qua ta đến đưa rượu cho Trì Quan, kết quả gõ mà cửa không mở, thấy lửa còn cháy trong bếp nhà bọn cháu, nèn giúp các cháu dập lửa."
"Thật cảm ơn ngài." Mông Khanh vội nói.
"Các cháu..." Ông lão vẫn chần chừ, "Cháu đúng là đại ca của Trì Quan hả?"
Mông Khanh nhíu mày, không lên tiếng. Nếu tối qua ông lão đã tới một lần, hắn cũng không chú ý tới thì chứng minh rằng khi đó có thứ qan trọng hơn thu hút toàn bộ sự chú ý của mình.
Gian nhà này cũng không cách âm, ông lão có thể nghe được chút gì đó cũng là bình thường.
Ông lão thấy Mông Khanh không nói gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đứa nhỏ Trì Quan này rất kiên cường, tuy rằng có lúc có chút tuỳ hứng, nhưng là đứa trẻ tốt. Nó vẫn rất nhớ cháu, những ngày tháng một mình cũng chẳng dễ chịu gì, Nếu cháu đã trở về, sẽ không đi nữa đúng không?"
Mông Khanh hơi trầm xuống, ánh mắt chăm chú mà chắc chắn: "Yên tậm đi ạ, cháu sẽ không rời xa em ấy nữa, sau đó cũng sẽ không để em ấy chịu khổ."
Ông lão gật đầu, đưa rượu cho Mông Khanh rồi mới quay ngươi rời đi.
Mông Khanh bưng cơm vào nhà, đưa rượu cho Trì Quan rồi kể những lời ông lão nói.
Trì Quan nhất thời mặt đỏ: "Có phải trưởng thôn đã phát hiện ra gì không?"
"Phát hiện ra cũng không sao, nhìn dáng vẻ của ông ấy cũng không phải là người phiến diện." Mông Khanh ôm lấy cậu, "Nếu như chỗ này không ở tiếp được nữa thì chúng ta quay về thành Tứ Huyền."
"Cái gì?" Trì Quan sững sờ.
"Lần nhận hai nhiệm vụ của Thái tử và phế Thái tử là vì A Dương và cha gã." Mông Khanh không muốn nói nhiều về âm mưu quỷ kế với Trì Quan, chỉ nói, "Lúc ta trở về, Các chủ đã rơi vào hôn mê. Năm nay tuối ông ấy cũng đã cao, từ lâu đã cường thế như xưa nữa. Kỳ thực cũng là lẫn này trở về ta mới phát hiện ra, hoá ra ông ấy cũng không tàn nhẫn nghiêm khắc như trong ký ức của ta, thực ra cũng chỉ là một ông già bình thường thôi."
Mông Khanh nói: "Các chủ có tỉnh lại một lần, truyền lại vị trí Các chủ cho ta. A Dương bỏ trốn, ta đưa chuyện tìm gã và cha gã vào giang hồ, sẽ có báo ứng chờ bọn chúng. Còn bên Thái tử và phế Thái tử... Lúc ta trở về, phế Thái tử đã bị Thái tử ám sát, Thái tử không đợi được em trở lại báo thù. Em không dùng được, y còn có mấy chứng cứ khác. Y vốn định xử lý mấy người Thính Phong các biết được bí mật này, nhưng bị ta và mấy người A Lăng chặn lại."
A Lăng chính là người áo đen nửa năm trước tìm đến, ngoại trừ Mông Khanh, Trì Quan cũng không biết tên cụ thể của những người trong Thính Phong các.
"Thái tử dám ra tay với Thính Phong các, ta là Các chủ mới tất nhiên sẽ không nhịn nữa, bèn giao chứng cứ y hợp tác với Thính Phong các cho lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế huỷ vị trí Thái tử, chọn ra người khác. Vụ án của Trì phủ vì liên quan đến phế Thái tử, phải xử lý rất phiền phức, ta và người của Hoàng thất tốn hết nửa năm nay mới buộc bọn chúng nói ra sự thật."
Dù sao cũng liên luỵ đến phế Thái tử, dù đã phế bỏ rồi nhưng vẫn là người trong hoàng thất; Hoàng đế sẽ không đồng ý để danh tiếng của hoàng thất bị tổn hại.
"Chuyện này quá mức phức tạp, nên mới trở về muộn như vậy." Mông Khanh nói, "Ta mới nhậm chức không lâu, cũng không thể nói giải tán là giải tán ngay được. Trong Thính Phong các cất giấu nhiều bí mật, ta cũng không thể mặc kệ được, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Ta không muốn bị người khác biết có nhược điểm là em tồn tại, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không dám liên hệ với em."
"Vậy bây giờ huynh..." Tri Quan ngây ngẩn nhìn Mông Khanh, cái tên này, giờ là Các chủ của Thính Phong các lợi hại kia rồi ư?
"Ta không định kế thừa Thính Phong các." Mông Khanh nói, "Nhưng bọn A Lăng lại hành động vì ta, ta không thể bỏ lại họ, do đó ta quyết định thay đổi Thính Phong các."
"Thay đổi?"
"Con đường tin tức của bọn ta tự thành hệ thống, muốn tra cái gì đều rất thuận tiện." Mông Khanh cười cười. không nói rõ.
Trì Quan mơ hồ hiểu rõ một chút, nhưng không phải là vô cùng rõ ràng.
Nhưng chỉ cần Mông Khanh không có chút quan hệ gì với những sinh sinh tử tử kia, không dính máu của người khác, chỉ cần hắn có thể bình an, thì cái gì cũng tốt.
"Vụ án Trì gia đã rõ chân tướng, kẻ phải đền tội cũng đã đền tội." Mông Khanh nói. "Không có kẻ nào uy hiếp em được nữa, nếu em muốn trở lại làm Đại thiếu gia, có thể trở về bất cứ lúc nào."
Trì Quan ôm lấy Mông Khanh, lau miệng đầy dầu lên người đối phương, suy nghĩ một chút: "Chờ đến mùa xuân đi, chúng ta cùng đi tảo mộ nhé."
"Được."
"Nhưng mà ta không muốn quay về, chỗ này tốt vô cùng, ta muốn ở chỗ này."
"Được."
"Còn muốn đón Tiểu Hắc và ngỗng mập về, chúng ta sửa nhà này lớn hơn chút đi."
"Nghe lời em."
"Nếu như rảnh, chúng ta lại đi những nơi khác nhìn một chút. Gần đây ta có đọc rất nhiều sách, nhưng ông chủ nói với ta, đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, phải đi nhiều mới có tác dụng."
Mông Khanh cười lên: "Em muốn đi nơi nào ta đều sẽ đi với em."
Trì Qun chớp mắt nhìn hắn: "Huynh... Không bận sao?"
"Có bọn A Lăng rồi, ta đúng ngày trở về một chuyến là được." Hơn nữa, có chuyện gì bọn họ cũng có thể truyền thư lại đây, hiện giờ nếu trời có sập cũng không quan trọng bằng vợ hắn.
Trì Quan nắm ngón tay hăn, nhìn hắn: "Này... Huynh là Các chủ, có phải là rất có tiền không?"
Mông Khanh bật cười: "Thế thì sao?"
Mắt Trì Quan sáng lên: "Ta muốn ăn gà hoàng kim."
Mông Khanh thở dài, ôm người dỗ dành: "Ăn."
"Bào ngư!"
"Ăn."
"Tổ yến!"
"Ăn."
Con người Trì Quan xoay chuyển, còn đang nghĩ muốn ăn cái gi thì tốt, Mông Khanh đã đè người xuống một cái "Hiện giờ ta muốn ăn em."
Trì Quan: "...."
Trì Quan xù lông: "Huynh muốn chết hả! Dừng tay!"
Mông Khanh ngậm lấy vành tai Trì Quan lẩm bẩm: "Không chết được không chết được, muốn chết cũng là ta..."
Trì Quan vỗ đầu hắn một cái: "Nói linh tinh gì vậy hả!"
"A, ta nói sai rồi, vợ ơi mau tới trừng phạt ta đi."
Trì Quan: "...."
Trì Quan đột nhiên hỏi: "Gấu ngốc này, rốt cuộc thì huynh thich ta ở điểm nào?"
Mông Khanh cười cười: "Em đoán đi?"
Cũng không chờ Trì Quan đoán được lý do, Mông Khanh liền ép người xuống giường.
Mông Khanh tặng người yêu một nụ hôn nóng bỏng, nghĩ thầm, mình vốn không muốn bị ràng buộc, nên mới chạy trốn hai năm mà không bị tìm thấy, hà tất phải tìm cho mình một phiền toái lớn? Nhưng mà người bị lưới đánh cá vây lại, cau mày, viền mắt sưng đỏ, rõ ràng là khóc nhiều lắm, hắn lại không thể cứ để kệ như vậy.
Nguyên nhân hắn không muốn ở Thính Phong các là không muốn vô cớ cướp đi sinh mạng của người khác, do đó hắn cứu Trì Quan.
Trì Quan thích khóc, thích nháo, lại hay dằn vặt, mỗi lần nói tới chuyện trong nhà là lại im bặt. Rõ ràng không phải là người có thể giấu chuyện, nhưng lại một mực giấu kín chuyện này, khiến hắn không thể không chú ý đến cậu.
Cậu thỉnh thoảng mơ hồ, thỉnh thoảng thông minh, thỉnh thoảng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Cậu không thể rời bỏ mình, nếu không cậu sẽ không sống nổi.
Hắn thử uy hiếp Trì Quan nhiều lần, nhưng nhóc con này căn bản không biết cái gì là "Cốt khí", chỉ cần có thể sống tiếp, cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng ôm chặt hắn không chịu buông tay.
Chuyện tất nhiên, người cho dù có bỏ hết tất cả vẫn muốn sống tiếp như thế từ từ hấp dẫn tâm thần hắn, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hắn đã không dứt bỏ được từ lâu rồi.
Tại sao lại yêu thích ư?
Có lẽ là chính mình không biết tại sao lại đến thế gian này, cũng không biết tại sao lại sống sót, nhưng người này có thể nói cho mình đáp án.
"A.... Mông Khanh huynh... Đủ rồi!"
"Không đủ không đủ."
"A....Không....Ưm..."
Năm này, đã định trước là sẽ không trải qua yên ổn, nhưng cuộc sống về sau, nhất định sẽ rất rất hạnh phúc.
Hoàn.
________________
Định để mai post, mà thôi đăng luôn, nhân dịp ngày đẹp.
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ tui nha, ban đầu làm được vài chương rồi bỏ luôn ấy, vì dài quá. Đời nào tag đoản văn mà chương nào cũng xêm xêm 2k chữ, mấy chương cuối còn lên 4k.
Sau khi truyện hoàn hi vọng nó không bị bắt cóc đi lung tung, hoặc chuyển anh Gấu và tiểu Trì thành một cái tên lạ hoắc nào đấy. Sống có tâm chút nha mấy bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro