Chương 12 من أحب

Đêm đó, Giản Tùy Anh tỉnh dậy, vô thức sờ sang bên cạnh. Thiệu Quần kéo cậu vào lòng: “Sao thế?”

“Xem anh cút đi chưa.”

“Hừ.”

Một lúc sau, Giản Tùy Anh từ từ ngồi dậy bật đèn. Thiệu Quần đưa tay lần theo đường nét lưng săn chắc của cậu, từ bả vai, cột sống, xuống đến eo, ngón tay khẽ cào vào hõm lưng: “Gần đây có tập luyện, cũng có chút hiệu quả đấy.”

“Nhảm nhí!” Giản Tùy Anh đứng dậy.

Thiệu Quần đột nhiên kéo cậu trở lại ôm chặt: “Đi đâu? Hai ta không được phép đi đâu hết.”

“Tôi đi vệ sinh, mẹ kiếp!”

“Không được!”

Thiệu Quần dùng chân kẹp lấy cậu, ôm ghì không buông. Giản Tùy Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tay vẽ vài vòng trên lưng hắn rồi cuối cùng không chịu nổi mà đá hắn: “Thiệu Quần, tôi mẹ nó phải đi vệ sinh!”

“Đi vệ sinh cái gì? Nói rõ coi.”

“Tôi đi tiểu, tổ cha anh!”

“Để anh bế em đi.”

“Đừng có điên!”

Thiệu Quần bế bổng cậu lên, cắn vành tai cậu, cười xấu xa: “Bảo bối, giờ anh lại muốn vào rồi.”

"Mẹ kiếp!" Giản Tùy Anh còn chưa kịp chửi xong, Thiệu Quần đã chậm rãi tiến vào, kéo hai chân cậu ra: "Anh giúp em đi tiểu."

"Cút!" Giản Tùy Anh vùng vẫy, nhưng dương vật của Thiệu Quần đã hoàn toàn đưa vào một cách trơn tru, cọ vào tuyến tiền liệt của cậu khiến một vài giọt nước rỉ ra ngoài. Giản Tùy Anh ngay lập tức không dám cử động. Cảm giác bàng quang bị chèn ép khiến cơ thể cậu tràn ngập một cảm giác chua chát và khoái cảm kỳ lạ.

"Thiệu Quần, đừng làm nữa!"

Thiệu Quần áp vào má cậu thở hổn hển: “Lúc nhỏ em có làm ướt giường không?” Giản Tùy Anh cảm thấy dương vật mình rỉ ra vài giọt nước, làm ướt ga trải giường.

"Dừng lại đi, tôi thực sự không nhịn nổi nữa."

Thiệu Quần dang rộng hai chân cậu: “Vậy thì đừng nhịn nữa.” Nói xong hắn bắt đầu đẩy nhẹ, Giản Tùy Anh cắn môi, nắm lấy cánh tay hắn, một dòng nước nhỏ tràn ra.

Thiệu Quần thì thầm vào tai cậu: “Tè đi, bố sẽ giữ cho con.”

"Không!" Giọng Giản Tùy Anh run rẩy, cậu nắm lấy tóc hắn.

"Được rồi, ngoan nào, đừng nhịn nữa." Thiệu Quần mút tai cậu, đưa lưỡi vào lỗ tai bắt chước động tác giao hợp, khiến Giản Tùy Anh nổi da gà từ đầu đến mặt tới toàn bộ cơ thể.

Hắn lại thì thầm vào tai cậu: "Suỵt... suỵt..."

Nước nhỏ giọt xuống, Thiệu Quần không do dự đẩy mạnh. Sau đó, nó biến thành cột nước đổ xuống giường và mặt đất, tạo thành hình parabol.

Thiệu Quần đã từng xem cảnh này trong một bộ phim khiêu dâm trước đây, hai bên gọi nhau là daddy và baby. Nhưng hắn chưa bao giờ có hứng thú thử điều này với bất kỳ bạn tình nào và hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được sử dụng với Giản Tùy Anh.

Nước làm ướt phần thân dưới của hai người, trong quá trình đẩy có tiếng lộp bộp, những giọt nước nhỏ bắn ra, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, mùi dâm dục và loạn luân.

Giản Tùy Anh hoàn toàn bị chinh phục bởi khoái cảm và sự xấu hổ này. Cậu hét lên như một con thú nhỏ, nước tiểu chảy ra khiến ga trải giường ướt đẫm.

Rạng sáng, họ làm thêm vài lần nữa, Thiệu Quần ép cậu phải chĩa nước tiểu vào bình nếu không sẽ bị đụ, ga trải giường và thảm đều bị hủy hoại hoàn toàn.

Thiệu Quần còn trêu đùa: "Bảo bối, em vẽ cái gì trên giường thế này? Bắc Cực hay Nam Cực? Còn tấm thảm lại giống như Africa, đi qua Kenya rồi thì khác biệt thật."

Giản Tùy Anh không trả lời.

Thiệu Quần lại nói: "Thích tè dầm thế này, lần sau anh sẽ mua tã cho em mặc."

Giản Tùy Anh muốn đá hắn một cái, nhưng cả người đều mềm nhũn, đến cả ngón chân cũng run lên.

Sau khi tắm xong, Thiệu Quần ôm Giản Tùy Anh vào phòng ngủ khác, ánh sáng phương Đông lọt qua khe rèm, Thiệu Quần trong cuộc ân ái vừa rồi đã tìm thấy sự thỏa mãn trong việc đi ngược lại với đạo đức, hưng phấn đến mức có chút không ngủ được, bèn lấy tai nghe ra nghe nhạc, Giản Tùy Anh rút một bên ra và nhét vào tai mình.

Marilyn Monroe đang hát:

"Every baby needs a
da-da-daddy,
to keep her worry free,
every baby needs a
da-da-daddy,
But where's one for me…"

Nghe một hồi, Giản Tùy Anh cưỡi lên mặt hắn như muốn trả thù, sờ vết thương trên thắt lưng hắn: “Đây là cái gì?”

Thiệu Quần đang bận ăn, nói không mạch lạc: “Vết thương, không phải đã nói với em rồi sao?”

“Sai rồi, bố ạ” Giản Tùy Anh lắc eo, để hắn hôn lên lỗ của cậu, “Anh đã sinh ra tôi, đây là vết sẹo do sinh mổ để lại.”

“Bảo bối à.” Thiệu Quần đưa tay che lấy vết thương của mình, “Em là xương sườn của anh.”

Sau đó, họ nói chuyện rất lâu. Thiệu Quần kể về thời thơ ấu của hắn, Giản Tùy Anh cũng nói, nhưng cậu chỉ chọn kể những chuyện liên quan đến Ngụy Lan, còn chuyện của nhà họ Giản, dù Thiệu Quần có hỏi, cậu cũng chỉ ậm ừ cho xong. Họ không đưa ra bất kỳ lời giải thích hay giải pháp nào cho mối quan hệ giữa cả hai, cũng chẳng hứa hẹn điều gì, nhưng lại tự nguyện cùng nhau đứng về phía ngược lại với luân thường đạo lý.

“Cả hai chúng ta đều không có mẹ, nhưng mẹ tôi ở bên tôi thêm hơn mười năm, về mặt này thì tôi hạnh phúc hơn anh nhỉ?” Giản Tùy Anh lạc quan nói.

Thiệu Quần thấy chua xót trong lòng: “Để anh chăm sóc em trước. Đến khi em tìm được người thực sự xứng đáng với em, muốn đi lúc nào cũng được.”

Giản Tùy Anh bỗng bật cười: “Thiệu Quần, đây chính là trưởng thành sao?”

Thiệu Quần im lặng.

“Cho bản thân một lý do tử tế, có phải người lớn đều như vậy không?”

Thiệu Quần kéo cậu vào lòng, không để cậu nói thêm gì nữa.

----------

Họ ở trong căn hộ suốt một ngày, đến trưa ngày thứ ba thì quay về "nhà" kia. Đến cửa, Giản Tùy Anh định rút tay khỏi tay Thiệu Quần, nhưng hắn nắm chặt không buông. Vào trong nhà, Lý Trình Tú đứng dậy từ trên ghế sofa, trông có vẻ đầy tâm sự, cũng không để ý lắm đến bàn tay họ đang nắm lấy nhau. Thiệu Chính chập chững chạy ra gọi “anh” với Giản Tùy Anh, cậu ngẩn người một giây rồi bế cậu bé lên.

“Ăn cơm thôi.” Lý Trình Tú nói.

Ba người họ đi phía trước, Thiệu Quần đi sau. Hắn nhìn bọn họ và nghĩ đây chính là nhà của hắn.

Người giúp việc nghỉ phép, hôm nay Lý Trình Tú tự vào bếp nấu một bàn đầy đồ ăn. Giản Tùy Anh đứng dậy giúp mang đồ ăn ra, nhưng đột nhiên tay cậu bị giữ lại, vừa quay đầu nhìn Thiệu Quần thì bị hắn hôn. Giản Tùy Anh đỏ bừng tai, liếc về phía bếp, nhỏ giọng nói: “Buông ra!”

Thiệu Quần mặt dày nói: “Hôn anh một cái là buông.”

Giản Tùy Anh nhanh chóng hôn nhẹ lên má hắn một cái, nhưng Thiệu Quần đột nhiên kéo cậu ngồi lên đùi rồi hôn thêm một cái lên môi: “Đồ ngốc, ngồi yên đi, để anh bê cho.”

“Thiệu Quần, anh tìm được, một văn phòng luật, định đi làm.” Lý Trình Tú nói trong bữa cơm.

“Ở đâu?”

“Bên ngoài Kiến Quốc Môn.”

“Qua phỏng vấn rồi à?”

“Qua rồi, hôm kia.”

“Anh chẳng nói với em câu nào.” Giọng Thiệu Quần có chút không vui.

Một lát sau, Lý Trình Tú chậm rãi nói: “Hôm trước, Lê ca đến nhà, anh có nói qua một câu. Vài hôm trước, anh ấy gọi điện, bảo đó là công ty bạn anh ấy mở, anh tự đi phỏng vấn.”

“Lương tháng bao nhiêu?”

“Sau thuế, thời gian thực tập, tám nghìn, chính thức là, mười hai nghìn. Về sau, lương sẽ tăng.”

Thiệu Quần không nhịn được nhíu mày: “Trình Tú, nếu thực sự muốn làm việc, anh có thể đến công ty chúng ta, sao phải ra ngoài cực khổ vậy?”

“Em, không hiểu.”

Thiệu Quần nghẹn lời, hắn thật sự không hiểu tại sao Lý Trình Tú phải tự mình kiếm mấy đồng tiền lẻ này, càng bực vì anh đi tìm việc mà không nói trước với hắn. Chẳng lẽ đi làm ở tập đoàn Thiệu lại không bằng công việc do Lê Sóc giới thiệu sao? Cảm giác này không giống như hồi thấy Lê Sóc theo đuổi Lý Trình Tú, khi ấy là chiếm hữu, còn giờ hắn chỉ thấy mình bị cho ra rìa. Trong chuyện tìm việc, anh tin người ngoài hơn hắn, cảm giác này khó chịu vô cùng. Hơn nữa, đây chỉ là một câu nói đơn giản mà anh lại phải trang trọng nấu một bữa cơm để “xoa dịu” hắn? Nhưng những năm qua hắn đã học cách không nói lời khó nghe, chỉ cúi đầu uống canh.

Không khí bữa ăn có phần ngột ngạt. Đột nhiên, hắn cảm giác có thứ gì đó dưới bàn nhẹ nhàng chạm vào chân hắn. Ngẩng đầu lên nhìn đối diện, Giản Tùy Anh vẫn thản nhiên vừa ăn vừa nghịch điện thoại.

“Khi nào thì đi làm?” Thiệu Quần hỏi, hắn dùng hai chân kẹp lấy chân Giản Tùy Anh để cậu không nhúc nhích được. Giản Tùy Anh dùng mũi chân cào cào lên mu bàn chân hắn.

“Chắc là, ngày mai, hoặc ngày kia.” Lý Trình Tú nói. Giản Tùy Anh rút chân ra, đầu ngón chân trượt dọc theo mặt trong bắp chân Thiệu Quần, sau đó chạm đến đùi trong, cuối cùng đạp thẳng lên chỗ nhạy cảm của hắn.

“Ăn cơm đi, đừng nghịch điện thoại!” Thiệu Quần quay sang nói với Giản Tùy Anh.

“Con không nghịch điện thoại thì làm gì?” Giản Tùy Anh cười nhạt, dưới chân bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, lòng bàn chân đi tất trắng khẽ xoa lên chỗ đó của hắn. Thiệu Quần bị cậu làm cho căng cứng, hắn chỉ tay vào cậu, cảnh cáo: “Khuyên con đừng có quá trớn!”

Thiệu Chính vẫn đang ngoan ngoãn ăn cơm, đột nhiên bắt chước hắn nói: “Khuyên con đừng có quá trớn!”

Câu nói này dường như khiến Lý Trình Tú hiểu ra một ý nghĩa nào khác, sắc mặt anh không được tốt: “Thiệu Quần, anh cũng muốn, có sự nghiệp, của riêng mình.”

Thiệu Quần tức đến nghẹn lời: “Được! Được...” Hắn còn định nói gì đó thì Giản Tùy Anh lại đặt chân còn lại lên bụng hắn, khiến hơi thở hắn nghẹn lại.

“Lấy canh cho bố!” Hắn đưa bát qua.

Bình thường hắn không bao giờ sai bảo kiểu này, lần này chủ yếu là nửa đùa nửa cảnh cáo, không ngờ Giản Tùy Anh lại thật sự nhận lấy bát, dưới chân vẫn nghịch ngợm, mặt lại tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Bố muốn thịt gà hay chỉ lấy nước canh?”

“Lấy thịt.” Thiệu Quần cảm thấy cơn giận trong lòng đã tiêu tan gần hết.

---------

Đến kỳ nghỉ hè, Giản Tùy Anh ngoài thời gian ra ngoài chạy việc thì chỉ ở nhà, còn Thiệu Quần cũng ít khi ra khỏi cửa hơn hẳn. Ngược lại, Lý Trình Tú vì đi làm nên dù nắng mưa đều rời nhà từ sáng sớm và trở về vào tối muộn. Lý Trình Tú không yên tâm để Thiệu Quần chăm con nên đề nghị tìm người thân làm bảo mẫu đến nhà, nhưng Thiệu Quần không thích có người ngoài trong nhà. Biết được chuyện, Thiệu Văn liền cử người đến đón đứa trẻ về nhà mình, ban ngày ở chỗ cô, tối lại đưa về. Vì vậy, trong nhà phần lớn thời gian chỉ còn lại hắn và Giản Tùy Anh.

Sáng sớm, Thiệu Quần bế Thiệu Chính xuống lầu, còn Giản Tùy Anh thì mặc áo choàng tắm trắng, chân trần ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ vừa ăn dâu vừa gọi điện thoại. Ánh mắt cậu lướt qua hắn một cái. Hắn đưa đứa trẻ lên xe rồi quay lại nhà, rèm cửa trong phòng đều kéo kín. Từ phía sau lưng ghế sofa, hắn nhìn thấy hai bàn chân hồng hồng của Giản Tùy Anh đang đung đưa trên tay vịn. Thiệu Quần vén rèm định bắt lấy chân cậu thì Giản Tùy Anh đột nhiên từ phía sau ghế nhảy lên, đôi mắt cong cong cười nhìn hắn. Cậu đưa tay ra, trên tay có năm quả dâu đỏ tươi.

“Cô bé quàng khăn đỏ à?” Thiệu Quần cắn một quả dâu.

“Ừ, sói già.” Giản Tùy Anh nhét quả thứ hai vào miệng hắn.

“Giản Tùy Anh? Nghe rõ không? Anh đang ở trên núi…” Điện thoại ở trên bàn vang lên tiếng nói, đầu dây bên kia là những tiếng tạp âm lẫn vào nhau.

“Chua không?” Giản Tùy Anh cười khẽ, ngón tay vuốt nhẹ lên lưỡi hắn. Thiệu Quần ăn nốt ba quả còn lại, nước dâu đỏ tươi chảy qua kẽ ngón tay cậu. Thiệu Quần cúi xuống liếm từ đầu ngón tay đến giữa kẽ ngón, rồi ngậm lấy ngón tay cậu, mô phỏng động tác giao hợp.

“Em thử xem.”

Giản Tùy Anh liếm nước quả dâu chảy xuống dọc theo tay mình. Hai đầu lưỡi như hai con cá đang bơi ngược xuôi trong dòng nước, quấn lấy nhau. Không khí tràn ngập tiếng hôn môi ướt át, chua ngọt, như thể bọn họ đang cùng nhau chia sẻ phần nội tạng đỏ tươi của một sinh vật nào đó. Thiệu Quần nhấc cậu từ trên ghế sofa lên, đôi chân cậu quấn chặt lấy eo hắn. Gió mùa hạ thổi vào, hai bóng người hạnh phúc hiện lên sau tấm rèm sa trắng.

Đầu dây bên kia, Hoắc Kiều gọi: “Tùy Anh? Nghe thấy không?” Thiệu Quần vươn tay tắt luôn điện thoại.

Khi Lý Trình Tú về nhà, anh đón Thiệu Chính về cùng, cả nhà tụ tập ăn một bữa cơm. Sau đó, Thiệu Quần và Lý Trình Tú cùng chăm sóc đứa bé, còn Giản Tùy Anh viện cớ học bài hoặc livestream để lẻn lên tầng ba.

Thiệu Quần vừa dỗ Thiệu Chính ngủ xong, trò chuyện với Lý Trình Tú về công việc mới một lúc thì Lý Trình Tú cũng ngủ thiếp đi. Hắn lấy điện thoại ra xem, chỉ thấy tin nhắn của Giản Tùy Anh với vỏn vẹn hai chữ: “Tìm tôi.”

Đó là trò chơi trốn tìm của riêng họ. Giản Tùy Anh mặc một chiếc váy siêu ngắn màu trắng bằng vải cotton mềm mại, bò trên tấm thảm rồi trốn sau tủ quần áo, sau rương hành lý hoặc sau rèm cửa. Mỗi lần Thiệu Quần tìm thấy cậu, hắn đều bắt cậu “trả bài” ngay tại chỗ.

Khi tìm thấy cậu trong hộp đựng đàn cello ở phòng thay đồ, hắn cảm giác Giản Tùy Anh như một con búp bê tình dục có thể tháo rời và lắp ghép lại. Tay chân mềm mại của cậu bị kéo giãn, sắp xếp thành đủ tư thế rồi mắc kẹt vào thành hộp. Thiệu Quần mặc tã giấy cho cậu, buộc một quả trứng rung lên dương vật, một quả khác nhét vào bên trong, bật công tắc rồi khép nắp hộp lại, chỉ chừa một khe nhỏ để cậu thở. Thiệu Chính khóc, hắn xuống lầu pha sữa và dỗ dành. Lý Trình Tú chỉ trở mình trong giấc ngủ.

Đêm tĩnh mịch, trong tai nghe, giọng ca cất lên:

“Dòng yêu cuộn trào,
Quấn lấy tôi điên cuồng hôn siết,
Mặc dù biết tình yêu sẽ chẳng có ngày mai.
Yêu như con sói đói,
Miệng nó tưởng rất ngọt ngào,
Nhưng lại lộ nanh vuốt khi bạn đến gần…”

Nửa tiếng sau, hắn quay lại mở nắp hộp. Giản Tùy Anh trợn trắng mắt, lưỡi thè ra một bên, dây váy trễ xuống. Mặt trong hộp nhung đỏ in đầy vệt ẩm ướt.

“Bảo bối, sao mặc tã giấy rồi mà vẫn không chịu nổi thế này?”

Hắn cởi tã giấy của cậu ra, giữ nguyên tư thế hai chân mở rộng rồi kéo khóa quần, đâm thẳng vào bên trong. Hắn nghĩ, thế này chẳng phải rất tuyệt sao? Để cậu mãi ở trong cái hộp này, không cần đi đâu, gặp ai. Sau này mỗi khi ra ngoài, hắn sẽ mang cậu theo như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể mở chiếc hộp Pandora và chơi đùa cậu. Cậu là tiên tử trong chiếc hộp của hắn, là món đồ chơi trong lòng bàn tay hắn, là cái gai cắm sâu trong da thịt hắn.

---------

Nửa tháng sau, Lý Trình Tú buộc phải từ chức theo sự chỉ đạo của Thiệu Văn. Mối quan hệ giữa Lý Trình Tú và Thiệu Quần lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng, tuy sự xuất hiện của Giản Tùy Anh có thể xoa dịu tình hình nhưng không thể nào xây dựng lại một gia đình, mâu thuẫn vẫn còn đó. Nhân lúc người thân giúp đỡ trông trẻ có chuyện vui ở Thâm Quyến, vào một buổi sáng tháng Bảy, anh ôm theo Thiệu Chính, không nói một lời, trực tiếp đến sân bay và lên chuyến bay đi Thâm Quyến. Trước đó, Thiệu Quần đang ngủ trên giường Giản Tùy Anh, Lý Trình Tú tỉnh dậy nhưng không thấy hắn đâu, cả hai không ai hỏi ai, điều này cũng thuận tiện cho anh mang Thiệu Chính rời đi.

Vào nửa đêm hôm trước, Thiệu Quần thức dậy, mò mẫm sang phòng Giản Tùy Anh. Cậu vừa mới trở về từ chuyến công tác ở Thượng Hải một tuần, đang mơ màng thì bị đánh thức.

“Anh bị điên à!”

“Suỵt.” Thiệu Quần bịt miệng cậu, “nhớ anh không?”

Nụ hôn rơi xuống, nhiệt độ tăng lên.

“Nhớ anh không?”

Hai người hòa làm một, Giản Tùy Anh cắn hắn, thở dài: “Nhớ anh, thế có cho tôi không?”

“Cho em, tất cả đều cho em.”

---------

Lý Trình Tú trở lại Thâm Quyến, khi Thiệu Quần gọi điện hoặc nhắn tin, anh thỉnh thoảng trả lời, thỉnh thoảng không. Thiệu Văn nhanh chóng nghe được tin tức, ra lệnh phải đưa đứa trẻ về, còn việc Lý Trình Tú có về hay không thì tùy anh.

Thiệu Quần hiểu rõ tính cách cứng rắn của Lý Trình Tú, nghe vậy liền vội vàng thuyết phục chị gái, nói rằng sẽ tự mình vào Nam. Thiệu Văn vẫn không yên tâm, dặn Thiệu Nặc đi cùng. Đến Thâm Quyến, Thiệu Quần về nhà, Thiệu Chính lảo đảo chạy đến gọi "ba", khi nhìn thấy trên trán đứa trẻ là miếng băng gạc thấm thuốc đỏ, hắn tức giận đến mức suýt bùng nổ, giữ giọng hỏi chuyện gì xảy ra. Lý Trình Tú im lặng, người thân giúp trông trẻ không chịu nổi sức ép từ Thiệu Quần mới lên tiếng: “Bé rất đáng yêu, về... về quê chúng tôi...bà con tranh nhau bế...Thiệu tổng, thật sự không phải cố ý đâu!” Bà ta thường hay gọi hắn là "cậu rể", mặc dù Thiệu Quần không vui nhưng cũng không nói gì, giờ đây bà ta lại đổi cách gọi.

“Được rồi! Được rồi!” Thiệu Quần tức giận ôm đứa trẻ, định đi ra ngoài.

Lý Trình Tú và người thân vội vàng chạy ra giành lại đứa trẻ: “Thiệu Quần, em làm gì vậy?!”

Thiệu Quần từ trên cao nhìn người thân của Lý Trình Tú: “Bỏ tay ra!”

Người thân ngạc nhiên: “... Cậu rể.”

Thiệu Quần liếc bà ta: “Biến đi!”

Lý Trình Tú ngạc nhiên, mặt lạnh lùng nói: “Thiệu Quần, em có thể, nói chuyện tử tế không?”

Người thân im lặng rút tay lại, đắn đo rồi rời đi, chỉ còn lại hai người lớn đối mặt với nhau. Đứa trẻ thấy cha mẹ bình thường hòa thuận mà giờ lại như vậy khiến nó hoảng sợ khóc òa lên.

“Thiệu Quần, em coi thường...gia đình anh đến vậy sao?” Lý Trình Tú giận đến tái mặt.

“Anh còn muốn em coi trọng thế nào nữa? Em không ở Thâm Quyến mà mỗi tháng vẫn trả mấy vạn để nuôi bà ta, ba ngày hai bữa bà ta lại tranh thủ mang đồ người ta tặng mình về nhà. Còn công việc của con trai bà ta ở công ty Thâm Quyến, chẳng phải em cho sao?”

“Em...đây là đang bố thí, đúng không?”

“Đây là em nói rõ đúng sai! Sai là sai! Còn nữa, bà ta là kiểu người thân nào của anh mà em phải chịu đựng việc bà ta làm con trai em ngã?” Thiệu Quần nghĩ đây không phải vấn đề coi trọng hay không mà là bà ta làm việc không đạt yêu cầu, làm nhân viên mà bị sa thải không phải là điều đương nhiên sao? Nhưng hắn quên mất đây là gia đình, mà gia đình thì không nên nói lý lẽ.

Lý Trình Tú mặt tái xanh, mối quan hệ không bình đẳng với Thiệu gia khiến anh hoàn toàn bùng nổ ngay lúc này: “Thiệu Quần, đừng quên, Chính Chính là con của anh!”

“Cái gì?”

“Anh nói, Chính Chính là con của anh.”

Thiệu Nặc, người luôn ở trong xe, thấy cảnh tranh giành đứa trẻ cũng không tiện chen vào, nhưng nghe được câu này thì không nhịn được nữa: “Câu này là ý gì?”

“Chính Chính là con của tôi.” Lý Trình Tú nhắm mắt, nuốt câu “con của Thiệu Quần” xuống. “Nếu không tin, các người có thể đi giám định.”

---------

“Vậy các cậu thực sự đi giám định rồi à?” Lý Văn Tốn uống một ngụm rượu hỏi.

“Chứ còn gì nữa? Chuyện lớn thế này, chị ba có thể không báo với đại tỷ sao?”

“Ôi trời, đúng là cẩu huyết nhà hào môn! Rồi sau đó thế nào?”

“Lão già nhà tôi tức điên lên, đánh tôi một trận tơi bời, còn đá tôi ngã lăn ra đất, rồi phạt thêm hai mươi quân côn. Tôi cũng chỉ biết chịu thôi. Đúng là tôi nhìn lại cũng thấy mình chẳng ra gì, giờ tôi thành tội nhân trong mắt cả nhà và cha con họ."

“Không phải cậu đúng là tội nhân à? Trước đây là ai bám riết người ta, làm đủ chuyện ngu ngốc để trói buộc chứ?”

“Thôi đi, đừng nhắc nữa! Tôi chịu báo ứng rồi đây này!”

“Giờ thì sao?”

“Còn sao nữa? Cậu nghĩ họ không nắm thóp được tôi chắc? Con người thì ai chẳng có tình cảm, lão già và các chị tôi vẫn thương đứa nhỏ, nhưng đứa trẻ này dù xét theo tình hay lý cũng đều thuộc về Lý Trình Tú. Cả nhà giờ đã đạt được thỏa thuận: trước mắt không ly hôn, sống tự do không can thiệp, chờ lão già nghỉ hưu thì tôi sẽ ly hôn, con sẽ thuộc về anh ấy. Những năm qua anh ấy ở bên tôi, tình nghĩa vợ chồng giữa chúng tôi và tình cảm giữa tôi với con đều không phải giả. Những gì cần cho, tôi vẫn cho, tôi vẫn có quyền thăm con, chỉ là chắc chắn không thể tiếp tục sống chung nữa.” Thiệu Quần cụng ly với Lý Văn Tốn.

“Thế không phải hợp lý à? Giờ cậu và Tiểu Anh Tử có thể công khai ở bên nhau, trận đòn này không uổng rồi.”

Thiệu Quần không trả lời, chỉ cười khổ: “Một mớ hỗn độn.”

“Ôi dào, đời mà!” Lý Văn Tốn nhếch miệng, rồi nói tiếp: “Nhưng mà nhà cậu chắc lại giục cậu tìm đối tượng sinh con nối dõi nữa rồi.”

“Không cần, không sinh nữa. Có một đứa là đủ rồi.”

“Thế nào, cậu thực sự định sống DINK* với cậu nhóc đó cả đời à?”

*DINK: viết tắt của "Double Income, No Kids" nghĩa là cặp đôi có thu nhập nhưng không muốn sinh con.

“Xem sao đã.” Thiệu Quần lặng lẽ rít điếu xì gà rồi hỏi: “Còn cậu thì sao? Nhà cậu không giục à? Nhìn xem, tôi sắp ly hôn đến nơi rồi mà cậu vẫn chưa có đối tượng nào.”

“Tôi à? Tôi có rồi.”

“Bao giờ thế? Sao không cho anh em xem mặt!”

“Không được, ngại lắm.”

“Thế có kế hoạch gì chưa?”

“Không có. Không tiến triển gì, cứ thế thôi.”

“Ôi trời, Lý Văn Tốn! Cậu tệ quá rồi đấy!”

“Người ta không muốn, nói rằng cả đời này không thể nào. Ép cũng không được, tính khí lại nóng nảy, mà ép nữa chắc tự sát mất.” Lý Văn Tốn vò đầu.

Thiệu Quần ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu qua lại với phụ nữ có chồng đấy chứ?”

“Ôi, đừng nhắc nữa! Còn khó hơn thế, đúng là một mớ hỗn độn!”

“Ôi dào, đời mà!”

Uống rượu xong, Thiệu Quần ngồi chung xe với Lý Văn Tốn đến SKP để đón Giản Tùy Anh, người đang làm đại diện cho sự kiện khai trương Valentino tại đây.

Khi vào đến sảnh tầng một, Thiệu Quần và Lý Văn Tốn đứng ngoài đám đông và nhìn thấy các ngôi sao, người mẫu lần lượt đi ra. Một vài người trong số họ còn chào hỏi họ, nhưng Thiệu Quần chẳng quan tâm.

"Đệt, ai vậy?" Lý Văn Tốn hỏi.

"Chắc là bạn giường cũ, có hai người tôi nhớ mặt."

Lúc này, Giản Tùy Anh bước ra, đứng trước backdrop ký tên và chụp ảnh. Cậu mặc bộ vest nhung đen có cổ khoét sâu cùng với khăn lụa hoa văn mèo đen, trên người chỉ có hai món trang sức: khuyên tai kim cương hồng một carat ở tai phải và trâm cài hình chim hồng hạc bằng tourmaline của Cartier. Dù vậy, với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng làn da trắng, dáng người cao và cân đối của cậu vẫn khiến cậu nổi bật trước ống kính.

"Vẫn là Tiểu Anh Tử của chúng ta đẹp nhất." Lý Văn Tốn nói.

"Nói thừa."

Lý Văn Tốn nhìn Giản Tùy Anh một lúc rồi đột nhiên nhìn Thiệu Quần vài lần: "Sao tự nhiên tôi thấy hai người trông..." Nói đến đây, cả Thiệu Quần và Giản Tùy Anh đều tỏ ra không vui, Lý Văn Tốn lập tức tìm lý do để chuyển sang chủ đề khác.

Trên đường về, Lý Văn Tốn ngồi ở ghế phụ còn ở ghế sau, Giản Tùy Anh không ngần ngại tựa đầu vào vai Thiệu Quần, nói: "Mệt quá."

"Ngủ một chút đi." Thiệu Quần vỗ nhẹ lưng cậu, nắm tay cậu đặt lên đùi mình.

Lý Văn Tốn quay sang định nói gì đó, nhưng khi thấy hai người tựa vào nhau, trong lòng không khỏi giật mình: Cái quái gì thế này...Thật sự kỳ lạ!

---------

Tháng thứ hai của kỳ nghỉ hè, Giản Tùy Anh và Thiệu Quần gần như phát cuồng trong biệt thự, thỏa sức tận hưởng sắc màu của cuộc sống. Không gian này trở thành một vườn địa đàng tách biệt khỏi thời gian và đạo đức, nơi luân thường đạo lý trở thành một giả thuyết, là Sodoma và Gomora sau khi hộp Pandora bị mở ra, càng vui vẻ càng sa ngã, huyết thống trở thành thuốc kích dục. Cả hai vừa ở nhà làm chuyện đó vừa xem phim "Little Birds" và "Casablanca", Giản Tùy Anh tình cờ nói muốn đi Morocco, ngày hôm sau Thiệu Quần liền đưa cậu đi. Từ vườn YSL xanh ở Marrakesh đến thánh đường ven biển Casablanca, từ tiếng chuông lạc đà ở sa mạc Merzouga đến động Hercules ở Tangier, suốt chuyến đi chỉ ăn uống, làm việc, ngủ nghỉ và chơi đùa, Giản Tùy Anh đôi lúc mặc đồ nam, đôi lúc lại mặc đồ nữ, Thiệu Quần giới thiệu cậu với mọi người là "من أحب" (tiếng ả rập: Tình yêu của tôi). Giản Tùy Anh hỏi nó có nghĩa gì, Thiệu Quần chỉ nhéo cằm cậu và nói: "Con gái của tôi."

Tại Tangier, Giản Tùy Anh mặc trang phục múa bụng, giả làm gái điếm, ngồi lên cơ bụng của hắn mà uốn éo, đeo mặt nạ trang trí, tiền xu treo trên ngực và eo vang lên, rượu vang từ ngực cậu chảy xuống, Thiệu Quần dùng miệng hứng lấy.

"Con gái lớn tên Shahrazad của tể tướng nói với cha cô rằng cô sẽ kết hôn với vua Shahryar nhằm ngăn tên bạo quân này tiếp tục tàn sát. Mỗi tối, cô kể cho vua nghe một câu chuyện, chỉ kể phần mở đầu và giữa mà không kể phần kết thúc. Nhà vua vì muốn nghe phần kết của câu chuyện nên đã trì hoãn ngày giết Shahrazad thêm một ngày rồi một ngày nữa. Cứ như vậy, câu chuyện của cô kéo dài vô tận, mỗi phần lại càng thêm hấp dẫn, cho đến đêm thứ Một nghìn lẻ một, cuối cùng đã cảm động được vua."

Đêm tại khách sạn La Mamounia, màn che biến thành vô số mảng màu dưới ánh sáng và bóng tối. Sau khi ân ái, Thiệu Quần ôm Giản Tùy Anh vào lòng và kể chuyện cho cậu.

"Hai người đó sao tên giống nhau thế?" Giản Tùy Anh đắp khăn lụa lên người, hút hookah, một chân đung đưa chiếc dép da cừu. Ống điếu phát ra tiếng xèo xèo, mùi chanh và dứa phả ra từ miệng cậu.

"Có thể có một mối liên hệ bí ẩn nào đó." Thiệu Quần hôn lên trán cậu.

"Rồi sao nữa?"

"Shahryar nói: ‘Xin thề dưới danh nghĩa Allah, ta quyết định sẽ không giết ngươi nữa. Câu chuyện của ngươi đã làm ta cảm động, ta sẽ ghi lại những câu chuyện này và bảo tồn chúng mãi mãi." Thiệu Quần nhẹ nhàng vỗ về cậu.

"Người có ghi lại tôi không?"

"Có."

"Mãi mãi bảo tồn?"

Thiệu Quần cười lên: "Công chúa, ta không thể nhìn thấy cái kết của câu chuyện." Hắn trả lời với dáng vẻ vô tư nhưng thực ra trong lòng không dám hy vọng, sự suy đồi và vui vẻ thái quá khiến hắn cảm thấy thế giới này chẳng thực tế chút nào.

Giản Tùy Anh đưa ống điếu lên miệng Thiệu Quần, ngồi dậy và đưa cho hắn một bộ dụng cụ.

"Cái gì đây?"

“Khuyên vú, đeo vào cho tôi.”

"Nó sẽ đau."

"Nó sẽ đẹp thôi."

Thiệu Quần cởi áo lót có chuông leng keng của cậu ra. Giản Tùy Anh nâng ngực trái lên cho Thiệu Quần ngậm vào miệng, cậu nghĩ đây là vị trí gần tim nhất. Giản Tùy Anh ôm đầu hắn và khẽ rên rỉ, núm vú cương cứng.

Thiệu Quần dùng nhíp có mắt kẹp đầu vú cậu, Giản Tùy Anh không dám cựa quậy nhiều, từ từ ngồi lên dương vật hắn, hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau và hôn nhau.

Một lúc sau, Giản Tùy Anh mới nói: “Được rồi, tê cả tay rồi.”

Dưới sự hướng dẫn của cậu, Thiệu Quần dùng kim rỗng xuyên qua hai lỗ của chiếc kẹp, sau đó gắn vòng ngực đã được khử trùng vào kim. Tiếp theo, hắn rút kim ra rồi vặn viên bi san hô nhỏ lên đầu khuyên.

Trong suốt quá trình đó, hắn ra tay dứt khoát, mắt tinh tay nhanh. Nhưng phần dưới lại chậm rãi đụ tuyến tiền liệt của cậu, tay của cậu đang thủ dâm ngay lúc kim xuyên qua núm vú, cậu đạt cực khoái nhỏ và xuất tinh lên bụng dưới của Thiệu Quần.

Thiệu Quần tiếp tục đụ cậu và say mê ngắm nhìn hạt ngọc san hô có màu đỏ hồng như núm vú của cậu, viên đá quốc bảo của Morocco, hắn nghĩ thầm, đợi khi mọi thứ ổn định, hắn sẽ tìm khắp thế gian những kỳ trân dị bảo, chỉ để tô điểm cho cặp ngực thuộc về riêng hắn.

"من أحب" :Giản Tùy Anh ôm cổ hắn

Thiệu Quần siết chặt cậu trong vòng tay, như thể muốn nuốt chửng cậu, nghiền nát cậu, lại như thể cậu là sinh mệnh song sinh không thể tách rời của hắn. Lúc này, hắn chỉ mong Nghìn lẻ một đêm có thể lật thẳng đến hồi kết.

Hắn đáp lại: "من أحب"

----------

Vào cuối tháng tám, khi từ Morocco trở về, Lý Trình Tú đột nhiên về nhà. Buổi tối hôm đó chẳng có gì khác biệt, Thiệu Quần sau bữa tiệc xã giao trở về, còn Giản Tùy Anh chỉ mặc chiếc quần bơi bikini, từ dưới nước trồi lên. Hắn đứng bên mép hồ nhìn cậu, còn cậu thì tóm lấy chân hắn, liếm môi nói: “Xuống không bố?”

Thiệu Quần cởi sạch quần áo, để cậu kéo xuống nước. Khi Lý Trình Tú nhìn thấy, cả hai đang quấn lấy nhau, còn Thiệu Quần thì đang ngậm viên ngọc san hô đỏ trên ngực cậu.

Đây là lần thứ hai Thiệu Quần bị Lý Trình Tú tát. Lần đầu là khi hắn ngông cuồng để Thiệu Chính ra đời, khiến Lý Trình Tú tức giận vì hắn xem nhẹ sinh mạng. Nhưng lần này, hắn thực sự cảm nhận được sức mạnh của một đầu bếp – một cái tát khiến hắn choáng váng đến ù cả tai.

Khác với lần trước, Lý Trình Tú lần này giận đến mức không nói được lời nào. Anh vừa bối rối vừa phẫn nộ, không biết nên tức giận vì Thiệu Quần lừa anh mang nhân tình về nhà, hay vì chuyện hắn chạm đến giới hạn của quan hệ huyết thống. Với một người có tư tưởng truyền thống và bảo thủ như anh, điều sau dường như là đòn chí mạng.

“Tuỳ Anh, có phải…có phải không?” Anh khẩn thiết nhìn cậu, chờ đợi một câu “Không phải.” Chỉ cần như vậy, anh có thể thu dọn đồ đạc, bình tĩnh trở về Thâm Quyến và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiệu Quần đứng bên mép hồ, cúi đầu vuốt tóc, rồi chậm rãi đáp một chữ.

Lý Trình Tú thở hổn hển, môi run rẩy nói: "Em...cậu ấy...cậu ấy là của em... cậu ấy...mới chỉ...mười chín tuổi..."

Thiệu Quần đứng yên, hắn không thể thốt ra lời xin lỗi, hắn cảm thấy có lẽ mình thật sự đã thay đổi. Sự ăn năn của hắn đối với Lý Trình Tú là vì đã giấu giếm sự thật, chứ không phải vì chuyện đã đụng chạm đến huyết thống, đó là sự khác biệt rõ ràng giữa họ.

Giản Tùy Anh từ trong hồ bước ra, bình tĩnh khoác lên mình chiếc áo choàng tắm: "Anh Trình Tú, anh ấy không ép em."

"Em mới chỉ mười chín tuổi, hai người...Thiệu Quần lớn hơn em rất nhiều, Thiệu Quần sai rồi."

"Anh Trình Tú, em đã trưởng thành rồi." Giản Tùy Anh lắc đầu, "Chúng ta nói chuyện riêng đi."

Thiệu Quần sẽ không bao giờ biết được tối hôm đó Giản Tùy Anh và Lý Trình Tú đã nói gì trong phòng sách trên lầu. Hắn đi đi lại lại, ngồi trên ghế sofa hút xì gà, trên tivi suốt đêm là kênh cờ vây chưa bao giờ hắn xem. Hắn cứ tự hỏi liệu mình có sai không? Rốt cuộc có sai không? Giản Tùy Anh còn ngây thơ, vậy còn hắn thì sao? Có quá ích kỷ không? Phải làm thế nào để vừa không phải chịu đựng nỗi đau chia ly với Giản Tùy Anh, lại vừa có thể bảo vệ lợi ích của tất cả mọi người? Khi Lý Trình Tú xuống lầu, đã là ba giờ sáng.

"Tôi sẽ không nói gì về chuyện của hai người." Lý Trình Tú mặt lạnh như băng.

"Cảm ơn."

"Thiệu Quần, tấm lòng của cậu, so với lần trước, với tôi, có khác gì không?"

"…Có."

“Hai người, tốt hơn là, nghĩ kỹ lại. Cậu là, người trưởng thành, lớn hơn cậu ấy, hay là, cậu ấy có trách nhiệm, bảo vệ, cuộc sống của cậu ấy.”

Lý Trình Tú đi rồi, Thiệu Quần lên lầu. Giản Tùy Anh cuộn mình trong chăn, bên cạnh là một đống tàn thuốc trong gạt tàn. Thiệu Quần kéo chăn ra, nhìn thấy hai xoáy tóc của cậu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve.

"Thiệu Quần, chúng ta có làm anh ấy buồn không?"

"Phần lớn là trách anh và lo cho em."

"Chúng ta như vậy thật sự là sai sao?" Giản Tùy Anh quay lại nhìn hắn, "Những việc mà đa số người nói không nên làm, chắc chắn là không nên làm, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro