Chương 2: Sợi chỉ

02 Sợi chỉ

Bữa tiệc sinh nhật một tuổi của Thiệu Chính được tổ chức tại Bán đảo Vương Phủ, cách nhà 2 km, thuận tiện để Thiệu Quần có thể về nghỉ ngơi khi cảm thấy mệt mỏi. Trong bữa tiệc, Tướng Thiệu và ba cô con gái đã tặng Thiệu Chính rất nhiều món quà lớn, bao gồm: Một căn nhà bốn phòng ở Tiền Môn có tên Thiệu Chính. Một bản khắc hình chữ thư pháp vàng nguyên khối in dấu tay của em bé. 10% cổ phần công ty. Một hợp đồng bảo hiểm thương mại trị giá triệu đô. Một đôi khóa trường thọ vàng khảm ngọc.

Các khách mời có mặt cũng chuẩn bị quà tặng hậu hĩnh, Tề Minh đi giày Christian Louboutin cao 8 cm, khoác tay vị hôn phu, tặng một phong bao lớn Hermès chứa đầy tiền mặt, nhìn độ dày không dưới 50,000 tệ. "Chúc mừng, vạn sự như ý."

Tề Minh gặp Thiệu Quần tại hành lang, người mặc bộ đồ tuxedo YSL, đang mỉm cười tiễn Lý Trình Tú và con trai cùng bảo mẫu lên xe để về.

"Cũng chúc mừng cô." Thiệu Quần đáp lại một cách nhạt nhẽo.

"Chồng tôi bình thường thôi, nói thật là không đẹp trai và không kiếm tiền giỏi bằng anh, nhưng mà biết quan tâm người khác." Tề Minh có chút chua chát nói: "Cơ mà, năm nay anh trông già đi đấy."

"Hả? Thật sao?" Thiệu Quần không kìm được mà liếc nhìn vào ánh phản chiếu trên kính.

Tề Minh cười nói: "Đùa thôi, ai nuôi con mà trông không già đi chứ?"

"Cô rồi cũng sẽ có con thôi."

"Tôi đã từng nghĩ đến." Tề Minh ngừng lại một chút. "Nhưng giờ tôi nhận ra điều đó không đáng, tôi sẽ không có con trong cuộc đời này." Thiệu Quần hiểu rõ ý cô, liền nói: "Cố gắng sống tốt, khi nào cô kết hôn tôi sẽ tặng cô một món quà lớn." Lúc này, vị hôn phu của Tề Minh đến tìm cô, cô nói với hắn: "Dùng vali mà đựng, tốt nhất là đô la." Thiệu Quần gật đầu: "Được rồi."

Thiệu Quần bước vào đại sảnh, hành lang có gương. Hắn nhìn vào gương và thấy một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, với khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao, lông mày dày, môi hơi cong xuống khi không cười, để lộ một chút tròng trắng mắt, có vẻ hơi dữ tợn, mang phong thái của một người đàn ông tàn nhẫn và xấu xa mà phụ nữ dễ bị mê hoặc. Tuy nhiên, dưới mắt hắn có quầng thâm, dấu hiệu của những đêm thức khuya làm việc và chăm sóc con cái. Em bé chưa đầy một tuổi, giờ giấc hoàn toàn không cố định, giữa đêm phải ăn uống, thay tã, nếu không vui hay khó chịu là sẽ khóc, và đứa trẻ này rất nhạy cảm, chỉ có Thiệu Quần và Lý Trình Tú là có thể dỗ dành, còn những người khác thì vô ích, bảo mẫu càng dỗ lại càng khóc to hơn. Không biết bao nhiêu lần Thiệu Quần phải thức dậy giữa đêm pha sữa, lau người, thay tã, đưa đi bác sĩ...Từ lúc đầu không dám đụng vào khi thấy con bị tiêu chảy, đến giờ đã thành thạo, mặt không đổi sắc mà hoàn thành tất cả công việc. Thiệu Quần bỗng nhiên cảm thấy năm nay vừa dài vừa nhàm chán. Có đôi khi, hắn cũng cảm thấy phiền, than vãn vài câu, nhưng Lý Trình Tú lại đáp trả hắn, hắn nhận thấy anh càng ngày càng nói năng sắc bén, có thể phản bác khiến đối phương cứng họng.

Một lần Triệu Cẩm Tân hỏi hắn: "Anh à, anh và chị dâu có hay làm chuyện đó không?"

"Muốn khoe với tao chứ gì?"

"Sau khi em và chú Lê ổn định, một ngày hai ba lần." Triệu Cẩm Tân cười tự đắc.

"Đây cũng tương tự." Thiệu Quần không thành thật trả lời.

"Anh à, hai người mệt như vậy mà vẫn...siêu thật đấy!"

Một lúc sau, Thiệu Quần giơ một ngón tay ra.

"Mỗi ngày một lần?"

Thiệu Quần im lặng.

"Mỗi tuần một lần?"

Thiệu Quần vẫn im lặng.

"Mỗi tháng một lần?"

Thiệu Quần gật đầu.

"Vậy...anh chịu nổi sao? Có phải là anh có bồ bên ngoài không?"

Thiệu Quần cười nhạt: "Tao đéo có bồ, bồ của tao là con trai tao! Chờ khi nào mày có con thì sẽ hiểu, mệt đến mức chỉ cần nằm xuống là ngủ được ngay, rồi lại phải bất ngờ tỉnh dậy vì con khóc, giống như huấn luyện quân sự vậy. Mày vẫn nên suy nghĩ kỹ đi."

Triệu Cẩm Tân cứng họng.

-----------

Lúc này, trong đại sảnh vang lên giai điệu Bach cung G major, Thiệu Quần bất chợt nhớ đến Ngụy Lan ngày hôm đó, cô mang một cảm giác tiêu điều, giống như dầu hết, đèn tắt, gió thu lạnh lẽo. Không lâu sau ngày hôm ấy, hắn nghe tin cô đã qua đời.

Lúc đó hắn đang bận rộn theo đuổi Lý Trình Tú, đến cả đám tang của cô cũng không đi, chỉ nhờ người gửi quà. Tiền lễ không ít, mặc dù hắn biết nó sẽ bị biến thành quần áo, trang sức của vợ kế của Giản Đông Viễn, nhưng cũng chỉ có thể dùng nó để tưởng nhớ cô ấy.

Hắn đứng trước gương, suy nghĩ miên man, cảm thấy giai điệu đượm buồn da diết của Bach cung G major còn đa cảm hơn cả Ngụy Lan, lúc này có ai đó mở cửa, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương là một người chơi đàn violin trên sân khấu trong đại sảnh

Jaguar màu xanh bạc hà, ánh sáng Rembrandt, trong suốt như pha lê, quả cầu thủy tinh. Một sợi chỉ vô hình từ khe cửa nhẹ nhàng ném ra, kéo hắn như một cánh tay nhỏ, vừa kéo vừa vuốt ve trái tim hắn. Lúc này, cửa đóng lại, sợi chỉ đứt, Thiệu Quần bước tới đẩy cửa lần nữa. Một, hai, ba sợi chỉ xuất hiện, là tóc màu nâu đậm, là đôi tay trắng ngần và vành tai phiếm hồng, là lớp lông tơ trong suốt trên gò má, là đôi mắt hồ ly. Đôi mắt ngẩng lên nhìn Thiệu Quần, khóe mắt hơi cong lên, như cười mà không cười. Khi bản nhạc cung G major sắp kết thúc, đột nhiên một tiếng "bùng", dây đàn đứt.

Máu chảy ra từ ngón tay của thiếu niên, ngay lập tức một cậu trai thanh tú nhỏ hơn cậu vội vàng lao tới, cầm lấy tay cậu: "Anh à! Chảy máu rồi! Không sao chứ?"

Thiếu niên cau mày, lùi lại một bước: "Tránh xa tao ra!" Nói xong, cậu nắm ngón tay bị thương, bước về phía nhà vệ sinh.

Khi Thiệu Quần kịp nhận ra, hắn đã vô thức đi theo cậu vào phòng vệ sinh. Bồn rửa mặt không có ai, cửa buồng vệ sinh đóng lại. Hắn tự hỏi mình đang làm gì? Dù có thích, nhưng chủ động một cách mất bình tĩnh như thế này không phải phong thái của hắn. Thiệu Quần rửa mặt, dùng nước lạnh vuốt tóc ra sau, vừa ngẩng đầu lên thì cửa buồng vệ sinh mở. Thiếu niên dựa vào cánh cửa, ngậm ngón tay bị thương.

"Đau quá." Câu nói như thể đang làm nũng, nhưng lại có chút như ra lệnh, ra lệnh cho hắn phải làm gì đó.

Thiệu Quần tựa nửa người vào bồn rửa tay: "Đau đến mức nào?"

"Anh xem." Thiếu niên hạ tay xuống, ngón tay đã ướt đẫm vì bị mút.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thiệu Quần cười.

Thiếu niên liếc nhìn hắn, sau đó đi vòng qua người hắn để mở cửa ra ngoài. Thiệu Quần nhanh tay tóm chặt lấy eo cậu nhấc cả người lên ấn vào cửa, để cậu quấn hai chân quanh eo mình, khóa cửa lại. Thiếu niên đặt ngón tay bị thương lên miệng hắn: "Anh đúng là lưu manh."

Thiệu Quần ôm cậu vào buồng vệ sinh, mút ngón tay cho cậu, mùi máu lan tỏa trong miệng. Hắn nhìn cậu một lúc, cảm giác quen thuộc kỳ lạ và xao xuyến dâng lên trong lòng. Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét bầu bĩnh, đôi môi do mút ngón tay mà trở nên ướt át và căng mọng, giống như đóa hoa dục vọng mới nở. Thiệu Quần đột nhiên phá vỡ nguyên tắc "bạn tình không hôn", lập tức hôn cậu.

Thiếu niên rõ ràng còn chưa giỏi hôn, nếu hôn hắn thì cậu sẽ chết mất. Thiệu Quần cắn môi cậu và chậm rãi liếm mút rồi đưa lưỡi vào sâu hơn. Lưỡi cậu có vị như sương và cánh hoa đêm đó, giống như hắn tưởng tượng.

"Tiểu ngốc, đưa tay ra đây." Thiếu niên đưa ngón tay ra, Thiệu Quần mút vào, khi hắn nhả ra, nó phát ra âm thanh "pop". Sau đó hắn ép cậu vào tường và hôn cậu lần nữa. Lưỡi của thiếu niên rất trơn, hắn nếm nó một chút, liếm và gãi nó trong miệng cậu. Nhiều sợi chỉ từ cơ thể thiếu niên như vướng vào người hắn, trái tim hắn co thắt rồi lại giãn ra, phần dưới cơ thể hắn bắt đầu rạo rực và cứng ngắc. Chỉ vì hôn cậu như vậy thôi mà hắn đã sắp bùng nổ. Hắn đột nhiên cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào một gã trai tân.

Thiệu Quần áp sát phần thân dưới của mình vào thiếu niên, người đang mặc bộ đồ Anh của Ami Paris, bao gồm bộ vest màu thường xuân, áo sơ mi trắng, áo len kim cương, cà vạt nhỏ, quần đùi và tất bắp chân, giày đế bệt và mũ nồi len Celine.

"Nữ sinh, em có muốn không?" Thiệu Quần thở vào tai cậu. Thiếu niên choáng váng vì hơi thở của hắn. Thiệu Quần nhìn chằm chằm vào mặt cậu và hỏi: "Muốn không? Có dám không?"

"Có gì mà không dám chứ?" Gương mặt thiếu niên đỏ ửng như quả đào, cậu cắn nhẹ môi dưới. "Nhưng anh phải để tôi ở trên."

"Hả?" Thiệu Quần như nghe được chuyện cười, lại giữ chặt lấy gáy cậu, ngậm lấy môi cậu. Hắn thi triển kỹ năng của mình, môi lưỡi phối hợp, vừa hôn vừa cắn, khiến cậu mềm nhũn ra, dựa vào lòng hắn. "Tôi thấy miệng em đúng là đáng ăn đòn mà."

"Tôi như vậy đấy...không phục thì nhịn đi."

Thiệu Quần bật cười, không đôi co với cậu nữa. Hắn bế cậu ngồi lên đùi mình, còn bản thân thì ngồi xuống nắp bồn cầu. Hắn hôn rồi cởi cúc áo cậu: "Để bố xem phát triển đến đâu rồi nào..."

Thiếu niên cứng đờ một chút, bỗng cắn mạnh vào vai hắn một cái. Hắn giữ lấy cằm cậu, nâng khuôn mặt lên, nhìn thấy viền mắt cậu đỏ hoe, liền hôn nhẹ lên môi cậu: "Căng thẳng lắm hả?"

"Đừng nói nhảm, làm hay không?"

Thiệu Quần đột nhiên phát hiện ra rằng mình có sự kiên nhẫn vượt mức bình thường với đứa trẻ xinh đẹp và kỳ lạ này: "Từ từ thôi."

Hắn hôn dọc xuống cổ cậu, cởi cúc áo sơ mi, áo len và áo khoác, để chúng treo trên cánh tay cậu.

"Ngồi thẳng lên một chút." Hắn vỗ mông bảo cậu thẳng lưng lên, khuôn ngực trắng như tuyết hướng về phía hắn. Thiệu Quần nói: "Đút cho tôi ăn."

"Tôi không có sữa." Thiếu niên đánh hắn một cái.

"Tuy rằng của em chưa đủ lớn, nhưng tôi ăn xong là lấy được." Hắn nghiêng người hôn lên ngực cậu, hôn hai cái lên núm vú giống như cánh hoa đào, tay còn lại xoa xoa bên ngực kia. Sau khi dùng lưỡi đùa giỡn một lúc, hắn ngước lên nhìn cậu và nói: "Em có biết rằng một số đàn ông thích được sờ ngực không?"

Mặt thiếu niên từ hồng chuyển sang đỏ thẫm: "Anh là kẻ biến thái à?"

Thiệu Quần mút và xoa ngực cậu lần nữa, cơ thể thiếu niên run rẩy, ngửa đầu lên, vai, cổ và ngực như một mảng tuyết trắng xóa đang tan ra, Thiệu Quần giữ eo cậu để ngăn cậu trượt xuống. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, một lọn tóc rũ xuống che đi lông mày, cười tà ác nói: "Em có thể làm được mà." Nói xong, hắn hôn lên núm vú đang lấp lánh nước của cậu.

"Để tôi sờ thử xem có ướt không nào." Hắn cởi nốt quần của cậu ra, để cậu khỏa thân ngồi trên đùi hắn.

Núm vú của thiếu niên có kích thước đáng tự hào so với các bạn cùng trang lứa và có màu hồng như dương vật cậu, giống như món đồ chơi cho người lớn được thiết kế đặc biệt để quyến rũ hắn. Thiệu Quần nhổ một chút nước bọt vào lòng bàn tay: "Trước tiên phải cho em thoải mái đã."

Hắn quấn lòng bàn tay quanh hai hòn bi của thiếu niên và nhấc chúng lên, xoay bao quy đầu lên xuống, rồi dùng vết chai của ngón trỏ gãi vào quy đầu cậu. Chất dịch trong suốt dính lên tay hắn, lấp lánh như sợi chỉ bạc.

"Tiểu nhện tinh." Hắn vừa nói vừa hôn cậu. Một lúc sau, cơ thể thiếu niên căng cứng, đùi kẹp chặt eo hắn, hơi thở dồn dập phả vào tai hắn. Thiệu Quần dùng tay ôm chặt lấy cậu, dùng đầu ngón tay bịt mắt mã lại: "Em sắp xuất tinh à?"

"Ừm-huh..."

"Gọi bố đi, bố cho phép con xuất tinh."

Thiếu niên đột nhiên cắn mạnh vào vai hắn. Thiệu Quần nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ấm ức của cậu, không nhịn được hôn lên tai cậu: "Tính tình bướng bỉnh."

Hắn lại hôn lên môi cậu, cử động tay, sợi bạc lắc lư một lúc sau, sau đó rất nhiều sợi bạc bắn vào lòng bàn tay hắn.

Thiệu Quần dùng tinh dịch trên tay và kem dưỡng da trong phòng tắm để bôi trơn cho cậu, rồi đút từng ngón tay vào. Khi tới ngón thứ tư, hắn xoay ngón tay một chút để tìm điểm nhạy cảm.

"Thông thường ba ngón tay là đủ, nhưng với tôi, bốn ngón là cần thiết." Thiệu Quần đút những ngón tay dài vào bên trong và dùng tay kia đỡ thiếu niên. "Em có thoải mái không?"

Nước từ lỗ nhỏ của cậu chảy theo tay Thiệu Quần xuống đầu gối hắn. Thiếu niên cắn môi và cử động eo.

"Một lát nữa em sẽ thấy thoải mái hơn." Thiệu Quần chơi đùa một lúc rồi rút nó ra, bôi nước trên tay lên khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên. Hắn cởi cúc quần, dương vật to lớn bật ra từ đó.

"...A?!" Thiếu niên sửng sốt.

"A cái gì, đồ tốt đó."

"Cái này vào làm sao được!"

Thiệu Quần cười kéo cậu lại: "Vậy chúng ta cùng nhau chà xát đi."

Thiếu niên ngồi lên đùi hắn, Thiệu Quần nắm tay cậu cùng nhau bao bọc lấy dương vật của hai người. Hắn lại hôn lên môi cậu, nhìn đôi mắt đỏ hoe với hàng mi dài của cậu: "Bảo bối, tôi quên hỏi em, em đã mười tám chưa?"

"Ông nội anh chưa, mười bốn!"

"Nói chuyện đàng hoàng!" Hắn nhét tay còn lại vào lỗ của cậu.

"Ừm..." Thiếu niên run rẩy một chút. "Tôi vừa mới đủ tuổi..."

"Sinh vào tháng 4?"

"Tháng 4...Ngày 11 tháng 4..."

Thiệu Quần đột nhiên bế cậu lên, đặt cậu từ từ ngồi xuống dương vật hắn. Thiếu niên ngả người ra sau, hắn phải ôm lấy eo cậu. Cảm giác như một lưỡi kiếm xuyên qua miếng bánh mousse.

"Chết tiệt! Thật sướng." Hắn ôm cậu một lúc, liếm tai cậu, dùng tay bóp nhẹ mông cậu rồi từ từ xoa xoa cho đến khi cậu quen. Dương vật to lớn cọ xát trong lỗ nhỏ đến mức nó tê dại và đau nhức, những sợi dây khoái cảm vươn ra những xúc tu, quấn lấy hai người vào nhau.

"Thế nào?" Thiệu Quần hôn cậu.

"Quá...lớn..."

"Trước đây em từng làm chưa?" hắn dò hỏi.

"Tôi không biết, nó đau...khó chịu lắm."

Nghe được câu trả lời này, Thiệu Quần không biết vì sao có chút không vui: "Vậy người đó không xứng với em."

Hắn ôm cậu một lúc, cởi giày và cắn ngón chân cậu qua đôi tất trắng.

Một lúc sau, hắn bế cậu ép vào tấm cửa để đụ chịch, thiếu niên hoàn toàn nhũn cả người.

Trong không khí tràn ngập âm thanh đưa đẩy và tiếng lép nhép của nước.

"Tiểu nhện tinh, em phun nhiều nước như vậy, thật thoải mái." Hắn liếm đi những giọt nước mắt của cậu.

"Anh lại...anh lại..."

Thiệu Quần huých vào điểm nhạy cảm: "Sao?"

"...Ừm-huh không."

Thiệu Quần đưa đẩy nhiều hơn một chút: "Thật sao?"

"Không...anh lại...hôn tôi nữa đi..."

Thiệu Quần đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi của cậu. Hắn chợt nhớ lại hương thơm của hoa hồng mà hắn đã thoáng thấy đêm đó và những cây táo được mẹ hắn trồng khi còn sống ở sân sau.

Hắn liếm môi cậu: "Tiểu ngốc, em lại cắn môi rồi."

Đây là lần đầu tiên Thiệu Quần đụ ai đó một cách nhẹ nhàng như vậy. Tay chân của thiếu niên có chút lạnh lẽo. Hắn thậm chí còn sợ bên trong cậu bị rách nên chỉ có thể nghiền một cách chậm rãi.

"Muốn không?" Thiệu Quần hôn lên gò má đỏ bừng của cậu.

"Nhanh lên!"

"Đây là thái độ cầu xin của em sao?" Hắn đánh vào mông cậu và nói: "Gọi bố đi."

Một lúc sau, thiếu niên ôm lấy vai hắn và lỗ nhỏ chủ động ăn dương vật của hắn.

Thiệu Quần nắm lấy mông cậu mà xoa xoa: "Con đĩ, gọi bố đi! Bố sẽ cho con ăn kẹo mút."

Thiếu niên bất ngờ dừng lại, véo hắn một cái. Nhìn vào mắt hắn và cắn ngón tay, từ góc độ này trông giống như ảnh quảng cáo của một nữ diễn viên AV dâm đãng: "Chú ơi, cho con ăn kẹo mút đi."

"Mẹ kiếp!" Thiệu Quần chửi thề. "Em cần bị kỷ luật!"

Có lẽ đã lâu chưa làm tình nên Thiệu Quần mấy lần suýt chút nữa không kiềm chế được mà lên cao trào. Thiếu niên cũng bị đụ mạnh đến nỗi đôi tất trắng của cậu bị ướt bởi chất lỏng chảy dọc từ đùi xuống.

"Bảo bối, cưỡi ngựa lớn có thoải mái không?" Thiệu Quần nắm lấy dương vật của cậu, càng không trả lời hắn càng muốn trêu chọc.

Một lúc sau, ngón chân của thiếu niên cuộn lại, cậu cắn môi, trợn mắt và bắt đầu xuất tinh, tất cả đều bắn vào áo của Thiệu Quần. Sau khi đụ thiếu niên thêm một lúc nữa, Thiệu Quần cũng xuất tinh một lượng lớn vào trong cơ thể cậu.

Hắn ôm cậu một lúc, thấy thiếu niên chuẩn bị đứng dậy, Thiệu Quần nói: "Chờ một chút." Sau đó hắn dùng khăn giấy lau cho cậu rồi nói tiếp: "Được rồi."

Thiệu Quần bóp mông cậu và yêu cầu cậu từ từ đứng lên. Hắn nhìn dương vật trượt ra khỏi lỗ của cậu, tinh dịch và nước chảy xuống đùi và làm ướt mông cậu.

Lúc này, điện thoại của Thiệu Quần vang lên. Là chị gái hắn, Thiệu Văn. Hắn tắt máy, nhưng chị lại gọi tiếp. Biết tính chị mình quyết không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích, hắn đành phải nghe:

"Alo, chị?"

"Em chạy đi đâu rồi?"

Thiếu niên định đứng dậy mặc quần áo, nhưng Thiệu Quần nhanh tay kéo cậu vào lòng. Cậu thiếu niên vùng vẫy mấy cái không thoát được liền đập vai hắn vài cái. Thiệu Quần giữ lấy cổ tay cậu, bẻ ra sau, trong khi vẫn giữ điện thoại kẹp trên vai. Thiếu niên tức giận cắn hắn một cái, hắn liền cúi xuống cắn trả lại, hai cánh tay ôm chặt lấy cậu, không cho nhúc nhích.

"Alo? Alo? Thiệu Quần? Nghe rõ không?"

"À, em uống nhiều quá, đang ở trong nhà vệ sinh nôn đây."

"Cần chị gọi tài xế vào đỡ không? Bên này sắp tan rồi."

"Không cần đâu, em nghỉ chút, lát tự về."

Cúp máy, Thiệu Quần cúi xuống, phát hiện thiếu niên đang cắn lên ngực mình.

"Đại ca, tôi không phải người sắt đâu, cậu cắn hỏng mất tôi rồi!"

"Ai thèm là đại ca của anh!" Thiếu niên liếc hắn một cái, rồi đổi giọng: "Không đúng, gọi tôi là đại ca đi."

"Được thôi, đại ca, thế cậu tên là gì? Xưng hô sao đây?"

"Anh muốn làm gì? Kiểm tra hộ khẩu à?"

"Cậu họ Giản, đúng không? Con nhà họ Giản. Làm sao đất mặn nhà họ Giản lại mọc được cây non như cậu?" Thiệu Quần nhìn vào mắt cậu, hỏi xong câu này, hắn đột nhiên có một suy đoán.

"Anh có biết Ngụy Lan không?"

Câu hỏi của cậu khiến hắn ngây người trong giây lát. Đôi mắt màu hổ phách của cậu như gợi lên một mảng ký ức mơ hồ về Ngụy Lan, cô cũng từng có ánh mắt ấy, chất chứa cảm xúc phức tạp và sâu kín. Nhưng ánh mắt của cậu thiếu niên dường như mang theo nhiều tầng nghĩa hơn, sự trong sáng ấy có vẻ chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong lại ẩn giấu vô vàn bí mật.

"Biết. Sao thế?"

"Bà ấy là mẹ tôi."

Cậu thiếu niên tìm thấy chiếc cà vạt của cậu, chậm rãi thắt lại. Hơi thở của cậu mang theo mùi hương Thiệu Quần từng ngửi thấy đêm đó - hương của sương đêm. Trước đây hắn nghĩ đó là mùi hoa hồng và đỗ quyên, giờ lại thấy giống hương lan.

"Sao? Bị dọa rồi à? Không dám nữa?"

Thiệu Quần từng nghĩ cuộc đời ngắn ngủi và buồn bã của Ngụy Lan là một dấu chấm lửng mờ nhạt, không ngờ cô lại để lại một dấu chấm than rực rỡ đến vậy.

Hình ảnh của Ngụy Lan sống dậy trong tâm trí hắn: tiếng ve râm ran mùa hè, thân hình mềm mại như thần hoa trong tranh Tiziano. Hình ảnh ấy và thiếu niên trước mặt hắn chồng lên nhau. Cậu là Ngụy Lan, nhưng cũng không phải Ngụy Lan. Như thể cậu đã hấp thụ tinh hoa của cô, cộng thêm linh khí đất trời, trở thành một sinh vật mới chuyên mê hoặc lòng người.

Trong một khoảnh khắc, Thiệu Quần cảm thấy như mình vừa đánh cắp được từ thời gian và Ngụy Lan một thứ gì đó - tuổi trẻ, hoặc có thể là một thứ quý giá hơn. Mặc dù chưa hoàn toàn nắm giữ chiếc chìa khóa để mở kho báu đó, nhưng là người sở hữu mọi thứ có giá trị trên đời, giờ đây hắn lại thấy mình đang cầm trong tay một pháp bảo có thể chiến thắng thời gian.

Ngón tay hắn vuốt ve môi cậu thiếu niên, rồi luồn vào miệng, kẹp lấy lưỡi cậu. Hắn chạm đến hai chiếc răng nanh nhỏ sắc bén - tiêu chuẩn của động vật ăn thịt.

"Chẳng có gì phải sợ. Thử thêm lần nữa xem nào." Hắn cười, để lộ hai chiếc răng nanh tương tự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro