Chương 3: Ngân hà
03 Ngân hà
"Tới đi." Thiếu niên nhìn hắn.
"Tiểu ngốc, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi, mà ai lại nghiện làm tình trong nhà vệ sinh chứ? Lát nữa có theo tôi lên lầu không?"
"Còn tùy tâm trạng." Thiếu niên nâng cằm.
Thiệu Quần vỗ mông cậu một cái, giúp cậu mặc lại quần áo và ôm cậu một lúc. Chờ người bên ngoài tản đi gần hết, hắn gọi điện thoại bảo quản lý dẫn đường, quẹt thẻ đi thẳng vào thang máy lên phòng VIP ở tầng 35. Thiệu Quần quấn áo khoác quanh người cậu, ôm cậu lên lầu, thiếu niên vòng chân quanh eo hắn, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, quản lý cầm túi BV và mũ nồi nhìn thẳng về phía trước, không dám ngó nghiêng. Trong thang máy im lặng tuyệt đối. Thiệu Quần hơi kéo mở áo khoác, thấy đôi mắt hồ ly ướt át của cậu khẽ động, lòng hắn không chịu nổi, liền cúi đầu vào trong áo hôn cậu.
Một lúc sau, "ding" một tiếng, số "35" hiện ra, cậu thiếu niên nhéo eo hắn một cái, hắn liền bóp mông cậu khiến cậu rụt tay lại, khẽ thở vào tai hắn, hơi thở nhẹ như hoa lan.
Phòng VIP này là nơi Thiệu Quần ký hợp đồng khi mới trở về nước. Lúc đó, hắn ăn chơi trác táng, định mua một căn biệt thự nhưng sợ sau này bị quấy rầy, mà nơi này môi trường và trang trí cũng tạm ổn, lại có người dọn dẹp, thế là ký luôn hợp đồng thuê 10 năm. Thiệu Quần tính cách kén chọn, những mối quan hệ qua đường thường giải quyết tại chỗ, chỉ những người hắn thật sự ưng mới được cân nhắc và lên kế hoạch gặp lại. Ngày trước có một người mẫu lai khiến hắn để mắt, dự định mang về, nhưng sau khi ngủ một đêm mới nhận ra chẳng có gì đặc biệt, ngây ngô và tẻ nhạt, cuối cùng chỉ cho chút tài nguyên rồi để cô ta đi, hiện giờ đã trở thành ngôi sao hạng hai. Vì Thiệu Quần thường xuyên đi lại giữa Thâm Quyến và Bắc Kinh, sau này kết hôn với Lý Trình Tú, cho nên chỗ này thật sự chưa từng mang ai đến.
Thiệu Quần đặt cậu lên ghế sofa, hôn cậu một lúc: "Em có muốn tắm không, bảo bối?"
"Ừm."
"Vậy em cởi quần áo đi, chúng ta vào phòng tắm..." Thiệu Quần hôn lên một bên cổ của cậu, dùng thân dưới đẩy vào người cậu.
"Ừm." Thiếu niên dang tay ra, làm động tác yêu cầu hắn cởi quần áo.
Thiệu Quần nhìn cậu một lúc, nhướng mày nói: "Sao còn cầu kỳ như vậy?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên gọi: "Chú ơi."
Trong lòng Thiệu Quần rung động, vô thức bắt đầu cởi cúc áo: "Ở nhà em cũng như vậy à?"
"Ừm." Thiếu niên thản nhiên nói.
"Ai sẽ chăm sóc một người lớn như vậy? Đứa trẻ bên cạnh em hôm nay?"
"Ừm."
Không biết vì sao, sau khi nghe được lời này, trong lòng Thiệu Quần cảm thấy kỳ lạ. "Cậu ấy là em trai của em à?"
"Em trai của tôi, tên khốn kiếp đó. Quên đi, tôi không muốn nói về cậu ta..." Thiếu niên để hắn cởi cúc quần áo, lộ ra ngực. Cậu đột nhiên vòng tay qua cổ Thiệu Quần: " Ở nhà anh phục vụ vợ con như thế này sao?"
"Chỉ có con thôi, vợ tôi không cần tôi chăm sóc, anh ấy chăm sóc tôi thường xuyên hơn."
"Ồ..."
Thiệu Quần lột trần cả hai người, thấy cậu đang trầm ngâm suy nghĩ. "Đang suy nghĩ gì vậy? Lại đây."
Hắn bế cậu lên và đi vào phòng tắm. Thiếu niên dùng ngón tay lần theo từng đường nét trên khuôn mặt Thiệu Quần, từ trán, sống mũi, mí mắt, má, môi và cằm của hắn với sự tò mò và khám phá, cũng như một số cảm xúc mà Thiệu Quần không hiểu được.
Thiệu Quần thấy mình phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách, hắn không nhịn được mà hôn cậu, thiếu niên muốn trốn nhưng hắn vẫn nhất quyết đòi hôn, cuối cùng hắn cũng thành công đưa lưỡi vào bên trong, khuấy đảo không ngừng.
Tay Thiệu Quần bắt đầu xoa xoa mông thiếu niên, cậu cọ hai chân dài vào lưng hắn, chưa đi được nửa đường, Thiệu Quần đã không nhịn được mà chen vào từng chút một, lợi dụng sự mềm mại của lỗ nhỏ vừa bị đụ chưa khép lại được.
Hắn ép cậu quỳ trước gương trong khi đụ cậu từ phía sau. Thiệu Quần cắn vào một bên cổ cậu, một tay ôm eo, tay kia xoa ngực, trong khi dương vật của hắn đâm vào bên trong cậu.
"Bảo bối, em có cảm thấy thoải mái khi làm tình không? Ai có thể so sánh với người đàn ông trước mặt em?" Thiệu Quần đưa ngón tay vào miệng cậu, đùa giỡn chiếc lưỡi nhỏ, khiến nước bọt chảy xuống cổ cậu. Hắn không yêu cầu câu trả lời. Vì cơ thể trẻ trung ửng hồng và run rẩy của cậu chính là câu trả lời.
"Nhìn này." Tay của Thiệu Quần dẫn cậu chạm vào ngực, eo và bụng dưới của cậu. Hắn dùng lực đưa đẩy mạnh hơn, bụng dưới của thiếu niên phồng lên.
"Thế nào? Thoải mái không?" Thiệu Quần liếm vành tai của cậu, đột nhiên kéo cậu lại hôn. "Em có thấy...chúng ta trông có chút giống nhau không?"
Thiếu niên đột nhiên bắt đầu giãy giụa, cơ thể co giật và xuất tinh, bên trong siết chặt dương vật hắn. Thiệu Quần cắn răng không xuất tinh, đặt cơ thể mềm nhũn của cậu lên thảm rồi bắt quỳ xuống, tay hắn mân mê tấm lưng mịn màng của cậu: "Kẹp nó lại, tôi sẽ cho em một đợt khoái cảm khác."
Hắm đâm thật mạnh, rút ra rồi đưa vào một cách quyết liệt, ấn mạnh vào tuyến tiền liệt. Sau hàng chục lần, thiếu niên đột nhiên hét lên và muốn bò về phía trước. "Chạy đi đâu?" Thiệu Quần đánh vào mông cậu và đụ cậu.
"Tôi...tôi..."
"Nói."
"Tôi cần đi tiểu."
"Tiểu đi." Thiệu Quần đụ vào tuyến tiền liệt của cậu. Chẳng mấy chốc, dương vật của cậu bắt đầu rỉ nước.
"Muốn xuất tinh không?"
"Ừm-huh..."
"Gọi bố đi."
"...bố..."
"Gọi bố đi." Thiệu Quần đã dừng lại, nhưng nước mắt của cậu vẫn chảy ra.
"...bố."
"Tốt lắm." Thiệu Quần tiếp tục đụ cậu. Ngay sau đó, nước tiểu của cậu chảy ra làm ướt tấm thảm. Hơn mười giây sau khi cậu xuất tinh, hắn lại đưa đẩy cho đến khi nó từ từ mềm ra trước khi hắn rút ra.
Hắn bế cậu vào bồn tắm, hai người hôn nhau bốn năm lần, cho đến khi thiếu niên ngất đi.
Thiệu Quần quả thực có thiên phú vượt trội trong chuyện này, nhưng hắn chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Sự bồng bột của tuổi 14 và kỹ năng điêu luyện đầy cuồng nhiệt ở tuổi 32 như hai ngọn lửa dữ dội liên tục giao thoa trong lồng ngực hắn.
Hắn không thể giải thích tại sao, là do kiêng khem lâu ngày, là do "người đàn ông trước đây" của cậu thiếu niên, hay chỉ là vì chính cậu?
Hai người họ thực sự đã ở bên nhau từ chiều đến tận nửa đêm. Thiệu Quần tắm rửa sạch sẽ cho cậu rồi đặt cậu lên giường, thỉnh thoảng hôn lên má và đôi môi mọng của cậu.
Điện thoại sáng lên, là của trợ lý, Thiệu Quần nhanh chóng xem qua tin nhắn trên đó.
"Này, bảo bối à." Thiệu Quần gọi cậu, cầm những sợi tóc lòa xòa bên má cậu nhẹ nhàng cọ vào hàng mi cậu, nhưng thiếu niên khó chịu gạt ra.
"Tùy Anh?" Hắn lại gọi.
Thiếu niên theo bản năng đáp: "Hửm?" rồi bất chợt mở mắt: "Sao anh biết?"
Thiệu Quần đắc ý xoa tóc cậu một cái: "Muốn biết thì sẽ biết thôi. Ai đặt tên cho em? Nhà em cũng mê Tùy Đường anh hùng truyện à?"
Thiếu niên dần tỉnh khỏi cơn mơ màng, khuôn mặt lạnh lùng: "Ngụy Lan, mẹ tôi đặt."
Thiệu Quần bị nghẹn lại. Hắn mơ hồ biết Ngụy Lan có tình cảm với mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tình cảm đó sâu sắc đến mức này. Đến nỗi, một sở thích thoáng qua mà hắn từng vô tình nhắc tới lại trở thành cái tên cô đặt cho con mình.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn khuôn mặt hắn. Ánh đèn neon từ phố Trường An phản chiếu trong đôi mắt cậu, giống hệt dải ngân hà ngưng trệ trong mắt Ngụy Lan khi còn sống. Thiệu Quần theo bản năng muốn né tránh điều gì đó. Những bí ẩn này khiến lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mất bình tĩnh. Để phá vỡ sự bối rối, hắn lại hỏi: "Sinh ngày 11 tháng 4?"
"Ừ."
"Bố em là Giản Đông Viễn?"
"Nếu anh đang nói đến người mà tôi gọi là bố, thì đúng vậy."
Thiệu Quần gật đầu. Những ký ức về Ngụy Lan đối với hắn rất mờ nhạt, chỉ nhớ mùa hè năm đó dài bất thường, tháng 9 vẫn còn nóng như đổ lửa. Chuyện giữa hắn và Ngụy Lan xảy ra vào cuối hè, thời gian không khớp. Đứa trẻ này không phải con hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại sáng lên, hắn bắt máy. Là Lý Trình Tú: "Thiệu Quần, em còn ở đó không, bận không?"
"...Ừm."
"Chính Chính bị sốt rồi."
Tiếng khóc nháo của trẻ con và tiếng dỗ dành của người lớn vang lên. Ở đầu dây bên kia là thế giới bình dị thuộc về hắn, còn nơi này giống như một cõi hư vô. Hắn lau mặt, buộc bản thân quay trở lại nhịp sống hàng ngày qua cuộc trò chuyện. "Em về ngay."
Khi Thiệu Quần chuẩn bị rời đi, thiếu niên cuộn mình trong chăn, quay lưng lại ngủ. Từ trong chăn lộ ra hai xoáy tóc ở phía sau đầu, theo lời người xưa là dấu hiệu của tính khí bướng bỉnh. Nhà họ Thiệu cũng thường nói điều đó về hắn. Hắn chợt nhớ đến đôi mắt như hai viên ngọc quý dưới hàng mi của cậu, trong lòng muốn cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt ấy, nhưng thân phận người chồng, người cha ở tuổi 32 và tay chơi tình trường lão luyện không cho phép hắn làm vậy.
"Muốn ngủ bao lâu thì ngủ, tỉnh dậy nhớ gọi dịch vụ phòng mang đồ ăn đến cho em." Thiệu Quần vừa nói vừa cài cúc tay áo Cartier.
Thiếu niên im lặng. Hơi thở nhẹ nhàng của cậu, tựa như sương mai, lặng lẽ chống lại hai bóng dáng vô hình là "người chồng, người cha" và "tay chơi tình trường", kéo phần thật nhất của Thiệu Quần lộ ra một chút. Hắn lại gọi: "Tùy Anh?"
"Tôi họ Giản, gọi thì gọi đầy đủ tên."
Thiệu Quần đứng dậy, không nói thêm, mở cửa rồi bước ra ngoài.
Hắn không ghét, thậm chí theo bản năng còn dung túng cho sự kiêu ngạo của cậu. Nhưng thói quen và lý trí lại nhắc hắn rằng, người kiêu ngạo như thế, hắn không có hứng dỗ dành.
"Một lần là đủ rồi, đứa trẻ này không thể động vào được nữa." Hắn tự nhủ với chính mình.
----------
Trẻ con nửa đêm bị sốt là chuyện bình thường. Thân thể của Thiệu Chính yếu hơn một chút, bệnh lâu ngày nên bố mẹ cũng quen dần. Thiệu Quần và Lý Trình Tú gần như đã thuần thục việc nhận biết khi nào cần theo dõi thêm, khi nào uống thuốc, khi nào gọi bác sĩ gia đình, và khi nào cần đưa đến bệnh viện.
Nửa đêm ở bệnh viện nhi vẫn có vài người lớn bế trẻ nhỏ đến cấp cứu. Tài xế đi lấy số thứ tự, Lý Trình Tú và bảo mẫu mắt thâm quầng vì mệt mỏi. Thiệu Quần cảm thấy áy náy, bế con trong tay, đứng ở hành lang nhẹ nhàng dỗ dành. Một lúc sau, họ vào phòng khám, làm xong các bước kiểm tra rồi tiêm và truyền dịch cho đứa trẻ. Cánh tay nhỏ của Thiệu Chính không tìm được tĩnh mạch, chỉ có thể cạo tóc để tiêm vào tĩnh mạch trên đỉnh đầu. Cảnh tượng đó khiến Lý Trình Tú, người luôn kiên cường, không kìm được nước mắt.
"Để em ở lại trông, anh với chị Hoàng về nhà nghỉ ngơi đi. Cũng không có gì nghiêm trọng nữa đâu, xong việc em sẽ bảo Tiểu Lưu đưa hai cha con về." Thiệu Quần ôm anh an ủi.
"Anh không, về đâu." Lý Trình Tú lắc đầu.
"Vậy ra xe nghỉ tạm một lát đi."
Lý Trình Tú vẫn lắc đầu.
"Vậy thì ra hành lang ngồi chờ, chút nữa em gọi anh." Hắn đẩy anh ra ngoài, rồi quay lại phòng, ngơ ngẩn nhìn những giọt thuốc nhỏ từ từ xuống qua ống truyền.
Thiệu Chính khóc mệt rồi thiếp đi, gương mặt vẫn còn vương nước mắt. Thiệu Quần không hiểu sao đột nhiên lại nhớ đến Ngụy Lan. Nghe nói cuộc sống của cô trong nhà họ Giản không dễ dàng gì. Đứa trẻ bên cạnh Giản Tùy Anh hôm đó chỉ nhìn nhỏ hơn Giản Tùy Anh một chút. Hóa ra Giản Đông Viễn chưa đầy một năm sau khi cưới đã có con riêng với người ngoài. Người phụ nữ kia cũng giỏi chịu đựng, bao nhiêu năm trời mới chờ được Ngụy Lan nhường chỗ, chẳng khác gì khẩu hiệu "cạn ly!" của Lưu Loan Hùng.
Vậy còn Ngụy Lan? Liệu cô ấy cũng từng ôm con trong tay, nửa đêm lo lắng đến phát cuồng mà đi lại trong bệnh viện? Một người phụ nữ như cô ấy, liệu có bất lực hơn hắn bây giờ không? Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến đứa trẻ của cô - hấp thu tinh hoa của trời đất, mang theo cả sinh mệnh của cô. Một đứa trẻ được nuông chiều, như một tinh linh rực rỡ.
Hắn không nhịn được lấy điện thoại, dán số mà trợ lý gửi vào thanh tìm kiếm WeChat. Hiện ra một tài khoản với ảnh đại diện là chiếc Jaguar màu xanh bạc hà, nền là biển cả. Tên rất đơn giản: "Giản Tùy Anh."
Mười bài đăng gần đây có thể xem được ở chế độ công khai, đa phần là về trường học, công ty buôn bán hải sản nhỏ của cậu, hoặc liên kết đến kênh thời trang của một trang mạng nào đó.
Bài mới nhất vừa đăng không lâu: một đôi chân đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, phía dưới là dải ngân hà của phố Trường An. Dòng chữ đi kèm: "Đôi khi chỉ muốn chấm dứt tất cả."
Thiệu Quần lập tức gọi điện cho cậu, nhưng đầu dây bên kia cúp máy. Hắn tiếp tục gọi, lại bị từ chối. Sau đó, hắn thử thêm tài khoản WeChat của Giản Tùy Anh, phát hiện không cần xác nhận đã được chấp nhận, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Giản Tùy Anh nhắn: "?"
Thiệu Quần đáp: "Tôi đây."
Giản Tùy Anh: "?"
"Bố em đây."
"Bố tôi chết rồi."
Thiệu Quần bật cười: "Làm gì thế? Còn nhỏ mà học người ta nghĩ quẩn à?"
Giản Tùy Anh: "Liên quan gì?"
Thiệu Quần: "Liên quan."
Giản Tùy Anh gửi biểu tượng "😒"
Thiệu Quần: "Sao lại muốn tự sát? Tôi đi rồi em giận à?"
Giản Tùy Anh: "Đừng tự đánh giá cao bản thân!"
Thiệu Quần bật cười, lướt qua trang cá nhân của Giản Tùy Anh, lưu vài tấm ảnh selfie của cậu. Hắn phát hiện vào ngày 11 tháng 4, Giản Tùy Anh từng đăng một đoạn thơ viết tay:
"Giả như tôi có tấm lụa thiên đường,
Được dệt từ ánh sáng vàng bạc rực rỡ,
Từ đêm đen, ban ngày xanh thẳm,
Từ ánh bình minh và hoàng hôn u ám,
Tôi sẽ trải nó dưới chân người.
Nhưng tôi nghèo khó, chỉ có ước mơ;
Tôi đã trải ước mơ dưới chân người,
Hãy bước nhẹ nhàng, bởi người đang bước trên giấc mơ của tôi."
Chữ viết mềm mại, bay bổng, bên dưới ký tên "乔" (Kiều).
Thiệu Quần nhận ra bài thơ này: "The cloth of Heaven" của Yeats. Trong thời gian học ở Anh, một đàn chị từng chép tay cả tập thơ tình tặng hắn, và bài này nằm trên bìa ngoài. Tập thơ tay ấy đã bị vứt ở ghế sau xe, đôi khi đưa bạn tình lên xe hắn cũng vô thức liếc qua.
Thiệu Quần "hừ" một tiếng, rồi quay lại giao diện trò chuyện. Thấy Giản Tùy Anh nhắn từ ba phút trước: "?"
Vì không thấy hồi âm, cậu lại nhắn: "Không trả lời là tôi chặn luôn đấy."
Thiệu Quần vội gửi ảnh bài thơ viết tay, nhưng phát hiện đã bị chặn.
"Đúng là đồ nhóc con chết tiệt!" Hắn tức giận, gân xanh trên trán nổi lên.
Lúc này, Lý Trình Tú bước vào: "Thiệu Quần, sao...thế?"
Thiệu Quần lắc đầu: "Không sao, nước truyền dịch sắp hết rồi. Em đi gọi y tá."
"Là...Thiệu Chính...làm phiền em à?" Lý Trình Tú hỏi.
Thiệu Quần bật cười: "Sao anh nghĩ linh tinh vậy? Em vừa mắng một đứa trẻ mới quen biết, còn nhỏ mà không chịu học lại đòi tự sát."
Trên đường về nhà, Thiệu Quần bế Thiệu Chính, Lý Trình Tú dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Không hiểu là ảo giác hay không, trong xe phảng phất mùi hương hoa nhàn nhạt, giống mùi trên người Giản Tùy Anh, đọng lại ở đầu mũi và đầu ngón tay của hắn.
"Thiệu Quần, nếu...có cơ hội." Lý Trình Tú đột nhiên mở lời: "Em vẫn nên...có một đứa con...của riêng mình."
Thiệu Quần bị nghẹn lời. Chuyện này hắn đã giải thích không biết bao nhiêu lần, với hắn Thiệu Chính chính là con ruột, nhưng hắn không muốn tranh cãi nữa. Lý Trình Tú nhắc đến điều này nhiều lần khiến hắn không khỏi cảm giác mình bị loại trừ.
Hắn hạ kính xe xuống một chút, gió đêm luồn vào, ánh đèn xe đối diện như đôi mắt soi xét. Hắn cảm thấy giữa mình và Lý Trình Tú như hai chiếc xe dần lệch hướng, và đêm nay, một hạt giống bí mật đã được gieo xuống.
-----------
Doanh nghiệp nhà họ Thiệu có một lượng công việc khá lớn tại Thâm Quyến, trước đây đều do Thiệu Văn quản lý. Sau tiệc đầy tháng của Thiệu Chính, Thiệu Văn phải đi Kenya một chuyến, là một dự án viện trợ có tính chất nhiệm vụ, vốn dĩ Thiệu Quần phải đi, nhưng vì có đứa con nhỏ không thể đi xa, lại thêm tình hình miền Nam có biến, quan hệ trên dưới phức tạp, Thiệu Quần lại có thân phận nhạy cảm là người Bắc, không thể làm gì khác ngoài việc để Thiệu Văn vào miền Nam thay thế. Thiệu Quần nhận thấy không thực tế khi để Lý Trình Tú mang theo con cái qua lại giữa hai nơi, liền quyết định cho cả hai ở lại Thâm Quyến, khí hậu ở đó dễ chịu, không như Bắc Kinh vào mùa xuân hè đầy bụi bặm, sẽ tốt cho đường hô hấp của trẻ nhỏ.
Vậy là lại thêm một tháng nữa chạy đi chạy lại, công việc ở Thâm Quyến đã ổn thỏa trong những tình huống khó xử, bây giờ Thiệu Quần ngoài công việc chỉ còn lại là con cái, mệt mỏi đến mức thời gian ngủ chỉ có khoảng 3 4 tiếng vào ban đêm và khi ngồi trên xe.
Thỉnh thoảng Thiệu Quần cũng sẽ nhớ đến Giản Tùy Anh, lướt qua trang bạn bè của cậu, thấy cậu đã bỏ hắn ra khỏi danh sách đen, đang nghĩ xem nên nói gì thì điện thoại công việc lại gọi tới. Trên đường về nhà vào đêm khuya, mùi hoa ẩm ướt bay vào mặt, hắn mở kênh thời trang của cậu, nghe cậu trong đó lúc thì hài hước, lúc thì giận dữ, lúc lại chơi đàn cello du dương, giống như một đài phát thanh đêm khuya dành riêng cho Thiệu Quần.
"Chúng ta là bạn trong một phút." Không hiểu vì sao, Thiệu Quần bỗng nhớ lại câu thoại trong bộ phim "The Legend of A Fei" mà hắn đã xem nhiều năm trước.
-----------
Sau lễ Lao động, mùa hè ngay lập tức đến. Hôm nay, Thiệu Quần đến một trường đại học ở Bắc Kinh để cắt băng khánh thành thư viện do công ty của hắn tài trợ xây dựng. Hắn ngồi trên xe chợp mắt một lúc, trong cơn mơ màng bỗng nhớ đến Giản Tùy Anh. Lần này, cậu ấy lại xuất hiện như hình ảnh của những năm tháng trước ở học viện âm nhạc, ánh nắng chiếu rọi, xung quanh vắng vẻ; cậu ấy xuất hiện với dáng vẻ của một cậu nhóc 14 tuổi, chậm rãi bước đến, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thiệu Quần không kìm được mà hỏi, cậu vừa mở miệng thì hắn nghe thấy trợ lý gọi: "Thiệu tổng, chúng ta đến nơi rồi."
Thiệu Quần mở mắt, ngơ ngác vài giây, trong đầu thoáng qua suy nghĩ "Khuôn viên đại học này sao lại quen thế nhỉ?" Hắn chợt nhận ra, nó giống như trong ảnh chia sẻ của Giản Tùy Anh trên vòng bạn bè.
Hắn bước vào đại sảnh của thư viện, các thầy cô và sinh viên đã chờ sẵn, hiệu trưởng đón tiếp, cắt băng khánh thành, trao giấy mời, mời hắn làm giảng viên danh dự ngành tài chính và mời hắn phát biểu.
Đây không phải lần đầu công ty của hắn tài trợ cho giáo dục, bài phát biểu đã được chuẩn bị kỹ. Thiệu Quần hắng giọng, chỉnh lại bộ vest rồi lên sân khấu, trích dẫn câu nói của Lương Khải Siêu trong "Thế giới thiếu niên Trung Quốc" và câu nói nổi tiếng của Borges về "Thư viện thiên đường". Dưới khán đài, các nữ sinh phát ra tiếng hét nhỏ.
Thiệu Quần ngồi vào ghế chủ tọa, người dẫn chương trình mời đại diện sinh viên phát biểu, một cô gái hét lên "Hoắc Kiều!" Mọi người nhìn về phía đó. Hiệu trưởng cười gượng, Thiệu Quần nói: "Là trẻ con thôi, không sao đâu." Hắn đảo mắt xung quanh, rất dễ dàng nhận ra Giản Tùy Anh đang gục đầu ngủ, nghiêng mặt sang một bên, gần đây cậu cũng bận tối mắt tối mũi với công ty và kênh thời trang, Thiệu Quần đoán nhóc này không quan tâm gì đến học vấn. Sau một tháng không gặp, bất chợt nhìn thấy cậu như vậy, Thiệu Quần đã bỏ qua lời thề đêm đó về "không được động đến" và chỉ muốn chạy xuống véo má cậu ấy ngay lập tức.
Chàng thanh niên tên "Hoắc Kiều" cao ráo, diện mạo tuấn tú, khí chất mạnh mẽ, có một vẻ ngoài hiếm thấy ở các bạn trẻ ngày nay. Sau vài câu xã giao, anh hài hước nói: "Ban đầu tôi định trích dẫn câu 'Thế giới thiếu niên Trung Quốc' của Lương Khải Siêu, không ngờ Thiệu tổng học thức sâu rộng đã đi trước một bước. Sắp lên năm 3 rồi, tôi cũng sẽ đi biên giới, trở thành một chiến sĩ vinh quang. Xin phép dành tặng một bài thơ của nhà thơ Anh - Yeats cho các bạn, để tôn vinh ước mơ và tình bạn."
Nói xong, anh đọc bài thơ "The Cloth of Heaven" bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung, phát âm tiếng Anh chuẩn. Khi anh đang đọc, các fan nữ lại hét lên, Thiệu Quần nhận thấy Giản Tùy Anh đã tỉnh, ngồi thẳng dậy nhìn về phía Hoắc Kiều, Hoắc Kiều cũng gần như chỉ hướng về phía đó. Mọi thứ rất rõ ràng, nhưng vẫn có một lớp ngăn cách vô hình, những người dày dạn kinh nghiệm tình trường như Thiệu Quần có thể dễ dàng nhận ra.
"Không để em được như ý đâu." Thiệu Quần nghĩ, lúc này Giản Tùy Anh đã nhìn thấy hắn, Thiệu Quần khẽ đặt ngón tay cái và ngón giữa lên môi rồi nhẹ nhàng gửi một nụ hôn gió, Giản Tùy Anh liếc mắt.
Thiệu Quần chỉ vào mặt mình, ý nói những vết hằn do ngủ trên bàn để lại trên mặt Giản Tùy Anh. Cậu lấy điện thoại ra chụp rồi thấy không có vết hằn, lại trừng mắt nhìn hắn. Thiệu Quần mỉm cười, khẽ nói: "Tiểu ngốc."
----------
Giản Tùy Anh và Hoắc Kiều đi trên con đường trong khuôn viên trường, Hoắc Kiều đẩy xe đạp, Giản Tùy Anh vừa nghe tin anh sắp nhập ngũ, không khỏi cau mày nhưng lại không biết nên nói gì. Cậu là gì của anh chứ? Chỉ có thể trách bản thân, không thể giữ, cũng không có tư cách trách móc. Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc sau Hoắc Kiều ngập ngừng lên tiếng: "Tùy Anh, em có muốn đi uống trà sữa ở cantine số hai không? Lần trước anh thử rồi, không quá ngọt, chắc em sẽ thích."
"Ừm." Giản Tùy Anh uể oải đáp, từ lúc còn là học sinh, cậu đã luôn theo đuổi Hoắc Kiều, luôn chờ đợi, lúc trước Hoắc Kiều cho rằng cậu còn quá nhỏ, giờ thì sao? Cậu không muốn nghe câu đó nữa.
Hôm nay Giản Tùy Anh mặc bộ vest rộng rãi màu xám bạc của Margaret Howell, áo sơ mi Valentino màu hồng nhạt, đeo kính mát Chanel, cầm túi xách Herbag 29 màu xám của Hermès, trông như một trí thức đẹp trai.
Xe của Thiệu Quần đi theo họ từ phía sau, hai bóng dáng thanh thoát, phong cách khác biệt, trong mắt hắn, họ vừa hợp lại vừa không hợp.
Những cô gái là fan của Hoắc Kiều cũng đi theo sau khoảng mười mét, thì thầm với nhau nhưng không dám tiến lên, một chiếc DBX đi qua.
Cửa sổ xe hạ xuống, Thiệu Quần mỉm cười với các cô gái, hắn không phải là kiểu soái ca học đường như Hoắc Kiều, mà là một người như Giản Tùy Anh, một ngôi sao sáng rực, bởi vì có một bức tường vô hình nên ít ai dám theo đuổi trong khuôn viên trường.
"Mấy đứa đang theo đuổi Hoắc Kiều à?" Thiệu Quần hỏi.
Các cô gái nhìn nhau.
"Chắc là Hoắc Kiều phải không? Cậu ta sắp đi rồi, không thổ lộ bây giờ thì còn đợi khi nào nữa?"
Một cô gái đáp: "Họ là một đôi, chắc không tiện đâu."
"Đôi gì mà đôi, có đôi nào mà không dám nắm tay nhau như kia không?" Thiệu Quần không cho phép họ cãi.
Các cô gái không nói gì nữa.
"Thiệu tổng...vậy là sao ạ?" Một cô gái hỏi.
"Tôi thích Giản Tùy Anh, nhìn không rõ à?" Thiệu Quần cười đáp.
"Tôi cứ tưởng..." Một cô gái dám hỏi thêm: "Ngài là anh trai của cậu ấy?"
"Tôi lớn tuổi hơn cậu ấy, không thể là anh trai à? Được rồi, đi đi." Thiệu Quần mỉm cười nói.
Lúc này, Hoắc Kiều đã lên xe đạp, định để Giản Tùy Anh ngồi phía sau, nhưng lại bị mấy cô gái chặn lại. Giản Tùy Anh bị họ bao vây. Hoắc Kiều lùi lại một bước, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi: "Thầy giáo nhỏ, ăn cơm chưa?"
Trợ lý xuống xe bắt taxi đi, đổi chỗ cho Hoắc Kiều và Giản Tùy Anh lên xe. Hoắc Kiều ngồi ghế phụ, Giản Tùy Anh và Thiệu Quần ngồi phía sau.
"Lên lớp lớn mà không nghe giảng, cứ ngủ suốt thôi, gần đây em mệt à?" Thiệu Quần nói. Một tháng không gặp cậu, cảm giác cậu lại thay đổi, thay đổi chỗ nào thì không rõ; nhưng những ký ức, những cảm xúc bỗng nhiên trở nên sống động và mãnh liệt hơn hắn tưởng. Hắn thừa nhận mình có chút nhớ cậu.
"Cũng đành vậy thôi, ai như anh, một ông chủ lớn lúc nào cũng có người phục vụ? Công ty của tôi, tôi phải tự chạy đơn và đi uống rượu giao lưu với đối tác, từ Tần Hoàng Đảo đến Thiên Tân, tôi cũng phải tự đi kiểm tra hàng hóa."
"Mệt vậy, hay em bỏ cái kênh đó đi."
"Làm sao được? Mới vượt qua 500,000 người theo dõi, còn ký hợp đồng quảng cáo nữa, tôi không nỡ bỏ." Giản Tùy Anh tùy tiện ném cái túi xách xuống sàn, như thể nó không phải là Hermès mà là một túi mua sắm bình thường. Cậu lười biếng dựa vào ghế: "Ơ, sao còn có cả đệm massage? Quả nhiên là người già."
"Ừ, người già đó, tiểu thư thử xem sao?" Thiệu Quần biết Hoắc Kiều mặc dù không nói gì, nhưng đang nhìn hắn qua gương chiếu hậu, nên hắn càng thêm thân mật với Giản Tùy Anh, tự tay bật công tắc đệm massage.
"Thật biết hưởng thụ, khi công ty tôi đi vào ổn định rồi..." Giản Tùy Anh thở dài rồi nhắm mắt, rất nhanh đã ngủ. Thiệu Quần nhìn cậu một lúc, nhẹ nhàng vuốt tóc mái bị vểnh lên của cậu, một phần vì làm cho Hoắc Kiều xem, còn phần lớn là vì không kiềm chế được bản thân.
"Tiểu Hoắc, làm sao cậu quen Tùy Anh?" Thiệu Quần bảo tài xế tắt nhạc, hạ giọng hỏi.
"Thiệu tổng làm sao quen cậu ấy?" Hoắc Kiều cũng hạ giọng trả lời.
"Ồ, cậu ấy là con của bạn cũ tôi, lâu rồi không gặp, gần đây lại liên lạc lại." Thiệu Quần làm ngơ sự châm chọc trong lời nói của người trẻ, chỉ qua loa đáp lại.
"Nhà tôi và nhà Tùy Anh ở chung một khu, từ nhỏ tôi đã quen cậu ấy rồi, khi bố mẹ cậu ấy cãi nhau...cậu ấy thường trốn sang nhà tôi."
"Cùng một khu, cậu là em trai của Hoắc Khiết à?"
"Đúng vậy."
Thiệu Quần biết vì sao Hoắc Kiều muốn đi lính rồi, gia đình Hoắc và gia đình Thiệu đều có bối cảnh tương tự nhau, gia đình Thiệu vì Tướng Thiệu có thân phận đặc biệt nên đã chuyển sang kinh doanh, còn gia đình Hoắc thì vẫn một lòng trung thành với Tổ quốc, thường xuyên đóng quân ở biên giới, trong quân đội được mọi người rất kính trọng.
"Thiệu tổng, thứ cho tôi nói thẳng." Hoắc Kiều đột nhiên quay lại. "Anh đối với Tùy Anh...anh đã có gia đình rồi phải không?"
Thiệu Quần thản nhiên đáp: "Tôi thích cậu ấy, nhưng chuyện này cũng phải nói là tình yêu đôi bên, người ngoài nói không được. Hơn nữa, tôi thấy cậu và cậu ấy cũng quen nhau lâu rồi, cậu ấy theo đuổi cậu bao nhiêu năm, giờ cậu lại đi lính, những năm qua để cậu ấy chờ, cậu nghĩ mình có gì hơn tôi?"
----------
Bữa trưa diễn ra ở một quán ăn gia đình gần trường. Sau khi mở thực đơn, Giản Tùy Anh đang không vui, gọi hết các món đắt tiền trong quán. Thiệu Quần bật cười, để cậu chọn thoải mái. Một lúc sau, Giản Tùy Anh lại gọi phục vụ đến: "Thôi, ăn không hết thì phí, bớt mấy món đi."
Thiệu Quần nghe vậy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, muốn vươn tay ra dưới bàn nắm lấy tay cậu, nhưng lại bị cậu tránh đi. Hắn khẽ chạm chân vào chân Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh không thể động đậy, chỉ có thể cúi đầu xuống.
Món ăn được mang lên, ba người ăn trong im lặng. Thiệu Quần như một người hòa giải, cố gắng nói chuyện để tạo không khí thoải mái hơn. Bữa ăn kết thúc, Hoắc Kiều đứng dậy: "Tùy Anh, anh đưa em về nhé, không phải em về lấy đồ sao?"
Giản Tùy Anh đáp: "Không cần, em tự về được."
Thiệu Quần hỏi: "Về lấy đồ làm gì?"
Giản Tùy Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Dọn ra ngoài ở." Sau đó cậu nói thêm: "Anh về nhà với tôi nhé."
----------
"Em đừng nói gì cả, chỉ cần lạnh mặt đi vào với anh là được." Hoắc Kiều xuống xe trước, Giản Tùy Anh nhìn vào cổng nhà Giản.
"Thế là bảo tôi làm vệ sĩ à?" Thiệu Quần cười.
"Anh làm hay không?"
"Tôi còn chưa thấy phiền mà!" Thiệu Quần dừng lại một chút. "Nhưng mà chuyện này có lợi ích gì cho tôi?"
"Chẳng có lợi ích gì, cũng không phải chuyện gì xấu. Dù sao nếu là anh, tôi sẽ giúp." Giản Tùy Anh nói một cách đương nhiên.
"Tại sao vậy? Tôi muốn làm việc thiện ở đâu mà chẳng được? Sao phải đi xa như vậy về nhà với em? Một đám người nhà em nhìn tôi, tôi còn phải mất công đề phòng nữa chứ?" Thiệu Quần giả vờ khoanh tay đùa.
"Tại tôi đẹp trai chứ sao! Không giúp thì thôi!" Giản Tùy Anh không kiên nhẫn mở cửa xe chuẩn bị bước ra.
"Chờ một chút." Thiệu Quần tóm lấy cậu, hôn vội lên má cậu. Cái chạm này ngay lập tức thu hút cậu. Hắn ép cậu vào giữa ngực và ghế và hôn cậu. Nỗi nhớ nhung hơn một tháng đều hóa thành chuỗi hạt ngọc, được Thiệu Quần rót vào miệng cậu.
Kỹ năng hôn của Giản Tùy Anh rất kém. Chẳng mấy chốc cậu đã nhũn ra trong vòng tay hắn. Thiệu Quần tháo cặp kính của cậu và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu. Hắn hôn lên môi cậu lần nữa và nói: "Được rồi, tiểu thư, chúng ta đi thôi."
----------
Thiệu Quần biết gia đình này không tốt với Ngụy Lan, nhưng không ngờ họ lại lạnh lùng đến mức này với Giản Tùy Anh. Vợ kế của Giản Đông Viễn và người giúp việc đang xem tivi, khi Giản Tùy Anh đẩy cửa bước vào, họ nhìn thấy Thiệu Quần thì ngớ người ra, một lúc sau lại tiếp tục trò chuyện về nội dung phim. Giản Đông Viễn từ trên lầu xuống, nhìn Thiệu Quần với vẻ mặt lạnh lùng, mở miệng muốn nói rồi lại thôi.
Giản Tùy Anh dẫn Thiệu Quần vào phòng mình, kéo một cái vali, định thu dọn quần áo, nhưng vì quá nhiều quần áo nên chỉ mang theo di ảnh của Ngụy Lan và thiết bị quay video.
"Không cần những bộ đồ này nữa sao?"
"Không cần, mang đi cũng không hết."
Thiệu Quần gọi một cuộc điện thoại, mười mấy phút sau, hai chiếc Land Rover tới. Một chiếc có mấy vệ sĩ xuống, chiếc còn lại là người của công ty chuyển nhà. Họ vào phòng Giản Tùy Anh, đóng gói đồ đạc, Thiệu Quần thì kéo Giản Tùy Anh ra ngoài.
"Tùy Anh, sau này còn về đây không?" Giản Đông Viễn đứng dưới lầu hỏi.
"Yên tâm đi, tôi đã để lại chỗ cho các người, đời này không về nữa đâu. Gặp lại lần sau chắc là ở tang lễ của ông, nhưng cũng chưa chắc." Giản Tùy Anh nói.
Giản Đông Viễn giơ tay lên, nhìn thấy Thiệu Quần đứng chắn phía trước, lại hạ tay xuống.
"Thiệu Quần, làm phiền anh."
Lời này khiến Thiệu Quần cảm thấy khó hiểu, với mối quan hệ giữa hắn và Giản Tùy Anh, Giản Đông Viễn sao có thể nhờ vả hắn chăm sóc con trai của mình như vậy? Nhưng nghĩ lại từ khi vào nhà, thái độ của gia đình này thật sự khiến hắn tức giận, hắn không thèm để ý nữa, cười lạnh một tiếng nói: "Chăm sóc cậu ấy là chuyện tôi phải làm, anh không có quyền nói."
Giản Đông Viễn như bị nói trúng, trán hiện lên những vết tĩnh mạch, nhưng rất nhanh đã hạ giận, lùi sang một bên.
----------
Giản Tùy Anh đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên có người xông tới ôm chặt lấy cậu: "Anh ơi!" với lực mạnh đến nỗi suýt nữa đẩy cậu va vào cửa xe.
Giản Tùy Anh giận dữ đẩy mạnh: "Cút đi!"
Thiệu Quần nhìn thấy đó là em trai của Giản Tùy Anh - Giản Tùy Lâm. Hắn đã tìm hiểu về cậu ta, nhỏ hơn Giản Tùy Anh một hai tuổi, khuôn mặt thanh tú như con gái, không ngờ lại có sức mạnh lớn như vậy.
"Anh ơi! Anh thật sự muốn chuyển đi sao?" Giản Tùy Lâm mắt đỏ hoe. "Là cùng người này sao?"
"Cậu không có quyền quản." Thiệu Quần đáp lại.
Giản Tùy Lâm nhìn Thiệu Quần với ánh mắt đầy căm hận: "Dù là ai cũng không thể mang anh ấy đi, anh cũng vậy."
Thiệu Quần cảm thấy da đầu mình tê dại khi bị ánh mắt đầy oán hận của Giản Tùy Lâm nhìn chằm chằm, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Giản Tùy Anh nói: "Mày thật khiến tao ghê tởm, tao thà chết ở ngoài còn hơn sống chung một mái nhà với mày."
Xe bắt đầu chạy, Giản Tùy Lâm chạy theo, gõ cửa sổ, vừa khóc vừa hét lên: "Em mới là người đối xử tốt nhất với anh." Cuối cùng, Giản Tùy Lâm dần bị bỏ lại phía sau.
Thiệu Quần cũng nhìn ra, gia đình Giản không bình thường, và Giản Tùy Lâm càng không bình thường. Với mức độ ghét bỏ của Giản Tùy Anh đối với cậu ta, có lẽ Giản Tùy Lâm đã làm một điều gì đó không thể tha thứ.
"Không biết, nó đau...khó chịu lắm." Thiệu Quần bỗng nhớ lại lời Giản Tùy Anh đã nói khi họ lần đầu quan hệ, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi và thương xót như một cơn sóng dữ. Hắn nhận ra những gì mình nhận thức được về quá khứ của Giản Tùy Anh chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Ngụy Lan từng nhờ hắn giúp đỡ với lý do Giản Tùy Anh là con của hắn, nhưng hắn đã từ chối. Hắn không ngờ rằng một từ chối thoáng qua của mình lại gây tổn thương lớn đến vậy cho đứa trẻ. Nếu lúc đó hắn đồng ý, dù hắn không phải là bố ruột của Giản Tùy Anh thì liệu sau khi Ngụy Lan ra đi, Giản Tùy Anh có thể sống ở một nơi tốt hơn, thay vì cứ phải tìm cách chấm dứt mọi chuyện trong đêm và phải vội vã rời khỏi gia đình Giản không?
"Anh nhìn gì vậy?" Giản Tùy Anh chống cằm, hoàn toàn không để ý hắn.
Thiệu Quần ôm Giản Tùy Anh vào lòng: "Tiểu ngốc, vì em đẹp mà."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro