Chương 8.1

Trên đường ra sân bay, chuông điện thoại của Thiệu Quần reo liên hồi. Hắn biết chị cả định nói gì: “Ổn định hậu phương, lúc này không thể ly hôn.” Hắn chặn số của cô, rồi gọi cho Lý Trình Tú.

“Thiệu Quần, chị cả, gặp anh, nói chuyện rồi, em yên tâm."

Sự cảm kích dâng lên trong lòng Thiệu Quần. Những cặp đôi hạnh phúc nhất cũng khó lòng chịu nổi sóng gió như vậy, huống hồ là Lý Trình Tú, người hắn đã lạnh nhạt bấy lâu.

“Em sẽ về Bắc Kinh giải quyết chuyện này.”

“Được.”

“Cũng nói với Chính Chính một tiếng là bố sẽ về sớm thôi.”

“Yên tâm.”

Máy bay vừa đáp xuống, Thiệu Quần đã thấy chiếc Bentley Bentayga đỗ sẵn dưới thang máy bay. Trợ lý Hà mở cửa xe cho hắn, để lộ Thiệu Văn đang ngồi ở hàng ghế sau.

“Chặn số của chị luôn cơ à? Giỏi lắm rồi!”

Thiệu Quần nhíu mày, không đáp.

“Em tính giải quyết chuyện này thế nào?”

Trợ lý Hà ngồi ghế trước bắt đầu trình bày kế hoạch, Thiệu Quần cũng kể rằng hắn đã dàn xếp ổn thỏa với Lý Trình Tú.

Thiệu Văn thở phào: “Chị đã nói gì? Tìm người bên ngoài cũng được, nhưng đừng để chuyện đi quá xa. Chị nói thế mà em có nghe không?”

Thiệu Quần lờ đi, tiếp tục gọi cho Giản Tùy Anh, vẫn không ai nghe máy. Hắn bực bội dựa lưng vào ghế, một lúc sau nói: “Tiểu Hà, tìm cách tra số điện thoại của bạn cùng lớp Giản Tùy Lâm.”

Trợ lý Hà đáp lời, Thiệu Văn hạ giọng: “Quần Quần, giờ em không thể đi tìm nó. Chị đã nhờ người kiểm tra rồi, nó không đến trường, xe cũng không đi đâu. Chắc chắn đang ở nhà. Nhưng cửa nhà nó có người canh, em mà đến, chắc chắn rùm beng lên.”

“Chị không hiểu...”

“Chị hiểu. Chị biết em thật lòng, nhưng bây giờ em không đủ sáng suốt! Lúc này mà hai đứa xuất hiện cùng nhau, chuyện tình vốn đẹp sẽ bị đẩy thành em bỏ mặc gia đình! Chị hai và chị ba đang ở nhà dỗ bố rồi, nói là em bị người ta lợi dụng. Chuyện này thực ra không có gì ghê gớm, nhưng có người muốn làm khó em, giờ em làm như vậy thì bố sẽ thế nào?"

"Ý chị là em chỉ nên nghĩ cho bản thân và gia đình mình?"

"Không phải thế!" Thiệu Văn nóng nảy. "Em thử nghĩ xem, nó cũng là người có chút danh tiếng. Nếu em khiến mọi người tin rằng nó là người tình của em thì nó sẽ ra sao? Nó mới chỉ 18 tuổi thôi!"

Thiệu Quần thở dài, đưa tay che mặt: "Làm sao bây giờ? Em không liên lạc được với em ấy."

"Yên tâm, chị đã cho người theo dõi rồi, nghe nói có đồ ăn mang lên cho nó. Bây giờ em chỉ có thể quay lại, trong hai ngày tới, cả ba người trong gia đình phải xuất hiện cùng nhau một lần, tốt nhất là mặc đồ giống nhau, để mọi người thấy rằng gia đình này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin đồn. Chị sẽ tìm người chụp ảnh, viết bài, em không cần phải lo lắng về chuyện khác."

----------

Hôm sau, gia đình Thiệu Quần xuất hiện tại Công viên Hoang dã Trường Long ở Quảng Châu. Cả nhà mặc đều bộ đồ dệt kim màu be của Ralph Lauren. Thiệu Quần bế Thiệu Chính suốt chặng đường, ở cửa khu vực gấu trúc, Lý Trình Tú chủ động nắm tay hắn.

“Trình Tú?” Thiệu Quần ngạc nhiên, không giấu nổi sự cảm kích.

“Thiệu Quần, yên tâm.”

Đây là lần thứ 3 anh nói hai chữ này.

Lý Trình Tú luôn như vậy, có lẽ không khiến hắn rung động, nhưng mang lại sự an tâm.

Về nhà, Thiệu Quần không hỏi gì cả, chỉ tắm rửa cho Thiệu Chính rồi hai cha con nằm trên giường hát bài “Bố ơi mình đi đâu thế”

Thiệu Quần cảm thấy mình như một con cua ẩn cư, tận hưởng chút bình yên và tĩnh lặng trong chiếc vỏ đã che chở cho mình khỏi gió và mưa. Hắn bước tới, hôn lên trán từng người. Từ “cảm ơn” thấy vẫn còn quá hời hợt.

“Thiệu Quần, đợi khi, em sẵn sàng, chúng ta, ly hôn.”

“Xin lỗi...”

“Không cần, phải xin lỗi, anh cũng đã, nhận được rất nhiều. Chúng ta, đều không nên, gượng ép bản thân."

Sau khi Lý Trình Tú ngủ, Thiệu Quần không muốn lên mạng nhưng không thể không làm vậy. Giản Tùy Anh vẫn chưa xuất hiện, lời lẽ trên mạng ngày càng phóng đại, nói rằng Giản Tùy Anh mua nhà, mua xe, khởi nghiệp đều dựa vào Thiệu Quần. Những fan hâm mộ do Giản Tùy Lâm dẫn đầu đã đổ xô đến các khu vực bình luận trên nhiều nền tảng mạng xã hội khác nhau, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Thiệu Quần nhớ lại lúc trước, khi hắn và Giản Tùy Anh cùng nhau ở nhà xem bộ phim "Let the Bullets Fly", hắn đã hỏi cậu: “Nếu em là Lục Tử, làm sao chứng minh mình không ăn hai bát mì lạnh?”

Giản Tùy Anh đáp: “Nếu có người muốn áp đặt giả thuyết có tội lên anh, vấn đề không nằm ở mấy bát mì, mà là họ muốn hại anh. Nếu tôi là Lục Tử, tôi sẽ không tranh cãi, cứ sống sót rồi hãy tính.”

“Vậy em sẽ chịu thiệt thòi.”

“Nhưng còn cách nào khác không?”

Đến 11 giờ tối, một bức ảnh bắt đầu lan truyền trên mạng, được cho là từ tài khoản nước ngoài. Dưới ống kính mờ ảo, nửa khuôn mặt của Giản Tùy Anh lộ ra, khuôn mặt đỏ bừng và quần áo xộc xệch, góc chụp nhìn như bị đàn ông đè dưới người. Lúc này, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào bức ảnh này, cư dân mạng bắt đầu đùa cợt: “Bạn có muốn hưởng phúc của S tổng không?” Các trang web liên quan đến bức ảnh đã bị đội ngũ PR của tập đoàn Thiệu nhanh chóng xóa đi, nhưng vẫn lan truyền trong các nhóm WeChat, thậm chí có người đồn đại rằng còn có một video dài ba phút.

Thiệu Quần tức giận đập vỡ điện thoại, ngay lập tức ra lệnh cho bộ phận pháp lý báo cảnh sát và soạn thư kiện xuyên đêm, gửi đến các nền tảng mạng xã hội và những người phát tán tin tức.

Thiệu Văn gọi đến, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Em nói thật cho chị, bức ảnh đó có phải do em chụp không?”

“Làm sao em biết được?! Là đứa súc sinh nào muốn hủy hoại em ấy! Để em mà tìm ra, em thề sẽ giết chết nó!”

“Em bình tĩnh nghe chị nói. Việc này có thể giải quyết được, nhưng bây giờ không phải lúc. Em kiện ngay bây giờ chỉ khiến người ta nghĩ em giận quá mất khôn. Thắng cũng chẳng khiến em dễ chịu hơn đâu. Hiện tại em không đủ sáng suốt để xử lý chuyện này. Cứ để các chị lo. Đừng quên, chồng của Thiệu Vũ làm ở Bộ Tuyên truyền."

Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Lần này xem như một bài học. Làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.”

Đến trưa ngày thứ ba, một ngôi sao đang nổi từ chương trình tuyển chọn tài năng - Tân Giai, bất ngờ đăng thông báo rút khỏi cuộc thi.

Đồng thời, đoạn clip dài ba phút từ một bộ phim web đồng tính mà cậu từng tham gia cũng bị rò rỉ. Trong đó, một góc quay và động tác trong phim giống hệt với bức ảnh bị tung ra trước đó.

Trên tài khoản cá nhân, Tân Giai viết: “Thời điểm tôi còn là một cái tên vô danh, tôi từng tham gia một bộ phim với chủ đề như vậy. Vì một số lý do, bộ phim đó không được phát hành. Bây giờ, có người cố tình tung ra một đoạn ngắn để bóp méo ngữ cảnh, gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tôi và những người khác. Đây là điều mà bất cứ ai có lương tâm và đạo đức đều không thể chấp nhận.

Tôi đứng ra thừa nhận điều này để tránh cho những người vô tội khác bị liên lụy. Cảm ơn những ai đã ủng hộ và bỏ phiếu cho tôi. Xin lỗi vì sự ích kỷ của mình. Tôi quyết định rút khỏi cuộc thi và sẽ ra nước ngoài học tiếp về diễn xuất. Một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại với tư cách một diễn viên thực thụ. Hẹn gặp mọi người ở đỉnh cao. Yêu mọi người.”

Tối hôm đó, trên mạng lan truyền bức ảnh một gia đình đi chơi được "cư dân mạng nhiệt tình" chụp lén. Khung cảnh gia đình ấm áp khiến dư luận bắt đầu đổi chiều, nhưng vẫn cần thêm thời gian để sự việc lắng xuống. Cùng lúc, các tài khoản lớn và nhiều phương tiện truyền thông đồng loạt đăng bài phân tích, bác bỏ tin đồn trước đó.

Tâm lý đám đông trên mạng chẳng khác nào đàn cá piranha, bị nhốt chung trong một vùng nước sẽ điên cuồng cắn xé nhau. Dấu hiệu đầu tiên của việc dư luận thống nhất chính là giai đoạn hỗn loạn. Và trong đám đông mù quáng ấy, luôn có kẻ thông minh tranh thủ kiếm lợi.

Đến lúc này, quan điểm của nhiều người bắt đầu thay đổi:

“Đàn ông thành đạt có bồ thì đã sao? Nhà người ta còn không ý kiến, chị về mà nhìn lại ông chồng loser của mình đi rồi hãy nói nhé!”

“Ăn không được nho thì nói nho chua. Chị chịu được cảnh quay về hầu hạ ông chồng loser là chuyện của chị!”

“S tổng rõ ràng là một người chồng, người cha mẫu mực. Nhìn ảnh là biết anh ấy yêu thương vợ con thế nào. Khi xưa còn từng vì bảo vệ gia đình mà nổi giận lôi đình. Còn cặp vợ chồng sao hạng A kia, ly hôn rồi vẫn muốn kiếm tiền từ công chúng, chuyện đó nói sao đây?"

“Trong chuyện này, blogger thời trang đó là người tội nghiệp nhất. Không làm gì cũng tự nhiên bị vạ lây.”

Còn về việc ai hôn Thiệu Quần say đắm ở sân bay, số ít nghi vấn còn lại đã bị nhấn chìm trong dòng dư luận.

---------

Thiệu Quần đã đọc quá nhiều thông tin thật giả lẫn lộn, cả tích cực lẫn tiêu cực. Hắn ngồi thừ trên ghế sofa, chờ tin tức từ trợ lý Hà, trong lòng không ngừng tự hỏi: Giản Tùy Anh giờ ra sao rồi? Trên mạng, việc tổn thương một người chẳng cần trả cái giá nào, và khi dư luận chuyển hướng, những kẻ vô tri lại lao vào xâu xé một mục tiêu mới để trút giận, thì hậu quả vẫn là người trong cuộc phải tự gánh chịu, tự dọn dẹp đống hoang tàn.

Điện thoại đổ chuông, Thiệu Quần lập tức nghe máy.

“Thiệu tổng, Giản tổng cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Hắn thở phào: “Cậu ấy ổn không?”

“Cậu ấy mặc kín lắm, đeo cả kính râm lẫn khẩu trang. Có cậu nhóc tên Lý Ngọc đi cùng, tôi đã gọi điện nhưng Giản tổng không chịu nghe.”

“Đưa số cậu ấy đây.”

Thiệu Quần gọi ba lần. Đến lần thứ ba, đầu dây bên kia vang lên giọng điệu lạnh nhạt của Lý Ngọc: “Xin chào, ai vậy?”

“Tôi là Thiệu Quần, cậu từng thấy tôi gọi video với Tùy Anh. Đưa máy cho cậu ấy.”

“Tại sao?”

Thiệu Quần gần như tức giận đến mức muốn hét lên: Tại sao à? Mày là cái thá gì? Mày nghĩ mình là gì của em ấy?

Hắn cố kìm nén cơn giận: “Đưa máy cho cậu ấy. Tôi có chuyện quan trọng.”

“Anh chờ chút.” Lý Ngọc che tay lên loa, Thiệu Quần hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Một lát sau, Lý Ngọc trở lại, giọng vẫn thản nhiên: “Anh ấy bảo mệt, không muốn nghe.” Nói rồi cúp máy.

Thiệu Quần, 32 tuổi, đập vỡ hai chiếc điện thoại Vertu trong hai ngày.

Đến tối ngày thứ tư, cơn bão dư luận về cơ bản đã lắng xuống. Sự chú ý của cư dân mạng hoàn toàn bị thu hút bởi hai chủ đề nóng: cuộc chiến ly hôn của cặp đôi ngôi sao và việc Tân Giai rút khỏi cuộc thi. Lại thêm một vòng tranh cãi khen chê đủ kiểu, lại thêm một vòng chỉ trích bàn tán, giống như đàn châu chấu đi qua càn quét mọi thứ.

Bức ảnh kia có thể qua mặt được người khác, nhưng Thiệu Quần biết rất rõ đó chính là Giản Tùy Anh. Điều này khiến hắn không khỏi nghi ngờ Giản Tùy Lâm. Trợ lý Hà báo cáo rằng bộ phận kỹ thuật vẫn đang truy vết ID nước ngoài kia, nhưng nó chỉ là một dãy ký tự lộn xộn gồm số và chữ cái, cần thêm thời gian để xử lý.

Chẳng lẽ màn khẩu chiến trên mạng của Giản Tùy Lâm chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn? Và rốt cuộc Giản Tùy Anh đã trải qua chuyện gì?

Đêm đó, một số fan đã quay được video Giản Tùy Anh đi xuống cửa hàng tiện lợi. Cậu mặc đồ đen từ đầu đến chân, có Lý Ngọc đi cạnh. Một lát sau, Lý Ngọc mua một phần malatang, bóc đũa dùng một lần rồi đưa giấy ăn cho cậu. Giản Tùy Anh tháo khẩu trang ra, mỉm cười. Hai người trông như một cặp đôi học sinh bình thường.

“Dễ thương quá, thấy ngọt ngào ghê!”

“Cặp đôi nhỏ đáng yêu ghê!”

“A, fan mãn nguyện rồi.”

“Mấy người vu khống giờ ngậm miệng chưa?”

Đó là những lời bình luận của cư dân mạng.

Trong lòng Thiệu Quần là một mớ cảm xúc hỗn độn. Hắn biết Giản Tùy Anh không cố tình tạo hình ảnh đẹp để “xử lý khủng hoảng” nhưng nó lại vô tình đạt được hiệu quả tốt. Đứa trẻ này, vừa nhạy cảm vừa chân thành, nếu cậu chịu để ai đó đến gần, đó là bằng cả trái tim. Hắn nên thấy vui vì cậu không nghĩ quẩn, không làm điều gì dại dột. Nhưng cảm giác chua xót này là gì?

Hoa thơm ngọc quý của hắn bị người đời ném xuống bùn, giờ đây lại có một bàn tay tùy tiện nhặt lên. Chỉ vài thứ tầm thường đã khiến cậu cười được rồi.

Những điều tốt đẹp nhất trên đời hắn đều đã dành cho cậu, vậy mà giờ đây, thứ tình cảm tầm thường đó lại đủ làm cậu mãn nguyện sao?

----------

Một tuần sau sóng gió, Giản Tùy Anh quyết định livestream để đối mặt với công chúng. Cậu trang điểm nhẹ với tông hồng đào, vừa trò chuyện vừa ngẫu nhiên chọn một số câu hỏi để trả lời nhanh. Không hiểu sao hôm nay cậu luôn để nghiêng góc máy, không đối diện trực tiếp với camera. Bình luận liên tục nói rằng ống kính bị lệch, cậu chỉ cười nói:

"Gần đây phát hiện bên mặt này của tôi đẹp trai hơn, cho các bạn nhìn nhiều một chút không vui sao?"

Bình luận đều đồng thanh: "Vợ vui là được!"

Thiệu Quần ngồi chăm chú nhìn màn hình, sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của cậu. Kể từ lần chia tay không vui đã hơn một tháng trôi qua, những đêm đầy sao và đom đóm ở hồ Kenya, cú nhảy liều lĩnh của Giản Tùy Anh, cùng khoảnh khắc sống chết bên nhau giờ đây như chuyện từ kiếp trước. Cậu chỉ mới mười tám tuổi, còn vô hạn khả năng phía trước, và việc quên đi hắn cũng là điều không thể tránh khỏi.

Dù vậy, dư âm của những lời dị nghị trước đây vẫn còn đó. Đa phần bình luận trong buổi livestream đều vui vẻ và thân thiện, nhưng có một số lại chẳng mấy dễ nghe.

Một người hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu có dùng sắc dụ người không?"

"Đúng vậy, tôi đây không phải đang dùng sắc dụ dỗ mọi người sao?" Giản Tùy Anh dừng lại rồi cười.

Một người khác hỏi: "Mới mười tám tuổi đã sống thế này, tiền có phải tự kiếm không?"

Giản Tùy Anh nói thẳng: "Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã sống thế này rồi, đoán chừng đến tám mươi tám tuổi cũng vẫn vậy, làm sao đây?"

Một lúc sau, một bình luận khác xuất hiện: "Tiểu tam, nhìn cậu là thấy buồn nôn."

Giản Tùy Anh bình thản đáp: "Đây là vấn đề sinh lý của bạn, khuyên bạn đi khám bác sĩ đi. Lên mạng không chữa được đâu."

Nửa cuối buổi livestream, tâm trạng của Giản Tùy Anh rõ ràng là không còn hứng thú như ban đầu. Cậu nói: "Được rồi, buổi livestream hôm nay đến đây thôi. Tôi sẽ tặng ngẫu nhiên hai vé xem kịch ở Poly vào ngày 8 tháng 4 và một vé ở Nhà hát Tổ Ong. Người trúng vé có cơ hội cùng tôi đi xem nhé!"

Bình luận ồ ạt: "Vợ ơi chọn tôi!"

Thiệu Quần lập tức bấm "1"

Giản Tùy Anh công bố danh sách trúng thưởng: "Hai người trúng vé Poly, hy vọng các bạn sẽ hòa thuận với nhau nhé. Còn người trúng vé ở Nhà hát Tổ Ong, bạn được ngồi cạnh tôi luôn!"

Cậu chỉ vào màn hình: "Đúng rồi, là bạn đấy, 12344567789asdf, có phải duyên phận không?"

Trong lòng Thiệu Quần như nở hoa, hắn liền gửi một bình luận: "Phải rồi, chắc chắn luôn!"

---------

Ngày 8 tháng 4, Bắc Kinh vẫn còn lạnh, trời mưa phùn suốt cả ngày.

Đêm hôm trước, Thiệu Quần đã vội vã trở về từ Thâm Quyến. Hắn dừng lại dưới nhà Giản Tùy Anh, ngồi trong xe quan sát một lúc. Hắn thấy chiếc Jaguar màu xanh bạc hà chậm rãi lái tới, Lý Ngọc bước xuống, rồi Giản Tùy Anh lái xe vào hầm, còn Lý Ngọc tự bắt taxi về. Xem ra mối quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa thân mật đến mức khiến hắn phải lo lắng.

Tối hôm đó, Thiệu Quần khoác lên mình chiếc áo khoác cashmere màu cơ bản của Loro Piana, áo len có mũ trùm đầu của Alexander Wang, quần jeans rách và đôi bốt lính đen của Bottega Veneta. Tóc vuốt sáp tạo kiểu hơi rối, cổ đeo dây chuyền bạc với mặt thánh giá Chrome Hearts. Hắn đỗ siêu xe tại trung tâm thương mại Vân Thái, bước nhanh về phía nhà hát Tổ Ong dưới trời mưa.

Chưa đi được bao xa bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng, Giản Tùy Anh tươi cười, trêu chọc hắn:

"12344567789asdf, lại vào livestream của tôi để kiếm lời hả?'"

Trời âm u và mưa phùn khiến làn da của Giản Tùy Anh càng thêm trắng, cứ như làm sáng bừng cả con phố ảm đạm trong những ngày đầu xuân.

Hôm nay cậu và Thiệu Quần ăn mặc rất giống nhau: một chiếc áo len có mũ trùm đầu Off-White, quần jean rách và đôi bốt Chelsea cùng màu, một bên đeo chiếc khuyên tai và chiếc đinh tán kim cương Tiffany. Tóc cậu lấm tấm những hạt mưa. Khóe mắt, mũi và tai hơi đỏ vì lạnh. Một mùi hương hoa nhài lạnh lẽo hòa với nước mưa và mùi nước hoa nam Loewe của Thiệu Quần len lỏi vào mũi cậu.

Phản xạ đầu tiên của Thiệu Quần là muốn ôm cậu, nhưng ngay lập tức, hắn siết chặt tay lại để kiềm chế.

"Sao em không mặc áo khoác?"

"Vứt trong xe rồi."

"Đúng là thích làm khổ mình!" Thiệu Quần liếc nhìn đầu gối của cậu lạnh đến mức trắng bệch. "Coi chừng sau này đau khớp gối!"

"Nói như thể anh thì không vậy!" Giản Tùy Anh trợn mắt.

Dường như giữa họ đã có rất nhiều thứ thay đổi, nhưng sự thân thiết, gần gũi tự nhiên khi gặp lại vẫn còn nguyên vẹn. Thiệu Quần kiềm chế bản thân ít nhìn Giản Tùy Anh hơn và cởi áo khoác phủ lên đầu cậu.

Đến cửa nhà hát Tổ Ong, hàng người đã xếp dài ra tận đường. Xưởng kịch của Mạnh Kinh Huy không có khái niệm VIP, dù là ai cũng phải theo thứ tự trước sau. Hai người đứng cuối hàng, bốn chân dài nổi bật giữa đám đông, thu hút ánh mắt của những cô gái qua lại. Có người lén nhìn, có người xì xào, và cả những chiếc điện thoại giơ lên chụp trộm.

"Muốn chui vào đây không?" Giản Tùy Anh chỉ để lộ nửa khuôn mặt, dang tay ra. "Đỡ bị người ta đưa lên mạng viết linh tinh."

Tim Thiệu Quần lỡ nhịp. Nếu từ chối, chẳng phải càng khiến mọi thứ trông gượng gạo hơn sao? Hơn nữa, theo bản năng hắn không muốn từ chối. Thiệu Quần trùm mũ lên đầu, mở áo khoác ôm Giản Tùy Anh vào lòng. "Để anh làm cho, anh cao hơn em."

"Đừng có coi thường người khác! Tôi 1m82 rồi đấy!"

"Nhóc con!"

Cả hai cùng bật cười, hơi thở quấn quýt trong không gian nhỏ hẹp. Thiệu Quần bất giác nhớ lại lần ở Kenya, bên ngoài mưa gió mù mịt, trong phòng thiết bị, họ môi chạm môi. Gió lạnh thổi qua, cả hai không tự chủ được mà sát lại gần hơn, nghe tiếng tim đập thình thịch bên tai.

Gần đây có quán ăn vặt Thầy Bảo, mùi ngọt ngào nóng hổi lan tỏa trong cơn mưa lạnh giá.

"Anh xếp hàng đi."

Thiệu Quần mua vài chiếc bánh tart trứng nóng mang về đặt vào tay Giản Tùy Anh: "Cầm đi cho ấm."

Giản Tùy Anh bóc một cái bánh ra ăn, Thiệu Quần thấy miệng cậu dính vụn bánh, cố kìm nén ý nghĩ muốn liếm giúp. Khi cậu ăn đến cái thứ hai, cắn được một nửa rồi bất ngờ đưa đến miệng Thiệu Quần, hắn theo bản năng há miệng ra, rồi khựng lại, sau đó cũng ăn luôn.

“Lau đi.” Giản Tùy Anh dùng ngón tay lướt qua khóe miệng hắn, nhanh như một giọt mưa rơi xuống.

“Vết thương của em sao rồi?” Thiệu Quần né tránh ánh mắt.

“Không sao, lành nhanh lắm.”

“Ăn uống tử tế, đừng làm loạn nữa.”

“Biết rồi.”

“Còn chuyện trên mạng…là tại anh làm liên lụy đến em.”

“Ôi dào, không sao, làm blogger thì kiểu gì chẳng có lúc bị chửi. Hơn nữa, những gì họ nói cũng không hoàn toàn sai, không oan.”

“Em bên cạnh Lý Ngọc…” Thiệu Quần đổi chủ đề.

“Thiệu Quần." Giản Tùy Anh ngắt lời hắn. “Anh nói chúng ta có chuyện gì cũng đừng giấu nhau. Vậy sao anh không chịu nói ra?”

Thiệu Quần im lặng vài giây. Hắn phải nói thế nào đây? Trong lòng hắn có vô số câu hỏi. Hắn muốn biết liệu cậu có phải là "quả" của mười chín năm trước không, và liệu cậu có biết điều đó không. Nếu biết, cậu nghĩ gì? Những câu hỏi ấy khiến hắn rơi vào cảm giác hư vô và phi lý.

“Anh thích em, nhưng anh sợ phải không?” Đôi mắt của Giản Tùy Anh trong veo. Vẻ ngây thơ của kẻ săn mồi chính là thứ quyến rũ nhất. Cậu tiến thêm một bước, Thiệu Quần lùi một bước.

“Sợ cái gì?” Giản Tùy Anh lại tiến gần hơn.

“Tại sao không thẳng thắn?” Ánh mắt cậu rơi xuống môi hắn, đôi môi của họ như hai cực của nam châm, vừa hút vừa né nhau. “Sao anh không thử đoán xem, liệu em có thích anh không?”

Yêu nghiệt! Giản Tùy Anh đối với hắn giống như Ân Tố Tố với Trương Thúy Sơn, Triệu Mẫn với Trương Vô Kỵ, hoặc Đát Kỷ, Bao Tự, Dương Quý Phi. Là một cái bẫy mà đàn ông không thể thoát. Thiệu Quần không kìm được mà muốn cảm nhận hơi thở của cậu, muốn hôn cậu, thậm chí muốn lột sạch cậu ngay giữa đường, vác lên vai ném vào xe, hoặc đụ chết cậu trước mặt mọi người!

Môi Thiệu Quần run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong không khí tràn ngập cả tình lẫn dục, thúc đẩy hắn tiến tới.

“Xin vui lòng xếp hàng và kiểm tra vé để vào cổng!” Tiếng nhân viên vang lên kéo Thiệu Quần khỏi cơn mơ, hắn vội lùi lại một bước. Biểu cảm của Giản Tùy Anh dần trở nên lạnh lùng, đôi mắt cậu như hai mặt hồ đóng băng. “Thiệu Quần, anh như vậy thật chẳng thú vị chút nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro