Chương 11: Chọn con rể
Không biết cái gọi là Minh gia tiểu tiểu thư lần này muốn đi cầu phúc là ở chùa Linh Miểu, ngự tại ba dặm phía bắc thành, nơi mây tụ núi vờn.
Chùa Linh Miểu tuy không sánh bằng Đại Tương Quốc Tự hương khói thịnh vượng, cũng chẳng đặc biệt nổi danh về cầu nhân duyên hay con nối dõi linh nghiệm, nhưng cảnh trí nơi ấy lại yên bình thanh tú, nước ấm núi mềm, trong dân gian còn có tiếng cười gọi là "cơm chay tươi ngon".
Minh Đàn chính là trúng ý sự hẻo lánh thanh tĩnh nơi này, đỡ phải lo tránh né người, không cần ra vẻ, càng bớt được nguy cơ đụng mặt những vị quý nữ trong kinh đến dâng hương.
Hiện tại, lời đồn về Lệnh Quốc công phủ đã lan truyền khắp nơi, Minh Sở và Thẩm Họa đoạn tình đoạn nghĩa ai ai cũng biết, lại thêm Liễu di nương vốn là người gối đầu của cha nàng, nói không chừng Minh Sở còn đã biết rõ cả chuyện nàng bị thiết kế rơi xuống nước.
Bùi thị nguyên muốn để nàng sáng sớm ngày kế mới xuất phát, nhưng Minh Đàn đã liệu trước Minh Sở sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo, cho nên, nàng dứt khoát không để hắn được như ý — đêm hôm ấy liền thông báo Bùi thị, trước cả khi trời sáng canh năm, nàng đã mang theo Tố Tâm và Lục Ngạc âm thầm lên đường.
Khi đến chùa Linh Miểu, nơi này đã đóng cửa từ sớm. Dù sao cũng là nơi Phật môn thanh tu, trống chiều chuông sớm, tiếng Phạn mờ ảo, ở giữa núi non này khiến lòng người cũng dần tĩnh lại.
Do Bùi thị đã chuẩn bị trước, đã có khách tăng đợi sẵn ở cổng chùa nghênh đón đoàn người của Minh Đàn.
Vừa thấy nàng, vị khách tăng chắp tay niệm Phật: "A di đà phật, nữ thí chủ, mời theo bần tăng."
"Làm phiền sư phụ." Minh Đàn cung kính đáp lễ.
Trong chùa thanh u tĩnh mịch, đi sau lưng vị khách tăng, chỉ thấy cổ thụ đan cài trên đường, cá chép đủ màu tung tăng trong ao phóng sinh, cảnh sắc cổ xưa tịch mịch khiến người khác khó lòng không an tĩnh.
Đến khi khách xuống giường tại sương phòng, tuy không thể sánh Chiếu Thủy viện tinh tế nhã nhặn, nhưng cũng coi là rộng rãi sạch sẽ, Minh Đàn miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nàng còn chưa kịp đánh giá cẩn thận, đã có tiểu sa di đưa đến một bộ áo xanh vải thô.
Minh Đàn khựng lại, hơi do dự hỏi: "Sư phụ, đây là......"
Khách tăng ôn hòa đáp: "Trong chùa, khách hành hương ở tạm đều cần thay loại xiêm y này. Thí chủ không cần lo lắng, quần áo đều sạch sẽ mới tinh."
Minh Đàn: "......"
Đây nào phải vấn đề sạch sẽ hay mới tinh gì! Khi trước Tố Tâm từng nhắc nàng mang hành lý gọn nhẹ, nàng đã đắn đo giảm bớt không ít, nhưng ai biết được chùa Linh Miểu còn cấp cả xiêm y đoản cư, quả thật như sấm sét giữa trời quang, không kịp trở tay!
Nàng còn đang ngẩn người, vị khách tăng kia lại dặn thêm các quy củ thanh tu cần tuân thủ, cuối cùng còn dịu giọng nói: "Thí chủ lên đường mệt mỏi, cứ an tâm nghỉ ngơi, bần tăng không quấy rầy thêm, a di đà phật."
Minh Đàn vẫn còn chưa hoàn hồn, sờ sờ bộ xiêm y vừa đưa, hồi lâu vẫn chưa thốt nên lời.
Còn lại mọi thứ đều có thể tạm chấp nhận, chỉ riêng bộ y phục này thì thật khó mà nói. Áo rộng vai, tay dài thượt, hoàn toàn không có đường eo, màu sắc u ám chẳng có chỗ nào đáng khen, đừng nói đến Tố Tâm hay Lục Ngạc, dù là nha đầu tam đẳng ở hầu phủ ăn mặc cũng còn tinh tế hơn trăm lần, bắt nàng mặc cái này, chẳng khác nào ép người quá đáng.
Minh Đàn ngồi đó trừng mắt nhìn bộ y phục, nhưng nghĩ đến lễ nghi trong chùa, nàng đành phải chấp nhận, chẳng lẽ cứ mãi ở trong sương phòng không dám bước chân ra?
Nói gì thì nói, đến bữa cơm cũng phải tự mình đi đến trai đường lĩnh phần, không ai hầu hạ, cũng không được mang ra ngoài.
Ai ngờ đến giờ cơm trưa, tiểu thư cứng đầu cuối cùng cũng thua trận trước cái bụng đói, bất đắc dĩ phải để Lục Ngạc hầu hạ thay y phục kia.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Đàn chưa từng giản dị như vậy. Bình thường dù là trung y lúc ngủ cũng đều chọn vải mềm, thêu chìm phức tạp, may đo vừa người. Giờ mặc bộ đồ này ngồi trong phòng, nàng cảm giác đâu đâu cũng không thoải mái.
"Thuần tịnh như thế, gặp người sao được?" Nàng cau mày, không hài lòng nhìn bóng mình trong gương.
Lục Ngạc an ủi: "Tiểu thư yên tâm, xung quanh không ai thấy đâu. Nô tỳ để ý rồi, chùa này mỗi ngày cũng chẳng có bao nhiêu khách hành hương."
Minh Đàn: "......"
Tố Tâm ho nhẹ một tiếng, liếc Lục Ngạc một cái.
Lục Ngạc chợt tỉnh ngộ, vội vàng tự đánh miệng mình, rồi nhanh chóng chữa lời: "Nhưng, nhưng nô tỳ thấy, vải thô áo xanh lại càng tôn tiểu thư dáng người yểu điệu xuất chúng. Chính là cái gọi là 'thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức', chẳng phải đang nói tiểu thư sao?"
Ừm.
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức.
Câu này đúng là chạm đến tâm khảm Minh Đàn.
Cũng phải, từ trước đến nay nàng đều tinh tế chu toàn, thỉnh thoảng mộc mạc một lần, lại càng toát lên vẻ thanh lệ thuần tịnh.
Nghĩ vậy, tâm trạng ban đầu không vui của nàng cũng dần sáng sủa.
Chẳng qua chưa vui được bao lâu, Lục Ngạc lại phá hỏng không khí bằng câu an ủi lạc thời: "Nô tỳ thấy chùa này thanh tĩnh, cứ an tâm ở đây một thời gian. Tiểu thư không cần buồn rầu đâu.
"Huống chi Lương thế tử xưa nay nhìn thì tốt, không ngờ lại bạc tình như vậy, cũng thật là mắt mù, uổng phí một giai nhân như tiểu thư. Tiểu thư yên tâm, chờ trở lại kinh, hầu gia và phu nhân nhất định sẽ chọn cho tiểu thư một vị rể hiền như ý!"
Minh Đàn: "......"
Nàng thật ra chẳng thương tâm gì cho cam.
Lương Tử Tuyên đâu có gì đáng để nàng đau lòng?
Chỉ là chuyện Lương Tử Tuyên cùng Lệnh Quốc công phu nhân dính vào nhau khiến nàng, người vô tội, cũng phải gánh chịu vài phần hậu quả. Trong lòng nàng vẫn thấy rất không cam.
Nàng đã không cam tâm, thì ai cũng đừng mong sống yên.
Lần này đến cầu phúc, tuy chuẩn bị gấp gáp, nhưng trước khi đi, nàng cũng không quên sắp đặt cho Lệnh Quốc công phủ một màn kịch hay.
•
Xương Quốc công phủ, tại viện của Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển đang đứng trước án thư, chấp bút viết từng chữ.
Chu gia vốn là danh môn thư hương trứ danh Đại Hiển, mấy trăm năm qua, dòng chính lẫn chi thứ đều sản sinh không ít văn hào danh tướng. Phụ thân Chu Tĩnh Uyển là Bảng Nhãn xuất thân, hiện giữ chức tam phẩm Hàn Lâm học sĩ, tiền đồ rộng mở khó lường.
Gia học thâm sâu, Chu Tĩnh Uyển cũng là tài nữ được công nhận trong hàng tiểu thư thế gia chưa xuất các. Nét chữ nhỏ nghiêm cẩn, cầm trâm vững vàng, chỉ là nếu nhìn kỹ nội dung...
"Này một câu văn quá rối rắm, Uyển Uyển, ngươi viết trắng ra một chút đi, ta nghe kể chuyện ở quán trà, mấy vị tiên sinh thuyết thư cũng không hàm súc như vậy đâu." Bạch Mẫn Mẫn đứng bên cạnh chỉ điểm.
Chu Tĩnh Uyển dừng bút, đoan trang trầm mặc hồi lâu. Nàng tự biết việc này chạm tới điều cấm kỵ trong khuôn phép văn nhã, chỉ mơ hồ nhắc tới đã thấy bất nhã, nên có chút khó xử, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì trắng ra là như thế nào?"
Bạch Mẫn Mẫn đáp luôn: "Chuyện này còn không đơn giản, ngươi trực tiếp viết Lệnh Quốc công và nhị phòng lão gia vừa mới nạp tiểu di nương đã thông dâm là được! Còn có thể kéo cả Lương Tử Tuyên vào, gọi là trên không chính thì dưới sẽ loạn, tổ truyền tư thông!"
Chu Tĩnh Uyển: "......"
Trước khi rời thành cầu phúc, Minh Đàn đã bí mật sai người gửi một phong thư đến Xương Quốc công phủ, nhờ Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển cùng nhau trau chuốt một bản thoại bản, mời thuyết thư tiên sinh đến kể cho ra trò về mấy chuyện gièm pha của Lệnh Quốc công phủ.
Những chuyện này là do Minh Đàn nhờ Bạch Kính Nguyên tra được từ trước, đều có liên quan đến vợ chồng Lệnh Quốc công. Vốn định sau khi từ hôn thuận lợi sẽ mang ra xử lý gọn ghẽ, nhưng nay không thể lui hôn, lời đồn đã lan, nàng dứt khoát thêm củi thêm lửa, một là để xả cơn giận bị tính kế và liên lụy, hai là vạch trần nhân phẩm cả phủ kia, ba là bảo toàn chút danh dự khuê các của bản thân.
"Thôi, bảo ngươi trau chuốt mấy chuyện bẩn thỉu này đúng là làm khó rồi." Bạch Mẫn Mẫn nghĩ ngợi một chút, "Vậy thì giao phần này cho thuyết thư tiên sinh, ngươi chỉ cần viết đôi lời khen A Đàn là được."
Chu Tĩnh Uyển nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đồng ý.
Trong lòng nàng, A Đàn vốn là ngàn điều vạn điều đều tốt, khen vài câu cũng chẳng trái lương tâm. Nàng đề bút, chẳng mấy chốc đã viết xong một thiên tán phú.
•
Khi Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển tất bật hỗ trợ Minh Đàn, thì Minh Đàn cũng chưa vấn tóc cài trâm, một thân mộc mạc đi vào trai đường trong chùa.
Trại đường không phân biệt chủ tớ, mọi người cùng ngồi một bàn ăn cơm. Minh Đàn xưa nay đối đãi hạ nhân rộng rãi, không thấy việc này có gì lạ, nhưng Tố Tâm và Lục Ngạc thì không dám cùng tiểu thư dùng bữa, nhất quyết canh ngoài trai đường, chờ nàng ăn xong mới vào đón.
Minh Đàn cũng không ép buộc.
Hôm nay rời phủ sớm, nàng chưa kịp ăn sáng, lúc này quả thực đã thấy đói bụng. Nghe nói cơm chay ở chùa Linh Miểu nổi tiếng tươi ngon, nàng vừa ngồi xuống đã có vài phần tò mò chờ đợi.
Nhưng khi cẩn thận gắp một miếng nhỏ nếm thử, lại phát hiện nuốt không xong, nhả cũng không xong — món cơm thô canh nhạt thế này có gì dính dáng tới chữ "tươi ngon"!
Nàng định buông đũa đứng dậy, thì một tiểu sa di bước tới ngăn lại, ôn tồn nhắc: "A di đà phật, thí chủ, dùng trai không được để thừa."
"......"
Nàng nhất thời quên mất cả quy củ này.
Tiểu sa di vẫn bình thản nhìn nàng, cứ thế lặng lẽ nhìn mãi, cho đến khi nàng miễn cưỡng ngồi xuống, chậm rãi cầm đũa lên lần nữa.
Nàng cắn răng nuốt một miếng cơm chay, len lén liếc qua — tiểu sa di vẫn nhìn!
"......"
Bổn tiểu thư biết mình xinh đẹp, nhưng cũng không cần chăm chú như thế!
Bất đắc dĩ, nàng đành tiếp tục dùng trai. Vị nhạt lạt xa lạ, nàng ăn chưa kịp nhai kỹ đã nuốt vội, chẳng mấy chốc vẫn còn hơn nửa bát.
Nàng đáng thương nâng đầu lên, nói: "Sư phụ, trai này, ta thật sự ăn không nổi nữa."
Tiểu sa di thấy nàng ăn cực khổ, mà cũng không còn bao nhiêu thừa lại, bèn chắp tay niệm: "A di đà phật, vậy thí chủ hãy đi tiểu Phật đường tự xét lại một nén nhang."
Minh Đàn: "......?"
Còn muốn phạt quỳ nữa à?
Thôi được, nàng cũng hơi sợ Phật Tổ trách tội vì để cơm thừa, bèn ngoan ngoãn nghe theo, bước ra khỏi trai đường dưới ánh mắt và chỉ dẫn của tiểu sa di.
Chỉ là cửa được chỉ không phải cửa chính trai đường, nàng vừa bước ra liền bị lạc đường, càng đi càng thấy mê man. Khắp nơi đều là bảo điện thờ Phật, nàng đâu biết chỗ nào là "tiểu Phật đường" mà sư phụ nhắc tới?
Thôi thì thành tâm là chính.
Nghĩ vậy, nàng liền bước vào một gian bảo điện không người, cung kính quỳ gối lên đệm hương bồ phía trước.
Nơi này điện thờ rộng lớn, hai bên có thêm thiên điện. Nàng không biết rằng, trong thiên điện bên trái — Tàng Kinh Các, có một gian tĩnh thất, nơi đó lúc này đang có hai người đánh cờ: một là thiếu niên chiến thần Định Bắc vương điện hạ danh chấn thiên hạ, một là Tuệ Nguyên đại sư hành tung khó đoán.
"Phật Tổ trên cao, tín nữ Minh gia A Đàn, xưa nay ăn mặc tinh tế, sức ăn nhỏ, ngẫu nhiên dùng cơm chay quý tự nên không quen, để lại cơm thừa trong lòng thấy hối, mong Phật Tổ từ bi tha thứ, đừng giáng quả báo."
Tĩnh thất vọng ra tiếng nữ nhỏ nhẹ, tiểu sa di định rời đi vội nói: "Chắc là có thí chủ dùng trai lỡ để thừa mà vào nhầm điện xét lại, tiểu tăng sẽ dẫn nàng tới tiểu Phật đường."
Giọng này nghe rất quen.
Lại còn tự xưng là Minh gia A Đàn.
Giang Tự như chợt nhớ ra điều gì, nhưng cũng chẳng để tâm nhiều, chỉ cúi mắt chuyên chú ván cờ, phất tay ra hiệu không cần bận tâm.
Minh Đàn quỳ bên ngoài, sau khi lặng lẽ tự xét lại một hồi, lại nhớ đến chuyện Lục Ngạc từng nói về như ý lang quân, nghĩ thầm: đã tới thì tới luôn, cầu thêm một lần nữa vậy.
Thế là nàng lại chắp tay, thầm thì: "Phật Tổ trên cao, ngoài chuyện cơm thừa, tín nữ còn có điều mong cầu. Lần này từ hôn, vị hôn phu phẩm hạnh bất xứng, nhưng tín nữ vì thế lại bị người gièm pha. Sau lần này trở về kinh, mong Phật Tổ phù hộ tín nữ tìm được một vị lang quân như ý.
"Lang quân đó gia thế tương đương là được, không cần phải là hoàng thân quốc thích hay thế gia vọng tộc. Quan trọng là tài hoa phẩm mạo. Thi tài nếu vào kỳ thi mùa xuân đỗ giáp là được, tướng mạo phải tuấn mỹ, như vậy mới xứng với tín nữ. Nếu có thêm tài sản thì càng tốt, dù không có cũng được, chỉ cần đảm bảo tín nữ lúc nào cũng có thể dùng tổ yến, mỗi quý có vài rương xiêm y lưu hành của Cẩm Tú phường, trang sức mới có thể kịp thời sở hữu, nếu bệnh nhẹ thì có thể mời Lương Xuân đường danh y tới khám..."
Giọng nói không ngừng vọng vào tai, khiến Giang Tự chưa đặt nổi quân cờ tiếp theo. Tuệ Nguyên đại sư mỉm cười, còn tiểu sa di thì cúi đầu niệm A di đà phật.
Nửa nén nhang sau.
"... Nếu vóc người cao hơn bảy thước là tốt nhất, bà mẫu phải dễ tính, tuyệt đối không được đặt quy củ làm khó con dâu. Nếu không có bà mẫu thì càng tốt. Thân thích trong nhà nên đơn giản, nhất định không thể có biểu tỷ muội thanh mai trúc mã. Tín nữ không ghen, nhưng trong ba năm đầu không nên nạp thiếp, tránh ảnh hưởng tình cảm phu thê. Sau ba năm nếu nạp thì không quá hai người, nhà đông người sinh phiền phức. Tuyệt đối không được là loại người thích lượn lờ nơi hoa liễu......"
Một nén nhang sau.
"... Thân thể cũng nên cường tráng, nhưng không cần dữ tợn. Nếu có chuyện bất ngờ có thể che chở tín nữ là được. Tốt nhất biết luyện kiếm, vừa tiêu sái vừa có thể lúc luyện kiếm thì tín nữ đánh đàn trợ hứng, phu thê đồng tâm thì nhất định viên mãn. Ưm... Đại khái là vậy, mong Phật Tổ phù hộ, nếu tín nữ tìm được lang quân như ý, nhất định sẽ dâng hương trọng tu kim thân."
Nói xong, Minh Đàn thành kính dập đầu ba cái.
Tiếng dập đầu vang lên nhẹ nhàng, tiểu sa di cuối cùng cũng thở phào một hơi.
—— Tiểu cô nương này đưa ra điều kiện chọn chồng, thật đúng là quá cao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro