Chương 26: Tính toán
Tiếng "Phu quân" này cực nhẹ cực khẽ, Minh Đàn vừa hô lên liền cảm thấy không ổn, ngẩn ra một lát, mặt đỏ bừng, xấu hổ mà nắm lấy vành tai, hoang mang rối loạn cúi đầu xuống.
Lấy bản lĩnh của Giang Tự, vốn dĩ không cần dùng đến binh khí, bọn đạo tặc kia căn bản không thể tiếp cận. Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi "Phu quân" ấy, hắn cũng khựng lại nửa nhịp. Chính khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một tên đạo tặc vừa đoạt được kiếm từ tay hộ vệ đã vung kiếm đâm tới. Ánh sáng trưa rọi lên lưỡi kiếm sáng quắc, phản chiếu ra tia sáng chói mắt.
Giang Tự không động, mắt cũng không nâng, nhưng khi mũi kiếm cách hắn chưa đầy một tấc, lưỡi kiếm liền bị ngăn lại ――
Hắn chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm mảnh mai, rõ ràng nhìn không thấy dùng lực, nhưng tên đạo tặc kia lại như đang đẩy một vật nặng ngàn cân, thân kiếm run lên, đột nhiên gập lại, trường kiếm gãy đoạn, Giang Tự chỉ khẽ đẩy chưởng, đạo tặc còn chưa kịp đến gần đã bị chấn bay ra xa trượng, ngửa ra sau té xuống đất, lăn lộn bụi đường!
Ám vệ đi theo Giang Tự đều là cao thủ đệ nhất đẳng.
Chỉ trong thời gian chưa bằng nửa chén trà nhỏ, bọn đạo tặc bị giải quyết sạch sẽ, gọn gàng như gió thu quét sạch lá vàng, lưu loát mà vô tình.
Giang Tự quét mắt qua những kẻ còn sống, ra lệnh: "Dẫn đi."
Hai tên ám vệ chắp tay lĩnh mệnh, xách người rời đi nhanh chóng. Vài tên khác không cần phân phó, lập tức bắt đầu thu dọn thi thể.
Tình thế biến chuyển quá nhanh, mọi người dường như còn chưa kịp hoàn hồn từ kinh hãi. Bùi thị cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, được nha hoàn đỡ xuống xe, một tay vẫn ôm ngực run rẩy.
Mà khi nàng vừa xuống xe, nhìn thấy Minh Đàn vẫn đang được Giang Tự ôm trong lòng, trước mắt liền hoa lên một trận, suýt chút nữa không đứng vững.
Trời ơi đất hỡi! Đây là đang làm cái gì? Minh Đàn chẳng phải là cô nương vừa mới được ban hôn hay sao?
"Đa, đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, tiểu nữ ――"
Nghe được tiếng Bùi thị, Minh Đàn cả kinh hoàn hồn, cuống quýt thoát ra khỏi lòng Giang Tự.
Đai lưng trên người tuy đã lỏng một nửa, nhưng vẫn còn quấn bên hông, mặt nàng đỏ bừng đến mức đầu ngón tay cũng nóng ran, loay hoay hồi lâu vẫn chưa tháo được, càng tháo càng rối. Giang Tự rũ mắt, nhìn thấy hàng mi dài run rẩy của nàng, liền đưa tay cởi đai lưng đang vướng vào tay áo xuống.
Dải đai lưng dài rũ cả xuống người Minh Đàn, nàng khẽ lui nửa bước, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói: "Đa tạ điện hạ ân cứu mạng."
Điện hạ?
Bùi thị đột nhiên tỉnh táo lại.
Trước kia ở chùa Đại Tương Quốc, nàng từng cùng phu nhân Phụng Xuân hầu và phu nhân Lý tư nghiệp dâng hương giải sâm, nghe nha hoàn bẩm báo rằng tứ tiểu thư từng gặp Định Bắc vương điện hạ ở sau núi... Lẽ nào vị trước mắt đây chính là chiến thần danh vang thiên hạ, Định Bắc vương điện hạ?
Nàng nhìn về phía Minh Đàn.
Minh Đàn hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi thị lập tức hành đại lễ: "Thiếp thân Bùi thị bái kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an, đa tạ Vương gia ân cứu mạng."
"Phu nhân đa lễ." Giang Tự khẽ khom người đáp.
Là Định Bắc vương điện hạ.
Đúng là trong họa gặp phúc!
Bùi thị vốn đã nén được nỗi lo, không biết nghĩ đến điều gì, lại nhẹ nhàng cong môi, cẩn trọng châm chước lời nói: "Hôm nay bọn đạo tặc tới vô cùng quái lạ, lại hung mãnh khác thường. Nếu không có Vương gia ra tay, tiểu nữ chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Thanh danh khuê nữ là điều quý giá nhất, thật là may mắn nhờ có Vương gia ――"
Giang Tự nghe hiểu, ánh mắt nhìn về phía Bùi thị, giọng trầm ổn: "Phu nhân yên tâm, việc này sẽ không kinh động đến phủ nha, những kẻ sống sót, bổn vương sẽ giao cho Tĩnh An hầu xử lý."
Bùi thị lại mỉm cười: "Đa tạ Vương gia chu toàn."
Ra cửa dâng hương gặp chuyện chẳng lành, đối với ba vị khuê các nữ tử mà nói vốn đã là chuyện không may. Nếu lại dính đến việc Định Bắc vương điện hạ ra tay cứu giúp, Tĩnh An hầu phủ tứ tiểu thư còn chưa xuất giá mà đã cùng Vương gia ôm ấp kéo lôi, chuyện truyền ra sẽ khiến người ta dị nghị, khó tránh bị bàn tán sau lưng.
Huống hồ nàng vốn đã có phần e dè về việc này. Nếu cuối cùng điều tra ra, phát hiện chính là người trong nhà gây chuyện, mà việc ấy đến tai phủ nha, Tĩnh An hầu phủ sẽ chẳng khác gì Lệnh Quốc công phủ từng là trò cười năm xưa.
Chờ Minh Đàn lui xuống, bà liền nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "A Đàn bị hoảng sợ rồi, yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ điều tra rõ ràng từ đầu đến cuối, cho con một công đạo."
Lời này rõ ràng là nói cho Giang Tự nghe.
Minh Đàn tuy chưa chính thức gả vào phủ Định Bắc vương, nhưng hôm nay đã khiến Định Bắc vương điện hạ vì nàng mà đứng ra lớn mặt như vậy. Những lời này là biểu lộ thái độ: Dù có tra ra kẻ gây họa là người nhà, thì cũng tuyệt đối không vì che giấu mà xem nhẹ.
Giang Tự thật ra cũng chẳng để tâm Tĩnh An hầu phủ xử lý gia sự thế nào, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý, nói mình còn có việc quan trọng, cần đi trước một bước, sẽ để ám vệ hộ tống bọn họ ngựa xe hồi phủ.
Trên xe ngựa, ánh mắt Minh Sở đầy phẫn hận và ảo não, trong đó còn le lói một tia bất an kinh hoảng đến chính nàng cũng không nhận ra.
Về đến phủ, Bùi thị bình tĩnh phân phó: "Mọi người đều bị kinh sợ, cứ về sân mình nghỉ ngơi trước đi. Trương mụ mụ, ngươi đến phòng bếp nói một tiếng, lát nữa đưa cho các tiểu thư mỗi người một chén canh an thần."
Trương mụ mụ lập tức hành lễ đáp lời.
Ba người Minh Đàn đều được tỳ nữ hầu hạ, quay về viện của mình.
Hôm nay một phen sóng gió, Minh Đàn quả thật mệt mỏi, nàng rửa mặt chải đầu xong, uống hết chén canh an thần, rồi cầm lấy dải đai lưng vắt trên trường kỷ, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Minh Đàn ngủ rồi, nhưng có người lại không dám khép mắt, sợ vừa nhắm mắt, liền chẳng còn ngày nào để mở ra nữa.
"...... Ngươi vì sao tự ý đổi ngựa xe? Như thế chẳng phải rõ ràng nói cho người ta biết ngươi có vấn đề sao!"
Liễu di nương xưa nay nói năng nhẹ nhàng, nhưng vừa nghe xong lời kể của tỳ nữ đi theo Minh Sở, máu dồn lên, hốt hoảng lẫn giận dữ, âm lượng không tự giác cũng cao vọt.
Minh Sở hoàn toàn không nhận ra sự tình nghiêm trọng đến mức nào, vẫn cứng đầu không chịu nhận sai.
Liễu di nương nhắm mắt, đưa tay đỡ trán ngồi xuống, nhất thời không hiểu nổi vì sao mình lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như vậy!
Bà vốn là di nương theo phủ từ khi Bạch thị còn sống, sau Bạch thị qua đời, Bùi thị tục huyền, bà liền nhân lúc Bùi thị chưa vững chỗ mà âm thầm cài người vào Lan Hinh viện.
Người bà cài vào kỳ thực cũng không vì mục đích gì lớn, chẳng qua chỉ để phòng khi bất trắc. Sau thấy Bùi thị không có ý động đến các di nương, bà cũng vờ nghe lời, giữ khoảng cách, nước giếng không phạm nước sông. Mãi đến lần này mưu tính hôn sự cho Minh Sở, bà mới buộc phải dùng đến.
Một khi đã ra tay, bà sớm chuẩn bị tâm lý bị Bùi thị phát hiện. Bà tính rằng chuyện này không tổn hại đến lợi ích của Bùi thị, nàng ta sẽ không vì một cái Thẩm Họa mà phá hỏng cục diện bao năm cân bằng giữa họ.
Cũng vì lẽ đó, bà mới dám liều mình, cho người giả làm đạo tặc, giữa đường chặn xe Thẩm Họa, làm tổn hại thanh danh nàng ta.
Theo kế hoạch, Minh Sở lẽ ra sẽ thuận lợi gặp mặt nhị công tử phủ Lý tư nghiệp. Minh Sở dung mạo không tệ, lại biết cách ăn nói, nếu nói chuyện tử tế, cho dù sau này có phát hiện nhầm người, nhị công tử nhà họ Lý cũng sẽ lưu lại đôi phần ấn tượng.
Có được ấn tượng đó, cộng thêm Thẩm Họa bị giữ nửa ngày, việc thúc đẩy hôn sự với nhà họ Lý tất sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng ai ngờ Minh Sở lại dại dột đến vậy, vừa bắt đầu đã bị Thẩm Họa phản đòn, sau lại còn tự tiện đổi xe, kéo luôn cả Minh Đàn xuống nước!
Nếu Minh Sở đi cùng Thẩm Họa, khi Thẩm Họa bị bắt, Minh Sở có võ, tránh được tai nạn liền không ai nghi ngờ, cũng không đắc tội Minh Đàn hay Bùi thị. Cùng lắm tổn hại một người họ hàng xa sống nhờ ở đây, Bùi thị sao lại phải truy đến cùng?
Giờ thì hết thảy đều bị hủy hoại.
Bà liều cả mạng mưu tính hôn sự cho đứa con gái yêu quý, vậy mà lại bị nó ngu xuẩn đến mức phá nát hoàn toàn!
Minh Đàn tỉnh lại, đã là chiều muộn.
Lục Ngạc thấy nàng mở mắt, vội phấn khởi tiến lại: "Tiểu thư, Ỷ Vân viện xảy ra chuyện rồi!"
Ỷ Vân viện là sân của Liễu di nương.
Liễu di nương và Minh Sở xảy ra chuyện?
Minh Đàn mơ hồ đoán được điều gì, mắt còn chưa mở hẳn đã lười biếng nói: "Giúp ta trang điểm, chúng ta đi xem náo nhiệt."
Ngồi trước gương trang điểm, Minh Đàn tỉnh táo hơn một chút. Nàng nhìn mình trong gương, rồi lại đổi ý: "Thôi, như vậy đi, trắng trẻo nhợt nhạt một chút mới hay."
Nàng chọn một bộ xiêm y giản nhã, mang theo Lục Ngạc và Tố Tâm, hướng về Lan Hinh viện.
Lúc này trong phòng khách Lan Hinh viện, Minh Đình Viễn và Bùi thị đang ngồi ở thượng vị, Liễu di nương quỳ rạp trên mặt đất khóc như hoa lê dính mưa, Minh Sở đứng một bên, mắt đỏ hoe, dáng vẻ quật cường.
Bùi thị quản lý nội viện đã nhiều năm, vốn dĩ thủ đoạn không thiếu. Có những chuyện thường ngày nàng không truy cứu chẳng qua vì không muốn, nhưng chuyện hôm nay, nàng quyết tâm truy đến cùng, chỉ mất một buổi chiều, đã tra rõ mọi việc.
Người đứng sau bọn đạo tặc là ai, từ đâu tới, người của Lan Hinh viện cài ở đâu, làm những gì, tất cả đều được bày trước mặt Minh Đình Viễn, rành mạch rõ ràng. Ngay cả bên người Minh Đình Viễn cũng bị bắt được một tên là đinh do Liễu di nương cài vào.
Về phần Liễu di nương lấy tiền riêng thuê người, hay có lấy danh nghĩa hầu gia nhận hối lộ ở Dương Tây Lộ hay không, Bùi thị chỉ đưa ra sổ sách, không tiếp tục truy hỏi thêm.
Minh Đình Viễn vừa nghe chuyện liền nổi giận.
Nhưng khi Liễu di nương bị đưa đến, lại không biện hộ nửa câu, chỉ khóc nức nở, nhận hết mọi tội lỗi lên mình, nói đủ điều lý do, hết thảy chỉ vì yêu con mà nóng ruột. Hầu gia và phu nhân xử sao cũng được, nhưng Minh Sở dù sao cũng là huyết mạch hầu phủ, tuổi còn nhỏ, mong hai người xử nhẹ tay.
Minh Sở cũng nhận hết mọi việc, chỉ khác ở chỗ nàng quật cường không rơi lệ. Nàng lên tiếng nói, từ sau khi hồi kinh cha không còn đối xử tốt với nàng như trước, nhớ lại những ngày ở Dương Tây Lộ, phụ thân dắt nàng cưỡi ngựa, hái quả trong rừng, xem binh lính diễn võ... Lời nói thấm đẫm nỗi niềm người còn mà cảnh đã khác xưa.
Hai người một khóc một kể, khiến Minh Đình Viễn có phần lưỡng lự.
Dẫu sao cũng là người chung sống sớm chiều bao năm, hắn đúng là có tình cảm với cả hai, hơn nữa cũng chỉ vì muốn mưu cầu một hôn sự tốt hơn, vốn không có ý làm tổn thương Minh Đàn. Hiện giờ kết quả như vậy, cũng chưa đến mức không thể cứu vãn. Suy nghĩ hồi lâu, hắn định đưa hai người đến am ni cô tĩnh tu một thời gian, coi như trừng phạt.
Ngay lúc Minh Đình Viễn và Bùi thị đang bàn bạc, Minh Đàn đã bước vào Lan Hinh viện, vừa khéo, Thẩm Họa cũng từ Phong Hà viện tới.
Minh Đàn đang định lên tiếng chào Thẩm Họa, đột nhiên nhớ ra điều gì, buột miệng nói: "Hỏng rồi!"
Lục Ngạc ngơ ngác: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Thẩm Họa hiểu rõ, khẽ ra hiệu cho tỳ nữ phía sau.
Tỳ nữ nhanh nhẹn bước lên, dâng một chiếc khăn tay màu trắng.
"Chắc là tứ muội muội vội quá nên quên mang khăn." Thẩm Họa mỉm cười nhẹ giọng, "Tỏi nồng mùi, nước ớt nhẹ hơn chút."
"......"
Minh Đàn cầm khăn lên ngửi thử.
Quả nhiên, đúng là đối thủ đáng gờm năm nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro