212Thiếu niên hạ Thanh Thành
Núi Thanh Thành.
Liên tục để tang ba tháng .
Hôm nay, núi Thanh Thành có hai vị đệ tử xuất sắc nhất —— truyền nhân của Triệu Ngọc Chân Vô Lượng Kiếm Pháp, Lý Phàm Tùng, truyền nhân núi Thanh Thành Đại Long Tượng Lực, Phi Hiên, cở bỏ một thân bạch y. Hắn quỳ ngồi ở Thanh Tiêu trong điện Tam Thanh tổ sư giống như trước, trước mặt bày bài vị Đại tông sư của núi Thanh Thành .
"Sư thúc tổ, đệ tử Phi Hiên hôm nay phụng sư mệnh xuống núi. Trong ba năm , sẽ xem hết chuyện trong thiên hạ, nhìn hết người trong thiên hạ, thỉnh đợi đệ tử về núi chậm trễ!" Phi Hiên hướng về phía bài vị lễ bái.
"Sư phụ, đồ nhi Lý Phàm Tùng bất hiếu, kiếm pháp chưa thành, báo không được đại thù của sư phụ. Đợi đồ nhi xuống núi rèn luyện, trong ba năm , tất chính tay đâm cừu nhân!" Lý Phàm Tùng lễ bái.
Ân Trường Tùng bối phận cao nhất của Núi Thanh Thành hôm nay , tạm thay mặt chưởng giáo núi Thanh Thành, đứng ở phía sau bọn họ, bất đắc dĩ thở dài: "Núi Thanh Thành đều có không ít nhân tài xuất thế, cũng không biết là núi Thanh Thành ta may mắn, hay là không may mắn."
Lý Phàm Tùng cùng Phi Hiên đứng lên, đối với Ân Trường Tùng hơi thi lễ, Phi Hiên nói: "Thái sư tổ, hôm nay Phi Hiên cùng Tiểu sư thúc xuống núi, xin Thái sư tổ bảo trọng."
"Lúc ta còn nhỏ, chưởng giáo đương thời, tức là sư tổ ta chết, lúc ta độ tuổi trung niên, thì sư phụ ta chết , sau đó ta năm mươi , thì sư đệ chết, hôm nay ta đã bảy mươi, nhưng ta lại phải tiễn vị chưởng giáo thứ tư của núi Thanh Thành ." Ân Trường Tùng cười một tiếng, "Chỉ hy vọng thời điểm ta chết, ta có thể nhìn thấy vị chưởng giáo thứ năm , Phi Hiên."
Phi Hiên lắc đầu: "Phi Hiên tự thẹn không gánh nổi."
"Nếu muốn cùng Ngọc Chân so , như vậy núi Thanh Thành sợ rằng phải trăm năm vô chủ. Phi Hiên, ngươi được Ngọc Chân truyền đạo pháp, hơn nữa ngươi lại cầu đạo tâm, càng trên cả Ngọc Chân . Vị trí chưởng giáo Núi Thanh Thành , sớm muộn phải ngươi cũng sẽ ngồi. Không cần từ chối, là ý của Ngọc Chân ." Ân Trường Tùng vuốt râu dài.
Phi Hiên cúi đầu, không nhiều lời nữa: "Phi Hiên lĩnh mệnh."
"Sau này ngươi là chưởng giáo, thì ta sẽ lĩnh mệnh ngươi . Sư phụ ngươi phải đi trước, vừa mới đem ngươi tới núi Thanh Thành liền bệnh chết, ngươi coi như là do Ngọc Chân nuôi lớn, không nên cô phụ hắn, Phi Hiên." Ân Trường Tùng quay đầu, "Phàm Tùng!"
"Phàm Tùng !" Lý Phàm Tùng vội vàng kêu.
"Hôm nay ngươi cũng không phải là đệ tử của núi Thanh Thành ." Ân Trường Tùng bình tĩnh nói.
"Cái gì!" Lý Phàm Tùng cùng Phi Hiên tất cả giật mình.
"Thật ra thì ngươi chưa bao giờ là đệ tử của núi Thanh Thành ta, ngươi bất quá là đệ tử của Ngọc Chân . Năm đó cha mẹ ngươi cùng sư đệ là cố giao, cha mẹ ngươi mất sớm, đem ngươi phó thác cho hắn. Ngươi từ nhỏ thì kiếm pháp rất có thiên phú, Ngọc Chân năm đó cũng là thiếu niên khí phách, lúc đó thu ngươi mới sáu tuổi làm học trò. Mấy năm này ngươi ở trên Vô Lượng Kiếm Pháp rất có đóng góp, Ngọc Chân không có ở đây, chỗ ngồi này của núi Thanh Thành cũng không có ai có thể dạy ngươi." Ân Trường Tùng nói.
"Nhưng." Lý Phàm Tùng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, "Đệ tử chưa bao giờ muốn thoát khỏi núi Thanh Thành, xin Ân sư tổ nghĩ lại!"
"Ta không đem ngươi đuổi ra sư môn, ngươi muốn làm đệ tử núi Thanh Thành , nhưng ngươi tự hỏi mình xem, liệu có từng cầu đạo tâm chưa? Ngươi rời núi Thanh Thành, mới có thể tìm được kiếm đạo của mình." Ân Trường Tùng chậm rãi nói, "Ngọc Chân nói qua, mạng ngươi có hai phần sư duyên, một phần cùng hắn đã xong, còn có một phần, ẩn núp ở trong giang hồ sơn dã, ngươi đi tìm đi."
Lý Phàm Tùng lau nước mắt một cái, không nói một lời đứng hồi lâu, mới rốt cục gật đầu một cái: " Được."
"Đừng khóc, Ngọc Chân nói người nọ kiếm pháp không thua gì với hắn. Nộ kiếm Phá Quân, Cô kiếm Cửu Ca, Nho sinh Nhã Kiếm, Tuyết Nguyệt tuyệt đại. Sư phụ ngươi nhất định là một trong bốn thanh kiếm này, là cơ duyên tốt, hãy quý trọng."
"Đệ tử lĩnh mệnh!"
Nhìn bóng người hai vị đệ tử từng bước từng bước đi xuống núi , Ân Trường Tùng nặng nề thở dài, những thiên sư khác cùng ba vị thiên sư đời trước của núi Thanh Thành cũng đi tới bên người hắn .
"Một người được truyền đạo pháp, một người được truyền kiếm thuật." Một tên thiên sư nhìn bóng lưng bọn họ, chậm rãi nói, "Ngọc Chân cũng coi là truyền nhân."
"Một tiểu đạo đồng, thật có thể thừa kế vị trí chưởng giáo núi Thanh Thành ?" Một tên thiên sư khác mang theo mấy phần lo lắng.
Ân Trường Tùng lắc đầu: "Có thể được hay không, thì đợi ba năm sau."
"Nghe nói Ngọc Chân vẽ cho hai người bọn chúng một tấm bản đồ, nghĩ đến cũng buồn cười, Ngọc Chân chưa bao giờ xuống núi, làm sao vẽ ra đường xuống núi ?" Một tên thiên sư nói.
"Ta nhìn bản đồ đó, phía trên chỉ có hai nơi, bắt đầu ở núi Thanh Thành, kết thúc ở núi Thanh Thành." Ân Trường Tùng dừng một chút, "Mà ở giữa, Ngọc Chân chỉ rõ một chỗ. Nơi còn lại, tùy tính mà đi là được."
"Nơi nào?" Ba vị thiên sư còn lại đồng thời hỏi.
"Thiên Khải." Ân Trường Tùng ngửa đầu nhìn bầu trời, "Khâm thiên giám."
Lý Phàm Tùng cõng rương sách, Phi Hiên dắt một con ngựa màu mận chín đi theo bên người hắn , giống như năm đó bọn hắn cùng xuống núi du lịch vậy, chỉ là lần này, tâm cảnh và tâm tình lại hoàn toàn bất đồng. Hai người đi tới dưới núi, Lý Phàm Tùng quay đầu, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Phi Hiên hỏi hắn.
"Ta nhớ tới năm đó ta theo cha mẹ lần đầu tiên tới núi Thanh Thành lúc đó ta không tới sáu tuổi, theo cha mẹ mới vừa lên núi thì chỉ thấy một người thiếu niên ngồi ở trước bậc thang, ngậm một cây cỏ đuôi ngựa nhìn xa xa. Hắn hỏi ta, dưới núi như thế nào. Ta lúc ấy thấy sau lưng hắn treo một chuôi kiếm gỗ đào, liền nói: Ngươi dạy ta kiếm thuật, ta liền cùng ngươi nói chuyện dưới chân núi . Cha mẹ trách ta xúc phạm, nhưng hắn lại sảng khoái đáp ứng ta. Sau đó ta mới biết hắn chính là Triệu Ngọc Chân, đệ nhất đạo pháp của núi Thanh Thành trăm năm qua , đệ nhất kiếm thuật ." Lý Phàm Tùng một bên chảy nước mắt, vừa cười vừa nói, "Nhưng lúc đó chỉ cảm thấy hắn có chút ngây ngốc, tùy tiện cùng hắn nói một ít chuyện dưới chân núi , hắn cũng có thể kinh ngạc thật lâu. Bây giờ suy nghĩ lại, có chút hối lỗi ."
"Thế nào?" Phi Hiên hỏi.
Lý Phàm Tùng lau nước mắt một cái: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ, chính ta trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng là từ trong miệng cha mẹ nghe được một ít chuyện, có chút bịa đặt bên ngoài, nhưng sư phụ lại toàn tin . Lần này xuống núi, cũng không biết sư phụ thấy phàm đời không thú vị như vây, không biết có thất vọng hay không."
Phi Hiên cũng cười: "Sẽ không, sư phụ là người như vây, chuyện không thú vị , cũng có thể làm hắn thấy thú vị."
"Cũng đúng, sư phụ không thấy được hết, thì chúng ta sẽ thấy được hết." Lý Phàm Tùng xoay người, cất cao giọng nói, "Tiểu thư đồng, ta lên đường."
" Được, Tiểu sư thúc!" Phi Hiên kêu.
"Chớ kêu Tiểu sư thúc, phải gọi công tử." Lý Phàm Tùng nhẹ khẽ gõ đầu Phi Hiên .
Phi Hiên hiếm khi lại không tức giận, chỉ là đi ra mấy bước, lại quay đầu, tựa như thấy được trên bậc thang kia đã từng có một tiểu đạo đồng ngồi, sau đó biến thành một thiếu niên dịu dàng như ngọc , về sau nữa biến thành một trung niên đạo sĩ, nhìn xa xa, trong ánh mắt tràn đầy khát khao.
Sư phụ, hy vọng lần này xuống núi, ngươi đã tìm được thứ trong lòng, nếu ngươi không hoàn thành được, liền giao cho Phi Hiên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro