Chương 1: Trọng sinh, ly hôn
"Dư Thanh Thư, cô. muốn. chết!"
Trên chiếc giường lớn hai mét, người đàn ông sắc mặt u ám, đôi mắt đen như mực bốc lên ngọn lửa giận dữ, gân xanh nổi rõ trên cánh tay, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ người phụ nữ có làn da trắng mịn.
Không thở được nữa rồi!
Dư Thanh Thư vừa tỉnh lại đã bị bóp cổ, hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Cô chỉ cảm thấy không khí trong phổi ngày càng loãng, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến cô vội vàng giơ tay nắm lấy tay đối phương, cố gắng gỡ ra.
Nhưng người kia hoàn toàn không có ý định buông tay, lực càng lúc càng mạnh. Mắt Dư Thanh Thư đỏ ngầu, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Rầm!
Quản gia đột ngột mở cửa lao vào, vừa thấy cảnh này liền tái mặt, vội vàng bước lên giữ lấy cánh tay người đàn ông, hét lớn:
"Thiếu gia, thiếu gia! Ngài mau buông tay! Thiếu phu nhân sẽ chết mất!"
"Cô ta đáng chết!" Đôi mắt người đàn ông đầy sát khí, từng từ như nghiến ra từ kẽ răng.
Quản gia thấy kéo không nổi, cuống quá liền quỳ xuống bên giường cầu xin:
"Thiếu gia, nếu thiếu phu nhân chết rồi, sau này ngài muốn hạ nhân đối mặt với lão phu nhân thế nào? Linh hồn lão phu nhân trên trời cũng không yên lòng được!"
Bà nội?
Chiến Tư Trạc nghe đến đây, tâm trạng khẽ dao động, lực trên tay cũng nới lỏng ra một chút.
Dư Thanh Thư nhân cơ hội đó gỡ được tay Chiến Tư Trạc, lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch lùi về sau đến khi lưng chạm vào đầu giường mới dừng lại.
Quản gia thấy Chiến Tư Trạc đã có dấu hiệu buông lỏng, liền nhân cơ hội thuyết phục thêm:
"Thiếu gia, hôm nay chính là ngày ngài và thiếu phu nhân ly hôn. Từ nay về sau, ngài sẽ không còn phải thấy thiếu phu nhân nữa. Thiếu gia, xin hãy nghĩ đến mẹ của thiếu phu nhân từng là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, tôi cầu xin ngài hãy tha cho thiếu phu nhân lần này, xin ngài bình tĩnh, đừng hành động nóng vội!"
Nghe vậy, Chiến Tư Trạc nhanh chóng trấn tĩnh lại, bước xuống giường, mặc áo ngủ vào. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói lạnh lẽo như băng ngàn năm:
"Tôi sẽ để Phong Sở mang đơn ly hôn đến. Ký xong thì cút. Tôi không muốn nhìn thấy cô thêm lần nào nữa."
Nói xong, Chiến Tư Trạc và quản gia lần lượt rời khỏi phòng.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, âm thanh vang dội khiến tai Dư Thanh Thư ong ong. Cô ôm lấy ngực, hoảng loạn chưa kịp định thần, mặt mày tái mét, đầu óc trống rỗng.
Cô cúi đầu nhìn, con ngươi lập tức co lại, không thể tin nổi nhìn khắp cơ thể mình - trần truồng hoàn toàn, toàn thân đầy vết hôn đỏ bầm.
Lúc nãy do bị bóp cổ quá ngạt thở nên cô không chú ý đến cảm giác đau nhức trên người. Giờ đã trấn tĩnh lại, Dư Thanh Thư chỉ cảm thấy toàn thân như bị tháo rời rồi ghép lại, chỗ nào cũng đau ê ẩm.
...
Dư Thanh Thư không tìm được quần áo phụ nữ trong phòng thay đồ, toàn bộ đều là áo sơ mi trắng, vest đen của đàn ông, trông lạnh lùng và nghiêm túc.
Cô tùy tiện kéo một chiếc sơ mi và quần tây mặc vào, rộng quá cỡ, ống quần lê thê trên sàn.
Cơn đau nhức vẫn chưa dứt, hai bên thái dương giật giật, Dư Thanh Thư lê từng bước đến ghế sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại. Rất nhanh, những ký ức không thuộc về cô tràn về trong đầu.
Một lúc lâu sau, cô mới mở mắt. Cô đã xem hết ký ức của nguyên chủ trước khi chết và rút ra hai kết luận:
Cô đã trọng sinh, từ Lạc Y biến thành Dư Thanh Thư.
Nguyên chủ là một tiểu thư nhà giàu, mẹ mất sớm, cha thì vừa yếu đuối vừa tệ bạc, lại đem lòng yêu sâu đậm Chiến Tư Trạc.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng thay đồ, giọng nói lạnh băng vang lên:
"Thiếu phu nhân, cô có ở trong đó không?"
Dư Thanh Thư xắn ống quần lên, ra mở cửa. Trước mặt cô là một người đàn ông cao ráo lạnh lùng, tay cầm theo một xấp tài liệu.
"Phong Sở." Dư Thanh Thư nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, đối chiếu tên với người trước mặt.
Phong Sở mặt không cảm xúc, đưa tài liệu và bút:
"Thiếu phu nhân, Tổng Giám đốc Chiến bảo tôi giám sát cô rời khỏi. Đây là đơn ly hôn giữa cô và Tổng Giám đốc Chiến."
Dư Thanh Thư liếc nhìn tờ đơn trong tay anh ta, nhớ lại lời quản gia vừa nói — hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của nguyên chủ và Chiến Tư Trạc, cũng là ngày kết thúc cuộc hôn nhân hai năm.
Mới chỉ một tiếng đồng hồ mà đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn rồi? Có thể thấy Chiến Tư Trạc thật sự rất ghét Dư Thanh Thư.
Cô nhận lấy, lật đến trang cuối cùng, dứt khoát ký tên "Dư Thanh Thư", bút lướt nhanh, chưa đầy 30 giây đã xong.
"Xong rồi." Dư Thanh Thư đóng nắp bút, đưa cả bút lẫn đơn trả lại cho Phong Sở.
Trong mắt Phong Sở thoáng qua vẻ sửng sốt, không ngờ cô lại ký nhanh như vậy. Trước khi đi, Chiến tổng còn dặn nếu cô không chịu ký thì cứ ép cô điểm chỉ vào.
"Thiếu phu nhân, cô không xem nội dung thỏa thuận sao?" Phong Sở hỏi.
Dư Thanh Thư nhướng mày: "Không xem."
"Cô không tò mò sau khi ly hôn sẽ được chia những gì à?" Phong Sơ nhíu mày hỏi tiếp.
Dư Thanh Thư kéo lại quần, ngước mắt cười nhạt:
"Chẳng có gì đáng tò mò cả. Tôi không xem cũng biết, chỉ có hai khả năng — một là gánh nợ nần, hai là tay trắng ra đi. Với đội ngũ luật sư từng thắng trăm trận của anh ta, cái nào cũng dễ như chơi."
Phong Sở nghe xong, ánh mắt trầm xuống, nhận lại đơn ly hôn:
"Thiếu phu nhân, Tổng Giám đốc Chiến chỉ yêu cầu cô ra đi tay trắng."
"Vậy thì thay tôi cảm ơn anh ta." Dư Thanh Thư thản nhiên đáp. Nguyên chủ yêu Chiến Tư Trạc, cô thì không.
Loại đàn ông vừa mở mắt đã bóp cổ vợ thế này, cô chẳng thèm. Khó khăn lắm mới sống lại được một lần, phải biết quý mạng.
Ánh mắt Phong Sở vô tình lướt qua chiếc cổ trắng ngần mảnh mai của Dư Thanh Thư.
"Thiếu phu nhân, có cần tôi gọi bác sĩ không?"
Dư Thanh Thư hơi sững người, sau đó nhớ đến vết bầm đỏ rõ rệt trên cổ, đưa tay sờ nhẹ, cảm giác cận kề cái chết lại trỗi dậy.
Cô lắc đầu: "Không cần. Chưa chết được đâu."
"Vậy mời thiếu phu nhân nhanh chóng thu dọn hành lý." Giọng Phong Sơ lạnh tanh, như thể đang xử lý công việc hành chính.
Dư Thanh Thư gật đầu, không chần chừ, xách quần, chân trần rời phòng ngủ để về phòng mình. Chiến Tư Trạc ghét cô đến tận xương tủy, nên phòng ngủ hai người cách nhau rất xa.
Đi một đoạn dài, cuối cùng cô cũng đến được phòng mình.
Đây vốn là một kho chứa đồ, từ sau khi Dư Thanh Thư kết hôn với Chiến Tư Trạc và chuyển vào đây sống, nó mới được gọi là "phòng ngủ của cô".
Dư Thanh Thư mở cửa, kéo lê ống quần bước qua lối đi chật hẹp.
Căn phòng nhỏ đến mức chỉ đủ đặt một cái giường và bàn trang điểm, đến chỗ quay người cũng không có.
Đồ đạc của cô chẳng có gì nhiều, ngoài một bàn mỹ phẩm bừa bộn, đến một bộ quần áo tử tế cũng không.
Cô thay đồ, tùy tiện nhét vài bộ vào vali, kéo ra ngoài.
"Dọn xong rồi, tôi đi trước đây. Phong Sở, hậu hội vô kỳ!" Dư Thanh Thư tỏ ra rất dứt khoát, vừa nói vừa kéo vali rời đi.
"Chị định đi đâu vậy?". Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ mặc đồ công sở bước ra, giày cao gót nện trên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng lách cách, hòa với giọng nói chói tai và mềm mại của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro