Chương 381-385

Chương 381: Nếu như

Annguytuyen

Nàng muốn làm gì ta cũng được.

Kiều Chiêu nghĩ lại lời nói của Thiệu Minh Uyên, mày khẽ giật giật. Cái gì gọi là nàng muốn làm gì hắn cũng được?

Kiều Chiêu thầm hít một hơi sâu, đối diện với ánh mắt chăm chú của đối phương, bất đắc dĩ nói: "Ngươi mặc áo quần vào trước đã."

Lẽ nào cho rằng để lộ nhiều thì nàng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút? Nàng là hạng người đó sao?

Thiệu Minh Uyên cúi người nhặt áo ngoài rơi trên đất lên, phủi bụi rồi khoác vào người, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng tự phụ. Đương nhiên, vừa mới được chứng kiến bộ dạng mặt dày vô sỉ của người này, Kiều Chiêu biết tất cả đều là ảo giác.

"Thiệu Minh Uyên, chúng ta nói chuyện tử tế đi."

Thiệu Minh Uyên hơi nghiêng người, làm ra vẻ lắng nghe.

"Ta hy vọng chúng ta giữ khoảng cách cần có." Kiều Chiêu nhìn thẳng Thiệu Minh Uyên, "Điểm này ngươi có thể làm được chứ?"

"Không thể." Thiệu Minh Uyên thành thật trả lời.

"Ngươi——" Kiều Chiêu hơi há miệng, thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Vị tướng quân trẻ tuổi vẻ mặt vô tội: "Chiêu Chiêu, nàng chắc không hy vọng ta nói dối chứ?"

Kiều Chiêu dời mắt đi, liều mạng nói: "Thiệu Minh Uyên, nếu như ta lại lần nữa trở thành thê tử của ngươi, rồi lại gặp phải tình huống lúc đó, ngươi sẽ làm thế nào?"

Nàng thật ra không nên hỏi câu này. Câu hỏi này quá tàn nhẫn, nàng rõ ràng biết đáp án chỉ có một, lại cố tình muốn ép hắn nói ra, để hắn chặt đứt ý niệm. Mũi tên đó, là khúc mắc của nàng, sao lại không phải là khúc mắc của Thiệu Minh Uyên. Thật ra nàng trước nay chưa từng cho rằng hắn làm sai, chỉ là không muốn tái giá làm người của hắn nữa thôi.

Thiệu Minh Uyên trầm mặc, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Kiều Chiêu cười cười: "Thiệu tướng quân trả lời không được à?"

Thiệu Minh Uyên nhìn sâu vào nàng một cái, giọng khàn đặc: "Chiêu Chiêu, ta có thể trả lời nàng."

"Xin lắng tai nghe." Kiều Chiêu cười tủm tỉm nói. Hắn một khi nói ra đáp án đó, thì làm sao còn mặt dày mà nói khác được nữa?

Kiều Chiêu nghĩ vậy, chợt nhận ra đến cả sắc môi của nam nhân đối diện cũng tái nhợt, cả người trông như con sói cô độc bị mắc kẹt trong vũng lầy mà vô lực giãy giụa. Trái tim vừa mới nhẫn tâm xuống của nàng bỗng nhiên mềm đi vài phần.

"Ta——" Thiệu Minh Uyên thốt ra một chữ, cổ họng liền dâng lên một vị tanh ngọt, chàng lại cắn răng nói tiếp, "Ta tất nhiên vẫn sẽ làm như vậy."

Chẳng qua nếu cơn ác mộng đó thật sự tái diễn, chàng sẽ đi tìm nàng sau khi xử lý xong xuôi mọi việc. Chàng chậm rãi nói ra đáp án, nghiến chặt quai hàm.

Kiều Chiêu cười khẽ: "Nếu là như vậy, e rằng ta không có được may mắn lần này nữa rồi." Ý nàng rất rõ ràng, nếu lại đến một lần nữa mà vẫn lấy mạng nàng, thì tại sao nàng phải gả cho một nam nhân như vậy?

Kiều Chiêu nói lời này, lặng lẽ quan sát phản ứng của Thiệu Minh Uyên. Nàng đã nói như vậy rồi, Thiệu Minh Uyên là người lòng tự trọng cao lại có trách nhiệm nặng nề như thế, không thể nào còn mặt dày dây dưa nữa chứ?

Thiệu Minh Uyên đưa tay bao lấy bàn tay Kiều Chiêu, nghiêm túc nói: "Cho nên ta sẽ không để tình cảnh như vậy xuất hiện nữa."

"Thiệu tướng quân rốt cuộc không phải thần thánh, đừng quên ý trời khó dò, biết đâu vận mệnh chính là an bài như vậy?"

"Vận mệnh an bài thế nào không ai có thể đoán trước được, nếu đã sớm định sẵn, thì dù ở bên ai cũng sẽ không thay đổi, vậy thì ta càng không yên tâm giao nàng cho người khác." Chàng không ngốc, Chiêu Chiêu cố ý nói những lời này là để ép chàng từ bỏ. Nhưng làm sao chàng có thể từ bỏ được, cho dù những lời này khiến tim chàng đau như dao cắt, chàng cũng sẽ không buông tay.

"Chiêu Chiêu, nàng nghe——" Thiệu Minh Uyên nắm lấy tay Kiều Chiêu đặt lên ngực mình, khẽ nói, "Nó đã chết rất lâu rồi, hôm qua mới sống lại. Nàng nỡ lòng nào để nó chết thêm lần nữa sao?"

Tim Kiều Chiêu nhảy dựng, gắng sức rút tay về, xị mặt nói: "Ta về trước đây!" Nàng không dám nhìn người đàn ông với vẻ mặt cô tịch nữa, xoay người vội vàng đi ra cửa, đột ngột mở cửa phòng ra.

Thần Quang loạng choạng lao vào, đối diện với ánh mắt bất ngờ của Kiều Chiêu, nhe răng cười hề hề.

Mặt Kiều Chiêu lập tức đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh bước nhanh ra ngoài. Trong đầu nàng vẫn đang nghĩ về lời nói của Thiệu Minh Uyên, còn có những hành vi hỗn xược của chàng, đến cả Trì Xán đứng ở chỗ rẽ cũng không nhìn thấy, đi thẳng về phòng mình.

Trì Xán nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Chiêu không chớp mắt, như đang suy nghĩ điều gì. Lê Tam vừa từ phòng Đình Tuyền ra, mặt tại sao lại đỏ như vậy?

Chàng không kìm được lòng đi về phía cửa phòng Thiệu Minh Uyên, vừa hay nghe thấy Thần Quang hỏi một câu: "Tướng quân, ngài đã bày tỏ tấm lòng ái mộ với Lê cô nương chưa ạ?"

Như thể bị người ta đánh một gậy vào đầu, Trì Xán cả người ngây dại, rõ ràng muốn xông vào quát lớn Thần Quang không đứng đắn, nhưng lòng bàn chân lại như mọc rễ, không nhúc nhích được nửa phần.

Cùng với tiếng tim đập dồn dập rõ ràng, câu trả lời của bằng hữu truyền vào tai: "Ừm."

Chỉ một chữ ngắn ngủi, lại thể hiện rõ thái độ của người bằng hữu.

Trì Xán chỉ cảm thấy một tia sét đánh ngang đầu, khiến tâm trí chàng trống rỗng. Chờ đến khi phản ứng lại thì người đã vào đến trong phòng, túm lấy vạt áo Thiệu Minh Uyên hỏi: "Đình Tuyền, các ngươi vừa nói gì vậy? Có phải ta nghe nhầm không?" Đôi mắt tinh xảo của chàng sáng đến kinh người, mang theo sự khẩn cầu ẩn giấu.

Thiệu Minh Uyên chỉ than ý trời trêu ngươi, vốn là chuyện giữa chàng và Chiêu Chiêu, lại vì mũi tên kia của chàng mà kéo cả vị bằng hữu này vào. Càng khiến chàng áy náy hơn là, cách đây không lâu chàng mới đảm bảo với người bạn này rằng mình không hề có ý gì với Lê cô nương. Chàng đối với Lê cô nương vĩnh viễn sẽ không có ý định tiến thêm bước nữa, nhưng đối với Chiêu Chiêu thì tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước.

"Thập Hi, ngươi không nghe nhầm đâu." Thiệu Minh Uyên nghiêm túc nói. Vốn đã định tối nay nói rõ với hắn, nếu đã đến lúc, nói sớm ra cũng tốt.

"Không nghe nhầm?" Giọng Trì Xán khẽ cao lên, "Nói cách khác, ngươi thật sự tỏ tình với Lê Tam?"

Thần Quang không để lại dấu vết lùi lại mấy bước, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, vô cùng lanh trí nhốt mình ở bên ngoài. Loại thời điểm này hắn tốt nhất không nên quấy rầy tướng quân đại nhân và tình địch giao lưu, dù sao tướng quân đại nhân võ lực cao cường, không chịu thiệt được.

"Ngươi nói đi, rốt cuộc có hay không?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Có."

"Thiệu Minh Uyên, ngươi là đồ khốn!" Trì Xán vung nắm đấm hung hăng đấm tới.

Thiệu Minh Uyên không hề né tránh, cứng rắn chịu đựng cú đấm này của chàng.

Trì Xán càng thêm lửa giận ngút trời, đôi mắt đỏ ngầu: "Thiệu Minh Uyên, đừng tưởng ngươi như vậy thì ta sẽ không ra tay. Tới đây, ta không cần ngươi nhường, ngươi có gan chen ngang, không có gan đánh nhau với ta sao?"

Một quyền lại một quyền nhắm vào Thiệu Minh Uyên mà tới. Thiệu Minh Uyên không vận nội lực, cũng chẳng dùng chiêu thức gì, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau loạn xạ.

Dù cửa đã đóng, động tĩnh này vẫn gọi Dương Hậu Thừa ở phòng bên cạnh tới. Nghe thấy tiếng loảng xoảng trong phòng, Dương Hậu Thừa kinh ngạc hỏi Thần Quang đang đứng canh cửa: "Đây là làm sao vậy?"

Thần Quang nhếch miệng cười lộ cả hàm răng trắng: "Trì công tử và tướng quân đại nhân nhà chúng ta đang uống trà ấy mà."

Gì cơ? Dương Hậu Thừa ngoáy ngoáy tai. Đừng đùa chứ, đây là uống trà sao? Phá nhà thì còn tạm tin. Trong lòng Dương Hậu Thừa, mấy người họ đều là tình nghĩa vào sinh ra tử, Thiệu Minh Uyên và Trì Xán có thể đánh nhau thật là chuyện hiếm thấy.

Ra hiệu cho Thần Quang tránh ra, Dương Hậu Thừa đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy một chiếc ghế bay tới, còn hai người bằng hữu thì đang lăn lộn vào nhau. Nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hung khí bay thẳng vào mặt, Dương Hậu Thừa vẻ mặt khó hiểu: "Các ngươi đang làm gì thế?"

--------------------

Chương 382: Ta muốn một mình yên tĩnh

Annguytuyen

Hai người đang lăn lộn trên đất vốn chẳng hơi đâu để ý lời Dương Hậu Thừa nói, thậm chí vì cửa phòng mở ra mà lăn thẳng ra ngoài cửa.

Dương Hậu Thừa cúi người định kéo hai người dậy: "Hai người các ngươi phát điên cái gì thế?"

Trì Xán đang ghì chặt cổ Thiệu Minh Uyên, thấy Dương Hậu Thừa đến gây thêm phiền phức, liền tung một cước đạp Dương Hậu Thừa loạng choạng.

Hai người đánh nhau dữ dội nhanh chóng lăn ra tới hàng lang.

Dương Hậu Thừa vô duyên vô cớ ăn một cước, lại thấy hai kẻ này xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, cũng tức giận sôi gan, đuổi theo ra giơ chân định đá Trì Xán, nhưng chân giơ lên nửa ngày trời lại không tìm được chỗ nào để hạ xuống. Lỡ không cẩn thận đá chết người, thì sau này hắn không gánh nổi cơn thịnh nộ tính sổ đâu.

Các gian phòng trên hành lang liền kề nhau, nghe thấy động tĩnh, vài tên Kim Ngô Vệ hé cửa ra, lặng lẽ ló đầu nhìn trộm.

Dương Hậu Thừa quay đầu quát: "Đều thành thật cho ta, không liên quan đến các ngươi!"

Rất nhiều cái đầu rụt lại, nhưng khe cửa lại được hé ra to hơn.

Tiền ngỗ tác dứt khoát đẩy cửa ra, dọn một chiếc ghế xếp đặt cạnh lan can thuyền bên ngoài, vừa hóng gió sông vừa nhâm nhi lạc rang, tiện thể xem náo nhiệt.

Thiệu Minh Uyên và Trì Xán đã lăn ra đến sàn thuyền.

Dương Hậu Thừa sợ hai người rơi xuống sông, sốt ruột xoa tay: "Ta nói giữa hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Lại không phải còn bé tí, lẽ nào còn vì một cái bánh ngọt mà đánh nhau?"

Trì Xán dồn hết sức lực đối phó Thiệu Minh Uyên, mất tập trung nghĩ: Đúng là vì một người mà đánh nhau thật, chỉ có điều đó không phải là thứ quà bánh có thể chắp tay nhường đi...

Hai người bất giác lăn đến sát lan can thuyền.

Dương Hậu Thừa đuổi theo, bất chấp tất cả kéo hai người ra: "Lăn nữa là rơi xuống sông đấy, các ngươi thật muốn xuống sông cho cá ăn à?"

Thiệu Minh Uyên thật ra phần lớn thời gian đều không đánh trả mấy, chỉ cố ý để Trì Xán xả giận thôi, bị kéo ra xong liền lặng lẽ ngồi dậy.

Trì Xán nằm trên sàn thuyền, thở hổn hển. Chàng vốn sinh ra đã quá đẹp, vì đánh nhau mà mái tóc đen nhánh rối tung, áo quần xộc xệch, cứ thế nằm trên sàn thuyền, dù là nam nhân nhìn thấy cũng không khỏi tim đập thình thịch.

Dương Hậu Thừa có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng rực sau các khe cửa phòng, không khỏi sa sầm mặt. Thời niên thiếu bọn họ mấy người ra phố chơi, thường xuyên có kẻ không có mắt trêu ghẹo Thập Hi!

"Đều ăn no rửng mỡ phải không? Tối nay khỏi ăn cơm!"

Tiếng cửa đóng sầm sập vang lên liên tiếp, những ánh mắt xem náo nhiệt cuối cùng cũng biến mất.

Thấy Trì Xán cũng không dậy, cứ thế nằm trên sàn thuyền mắt đỏ ngầu trừng Thiệu Minh Uyên, Dương Hậu Thừa càng thêm kinh ngạc. Thập Hi đây là bị kích động lớn đến mức nào vậy, người ưa sạch sẽ như thế mà lại chẳng thèm để ý gì.

Chàng lại nhìn sang vị bằng hữu còn lại, liền thấy Thiệu Minh Uyên lặng lẽ ngồi đó, thần sắc nặng nề.

Lòng Dương Hậu Thừa càng thêm bất an: Hỏng rồi, xem ra đã xảy ra chuyện lớn.

"Đình Tuyền, các ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Thiệu Minh Uyên lặng im không nói, liếc nhìn Trì Xán.

Dương Hậu Thừa đưa tay đỡ Trì Xán: "Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế được sao? Ngươi lại đánh không lại Đình Tuyền——"

Trì Xán hất thẳng tay Dương Hậu Thừa ra. Tên khốn kiếp này đến khuyên can hay là đến thêm dầu vào lửa vậy?

"Thiệu Minh Uyên, ngươi theo ta tới đây!" Trì Xán lồm cồm bò dậy.

Thiệu Minh Uyên lau vết máu nơi khóe miệng, cũng đứng lên theo.

"Các ngươi đi đâu thế?" Dương Hậu Thừa gặng hỏi.

"Không cần ngươi lo!" Trì Xán ném lại một câu, nhấc chân bỏ đi.

Thiệu Minh Uyên vỗ vai Dương Hậu Thừa: "Không sao đâu."

Mắt thấy hai người đi rồi, Dương Hậu Thừa do dự một chút rồi không đuổi theo nữa. Chàng muốn đi bàn bạc với Lê cô nương, Lê cô nương lanh lợi hơn chàng, biết đâu lại biết là chuyện gì.

Dương Hậu Thừa đi đến trước cửa phòng Kiều Chiêu, phát hiện Kiều Chiêu đang đứng ngay ở cửa, vẻ mặt phức tạp.

"Lê cô nương, hôm nay người châm cứu cho Đình Tuyền xong rồi phải không? Có biết họ là vì chuyện gì không?"

Kiều Chiêu không trả lời. Hai người vì nàng mà đánh nhau, chuyện như vậy nghĩ thôi đã xấu hổ chết đi được, lẽ nào còn muốn cho cả thiên hạ biết sao?

"Ta không rõ lắm, Dương đại ca vẫn nên hỏi họ thì hơn." Nói xong, Kiều Chiêu khẽ nhún người, xoay người về phòng.

Dương Hậu Thừa đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu. Hôm nay cả đám sao đều bất thường thế này?

Biết hai kẻ kia nếu đã bỏ chàng lại, chắc chắn là có chuyện muốn nói riêng, Dương Hậu Thừa tức anh ách, đi đến chỗ lan can thuyền hóng gió.

Tiền ngỗ tác ăn xong lạc rang, phủi phủi vỏ lạc dính trên người, nhấc chân bỏ đi. Khi lướt qua Dương Hậu Thừa, lão thở dài thườn thượt: "Người trẻ tuổi à..." Cho nên vẫn là tiếp xúc với thi thể thì bớt lo hơn nhiều.

Trên thuyền không thể so với trên bờ, nói chuyện trong phòng vẫn ổn thỏa hơn.

Phòng của Thiệu Minh Uyên bừa bộn lộn xộn, Trì Xán liền đi thẳng về phòng mình, đợi Thiệu Minh Uyên vào xong, tiện tay đóng cửa lại. Chàng cũng mặc kệ Thiệu Minh Uyên, ngồi thẳng xuống bàn, hung hăng rót một ngụm trà nguội, thở hổn hển từng hơi.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống đối diện chàng, đưa tay định lấy ấm trà.

Trì Xán giữ tay chàng lại, cười khẩy nói: "Đây là phòng của ta. Thiệu Minh Uyên, ta không mời ngươi uống, ngươi lại không biết ngượng mà tự mình ra tay à?"

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên nhìn sâu vào Trì Xán, khẽ thở dài: "Thập Hi, giữa chúng ta nhất định phải căng thẳng như dây đàn thế này sao?"

"Căng thẳng như dây đàn?" Trì Xán cười chế nhạo, "Thiệu Minh Uyên, người gây sự rõ ràng là ngươi mà, hôm đó ngươi nói thế nào?"

Thấy Thiệu Minh Uyên không nói, chàng nhướng mày, đặt mạnh chén trà xuống bàn, "Ngươi nếu quên rồi, vậy ta nhắc lại cho ngươi nhớ. Ngươi nói, ngươi đối với Lê cô nương không có ý gì, bảo ta yên tâm. Chẳng lẽ lúc đó ta nghe nhầm sao?"

"Ngươi không nghe nhầm, ta đúng là đã nói như vậy."

Nghe chàng nói thế, Trì Xán cười phá lên, trong tiếng cười lộ rõ sự phẫn nộ không thể kìm nén, hung hăng đấm mạnh xuống mặt bàn: "Vậy bây giờ thì sao, ngươi lại sau lưng đi tìm Lê Tam thổ lộ? Thiệu Minh Uyên, ngươi nếu thích Lê Tam, thẳng thắn nói ra, ta không trách ngươi, lòng thương nhớ người ấy là chuyện thường tình, huynh đệ vẫn là huynh đệ. Nhưng ngươi bây giờ thì tính là gì, dùng lời nói trấn an ta, xem ta như kẻ ngốc mà lừa gạt?" Nói đến câu cuối cùng, chàng có chút nói không thành lời, tay chống bàn thở hổn hển, sắc mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên.

"Thập Hi, trong lòng ngươi, ta là loại người đó sao?"

"Vốn dĩ trong lòng ta ngươi không phải, nhưng việc làm hiện tại của ngươi thì đúng là vậy." Có lẽ vì đã đánh nhau một trận hả hê, Trì Xán tuy vẫn còn thịnh nộ, nhưng cũng có thể nói chuyện lý trí hơn.

"Thiệu Đình Tuyền, lòng ta rất khó chịu. Nghe được ngươi nói tiếng 'Ừm' với Thần Quang, ta chỉ hận không thể tự đâm mình một nhát cho xong." Trì Xán cười thê lương, "Bởi vì tự đâm mình một nhát, cũng không đau bằng ngươi đâm..."

Trì Xán hai tay che mặt, dần dần gục đầu xuống. Chàng đau lòng không chỉ vì người bằng hữu thân như ruột thịt lại cùng thích một cô nương với mình, mà là vì cách làm của hắn. Việc này có khác gì đâm sau lưng?

"Thiệu Minh Uyên, ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh."

Thiệu Minh Uyên ngồi im không nhúc nhích.

"Ngươi đi ra ngoài!" Trì Xán đá văng chiếc ghế đẩu bên chân, trong mắt lửa giận cháy rực.

Thiệu Minh Uyên cúi người dựng chiếc ghế đẩu đang xoay vòng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trì Xán: "Thập Hi, yên tĩnh một mình không thể giải quyết được chuyện này."

---------------

Chương 383: Hết hy vọng

Annguytuyen

Trì Xán ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, mắt hơi khép, nỗi đau khổ và bực bội vô tận lộ ra từ đuôi mày khóe mắt, đến cả giọng nói cũng không còn vẻ lười biếng thường ngày, chỉ còn lại sự mệt mỏi: "Vậy ngươi nói, làm thế nào mới có thể giải quyết được chuyện này?"

Không đợi Thiệu Minh Uyên trả lời, chàng bỗng mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào người đối diện: "Ngươi từ bỏ?"

Tâm trạng Thiệu Minh Uyên lúc này cũng chẳng khá hơn là bao. Chàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như vậy, lại cùng bằng hữu thân như ruột thịt vì một nữ nhân mà đánh nhau. Nếu là Lê cô nương, chàng căn bản sẽ không tranh giành. Nhưng nàng là Kiều Chiêu, vậy thì chàng chết cũng sẽ không từ bỏ.

"Ngươi nói chuyện đi chứ!" Trì Xán dùng sức đấm mạnh xuống bàn.

Thiệu Minh Uyên nhìn thẳng vào mắt Trì Xán, lắc đầu: "Thập Hi, những thứ khác ta đều có thể từ bỏ, chỉ có nàng là không thể."

Sự kiên quyết trong giọng nói của Thiệu Minh Uyên khiến Trì Xán im lặng một lát, rồi hỏi: "Tại sao? Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại thay đổi nhanh như vậy?"

Khóe miệng Thiệu Minh Uyên giật giật. Lý do thực sự chàng không thể nói cho hắn biết được. Mượn xác hoàn hồn, chuyện như vậy quá đỗi hoang đường, một khi lan truyền ra ngoài bị kẻ có tâm lợi dụng, liền có thể mang đến tai họa ngập đầu cho Chiêu Chiêu.

Thấy Thiệu Minh Uyên không nói gì, Trì Xán cười khẩy: "Nói không nên lời? Hay là căn bản khinh thường nói với ta? Thiệu Minh Uyên, đối với ngươi mà nói, có hay không có kẻ bằng hữu này như ta căn bản không quan trọng, đúng không?"

"Không phải——"

"Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là tại sao? Ít nhất đừng xem ta như kẻ ngốc mà lừa gạt, được không?"

Bị Trì Xán ép đến không thể tránh né, Thiệu Minh Uyên đành liều nói: "Bởi vì ta và nàng đã có da thịt gần gũi!"

Trì Xán ngẩn người, như thể không nghe rõ lời Thiệu Minh Uyên nói: "Ngươi nói lại lần nữa, ta có lẽ nghe nhầm——"

Thiệu Minh Uyên khẽ thở dài: "Thập Hi, ta và Lê cô nương đã có da thịt gần gũi..."

Lời này chàng quả thực không lừa hắn, ở trong sơn động kia, cách Chiêu Chiêu bón thuốc vốn dĩ là việc chỉ giữa vợ chồng mới có thể làm.

Thấy Trì Xán vẫn không nhúc nhích, lòng Thiệu Minh Uyên không nỡ, khẽ gọi một tiếng: "Thập Hi——"

Trì Xán như tỉnh khỏi cơn mê, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên không né tránh. Cú đấm trực diện rơi thẳng xuống dưới mắt trái của chàng, chỗ đó tức khắc nóng rát đau đớn.

Trì Xán cả người lao tới, đôi mắt đỏ ngầu như máu: "Thiệu Minh Uyên, ngươi là đồ súc sinh!"

Chàng lao tới như vậy, Thiệu Minh Uyên cả người lẫn ghế cùng ngã xuống đất, tạo ra tiếng vang lớn.

Dương Hậu Thừa đứng ngoài cửa không nhịn được tiến lại gần cửa hai bước, sốt ruột đến mức cứ xoa tay liên tục. Chắc không đến nỗi gây ra án mạng chứ?

Trong phòng, Trì Xán như phát điên, vung nắm đấm tới tấp vào người Thiệu Minh Uyên. Thiệu Minh Uyên ăn mấy quyền, đưa tay giữ chặt cổ tay Trì Xán.

"Thập Hi, hay là ngươi cứ yên tĩnh một mình đi, nghe ta nói hết lời đã."

Trì Xán tức giận đến bật cười: "Không, ngươi vừa nói đúng, yên tĩnh một mình không giải quyết được vấn đề, nắm đấm mới có thể giải quyết!"

Thiệu Minh Uyên thở dài: "Thập Hi, ngươi đừng quên, chỉ khi ngươi đánh thắng được người khác, nắm đấm mới có thể giải quyết vấn đề."

Chàng chỉ có lỗi với hắn ở chỗ đã nói những lời kia quá sớm. Còn đối với Chiêu Chiêu, chàng chưa bao giờ cho rằng việc dây dưa với nữ nhân của mình là đức hạnh gì.

Những lời này của Thiệu Minh Uyên khiến Trì Xán sững sờ, rồi sau đó cười thảm: "Thiệu Đình Tuyền, coi như ngươi lợi hại!"

Nắm đấm không thể đánh nổi nữa, Trì Xán ngồi bệt dưới đất ngẩn người một lúc, giọng khàn đặc hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào? Thiệu Minh Uyên, ngươi đúng là súc sinh mà, Lê Tam mới bao lớn? Nàng còn chưa đến mười bốn tuổi, ngươi lại nỡ lòng nào ra tay với nàng?"

Từ lúc phát hiện ra tình cảm của mình đối với Lê Tam, chàng đã xác định muốn cưới nàng, nhưng cho dù bây giờ cưới nàng về nhà, chàng cũng không nỡ ra tay với nàng sớm như vậy. Nữ nhân mà chàng đặt trên đầu quả tim, định kiên nhẫn chờ đợi lớn lên, lại bị tên khốn kiếp Thiệu Minh Uyên này làm hại. Trì Xán nghĩ đến đây, liền tức giận đến tim như rỉ máu.

Nghe Trì Xán chất vấn, Thiệu Minh Uyên không khỏi mặt đỏ tai hồng. Chàng chỉ nghĩ Chiêu Chiêu là thê tử của mình, lại quên mất Lê cô nương hiện tại còn chưa đến tuổi cập kê. Nghĩ vậy, chẳng trách Trì Xán ra tay tàn nhẫn đến thế.

Trì Xán liếc xéo chàng một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ biết xấu hổ rồi à? Nói đi, là lúc mang nàng đi tìm lão ngỗ tác thối tiền kia? Hay là tối hôm qua?"

Thấy thần sắc Thiệu Minh Uyên càng thêm xấu hổ, chàng bỗng mở to mắt, thất thanh nói: "Lẽ nào là hôm nay? Thiệu Minh Uyên, ngươi có phải đã sớm tính toán ra tay trước để giành lợi thế không?"

Thiệu Minh Uyên cười khổ: "Không phải, là lần núi Lạc Hà bị lở, ta vào núi tìm nàng, bỗng nhiên mưa to, chúng ta trốn vào trong sơn động..."

"Sau đó ngươi liền thừa nước đục thả câu?" Răng Trì Xán nghiến ken két. Uổng công hắn như kẻ ngốc cứ mơ mộng về tương lai, thì ra bắp cải nhà mình đã sớm bị heo ủi mất rồi.

"Không phải, lúc đó ta bị thương, nàng bón thuốc cho ta——"

Con ngươi Trì Xán mở to vài phần: "Bón thuốc?"

Nói ra lời này với người khác, Thiệu Minh Uyên khá xấu hổ, nói bóng gió: "Lúc đó ta hôn mê."

"Vậy thì sao?" Trì Xán nhướng mày hỏi, không đợi đối phương trả lời, đột nhiên liền hiểu ra, "Ngươi, các ngươi... Nàng——"

Trì Xán chỉ cảm thấy trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung, trên không chạm trời dưới không chạm đất, dày vò đến mức người ta chỉ muốn xé nát tim ra thành trăm mảnh, mới không khiến người đau đến nghẹt thở.

Hồi lâu sau, chàng giọng khàn khàn hỏi: "Nếu đã như vậy, ngày đó tại sao ngươi lại nói với ta như thế?"

"Lúc đó ta còn chưa nhớ ra, hôm qua mơ một giấc mơ mơ hồ hồ, mới có ý nghĩ này, sau đó đi hỏi nàng..."

"Nàng thừa nhận?" Trì Xán hỏi ra lời này, giọng run rẩy.

Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu.

Trì Xán cả người như mất hết khí thế, từ phẫn nộ lúc nãy nháy mắt trở nên suy sụp. Đối với chàng mà nói, việc Lê Tam đích thân thừa nhận còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả việc nàng và hắn đã có da thịt gần gũi.

Tính tình của Lê Tam chàng đã hiểu rõ, thật sự là tâm cứng như sắt đá, đến che giấu cũng không thèm. Nàng có thể thừa nhận chuyện đã xảy ra với Thiệu Minh Uyên, ý nghĩa đằng sau đã không cần nói cũng biết. Chàng đã sớm biết, thái độ của Lê Tam đối với Thiệu Minh Uyên là khác biệt.

Trì Xán nhắm mắt: "Nếu như——"

Chàng vừa mở miệng, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của nữ tử trẻ tuổi: "Trì công tử, xin mở cửa một chút, cô nương chúng tôi có đồ gửi tới."

Tim Trì Xán khẽ động, đôi mắt tuyệt vọng bùng lên tia sáng, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.

A Châu đứng ngoài cửa, nhún gối hành lễ với Trì Xán.

"Cô nương các ngươi gửi cái gì?" Trì Xán vịn khung cửa hỏi. Sau một hồi ẩu đả, lúc này Trì đại công tử áo quần không chỉnh tề, khiến người nhìn không khỏi mặt đỏ tim đập.

A Châu đành phải cúi gằm đầu, hai tay dâng một chiếc hộp sứ nhỏ xinh lên trước mặt Trì Xán: "Cô nương bảo nô tỳ mang thuốc trị thương đến cho Thiệu tướng quân."

Trì Xán nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt bốc lửa.

"Đưa cho Thiệu tướng quân?"

A Châu rũ mi mắt, giọng nói rõ ràng: "Vâng, cô nương nói là đưa cho Thiệu tướng quân."

------------

Chương 384: Buông tay

Annguytuyen

"Đa tạ." Thiệu Minh Uyên không biết đã đến từ lúc nào, đứng bên cạnh Trì Xán, đưa tay nhận lấy chiếc hộp sứ trong tay A Châu.

A Châu nhanh chóng ngước mắt nhìn Thiệu Minh Uyên một cái, rồi lại lập tức cụp mắt xuống, nhún người hành lễ với hai người: "Nô tỳ xin cáo lui."

"Khoan đã——" Trì Xán theo bản năng gọi một tiếng.

A Châu dừng bước, đứng lại một cách quy củ.

Trì Xán bỗng nhiên nản lòng, xua tay: "Thôi, ngươi đi đi."

Với một tiểu nha hoàn, chàng có thể nói gì đây? Với Lê Tam—— Nàng đã đưa ra lựa chọn, vậy chàng còn lời nào để nói nữa?

Chàng vốn tưởng rằng nàng tuổi còn nhỏ, tình cảm chưa nảy nở, chàng kiên nhẫn chờ đợi, gìn giữ, rồi sẽ đợi được đến ngày nàng trưởng thành. Đợi khi tình cảm nàng mới chớm nở, chàng là người ở bên cạnh nàng lâu nhất, biết đâu nàng sẽ nguyện ý ở bên chàng.

Mà hiện tại, chiếc hộp thuốc mỡ nhỏ bé này đưa tới, chàng cuối cùng cũng hiểu ra.

Thì ra nàng không phải tình cảm chưa nảy nở, mà là người trong lòng đã thầm trao gửi không phải là chàng mà thôi.

Nếu nàng và bằng hữu đã tình trong như đã mặt ngoài còn e, hắn Trì Xán dù sao cũng là nam nhi, lẽ nào còn mặt dày chen vào giữa họ hay sao?

A Châu bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi xa, Trì Xán nhìn không chớp mắt theo bóng nàng vào sâu trong dãy phòng trên hành lang, lùi lại một bước, đóng cửa phòng lại.

"Ngươi sẽ đối xử tốt với nàng chứ?" Trì Xán quay người lại, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc hỏi câu này.

"Sẽ." Thiệu Minh Uyên cũng nghiêm túc gật đầu.

"Sẽ tốt hơn ta đối với nàng chứ?" Trì Xán hỏi lại, trong mắt có ánh nước long lanh.

Thiệu Minh Uyên nhìn chăm chú vào mắt Trì Xán. Đến lúc này, chàng không nói nên lời lẽ đắc thắng nào. Chàng sẽ dốc hết sức mình để đối tốt với Chiêu Chiêu, nhưng chàng cũng không thể phủ nhận tình cảm của bạn mình đối với nàng.

"Không nạp thiếp, không thu thông phòng, càng sẽ không vì thân phận của ngươi mà nhận lấy những cơ thiếp do các thế lực lằng nhằng đưa tới?"

"Đương nhiên." Thiệu Minh Uyên đáp không cần suy nghĩ.

Trì Xán nhếch khóe môi, cười như không cười hỏi: "Kể cả Hoàng Thượng ư?"

Thiệu Minh Uyên gật đầu.

Trì Xán thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, nếu đã như vậy, ta buông tay."

Chàng mím môi, nhanh chóng quay người, đẩy cửa đi thẳng.

Thiệu Minh Uyên ngây người đứng tại chỗ, nắm chặt chiếc hộp sứ trong tay.

Một lát sau, Trì Xán lại xuất hiện ở cửa phòng, đối diện với ánh mắt bằng hữu, lạnh mặt nói: "Đây là phòng của ta!"

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe." Thiệu Minh Uyên giơ tay vỗ lên vai Trì Xán.

Trì Xán gạt tay chàng ra, sầm một tiếng nhốt Thiệu Minh Uyên ở ngoài cửa.

Thiệu Minh Uyên không nhịn được quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng thực sự hụt hẫng. Cánh cửa vẫn đóng im lìm, như thể chưa từng mở ra, bên trong lặng ngắt không một tiếng động.

Thiệu Minh Uyên khẽ thở dài, quay về phòng mình.

Trong phòng một mảnh hỗn độn. Chàng cúi người dựng chiếc ghế bị ngã dậy, lặng lẽ bắt đầu thu dọn.

Không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên: "Đình Tuyền, là ta."

Thiệu Minh Uyên mở cửa.

Dương Hậu Thừa đứng ở cửa, gãi gãi đầu: "Ta vào được không?"

Thiệu Minh Uyên nghiêng người tránh ra.

Dương Hậu Thừa đi vào, cũng chẳng để ý căn phòng bừa bộn, tùy tiện ngồi xuống.

"Đình Tuyền, dưới mắt trái ngươi thâm một mảng kìa, không sao chứ?"

"Không hề gì." Vết thương ngoài da này đối với Thiệu Minh Uyên mà nói thì đến nhíu mày cũng không đáng.

Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Đình Tuyền, giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thấy hắn không trả lời, Dương Hậu Thừa hết sức cẩn thận hỏi: "Không phải là có liên quan đến Lê cô nương đấy chứ?"

Thiệu Minh Uyên khẽ gật đầu.

Dương Hậu Thừa nhảy dựng lên ngay lập tức, kinh ngạc đến nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi... Ngươi cũng thích Lê cô nương?"

Thiệu Minh Uyên lại gật đầu lần nữa.

"Chẳng trách." Dương Hậu Thừa không nhịn được vò đầu, đi đi lại lại trong căn phòng bừa bộn, vì quá đỗi kinh ngạc không để ý dưới chân, dẫm phải vũng nước trà trên sàn suýt nữa thì ngã dúi dụi.

Chàng vội vịn vào chiếc bàn bên cạnh, liên tục thở dài: "Đình Tuyền, ngươi làm vậy không phải phép lắm đâu, Thập Hi thích Lê cô nương đã lâu, ngươi đâu phải không biết..."

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Trọng Sơn, ý ngươi là vì Thập Hi thích Lê cô nương trước, nên ta đáng lẽ phải nhường nhịn?"

"Ủa, không phải nên như vậy sao?" Dương Hậu Thừa chớp mắt. Đến trước đến sau, đây là đạo lý ai cũng biết mà.

Thiệu Minh Uyên thở dài: "Trọng Sơn, chuyện này không thể nói đến trước đến sau được."

"Nhưng mà huynh đệ như tay chân, đàn bà như áo mặc——" Dương Hậu Thừa gãi mạnh đầu. Mình rốt cuộc đang nói năng lung tung cái gì thế này, may mà Đình Tuyền không phải kẻ nhiều chuyện, sau này tức phụ (vợ) của mình sẽ không biết!

Thiệu Minh Uyên trong lòng hiểu rõ, thân phận thực sự của Kiều Chiêu không thể nói ra, việc này rơi vào mắt Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn bọn họ, chính là chàng làm không phúc hậu. Cái tiếng xấu này chàng nguyện ý nhận, có thể quang minh chính đại bày tỏ tình cảm với người trong lòng, trả cái giá như vậy thì có là gì.

"Tay chân chặt đứt sẽ đau, không mặc áo quần thì sẽ thế nào?" Thiệu Minh Uyên hỏi lại.

Dương Hậu Thừa sững người, cảm thấy lời này không ổn, nhưng nhất thời không thể phản bác được.

"Trọng Sơn, chuyện này đã qua rồi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu không yên tâm, thì đi tìm Thập Hi uống hai ly đi, hắn bây giờ trong lòng thật không dễ chịu."

"Ngươi cũng biết hắn không dễ chịu à?" Dương Hậu Thừa lắc đầu, "Đang yên đang lành sao lại thành ra thế này!"

Theo Dương Hậu Thừa rời đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Thiệu Minh Uyên mở tay ra, cầm chiếc hộp sứ trong tay đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.

A Châu trở về phòng: "Cô nương, thuốc mỡ đã đưa cho Thiệu tướng quân."

Kiều Chiêu đặt cuốn sách đang xem xuống, vẻ mặt không rõ vui buồn: "Trì công tử có nói gì không?"

A Châu mím môi, trả lời: "Trì công tử chỉ xác nhận lại có phải đưa cho Thiệu tướng quân không, ngoài ra không nói gì thêm."

Kiều Chiêu cười cười: "Vất vả cho ngươi rồi." Nàng cầm lấy cuốn sách vừa đặt xuống tiếp tục xem.

A Châu lặng lẽ ngước mắt nhìn Kiều Chiêu một cái. Thiếu nữ đọc sách vẻ mặt bình tĩnh, dáng vẻ nghiêm túc đọc sách đẹp như tranh vẽ.

Ánh mắt A Châu không kìm được dừng trên cuốn sách trong tay Kiều Chiêu, không khỏi giật mình. Nàng chắc chắn mình biết chữ, vậy nên cô nương... đang cầm ngược sách ư?

Phát hiện ra điểm này, A Châu mới biết thì ra trong lòng cô nương nhà mình hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nàng đứng đó, bỗng cảm thấy đau lòng cho thiếu nữ chưa đầy mười bốn tuổi trước mắt này. Nàng là giữa đường mới đi theo cô nương, không rõ ràng quá khứ của cô nương, những năm tháng đó cô nương rốt cuộc đã trải qua những gì, mới quen nén mọi vui buồn giận hờn vào trong lòng?

Ánh mắt nóng rực của A Châu khiến Kiều Chiêu ngẩng đầu lên một chút, theo tầm mắt nàng nhìn xuống, xấu hổ mà nhếch môi, đặt sách xuống.

"Cô nương, nếu ngài cũng khó chịu, tại sao... lại làm như vậy?" A Châu cuối cùng không nhịn được hỏi. Trì công tử và Thiệu tướng quân đánh nhau, cô nương lại sai nô tỳ đến phòng Trì công tử trước để đưa thuốc mỡ cho Thiệu tướng quân, hành động như vậy không nghi ngờ gì sẽ làm tổn thương nặng nề trái tim Trì công tử.

Kiều Chiêu nhìn sâu vào A Châu một cái.

A Châu cúi đầu: "Nô tỳ không nên hỏi."

"Thôi, lui ra đi, ta tối qua không ngủ ngon, định ngủ thêm một lát."

-----------------

Chương 385: Gan lớn mặt dày

Annguytuyen

Kiều Chiêu không đáp lời A Châu, song trong lòng lại tự nhủ: Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể hết hy vọng mà thôi.

Nếu như ban đầu nàng cho rằng Trì Xán thích mình chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của bậc công tử đối với một tiểu cô nương, thì hiện tại nàng không thể không thừa nhận, hắn là thật lòng.

Với một người thật lòng với mình như vậy, mà nàng lại vĩnh viễn không thể đáp lại, chi bằng dứt khoát khiến hắn sớm ngày hết hy vọng. Còn có điều gì khiến người ta nản lòng thoái chí hơn là cho hắn biết nàng đã có người trong lòng, mà người đó lại chính là bằng hữu chí cốt của hắn?

Phần lớn thời gian, Kiều Chiêu đều thông minh lý trí, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không khó chịu. Trì Xán là người đã cứu nàng khỏi hang hùm miệng sói, là cọng rơm cứu mạng mà nàng níu lấy khi vừa trở thành tiểu nha đầu Lê Chiêu, giữa lúc hoang mang bất lực nhất.

Một người như vậy, nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không yêu thích, nhưng sẽ luôn mang lòng cảm kích. Làm tổn thương hắn, lòng nàng tự nhiên cũng không dễ chịu.

Kể từ ngày đó, Kiều Chiêu không đến phòng ăn dùng bữa nữa.

Thuốc trị thương A Châu đưa tới hiệu quả rất tốt, ngày hôm sau gặp lại Thiệu Minh Uyên, vết bầm trên mặt chàng đã tan đi quá nửa. Dù là thế, vị tướng quân trẻ tuổi với một bên mắt còn hơi thâm tím trông vẫn có phần hài hước.

Kiều Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt chàng hồi lâu.

Thiệu Minh Uyên có chút ngượng ngùng, nhưng không hề né tránh, mặc nàng đánh giá.

"Xem ra hôm qua Trì đại ca ra tay rất nặng."

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Phải. Chiêu Chiêu, thuốc kia——"

Kiều Chiêu ngắt lời chàng: "Thiệu tướng quân, ngài hẳn là hiểu rõ dụng ý của ta chứ?"

Nàng cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Ta chỉ là không muốn Trì đại ca lãng phí thời gian vì ta nữa thôi, cũng không phải có ý gì với Thiệu tướng quân."

"Ta biết."

Kiều Chiêu ngước mắt nhìn chàng.

Nam nhân đối diện cười dịu dàng: "Suy nghĩ của nàng, ta đều biết."

Kiều Chiêu không khỏi nhíu mày. Vì sao nàng luôn có cảm giác bất lực như đấm vào bông gòn thế này? Vừa rồi rõ ràng đã nói thẳng ra, nhưng người này hễ mở miệng là lại thấy có gì đó không đúng.

"Thiệu tướng quân biết là tốt rồi." Mạch suy nghĩ rối bời, Kiều cô nương dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, xị mặt nói.

"Dù thế nào đi nữa, vẫn phải đa tạ Chiêu Chiêu." Thiệu Minh Uyên cười nhìn thiếu nữ đang mang vẻ mặt khó chịu.

"Thiệu tướng quân, ngài không cảm thấy gọi ta là Lê cô nương thì thích hợp hơn sao?"

"Nếu cữu huynh gọi nàng là Lê cô nương, vậy thì ta cũng gọi nàng là Lê cô nương." Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng chặn lời nàng lại.

Kiều Chiêu cắn môi. Là nàng sai rồi, Thiệu Minh Uyên chưa bao giờ là hạng người ngoan ngoãn mặc người nhào nặn.

Thiệu Minh Uyên hơi cúi đầu, tuy vết bầm trên mặt làm giảm đi vài phần vẻ tuấn tú, nhưng chàng hoàn toàn không để tâm, cười nhẹ nói: "Chiêu Chiêu nếu cảm thấy không thích hợp, thật ra còn có một cách khác."

"Cách gì?" Kiều Chiêu theo bản năng hỏi lại.

"Nàng có thể gọi ta là Đình Tuyền, như vậy là thích hợp rồi."

"Thiệu Minh Uyên!" Nàng biết ngay mà, loại binh sĩ quanh năm chinh chiến này đâu phải hạng tốt lành gì!

Người nào đó rất nhanh đã chứng thực suy đoán của Kiều cô nương. Chàng quen tay quen đường nắm lấy tay nàng, cười nói: "Gọi ta là Thiệu Minh Uyên cũng được."

"Ngươi còn biết xấu hổ không thế?" Kiều Chiêu bị chàng làm cho hết cách, cuối cùng vứt bỏ phong thái thục nữ, hạ giọng chất vấn.

"Biết chứ." Vị tướng quân trẻ tuổi gật đầu, rất nhanh lại bổ sung, "Nhưng ta càng muốn nàng hơn. Cho nên nếu hai điều này mâu thuẫn, thì điều trước có thể không cần."

"Thiệu Minh Uyên——" Kiều Chiêu nghiến răng nghiến lợi kêu lên ba chữ này, nhắm mắt. Không được, nàng phải bình tĩnh một chút.

Nàng vạn lần không ngờ tới, một khi biết rõ thân phận thì hắn lại là người như thế này, hoàn toàn khác xa với những gì nàng tưởng tượng trước đây. Bị dồn đến mức có chút rối loạn, Kiều cô nương nhất thời không biết nên dùng thái độ nào đối với người nào đó cho phải.

Thiệu Minh Uyên nhìn không chớp mắt thiếu nữ bên cạnh. Da nàng rất trắng, trong ngần như ngọc, khi nhắm mắt như vậy, hàng mi dài cong vút liền tạo thành một chiếc quạt nhỏ, có thể làm lòng người xao động. Vẻ mặt nàng không còn bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến chàng vô cớ an tâm hơn vài phần.

Gan lớn, lòng dạ kiên trì, mặt dày, xem ra đúng là con đường chính xác. Ừm, lát nữa phải thưởng cho Thần Quang một phen mới được.

Kiều Chiêu mở mắt ra, liền thấy nam nhân bên cạnh đang cười ngây ngô. Cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Kiều cô nương nhíu mày suy nghĩ mãi.

Thiệu Minh Uyên mừng thầm vì có thêm chút thời gian ở bên nàng, lanh trí ngậm miệng không nói gì.

Ánh mắt Kiều Chiêu lơ đãng liếc qua chỗ nào đó, bỗng nhiên phản ứng lại: Tên khốn kiếp này còn mặt dày nắm tay nàng!

Kiều Chiêu rụt tay về, Thiệu Minh Uyên không khỏi nắm chặt hơn.

"Buông ra!"

Vị tướng quân trẻ tuổi nén nỗi không nỡ trong lòng, bình tĩnh buông tay ra, hỏi thiếu nữ đang tức giận: "Chiêu Chiêu, ta bây giờ có thể cởi áo được chưa?"

Kiều Chiêu đã hoàn toàn không muốn nói chuyện với người nào đó nữa. Tên khốn kiếp này lẽ nào vẫn luôn kìm nén bản tính háo sắc? Che giấu đủ sâu.

"Chiêu Chiêu, ta cởi xong rồi, có thể bắt đầu được chưa?"

Kiều Chiêu sa sầm mặt, hờn dỗi nói: "Ngươi đừng nói nữa! Bằng không ta không dám chắc có châm nhầm chỗ không đâu."

Thiệu Minh Uyên khẽ mỉm cười: "Châm nhầm chỗ cũng không sao, ta không sợ đau."

Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu, xị mặt nói: "Thiệu tướng quân, ta nghĩ lại rồi, thật ra đề nghị trước kia của ngài cũng không tệ."

"Đề nghị gì?" Thiệu Minh Uyên giả ngu.

"Chính là tìm thuộc hạ của ngài, ta đem các bước châm cứu loại bỏ hàn độc dạy cho hắn."

Cứ thế này mãi, thật sự không thể sống yên ổn được nữa.

Thiệu Minh Uyên lắc đầu: "Không được đâu, Chiêu Chiêu. Ta chỉ mang theo một mình Diệp Lạc làm thân vệ, hắn thân thủ tuy tốt, nhưng đầu óc không được lanh lợi lắm, học không nổi đâu."

Diệp Lạc đang tận tụy đứng gác ngoài cửa: "..." Hắn không nghe thấy gì hết!

"Thần Quang đâu?"

"Thần Quang trông thì lanh lợi, nhưng thực tế còn không bằng Diệp Lạc nữa là."

Kiều Chiêu rõ ràng không tin, sa sầm mặt nhìn chàng.

Thiệu Minh Uyên cao giọng gọi: "Diệp Lạc——"

"Thuộc hạ có mặt!" Ngoài cửa Diệp Lạc lớn tiếng đáp.

"Gọi Thần Quang đến đây, hai ngươi cùng vào." Thiệu Minh Uyên phân phó xong, quay sang cười nói với Kiều Chiêu, "Chiêu Chiêu nếu không tin, lát nữa hỏi họ là được."

Không bao lâu, Thần Quang và Diệp Lạc đẩy cửa bước vào, cùng lên tiếng hỏi: "Tướng quân có gì phân phó?"

"Diệp Lạc, ngươi đối với thuật châm cứu có hứng thú không?" Thiệu Minh Uyên mở miệng hỏi.

Diệp Lạc còn chưa kịp nói, Thần Quang đã lặng lẽ véo hắn một cái từ phía sau.

"Ui da——" Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, mặt đầy đau khổ nói, "Không có hứng thú ạ, lẽ nào tướng quân muốn thuộc hạ học cái này sao?"

Thiệu Minh Uyên nhìn về phía Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu chuyển tầm mắt sang người Thần Quang.

Thiệu Minh Uyên thản nhiên hỏi: "Thần Quang, Lê cô nương muốn dạy ngươi châm cứu, ngươi có bằng lòng học không?"

Thần Quang lắc đầu lia lịa: "Tướng quân đừng làm khó thuộc hạ, thuộc hạ làm phu xe linh tinh thì còn được, chứ học châm cứu chẳng phải là muốn lấy mạng thuộc hạ sao!"

Nói đùa chứ, hắn mà thật sự dám nhận lời, tướng quân đại nhân chắc chắn phải lấy mạng hắn không tha!

Thiệu Minh Uyên vẻ mặt khó xử, hướng Kiều Chiêu nhún vai: "Chiêu Chiêu, nàng xem——"

Thần Quang và Diệp Lạc rất biết ý, lặng lẽ lui ra ngoài.

Kiều Chiêu cười khẩy: "Họ là người của ngài, tự nhiên không dám trái ý ngài."

"Họ chỉ là thuộc hạ của ta, cũng không phải người của ta." Thiệu Minh Uyên dịu dàng nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, nói đầy ẩn ý.

Kiều Chiêu chạy trối chết. Nàng thua tên vô lại không biết xấu hổ này rồi!

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #codai