Chương 406-410
Chương 406: Tri phủ
Annguytuyen
Thiệu Minh Uyên ra khỏi cửa phòng, Thần Quang đang dựa vào tường ngủ gật lập tức tỉnh táo lại: "Tướng quân——"
"Lê cô nương đang ngủ, qua bên kia nói."
Thần Quang gật gật đầu, đi được hai bước bỗng nhiên phản ứng lại: "Lê cô nương ngủ trong phòng ngài ạ?"
Ánh mắt vị tướng quân trẻ tuổi thản nhiên, mang theo vẻ uy nghiêm thờ ơ, nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
Mắt Thần Quang sáng lên: "Không sao, không sao, là thuộc hạ lắm lời!" Tướng quân đại nhân thì ra vẫn luôn thâm tàng bất lộ, cao nhân a!
"Diệp Lạc hộ tống Thiết Trụ về rồi chứ?"
"Vâng, tướng quân."
"Thiết Trụ là nhân chứng vô cùng then chốt, hai ngươi gần đây vất vả một chút, thay phiên nhau bảo vệ tốt an toàn cho hắn, nếu xảy ra chuyện, chỉ hỏi tội các ngươi!"
"Tuân lệnh!"
Thiệu Minh Uyên lúc này mới dựa vào tường ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thần Quang dựa vào tường thở dài. Tướng quân đại nhân đáng thương thật, nhường phòng cho Lê cô nương ngủ, còn mình chỉ có thể ngồi ngủ bên ngoài. Tướng quân đại nhân nếu sớm thành thân với Lê cô nương thì đã không phiền phức như vậy rồi. Thần Quang tiếc nuối nghĩ, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trời dần dần sáng tỏ.
Kiều Chiêu tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao. Nàng bỗng nhiên ngồi bật dậy.
"Cô nương, ngài tỉnh rồi." Băng Lục tiến lại gần, A Châu thì đi rót nước.
"Mấy giờ rồi?" Kiều Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói mắt khiến nàng không tự giác nheo mắt lại.
"Sắp trưa rồi ạ." A Châu đưa ly nước cho nàng.
"Ta ngủ lâu như vậy sao?" Kiều Chiêu nhận lấy ly nước, có chút bất ngờ.
Băng Lục bật cười: "Cô nương ngài ngủ hồ đồ rồi, thật sự sắp trưa rồi đấy, vừa rồi ta với A Châu còn đang bàn xem có nên đánh thức ngài dậy ăn cơm trưa không đây."
Kiều Chiêu thấm giọng rồi đứng dậy xuống giường, thuận miệng nói: "Rửa mặt trước đã."
A Châu và Băng Lục nhìn nhau.
Kiều Chiêu nhìn về phía hai người.
Băng Lục bật cười: "Cô nương, ngài thật sự ngủ hồ đồ rồi, đây đâu phải phòng của ngài."
Kiều Chiêu sững người, mặt rất nhanh đỏ lên, lại cảm thấy trước mặt thị nữ mà như vậy thật mất mặt, liền nghiêm mặt thản nhiên nói: "Đương nhiên là về phòng rửa mặt." Nàng bước chân lộn xộn không cẩn thận dẫm phải vạt váy, loạng choạng một chút mới đứng vững, vội vàng đi ra ngoài.
Trong sân yên tĩnh, Kiều Chiêu rửa mặt xong thay một bộ áo quần khác rồi hỏi: "Bọn họ đâu cả rồi?"
A Châu một bên chải tóc cho nàng một bên nói: "Thiệu tướng quân họ đến nhà trưởng thôn rồi, hôm nay Vương huyện lệnh ở nhà trưởng thôn hỏi chuyện các thôn dân."
Kiều Chiêu ăn qua loa chút gì đó, đứng dậy nói: "Đến nhà trưởng thôn xem sao."
Chủ tớ ba người đi ra ngoài, Thần Quang đi tới đón, dưới ánh mặt trời cười lộ cả hàm răng trắng: "Tam cô nương tỉnh rồi ạ?"
Kiều Chiêu nhìn chằm chằm Thần Quang một lát, cứ cảm thấy nụ cười của Thần Quang hôm nay đặc biệt rạng rỡ hơn.
"Ừm. Ngươi không ra ngoài sao?"
"Tướng quân đại nhân lệnh cho thuộc hạ bảo vệ ngài."
Nhắc tới người nào đó, mặt Kiều Chiêu hơi nóng lên, thản nhiên nói: "Đến nhà trưởng thôn xem sao."
Mấy người đi vào nhà trưởng thôn, liền thấy cổng sân nhà trưởng thôn mở rộng, bên ngoài đứng đầy người, ngoài dân làng trong thôn còn có không ít người mặc trang phục nha dịch.
Thần Quang vẫy tay với một người Kim Ngô Vệ.
Tên Kim Ngô Vệ kia chạy tới, cười nói: "Thần Quang đại ca, có việc gì ạ?" Quan thất phẩm trước cửa tể tướng, huống chi Thần Quang làm thân vệ của Quan Quân Hầu vốn dĩ đã có chức quan võ trong người, trước mặt những Kim Ngô Vệ xuất thân không tồi này rất có thể diện.
"Người của quan phủ đến không ít nhỉ?"
"Chẳng phải sao, hôm nay không chỉ huyện lệnh Gia Phong tới, mà cả tri phủ cũng đến."
"Chẳng trách nhiều nha dịch thế. Được rồi, đa tạ, ta đưa Lê cô nương vào."
Thần Quang che chở cho chủ tớ Kiều Chiêu đi vào.
Đúng lúc chuẩn bị ăn cơm, việc hỏi cung dân làng tạm thời kết thúc, tri phủ Gia Nam cùng Vương huyện lệnh đều đang vây quanh đám người Thiệu Minh Uyên nói chuyện.
"Hầu gia yên tâm, việc này hạ quan chắc chắn sẽ điều tra đến cùng."
"Lý tri phủ nói như vậy, bản hầu cũng an tâm rồi." Khóe mắt Thiệu Minh Uyên liếc thấy Thần Quang ở cửa, đứng dậy, "Mấy vị đại nhân ngồi trước, bản hầu ra ngoài một chút."
Thiệu Minh Uyên đi ra, Thần Quang thấp giọng nói: "Lê cô nương tới rồi."
Thiệu Minh Uyên gật gật đầu, nhấc chân đi về phía cây lựu ở góc sân. Trên cây lựu chỉ còn lại mấy quả, đỏ rực trông rất vui mắt.
Kiều Chiêu quay người lại: "Thiệu tướng quân, ta nghe nói tri phủ Gia Nam cũng tới?"
"Phải, lúc này tri phủ Gia Nam, huyện lệnh Gia Phong còn có Giang Ngũ của Cẩm Y Vệ đều đang ngồi trong phòng, có muốn vào không?"
Kiều Chiêu lắc đầu: "Thôi không cần. Hôm nay điều tra có tiến triển gì không?"
"Cũng không có." Thiệu Minh Uyên giọng rất bình tĩnh. Hai người trao đổi ánh mắt, đều ngầm hiểu trong lòng, từ chỗ dân làng này hẳn là không điều tra ra được manh mối gì hữu dụng.
"Vậy ta về trước đây, Thiệu tướng quân xong việc nhớ báo cho ta một tiếng." Đối với chuyện bức họa, nàng vẫn muốn bàn bạc kỹ lưỡng lại với Thiệu Minh Uyên.
"Được." Thiệu Minh Uyên gật đầu, nhìn thiếu nữ đã lấy lại tinh thần sau giấc ngủ no nê, tâm trạng rất vui vẻ, "Đã dùng bữa chưa? Nếu chưa dùng thì ở lại ăn cơm cùng đi, hôm nay thức ăn nhà trưởng thôn nhất định không tồi."
Thấy thiếu nữ sắc mặt cổ quái, Thiệu Minh Uyên cười rộ lên: "Không cần để ý người khác nhìn thế nào, họ chẳng qua chỉ là khách qua đường, không đáng vì những người này mà để bụng mình chịu thiệt."
Kiều cô nương ngước mắt nhìn trời, lặng lẽ nghĩ: Cho nên nói Quan Quân Hầu ôn nhuận như ngọc, văn nhã giữ lễ đều là lừa người, lời đồn quả nhiên không thể tin.
"Ta ăn rồi, ngươi mau vào đi, để người khác đợi lâu không tốt." Rồng mạnh khó áp rắn địa đầu, danh tiếng Quan Quân Hầu tuy vang dội, nhưng đến địa bàn của người khác vẫn nên cố gắng giữ quan hệ tốt thì hơn.
"Được, vậy ta vào đây." Thiệu Minh Uyên cười nhìn Kiều Chiêu một cái, lúc này mới xoay người.
Kiều Chiêu bị cái liếc mắt đó của chàng nhìn đến khó hiểu, vô tình liếc vào trong cửa sổ, tức khắc ngây người. Mắt thấy Thiệu Minh Uyên sắp đi vào, nàng hoàn hồn hô: "Thiệu Minh Uyên——"
Thiệu Minh Uyên lập tức xoay người đi trở lại: "Còn có việc gì sao?"
Trong sân có Băng Lục và A Châu đứng đó, cách đó không xa còn có Thần Quang cùng mấy tên Kim Ngô Vệ và tùy tùng do đám người tri phủ mang đến.
Kiều Chiêu lại không nhịn được nắm lấy ống tay áo Thiệu Minh Uyên, giọng thấp thấp, khó nén run rẩy: "Ta về nhà Đậu phụ Tây Thi chờ ngươi, bây giờ liền có lời muốn nói với ngươi."
Thiệu Minh Uyên sững người, rồi sau đó gật đầu: "Được, ta vào nói một tiếng rồi ra ngay."
Trở lại nhà Đậu phụ Tây Thi, Kiều Chiêu nhận lấy trà nóng A Châu đưa qua, hai tay ôm lấy lại cảm thấy không chút hơi ấm nào, từ đỉnh đầu đến gót chân đều lạnh toát.
Thiệu Minh Uyên cáo từ đám người Lý tri phủ, Lý tri phủ tất nhiên là giữ lại không thôi, mãi cho đến khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Vương huyện lệnh mới tiếc nuối nói: "Vậy đợi ngày khác Hầu gia nhất định phải hạ cố, chúng ta không say không về."
"Nhất định."
Chờ Thiệu Minh Uyên đi rồi, Lý tri phủ liếc Vương huyện lệnh một cái.
Vương huyện lệnh nhỏ giọng giải thích: "Đại nhân có điều không biết, Quan Quân Hầu lần này ra ngoài còn mang theo một vị cô nương, đối với vị cô nương đó rất là ôn nhu săn sóc đấy, chắc là vị cô nương đó đến tìm, lúc này mới quay về."
Lý tri phủ sững người, rồi sau đó cười ha hả: "Ta vốn tưởng Quan Quân Hầu người như vậy không dễ tiếp cận, thì ra cũng là người có cá tính nha!"
-----------
Chương 407: Tâm hữu linh tê (Tâm ý tương thông)
Annguytuyen
Trong giới quan trường, những quan viên khéo léo nhất sợ nhất là hạng người vô dục vô cầu, dầu muối không ăn (không thể mua chuộc, thuyết phục). Lý tri phủ bỗng nhiên phát hiện Quan Quân Hầu nói năng kín kẽ lại có nhược điểm ở phương diện nữ sắc, không những không thấy khó chịu vì chàng rời đi, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cười hỏi thăm Giang Ngũ: "Giang Ngũ gia có biết mối quan hệ giữa vị cô nương kia và Quan Quân Hầu không?"
Giang Ngũ thản nhiên nói: "Lời này của Lý tri phủ hỏi sai người rồi, tại hạ tuy làm việc cho Cẩm Y Vệ, nhưng cũng sẽ không vô cớ đi theo dõi một cô nương nhà người ta."
Lý tri phủ bị một câu từ chối khéo, lại không dám tỏ thái độ, đành tự tìm lối thoát nói: "Giang Ngũ gia nói phải, vị cô nương kia quả thực không có gì quan trọng." Quan trọng là Quan Quân Hầu đến tế bái gia đình nhạc phụ lại dính líu đến một thiếu nữ chưa thành gia, có thể thấy địa vị của người nhà họ Kiều trong lòng vị Hầu gia kia hoàn toàn không quan trọng như vẻ bề ngoài hắn thể hiện. Như vậy mà nói, đối với việc tra án cũng không cần quá căng thẳng.
Nhà trưởng thôn chén tạc chén thù, còn trong nhà Đậu phụ Tây Thi lại yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Thiệu Minh Uyên vào phòng, hướng A Châu và Băng Lục nhẹ nhàng vẫy tay. Hai người A Châu sớm đã được Kiều Chiêu dặn dò, thấy chàng vào liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Thiệu Minh Uyên ngồi xuống bên cạnh Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn chàng. Ánh mắt thiếu nữ trong veo, tâm sự nặng nề.
"Chiêu Chiêu muốn nói gì?"
Lúc này Kiều Chiêu đã khôi phục bình tĩnh, liếc nhìn ra ngoài, hạ giọng nói: "Ta nhớ ra người trong bức họa là ai rồi!"
Sắc mặt Thiệu Minh Uyên đột nhiên biến đổi, thấp giọng hỏi: "Ai?"
"Thị vệ của tri phủ Gia Nam!"
"Lý tri phủ?"
Kiều Chiêu gật đầu: "Phải. Ta vẽ xong bức họa kia, chỉ cảm thấy người đó hình như đã từng quen biết, lại không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu. Mãi cho đến vừa rồi ở trong sân nhà trưởng thôn vô tình liếc vào cửa sổ, thấy được Lý tri phủ, lúc này mới nhớ ra. Mấy năm trước, Lý tri phủ từng mặc thường phục đến Hạnh Tử Lâm bái phỏng tổ phụ, lúc đó người hộ vệ đi theo bên cạnh ông ta chính là người trong tranh!"
"Thị vệ của Lý tri phủ?" Thiệu Minh Uyên nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, "Hôm nay đến đây có mấy tên thị vệ, nhưng không có người trong tranh kia."
Kiều Chiêu cười khẩy: "Có tật giật mình, đương nhiên không dám mang theo hung thủ đến đây. Thiệu Minh Uyên, ta nếu đã nhớ ra, thì tuyệt đối sẽ không nhận sai. Lúc đó Lý tri phủ đến bái phỏng tổ phụ, chính là bởi vì..." Nàng liếc nhanh chàng một cái, rồi mới nói tiếp: "Bởi vì ta sắp xuất các (lấy chồng), cho nên đến chúc mừng."
Nghèo giữa chợ đông không ai hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm kẻ tìm. Nàng gả cho vị tướng quân bắc chinh đang nổi như cồn của Đại Lương, trước khi xuất các, Hạnh Tử Lâm đã rất náo nhiệt một thời gian, khiến tổ phụ phiền không kể xiết.
"Ta không có không tin." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn nàng. Xuất các, nghe thật khiến lòng người rung động.
Kiều Chiêu không biết nam nhân bên cạnh đang miên man suy nghĩ, hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có tính toán gì không?"
"Có thể ra tay gọn gàng dứt khoát gây ra thảm án diệt môn, người đó ở bên cạnh Lý tri phủ tất nhiên cũng là nhân vật được coi trọng. Người như vậy muốn tìm ra cũng không khó, hiện tại quan trọng nhất là phải thu xếp ổn thỏa cho Thiết Trụ và Sơn Tử trước đã." Thiệu Minh Uyên thở dài, "Ta định phái người đưa họ vào kinh, để phòng vạn nhất."
Kiều Chiêu không phản đối: "Như vậy cũng tốt. Nơi này là địa bàn của Lý tri phủ, chúng ta nhân thủ không nhiều, lỡ có chuyện gì khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, đưa họ vào kinh thì an toàn hơn nhiều. Nhưng cố thổ nan ly (khó rời quê cha đất tổ), Sơn Tử lại đang đi học ở trên trấn——"
"Chuyện học hành không khó giải quyết, ta đi hỏi ý kiến họ trước đã." Thiệu Minh Uyên liếc nhìn Kiều Chiêu, nhẹ giọng nói: "Chiêu Chiêu, nàng đừng lo lắng, sự việc đã có manh mối, sớm muộn gì chân tướng sẽ sáng tỏ."
Kiều Chiêu cười cười: "Ta hiểu mà, ít nhất bây giờ chúng ta biết lập trường của Lý tri phủ, cũng coi như kịp thời." Nếu để Lý tri phủ phát hiện trước việc Thiết Trụ đã gặp hung thủ, dưới tình huống không phòng bị, Thiết Trụ rất có thể đã bị diệt khẩu.
Không trì hoãn thời gian, Thiệu Minh Uyên rất nhanh sai người mời Thiết Trụ và Sơn Tử đến.
"Chúng ta đã biết người trong bức họa là ai." Thiệu Minh Uyên đi thẳng vào vấn đề.
Thiết Trụ cả người chấn động, thất thanh hỏi: "Ai?"
Sơn Tử ngồi bên cạnh Thiết Trụ, siết chặt nắm tay.
"Hôm nay tri phủ đến đây, các ngươi biết chứ?"
"Biết, ta thấy rồi." Sơn Tử mở miệng nói.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai người, nghiêm mặt nói: "Người trong bức họa là người của Lý tri phủ."
Thiết Trụ vừa nghe, sợ đến mặt mày tái mét như đất.
Sơn Tử nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, cũng là sắc mặt trắng bệch. Đừng nói là Tri phủ đại nhân, ngay cả Huyện lão gia đối với những người như họ cũng đã là nhân vật lớn như trời rồi, thì ra đối tượng họ muốn báo thù lại là tri phủ ư?
Thiệu Minh Uyên kiên nhẫn đợi hai người bình ổn lại cảm xúc một chút, cười hỏi: "Không biết hai vị tính toán thế nào? Còn muốn báo thù cho Tú nương không?"
Sơn Tử ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Mối thù giết mẹ không đội trời chung, dù có tan xương nát thịt mối thù này ta cũng phải báo!" Thiếu niên nói xong nhìn về phía Thiết Trụ: "Thiết Trụ thúc, thúc không cần tham gia vào chuyện nguy hiểm như vậy——"
Thiết Trụ trừng mắt nhìn Sơn Tử, mặt đỏ lên ngắt lời chàng: "Thằng nhãi này nói cái gì thế? Ta và mẹ con tuy không thành thân, nhưng trong lòng thúc bà ấy chính là vợ ta. Thúc tuy không có bản lĩnh lớn, nhưng cũng không thể làm đồ vô dụng, để mẹ con dưới suối vàng mắng lấy nhầm người!"
Thấy hai người phản ứng như vậy, Thiệu Minh Uyên nhếch khóe môi, hỏi: "Hai vị có bằng lòng rời khỏi nơi này, đến kinh thành không?"
Hai người sững sờ. Rời khỏi nơi này? Chuyện này Thiết Trụ chưa từng nghĩ tới, Sơn Tử từng ảo tưởng một ngày nào đó vào kinh đi thi, nhưng đối với tuổi tác hiện tại của chàng mà nói, tất cả những điều này đều quá sớm, giống như một giấc mộng xa vời không thể với tới.
"Hai vị muốn báo thù cho Tú nương, thì không thể ở lại nơi này, chỉ có đến kinh thành, tương lai đứng ra chỉ chứng Lý tri phủ, mới có thể báo thù cho bà ấy."
Thấy hai người vẻ mặt mờ mịt, Thiệu Minh Uyên giọng ôn hòa nói: "Yên tâm, ta sẽ phái người bảo vệ hai vị vào kinh. Đến kinh thành sau các vị cứ ở trong phủ của ta, sẽ có tiên sinh chuyên môn dạy Sơn Tử đọc sách, tương lai Sơn Tử có thể ở kinh thành tham gia khoa cử. Thiết Trụ đại ca nếu muốn làm việc cũng có thể sắp xếp cho ngài một chân sai vặt. Hai vị thấy thế nào?"
Hai người ngây ra như phỗng. Thế nào ư? Còn có thể thế nào nữa, vừa có thể báo thù lại vừa có thể sống cuộc sống mơ ước, họ ngoài ngẩn người ra đã không biết phải thế nào nữa.
Hai người đến lúc rời đi vẫn còn hơi choáng váng, Kiều Chiêu không khỏi mỉm cười duyên dáng: "Không ngờ Thiệu tướng quân tài ăn nói lại tốt như vậy."
"Đâu phải ta tài ăn nói tốt, chẳng qua là đối với họ là điều cuối cùng cố gắng hết sức cũng khó thực hiện được, còn đối với ta chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Thiệu Minh Uyên cười cười, chuyển sang chủ đề khác, "Đưa tiễn Thiết Trụ họ đi cũng coi như an tâm rồi, không cần ở lại trong thôn lãng phí thời gian nữa."
"Thiệu tướng quân có tính toán gì không?"
"Nàng thì sao?"
Hai người nhìn nhau.
Kiều Chiêu dời tầm mắt đi: "Thiệu tướng quân còn muốn úp úp mở mở với ta nữa sao?"
"Không, chỉ là muốn xem thử, chúng ta có phải nghĩ cùng một hướng không."
Kiều Chiêu nhếch khóe môi. Nàng mới không chơi trò "tâm hữu linh tê" (tâm ý tương thông) với hắn đâu!
Vì thế Kiều cô nương nói thẳng: "Thăm bạn, dẫn xà xuất động (dụ rắn ra khỏi hang)."
Vị tướng quân khẽ mỉm cười: "Ta cũng nghĩ như vậy. Chiêu Chiêu, chúng ta thật là tâm hữu linh tê."
------------
Chương 408: Bái phỏng bạn cũ
Annguytuyen
Kiều Chiêu mở to hai mắt nhìn. Người này quá vô sỉ!
Thiệu Minh Uyên mỉm cười. Chàng bỗng phát hiện từ khi Chiêu Chiêu lộ ra thân phận thật sự trước mặt chàng, biểu cảm của nàng đã phong phú hơn nhiều. Chàng thích nàng như vậy.
Kiều Chiêu nhắm mắt. Không thể tiếp tục dây dưa với tên vô lại này nữa, bằng không cuối cùng lại muốn gây sự vô cớ. Nàng chỉ là nghĩ không thông, trước kia người này rõ ràng rất quy củ giữ lễ, sao từ khi biết nàng là Kiều Chiêu, lại biến thành sói đội lốt cừu thế này?
"Tổ phụ, phụ thân có một vài người bạn cũ ở các trấn lân cận. Quyển sổ sách trong tay đại ca ta trước vụ hỏa hoạn đã gửi đến chỗ một vị bạn cũ, đại ca trước khi rời Gia Phong lại đi lấy về. Ta vốn định vừa đến Gia Phong liền đi bái phỏng các vị thế bá (cách gọi tôn kính bạn bè của cha chú), lại lo lắng địch trong tối ta ngoài sáng, ngược lại mang đến tai họa cho họ, lúc này mới không dám tùy tiện hành động." Kiều Chiêu nói tới đây cong môi cười cười, "Bây giờ thì không giống nữa."
"Phải đó, hiện giờ địch nhân cho rằng địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta lại đã biết thân phận của họ, ngược lại có thể lợi dụng một chút, nói không chừng có thể câu được cá ra." Thiệu Minh Uyên nói đến đây, nhìn sâu vào Kiều Chiêu một cái, cười như không cười nói, "Nhưng mà Chiêu Chiêu không thể đi được."
Kiều Chiêu nhìn chàng.
Thiệu Minh Uyên tiếc nuối lắc đầu: "Ta lấy thân phận con rể Kiều đại nhân đi bái phỏng bạn cũ nhà họ Kiều, mang theo nàng e rằng sẽ bị người ta coi thường."
"Thiệu tướng quân còn sợ bị người coi thường sao?"
"Tuy rằng không sợ, nhưng người ta nếu có lòng coi thường, thì dù có manh mối gì cũng không thể nào tiết lộ cho ta."
Kiều Chiêu không khỏi trầm mặc. Sự băn khoăn của Thiệu Minh Uyên có lý, nhưng bảo nàng cứ thế chờ đợi trong thôn, thật không cam lòng. Thông minh như Kiều Chiêu đối mặt với vấn đề này cũng thấy khó khăn, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của đối phương, lòng chợt động, hỏi: "Thiệu tướng quân có cách nào sao?"
Thiệu Minh Uyên cười nói: "Tối qua không ngủ ngon, đầu óc trì trệ, nhất thời nghĩ không ra cách nào hay."
Vừa thấy biểu cảm của chàng, Kiều Chiêu liền biết người này đang cố ý trêu đùa nàng, không khỏi mím chặt môi, giọng hơi lạnh: "Thiệu tướng quân làm thế nào mới có thể nghĩ ra cách hay?"
Nam nhân đối diện nhướng đuôi mày, nghiêm trang nói: "Chiêu Chiêu nếu gọi ta một tiếng Thiệu đại ca, ta vui lên, nói không chừng liền nghĩ ra cách."
"Thiệu Minh Uyên, ngươi đừng quá đáng!"
Thiệu Minh Uyên giơ tay xoa huyệt thái dương, thở dài: "Đầu hơi đau."
"Thiệu Minh Uyên, ngươi có biết không, mặt ngươi còn dày hơn cả bộ áo giáp ngươi mặc hôm về kinh nữa đấy!"
"Đầu thật sự đau quá, hôm qua nhường giường cho Chiêu Chiêu, ta đứng ngủ cả đêm."
Kiều Chiêu không khỏi hết hơi, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú dày hơn cả tường thành kia hồi lâu, môi mấp máy, nhanh chóng gọi: "Thiệu đại ca." Ba chữ nói xong, nàng ngượng đến suýt cắn phải lưỡi. Rõ ràng đối với người khác xưng hô như vậy hoàn toàn không thấy có gì, sao đến lượt hắn lại gượng gạo thế này?
Thiệu Minh Uyên vang dội đáp một tiếng, nhìn thiếu nữ không chớp mắt. Nàng có biết không, gò má nàng lúc này còn hồng hơn cả hoa đào... Vị tướng quân trẻ tuổi bỗng cảm thấy cái gì mà ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đều là lừa người, nếu cô nương thương mến ở trong lòng chàng, chàng chắc chắn sẽ phạm sai lầm.
"Ngươi nói xem, rốt cuộc có cách nào?"
"Có thể nữ giả nam trang."
Kiều Chiêu: "..." Gạch đâu? Nàng muốn đập chết hắn!
"Cách hay như vậy, Thiệu tướng quân rốt cuộc nghĩ ra thế nào?" Kiều Chiêu châm chọc hỏi. Bộ dạng nàng hiện giờ nhu mỹ tinh xảo, nữ giả nam trang trừ phi người mù mới không nhận ra.
"Đừng lo lắng, lần này ra ngoài ta đã chuẩn bị cái này." Thiệu Minh Uyên từ trong lòng móc ra một vật, đưa cho Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một khối đồ vật cỡ quả trứng cút, không nhìn ra rốt cuộc là vật gì.
"Đây là cái gì?" Kiều Chiêu đưa ngón trỏ chạm vào một chút, cảm giác kỳ dị khiến nàng tức khắc rùng mình.
Thiệu Minh Uyên cười nói: "Mặt nạ da người."
Đôi mắt trong veo như nước của Kiều Chiêu mở to vài phần: "Thật sự có thứ như mặt nạ da người sao?"
"Có, nhưng mặt nạ da người chế tác hoàn mỹ vô cùng hiếm thấy, ta chỉ có được một cái này thôi."
"Cái này dùng thế nào?" Kiều Chiêu lại dùng ngón tay chọc chọc vật trong hộp.
"Ngâm vào nước trong cho nở ra rồi dán lên mặt là được, đợi ngày mai trước khi xuất phát ta đeo cho nàng."
Hai người bàn bạc xong, Thiệu Minh Uyên quay về chỗ trưởng thôn.
Cả buổi chiều Lý tri phủ và Vương huyện lệnh hỏi cung dân làng, Thiệu Minh Uyên đều tỏ ra vẻ hứng thú chẳng bao nhiêu, khiến hai người thả lỏng không ít.
Một ngày hỏi cung kết thúc, Vương huyện lệnh rót một ly trà dâng lên cho Lý tri phủ, cười nói: "Tri phủ đại nhân yên tâm đi, xem ra Quan Quân Hầu lần này đến đây, chẳng qua chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ thôi. Nói không chừng à, 'ý của Tuý Ông không ở rượu' (ý nói mục đích thực sự không phải như vẻ bề ngoài), tế bái nhạc phụ một nhà là giả, dắt mỹ nhân đồng du mới là thật, ha ha ha——"
"Trước mắt nhìn thì đúng là như vậy, nhưng rốt cuộc thời gian ngắn ngủi, người theo dõi bên kia vẫn không thể lơ là."
"Đại nhân yên tâm."
Sáng sớm hôm sau, sương sớm bao phủ thôn quê yên tĩnh xinh đẹp, tiếng gà gáy chó sủa vang lên, một bóng người lén lút lặng lẽ rời khỏi khu nhà của Đậu phụ Tây Thi.
Nhận được bẩm báo, Vương huyện lệnh vội đến phòng Lý tri phủ.
Lý tri phủ sa sầm mặt ngồi dậy: "Chuyện gì?" Thôn Bạch Vân nghèo khó này cái gì cũng không có, nhưng mỹ nhân lại thật xuất chúng, mấy đứa cháu gái của trưởng thôn đứa nào cũng xinh tươi mơn mởn. Tối qua hắn nắm tay nhỏ của một đứa trong đó, khỏi phải nói mềm mại mịn màng biết bao, vừa rồi trong mộng còn mơ thấy đôi tay nhỏ đó đang giúp hắn giải tỏa nỗi niềm, ai ngờ lại bị tên ngu xuẩn này phá hỏng giấc mơ đẹp!
Vừa thấy sắc mặt quan trên không đúng, Vương huyện lệnh vội nói: "Đại nhân, người theo dõi bên kia phát hiện, sáng sớm hôm nay Quan Quân Hầu mang theo một tên tiểu tư (đầy tớ nhỏ) lặng lẽ rời khỏi thôn Bạch Vân."
"Có chuyện như vậy?" Lý tri phủ tức khắc tỉnh cả ngủ, nhận lấy áo quần Vương huyện lệnh đưa qua vội vàng khoác lên, vẻ mặt âm u, "Quan Quân Hầu lén lút rời thôn như vậy là có ý gì?"
"Cái này khó nói lắm ạ, nhưng hôm qua ngài ấy rõ ràng không có gì khác thường, hôm nay lại làm ra hành động này, hạ quan thấy quá kỳ quái."
"Sự bất thường ắt có yêu ma (ý nói có điều mờ ám), việc này không thể không cảnh giác. Người theo dõi bên kia có bám theo không?"
"Đại nhân yên tâm, lúc đó phái hai người theo dõi, có một người đã trực tiếp bám theo rồi."
"Vậy đi, ngươi ở lại thôn Bạch Vân theo dõi, ta về thành trước. Nếu có ai hỏi, cứ nói bên Dư Điền xảy ra thiên tai, ta đến đó tuần tra tình hình."
"Vâng."
Sáng sớm trên con đường nông thôn người đi lại thưa thớt, một nam tử thân hình cao lớn mang theo một tiểu tư thanh tú bước đi vội vã.
"Tình hình có chút thú vị." Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu thấp giọng nói.
"Sao thế?"
"Cái đuôi phía sau lại rất linh hoạt, kỹ năng theo dõi chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Gia Phong chẳng qua chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, bên cạnh một huyện lệnh quèn lại có người được huấn luyện như vậy, nàng nói có phải có chút thú vị không?"
"Quả thực như vậy, điều này cũng chứng minh chúng ta không đoán sai phương hướng."
Thiệu Minh Uyên đưa tay chỉ: "Trấn Bạch Vân tới rồi."
Trấn Bạch Vân cách thôn Bạch Vân chỉ hơn mười dặm đường. Nhiều năm trước có một vị võ tướng từ quan về ở ẩn, quan hệ với tổ phụ Kiều Chiêu là Kiều Chuyết rất tốt, qua lại lâu ngày hai nhà liền trở thành bạn bè thân thiết qua nhiều thế hệ (thế giao).
Kiều Chiêu xa xa liếc nhìn trấn nhỏ, không khỏi nhanh bước hơn.
------------
Chương 409: Kho phấn
Annguytuyen
"Đi lâu như vậy, không mệt sao?"
"Vẫn ổn."
Thiệu Minh Uyên nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu một cái, cười nói: "Chiêu Chiêu, ta phát hiện nàng rất mong chờ lần bái phỏng bạn cũ này."
Kiều Chiêu nhìn về phía trước khẽ mỉm cười: "Phải đó, đã lâu không gặp."
Hai người bước vào trấn Bạch Vân. Trong thị trấn, rất nhiều cửa hàng ăn sáng đã đông nghịt thực khách, những người bán hàng rong gánh quang gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao vang, cả thị trấn có một vẻ náo nhiệt mộc mạc.
"Chúng ta ăn chút gì trước rồi hãy đi, nàng muốn ăn gì?" Thiệu Minh Uyên nhìn quanh một lượt, các món ăn sáng phương nam đa dạng phong phú khiến chàng hoa cả mắt.
"Ăn một bát kho phấn* đi." Kiều Chiêu nhìn quanh một chút, đưa tay chỉ, "Cứ đến quán kia."
*"Kho phấn" (扣粉 - kòu fěn) là một món ăn địa phương, có thể hiểu là một loại bún/mì gạo ăn với nước dùng đặc biệt.
Đó là một quán ăn nhỏ bày ngoài trời, mấy chiếc bàn dài, mấy cái ghế dài, thực khách đã ngồi đầy, còn có không ít người đứng ăn một bên trông rất khí thế, một đôi vợ chồng già bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại.
Thiệu Minh Uyên cong cong mắt: "Đông người như vậy, chắc là ăn rất ngon, nhưng mà... kho phấn là gì?"
Kiều Chiêu ngước mắt, bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của đối phương, không khỏi mỉm cười duyên dáng: "Nghĩ lại, ngươi là người phương bắc thuần túy, chưa từng ăn qua."
Nhìn thiếu nữ má lúm đồng tiền như hoa, tim Thiệu Minh Uyên đập lỡ hai nhịp, lại cười dịu dàng nói: "Vậy Chiêu Chiêu mời ta ăn, được không?"
Kiều Chiêu liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Đừng gọi ta là Chiêu Chiêu, bị người khác nghe thấy sẽ sinh nghi." Có tiểu tư nào lại được gọi là "Chiêu Chiêu" đâu.
"Nói có lý." Thiệu Minh Uyên gật gật đầu, nghiêm trang nói, "Tiểu Chiêu, mời ta ăn kho phấn đi."
Tiểu Chiêu... Kiều cô nương nhíu mày, miễn cưỡng chấp nhận cách gọi mới này, đi tới nói: "Lão bá, cho hai bát kho phấn."
"Được rồi——" Lão hán nhanh chóng lấy hai vắt bún gạo chần qua nước sôi, vắt bún trong giây lát nở ra, thành những sợi bún trắng muốt mềm mại.
Mắt Thiệu Minh Uyên lộ vẻ mới lạ.
Lão hán vớt bún gạo ra bỏ vào chiếc bát tô men xanh đã chuẩn bị sẵn, cười tủm tỉm nói: "Tiểu ca là người nơi khác đến phải không?"
"Ờm, vâng, sao ngài nhìn ra được?"
Lão hán nhếch miệng cười: "Đó là đương nhiên rồi, cả cái trấn này cũng tìm không ra cậu thanh niên nào tuấn tú như ngươi đâu."
Sắc mặt Thiệu Minh Uyên ửng đỏ, không khỏi liếc nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu mím môi, thầm nghĩ: Tên ngốc này nhìn nàng làm gì, bảo nàng phụ họa lời khen của lão gia gia dành cho hắn một chút sao?
Có lẽ vì lớn lên ưa nhìn quả thực chiếm ưu thế, lão hán múc một muỗng lớn nước kho tưới lên bún gạo, nhiệt tình giải thích: "Nước dùng này à, là bí phương độc nhất vô nhị nấu ra đấy, bỏ hơn ba mươi loại gia vị lận, thêm cả đường phèn, ninh với xương ống suốt ba ngày hai đêm, mới có được hương vị này."
Một muỗng nước kho tưới xuống, hương thơm nồng nàn tức khắc xộc vào mũi. Thiệu Minh Uyên hít hít mũi, đưa tay định bưng bát.
Lão hán cười ha hả ngăn lại: "Tiểu ca đừng vội."
Thiệu Minh Uyên mờ mịt liếc nhìn Kiều Chiêu. Kiều Chiêu hiếm khi thấy bộ dạng ngây ngô khi ăn sáng của người nào đó, tất nhiên sẽ không lên tiếng nhắc nhở, chỉ tủm tỉm cười không nói.
Lão hán giơ con dao phay đã được mài bóng loáng lên.
Mắt Thiệu Minh Uyên nhíu lại. Sao thế, ăn bát kho phấn còn phải động dao phay à?
Lão hán giơ tay chém xuống, xoẹt xoẹt xoẹt đem một miếng thịt ba chỉ chiên vàng giòn cả bì thái thành mấy lát mỏng xếp đều lên trên kho phấn, cười tủm tỉm chỉ vào mấy hũ gia vị trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nói: "Tiểu ca, muốn thêm vị gì cứ tự mình thêm, còn có đậu phộng rang, măng chua, dưa muối chua cay, ăn kèm với kho phấn của ta mới là tuyệt nhất đấy."
Không cần ăn kèm đậu phộng rang hay măng chua, giờ phút này nhìn bát kho phấn đầy ắp thịt heo quay thơm giòn, vị tướng quân trẻ tuổi đã lặng lẽ nuốt nước miếng.
Chàng bưng hai bát kho phấn lão hán đưa qua, liền nghe một vị thực khách bên cạnh bất mãn nói: "Lão Dương, trong bát nó thịt quay chất đống sắp thành ngọn rồi, sao chỗ tôi lại chỉ có ba lát mỏng thế này?"
Lão hán liếc vị thực khách đang nói, mặt không đổi sắc nói: "Người ta tuấn tú!"
Thực khách tức điên: "Tuấn tú có thể ăn thay cơm được à?"
Lão hán cười hề hề: "Đây đâu phải ăn thay cơm, ai bảo người ta tuấn tú chứ."
Thực khách: "..." Lại còn cảm thấy có chút có lý.
Vừa hay có người ăn xong tính tiền, Thiệu Minh Uyên vội bưng hai bát tô lớn ngồi vào chỗ đó.
Kiều Chiêu bưng mấy đĩa nhỏ lại đây, ngồi xuống bên cạnh chàng.
"Để ta bưng là được rồi." Tai Thiệu Minh Uyên vẫn còn hơi nóng lên. Ở Bắc Địa, những lời cảm tạ của bá tánh đối với chàng, chàng có thể thản nhiên đối mặt, ai ngờ đến phương nam, lại bị người ta khen thẳng mặt dung mạo như vậy. Đối với tướng quân đại nhân mà nói, điều này không nghi ngờ gì là có chút xấu hổ, nhưng người ta lại là có ý tốt, không thể tỏ ra không vui được. Hơn nữa—— Vị tướng quân trẻ tuổi cúi đầu nhìn bát tô thịt đầy ắp, cong môi cười cười. Vì chỗ tô thịt này cũng không thể không vui được.
"Ta là tiểu tư, lẽ ra phải hầu hạ ngươi." Kiều Chiêu thấp giọng nói.
Ánh mắt nam nhân chợt lóe, ghé vào tai nàng hỏi: "Thật sao? Nàng muốn hầu hạ ta?"
Biểu cảm Kiều Chiêu cứng đờ, lạnh lùng liếc xéo chàng một cái.
Người nào đó tức khắc thành thật, nhỏ giọng nói: "Đừng không vui, đợi tương lai ta hầu hạ nàng là được rồi."
Thái dương Kiều cô nương giật giật. Người này thật sự không phải đang chiếm tiện nghi của nàng sao? Bắt gặp đôi mắt chân thành của đối phương, Kiều cô nương lại không chắc chắn.
Vị tướng quân trẻ tuổi cười toe toét, đưa qua một đôi đũa: "Ăn phấn đi."
Kiều Chiêu nhận lấy đũa, cúi đầu ăn.
Thiệu Minh Uyên ăn một miếng, đôi mắt tức khắc sáng lên: "Ngon thật."
Kiều Chiêu liếc chàng một cái: "Ăn không nói, ngủ không nói."
Mày kiếm Thiệu Minh Uyên hơi nhướng lên, đôi mắt sáng như sao hàn lướt qua xung quanh, cười nói: "Loại nơi này, không câu nệ cái đó. Tiểu Chiêu, nếm thử măng chua đi, ngon cực kỳ."
Kiều Chiêu cắn môi. Cho nên nói người này thành thật chính là lừa người. Thôi, nàng không chấp nhặt với hắn.
Kiều cô nương ăn một ngụm măng chua, thở dài: "Vị y hệt như trong trí nhớ." Mắt nàng ánh lên vẻ hoài niệm và thương cảm: "Tổ phụ ta trước kia rất thích ăn món này, nói lấy măng chua nhắm rượu là tuyệt nhất. Ta khi đó còn cố ý đến tìm vị lão bá này học cách làm măng chua, đáng tiếc hương vị luôn kém một chút."
"Thật sao?"
"Cái gì thật sự?" Kiều Chiêu nhất thời không phản ứng lại.
"Nàng thật sự biết làm măng chua?"
Kiều Chiêu không biết chàng hỏi cái này để làm gì, nghi ngờ liếc chàng một cái, khẽ gật đầu.
Mắt Thiệu Minh Uyên sáng lên, cười nhẹ nói: "Vậy sau này nàng làm cho ta ăn, được không?"
"Thiệu Minh Uyên, ngươi nghĩ nhiều quá rồi!" Kiều Chiêu gằn từng chữ một nói, vì không dám nói lớn tiếng, trông không giống tức giận, ngược lại như đang hờn dỗi.
Kiều cô nương chính mình cũng cảm thấy không có chút uy hiếp nào, không khỏi hết hơi. Tên này cứ ỷ vào mặt dày ăn chắc nàng, quả nhiên là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.
Một miếng tô thịt vàng óng thơm lừng rơi vào bát nàng.
Kiều Chiêu ngước mắt.
"Tô thịt càng ngon hơn, nàng ăn nhiều một chút." Thiệu Minh Uyên cười tủm tỉm nói. Đôi mắt chàng sinh ra đã đẹp, đen trắng rõ ràng, sáng như sao hàn, giờ phút này chứa đầy ý cười, rõ ràng phản chiếu hình ảnh của đối phương.
"Ngươi ăn nhanh đi, ta ăn nhiêu đây là đủ rồi." Kiều Chiêu cúi mắt nói.
Hai người rất nhanh ăn xong kho phấn, tính tiền rồi rời đi.
"Chiêu Chiêu."
"Ừm?"
"Đây là bát kho phấn ngon nhất ta từng ăn."
Kiều cô nương: "Ngươi mới ăn qua đúng bát kho phấn này..."
-----------
Chương 410: Tạ phủ
Annguytuyen
Thám tử lặng lẽ theo dõi hai người, ôm ngực vô cùng bi thương. Dựa vào cái gì chứ, hai người kia ăn kho phấn, hắn cũng ăn kho phấn, tô thịt trong bát người ta chất đống đầy có ngọn, còn trong bát hắn chỉ có một lát, một lát! Nghe nói cho thịt nhiều ít là xem mặt... Thám tử khóc không ra nước mắt, cố gắng vực dậy tinh thần tiếp tục theo dõi.
Kiều Chiêu vừa đi vừa nói với Thiệu Minh Uyên: "Vị thế bá này họ Tạ, nghe tổ phụ nhắc qua, Tạ thế bá thời trẻ từng trấn thủ Sơn Hải Quan, sau vì bị thương mới từ quan về quê."
"Sơn Hải Quan——" Ánh mắt Thiệu Minh Uyên trở nên sâu thẳm, lẩm bẩm: "Trấn Viễn Hầu năm xưa cũng từng trấn thủ Sơn Hải Quan."
Kiều Chiêu ngước mắt nhìn chàng. Nàng biết chàng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến Trấn Viễn Hầu.
Thiệu Minh Uyên nhìn về phía Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, nàng có phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ không?"
"Ngươi nói đi."
"Từ lúc Vô Mai sư thái bị bắt, đến bây giờ đi bái phỏng bạn cũ của nhà họ Kiều, càng lúc càng nhiều chuyện dường như đều có liên quan đến vị Trấn Viễn Hầu kia." Thiệu Minh Uyên nhìn về phía ngôi nhà tường xanh ngói xanh hiện ra trước mắt, nhíu mày nói: "Thật giống như một cuộn chỉ rối tuy không tìm được manh mối, nhưng trung tâm mà những sợi dây rối này quấn quanh, lại không tách rời khỏi Trấn Viễn Hầu."
Kiều Chiêu gật đầu: "Ngươi nói vậy, quả thực có cảm giác đó."
"Chiêu Chiêu, vị Tạ thế bá này của nàng có phải là thuộc hạ của Trấn Viễn Hầu không?"
Kiều Chiêu lắc đầu: "Điều này ta không nghe tổ phụ nhắc qua." Đoạn chuyện cũ năm xưa đó, nàng rất ít khi nghe tổ phụ nhắc tới. Ban đầu biết được tên Trấn Viễn Hầu, vẫn là do tổ mẫu đối với việc hôn sự tổ phụ định cho nàng rất có lời dị nghị, hai người bàn luận lúc nàng vô tình nghe được.
"Chính là nơi này." Kiều Chiêu dừng lại trước một tòa nhà.
Thiệu Minh Uyên tiến lên gõ cửa.
"Ai đó?" Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một người đàn ông vạm vỡ cầm cây lang nha bổng (gậy răng sói - một loại vũ khí) đứng bên trong cửa, vẻ mặt cảnh giác đánh giá người tới.
Khóe miệng Thiệu Minh Uyên giật giật, không khỏi nhìn sang Kiều Chiêu. Nhà ai người gác cổng đón khách lại cầm lang nha bổng? Chàng chưa từng đến phương nam, thật sự không hiểu phong tục phương nam!
Kiều Chiêu cũng sững sờ.
Thấy Kiều Chiêu vẻ mặt bất ngờ, Thiệu Minh Uyên thu lại ánh mắt, giọng ôn hòa nói: "Ta là Quan Quân Hầu, đến đây bái phỏng Tạ thế bá."
"Quan Quân Hầu?" Người gác cổng nhìn Thiệu Minh Uyên từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt hồ nghi.
Thiệu Minh Uyên từ trong tay áo rút ra một vật đưa qua: "Đây là danh thiếp của ta, làm phiền ngươi giao cho chủ nhân."
Người gác cổng nhận lấy nhìn danh thiếp một cái, mặt không đổi sắc nói: "Chờ!" Đại môn sầm một tiếng đóng lại.
Thiệu Minh Uyên bất đắc dĩ cười nói: "Có phải nghi ngờ danh thiếp của ta là giả không?"
Kiều cô nương bình tĩnh lắc đầu: "Không, vị đại thúc gác cổng không biết chữ."
Thiệu Minh Uyên: "..."
Không bao lâu, cổng lớn mở ra, một vị nam tử khoảng năm mươi tuổi bước nhanh ra, thần sắc kích động nói: "Quan Quân Hầu ở đâu?"
Thiệu Minh Uyên hành lễ vãn bối: "Tạ thế bá, ngài có thể gọi vãn bối là Minh Uyên."
Đợi chàng ngẩng đầu lên, Tạ bá nhìn thấy mặt chàng, thần sắc khẽ biến, sững sờ một lúc mới nói: "Hầu gia khách khí, mời vào trong nói chuyện."
Tạ phủ cũng không lớn, cách bài trí trong sân không có sự tinh xảo uyển chuyển của phương nam, ngược lại toát lên vẻ phóng khoáng đơn giản của phương bắc.
Thiệu Minh Uyên đánh giá một chút, theo Tạ bá vào phòng ngồi xuống, Kiều Chiêu lặng lẽ đứng sau lưng chàng.
"Tạ thế bá, vãn bối lần này đến tế bái gia đình nhạc phụ, được cữu huynh gửi gắm đến bái phỏng, có nhiều quấy rầy mong ngài thứ lỗi."
"Hầu gia quá khách khí rồi. Không biết Hầu gia đến khi nào? Gần đây trong nhà có chút việc lộn xộn, ta thế mà không nghe nói."
"Cũng mới đến thôi." Thiệu Minh Uyên lại cười nói.
Tạ bá nhìn Thiệu Minh Uyên thất thần một lát, bắt gặp ánh mắt hơi nghi hoặc của đối phương, giải thích: "Hầu gia có chút giống với một vị cố nhân mà ta quen biết."
Người giống người cũng không kỳ lạ, lời này vốn dĩ nghe qua là có thể bỏ qua, nhưng Thiệu Minh Uyên đột nhiên trong lòng khẽ động. Chàng cũng không rõ cái cảm giác kỳ lạ này là gì, nhưng lại sẽ không bỏ qua. Trước đây chàng dựa vào loại trực giác gần như bản năng này không biết đã tránh được bao nhiêu mũi tên công kích ngấm ngầm.
Thiệu Minh Uyên cười cười, giọng bình tĩnh hỏi: "Không biết cố nhân mà thế bá nói đến là vị nào? Vãn bối cũng có chút tò mò."
Tạ bá lắc đầu cười: "Vị cố nhân đó là một người em họ xa bên nhà vợ của ta, không nhắc tới cũng được."
Vừa nghe là nữ tử, Thiệu Minh Uyên quả thực không tiện hỏi thêm.
An tĩnh nghe Thiệu Minh Uyên và Tạ bá hàn huyên, Kiều Chiêu đứng sau lưng Thiệu Minh Uyên bỗng giơ tay lặng lẽ viết mấy chữ lên lưng chàng: Lang nha bổng.
Thiệu Minh Uyên trên mặt không lộ nửa điểm khác thường, nói thêm vài câu rồi như thể tùy ý hỏi: "Thế bá, vừa rồi ta đến gõ cửa, tại sao người gác cổng trong phủ lại cầm lang nha bổng mở cửa?"
Tạ bá nghe vậy, không khỏi thở dài: "Chẳng qua là bị đám du côn bướng bỉnh ép cho hết cách thôi."
"Lời này nói thế nào?" Thiệu Minh Uyên nghiêng người về phía trước, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
"Ta có một đứa con gái út, từ nhỏ theo ta múa đao luyện kiếm, vốn nghĩ đợi nó tương lai xuất các có một thân công phu trong người không sợ bị người khác bắt nạt, ai ngờ vì tập võ mà con bé đó tính tình trở nên ngang bướng, đến tuổi lại không chịu gả chồng, cứ khăng khăng đòi đi phía nam giết giặc Oa (cướp biển Nhật Bản)." Tạ bá nói, gương mặt hơi đen sạm có chút hồng lên, "Để Hầu gia chê cười rồi."
Thiệu Minh Uyên khẽ mỉm cười: "Suy nghĩ của lệnh ái tuy khác thường, nhưng cũng không phải chuyện gì đáng cười. Ở Bắc Địa, vãn bối gặp qua những cô nương không thua kém đấng mày râu cũng không ít."
Kiều cô nương đứng sau lưng chàng mím môi, giơ tay viết: "Thấy bao nhiêu?"
Lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lưng chàng từng chút một, Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy ngón tay đó phảng phất có ma lực, mang đến cho chàng từng đợt run rẩy. Chàng không khỏi thẳng lưng lên, cả người cứng đờ, nhưng trái tim lại vừa mềm mại vừa nóng rực, hận không thể quay lại bắt lấy bàn tay nhỏ đang gây rối kia, bỏ vào miệng cắn một cái.
Kiều Chiêu lặng lẽ thu tay về.
Thấy Thiệu Minh Uyên không lộ vẻ khinh thường, Tạ bá mở lòng hơn: "Con bé đó đến tuổi không gả chồng, qua lại một thời gian tuổi liền lớn thêm. Cách đây không lâu nó ra ngoài, không biết sao lại bị một tên lưu manh bám lấy. Con gái tôi tức quá đá gãy chân tên lưu manh đó, ai ngờ anh họ tên lưu manh đó lại là người của Cẩm Y Vệ, từ đó về sau trong nhà không còn được yên ổn nữa."
"Cẩm Y Vệ đến tìm thế bá gây phiền phức?"
"Cẩm Y Vệ thì chưa tới, nhưng người nhà tên lưu manh đó tập hợp một đám du côn, ba ngày hai bữa lại đến quấy rối." Tạ bá ngửa đầu uống một ngụm trà nguội, "Thật sự đánh nhau, chúng tôi cũng không phải không xử lý được đám du côn đó, nhưng đánh đuổi được du côn rồi, thì Cẩm Y Vệ lại ra mặt chống lưng. Huyện lệnh phá nhà, phủ doãn diệt môn, huống chi là Cẩm Y Vệ mà đến cả quan nhất phẩm cũng phải kiêng dè."
Tạ bá liếc nhìn Thiệu Minh Uyên, cười khổ: "Mấy ngày nay mẹ con bé đã đổ bệnh rồi, chỉ trách con bé đó không giống tiểu nha đầu bình thường đến tuổi thì quy củ gả chồng, nếu không đâu lại rước lấy tai họa như vậy."
Lúc này một nha hoàn mặc áo giáp màu xanh nhạt vội vàng đi tới: "Lão gia, thái thái ho dữ dội lắm——"
Tạ bá đứng dậy: "Hầu gia ngồi chờ một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay." Không đợi Thiệu Minh Uyên mở miệng, Tạ bá đã vội vàng đi mất, có thể thấy là thật lòng quan tâm phu nhân.
Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu, vừa định nói chuyện với Kiều Chiêu, tiểu nha hoàn kia bỗng nhiên nói: "Hầu gia, công tử chúng tôi mời ngài ra hoa viên uống trà."
-----------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro