Chương 511-515

Chương 511: Kiếp này hiểu mộng (*)

(*) Kiếp này hiểu mộng (今生识梦 - kim sinh thức mộng): Tiêu đề chương có thể hiểu là trong kiếp sống này nhận ra được người trong mộng tưởng, hoặc hiểu được giấc mộng của kiếp này. Ám chỉ việc Giang Viễn Triều nghi ngờ Lê Chiêu chính là Kiều Chiêu.

Annguytuyen

Giang Viễn Triều gắt gao nắm chặt cổ tay Kiều Chiêu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi trắng bệch của nàng, nghe nàng thốt ra hai chữ kia: "Thập Tam..."

Giang Viễn Triều bỗng nhiên giận tím mặt, dùng sức siết cằm Kiều Chiêu, khiến nàng không khỏi mở to đôi mắt dần dần mơ màng.

"Thập Tam cũng là ngươi gọi được?" Hắn kéo thiếu nữ gầy yếu lại gần, giận không thể át, "Ngươi rốt cuộc biết được những gì? Có mục đích gì?"

Cổ tay phảng phất như bị bẻ gãy, nóng rát đau đớn, trong cổ họng lại càng như có lửa đang thiêu đốt.

Kiều Chiêu ho khan kịch liệt, ho đến mặt đỏ bừng, nhưng lại cưỡng ép bản thân không thể hôn mê đi, mở to đôi mắt trong veo vô tội nhìn nam nhân gần trong gang tấc.

"Tiểu nha đầu, ngươi còn không nói, đừng trách ta dùng thủ đoạn của Cẩm Lân Vệ đối phó ngươi!" Tiếng "Thập Tam" kia hiển nhiên đã làm tâm Giang Viễn Triều rối loạn, lời nói ra khỏi miệng càng thêm hung ác.

Kiều Chiêu gắng sức nhìn hắn, thầm nghĩ: Nhân tính phức tạp biết bao, phảng phất mới cách đây không lâu, người nam nhân này còn ôn tồn nói với nàng rằng hắn ái mộ Kiều gia cô nương. Khi đó trong mắt hắn chứa đựng nhu tình vạn phần, không phải lời nói dối. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn liền hóa thành rắn độc, không chút lưu tình cắn nàng một ngụm.

Từng cơn choáng váng làm ánh mắt Kiều Chiêu có chút tan rã, nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, đối mặt với nam nhân gân xanh trên thái dương nổi hết cả lên khẽ cười: "Bên hông của ngươi, không có lưu lại dấu răng sao?"

Khoảnh khắc này, đồng tử Giang Viễn Triều bỗng nhiên co rút lại, theo bản năng đưa tay sờ lên eo, phản ứng lại xong bỗng nhiên kéo mạnh Kiều Chiêu vào lòng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng lạnh lùng nói: "Dấu răng gì, ngươi nói rõ cho ta!"

Thiếu nữ đã rất suy yếu, khóe môi mấp máy, không tiếng động thốt ra một chữ: "Rắn..."

Giang Viễn Triều như bị sét đánh, ngơ ngẩn buông Kiều Chiêu ra, ký ức được hắn cẩn thận trân quý dưới đáy lòng hiện về.

Hắn bất ngờ bị rắn độc cắn trúng, vừa vặn cắn vào bên hông, nọc độc rắn mạnh mẽ ngoài dự đoán, làm hắn rất nhanh không thể cử động.

Ngay lúc đó, nàng xuất hiện, không hề e ngại nam nữ khác biệt, cẩn thận dịu dàng giúp hắn hút nọc độc rắn ra.

Từ đó về sau, vô số đêm khuya, hắn luôn không kìm được vuốt ve dấu ấn nhỏ bé bên hông, mang theo sự ngọt ngào và mừng thầm không thể nói cho người ngoài biết.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, Giang Viễn Triều run giọng nói.

Kiều Chiêu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng mệt quá rồi, muốn ngủ một lát.

Nàng đang đánh cược, dùng chút ân tình của Kiều Chiêu trước kia đối với Giang Viễn Triều để đánh cược.

Nàng không biết có thể thua cả bàn cờ hay không, nhưng lại không có lựa chọn nào khác.

"Ngươi nói chuyện đi chứ!" Giang Viễn Triều lắc lắc cánh tay Kiều Chiêu.

Môi thiếu nữ giật giật, không phát ra tiếng.

Giang Viễn Triều trực tiếp kéo Kiều Chiêu vào lòng, nhìn xuống nàng, trái tim thắt lại: "Lê Chiêu, ngươi nói cho ta biết, ngươi và nàng ấy có quan hệ gì? Rốt cuộc có quan hệ gì?"

Không đợi được câu trả lời, đôi mắt Giang Viễn Triều đỏ bừng: "Lê Chiêu, ngươi nói chuyện cho ta!"

Kiều Chiêu gắng gượng mở mắt, đối mặt với Giang Viễn Triều, nhẹ giọng nói: "Ngươi cứu Thần Quang, đừng làm tổn thương Hình Ngự sử, ta liền nói cho ngươi."

"Ngươi đang ra điều kiện với ta?" Giang Viễn Triều kìm nén lửa giận hỏi.

Kiều Chiêu hướng hắn yếu ớt cười cười: "Ngươi có thể nghĩ như vậy."

"Nếu ta không chấp nhận thì sao? Ngươi tin hay không, ta bây giờ có thể sai người giết Hình Ngự sử. Còn tên tiểu thân vệ này, chỉ cần không ai quản, rất nhanh sẽ nuốt xuống hơi thở cuối cùng."

"Vậy ta cũng sẽ không sống." Kiều Chiêu nhắm mắt lại, không nhìn hắn.

Giang Viễn Triều cười lạnh: "Lê Chiêu, mạng của ngươi không đáng giá như vậy!"

Thiếu nữ bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt đen láy như đá quý đen được nước rửa sạch, thuần khiết trong veo, có thể phản chiếu rõ ràng bộ dạng dữ tợn nôn nóng của nam nhân.

"Thật sự sao?" Kiều Chiêu nhìn Giang Viễn Triều nhẹ nhàng hỏi.

Trái tim Giang Viễn Triều phảng phất đột nhiên bị người ta bóp một cái, vừa đau lại vừa tê dại.

Mạng của Lê Chiêu đối với hắn mà nói không đáng một đồng, nhưng mạng của Kiều Chiêu đối với hắn lại vô cùng trân quý.

Lê Chiêu và Kiều Chiêu rốt cuộc có quan hệ gì?

Hay là nói... Lê Chiêu chính là Kiều Chiêu!

Ý niệm này lóe lên trong đầu, liền như tia chớp bổ tan mọi mê mang.

Giang Viễn Triều run rẩy đôi tay ôm Kiều Chiêu vào lòng, chậm rãi cúi đầu, môi ghé sát vào tai nàng, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi là nàng ấy sao?"

Hắn không tin quỷ thần, nhưng cô gái trong lòng lại cho hắn một cảm giác mãnh liệt.

Nàng chính là người hắn tâm tâm niệm niệm (*) bấy lâu!

"Ngươi là nàng ấy, đúng không?"

"Ta..." Kiều Chiêu cười rồi ngất đi.

Thân thể Giang Viễn Triều cứng đờ, chậm chạp không nhúc nhích.

Tên hắc y nhân đang ôm Hình Ngự sử đang hôn mê rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Chủ tử..."

Giang Viễn Triều ngước mắt liếc hắn một cái.

Lúc này Giang Hạc vội vàng đuổi tới, nhếch miệng cười nói: "Đại nhân, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi! Ủa, ngài đang ôm không phải Lê cô nương sao..."

"Câm miệng!"

Giang Hạc vội che miệng lại, tròng mắt tò mò đảo loạn xạ.

Chỉ trong một lát ngắn ngủi như vậy, hắn đã bỏ lỡ cái gì?

Giang Viễn Triều bế Kiều Chiêu lên, nhàn nhạt phân phó: "Giang Hạc, đem người trên mặt đất mang đi."

Giang Hạc cúi đầu nhìn, không khỏi mở to mắt: "Sống hay chết ạ?"

Hắn khom lưng bế Thần Quang lên, vui vẻ: "Thì ra là nửa sống nửa chết."

Hừ, lúc trước bảo ngươi xuống nước cứu đại nhân nhà ta, ngươi không cứu, bây giờ còn muốn ta ôm ngươi, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết!

Giang Hạc khá không phục, vụng trộm hung hăng véo Thần Quang một cái.

Thần Quang không hề phản ứng.

Giang Viễn Triều liếc nhìn tên hắc y nhân, nhàn nhạt nói: "Đem ông ta cũng mang lên, chúng ta đi."

Một gian nhà dân không chút thu hút, Giang Viễn Triều đứng sát cửa sổ, quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang ngủ say trên giường, trong lòng mờ mịt.

Hắn cũng không biết lúc đó là làm sao vậy, vì sao lại thuận theo ý nàng mang tên tiểu thân vệ sắp chết kia đến, thậm chí còn giữ lại mạng sống của Hình Ngự sử.

Là sợ nàng tỉnh lại sau khi phát hiện tiểu thân vệ và Hình Ngự sử đã chết, sẽ thương tâm sao?

Nhưng nàng thương tâm thì thế nào?

Giang Viễn Triều nghĩ vậy, khóe miệng dâng lên một tia cười khổ.

Đến bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, hắn đã bị cô gái như một câu đố này mê hoặc.

Trên người nàng dường như có quá nhiều bí mật, từ khoảnh khắc nhận thức đã luôn tác động tâm thần hắn.

Giang Viễn Triều đi về bên giường ngồi xuống, nhìn chăm chú thiếu nữ đang ngủ say an tĩnh.

Ngươi rốt cuộc là ai?

Giang Viễn Triều đưa tay vuốt ve mái tóc nàng.

Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ dày như thác nước, thoang thoảng hương thơm, nam nhân đang chìm trong suy tư bất giác dùng ngón tay thon dài quấn lấy tóc nàng, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Lúc Kiều cô nương cứu hắn, họ cũng dựa gần nhau như bây giờ, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng, cũng là mùi hương như thế này.

Khi đó hắn không kìm được nghĩ, mùi hương này thật dễ chịu, cũng không biết vị cô nương này dùng loại dầu gội nào.

Lê Chiêu và Kiều Chiêu, các nàng rõ ràng là hai người, nhưng vì sao lại có nhiều điểm tương đồng như vậy?

Giang Viễn Triều đã bình tĩnh lại đưa tay ấn ấn ngực, càng thêm cảm thấy kỳ quái.

Lúc ấy, nàng mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn cười, hắn mãnh liệt nảy sinh một ý niệm, nàng chính là Kiều cô nương.

Ý niệm hoang đường như vậy thật là kỳ quái vô cùng.

Giang Viễn Triều nhắm mắt lại.

Hắn rốt cuộc nên tin tưởng lý trí của mình, hay là tin tưởng trực giác của mình?

Nàng thật sự là nàng ấy sao?

---------------

Chương 512: Trái tim của hắn

Annguytuyen

Giang Viễn Triều nhìn chăm chú Kiều Chiêu hồi lâu không hề nhúc nhích, bỗng nhiên cúi người xuống, ghé vào tai nàng thấp giọng gọi: "Kiều cô nương..."

Thiếu nữ đang ngủ mơ khẽ nhíu mày, theo bản năng đáp lại: "Ừm?"

Giang Viễn Triều bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, môi run rẩy lợi hại.

Hắn vươn tay cẩn thận chạm vào đôi môi khô nứt của thiếu nữ, còn chưa chạm đến đã vội rụt lại.

Hắn không dám chạm vào.

Nếu nàng là Kiều cô nương, hắn sao có thể mạo phạm nàng như vậy.

Nhưng, sao lại có chuyện hoang đường ly kỳ như thế?

"Kiều cô nương." Giang Viễn Triều lẩm bẩm, ngón tay lơ lửng giữa không trung, từ từ phác họa đường nét khuôn mặt thiếu nữ.

Hai người khác biệt như vậy, chẳng lẽ bên trong lại là cùng một linh hồn?

Giang Viễn Triều nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ đến tim cũng đau nhói, lại gần Kiều Chiêu nhìn nàng không chớp mắt, hơi thở ấm áp phả vào gò má trắng như tuyết của nàng.

Lông mi Kiều Chiêu run rẩy, mở to mắt.

Đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của nam tử, gần gũi đến mức hơi thở của hai người quyện vào nhau.

Kiều Chiêu ngẩn người, giơ tay lên chính là một cái tát.

Giang Viễn Triều bắt lấy cổ tay Kiều Chiêu, phát hiện nàng nhíu mày liền vội buông ra, kìm nén sự kích động trong lòng phun ra hai chữ: "Tỉnh rồi."

Kiều Chiêu không nói gì, tâm trí quay cuồng suy đoán sự thay đổi thái độ của Giang Viễn Triều.

"Sao không nói gì?" Giang Viễn Triều hỏi.

Kiều Chiêu cụp mắt: "Không có gì để nói."

Giang Viễn Triều bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi đến trước bàn rót một chén nước, quay lại đưa tay định đỡ Kiều Chiêu, ôn tồn nói: "Uống chút nước trước đi."

Kiều Chiêu nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, lạnh lùng nói: "Giang đại nhân, xin tự trọng."

Giang Viễn Triều như bị lửa đốt vội thu tay về, biểu tình chật vật.

Kiều Chiêu chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy ly nước uống liền mấy ngụm.

Cổ họng vẫn còn bỏng rát, hiển nhiên là do nam nhân trước mắt ban tặng, nhưng nàng không có gì để oán trách, hai người vốn dĩ lập trường khác nhau. Nàng như có như không tiết lộ chuyện kiếp trước, cũng là đang tính kế đối phương.

Chỉ là nàng tính kế đối phương là vì mạng sống, còn Giang Viễn Triều đột nhiên nhúng tay vào chuyện của Hình Ngự sử, lại là vì cái gì?

"Còn đau không?"

Kiều Chiêu hơi giật mình, nắm ly nước nhìn về phía Giang Viễn Triều.

Ánh mắt Giang Viễn Triều lướt qua cổ tay trắng nõn tinh tế của thiếu nữ, trên cổ tay có một vòng bầm tím, trông đến kinh người.

"Đau." Kiều Chiêu cụp mắt, không chút khách khí nói.

Giang Viễn Triều cứng người lại.

Nàng càng tỏ ra vân đạm phong khinh như vậy, hắn càng cảm thấy nàng giống với người trong trí nhớ.

Có lẽ, trên đời này thật sự tồn tại kỳ tích chăng?

Giang Viễn Triều bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, đôi môi mỏng nhẹ mím lại, giọng hơi khàn hỏi: "Là ngươi sao?"

Kiều Chiêu đặt ly nước xuống, bình tĩnh nhìn Giang Viễn Triều: "Thần Quang và Hình Ngự sử đâu?"

"Là ngươi sao?" Giang Viễn Triều âm thầm siết chặt nắm tay, hỏi lại.

"Thần Quang và Hình Ngự sử đâu?" Kiều Chiêu lảng tránh không đáp, tiếp tục hỏi.

Giang Viễn Triều nhìn sâu vào mắt nàng, cuối cùng mềm lòng: "Bọn họ tạm thời đều không sao."

Từ khi biết nàng rất có thể là "nàng ấy", trái tim hắn dường như không thể cứng rắn được nữa.

Kiều Chiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người xuống giường: "Ta đi xem bọn họ."

Giang Viễn Triều muốn nói gì đó, môi giật giật, cuối cùng vẫn không ngăn cản, thở dài: "Đi theo ta."

Kiều Chiêu rất nhanh gặp được Thần Quang.

Thần Quang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, không hề nhúc nhích.

Kiều Chiêu bước nhanh tới, kiểm tra trán hắn, vén chăn lên xem vết thương trên người hắn.

Giang Viễn Triều theo bản năng đưa tay muốn ngăn, lại hậm hực thu về.

Vết thương trên người Thần Quang hiển nhiên đã được xử lý qua, nhưng chỉ giới hạn ở việc rửa sạch. Cũng may bây giờ thời tiết đã lạnh, không bị sưng đỏ mưng mủ.

"Không tiện mời đại phu, đã để Giang Hạc dùng rượu mạnh rửa cho hắn rồi." Giang Viễn Triều không kìm được giải thích.

Kiều Chiêu liếc hắn một cái.

Nàng có nên nói cảm ơn không?

"Thần Quang thương thế rất nặng, có mấy vị dược liệu có thể phiền ngươi đi mua giúp ta một chút không?"

"Ngươi nói."

"Có giấy bút không?"

"Theo ta tới đây."

Giang Viễn Triều dẫn Kiều Chiêu đến thư phòng.

Kiều Chiêu lấy bút viết một đơn thuốc đưa cho Giang Viễn Triều: "Làm phiền rồi."

Tầm mắt Giang Viễn Triều dừng lại trên tờ giấy, nhìn chằm chằm những chữ nhỏ thanh tú xinh đẹp lóe lên một chút thần sắc.

"Giang đại nhân?"

Giang Viễn Triều hoàn hồn, hô: "Giang Hạc..."

Giang Hạc không biết từ xó nào vụt ra: "Có mặt!"

Giang Viễn Triều đưa đơn thuốc cho hắn: "Theo đơn thuốc đi lấy thuốc."

"Vâng." Giang Hạc gật đầu đáp lời, nhịn không được liếc mắt nhìn Kiều Chiêu.

Đại nhân không phải nói chờ gặp lại Lê cô nương nhất định không tha cho nàng sao, nhưng tình hình hiện tại có chút không đúng nha, đại nhân rõ ràng là đối với Lê cô nương nói gì nghe nấy.

Đại nhân thật kỳ quái!

"Ừm?" Thấy Giang Hạc vẻ mặt cổ quái, Giang Viễn Triều bất mãn nhắc nhở một tiếng.

Giang Hạc thở dài xoay người đi ra ngoài.

Xem ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đại nhân nhà hắn coi trọng Lê cô nương rồi.

Xong rồi, xong rồi, Đại đô đốc mà biết sẽ lột da đại nhân mất!

"Hình Ngự sử ở đâu?" Kiều Chiêu mở miệng hỏi.

Giang Viễn Triều đứng yên bất động, khóe miệng mỉm cười hỏi: "Đói bụng chưa?"

Kiều Chiêu cắn cắn môi.

Nàng hỏi hắn Hình Ngự sử ở đâu, hắn hỏi nàng đói bụng chưa. Người này là cố ý phải không?

"Ta đưa ngươi đi ăn cơm." Giang Viễn Triều khẽ kéo Kiều Chiêu một cái, nhưng không dám chạm vào cánh tay nàng.

Hắn tưởng thiếu nữ trước mắt sẽ giận dỗi nói không đói, trong lòng đã tính toán lời khuyên giải, không ngờ Kiều Chiêu lại gật gật đầu: "Được."

Ăn no mới có tinh lực nói chuyện khác.

Kiều Chiêu không ngờ trong một căn nhà không chút bắt mắt như vậy, đồ ăn chuẩn bị lại vô cùng phong phú, trong đó có món bánh bao nhỏ nhân cua mà nàng yêu thích nhất.

"Tay ngươi bị thương, muốn ăn gì ta gắp cho."

"Không dám." Kiều Chiêu cầm đũa gắp miếng bánh bao nhỏ nhân cua.

Ánh mắt Giang Viễn Triều chợt lóe.

Sau khi được Kiều cô nương cứu, hắn liền không nhịn được đi tìm hiểu mọi thứ về nàng, phàm là chuyện của nàng hắn đều muốn biết.

Hắn nhớ rõ, nàng thích nhất ăn bánh bao nhỏ nhân cua.

Gia Phong nhiều sông nước, mỗi độ thu về chính là mùa ăn cua hồ, đặc biệt là món bánh bao nhỏ nhân cua của Vọng Giang Lâu trong thành là nổi danh nhất.

Lần cuối cùng Kiều cô nương đến Vọng Giang Lâu trước khi xuất giá, hắn vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối lặng lẽ nhìn theo.

Không dám lại gần, cũng không có tư cách lại gần, chỉ có thể âm thầm chúc phúc.

Vậy mà cô nương hắn yêu thương lại chết ở phương bắc băng giá tuyết phủ, kéo về chỉ là thi thể không bao giờ cười nữa.

Giang Viễn Triều nhìn Kiều Chiêu, phảng phất muốn nhìn thấu vào lòng nàng.

Kiều Chiêu cụp mắt, động tác ưu nhã dùng bữa.

Giang Viễn Triều là người có tâm cơ sâu sắc nhất trong số những người cùng trang lứa mà nàng từng gặp, nàng chỉ có thể cẩn thận nắm bắt chừng mực: Vừa không thừa nhận nàng chính là Kiều Chiêu mượn xác hoàn hồn trên người Lê Chiêu, lại vừa phải khiến hắn không nhịn được suy nghĩ theo hướng đó.

Điều nàng càng không chắc chắn, là hắn đối với Kiều Chiêu có thể có bao nhiêu phần khoan dung.

Ân cứu mạng đối với một số người mà nói sẽ kết cỏ ngậm vành để báo đáp, đối với một số người khác lại không đáng nhắc tới.

Đánh cược nhân tâm, vốn là chuyện không chắc chắn nhất.

"Món canh giò heo hun khói măng tươi này cũng không tệ." Giang Viễn Triều múc một bát canh cho Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu ngước mắt nhìn Giang Viễn Triều, cầm lấy muỗng múc một bát canh đẩy đến trước mặt Giang Viễn Triều, giọng nhàn nhạt: "Giang đại nhân cũng uống đi."

Giang Viễn Triều ngẩn ra, sau đó cười: "Được, ta cũng uống."

Kiều Chiêu xem hắn uống canh xong, cong môi cười cười.

---------------

Chương 513: Tỷ thí

Annguytuyen

Hai người yên lặng uống canh xong, thấy Kiều Chiêu lấy khăn tay ra lau khóe miệng, Giang Viễn Triều đưa qua một ly trà xanh.

Trà bốc khói nóng hổi uống vào bụng, cảm giác ấm áp dâng lên, xua tan đi sự mệt mỏi và lạnh lẽo của cơ thể.

Giang Viễn Triều mấy lần định mở miệng đều cố gắng nhịn xuống.

Hắn không thể nóng vội, vừa rồi hắn múc canh cho nàng, nàng cũng múc cho hắn một bát, có thể thấy nàng vẫn không thể nào cứng rắn được trái tim.

Hắn có rất nhiều thời gian để dây dưa với nàng, không sợ nàng không mở miệng.

Giang Viễn Triều hiếm khi an tĩnh, Kiều Chiêu mừng rỡ như vậy, đang bưng chén trà nhỏ chưa uống xong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Giang Hạc từ trong sân truyền đến.

"Ngươi là ai hả? Mau ra đây!"

"Ta tìm người." Giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam tử truyền đến.

Tay Kiều Chiêu run lên, chén trà suýt nữa rơi xuống đất, tinh thần vẫn luôn căng thẳng nháy mắt thả lỏng.

Chàng cuối cùng cũng tới rồi.

Sắc mặt Giang Viễn Triều khẽ biến: "Quan Quân Hầu?"

Giọng nói kia không phải của Quan Quân Hầu, mà là giọng của người huynh trưởng trong hai huynh đệ tình cờ gặp ở khách điếm.

Nếu người đệ đệ trong hai người là Lê cô nương, thì vị huynh trưởng kia tự nhiên là Quan Quân Hầu.

"Chỗ chúng ta không có người ngươi muốn tìm..." Giang Hạc còn chưa nói xong, âm cuối đã hóa thành tiếng hét thảm thiết, theo sát là tiếng "bùm" vang lên.

Giang Viễn Triều xuyên qua cánh cửa rộng mở của nhà ăn, nhìn thấy Giang Hạc bị nam nhân thân hình cao lớn nhẹ nhàng ném ra ngoài.

Giang Viễn Triều quay đầu lại liếc nhìn Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu theo bản năng lùi lại một bước, đáy mắt tràn đầy đề phòng.

Khoảnh khắc đó, Giang Viễn Triều bỗng nhiên cảm thấy tim bị kim châm một cái, một trận đau nhói.

Nam nhân cao lớn chân dài đã đi tới, tầm mắt lướt qua Giang Viễn Triều dừng lại trên người Kiều Chiêu, trái tim treo cao mới hạ xuống, lộ ra một nụ cười mệt mỏi.

Kiều Chiêu cũng nhếch khóe môi lên.

"Hầu gia không mời mà đến, cũng không chào hỏi một tiếng sao?" Giang Viễn Triều chỉ cảm thấy nụ cười của hai người đặc biệt chói mắt, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi.

Khoảnh khắc Thiệu Minh Uyên nhìn thấy Kiều Chiêu đã lộ ra dung mạo thật, liền hiểu Giang Viễn Triều đã biết thân phận của hai người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Viễn Triều: "Giang đại nhân là mời Lê cô nương tới làm khách sao?"

Hai nam nhân thân cao tương đương nhau, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, tầm mắt giao nhau giữa không trung phảng phất có thể bắn ra tia lửa.

Trong phòng có một khoảng lặng khiến người ta khó chịu.

Giang Viễn Triều dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, khẽ cười nói: "Tha hương ngộ cố tri (*), chẳng lẽ không nên mời khách?"

*Tha hương ngộ cố tri (他乡遇故知): Nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ, một trong tứ đại niềm vui của đời người theo quan niệm xưa.

Thiệu Minh Uyên cười cười, nhìn về phía Kiều Chiêu, ôn tồn hỏi: "Ăn xong chưa?"

Kiều Chiêu gật đầu.

Thiệu Minh Uyên đi tới nắm tay Kiều Chiêu: "Nếu ăn xong rồi, chúng ta không làm phiền Giang đại nhân nữa."

Ánh mắt Giang Viễn Triều rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người, ý cười lạnh lùng.

Hắn không thích nhìn thấy bọn họ như vậy.

Quan Quân Hầu đang khiêu khích sao?

Giang Viễn Triều vô cùng nghi hoặc.

Hắn đã đích thân nhìn Quan Quân Hầu và Lê cô nương tách ra, xác định hắn đã đi xa mới đuổi kịp Lê cô nương, nhưng sao Quan Quân Hầu lại tìm được đến đây?

"Hầu gia chỉ định mang một mình Lê cô nương đi thôi sao?" Giang Viễn Triều cười hỏi.

"Đương nhiên không phải. Những người Giang đại nhân cùng mời đến, bản hầu tự nhiên muốn cùng mang đi."

"E rằng Hầu gia không thể như nguyện rồi, bọn họ bị thương, Giang mỗ chiêu đãi không chu toàn."

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sâu thẳm, bất động thanh sắc hỏi: "Giang đại nhân có thể đưa bản hầu đi xem được không?"

Giang Viễn Triều cong môi cười cười: "Tự nhiên có thể."

Thiệu Minh Uyên nắm tay Kiều Chiêu, theo Giang Viễn Triều đi xem Thần Quang và Hình Ngự sử.

Thần Quang hôn mê bất tỉnh, Hình Ngự sử lăn lộn cả đêm, thân thể suy yếu, giờ phút này cũng đang hôn mê.

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn Giang Viễn Triều: "Giang đại nhân đây là ý gì? Hay là bản hầu có chỗ nào đắc tội?"

"Không, chỉ là một hồi hiểu lầm, Giang mỗ cũng là phụng mệnh đưa Hình Ngự sử vào kinh."

Kiều Chiêu trong lòng cười lạnh.

Nếu mục đích của Giang Viễn Triều và họ là một, tại sao trước khi nàng ám chỉ mối quan hệ đặc biệt giữa nàng và Kiều gia cô nương, hắn lại ra tay độc ác với nàng?

Nhưng lúc này nàng tự nhiên sẽ không vạch trần lời nói của Giang Viễn Triều, lời nói dối trong tình huống này không lừa được nàng, cũng không lừa được Thiệu Minh Uyên.

Tình hình lúc này, đơn giản là hai bên đều không muốn xé rách mặt mũi, duy trì một lớp vỏ bọc mà thôi.

"Nếu Hầu gia đã tới, vậy Giang mỗ xin cáo từ. Tiền thuê nhà ở đây Giang mỗ đã thanh toán, Hầu gia cứ việc ở lại."

Thiệu Minh Uyên đưa tay ngăn lại: "Giang đại nhân không vội đi."

Sắc mặt Giang Viễn Triều hơi trầm xuống: "Hầu gia đây là ý gì?"

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Nếu đều phải vào kinh, mọi người cùng đi một đường, chẳng phải có thể chiếu ứng lẫn nhau sao?"

"Không cần, Giang mỗ còn có việc khác phải làm."

Thiệu Minh Uyên chặn trước mặt Giang Viễn Triều, không hề nhúc nhích.

Hắn đương nhiên không thể để Giang Viễn Triều cứ thế rời đi.

Giờ phút này Giang Viễn Triều thái độ khách sáo, nhưng nhấc chân vừa đi, cho dù không dẫn thuộc hạ đến gây phiền phức cho họ, chỉ cần thả ra chút tin tức, người của Hình Vũ Dương sẽ như sói đói ngửi thấy mùi tanh mà kéo tới.

Thần Quang thân bị trọng thương, Hình Ngự sử thân thể suy yếu, Chiêu Chiêu lại là nữ nhi yếu đuối, đến lúc đó chỉ bằng sức một mình hắn, căn bản không thể chống cự.

"Bản hầu hy vọng Giang đại nhân có thể ở lại, ít nhất trước khi chúng ta rời khỏi nơi này, có thể ở lại cùng chúng ta. Giống như ngài vừa nói, tha hương ngộ cố tri, cần phải tụ tập hàn huyên cho thỏa."

Giang Viễn Triều thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Thiệu Minh Uyên, hồi lâu sau hỏi: "Nếu ta nói không thì sao?"

Thiệu Minh Uyên không để tâm, nhàn nhạt cười nói: "Vậy Giang đại nhân có thể thử xem."

Giang Viễn Triều âm thầm siết chặt nắm tay, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Quan Quân Hầu đây là chắc chắn hắn không phải đối thủ của hắn sao? Không khỏi quá tự tin rồi!

"Vậy Giang mỗ liền thử xem!" Giang Viễn Triều liếc nhìn Kiều Chiêu, trực tiếp ra tay với Thiệu Minh Uyên.

Thiệu Minh Uyên buông tay Kiều Chiêu ra, nghiêng người tránh đòn tấn công của Giang Viễn Triều, cùng hắn giao đấu.

Kiều Chiêu bình tĩnh lùi lại mấy bước, nhường chỗ cho hai người.

Đối với thân thủ của Thiệu Minh Uyên, nàng có lòng tin.

Nhưng mà...

Nghĩ đến đôi mắt phủ đầy tơ máu kia, Kiều Chiêu lại có chút lo lắng.

Trông chàng mệt mỏi cực độ, hẳn là vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Chưa đầy một tuần trà, Thiệu Minh Uyên và Giang Viễn Triều đã giao đấu hơn trăm chiêu.

Giang Đường thân là Cẩm Lân Vệ Chỉ huy sứ, tâm phúc của Minh Khang Đế, thân thủ thuộc hàng đầu trong triều đình, Giang Viễn Triều được ông chân truyền tự nhiên không kém.

Mà Thiệu Minh Uyên lại có thể nói là thiên phú dị bẩm, nếu không cũng sẽ không trở thành thiếu niên anh hùng danh dương thiên hạ vào năm mười bốn tuổi.

Lần giao đấu này hai người đều dùng hết toàn lực, Giang Viễn Triều dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Không biết vì sao, hắn rất không muốn để thiếu nữ trước mắt nhìn thấy bộ dạng thua cuộc của mình, mặc dù hắn biết nàng thấy vậy sẽ vui mừng.

Giang Viễn Triều bỗng nhiên nhếch môi huýt một tiếng sáo dài trong trẻo, không bao lâu trong sân đã đứng đầy những nam tử trẻ tuổi mặt không biểu cảm.

Thiệu Minh Uyên một tay nắm lấy bả vai Giang Viễn Triều, đối với những người đột nhiên xuất hiện thờ ơ, nhàn nhạt cười nói: "Giang đại nhân quả nhiên đông người thế mạnh."

Giang Viễn Triều nhướng mày, cười hỏi: "Hầu gia hay là muốn mạng của Giang mỗ?"

Thiệu Minh Uyên mặt ngoài bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại phảng phất đang ấp ủ bão táp, sát khí ẩn hiện.

Kiều Chiêu thấy thế vội hô một tiếng: "Đình Tuyền..."

--------------------

Chương 514: Lưu lại

Annguytuyen

Giang Viễn Triều là nghĩa tử được Giang Đường yêu thích nhất, còn là con rể tương lai của ông ta, nếu Thiệu Minh Uyên bây giờ ra tay độc ác với hắn, vậy sẽ hoàn toàn trở mặt với Giang Đường.

Minh Khang Đế hiện tại đang trọng dụng Thiệu Minh Uyên, nhất thời có lẽ sẽ không ra tay với hắn, nhưng có Giang Đường thường xuyên nói xấu, việc qua cầu rút ván là chuyện sớm muộn.

Kiều Chiêu biết Thiệu Minh Uyên đang tức giận vô cùng, nhưng lại không thể để hắn phát tiết.

Nàng gọi một tiếng này, Thiệu Minh Uyên và Giang Viễn Triều cùng nhìn qua.

Kiều Chiêu bước nhanh tới, đứng bên cạnh Thiệu Minh Uyên, mỉm cười với Giang Viễn Triều: "Giang đại nhân vẫn là ở lại thì tốt hơn."

Lời này ý có điều chỉ (*), Giang Viễn Triều tất nhiên là nghe ra được, ánh mắt hơi lóe lên nhìn về phía Kiều Chiêu: "Ngươi hy vọng ta ở lại?" 

*Ý có điều chỉ (意有所指): Lời nói có ngụ ý sâu xa, ám chỉ điều gì đó.

Thiệu Minh Uyên nhíu mày.

Thái độ, ngữ khí của Giang Viễn Triều đối với Chiêu Chiêu có chút kỳ quái, dường như không giống với trước kia, khiến hắn bản năng cảm thấy khó chịu.

"Giang đại nhân có cảm thấy chỗ này không thoải mái không?" Liếc nhìn đám người đen nghịt trong sân, Kiều Chiêu thu hồi tầm mắt, giơ tay chỉ vào một vị trí trên bụng mình.

Giang Viễn Triều ngẩn ra, theo bản năng giơ tay ấn vào chỗ đó, chợt cảm thấy một cơn đau ập tới.

Cơn đau đó dường như kéo giật cả ruột gan, tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại khiến hắn đau đến mồ hôi lạnh túa ra.

Hắn mặt mày bình tĩnh nhìn về phía Kiều Chiêu, hỏi: "Là bát canh kia?"

Kiều Chiêu không phủ nhận.

Phàm là có một tia hy vọng, nàng sẽ không ngồi chờ chết, bát canh giò heo hun khói măng tươi kia là nàng hạ độc.

Giang Viễn Triều tự giễu cười cười: "Lê cô nương thật bản lĩnh."

Hắn cho rằng nàng đối với hắn còn có một tia mềm lòng, ai ngờ nàng lại lạnh lùng cứng rắn như dao, lợi dụng mọi cơ hội để đẩy hắn vào chỗ chết.

Nếu nàng chỉ là Lê Chiêu, làm vậy với hắn không có gì đáng trách.

Nếu nàng là Kiều cô nương...

Chỉ cần nghĩ như vậy, Giang Viễn Triều liền cảm thấy nỗi đau trong lòng còn kịch liệt hơn cả cơn đau quặn bụng, khiến hắn gần như không thể hô hấp.

Giọng nói nhàn nhạt của thiếu nữ vang lên: "Giang đại nhân trúng phải Thất nhật đoạn trường tán, bảy ngày sau không có thuốc giải sẽ ruột đứt bụng nát mà chết. Ngoại trừ ta, trên đời này không ai có thuốc giải. Vì sức khỏe của Giang đại nhân, Giang đại nhân ở lại cùng chúng tôi được không?"

Giang Viễn Triều tay che bụng, nhìn Kiều Chiêu lộ ra một nụ cười thảm: "Ngươi nói tốt thì tốt."

"Đại nhân..." Giang Hạc không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Giang Viễn Triều sắc mặt khó coi, vẻ mặt lo lắng gọi một tiếng.

Giang Viễn Triều hướng về phía sân giơ giơ tay, những người xuất hiện trong sân như thủy triều rút đi tứ tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm động tác của những người đó, như có điều suy nghĩ.

Phong cách hành sự của những người đó, không giống với Cẩm Lân Vệ lắm.

Hắn trong lòng nảy sinh ý niệm này, nắm tay Kiều Chiêu: "Giang đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi, bản hầu có việc muốn nói với Lê cô nương."

Giang Viễn Triều liếc nhìn Kiều Chiêu, thấy nàng thuận theo để mặc nam tử nắm tay, lại nghĩ đến tiếng gọi "Đình Tuyền" kia, ý cười trên khóe miệng cuối cùng không duy trì được nữa.

Hắn nhớ lại, mấy tháng trước lúc đưa tang vong thê của Quan Quân Hầu, nàng đã một đường đuổi theo đội ngũ đưa tang, mắt trông mong nhìn Kiều gia đại công tử vừa chạy vừa khóc.

Khi đó hắn đã thấy kinh ngạc, nhịn không được hỏi nàng vì sao, nàng nói vì Kiều gia đại công tử trông tuấn tú.

Lúc ấy hắn đã biết tiểu cô nương này không nói thật, nhưng lại không nghĩ ra nguyên do, bây giờ hắn có thể xác định được rồi phải không, bởi vì nàng chính là Kiều cô nương, cho nên mới có những hành vi khác thường đó.

Nhưng vì sao nàng lại ở cùng Quan Quân Hầu? Chẳng lẽ nàng nửa điểm không ngại mũi tên kia của Quan Quân Hầu?

Theo Thiệu Minh Uyên dẫn Kiều Chiêu đi vào phòng khác, Giang Viễn Triều nghiêng người dựa vào tường nhắm mắt lại.

Nàng có thể tha thứ cho người đã lấy đi mạng sống của mình, lại đối với hắn vô tình đến thế, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được?

"Đại nhân..."

Giang Viễn Triều mở mắt ra, nỗi đau đớn sâu thẳm bị ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ che giấu, nhàn nhạt nói: "Đừng làm phiền ta, cút đi."

Giang Hạc đầy bụng ủy khuất cút đi ngồi xuống bậc thềm cửa thở dài.

Thiệu Minh Uyên dẫn Kiều Chiêu vào một căn phòng khác, trực tiếp ôm lấy nàng, cả người run rẩy, vùi đầu vào cổ nàng hồi lâu không nói gì.

Cuối cùng Kiều Chiêu nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: "Đình Tuyền, không sao rồi."

Thiệu Minh Uyên ngẩng đầu, lại bỗng nhiên nhìn thấy vết bầm tím trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu nữ, ánh mắt nháy mắt đông cứng lại: "Hắn làm?"

Kiều Chiêu theo bản năng giơ tay sờ cổ, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, trên cổ tay cũng có vết bầm tím tương tự.

Thiệu Minh Uyên kéo tay Kiều Chiêu, cúi đầu hôn lên cổ tay nàng thật cẩn thận, trái tim quặn thắt đau đớn.

Chỉ cần tưởng tượng đến cô gái hắn coi như trân bảo suýt nữa gặp nạn, hắn liền hận không thể tự đâm mình hai nhát mới có thể giảm bớt nỗi sợ hãi khổng lồ kia.

Giọt lệ nóng hổi rơi trên cổ tay Kiều Chiêu, nàng kinh ngạc, lẩm bẩm: "Đình Tuyền, chàng khóc đó à?"

Thiệu Minh Uyên ngước mắt lên, đôi mắt phủ đầy tơ máu ẩn chứa nước mắt trong veo.

Hắn giơ tay lau đi, giọng khàn khàn: "Không khóc, không biết vì sao lại chảy ra."

Hắn nắm lấy tay Kiều Chiêu đặt bên môi vuốt ve: "Chiêu Chiêu, đều là ta vô năng, để nàng lại gặp nguy hiểm."

Kiều Chiêu chủ động vươn tay ôm lấy eo nam nhân, thở dài nói: "Đồ ngốc, chỉ có thần tiên mới là vạn năng. Chàng đừng tự trách, ai có thể ngờ được Giang Viễn Triều sẽ sớm theo dõi chúng ta chứ?"

Nàng có dự cảm, tương lai e rằng không thể thiếu sự dây dưa của Giang Viễn Triều, nhưng sự việc đã đến nước này, nàng cũng không hối hận.

Nếu lúc đó không ám chỉ thân phận thật sự của mình cho Giang Viễn Triều, giờ phút này nàng sớm đã chết thêm một lần nữa rồi.

"Chàng làm sao tìm được tới đây?" Dựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân, Kiều Chiêu chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.

"Làm xong việc, ngựa không dừng vó đuổi tới nơi đã hẹn với các nàng, phát hiện các nàng chưa tới, cảm thấy có chút không ổn, lại quay lại tìm, thấy được ký hiệu đặc biệt Thần Quang để lại, lại phát hiện hiện trường đánh nhau, bèn theo dấu vết để lại tìm tới đây, vừa lúc phát hiện tên Cẩm Lân Vệ kia đi lấy thuốc, liền theo tới đây."

Kiều Chiêu siết chặt đôi tay.

Thiệu Minh Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nàng biết chàng đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò.

Quay lại Phúc Tinh thành làm việc, lại vội vàng đuổi tới nơi họ đã hẹn, sau đó lại quay ngược lại tìm họ, trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm được những điều đó, đổi lại là người khác sớm đã không còn thể lực và tinh thần để chống đỡ.

"Giang Viễn Triều có phải định hạ sát thủ với nàng không?" Thiệu Minh Uyên vẫn không thể khống chế được nỗi sợ hãi dâng lên từ trong xương cốt, run giọng hỏi.

Kiều Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Hắn muốn mang Hình Ngự sử đi, có lẽ là cảm thấy ta biết quá nhiều, giết ta và Thần Quang, chàng sẽ không biết là ai làm."

Thiệu Minh Uyên cả người cứng đờ, hồi lâu sau giọng nghẹn ngào nói: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt hắn!"

Kiều Chiêu lắc lắc đầu: "Thôi bỏ đi, như vậy sẽ thành tử địch với Giang Đường, phiền phức càng nhiều."

"Được, ta nghe nàng." Thiệu Minh Uyên nói lời này, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không hỏi vì sao Giang Viễn Triều lại giữ lại mạng sống của Kiều Chiêu.

Hắn là nam nhân, tất nhiên có thể cảm nhận được tình cảm nam nữ của Giang Viễn Triều đối với Chiêu Chiêu, hắn sao nỡ hỏi ra lời này làm Chiêu Chiêu khó xử?

Còn về tên nam nhân mơ ước thê tử của hắn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với hắn!

"Đình Tuyền, chuyện của chàng làm xong rồi chứ?"

---------------

Chương 515: Đối chọi gay gắt 

Annguytuyen

"Làm xong rồi, nàng yên tâm đi." Thiệu Minh Uyên nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Kiều Chiêu, "Còn đau không?"

Kiều Chiêu lắc đầu: "Không đau."

Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt mày phong trần, cong môi cười cười: "Ngoại trừ lúc đó chịu chút khổ, ta ăn ngon ngủ ngon, còn ăn được cả bánh bao nhỏ nhân cua và canh giò heo hun khói măng tươi..."

Thiệu Minh Uyên trực tiếp kéo Kiều Chiêu vào lòng: "Ta nhìn thấy thi thể trên cây."

Một câu làm Kiều Chiêu không khỏi ngẩn ra.

Đôi môi nóng rực của nam nhân dừng trên vầng trán trơn bóng của thiếu nữ, dày đặc như mưa rơi: "Lúc đó ta cảm thấy tim mình như ngừng đập..."

Kiều Chiêu ngẩng đầu nhìn nam nhân mắt đầy tự trách, không khỏi cười: "Ta bảo sao mặt chàng lại sưng lên, có phải tự mình đánh không?"

Thiệu Minh Uyên xấu hổ đỏ bừng tai, lúng túng nói: "Không cẩn thận đâm vào cây."

Đâm vào cây làm mặt sưng lên?

Kiều cô nương cũng không vạch trần, dựa vào lòng Thiệu Minh Uyên may mắn không thôi.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ đều không sao cả, chỉ cần thuận lợi trở về kinh, chuyến đi này coi như không uổng công.

Thiệu Minh Uyên ôm lấy Kiều Chiêu, trong lòng sao không cảm thấy may mắn, cằm chống lên mái tóc nàng, lẩm bẩm: "Chiêu Chiêu, sau này không cho phép nàng rời xa ta nữa."

Kiều Chiêu không hề nhúc nhích để mặc hắn ôm lấy, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không muốn xa nhau nữa."

Nàng cắn cắn môi, trong lòng đối với nam nhân trước mặt rốt cuộc cũng toát ra vài phần mềm yếu: "Đình Tuyền, lúc đó ta sợ lắm..."

Thiệu Minh Uyên đau lòng muốn chết, liên tục nói: "Là ta không tốt, là ta không tốt..."

Hắn không kìm được hôn lên môi thiếu nữ trong lòng, lại bị nàng đẩy ra.

Kiều Chiêu đỏ mặt liếc xéo hắn: "Mau đi tẩy dịch dung đi, ngủ một giấc trước rồi nói sau."

Dùng một khuôn mặt xa lạ hôn nàng, thật xấu hổ.

Thiệu Minh Uyên hiển nhiên cũng nghĩ đến lý do Kiều Chiêu từ chối, cười nhẹ nói: "Vậy ta đi rửa mặt ngay đây."

Một lát sau nghe thấy động tĩnh, Kiều Chiêu vội xoay người lại, ý cười trên khóe miệng khi nhìn thấy người tới không khỏi tắt ngấm, nhàn nhạt nói: "Giang đại nhân."

Giang Viễn Triều đứng ở cửa, nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu nữ.

Cách đây không lâu, cô gái trước mắt sắc mặt tái nhợt như tuyết, mà hiện tại lại như phủ một lớp phấn hồng, đẹp đến làm người ta say lòng.

Là vì Quan Quân Hầu sao?

"Giang đại nhân có việc?" Kiều Chiêu rất không thích người này dùng ánh mắt tối tăm khó hiểu như vậy nhìn nàng, nhíu mày hỏi.

"Ngươi và Quan Quân Hầu..."

Kiều Chiêu sắc mặt hơi trầm xuống: "Chuyện này hẳn là không liên quan đến Giang đại nhân."

"Hắn đã tự tay giết chết thê tử của mình!" Giang Viễn Triều buột miệng thốt ra.

"Chuyện đó cũng không liên quan đến Giang đại nhân." Kiều Chiêu lạnh lùng nói.

"Ngươi không sợ sao?"

"Sợ cái gì?" Thiệu Minh Uyên đi tới, mặt lạnh như sương.

Hắn chỉ đi rửa mặt một lát, tên tiểu tử này đã chạy tới nói chuyện với Chiêu Chiêu rồi?

Đối đãi với Thiệu Minh Uyên, Giang Viễn Triều hiển nhiên không khách khí như vậy nữa, cười như không cười nói: "Sợ Hầu gia không biết thương hương tiếc ngọc a."

Thiệu Minh Uyên khẽ cười một tiếng: "Chuyện này không phiền Giang đại nhân lo lắng. Hay là, Giang đại nhân muốn học một chút cách thương hương tiếc ngọc?"

Giang Viễn Triều khinh thường liếc nhìn Thiệu Minh Uyên, không chút khách khí nói: "Không phải Giang mỗ khinh thường Hầu gia, về phương diện này, ta nhắm mắt lại cũng làm tốt hơn ngươi!"

Thiệu Minh Uyên mặt không gợn sóng, bình tĩnh hỏi: "Nếu đã như vậy, Giang đại nhân vì sao không sớm trở về kinh, đối với vị hôn thê ân cần hơn?"

"Ngươi..." Giang Viễn Triều mặt tối sầm.

Thiệu Minh Uyên mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Giang Viễn Triều dời tầm mắt đi nhìn Kiều Chiêu, chạm phải biểu cảm lãnh đạm của thiếu nữ, chỉ còn lại nụ cười khổ.

Hắn và Thiệu Minh Uyên đối chọi gay gắt thì thế nào, chỉ vì nàng không thích, hắn liền thua.

Nghĩ đến đây, Giang Viễn Triều chỉ còn lại chua xót và nghẹn khuất, không nói lời nào bỏ đi.

Thiệu Minh Uyên thu hồi ánh mắt, trực tiếp đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến, Giang Viễn Triều đứng bên ngoài hồi lâu.

Giang Hạc mon men tới gần: "Đại nhân..."

"Cút!" Giang Viễn Triều bước nhanh rời đi.

Giang Hạc không sao cả sờ sờ mũi.

Đi theo đại nhân lâu rồi, nếu một ngày không nghe thấy đại nhân bảo hắn cút, hắn còn ngủ không yên ấy chứ.

"Đình Tuyền..."

Kiều Chiêu mới mở miệng, nam nhân đang dựa vào cửa đã kéo nàng qua, cúi đầu cắn lên môi nàng.

Kiều Chiêu theo bản năng giãy giụa hai cái, hơi thở hỗn loạn mang theo mùi bạc hà thanh mát của nam nhân tràn ngập chóp mũi nàng, làm nàng quên cả phản kháng, thuận theo để hắn công thành đoạt đất, cuối cùng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, chỉ có thể vươn hai tay ôm chặt lấy eo hắn mới không đến nỗi ngã xuống.

"Chiêu Chiêu..." Thiệu Minh Uyên ngậm lấy cánh môi thơm tho của thiếu nữ, khẽ liếm chậm vê, từng tấc chiếm hữu vẻ đẹp của nàng, hàm hồ nói, "Sau này cách xa người này một chút."

"Ừm?" Hơi thở đặc trưng của nam nhân bao quanh nàng, làm phản ứng của Kiều Chiêu có chút trì độn.

Thiệu Minh Uyên buông môi nàng ra, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, vết bầm tím trên đó làm trái tim hắn vô cùng đau đớn: "Ta nói Giang Viễn Triều... sau này cách xa hắn một chút... người đó tâm tư không thuần..."

"Ta biết rồi..." Kiều Chiêu đỏ mặt đẩy Thiệu Minh Uyên ra, "Chàng mau đi nghỉ ngơi đi, trong mắt toàn là tơ máu."

Hơi thở Thiệu Minh Uyên hơi gấp gáp, âm thầm bình ổn tâm tình: "Ừm, vậy ta đi ngủ đây. Chiêu Chiêu, nàng ở lại với ta..."

Kiều Chiêu trực tiếp véo hắn một cái, trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó?"

Thiệu Minh Uyên bị véo đến vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt nói: "Ta nói nàng đợi ta ngủ rồi hãy ra ngoài, có nàng ở bên ta thấy an tâm."

Hắn nói tới đây, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: "Chiêu Chiêu, nàng nghĩ đi đâu vậy."

Kiều Chiêu tự biết hiểu lầm, xấu hổ trừng hắn một cái.

Thiệu Minh Uyên cởi giày nằm lên giường: "Chiêu Chiêu, ta ngủ một lát thôi, nàng nhớ gọi ta dậy..."

"Biết rồi, chàng mau ngủ đi." Kiều Chiêu nói xong, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến.

Nàng lặng lẽ đánh giá nam nhân vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ say, nhịn không được vươn tay, từ từ phác họa đường nét khuôn mặt hắn.

Đường cong sườn mặt nam nhân hoàn mỹ, lạnh lùng cứng rắn như dao khắc, hàng mi dày cong vút như cánh bướm đổ bóng xuống mí mắt, dáng vẻ ngủ say an tĩnh làm cả người hắn trở nên dịu dàng.

Kiều Chiêu cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mềm mại, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên má hắn một cái, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thoắt cái đã là hai ngày sau.

Thần Quang sớm đã tỉnh lại, đáng tiếc trên người quấn đầy băng vải, đáng thương vô cùng nằm trên giường không thể cử động.

Giang Hạc căm giận bất bình đút cơm cho Thần Quang, vừa đút vừa lẩm bẩm: "Lúc đó giết quách đi cho rồi, bây giờ còn phải đút cơm cho hắn, bước tiếp theo có phải là phải tắm cho hắn không? Thật là lỗ vốn!"

Thần Quang trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Ta chỉ là không cử động được, không phải kẻ điếc!"

Giang Hạc bĩu môi: "Nghe thấy thì thế nào? Có bản lĩnh thì nhảy dựng lên cắn ta đi."

"Ngươi cứ chờ đấy!" Thần Quang tức giận nghiến răng.

Lúc này Thiệu Minh Uyên đi tới, Thần Quang mếu máo, lên án: "Tướng quân, thuộc hạ của Giang đại nhân bắt nạt thuộc hạ của ngài."

Thiệu Minh Uyên hướng Giang Hạc khẽ gật đầu: "Làm phiền rồi."

"Tướng quân..." Thần Quang rất bất mãn.

Thiệu Minh Uyên liếc nhìn Thần Quang, đưa tay kéo áo hắn ra: "Ngoan ngoãn thay thuốc đi!"

Thần Quang đau đến nhếch miệng: "Tướng quân, ngài nhẹ tay chút ạ."

Vẫn là động tác của Lê cô nương nhẹ nhàng hơn, ai ngờ Tướng quân đại nhân nhìn thấy xong liền chủ động ôm lấy việc này.

Hắn muốn đổi người!

Ngươi nằm mơ đi. Tướng quân đại nhân dùng ánh mắt cho tiểu thân vệ câu trả lời vô tình.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #codai