Bắt nạt

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Dương Hoàng Yến đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn là những buổi sáng tràn đầy háo hức chờ đợi bài học mới, hay những buổi chiều thú vị khám phá thư viện. Thay vào đó, mỗi ngày trôi qua như một cơn ác mộng kéo dài, nơi cô bé chỉ mới 11 tuổi phải liên tục đề phòng, liên tục lo sợ điều tồi tệ tiếp theo sẽ xảy ra.

Valeria Lestrange đã tìm thấy con mồi hoàn hảo của mình. 

Cô ta như một kẻ săn mồi đã nhận diện được điểm yếu, và giờ đây không có ý định buông tha. Cô ta và bè lũ của mình, những đứa trẻ thuần chủng từ Slytherin mang theo di sản gia đình đầy kiêu hãnh và thành kiến, bắt đầu biến việc hành hạ Yến thành một trò giải trí hàng ngày.

Ban đầu, đó chỉ là những cái nhìn khinh bỉ khi Yến bước vào Đại sảnh. Những tiếng thì thầm đủ to để cô nghe thấy nhưng đủ nhỏ để không ai khác để ý. 

Nhưng rồi nó leo thang dần. 

Có những buổi sáng, khi Yến đi trên hành lang vắng vẻ giữa hai tiết học, Valeria và bạn bè cô ta bỗng xuất hiện như bóng ma, chặn đường cô lại.

"Ồ, nhìn kìa," một đứa con trai cao lớn từ Slytherin lên tiếng, giọng đầy chế nhạo. "Con máu bùn đang đi đâu đấy? Đi lạc khỏi bầy à?"

Valeria bước tới gần hơn, mắt lạnh lẽo quan sát Yến từ đầu đến chân. "Hôm nay cô ta mặc áo choàng rất đẹp nhỉ. Mới mua à? Ồ không, chắc là đồ cũ cho không đúng không?" Cô ta cười khẩy, rồi rút đũa phép. "Xem nào, Scourgify!"

Trong chớp mắt, áo choàng mới ủi phẳng của Yến bỗng dính đầy bùn đất, vết ố lan ra khắp vải. Mùi hôi tanh lan tỏa, khiến những học sinh đi ngang qua phải bịt mũi và nhìn Yến với vẻ ghê tởm.

Yến đứng đó, hai tay nắm chặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cô biết nếu mình phản ứng, chúng sẽ càng hăng hơn. Nhưng việc phải chịu đựng trong im lặng lại càng làm cô đau đớn hơn.

Những sự việc như vậy cứ lặp đi lặp lại. Có lần, sách giáo khoa Phép thuật của Yến biến mất không dấu vết ngay trước giờ học của giáo sư Flitwick. Cô đã lục tung cặp, lục tung phòng ngủ, nhưng không tìm thấy. Và khi cô phải đến lớp mà không có sách, giáo sư Flitwick tuy tốt bụng nhưng vẫn phải trừ điểm Hufflepuff vì sự thiếu chuẩn bị.

Sau buổi học đó, Yến tìm thấy cuốn sách của mình. Nó được đặt ngay ngắn trên giường, như thể chưa từng biến đi. Nhưng mỗi trang giấy giờ đây đều bị phù phép biến thành giấy trắng. Tất cả nội dung, tất cả ghi chú cô đã viết ra đều tan biến.

Có lần khác, khi Yến mở túi đựng dụng cụ pha chế thuốc, một thứ chất lỏng xanh lè chảy ra. Nó có mùi kinh khủng và ăn mòn mọi thứ nó chạm vào. Lọ mực của cô vỡ tan, lông vũ biến thành tro, ngay cả vải túi cũng bắt đầu tan chảy. Ai đó đã bí mật đổ một loại thuốc độc vào đó.

Nhưng tệ hại hơn cả những trò phá phách vật chất là những lời lẽ. Những từ ngữ cứ đâm sâu vào tâm trí Yến như những mũi dao.

"Máu bùn." Hai từ đó được lặp đi lặp lại mỗi khi cô bước qua. "Con nhà Muggle bẩn thỉu." "Sao cô ta không về nhà đi? Cô ta không thuộc về nơi này." "Hogwarts dành cho phù thủy đúng nghĩa, không phải cho mấy đứa giả mạo."

Những lời nói đó theo Yến về ký túc xá, theo cô vào lớp học, thậm chí cả khi cô cố gắng trốn trong thư viện. Chúng vang vọng trong đầu cô ngay cả khi không còn ai nói nữa.

Và mỗi lần như vậy, mỗi lần những đứa trẻ Slytherin kia tấn công cô bằng lời nói hay phép thuật, Yến đều nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng không xa. 

Thiều Bảo Trâm. 

Đôi khi Trâm tham gia, ném ra những câu chế giễu lạnh lùng với giọng điệu trầm bổng đầy châm biếm. Những lời nói của Trâm có lẽ đau đớn nhất vì chúng không hề giận dữ hay thô tục, mà lạnh lẽo như băng giá, như thể Yến chỉ là một thứ gì đó đáng thương và khinh bỉ.

Nhưng hầu hết thời gian, Trâm không nói gì cả. 

Cô chỉ đứng đó, hơi lùi về phía sau, quan sát mọi chuyện diễn ra với khuôn mặt không một chút cảm xúc. Đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào Yến, không vui mừng, không tức giận, không xấu hổ.

 Chỉ là... trống rỗng. 

Như thể Yến chỉ là một con sâu bọ không đáng kể, một sinh vật quá thấp hèn để đáng bận tâm.

Cái nhìn thờ ơ đó, sự vô cảm đó, đau đớn hơn cả những lời xúc phạm hay những trò phá phách. Bởi vì nó cho Yến biết rằng đối với Trâm, cô thậm chí không đáng để ghét. 

Cô chỉ là... không quan trọng.

.

.

.

Sang năm thứ hai, Yến hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn. Có lẽ Valeria và bè lũ đã chán với trò chơi tàn nhẫn của chúng. Có lẽ chúng đã tìm được mục tiêu khác. Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tan vỡ.

Một ngày tháng Mười đầy mưa gió, trong giờ Thảo dược học với giáo sư Sprout, Valeria quyết định nâng cấp trò "vui chơi" của mình lên mức độ nghiêm trọng hơn.

Buổi học hôm đó là về cách chăm sóc cây Mandrake non, những sinh vật thực vật nguy hiểm với tiếng kêu có thể gây chết người. Giáo sư Sprout đã cảnh báo tất cả học sinh phải cẩn thận tuyệt đối, đeo nút tai bảo vệ và làm theo đúng hướng dẫn.

Yến được phân vào cùng bàn với một cô bạn tốt bụng từ Hufflepuff, và cô đang chăm chú làm theo từng bước. Cô cẩn thận rắc phân bón đúng liều lượng, tưới nước vừa đủ, và kiểm tra độ ẩm của đất. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.

Nhưng đột nhiên, cây Mandrake trong chậu của Yến bắt đầu phát triển một cách điên cuồng. Rễ bò ra khỏi đất với tốc độ đáng sợ, quấn quanh thành chậu, leo lên mặt bàn, thậm chí vươn sang bàn bên cạnh. Lá cây trở nên to lớn bất thường, che khuất tầm nhìn. Cái đầu giống như em bé của Mandrake nhô ra khỏi đất, miệng há to như sắp phát ra tiếng kêu chết người.

"Giáo sư Sprout!" Yến la lên, hoảng sợ, cố gắng giữ cây lại nhưng rễ của nó quá mạnh.

Giáo sư Sprout vội vã chạy tớivới đũa phép trong tay. 

"Immobulus!" Cây Mandrake đóng băng lại. Giáo sư nhìn xuống chậu cây, trán nhíu lại. Bà cẩn thận kiểm tra đất, ngửi thử, rồi lắc đầu.

"Có ai đó đã bỏ phân tăng trưởng vào đây," bà nói, giọng nghiêm khắc. "Và không phải một ít. Đây là lượng gấp mười lần liều lượng bình thường. Trò Yến, trò có biết việc này không?"

"Không, thưa giáo sư!" Yến vội vàng lắc đầu. "Em chỉ dùng đúng lượng giáo sư dặn thôi ạ!"

Nhưng trước khi giáo sư Sprout có thể nói gì thêm, tiếng nói sắc lẹm của Valeria vang lên từ bàn bên kạnh.

"Yến đã làm vậy!" Cô ta chỉ thẳng vào Yến, giọng đầy thuyết phục. "Giáo sư ạ, em thấy cô ấy rắc rất nhiều phân bón. Em định nhắc nhở nhưng cô ấy nói cô ấy biết mình đang làm gì."

Một vài học sinh Slytherin khác gật đầu, xác nhận lời của Valeria. "Em cũng thấy, thưa giáo sư." "Cô ấy không nghe lời khuyên của chúng em."

Yến cảm thấy thế giới xung quanh quay cuồng. "Không phải như vậy! Em không làm vậy! Ai đó đã..."

"Trò Yến" giáo sư Sprout nói, giọng vừa thất vọng vừa mệt mỏi. "Đây là lỗi nghiêm trọng. Cây Mandrake tăng trưởng mất kiểm soát có thể cực kỳ nguy hiểm. May mắn là chúng ta đã dừng kịp trước khi nó trưởng thành và phát ra tiếng kêu. Nhưng trò đã không tuân theo hướng dẫn."

"Nhưng giáo sư, em thật sự không..."

Bà Sprout giơ tay lên, cắt ngang. "Tôi sẽ phải trừ mười điểm của Hufflepuff, và trò sẽ phải lau dọn nhà kính sau giờ học trong suốt tuần này. Hy vọng trò sẽ học được bài học về sự cẩn thận."

Yến đứng đó, cảm giác tất cả mọi thứ sụp đổ. Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm một khuôn mặt nào đó tin cô, nhưng hầu hết học sinh đều tránh ánh mắt cô. Và rồi cô nhìn thấy Valeria, đang cười toe toét, một nụ cười chiến thắng tàn nhẫn.

Buổi tối hôm đó, khi tất cả học sinh khác đã về ký túc xá ấm cúng của mình, Yến phải ở lại nhà kính lạnh lẽo, ẩm ướt. Giáo sư Sprout  để lại danh sách công việc dài dằng dặc: lau sạch tất cả cửa kính, sắp xếp lại các loại hạt giống, quét sàn, tưới cây, và kiểm tra từng chậu để đảm bảo không có sâu bệnh.

Yến làm việc trong im lặng, hai má ướt đẫm nước mắt cô không còn cố gắng kìm nén. Bàn tay cô đỏ bừng vì lạnh và vì cọ rửa quá nhiều. Lưng cô đau nhức vì phải cúi xuống liên tục. Nhưng đau đớn thể xác không là gì so với nỗi đau trong lòng.

Cô không làm gì sai cả. Cô đã cẩn thận, đã làm theo đúng hướng dẫn. Nhưng không ai tin cô. Không ai đứng về phía cô. Và giờ đây cô phải chịu hình phạt cho một tội ác mình không hề phạm phải.

"Cô ta trông đúng là một nô tỳ phải không?"

Yến giật mình, quay lại. 

Valeria và bốn người bạn của cô ta đang đứng ở cửa nhà kính, ánh đèn phía sau khiến chúng trông như những bóng đen đáng sợ.

Valeria bước vào, giày cao gót gõ lạch cạch trên sàn gỗ. "Phù hợp với thân phận máu bùn của cô ta. Quỳ gối trên sàn, lau dọn đống bẩn của người khác. Đúng chỗ cho cô ta rồi."

Một đứa con gái khác cười khẩy. "Có lẽ sau khi tốt nghiệp, cô ta có thể xin việc làm người giúp việc cho gia đình phù thủy thực thụ. Đó mới là công việc phù hợp với máu bùn."

Yến cắn môi, cố gắng không khóc, không cho chúng thấy cô yếu đuối. Cô tiếp tục lau sàn, hy vọng nếu mình không phản ứng, chúng sẽ chán và bỏ đi.

Nhưng Valeria không muốn bỏ đi. Cô ta đi từ từ quanh Yến, như một con mèo đang chơi đùa với con chuột. "Im lặng à? Hay là cô ta đã chấp nhận vị trí của mình rồi? Thật thông minh. Biết điều là tốt nhất đối với những kẻ như cô ta."

Và rồi, ở cuối nhà kính, gần cánh cửa phía sau, Yến nhìn thấy một bóng dáng khác. Thiều Bảo Trâm đứng đó, tay ôm trước ngực dựa vào khung cửa. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét thanh tú nhưng lạnh lẽo.

Trâm không cười như Valeria. 

Cô không ném những lời lẽ độc địa. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Yến với ánh mắt không thể đọc được. Hai người nhìn nhau qua khoảng không gian tối tăm của nhà kính, và trong khoảnh khắc đó, Yến cảm thấy một cơn lạnh len lỏi từ trong xương tủy.

Có gì đó trong ánh mắt của Trâm, không phải niềm vui khi thấy Yến đau khổ, không phải sự tức giận hay căm ghét. Mà là một thứ gì đó khác, một thứ Yến không thể hiểu. Có lẽ là xung đột? Có lẽ là hối tiếc? Hay chỉ đơn giản là sự thờ ơ hoàn toàn?

Rồi, như thể không thể chịu đựng nổi cái nhìn tha thiết của Yến nữa, Trâm quay đi. Cô bước ra khỏi nhà kính, biến mất vào màn đêm. Valeria và bè lũ cười khẩy một lần nữa rồi đi theo cô.

Yến ngồi sụp xuống sàn, cây lau nhà rơi khỏi tay. Và lần này, cô không còn cố gắng kìm nén nữa. Cô khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng trong nhà kính trống vắng, hòa lẫn với tiếng mưa đập vào mái kính phía trên đầu.

.

.

.

Càng về sau, cuộc sống của Dương Hoàng Yến càng trở nên tối tăm hơn. Sự bắt nạt không ngừng nghỉ, và tệ hại hơn cả, cô bắt đầu cảm thấy mình như một hòn đảo bị cô lập giữa đại dương bao la.

Không phải ai cũng ghét cô. Thực tế, nhiều bạn học trong Hufflepuff vẫn thầm lặng ủng hộ cô. Họ mỉm cười với cô khi đi ngang qua trong phòng chung, chia sẻ ghi chú bài học khi cô bỏ lỡ tiết học vì bị phạt oan, và ngồi cạnh cô trong bữa ăn khi có thể. Nhưng sự ủng hộ đó luôn thận trọng, luôn che giấu, luôn đi kèm với những cái liếc nhìn lo lắng về phía bàn Slytherin.

Bởi vì ai cũng sợ Valeria Lestrange.

Cái tên ấy mang theo sức nặng của quyền lực và ảnh hưởng. Bố cô ta làm việc ở vị trí cao trong Bộ Pháp thuật, một trong những quan chức có tiếng nói trong việc ban hành luật pháp và chính sách của cộng đồng phù thủy. Mẹ cô ta xuất thân từ dòng họ Malfoy, một gia tộc thuần huyết giàu có và có ảnh hưởng sâu rộng trong giới thượng lưu. Và qua mẹ, Valeria có họ hàng với nhà Black, một trong những gia tộc thuần huyết lâu đời và quyền lực nhất trong thế giới phép thuật, với những mối quan hệ chằng chịt khắp nước Anh.

Chọc giận Valeria Lestrange không chỉ là chọc giận một học sinh. Đó là chọc giận cả một mạng lưới quyền lực có thể ảnh hưởng đến tương lai của gia đình bạn, đến công việc của cha mẹ bạn, đến cả vận mệnh của bạn sau khi tốt nghiệp Hogwarts. Đó là tự tìm đường chết.

Vì vậy, ngay cả khi mọi người biết Yến bị bắt nạt tàn nhẫn, ngay cả khi họ cảm thấy không công bằng, không ai dám lên tiếng bảo vệ cô. Họ chỉ có thể nhìn, cảm thấy tội lỗi, rồi nhanh chóng quay đi để không dính líu.

Yến hiểu điều đó. Cô không trách họ. Nhưng sự hiểu biết ấy không làm giảm bớt nỗi cô đơn đang ăn mòn cô từng ngày.

Có một lần, trong giờ học Phòng chống Hắc ám với giáo sư mới, khi Yến được chọn làm tình nguyện viên để thực hành một lời nguyền phòng thủ, Valeria đã giơ tay xin làm đối thủ của cô.

"Em muốn giúp bạn học luyện tập, thưa giáo sư," Valeria nói ngọt ngào, nụ cười hoàn hảo trên môi. "Em và Yến thường xuyên luyện tập cùng nhau mà."

Giáo sư, một phù thủy trẻ vừa mới được bổ nhiệm và chưa hiểu rõ về các mối quan hệ phức tạp giữa học sinh, đã gật đầu đồng ý.

Yến đứng đối diện với Valeria, đũa phép run rẩy trong tay. Cô biết điều gì sắp xảy ra. Cô thấy được ánh mắt lạnh lẽo phía sau nụ cười giả tạo của Valeria.

"Protego!" Yến vội vàng thi triển lá chắn bảo vệ.

Nhưng Valeria không chờ đợi tín hiệu bắt đầu từ giáo sư. "Stupefy!" Cô ta hét lên, và một tia sáng đỏ rực bắn ra từ đũa phép với lực mạnh đáng kinh ngạc.

Lá chắn của Yến vỡ tan như thủy tinh. Lời nguyền đánh trúng cô với toàn bộ sức mạnh, hất cô bay ngược lại, đập mạnh vào tường phía sau. Yến nghe thấy tiếng kêu "rắc" từ cánh tay phải của mình trước khi cơn đau dữ dội lan tràn khắp cơ thể.

Cô nằm trên sàn, không thở được, tay gãy, đầu choáng váng vì va chạm với tường.

"Ôi!" Valeria đặt tay lên miệng, đôi mắt mở to giả vờ ngạc nhiên. "Xin lỗi! Em thật sự xin lỗi! Em tưởng máu bùn... ý em là, em tưởng Yến cũng có thể chịu đựng được lời nguyền như phù thủy thật chứ. Em không biết cô ấy yếu đến vậy."

Những tiếng cười khẽ vang lên từ một số học sinh Slytherin. Giáo sư vội vàng chạy tới kiểm tra Yến, khuôn mặt tái nhợt.

"Trò Lestrange!" Giáo sư quay lại, giọng nghiêm khắc. "Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được! Trò đã tấn công trước khi có tín hiệu và sử dụng sức mạnh quá mức cần thiết! Mười điểm từ Slytherin và trò sẽ bị cấm túc tối nay!"

Valeria cúi đầu, vẻ ăn năn hoàn hảo. "Em xin lỗi, thưa giáo sư. Em sẽ chấp nhận hình phạt."

Nhưng khi giáo sư quay đi để đưa Yến đến phòng y tế, Valeria nhìn thẳng vào Yến và mỉm cười, một nụ cười chiến thắng tàn nhẫn mà chỉ Yến nhìn thấy.

Giáo sư đã phạt Valeria đúng như lời hứa, nhưng đó chỉ là hình phạt nhẹ nhàng. Một buổi tối cấm túc, mười điểm bị trừ, thế là xong. Không có thư gửi về nhà, không có đình chỉ, không có hệ quả thực sự nào cả.

Ai cũng biết lý do. Valeria Lestrange đụng không được. Gia đình cô ta quá quyền lực, quá có ảnh hưởng. Ngay cả các giáo sư cũng phải cẩn trọng khi xử lý cô ta.

Và một lần nữa, trong suốt sự việc đó, Thiều Bảo Trâm đứng ở phía sau lớp học, tựa vào tường với tay ôm trước ngực. Cô không tham gia vào trò chơi tàn nhẫn lần này, nhưng cô cũng không can thiệp, không phản đối. Cô chỉ đứng đó, im lặng như một bức tượng đá, quan sát mọi chuyện diễn ra với khuôn mặt không một chút cảm xúc.

Khi Yến được đưa ra khỏi lớp, cánh tay gãy được giáo sư cố định tạm thời, cô quay lại nhìn. Và trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của cô và Trâm gặp nhau.

Có gì đó thoáng qua trên khuôn mặt của Trâm. Một cơn co giật nhỏ ở góc môi, một ánh sáng lạ trong mắt. Nhưng nó biến mất quá nhanh, thay bằng lại là sự lạnh lùng quen thuộc.

Rồi Trâm quay đi, bước ra khỏi lớp mà không một lời.

.

.

.

Năm thứ tư tại Hogwarts đáng lẽ phải là năm đặc biệt đối với Yến. Sau ba năm chịu đựng sự bắt nạt, sau biết bao nhiêu đêm khóc thầm trong ký túc xá, cô cuối cùng cũng tìm được một chút ánh sáng.

Tài năng âm nhạc của cô đã được công nhận. Giáo sư Flitwick, người dạy môn Phép thuật và cũng là một nhạc sĩ tài ba đã nghe Yến chơi sáo flute trong một buổi tối khi cô tưởng mình ở một mình trong phòng chung. Ông đã rất ấn tượng và khuyến khích cô biểu diễn cho các sự kiện của trường.

Và khi Hogwarts quyết định tổ chức một buổi dạ hội Giáng sinh hoành tráng, giáo sư Flitwick đã đề xuất Yến biểu diễn một bản nhạc solo trước toàn thể thầy cô và học sinh.

Yến rất hồi hộp nhưng cũng rất phấn khởi. Đây là cơ hội để cô tỏa sáng, để chứng minh rằng cô không chỉ là "một đứa máu bùn" như những kẻ bắt nạt cô thường nói. Cô là một phù thủy tài năng, một nghệ sĩ, một người có giá trị.

Cô lao vào luyện tập không biết mệt mỏi. 

Mỗi tối, sau khi hoàn thành bài tập, cô lại rút chiếc sáo flute bạc ra và luyện tập trong phòng âm nhạc trống. Bản nhạc cô chọn là "Melody of the Stars", một tác phẩm cổ điển đẹp và phức tạp trong thế giới phép thuật, đòi hỏi kỹ thuật cao và cảm xúc sâu sắc.

Chiếc sáo flute đó rất đặc biệt với Yến. Nó là món quà từ bà ngoại cô, được trao cho cô vào sinh nhật lần thứ mười một, ngay trước khi cô nhận được thư từ Hogwarts. Bà ngoại cô là một người phụ nữ Muggle hiền lành và yêu âm nhạc, đã dạy Yến chơi sáo từ khi cô còn nhỏ. 

"Âm nhạc là ngôn ngữ của tâm hồn, con yêu," bà thường nói. "Nó có thể chữa lành những vết thương mà lời nói không thể."

Yến giữ chiếc sáo như báu vật. Mỗi khi chơi, cô như được kết nối lại với bà ngoại, với gia đình Muggle mà cô nhớ mong.

Ngày dạ hội đến gần.

Yến cảm thấy lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng. Có lẽ sau buổi biểu diễn này, mọi người sẽ nhìn cô khác đi. Có lẽ chúng sẽ thấy cô không phải là kẻ yếu đuối hay tầm thường. 

Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Valeria và bè lũ sẽ để yên cho cô.

Nhưng ngay vào buổi chiều trước đêm dạ hội, khi Yến về phòng ký túc xá để thay quần áo và lấy chiếc sáo, cô phát hiện ra nó đã biến mất.

Cô lục tung rương đồ, lục tung giường, lục tung toàn bộ góc phòng của mình. Tim cô đập dồn dập, tay run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán. Chiếc sáo không thể mất được. Nó không thể!

"Các cậu có thấy sáo của mình không?" Yến hỏi các bạn cùng phòng, giọng đầy hoảng loạn.

Họ lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Chúng mình chưa thấy. Bồ để ở đâu?"

"Mình luôn để trong rương! Mình không bao giờ để ở nơi khác!" Yến gần như la lên, nước mắt bắt đầu trào ra.

Cô chạy khắp ký túc xá, hỏi mọi người, tìm kiếm mọi nơi. Nhưng không ai thấy chiếc sáo. Thời gian trôi qua từng phút, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, và Yến vẫn chưa tìm ra nó.

Rồi trong cơn tuyệt vọng, cô chạy vào nhà vệ sinh nữ tầng hai, nơi hiếm ai sử dụng vì có Ma Moaning ám. 

Và ở đó, cô tìm thấy nó.

Chiếc sáo flute bạc, món quà từ bà ngoại yêu quý đang nằm trong bồn cầu, ngâm trong nước dơ bẩn. Nhưng tệ hơn thế, nó đã bị phá hủy. Thân sáo bị bẻ cong, các phím bị bứt ra, và có vết nứt dài chạy dọc theo thân.

Yến quỳ xuống trước bồn cầu, run rẩy nhặt chiếc sáo lên. Nước dơ nhỏ giọt từ nó, nhưng cô không quan tâm. Cô ôm nó vào lòng và khóc nức nở, những tiếng nấc vang vọng trong nhà vệ sinh lạnh lẽo.

Không chỉ vì chiếc sáo bị hỏng. Không chỉ vì cô không thể biểu diễn nữa. Mà vì đây là món quà từ bà ngoại, là kỷ niệm cuối cùng cô còn giữ được từ cuộc sống trước khi đến Hogwarts, là thứ duy nhất làm cô cảm thấy gần gũi với gia đình.

Và giờ đây nó đã bị phá hủy. Bởi ai? Cô biết rõ. Cô luôn biết.

Ma Moaning bay ra từ một cabin, nhìn Yến với vẻ đồng cảm hiếm có. "Tội nghiệp cậu," cô nói khẽ. "Mình thấy chúng vào đây tối hôm qua. Mấy cô gái từ Slytherin. Chúng cười rất to."

Yến không thể nào đến buổi biểu diễn. Cô ngồi trong nhà vệ sinh đó, ôm chiếc sáo hỏng, khóc cho đến khi không còn nước mắt. Rồi cô lau mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, và quay về ký túc xá.

Tối đó, trong Đại sảnh được trang trí lộng lẫy với những cây thông Noel khổng lồ, đèn chùm lấp lánh, và bàn tiệc đầy đồ ăn ngon, Yến không có tâm trạng tham gia. Cô mặc bộ váy đơn giản mà bạn cùng phòng cho mượn, và ngồi một mình ở góc xa nhất của Đại sảnh, cố gắng trở nên vô hình.

Giáo sư Flitwick đã tìm đến cô, khuôn mặt đầy thất vọng. "Yến, con đâu rồi? Chúng ta đã chờ con! Điều gì đã xảy ra?"

"Sáo của em bị mất, thưa giáo sư," Yến nói khẽ, không dám nhìn vào mắt ông. "Em không thể biểu diễn được."

"Ôi, thật đáng tiếc!" Ông thở dài. "Ta đã rất mong chờ. Nhưng ta hiểu. Hy vọng con sẽ tìm lại được nó."

Cô sẽ không bao giờ tìm lại được. Ngay cả khi sửa được, nó sẽ không bao giờ như cũ nữa.

Và rồi, cô nghe thấy tiếng cười lớn từ bàn Slytherin. Valeria Lestrange đang đứng dậy, ly rượu champagne trên tay, khoe khoang với bạn bè xung quanh. Giọng cô ta đủ to để ai cũng nghe thấy.

"Thật tội nghiệp," Valeria nói, giả vờ thở dài. "Hôm nay đáng lẽ có màn biểu diễn của máu bùn đó mà. Tôi đã rất mong chờ được nghe một... Muggle... chơi nhạc. Nhưng có lẽ cô ta không thể chơi được. Có lẽ nhạc cụ của Muggle không hợp với thế giới phù thủy. Chúng quá... nguyên thủy, các cậu biết không?"

Những tiếng cười vang lên từ bàn Slytherin. Một số học sinh từ các nhà khác nhìn sang Yến với vẻ thương cảm, nhưng không ai lên tiếng.

Yến ngồi đó, nhìn xuống tay mình, cố gắng không khóc. Cô cảm thấy nhục nhã, tổn thương, và vô cùng đơn độc.

Và rồi, cô liếc nhìn lên, ánh mắt vô thức tìm kiếm một khuôn mặt cụ thể trong đám đông Slytherin.

Thiều Bảo Trâm vẫn ngồi bên cạnh Valeria, mặc một bộ váy dạ hội màu xanh ngọc lục bảo lộng lẫy, vải lụa óng ánh dưới ánh đèn chùm. Mái tóc đen dài được tết phức tạp, điểm xuyết những viên ngọc lấp lánh. Cô trông như một nữ hoàng băng giá, đẹp và xa vời.

Trong khi Valeria cười to và khoe khoang, Trâm im lặng. Cô cầm ly rượu trong tay, nhưng không uống. Cô chỉ ngồi đó, thẳng lưng, thanh lịch, hoàn hảo.

Rồi như cảm nhận được ánh mắt của Yến, Trâm quay lại. Hai người nhìn nhau qua khoảng cách của Đại sảnh lộng lẫy.

Và trong giây lát ngắn ngủi đó, Yến nghĩ rằng cô nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt của Trâm. Một tia gì đó... đau đớn? Hối tiếc? Hay chỉ là bóng đèn phản chiếu?

Miệng Trâm mở ra một chút, như thể cô muốn nói gì đó. Bàn tay cô siết chặt ly rượu, đốt ngón tay trắng bệch.

Nhưng rồi Valeria quay sang, nói gì đó với Trâm, và khoảnh khắc ấy vỡ tan. Trâm quay đi, gượng một nụ cười lên môi, và cụng ly với Valeria.

Yến nhìn họ uống rượu, cười đùa, tận hưởng bữa tiệc. Và cô quay đi, không thể chịu đựng được nữa. Cô rời Đại sảnh, bỏ lại âm nhạc và tiếng cười phía sau, và chạy về ký túc xá, nơi cô có thể khóc một mình.

.

.

.

Năm thứ năm, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

Sự bắt nạt không còn là những trò đùa độc địa hay phép thuật quấy rối nhỏ nhặt nữa. Valeria Lestrange giờ đây đã lớn hơn, mạnh mẽ hơn, và có vẻ càng ngày càng tàn nhẫn hơn, bắt đầu sử dụng các lời nguyền nguy hiểm hơn nhiều.

Có một lần giữa hành lang đông đúc giữa hai tiết học, Valeria đã bất ngờ dùng Levicorpus, một lời nguyền treo người ngược. Yến đột nhiên bị nhấc lên không trung, đầu xuống dưới, váy rủ xuống lộ cả quần áo bên trong, trước mặt hàng trăm học sinh.

Cô treo lơ lửng đó, mặt đỏ gay vì xấu hổ và máu đổ về đầu, trong khi những tiếng cười vang dội xung quanh. Một số học sinh chụp ảnh bằng phép thuật, để "lưu kỷ niệm". Những đứa trẻ Slytherin chỉ trỏ và chế giễu.

"Nhìn kìa! Máu bùn đang bay!" "Có lẽ cô ta tưởng mình là chim!" "Không, cô ta trông giống dơi hơn!"

Yến cố gắng không khóc, cố gắng giữ phẩm giá cuối cùng, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra. Cô treo đó gần năm phút cho đến khi một giáo sư xuất hiện và giải phóng cô.

Valeria bị phạt, nhưng một lần nữa, chỉ là hình phạt nhẹ nhàng. Cấm túc vài buổi tối, mất vài điểm. Không có hậu quả thực sự nào cả.

Và Thiều Bảo Trâm? 

Cô ở đó. Luôn luôn ở đó. 

Đứng gần nhưng không quá gần, quan sát với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc. Đôi khi cô tham gia, ném những câu chế nhạo lạnh lẽo để làm hài lòng Valeria và bọn họ. Những lời nói của cô, tuy hiếm, nhưng luôn sắc bén như dao, đâm thẳng vào trái tim Yến.

"Thật đáng thương," Trâm đã nói một lần, giọng trầm bổng không một chút cảm xúc. "Một người không thuộc về nơi này nhưng cứ cố gắng ở lại. Như một con cá cố gắng sống trên cạn."

Những lời đó đau đớn hơn cả những lời chửi rủa thô tục của những người khác.

.

.

.

Vào một đêm tháng Mười gần cuối học kỳ, mọi thứ leo thang đến mức nguy hiểm.

Yến đang trên đường trở về ký túc xá sau buổi học thêm với giáo sư Sprout về cây thuốc hiếm. Trời đã tối, hành lang vắng vẻ, chỉ có ánh đèn leo lét từ các ngọn đuốc trên tường.

Đột nhiên, cô nghe tiếng bước chân phía sau. Cô quay lại và thấy Valeria cùng bốn người bạn của cô ta đang tiến lại, khuôn mặt đầy quyết tâm đáng sợ.

"Đi đâu đấy, máu bùn?" Valeria hỏi, giọng ngọt ngào một cách đáng ngại.

Yến lùi lại, tim đập dồn dập. "Tôi.. tôi đang về ký túc xá."

"Ồ, không, không," Valeria lắc đầu, nụ cười tàn nhẫn lan trên môi. "Tối nay, chúng ta sẽ có một buổi học đặc biệt. Cô cần học một bài học. Bài học về việc biết chỗ đứng của mình."

Trước khi Yến kịp chạy, một trong những người bạn của Valeria đã dùng phép thuật chặn đường. Yến bị bao vây.

"Chúng ta sẽ đi một chuyến đi chơi nhỏ," Valeria nói, rút đũa phép ra. "Đến một nơi... thú vị."

Họ ép Yến đi theo, dùng phép thuật để cô không thể la lên cầu cứu. Họ dẫn cô xuống cầu thang, qua hành lang, ra khỏi lâu đài, và hướng về phía khu rừng đen tối ở biên giới của khuôn viên trường.

Rừng Cấm.

Yến biết về nơi này. 

Tất cả học sinh đều biết. Đó là nơi nguy hiểm, nơi cấm học sinh vào, nơi có những sinh vật huyền bí và đáng sợ sống. Những câu chuyện về học sinh đi vào và không bao giờ trở ra được lưu truyền như truyền thuyết.

"Không," Yến lắp bắp, cố gắng phản kháng. "Các cậu không thể..."

"Im lặng," một đứa con trai từ Slytherin quát. "Cô sẽ làm những gì chúng ta bảo."

Họ kéo cô vào rừng. Ánh trăng bị che khuất bởi tán cây dày đặc, và bóng tối bao trùm xung quanh. Tiếng động của động vật dã thú vang lên từ sâu trong rừng, khiến Yến run lẩy bẩy.

Và đi theo họ, với khoảng cách vài bước, là Thiều Bảo Trâm. Cô không tích cực tham gia vào việc bắt nạt lần này, không nói gì, không đẩy đưa hay đe dọa Yến. Cô chỉ im lặng đi theo, như một bóng ma trong bóng tối, khuôn mặt không thể đọc được trong ánh trăng lờ mờ lọt qua kẽ lá.

Họ đi sâu vào rừng, càng lúc càng xa khỏi lâu đài an toàn. Yến có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí, một thứ gì đó nguyên thủy và hoang dã đang rình rập quanh họ.

"Dừng lại đây," Valeria ra lệnh khi họ đến một khu rừng trống, được bao quanh bởi những cây cổ thụ khổng lồ. "Đây là nơi hoàn hảo cho bài học của chúng ta."

Cô ta quay sang Yến, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối với một thứ gì đó gần giống với sự điên loạn. "Cô biết vấn đề của cô là gì không, máu bùn? Cô không biết sợ. Cô cứ nghĩ mình có thể ở lại Hogwarts, học phép thuật như thể cô là một trong chúng ta. Nhưng cô không phải. Cô sẽ không bao giờ là."

"Valeria, thôi đi," một trong những người bạn của cô ta nói, giọng hơi do dự. "Chúng ta đã đi quá xa rồi. Hãy quay về thôi."

"Im lặng!" Valeria quát. "Chúng ta sẽ dạy cho cô ta biết sợ. Crucio!"

Nhưng lời nguyền không bắn ra. Đũa phép của Valeria chỉ phát ra vài tia lửa yếu ớt. Lời nguyền Cruciatus đòi hỏi ý định thực sự muốn gây đau đớn, và có lẽ ngay cả Valeria cũng chưa đủ tàn nhẫn để thực sự sử dụng một trong những Lời nguyền Không Thể Tha Thứ.

Cô ta gằn giọng tức giận. "Petrificus Totalus!"

Lần này lời nguyền thành công. Yến đột nhiên cứng đơ, cơ thể hoàn toàn bất động, và ngã xuống đất như một khúc gỗ. 

Cô nằm đó, không thể cử động, chỉ có thể nhìn lên bầu trời đen qua những kẽ hở giữa cành cây.

"Đấy," Valeria cười, giọng đầy thỏa mãn. "Giờ thì cô không thể chạy, không thể kêu cứu. Chúng ta sẽ để cô ở đây qua đêm. Để xem liệu cô có sống sót được với những thứ trong rừng này không. Nếu cô may mắn, có lẽ ai đó sẽ tìm thấy cô vào sáng mai. Nếu không..." Cô ta nhún vai. "Thì ít nhất chúng ta sẽ không còn phải nhìn thấy cô nữa."

"Valeria, cậu điên à?" một đứa con gái khác lên tiếng, giọng run rẩy. "Để cô ấy ở đây qua đêm? Cô ấy có thể chết!"

"Thì đó là vấn đề của cô ta, không phải của chúng ta," Valeria đáp lạnh lùng. "Hãy đi thôi."

Nhưng ngay khi họ chuẩn bị quay lưng, một âm thanh vang lên từ sâu trong rừng. Một tiếng gầm thấp, đầy đe dọa, khiến cả đám học sinh đóng băng lại.

Từ giữa bóng tối, một con vật khổng lồ bước ra. Nó cao gần ba mét, cơ thể như sói nhưng lớn hơn nhiều, lông màu xám bạc lấp lánh dưới ánh trăng, mắt phát sáng màu vàng như đèn pha. Nanh vuốt của nó dài và sắc nhọn, hơi thở nóng hổi tạo thành những làn khói trắng trong không khí lạnh.

"Người sói," một trong những học sinh Slytherin thì thầm, giọng đầy kinh hoàng.

Nhưng không phải người sói thông thường. Đây là Warg, một sinh vật ma thuật nguy hiểm gấp nhiều lần, thường săn theo bầy và được biết đến với tính hung dữ.

Và đằng sau con đầu tiên, còn hai con khác xuất hiện từ bóng tối, vòng quanh nhóm học sinh với ánh mắt đói khát.

Valeria và bè lũ hoảng loạn. "Chạy!" Cô ta hét lên, và tất cả bọn họ quay lưng chạy về phía lâu đài, bỏ lại Yến nằm bất động trên mặt đất.

Nhưng có một người không chạy.

Thiều Bảo Trâm đứng đó, giữa khoảng cách giữa Yến và những con Warg đang tiến lại. Tay cô run rẩy khi rút đũa phép ra, mặt tái nhợt trong ánh trăng.

Yến không thể cử động, không thể nói, nhưng mắt cô mở to nhìn Trâm. 

Tại sao cô không chạy? Tại sao cô ở lại?

Con Warg đầu tiên gầm gừ, hạ thấp đầu xuống, chuẩn bị tấn công. Trâm đưa đũa phép lên, giọng run rẩy nhưng rõ ràng.

"Stupefy!" Một tia đỏ bắn ra, nhưng con Warg né tránh dễ dàng.

Con thứ hai lao tới từ bên cạnh. "Protego!" Trâm tạo một lá chắn, nhưng sức mạnh của con vật quá lớn, lá chắn vỡ tan và Trâm bị hất bay, ngã xuống đất gần Yến.

Cô nhanh chóng đứng dậy, máu chảy từ một vết rách trên trán. Cô đứng trước Yến, đũa phép chỉ thẳng vào ba con Warg đang vây quanh.

"Incendio!" Ngọn lửa bắn ra, khiến con Warg gần nhất phải lùi lại. Nhưng chúng không sợ lâu. Chúng tách ra, cố gắng vây bắt từ nhiều phía.

Trâm quay người liên tục, cố gắng theo dõi cả ba con. Hơi thở cô nhanh, mồ hôi ướt đẫm mặt dù trời lạnh. Tay cô run rẩy vì sợ hãi và kiệt sức.

"Đi đi!" Cô hét vào bóng tối, mong Valeria hay ai đó quay lại giúp. Nhưng không có ai. Họ đã chạy mất rồi.

Một con Warg lao tới. "Confringo!" Lời nguyền phát nổ khiến nó ngã xuống, nhưng hai con còn lại đã quá gần. Trâm không kịp phản ứng.

Và rồi, từ đâu đó trong rừng, một tiếng hú vang lên. Một tiếng hú khác, đầy sức mạnh và quyền uy. Một con ngựa thần màu trắng bạc lao ra từ giữa các cây, sừng dài lấp lánh trong đêm tối.

Kỳ lân.

Sinh vật thuần khiết và cao quý này thường tránh xa con người, nhưng tối nay nó đã xuất hiện. Nó lao vào giữa Trâm, Yến và những con Warg, sừng chĩa về phía chúng một cách đe dọa.

Những con Warg lui lại, gầm gừ nhưng không dám tấn công. Kỳ lân là sinh vật mạnh mẽ và được bảo vệ bởi phép thuật cổ xưa. Chúng biết mình không thể chiến thắng.

Sau một lúc đối đầu căng thẳng, những con Warg quay lưng và biến vào trong rừng, tiếng gầm gừ dần tan biến.

Con kỳ lân đứng đó một lúc, nhìn xuống hai cô gái. Rồi nó nhẹ nhàng cúi xuống, chạm mũi vào Yến. Một làn ấm áp lan tỏa, và bỗng nhiên Yến có thể cử động trở lại. Lời nguyền đã được phá bỏ.

Yến ngồi dậy, run rẩy nhìn con kỳ lân với lòng biết ơn tràn đầy. Nó gật đầu một cái, như thể hiểu ý, rồi quay đi, biến mất vào trong rừng như một giấc mơ.

Im lặng bao trùm.

Yến và Trâm ngồi đó, trên nền rừng lạnh lẽo, cả hai đều run rẩy sau những gì vừa xảy ra. Máu vẫn chảy từ vết thương trên trán Trâm, nhuộm đỏ một bên mặt cô.

Yến nhìn Trâm, nghìn câu hỏi trong đầu. 

Tại sao cô ở lại? 

Tại sao cô không chạy? 

Tại sao cô bảo vệ mình?

Trâm không nhìn lại. Cô chỉ ngồi đó, đũa phép vẫn trong tay, nhìn về phía con kỳ lân đã biến mất.

"Tại sao...?" Yến cuối cùng lên tiếng, giọng khàn khàn sau cơn sợ hãi. "Tại sao cậu không chạy?"

Trâm vẫn không quay lại. Trong ánh trăng, Yến có thể thấy vai cô run rẩy.

"Tôi không biết," Trâm nói khẽ, giọng gần như là một tiếng thì thầm. "Tôi không biết."

Rồi cô đứng dậy, lảo đảo một chút. Cô quay lưng lại với Yến. "Chúng ta phải về. Giờ đã muộn."

"Trâm," Yến gọi, đứng dậy. "Cảm ơn cậu. Cậu đã cứu mạng mình."

Trâm dừng lại, lưng vẫn quay về phía Yến. Trong lúc im lặng đó, Yến nghĩ cô nghe thấy một tiếng nấc nghẹn.

"Đừng cảm ơn tôi," Trâm nói, giọng đầy đau đớn. "Đừng bao giờ cảm ơn tôi. Tôi không xứng đáng."

Rồi cô bước đi, nhanh hơn, để lại Yến đứng một mình trong rừng.

.

.

.

Dương Hoàng Yến mở mắt ra trong phòng ngủ tại ký túc xá Hufflepuff, nước mắt lăn dài trên má, ướt đẫm gối. Những ký ức đau đớn ấy luôn ám ảnh cô, nhưng đêm nay, sau khi nghe Trâm gọi cô là "máu bùn" một lần nữa tại Đại sảnh, nỗi đau như dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Năm năm.

Năm năm chịu đựng sự bắt nạt, sự nhục nhã, nỗi đau.

Và Thiều Bảo Trâm luôn ở đó, một phần của cơn ác mộng đó.

Nhưng trong rừng Cấm đêm ấy, Trâm đã ở lại. Cô ấy đã bảo vệ Yến.

Tại sao?

Yến không hiểu. Cô không bao giờ hiểu Thiều Bảo Trâm.

Cô lau nước mắt, nhìn lên trần nhà. Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng. Một ngày mới sắp bắt đầu. Một ngày mà cô sẽ phải đối mặt với Trâm một lần nữa, với Valeria, với tất cả những người đã làm cô đau khổ.

Nhưng cô sẽ tồn tại.

Cô đã tồn tại qua năm năm.

Cô sẽ tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro