Hogwarts
Dương Hoàng Yến nhớ như in ngày mà cô lần đầu tiên đặt chân vào lâu đài Hogwarts hùng vĩ với đôi mắt sáng ngời đầy ngạc nhiên và kinh ngạc. Cô đến từ thế giới Muggle, một thế giới bình thường không có phép thuật và chẳng biết gì về phù thủy hay pháp sư cho đến khi nhận được lá thư từ Hogwarts bằng giấy da dày cộm, được gửi bởi một con cú lông nâu xinh xắn.
Ban đầu, gia đình cô nghĩ đó là một trò đùa nào đó. Nhưng khi vị giáo sư đến thăm và giải thích mọi thứ, khi cô được dẫn đến Hẻm Xéo và tận mắt chứng kiến những điều kỳ diệu không thể tin nổi, Dương Hoàng Yến mới nhận ra rằng cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ đều quá mới mẻ, quá kỳ diệu, quá phi thường đến mức cô cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ. Nhưng đồng thời, tất cả cũng quá đáng sợ, quá choáng ngợp với một cô gái mười một tuổi chưa từng biết đến sự tồn tại của phép thuật.
Trên chuyến tàu đến Hogwarts, Dương Hoàng Yến ngồi trong một khoang với mấy đứa trẻ khác. Chúng nói về Quidditch, về các loại gậy phép, về những phép thuật mà cha mẹ chúng đã dạy từ nhỏ. Dương Hoàng Yến chỉ ngồi yên lặng lắng nghe với vẻ mặt ngẩn ngơ, cố gắng ghi nhớ từng thông tin dù không hiểu hết. Cô cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc đang lạc vào một thế giới không thuộc về mình.
Khi đến Hogwarts, cảnh tượng lâu đài hiện ra giữa màn đêm với hàng ngàn ngọn nến lung linh khiến Dương Hoàng Yến phải há hốc mồm kinh ngạc. Những tòa tháp cao vút, những bức tường đá cổ kính phủ đầy rêu xanh, những cánh cửa gỗ lớn khắc họa tiết cầu kỳ... tất cả đều quá hoành tráng, quá tráng lệ khiến Dương Hoàng Yến cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa sự vĩ đại của nơi này.
Trong lễ Phân loại, Yến đứng xếp hàng cùng những học sinh năm nhất khác, tim đập thình thịch lo lắng. Cô quan sát các bạn lần lượt được gọi tên, được đội chiếc Mũ Phân loại lên đầu, rồi được xếp vào một trong bốn nhà. Mỗi lần có người được xếp vào Gryffindor hay Slytherin, cả hội trường vang lên những tràng vỗ tay rầm rộ. Còn Hufflepuff và Ravenclaw thì vỗ tay nhẹ nhàng hơn, lịch sự hơn.
Khi đến lượt mình, Dương Hoàng Yến bước lên với đôi chân run rẩy. Giáo sư McGonagall đội chiếc Mũ Phân loại lên đầu cô. Chiếc mũ cũ kỹ, vải mục nát, nhưng Yến có thể cảm nhận được sự sống động kỳ lạ từ nó.
"Hmm... thú vị," giọng nói của Mũ phân loại vang lên trong đầu cô. "Một tâm hồn hiền lành, trung thành. Trò sẵn sàng làm việc chăm chỉ, không màng danh lợi. Nhưng trò cũng có nỗi sợ hãi sâu sắc... sợ không được chấp nhận. Sợ cô độc. Trò khát khao tình bạn, khát khao thuộc về một nơi nào đó."
Yến không dám thở. Mũ im lặng một lúc, như đang cân nhắc.
"Được rồi, quyết định không khó lắm. Trò sẽ tìm thấy gia đình của mình ở... HUFFLEPUFF!"
Tiếng hô vang lên khiến Yến nhẹ nhõm như gỡ bỏ được gánh nặng. Cô bước xuống, đi về phía bàn Hufflepuff giữa những tràng vỗ tay chào đón nồng nhiệt. Các bạn trong nhà cười nói, bắt tay chào cô khiến Yến cảm thấy ấm áp lần đầu tiên kể từ khi đến đây. Ít nhất, cô đã có một nơi thuộc về.
Một ngôi nhà.
Một gia đình mới.
Nhưng ngay từ những ngày đầu tiên trên lớp, Yến nhận ra mình vẫn khác biệt so với số đông. Các bạn cùng lớp đều biết về thế giới phù thủy từ lúc còn bé, còn cô thì không. Họ nói về các gia đình phù thủy nổi tiếng như Potter, Weasley, Malfoy với vẻ mặt thân quen. Họ thảo luận về các trận đấu Quidditch nổi tiếng trong lịch sử, về những vụ việc của Bộ Pháp thuật, về những môn học mà Yến chưa từng nghe qua tên gọi.
Còn Dương Hoàng Yến?
Cô chỉ biết mỉm cười gượng gạo, gật đầu như thể hiểu, nhưng thực ra hoàn toàn mơ hồ. Cô cảm thấy lạc lõng, cô đơn giữa một thế giới tuy đã chấp nhận cô, nhưng vẫn không hoàn toàn là của cô.
Trên lớp Phép thuật, khi các bạn dễ dàng thực hiện những phép đơn giản, Yến phải cố gắng gấp đôi. Cô luyện tập đến tận đêm khuya trong phòng sinh hoạt chung, vung đũa phép đi vung lại cho đến khi cổ tay mỏi nhừ. Đôi khi cô làm được, đôi khi thì không. Và mỗi lần thất bại, cô lại cảm thấy mình như một kẻ ngoại lai.
Nhưng may mắn là vẫn còn những người bạn Hufflepuff tốt bụng. Họ động viên cô, giúp đỡ cô, không ai khinh thường hay chê bai. Hannah Abbott dạy cô cách cầm đũa phép đúng tư thế Ernie Macmillan giải thích cho cô về lịch sử phép thuật, Justin Finch-Fletchley, cũng sinh ra trong gia đình Muggle như cô, chia sẻ những khó khăn tương tự.
Dần dần, Yến bắt đầu quen với cuộc sống ở Hogwarts. Nhưng vẫn có một khoảng cách mờ nhạt, một rào cản vô hình mà cô không thể vượt qua.
.
.
.
Và rồi cô gặp Thiều Bảo Trâm.
Và cuộc gặp gỡ đó đã thay đổi mọi thứ.
Đó là một buổi chiều tháng Mười, khi ánh nắng thu vàng óng lọt qua những ô cửa kính màu của thư viện Hogwarts. Yến đang loay hoay tìm một cuốn sách về lịch sử phép thuật cho bài luận môn Lịch sử Pháp thuật của giáo sư Binns. Thư viện rộng lớn như mê cung với hàng nghìn cuốn sách xếp chồng cao đến tận trần. Yến đứng trên ghế, với tay cố gắng với lấy một cuốn sách ở tầng cao.
Nhưng khi cô kéo cuốn sách ra, cả chồng sách bên cạnh đột nhiên xiêu đổ. Trước khi Yến kịp phản ứng, hàng chục cuốn sách nặng trịch đổ ầm xuống sàn đá. Tiếng động vang lên chói tai, rền vang trong không gian im lặng của thư viện, khiến mọi người ở khắp các bàn đọc sách quay lại nhìn.
Yến đỏ mặt tía tai, cảm thấy như muốn chui xuống đất. Madam Pince, người quản lý thư viện nghiêm khắc đang nhìn về phía cô với ánh mắt giận dữ. Dương Hoàng Yến vội vàng nhảy xuống ghế, quỳ xuống sàn, tay chân luống cuống nhặt từng cuốn sách. Những cuốn sách cổ xưa, bìa da dày, nặng đến mức cô phải dùng cả hai tay mới nhấc nổi.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Yến lí nhí, giọng run run vì hoảng sợ và xấu hổ. Nước mắt đã ngấn lên trong mắt cô. Cô ghét bản thân mình, ghét sự vụng về của mình, ghét việc luôn gây rắc rối.
Rồi một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, nhưng có chút gì đó du dương vang lên sau lưng cô.
"Wingardium Leviosa."
Yến giật mình ngẩng đầu. Tất cả các cuốn sách đang nằm rải rác trên sàn đột nhiên bay lên trong không khí, lơ lửng một cách nhẹ nhàng như không có trọng lượng. Chúng xếp hàng ngay ngắn, rồi từ từ trôi về vị trí ban đầu trên giá sách, xếp đúng thứ tự như chưa từng bị xáo trộn.
Yến há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng ấy. Cô chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chạm vào người đã giúp đỡ mình.
Thiều Bảo Trâm
Đó là một cô gái có vẻ ngoài nổi bật đến mức không thể không chú ý. Cô ta có mái tóc dài và mượt, vàng óng như lụa, xõa xuống đến eo. Làn da trắng như tuyết, mịn màng không tỳ vết, tương phản mạnh mẽ với mái tóc và đôi mắt xanh sắc sảo, thâm trầm. Khuôn mặt cô ta thanh tú, đường nét sắc nét, mũi cao, môi hồng. Nhưng điều khiến Yến không thể rời mắt không chỉ là vẻ đẹp ấy, mà là thứ ánh sáng tự tin, lạnh lùng, kiêu hãnh trong đôi mắt đen ấy.
Cô ta mặc áo choàng học sinh, nhưng ngay cả trang phục đơn giản ấy cũng trông tao nhã, sang trọng trên người cô. Huy hiệu Slytherin lấp lánh trên ngực áo, con rắn bạc cuộn quanh chữ S.
"Cảm ơn..." Yến lí nhí, giọng nhỏ như tiếng muỗi. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật tầm thường trước ánh nhìn của cô gái kia.
Thiều Bảo Trâm không nói gì, cô chỉ nhìn Yến với ánh mắt khó hiểu, như đang đánh giá, suy xét. Không thân thiện, nhưng cũng không thù địch. Chỉ là... lạnh lùng, xa cách, như thể Yến là một sinh vật thuộc về một thế giới hoàn toàn khác.
Rồi sau vài giây im lặng ngắn ngủi cảm giác như cả một thế kỷ, Trâm quay đi, bước chậm rãi về phía cửa thư viện mà không nói thêm một lời nào. Tiếng giày da nhẹ nhàng vang lên trên sàn đá, rồi cô biến mất sau hàng giá sách.
Yến đứng sững người giữa thư viện, tim đập thình thịch. Cô không hiểu tại sao, nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô. Có điều gì đó ở Thiều Bảo Trâm khiến Yến không thể quên. Vẻ đẹp lạnh lùng ấy, sự tự tin tuyệt đối ấy, và cách cô sử dụng phép thuật một cách dễ dàng, uyển chuyển đến mức khiến Yến vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ.
Sau sự việc ấy, Yến bắt đầu chú ý đến Thiều Bảo Trâm nhiều hơn. Không phải cô cố ý theo dõi, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô gái ấy trong hành lang, trong Đại sảnh, hay trên lớp học, Dương Hoàng Yến lại không thể rời mắt.
Trâm luôn là người giơ tay trả lời đầu tiên trong môn Phòng chống Hắc ám. Khi giáo sư hỏi về các loại bùa chú phòng thủ, tay cô giơ lên nhanh nhất, và câu trả lời luôn chính xác, rõ ràng, tự tin. Ánh mắt sắc bén khi thi triển các lời nguyền khiến cả lớp phải tập trung theo dõi.
Có lần trong giờ Biến hình, khi cả lớp đều loay hoay với bài tập biến một con chuột thành chiếc cốc nước, Trâm đã làm được chỉ sau một lần thử. Cô vung đũa phép với động tác uyển chuyển, mượt mà, rồi con chuột xám nhỏ bé biến thành một chiếc cốc pha lê trong suốt, hoàn hảo không tỳ vết.
Giáo sư McGonagall nhìn chiếc cốc, rồi nhìn Trâm với vẻ ngạc nhiên và hài lòng. "Xuất sắc, trò Trâm. Mười điểm cho Slytherin."
Cả lớp vỗ tay, một số người với vẻ ghen tị, một số với vẻ khâm phục. Còn Yến thì cảm thấy lòng mình rung động kỳ lạ. Cô không biết đó là ngưỡng mộ hay là một cảm xúc khác sâu xa hơn, phức tạp hơn.
.
.
.
Vài tuần sau cuộc gặp đầu tiên trong thư viện, trong một buổi chiều mưa tháng Mười Một, Yến lại gặp Trâm ở hành lang tầng ba. Trời bên ngoài đang đổ mưa như trút nước, gió hú rít qua các cửa sổ. Những ngọn nến treo trên tường lung linh yếu ớt, tạo bóng đổ dao động trên các bức tranh cổ.
Lần này Yến đang bị Peeves, thần phá phách tinh nghịch nổi tiếng của Hogwarts trêu chọc tàn nhẫn. Con ma nhỏ với chiếc mũ chuông lủng lẳng đang bay lượn xung quanh Yến, ném những quả bóng nước lớn vào đầu cô trong khi cười khúc khích the thé đầy ác ý.
"Dừng lại! Làm ơn dừng lại!" Yến la lên, cố gắng né tránh. Tóc cô đã ướt sũng, nước chảy xuống mặt, áo choàng cũng ướt đẫm. Sách vở trong túi của cô bị ướt, mực tràn ra dính bét lên trang giấy.
Nhưng Peeves càng hăng hái hơn khi thấy nạn nhân của mình đau khổ. Con ma bay vòng quanh, ném thêm một quả bóng nước khổng lồ trúng đầu Yến khiến cô loạng choạng. Nước tung tóe khắp nơi khiến Dương Hoàng Yến ngã ngồi xuống sàn, nước mắt trào ra lẫn với nước mưa trên mặt.
"Peeves... làm ơn..." Yến nấc lên, giọng tuyệt vọng.
Rồi một giọng nói lạnh lùng như băng giá vang lên, đầy uy quyền và đe dọa: "Peeves, biến đi. Ngay bây giờ."
Tiếng cười khúc khích của Peeves tắt ngúm. Con ma quay lại, thấy Thiều Bảo Trâm đứng đó ở cuối hành lang, hai tay bắt chéo trước ngực, ánh mắt đen láy đầy đe dọa và nguy hiểm. Ánh sáng nến phía sau khiến bóng cô dài ra trên sàn đá, như một bóng ma đáng sợ.
Peeves nhìn Trâm, rồi nhìn Yến. Con ma cân nhắc một lúc, rồi quyết định không đùa với Thiều Bảo Trâm. "Được rồi, được rồi, tôi đi. Nhưng chỉ vì cô yêu cầu, quý cô Thiều sang trọng." Con ma cười hì hì, rồi bay mất trong nháy mắt.
Trâm bước lại gần, nhìn xuống Yến đang ngồi ướt sũng trên sàn, run rẩy, tóc tai rối bù. Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, không lộ chút cảm xúc nào. Rồi không nói một lời, cô quay đi, bước chậm rãi xuống hành lang như thể chuyện gì cũng không xảy ra.
Yến đứng dậy, chống tay lên tường để giữ thăng bằng. Cô nhìn theo bóng dáng Trâm đang dần khuất sau góc tường, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đây là lần thứ hai Trâm giúp đỡ cô. Có phải... có phải giữa họ có một mối liên kết nào đó? Có phải Trâm thực ra quan tâm đến cô, dù không muốn thể hiện ra?
Có phải họ có thể trở thành bạn?
Hy vọng bé nhỏ ấy nhen nhóm trong lòng Yến, ấm áp và dịu dàng như ngọn lửa trong đêm đông.
.
.
.
Dương Hoàng Yến không thể ngừng nghĩ về Thiều Bảo Trâm. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mãi về hai lần cô gái Slytherin ấy giúp đỡ mình.
Có lẽ Trâm không lạnh lùng như vẻ ngoài.
Có lẽ cô chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc.
Có lẽ... có lẽ nếu Yến chủ động, họ có thể trở thành bạn.
Cuối cùng, Yến quyết định sẽ làm bánh và tặng Thiều Bảo Trâm để cảm ơn. Ở nhà, trước khi đến Hogwarts, Yến rất thích nướng bánh cùng mẹ vào những buổi chiều cuối tuần. Đó là khoảng thời gian ấm áp nhất, khi cả hai mẹ con cùng nhào bột, trộn chocolate, nướng bánh thơm phức. Đó là cách Yến thể hiện tình cảm của mình với người thân yêu.
Và giờ, cô muốn làm điều tương tự với Trâm. Cô muốn cho Trâm biết rằng cô biết ơn, rằng cô muốn kết bạn, rằng cô nghĩ Trâm là một người đặc biệt.
Buổi tối hôm đó, sau khi đợi đến khi mọi người đi ngủ, Yến lén lút rời khỏi phòng ngủ chung của Hufflepuff. Cô mặc áo choàng kín mít, ôm lấy đũa phép, và rón rén đi xuống cầu thang xoắn ốc. Tim cô đập thình thịch, sợ bị phát hiện và bị giáo sư phạt.
Nhưng may mắn thay, các hành lang đều vắng tanh. Chỉ có những bức tranh trên tường thỉnh thoảng ngáy khò khò trong giấc ngủ. Yến len lỏi qua các bóng tối, đi xuống tầng hầm, rồi tìm đến bếp Hogwarts.
Bếp Hogwarts nằm ngay bên dưới Đại sảnh, được giữ bí mật với hầu hết học sinh. Nhưng một vài bạn Hufflepuff đã chỉ cho Yến biết cách vào. Cô cù cù vào một bức tranh vẽ quả lê, và cửa mở ra, dẫn vào một căn phòng rộng lớn, ấm cúng với lò sưởi bập bùng và những chiếc nồi đồng sáng loáng.
Các yêu tinh nhà, những sinh vật nhỏ bé với đôi tai to, mắt tròn xoe, đang dọn dẹp sau bữa tối. Khi thấy Yến, chúng vui mừng chào đón.
"Cô học sinh muốn gì ạ?" Một yêu tinh nhà tên Winky hỏi, giọng nói chí choé đầy háo hức.
"Mình muốn làm bánh," Yến nói, mỉm cười xấu hổ. "Các bạn có thể giúp mình được không?"
Các yêu tinh nhà reo lên sung sướng. Chúng yêu thích được giúp đỡ học sinh, nhất là khi liên quan đến nấu nướng. Chúng lập tức đem ra bột, trứng, bơ, chocolate, đường, và tất cả những gì Yến cần.
Yến bắt tay vào làm bánh brownies, công thức mà mẹ cô đã dạy từ lúc cô còn bé. Cô nhào bột cẩn thận, trộn chocolate đắng tan chảy với bơ, thêm trứng và đường, rồi đổ vào khay nướng. Trong khi đợi bánh nướng, mùi chocolate thơm lừng lan tỏa khắp bếp, khiến các yêu tinh nhà thích thú xuýt xoa.
Khi bánh chín vàng, Yến cẩn thận lấy ra để nguội. Cô cắt thành những miếng vuông vắn, đều tay, rồi xếp chúng vào một chiếc hộp xinh xắn mà các yêu tinh nhà tìm cho cô, một chiếc hộp màu xanh pastel nhẹ nhàng với họa tiết hoa văn tinh xảo. Cô buộc dải ruy băng màu bạc lấp lánh quanh hộp, thắt một cái nơ nhỏ thật cẩn thận.
Cuối cùng, với bàn tay hơi run, Yến viết một tấm thiệp nhỏ trên giấy trắng mịn:
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi những lần trước. Hy vọng cậu thích món bánh này. Tôi tự tay làm với tất cả tấm lòng.
Dương Hoàng Yến."
Cô đọc lại vài lần, lo lắng không biết có nên thêm hay bớt gì không, rồi cuối cùng quyết định để nguyên như vậy. Cô cẩn thận đặt tấm thiệp lên trên các miếng bánh, rồi đóng nắp hộp lại.
"Cảm ơn các bạn nhiều lắm," Yến nói với các yêu tinh nhà, mỉm cười rạng rỡ lần đầu tiên sau nhiều ngày.
"Chúc cô may mắn!" các yêu tinh reo lên, vẫy tay tạm biệt.
Yến ôm hộp bánh vào lòng, trở về phòng ngủ trong bóng tối. Tim cô đập rộn ràng với niềm hy vọng và hồi hộp. Ngày mai, cô sẽ tặng món quà này cho Thiều Bảo Trâm.
Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Trâm sẽ mỉm cười với cô, và họ sẽ trở thành bạn.
.
.
.
Sáng hôm sau, Yến thức dậy sớm hơn bình thường. Cô cẩn thận chải tóc, mặc áo choàng chỉnh tề, rồi nhẹ nhàng lấy hộp bánh ra khỏi tủ. Cô kiểm tra lần cuối, đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn hảo.
Khi bước vào Đại sảnh ăn sáng, Yến cảm thấy dạ dày mình thắt lại lo lắng. Đại sảnh đông đúc với học sinh các nhà đang ăn sáng. Trần nhà bị mê hoặc để phản chiếu bầu trời bên ngoài, sáng sủa với những đám mây trắng lững lờ trôi. Mùi bánh mì nướng, trứng chiên, thịt xông khói lan tỏa trong không khí.
Yến nhìn quét qua các bàn, tìm kiếm mái tóc đen óng mượt quen thuộc. Rồi cô thấy Thiều Bảo Trâm đang ngồi ở bàn Slytherin, dáng vẻ sang trọng như mọi khi, đang nhấm nháp một tách trà. Bên cạnh cô là Valeria Lestrange, cô gái có mái tóc đen như màn đêm, làn da trắng bệch, và đôi mắt xám lạnh như băng đầy ác độc.
Yến biết về Valeria. Ai cũng biết. Cô ta đến từ gia đình Lestrange khét tiếng, một gia đình thuần huyết cuồng tín theo Chúa tể Hắc ám. Cô ta là người mà không ai dám chọc, kẻ mà ngay cả những học sinh năm lớn cũng phải tránh xa. Có tin đồn rằng Valeria đã sử dụng các lời nguyền không thể tha thứ trên những con thú nhỏ, và cô ta chưa bao giờ bị trừng phạt vì gia đình cô quá quyền thế.
Yến cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ về việc phải tiếp cận Trâm khi Valeria đang ở đó. Nhưng cô đã quyết tâm rồi, cô không thể lùi bước bây giờ.
Với hộp bánh ôm chặt trong tay, Yến bước qua Đại sảnh, mỗi bước chân như nặng trĩu chì. Học sinh các bàn khác bắt đầu chú ý đến cô, một cô gái Hufflepuff đang bước về phía bàn Slytherin, điều hiếm khi xảy ra.
Những tiếng thì thầm bắt đầu nổi lên.
Cuối cùng, Yến dừng lại trước mặt Thiều Bảo Trâm. Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Trâm... à, Thiều Bảo Trâm," Yến lên tiếng, giọng hơi run nhưng cô cố gắng giữ cho nó vững vàng. "Tôi có một món quà nhỏ cho cậu."
Thiều Bảo Trâm từ từ ngẩng đầu lên, đặt tách trà xuống bàn với động tác chậm rãi, uyển chuyển. Ánh mắt đen láy của cô hướng về Yến, lạnh tanh như băng giá, không chút cảm xúc. Cô nhìn Yến từ đầu đến chân, ánh mắt đánh giá, soi mói, khiến Yến cảm thấy như mình đang bị lột trần trước mặt cả Đại sảnh.
Bên cạnh, Valeria Lestrange từ từ quay sang, đôi mắt xanh băng giá nhìn Yến với vẻ thích thú ác ý. Một nụ cười khinh bỉ, tàn nhẫn hiện lên trên môi mỏng của cô ta.
"Món quà?" Valeria lên tiếng trước khi Trâm kịp nói gì, giọng điệu nhếch nhác, chế giễu. "Từ một... ai vậy nhỉ? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ."
"Tôi là Dương Hoàng Yến," Yến nói, cố gắng giữ giọng điệu vững vàng dù đôi tay đang run rẩy. "Tôi học Hufflepuff, năm nhất. Tôi muốn cảm ơn Trâm vì đã giúp đỡ tôi mấy lần trước đây."
Valeria cười khẩy, một tiếng cười sắc như dao cạo, đầy khinh thường. "Ồ, một đứa Hufflepuff nhỏ bé. Thật đáng yêu." Cô quay sang Trâm, giọng châm biếm. "Trâm thân yêu, cậu có giúp đỡ... cái gì vậy? Tôi không nhớ cậu từng nhắc đến việc này."
Không khí quanh bàn Slytherin như đóng băng. Các học sinh Slytherin khác cũng bắt đầu chú ý, quay sang nhìn, một số cười khẩy, một số thì thầm với nhau.
Trâm vẫn im lặng, nhìn Yến với ánh mắt không thể đọc được. Rồi cô nhìn xuống hộp bánh trong tay Yến, chiếc hộp màu xanh pastel với dải ruy băng bạc. Khuôn mặt cô không lộ chút cảm xúc nào, như một bức tượng đá lạnh lùng.
Sau một khoảnh khắc im lặng dài như cả thế kỷ, Trâm cuối cùng cất tiếng. Giọng cô lạnh như băng, sắc như lưỡi dao:
"Cậu là phù thủy thuần chủng?"
Yến ngẩn người.
Câu hỏi đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô. Cô biết ý nghĩa của nó. Trong thế giới phù thủy, xuất thân quan trọng. Thuần chủng, bán huyết, sinh Muggle... những từ này định nghĩa con người.
"À... không," Yến thành thật trả lời, giọng nhỏ dần. "Tôi sinh ra trong gia đình Muggle. Bố mẹ tôi đều là người thường."
Không khí như ngừng lưu thông.
Cả bàn Slytherin im bặt.
Rồi, như một cơn bão ập đến, Valeria Lestrange bật cười thành tiếng. Một tiếng cười điên cuồng, tàn nhẫn, đầy khinh bỉ và thù hận.
"Muggle born? Máu bùn?" Valeria gần như hét lên, giọng đủ lớn để những người ở các bàn xung quanh đều nghe rõ. "Và con máu bùn này dám... dám đưa đồ ăn cho Trâm? Một phù thủy thuần chủng cao quý như Thiều Bảo Trâm?"
Ánh mắt của mọi người trong Đại sảnh đều đổ dồn về phía Yến. Học sinh Gryffindor ngừng ăn, nhìn sang. Học sinh Ravenclaw thì thầm. Ngay cả Hufflepuff, nhà của Yến, cũng nhìn với vẻ lo lắng và xấu hổ.
Yến cảm thấy má mình nóng bừng, nước mắt đã ngấn lên trong mắt. "Tôi chỉ muốn..."
"Cậu muốn gì?" Tiếng Trâm vang lên, cắt ngang lời Yến. Giọng cô lạnh lùng và sắc bén như những mảnh băng đâm xuyên qua người Yến. Cô đứng dậy, cao lênh khênh, nhìn xuống Yến với ánh mắt đầy khinh bỉ. "Cậu nghĩ rằng một vài hành động nhỏ nhặt, vài lần tình cờ, có thể khiến tôi kết bạn với một đứa muggle born như cậu?"
Yến há hốc mồm, không tin vào những gì mình vừa nghe. Thế giới quanh cô như quay cuồng. "Nhưng... nhưng bạn đã giúp mình... trong thư viện, rồi với Peeves..."
Trâm khẽ cười, một nụ cười lạnh lùng không chút ấm áp. "Đó chỉ là vì tôi không thích Peeves làm ồn ào trong hành lang, và tôi không muốn thư viện bị làm bừa bộn. Không có gì liên quan đến cậu cả. Đừng tự đề cao bản thân và tưởng tượng ra những thứ không tồn tại."
Mỗi từ như một viên đạn bắn xuyên qua trái tim Yến. Cô đứng đó, run rẩy, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống má. Hộp bánh trong tay cô nặng như cả thế giới.
Rồi trước ánh mắt sửng sốt của toàn bộ Đại sảnh, Thiều Bảo Trâm từ từ đưa tay ra. Những ngón tay dài, thanh mảnh, trắng như tuyết của cô chạm vào hộp bánh.
Và rồi, cô hất hộp bánh khỏi tay Yến.
Hộp bánh bay lên trong không khí một chút, rồi rơi xuống sàn đá với tiếng động khô ran. Nắp hộp bật ra, văng xa. Những miếng brownies chocolate mà Yến đã dành cả buổi tối hôm trước để làm, những miếng bánh được làm với tất cả tấm lòng và hy vọng của cô, vỡ vụn và lăn lóc khắp sàn đá lạnh lẽo.
Tấm thiệp nhỏ với dòng chữ viết tay cẩn thận của Yến rơi xuống, nằm giữa những mảnh bánh vụn, giờ đã bị bẩn và nhàu nát.
"Đồ của Muggle không xứng đáng được phù thủy thuần chủng cao quý chạm vào," Trâm nói, giọng điệu không chút xúc cảm, như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên. "Và những kẻ máu bùn như cậu cũng không xứng đáng ở gần chúng tôi, không xứng đáng thở cùng không khí với chúng tôi, không xứng đáng đứng trong cùng một căn phòng.
Biến đi.
Đừng bao giờ đến gần tôi nữa."
Valeria vỗ tay rộn ràng, cười to như thể đang xem một vở kịch hài tuyệt vời. "Hay quá, Trâm! Đúng là bạn thân tốt nhất của tôi! Cậu luôn biết cách đối xử đúng mức với bọn máu bùn!"
Các học sinh Slytherin khác cũng cười, một số vỗ tay, một số chế giễu. Tiếng cười ác ý, tàn nhẫn vang lên khắp góc bàn Slytherin.
Yến đứng đó, run rẩy, nước mắt trào ra không ngừng. Cô nhìn những miếng bánh vỡ vụn trên sàn, những miếng brownies chocolate mà cô đã làm với tất cả tình cảm. Cô nhìn tấm thiệp với dòng chữ viết tay giờ đã bị giẫm lên, bẩn thỉu.
Cô nhìn lên khuôn mặt của Thiều Bảo Trâm, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, lạnh lùng như băng giá. Và trong ánh mắt đen láy ấy, Yến không thấy chút hối hận nào. Không có lấy một tia thương cảm. Chỉ có sự khinh bỉ tuyệt đối, sự thù hận sâu sắc đối với con người cô.
Xung quanh Đại sảnh im lặng đến đáng sợ, một số học sinh nhìn với vẻ thương cảm, một số nhìn với vẻ xấu hổ, nhưng không ai lên tiếng. Không ai can thiệp. Không ai giúp đỡ.
Yến không thể chịu đựng được nữa. Cô quay người, chạy khỏi Đại sảnh trong tiếng cười chế giễu của nhóm Slytherin vẫn vang vọng theo sau lưng. Nước mắt chảy ròng, làm mờ tầm nhìn của cô. Cô chạy qua hành lang, lên cầu thang, không biết đang chạy về đâu, chỉ muốn trốn xa, trốn thật xa.
Cuối cùng cô tìm đến một góc tối ở tầng ba, nơi không ai qua lại, và ngã quỵ xuống, ôm đầu gối khóc nức nở. Tất cả hy vọng, tất cả những giấc mơ đẹp đẽ về tình bạn, về việc được chấp nhận, về việc tìm thấy một người bạn thân trong thế giới mới lạ này... tất cả đều vỡ tan thành từng mảnh, giống như những miếng bánh nằm vương vãi trên sàn Đại sảnh.
-------------------------------------------------
Nay mn mún mấy chương nè ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro