#11+12
“Em yên tâm, cầm thú sẽ phục vụ em tận giường. Tôi phải cho em biết tôi có bị em đá đến bất lực hay không.”
Hai má của Hứa Uyển đỏ ửng lên. Cô còn nhỏ mà đã bị người đàn ông này nhuộm đen đầu óc rồi.
“Hừ, chú đừng tưởng chúng ta kết hôn là sẽ xong chuyện!”
“Không sao, tôi đã có thân phận, đứa nhóc nào mà dám tiếp cận em, tôi sẽ đá bay nó đi!”
Giống như những tên nam sinh không biết điều, dám đi tỏ tình hay theo đuổi Hứa Uyển của hắn thì đều phải trả giá. Cố Thành Đông có tính chiếm hữu cao, hoàn toàn không chấp nhận được bên cạnh cô có người khác.
“Hữu danh vô thực!”
Cố Thành Đông nhíu mày, đánh vào mông cô một cái.
“Aa! Cháu lớn rồi! Ai còn chơi trò tét mông nữa?”
“Tôi sắp thành chồng em rồi đấy, em đừng hòng đuổi tôi đi.”
Hứa Uyển vẫn cứng đầu, không chịu chấp nhận Cố Thành Đông ngay.
Hắn phải vượt qua thử thách của cô thì mới thành chồng cô được.
Nửa tháng sau.
Lễ cưới của Hứa Uyển và Cố Thành Đông được tổ chức vô cùng xa hoa. Toàn bộ những nhân vật máu mặt trong giới chính trị, tài chính đều đến tham dự. Đám cưới lớn làm chấn động cả nước, thu hút cả triệu người theo dõi.
Hứa Uyển đã chiếm được vị trí trong mơ của biết bao cô gái. Cố Thành Đông bị đồn là thích đàn ông, nhưng hắn dĩ nhiên vẫn là bạch mã hoàng tử của không ít người.
Tuổi nhỏ mà đã phải làm cô dâu, Hứa Uyển vẫn không tin nổi là mình sắp kết hôn rồi.
Đến khi đám cưới chính thức kết thúc, Hứa Uyển chính thức trở thành vợ của Cố Thành Đông. Cố Thành Đông bỏ bê khách khứa, chạy về phòng với cô.
Tên cầm thú đã không nhịn nổi rồi.
Đêm tân hôn, khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng.
“Vợ yêu à, anh đến với em đây.”
Cố Thành Đông vừa lao về phía Hứa Uyển, đã bị cô dội cho một gáo nước lạnh.
“Tôi đến ngày rồi.”
“…”
Ngây người ra một lúc, Cố Thành Đông mới phản ứng lại được.
“Em… em nói gì cơ?”
“Chồng à, ngại quá, em đến ngày rồi, anh nhịn đi nha.”
Không phải chứ… hắn mong chờ ngày này lâu lắm rồi mà.
Thịt đến miệng còn không xơi được.
“Em nỡ lòng nào bỏ đói anh… vợ à…”
“Không chỉ thế đâu…”
Cố Thành Đông còn chưa kịp phản ứng, Hứa Uyển đã đạp hắn ngã xuống sàn. Hắn không được nằm cạnh cô, trên chiếc giường êm ấm kia, mà phải nằm trên sàn nhà lạnh như băng.
“Uyển Uyển…”
“Anh ngủ tạm ở dưới đất nha. Em cũng sợ làm bẩn anh thôi mà.”
Thật tàn nhẫn, quá tàn nhẫn đi mất thôi.
Cố Thành Đông ôm chân Hứa Uyển, dụi má vào, giọng ngọt ngào, nhỏ nhẹ, “Nằm ở dưới đất lạnh lắm, còn rất đau lòng nữa…”
“Mặc kệ anh. Đáng đời đồ cầm thú!”
“…”
Đêm đó, Cố Thành Đông thực sự bị ghẻ lạnh, cho nằm trên sàn.
Hắn ôm chăn, ôm gối nằm ngủ, đau hết cả lưng vì sàn đá. Hắn thấy uất ức không thôi.
Đường đường một thiếu tá mà ai nấy cũng phải kính nể, lại bị vợ mình đạp xuống đất, còn bị bắt nhịn đến sắp c.h.ế.t nghẹn ngay trong đêm tân hôn.
Thân hình như hoa như ngọc này mà cô cũng ghét bỏ cho được, đúng là không biết thưởng thức.
…
Ngày hôm sau, Hứa Uyển thức giấc, vô cùng sảng khoái. Cô nhìn xuống dưới, Cố Thành Đông đang ngủ trên sàn nhà.
Cô sẽ giáo huấn người đàn ông này dài dài.
“Cố Thành Đông, sáng rồi, dậy đi.”
Cố Thành Đông nghe thấy giọng của người thương, ngay lập tức bật dậy.
“Em đói rồi, Cố Thành Đông, mau nấu cho em đi.”
“Tuân lệnh.”
Hứa Uyển thích gì, Cố Thành Đông cũng chiều. Hắn cười tươi như hoa nở, bế cô vào trong phòng tắm, đợi cô ở ngoài. Trước lúc đó, hắn vẫn không quên lấy khăn mặt, bóp sẵn kem đánh răng ra cho cô.
Hắn chăm sóc vợ yêu vô cùng chu đáo.
Hứa Uyển cũng rất bất ngờ. Cô bắt đầu hài lòng rồi đấy.
“Vợ à, bây giờ, anh xuống nấu đồ ăn ngon cho em. Nuôi em béo tròn, rồi “thịt” cho ngon.”
“Cố Thành Đông!”
Hứa Uyển tức đến nỗi suýt chút nữa ném chiếc bàn chải đánh răng đi. Cố Thành Đông thành công trêu chọc cô, nhanh chóng rời đi.
Mặt hắn tươi tỉnh hẳn lên. Sau một ngày cưới vợ, ai cũng nhận ra Cố Thành Đông có tâm tình tốt hơn nhiều.
Người giúp việc chạy vội, mang theo một đống cốc chén, vô tình đâm phải hắn. Kết quả là người đó ngã bịch xuống đất, đồ thuỷ tinh cũng vỡ hết.
“Cậu chủ, cậu chủ, xin cậu tha cho tôi, tôi sai rồi, tôi không…”
“Không sao, không sao, cô cứ thong thả đi, không cần đền.”
Người giúp việc đó ngơ ngác, mấy người khác cũng không khỏi kinh ngạc. Cố Thành Đông không những không quở trách, mà còn rất vui vẻ, niềm nở. Bình thường, hắn sẽ không do dự đuổi việc những người làm sai.
Cố Thành Đông đi tiếp, vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cưới được Hứa Uyển làm hắn sướng phát điên.
Đi vào trong bếp, Cố Thành Đông cũng bảo đầu bếp ngừng nấu.
“Tránh ra, tránh ra, để tôi nấu ăn cho vợ tôi.”
“Dạ? Cậu chủ, cậu chủ cứ để chúng tôi làm đi. Chúng tôi được thuê về đây làm mà.”
“Nhiều lời quá, cô ấy muốn ăn đồ tôi nấu.”
Vậy là công việc bếp núc đã bị Cố Thành Đông tranh giành.
Cha mẹ Cố Thành Đông đều bị hành động ấy làm cho cảm động. Con trai ngoan biết cưng chiều vợ rồi.
Một lúc sau, Hứa Uyển xuống nhà ăn. Cố Thành Đông vẫn đang chuẩn bị đồ ăn cho cô, động tác vô cùng điêu luyện.
Hứa Uyển tự thấy hổ thẹn. Cô được cưng chiều từ nhỏ, cha mẹ không để cô đụng chạm vào bất cứ việc gì cả. Cô còn chẳng biết rán một quả trứng.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển, con mau ra đây ngồi đi.”
“Dạ.”
Lát sau, Cố Thành Đông đã nấu xong. Hắn trang trí đĩa đồ ăn thật cẩn thận rồi mới bê ra. Hắn làm đẹp đến nỗi Hứa Uyển không nỡ ăn.
“Uyển Uyển, có phải em cảm động rồi không? Uyển Uyển, anh biết anh rất hoàn hảo mà.”
“Hừ, có mỗi đĩa đồ ăn sáng thôi mà anh…”
“Uyển Uyển, sao em lại nói vậy? Em có biết anh rất đau lòng không? Có phải là ăn được tấm thân này xong, em liền phủi mông bỏ chạy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro