#3
"Nụ hôn đầu ít quá, chi bằng để tôi "ăn" em."
"Chú lưu manh!"
Hứa Uyển giãy đạp kịch liệt, Cố Thành Đông không còn cách nào khác, phải đặt cô xuống ghế.
"Chú đừng có giở trò, cháu mà la lên là..."
"Làm sao?"
Cố Thành Đông vẫn trưng bộ mặt nửa vời của mình ra đùa cợt với Hứa Uyển.
"Thì... thì chú mất chức đấy, cho chú thành lính, à không, cho chú vào tù!"
Mặc dù bị Cố Thành Đông đùa giỡn tới mức chút nữa phát khóc, nhưng Hứa Uyển vẫn ngây thơ cho rằng hắn chỉ đang đùa cho cô vui.
Cô quen biết Cố Thành Đông đã lâu, đương nhiên hiểu tính cách của hắn.
Ngoài miệng hắn luôn bắt nạt, ức hiếp cô nhưng thực ra hắn đều ngầm làm việc khiến cô vui lòng.
Hứa Uyển rất thích người như thế.
"Em tưởng tôi đang nói đùa sao?"
"Không phải như vậy sao? Cháu hiểu chú mà, nhưng lần sau chú đừng bộc phát diễn xuất thần thánh như ban nãy nhá, làm cháu tưởng thật."
"..."
Cố Thành Đông thực sự cạn lời.
Hắn yêu cô lâu như vậy, cô không nhìn ra được thì cũng thôi đi, còn nói hắn đang đùa giỡn với trẻ nhỏ mới lớn nữa.
Hắn đã từng này tuổi rồi, làm gì mà có tâm trạng đi trêu đùa cô? Hắn chỉ hận không thể đóng gói cô tới cục dân chính để kết hôn ngay mà thôi.
"Nếu những lời đó đều là thật thì sao?"
"Không thể nào, cháu đâu phải ngày một ngày hai quen biết chú, chú cũng đừng mặn mà quá, chết nghẹn đấy, chú hơn cháu tận..."
Chưa kịp nói rằng Cố Thành Đông hơn cô tận 13 tuổi, Hứa Uyển đã thấy sắc mặt của hắn trở nên xám xịt.
"Chú, chú sao đấy?"
"Không... không phải chú nói thật đấy chứ?"
"Em đoán xem."
Hứa Uyển cô chẳng nói chẳng rằng, ngay lập tức ngồi dậy, đẩy hắn ra khỏi phòng mình.
"Chú đừng đến đây!"
"Chú về đi!"
Hứa Uyển đóng sầm cửa lại rồi dựa lưng vào. Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp, suy nghĩ trong đầu bỗng chốc rối loạn.
Từ trước tới nay, cô nghĩ Cố Thành Đông coi cô là đứa trẻ mà cưng chiều thôi, cô không hề có ý nghĩ gì đến việc tiến xa tới thế này. Cô hoảng quá... không biết phải phản ứng ra sao.
Cố Thành Đông cảm nhận được rằng Hứa Uyển đang giận dỗi. Hắn gõ cửa, dùng giọng điệu chú chú cháu cháu mà dụ dỗ con thỏ nhỏ mở cửa.
"Uyển Uyển, cháu mở cửa đi, chú đem kẹo đến cho cháu rồi."
"Uyển Uyển, kẹo này thực sự rất ngon, cháu mở cửa ra đi."
Hứa Uyển đã quen với phương thức dỗ dành của Cố Thành Đông, cô lại nhẹ dạ mà mở cửa ra.
"Kẹo của cháu đâu?"
Cố Thành Đông nhanh chóng bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Kẹo trên người chú, phải cởi đồ ra mới được ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro