#5

“Hả… cháu mới đá nhẹ một cái thôi, chú… chú đã bị bất lực rồi sao…”

“Cháu, cháu xin lỗi, cháu không biết gì đâu! Tất cả là tại chú hết!”

Hứa Uyển sợ quá, ngay lập tức bỏ chạy, để lại Cố Thành Đông nằm quằn quại trên sàn nhà. Hắn đau đến cau có mặt mày lại.

“Uyển Uyển, nhóc con nhẫn tâm này…”

Cố Thành Đông quyết đuổi theo Hứa Uyển đến cùng. Hắn chống tay lên sàn, mượn lực để nâng người dậy.

“Bất lực sao? Uyển Uyển… ông đây sẽ làm cho em liệt giường mới thôi!”

Hứa Uyển còn không biết điều, tưởng Cố Thành Đông đang đùa. Cô quay đầu lại, cố tình khiêu khích hắn.

“Aa! Chú bất lực rồi, chú cứ mơ đi!”

Nói xong, Hứa Uyển chạy mất hút.

Nhưng sức lực cỏn con của cô làm sao sánh nổi sức của đàn ông đã ở trong quân đội mấy năm trời? Cố Thành Đông vừa bị cô đá vào đúng chỗ hiểm nhưng vẫn có thể đuổi kịp cô ngay.

Chỉ vài phút sau, Cố Thành Đông đã tóm gọn con thỏ nhỏ.

Hứa Uyển hét lên, “Chú biến thái! Cố Thành Đông, con gái nhà lành mà chú cũng không tha!”

“Chú già rồi! Cháu không thích trai già đâu!”

Hứa Uyển kêu gào cũng vô dụng, vẫn bị Cố Thành Đông vác lên vai như một cái bao tải. Hắn vừa đi vừa lảm nhảm.

“Mẹ nó, ông đây giữ thân mấy chục năm vì em rồi!”

Hôm nay, hắn không “ăn” được cô, hắn không mang họ Cố.

“Huhu cháu sai rồi mà!”

“Sai thì phải được dạy bảo!”

“Làm gì có ai dạy bảo trên giường chứ…”

Không có ai tới cứu cả, Hứa Uyển bị đem vào phòng ngủ. Cố Thành Đông bật đèn ngủ lên, bỗng dưng lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế. Động tác của hắn dừng lại ngay.

Sắc mặt ông ấy cực kì xấu, đặc biệt là ánh mắt đang nhìn Cố Thành Đông.

Chữ thiếu tướng bị Cố Thành Đông nuốt lại vào trong, thay vào đó là, “Ba vợ…”

“Cố Thành Đông… tôi coi cậu là anh em… cậu lại muốn làm con rể tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro