2
Là ai chấp niệm điên cuồng ?
Là ai nhập tâm ma chướng ?
Là ai đến chết không chịu đem người mai táng
Trong nghĩa trang lẻ loi bên quan tài?
Là ai dịu dàng lau khuôn mặt người?
Là ai từng nghiêng nghiêng ngả ngả
Hoảng loạn tìm kiếm một Tỏa Linh Nang ?
Là ai nhìn lên
Trăng thanh gió mát hiện lên khi sương trắng chưa tan ?
Đạp máu quay về trong đêm trăng đậm sương
Từng bước giết người đề đền bù mối thù xưa
...
Mang một trái tim thuần khiết đến thế gian này
Đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết
Cười hắn trước nguyện viễn vông
Cười hắn rằng tâm nhãn đui mù
Cười hắn gieo gió gặt bão, không chốn nương thân
Nhưng là ai lặng lẽ đỏ vành mắt ?
Là ai đối với hắn buông bỏ mọi lời phòng bị ?
Là ai không biết vô cớ hoảng loạn ?
Lúc đó gió mát mơn man trăng sáng nơi song cửa phía Tây
Cỏ cây trước hiên nhà vương chút sương
Là ai đưa kẹo đường cho ?
Bật cười vì một thiếu niên vô danh
Là ai mãi suy tư không rõ lòng mình
Tình cảm nơi tăm tối dần nảy nỡ
Vì ai mà uống say ngàn chén ?
Vì ai mà cố thủ thành hoang ?
Vì ai mà nâng niu giữ chặt viên kẹo đường nhỏ ?
Vì ai mà ngồi cô độc suốt đêm dài đến khi thấy mặt trời ?
Vì ai mà tìm trăm phương ngàn kế ?
Vì ai mà thân không rời Tỏa Linh Nang ?
Vì ai mà điên cuồng đến vậy ?
Không quan tâm gào thét đến tuyệt vọng ?
...
Kéo dài hơi tàn , chấp niệm không buông
Cánh tay đứt lìa vẫn siết chặt viên kẹo đường nát
Sương máu mênh mông
Đứt hơi khàn giọng
Đến chết vẫn kiêu ngạo
Phải chăng nghe thấy tiếng người khẽ ngâm nga
Tươi cười ấm áp gọi " A Dương "
Huyết hải thâm thù toàn bộ đều hóa thành tinh quan
Tất cả đều là ảo tưởng
...
Cũng từng là một thiếu niên
Cũng từng có vẻ mặt phấn khởi
Cũng từng chìm đắm trong ánh mặt trời rực rỡ
Chưa từng nghĩ đến trời giáng tai họa
Nghiền nát sự lương thiện, ngây thơ của thiếu niên. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro